Nhàn Thê Tà Phu
-
Quyển 1 - Chương 47: Đi lên đỉnh núi
Mộ Dung Vân Thư không ngờ tới hắn lại đột nhiên nói chuyện "lột y phục", mặt bỗng chốc đỏ đến bên tai, cũng may bên trong động tối đen, không đến nỗi bị hắn phát hiện, nếu không lại không biết bị trêu như thế nào rồi. "Các hạ cùng cầm loại là một cấp bậc sao?" Nàng đè xuống xấu hổ trả lời lại một cách mỉa mai.
Chỉ một câu nói chặn đứng Sở Trường Ca, gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải. Gật đầu, thì tương đương với thừa nhận mình không khác gì gia cầm. Mà lắc đầu, chính là cùng lời nói lúc trước tự mâu thuẫn, không khớp nhau.
Vốn chỉ là muốn đùa giỡn nàng một chút, không nghĩ tới trộm gà không được còn mất nắm gạo, tự đào hố chôn mình.
"Được, được, được." Sở Trường Ca nói liên tục ba chữ được, vừa nói còn vừa gật đầu, cười nói: "Phu nhân thông minh như thế, vi phu rất hãnh diện."
Mộ Dung Vân Thư mặt không có vẻ gì mím môi, giống như đối với ca ngợi của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, khóe môi lại khẽ cong lên, trong lòng có chút đắc ý, có chút ngọt ngào.
Hai người tiến vào cửa đá, theo lối đi bên trong cửa mà đi một đường bình an vô sự. Mật đạo bình thường đều là cơ quan trùng trùng, mà giai đoạn yên ổn này lại có chút quỷ dị. Mộ Dung Vân Thư đang cảm thấy kỳ quái, đã nghe vèo một tiếng, một luồng gió lạnh ập đến, công kích trực tiếp vào mặt. Mộ Dung Vân Thư không còn kịp kinh hoàng, thân thể liền bị người đi bên trái kéo ra, tránh được luồng gió lạnh này, tiếp nghe được tiếng "keng keng" của kim loại cùng đa va chạm.
Nguy hiểm thật. Mộ Dung Vân Thư thở hổn hển mấy hơi, đang muốn cảm tạ hắn ra tay cứu giúp, đột nhiên ý thức được mình còn bị hắn ôm, tim nhất thời nhảy lỡ một nhịp, cả thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, mỗi dây thần kinh cũng tiến vào trạng thái khẩn trương cao độ.
Sở Trường Ca cũng phát hiện không khí có chút không đúng, đang muốn buông tay, chợt phát hiện người trong ngực vô cùng khẩn trương, phút chốc, tính cách ác liệt trời sinh lại bộc phát. Hắn nảy lên ý tưởng xấu xa mà đem nàng ôm càng chặt hơn, nhếch miệng cười nói: "Cảm giác ở tay không tệ."
Những lời này quả thật nhằm lúc Mộ Dung Vân Thư đang căng thẳng thần kinh chém mạnh xuống, sấm sét nổ vang. Nhưng người nào đó cố ý đùa giỡn cũng kích thích khí chất phản kháng đối nghịch trong cơ thể nàng bởi vì xấu hổ mà ngủ gật. Mấp máy miệng, nàng ngụ ý nói, “Lỗi không phải cảm giác ở tay." Mặc dù nàng ngày hôm qua cũng không có quá đa tâm để giám định cảm giác ở tay như thế nào......
(Nguyên văn hai câu đối đáp trên là: Thủ cảm bất thác, chị trả lời, thủ cảm thị bất thác, theo ý mình, anh trêu chị, chị thì mắng anh, ko phải cảm xúc ở tay, mà là ở chỗ khác ^_^)
Sở Trường Ca sửng sốt, ngay sau đó cất tiếng cười to, "Phu nhân quả nhiên không phải người bình thường." Nghe từ đại gia khuê tú dịu dàng nhã nhặn lịch sự nói loại lời nói này, cũng giống với ở thanh lâu đụng phải Phương trượng thiếu lâm, thật là làm người nghe kinh sợ rồi lại tràn đầy vui sướng.
Mộ Dung Vân Thư xem chế nhạo là ca ngợi, miệng cũng không nói lời nào. Đang không biết nên làm sao để phản bác, trầm mặc là lựa chọn tốt nhất.
Thấy nàng không nói lời nào, Sở Trường Ca lại nói: "Ta hỏi một vấn đề, nàng phải là trả lời để cho ta hài lòng, ta liền thả nàng ra."
Mộ Dung Vân Thư nhướng mi, "Ngươi cứ nói."
Sở Trường Ca nhẹ nhàng cười một tiếng, ghé vào bên tai nàng thấp giọng hỏi: "Ngày hôm qua khi nàng cởi quần áo của ta là nhắm mắt lại, hay là trợn tròn mắt nhìn?" Trong giọng nói khàn khàn khêu gợi tràn ngập ý cười.
Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy bên tai tê rần, một luồng cảm giác kỳ dị xẹt qua toàn thân, nhưng thoáng chốc, thu hồi tâm tình, bắt đầu tỉnh táo suy tư nên đáp lại như thế nào. Sau một phen nghĩ tới nghĩ lui, nàng lạnh nhạt nói: "Vậy thì làm phiền giáo chủ ôm ta đi qua mật đạo rồi."
Sở Trường Ca nghe vậy cười to, khen: "Phu nhân quả thật là một nhân tài!"
Mộ Dung Vân Thư trầm mặc rũ mắt xuống, hắn hỏi cái vấn đề kia, không phải là muốn nhắc nhở nàng ——‘nàng vô lễ với ta’, vô luận trả lời mở mắt hay là nhắm mắt, mục đích của hắn cũng có thể đạt tới, cho nên nàng lựa chọn ngậm miệng không đáp. Hơn nữa, mật đạo này cơ quan trùng trùng, không biết khi nào thì phóng ra ám khí để cho hắn ôm cũng an toàn. Lại nói tính lại trước đến nay, bị hắn ‘cợt nhả’ cũng không phải là lần đầu, khuê dự đã hủy, cũng không cần thiết so đo là hủy lần thứ nhất hay là hủy lần thứ hai nữa rồi......
Sở Trường Ca vốn là cũng chỉ là muốn chọc nàng chơi, vô luận nàng trả lời mở mắt hay là nhắm mắt, cũng sẽ buông nàng ra, thế nhưng ngoài ý muốn lại thấy nàng thuận nước đẩy thuyền để cho hắn đảm đương thành ‘kiệu’, thật có điểm...... ứng phó không kịp.
Đem Mộ Dung Vân Thư ôm ngang lên, trong lòng Sở Trường Ca liền cảm thấy lo sợ bất an. Đây không phải là lần đầu tiên hắn ôm nàng như vậy, ở Hoa Đà sơn đã ôm qua lần thứ nhất, trước sau chênh lệch chỉ là mấy tháng, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác nhau. Không biết sao, lại thấy chút có tật giật mình, hắn đến bây giờ cũng không phải là quân tử, nhưng lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thật giống như chỉ cần vừa động, sẽ trở thành ‘đánh lén’.
Hai người đều không nói chuyện, chung quanh yên tĩnh khác thường, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của nhau. Điều này làm cho hai người cũng không khỏi khẩn trương.
"Ngươi......"
"Ta......"
Trăm miệng một lời.
"Nàng nói trước đi."
"Ngươi nói trước đi."
Lại trăm miệng một lời.
Mộ Dung Vân Thư định rũ đầu đẹp xuống, ngậm miệng chờ hắn nói trước. Mà Sở Trường Ca là trầm trầm cười vài tiếng, nói: "Phu nhân mập thật."
Cũng biết trong miệng chó không mọc ra được ngà voi mà! Mộ Dung Vân Thư sau khi oán thầm người nào đó một phen, nói: " Cơ quan dẫn phát ám tiễn ( đại khái là chỉ chỗ khởi động ám khí tên bắn:’’>) có lẽ ở trên mặt đất."
Vừa nghe nàng là nói chính sự, Sở Trường Ca cũng thu hồi vẻ trêu đùa, nhìn về phía trên đất, chỉ thấy mật đạo đá cẩm thạch xám trắng hình tròn rải trên đất, trên mỗi một khối đá cẩm thạch điêu khắc các loại hoa cỏ động vật cùng với hình thù sông núi, mà trên vách tường là cách mỗi một bước viết một chữ, không có địa đồ chương pháp gì, chữ lại không giải thích được, xem như hỗn độn, chỉ là người hiểu ngũ hành bát quái lại có thể dễ dàng nhìn ra huyền cơ trong đó.
Mỗi một chữ trên tường, đều là một quẻ trong bát quái, mà mỗi một quẻ cũng có thể tìm được hoa văn ngược lại tương ứng dưới chân, chỉ cần căn cứ chữ, đạp lên đồ án mà đi, cũng sẽ không dẫn phát cơ quan.
Sau khi thấy rõ phương pháp đi lại, Sở Trường Ca thi triển khinh công, rất nhanh đi tới cuối mật đạo, sau đó thấy bên trái có một con đường núi thu hẹp cong cong, thông hướng phía trên.
"Xem ra, có người đã sớm đem bậc thang lên núi chém tốt lắm." Sở Trường Ca nửa tự giễu nửa vui mừng nói.
Mộ Dung Vân Thư cũng cười, giương mắt nhìn bậc thang cuối đường núi trải dài không nhìn thấy điểm cuối, học giọng điệu của hắn nói, "Xem ra, ta phải thuê kiệu phu mang ta lên núi."
Nghe vậy, Sở Trường Ca buồn cười lắc đầu nói: "Nàng thật đúng là Thiên kim Đại tiểu thư, một bước đường cũng không chịu đi."
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, từ chối cho ý kiến. Không hưởng thụ, nàng kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?
Cuối cùng, Mộ Dung Vân Thư không tốn tiền để mời kiệu phu, vẫn có ‘cỗ kiệu’ để ngồi thoải mái. Đỉnh núi cùng vách núi một đoạn xa, trụi không cây cối, chỉ có mấy xác sói nằm ngổn ngang trên mặt đất. Một đỉnh núi không có sự sống như thế này, ngay cả ‘thức ăn chay’ cũng không có, đừng nói chi là ‘ăn mặn’, vậy những con sói này sống bằng cái gì?’
Mộ Dung Vân Thư kỳ quái tiếp tục quan sát địa hình, chợt phát hiện phía trước có một lỗ nhỏ, vì vậy ở cửa động ngồi xổm xuống, nói: "Ngươi chính là từ nơi này té xuống trong động?"
Sở Trường Ca không trả lời, coi là chấp nhận. Mộ Dung Vân Thư rướn cổ lên theo từ cửa động nhìn xuống, qua một lúc thật lâu, đột nhiên cảm khái vô hạn nói: "Thật may là ngươi không phải mập, nếu không liền rơi không nổi nữa."
Khóe miệng Sở Trường Ca khẽ run, nhìn khi hắn khổ cực ôm nàng lên núi, nói thế nào cũng phải là ‘đáng tiếc không mập’ chứ?
Chỉ một câu nói chặn đứng Sở Trường Ca, gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải. Gật đầu, thì tương đương với thừa nhận mình không khác gì gia cầm. Mà lắc đầu, chính là cùng lời nói lúc trước tự mâu thuẫn, không khớp nhau.
Vốn chỉ là muốn đùa giỡn nàng một chút, không nghĩ tới trộm gà không được còn mất nắm gạo, tự đào hố chôn mình.
"Được, được, được." Sở Trường Ca nói liên tục ba chữ được, vừa nói còn vừa gật đầu, cười nói: "Phu nhân thông minh như thế, vi phu rất hãnh diện."
Mộ Dung Vân Thư mặt không có vẻ gì mím môi, giống như đối với ca ngợi của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, khóe môi lại khẽ cong lên, trong lòng có chút đắc ý, có chút ngọt ngào.
Hai người tiến vào cửa đá, theo lối đi bên trong cửa mà đi một đường bình an vô sự. Mật đạo bình thường đều là cơ quan trùng trùng, mà giai đoạn yên ổn này lại có chút quỷ dị. Mộ Dung Vân Thư đang cảm thấy kỳ quái, đã nghe vèo một tiếng, một luồng gió lạnh ập đến, công kích trực tiếp vào mặt. Mộ Dung Vân Thư không còn kịp kinh hoàng, thân thể liền bị người đi bên trái kéo ra, tránh được luồng gió lạnh này, tiếp nghe được tiếng "keng keng" của kim loại cùng đa va chạm.
Nguy hiểm thật. Mộ Dung Vân Thư thở hổn hển mấy hơi, đang muốn cảm tạ hắn ra tay cứu giúp, đột nhiên ý thức được mình còn bị hắn ôm, tim nhất thời nhảy lỡ một nhịp, cả thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, mỗi dây thần kinh cũng tiến vào trạng thái khẩn trương cao độ.
Sở Trường Ca cũng phát hiện không khí có chút không đúng, đang muốn buông tay, chợt phát hiện người trong ngực vô cùng khẩn trương, phút chốc, tính cách ác liệt trời sinh lại bộc phát. Hắn nảy lên ý tưởng xấu xa mà đem nàng ôm càng chặt hơn, nhếch miệng cười nói: "Cảm giác ở tay không tệ."
Những lời này quả thật nhằm lúc Mộ Dung Vân Thư đang căng thẳng thần kinh chém mạnh xuống, sấm sét nổ vang. Nhưng người nào đó cố ý đùa giỡn cũng kích thích khí chất phản kháng đối nghịch trong cơ thể nàng bởi vì xấu hổ mà ngủ gật. Mấp máy miệng, nàng ngụ ý nói, “Lỗi không phải cảm giác ở tay." Mặc dù nàng ngày hôm qua cũng không có quá đa tâm để giám định cảm giác ở tay như thế nào......
(Nguyên văn hai câu đối đáp trên là: Thủ cảm bất thác, chị trả lời, thủ cảm thị bất thác, theo ý mình, anh trêu chị, chị thì mắng anh, ko phải cảm xúc ở tay, mà là ở chỗ khác ^_^)
Sở Trường Ca sửng sốt, ngay sau đó cất tiếng cười to, "Phu nhân quả nhiên không phải người bình thường." Nghe từ đại gia khuê tú dịu dàng nhã nhặn lịch sự nói loại lời nói này, cũng giống với ở thanh lâu đụng phải Phương trượng thiếu lâm, thật là làm người nghe kinh sợ rồi lại tràn đầy vui sướng.
Mộ Dung Vân Thư xem chế nhạo là ca ngợi, miệng cũng không nói lời nào. Đang không biết nên làm sao để phản bác, trầm mặc là lựa chọn tốt nhất.
Thấy nàng không nói lời nào, Sở Trường Ca lại nói: "Ta hỏi một vấn đề, nàng phải là trả lời để cho ta hài lòng, ta liền thả nàng ra."
Mộ Dung Vân Thư nhướng mi, "Ngươi cứ nói."
Sở Trường Ca nhẹ nhàng cười một tiếng, ghé vào bên tai nàng thấp giọng hỏi: "Ngày hôm qua khi nàng cởi quần áo của ta là nhắm mắt lại, hay là trợn tròn mắt nhìn?" Trong giọng nói khàn khàn khêu gợi tràn ngập ý cười.
Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy bên tai tê rần, một luồng cảm giác kỳ dị xẹt qua toàn thân, nhưng thoáng chốc, thu hồi tâm tình, bắt đầu tỉnh táo suy tư nên đáp lại như thế nào. Sau một phen nghĩ tới nghĩ lui, nàng lạnh nhạt nói: "Vậy thì làm phiền giáo chủ ôm ta đi qua mật đạo rồi."
Sở Trường Ca nghe vậy cười to, khen: "Phu nhân quả thật là một nhân tài!"
Mộ Dung Vân Thư trầm mặc rũ mắt xuống, hắn hỏi cái vấn đề kia, không phải là muốn nhắc nhở nàng ——‘nàng vô lễ với ta’, vô luận trả lời mở mắt hay là nhắm mắt, mục đích của hắn cũng có thể đạt tới, cho nên nàng lựa chọn ngậm miệng không đáp. Hơn nữa, mật đạo này cơ quan trùng trùng, không biết khi nào thì phóng ra ám khí để cho hắn ôm cũng an toàn. Lại nói tính lại trước đến nay, bị hắn ‘cợt nhả’ cũng không phải là lần đầu, khuê dự đã hủy, cũng không cần thiết so đo là hủy lần thứ nhất hay là hủy lần thứ hai nữa rồi......
Sở Trường Ca vốn là cũng chỉ là muốn chọc nàng chơi, vô luận nàng trả lời mở mắt hay là nhắm mắt, cũng sẽ buông nàng ra, thế nhưng ngoài ý muốn lại thấy nàng thuận nước đẩy thuyền để cho hắn đảm đương thành ‘kiệu’, thật có điểm...... ứng phó không kịp.
Đem Mộ Dung Vân Thư ôm ngang lên, trong lòng Sở Trường Ca liền cảm thấy lo sợ bất an. Đây không phải là lần đầu tiên hắn ôm nàng như vậy, ở Hoa Đà sơn đã ôm qua lần thứ nhất, trước sau chênh lệch chỉ là mấy tháng, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác nhau. Không biết sao, lại thấy chút có tật giật mình, hắn đến bây giờ cũng không phải là quân tử, nhưng lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thật giống như chỉ cần vừa động, sẽ trở thành ‘đánh lén’.
Hai người đều không nói chuyện, chung quanh yên tĩnh khác thường, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của nhau. Điều này làm cho hai người cũng không khỏi khẩn trương.
"Ngươi......"
"Ta......"
Trăm miệng một lời.
"Nàng nói trước đi."
"Ngươi nói trước đi."
Lại trăm miệng một lời.
Mộ Dung Vân Thư định rũ đầu đẹp xuống, ngậm miệng chờ hắn nói trước. Mà Sở Trường Ca là trầm trầm cười vài tiếng, nói: "Phu nhân mập thật."
Cũng biết trong miệng chó không mọc ra được ngà voi mà! Mộ Dung Vân Thư sau khi oán thầm người nào đó một phen, nói: " Cơ quan dẫn phát ám tiễn ( đại khái là chỉ chỗ khởi động ám khí tên bắn:’’>) có lẽ ở trên mặt đất."
Vừa nghe nàng là nói chính sự, Sở Trường Ca cũng thu hồi vẻ trêu đùa, nhìn về phía trên đất, chỉ thấy mật đạo đá cẩm thạch xám trắng hình tròn rải trên đất, trên mỗi một khối đá cẩm thạch điêu khắc các loại hoa cỏ động vật cùng với hình thù sông núi, mà trên vách tường là cách mỗi một bước viết một chữ, không có địa đồ chương pháp gì, chữ lại không giải thích được, xem như hỗn độn, chỉ là người hiểu ngũ hành bát quái lại có thể dễ dàng nhìn ra huyền cơ trong đó.
Mỗi một chữ trên tường, đều là một quẻ trong bát quái, mà mỗi một quẻ cũng có thể tìm được hoa văn ngược lại tương ứng dưới chân, chỉ cần căn cứ chữ, đạp lên đồ án mà đi, cũng sẽ không dẫn phát cơ quan.
Sau khi thấy rõ phương pháp đi lại, Sở Trường Ca thi triển khinh công, rất nhanh đi tới cuối mật đạo, sau đó thấy bên trái có một con đường núi thu hẹp cong cong, thông hướng phía trên.
"Xem ra, có người đã sớm đem bậc thang lên núi chém tốt lắm." Sở Trường Ca nửa tự giễu nửa vui mừng nói.
Mộ Dung Vân Thư cũng cười, giương mắt nhìn bậc thang cuối đường núi trải dài không nhìn thấy điểm cuối, học giọng điệu của hắn nói, "Xem ra, ta phải thuê kiệu phu mang ta lên núi."
Nghe vậy, Sở Trường Ca buồn cười lắc đầu nói: "Nàng thật đúng là Thiên kim Đại tiểu thư, một bước đường cũng không chịu đi."
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, từ chối cho ý kiến. Không hưởng thụ, nàng kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?
Cuối cùng, Mộ Dung Vân Thư không tốn tiền để mời kiệu phu, vẫn có ‘cỗ kiệu’ để ngồi thoải mái. Đỉnh núi cùng vách núi một đoạn xa, trụi không cây cối, chỉ có mấy xác sói nằm ngổn ngang trên mặt đất. Một đỉnh núi không có sự sống như thế này, ngay cả ‘thức ăn chay’ cũng không có, đừng nói chi là ‘ăn mặn’, vậy những con sói này sống bằng cái gì?’
Mộ Dung Vân Thư kỳ quái tiếp tục quan sát địa hình, chợt phát hiện phía trước có một lỗ nhỏ, vì vậy ở cửa động ngồi xổm xuống, nói: "Ngươi chính là từ nơi này té xuống trong động?"
Sở Trường Ca không trả lời, coi là chấp nhận. Mộ Dung Vân Thư rướn cổ lên theo từ cửa động nhìn xuống, qua một lúc thật lâu, đột nhiên cảm khái vô hạn nói: "Thật may là ngươi không phải mập, nếu không liền rơi không nổi nữa."
Khóe miệng Sở Trường Ca khẽ run, nhìn khi hắn khổ cực ôm nàng lên núi, nói thế nào cũng phải là ‘đáng tiếc không mập’ chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook