Nhàn Thê Tà Phu
-
Quyển 1 - Chương 43: Tuyệt Mệnh sơn
Đại hán râu quai nón nói: "Bốn vị hộ pháp cũng đừng do dự nữa, sinh tử tồn vong của ma giáo quan trọng hơn."
Bốn người vẫn không thể hạ quyết tâm, chuyện này nếu đặt ở trên người người khác nhất định an nguy của ma giáo là trên hết, nhưng giáo chủ người này, trời sanh tính tình trái ngược, ý nghĩ luôn không giống với người khác, không chừng ở trong lòng hắn, phu nhân mới là khẩn yếu nhất. Dù sao, vì tìm kiếm thuốc giải cho phu nhân, giáo chủ ngay cả mạng cũng bất chấp.
Tứ Đại Hộ Pháp còn chưa mở miệng, Mộ Dung Vân Thư liền lạnh nhạt nói: "Vấn đề chi phí các ngươi cũng không cần phải phiền lòng rồi, theo ta lên lầu lấy đi." Nói xong, đứng dậy đi lên lầu.
Bốn người tất cả không lí giải được, bọn họ khi nào thì phiền lòng về vấn đề chi phí vậy? Ma giáo mặc dù không so với Mộ Dung phủ, nhưng tiền cũng không thiếu, hơn nữa, thật sự không có tiền, còn có thể ‘cướp của người giàu giúp người nghèo khó’ chứ sao.
Lục Nhi thấy bốn người không có phản ứng, vội vàng nháy mắt thúc giục: "Nhanh đi nha. Chẳng lẽ còn muốn tiểu thư tự mình đưa xuống tới cho các ngươi sao?"
Bốn người nhất thời tâm lĩnh thần hội, Đông hộ pháp đối với Đại hán râu quai nón nói: "Ngươi ở đây này chờ chốc lát, chúng ta đi rồi về." Nói xong, theo sát Mộ Dung Vân Thư lên lầu. Sau khi bốn người cùng bước vào cửa, Mộ Dung Vân Thư ý bảo Bắc hộ pháp đóng cửa phòng, sau đó nói: “Người ở dưới đó, có vấn đề." Vừa nói vừa ở trong bao đồ tìm cái gì.
Bốn người kinh hãi, "Có vấn đề gì?"
Mộ Dung Vân Thư không có trả lời hắn ngay, mà tiếp tục lục tìm trong bao quần áo thật lâu, mới đem vật tìm được đặt tại lòng bàn tay, xoay người lại mặt ngó bọn họ, nói: "Hắn vừa nghe Sở Trường Ca lên Tuyệt Mệnh sơn, khóe miệng nhanh chóng cong lên một chút, sau mới làm ra một bộ dạng vô cùng đau đớn, mà khi hắn nói đến ‘lên Tuyệt Mệnh sơn, làm sao còn có thể trở về’ những lời này thì khóe miệng lại cong xuống, điều này chứng tỏ, thật ra thì hắn thật cao hứng khi Sở Trường Ca mất tích."
Bốn người nghe vậy vừa giận vừa sợ, Bắc hộ pháp nắm chặt quả đấm, nói: "Ta biết ngay Tả Hữu sứ sẽ không tạo phản!"
Mộ Dung Vân Thư không có lên tiếng, chuyện nội bộ của ma giáo, nàng không rõ ràng lắm, cho nên không có có quyền lên tiếng, nàng chỉ có thể nói, đại hán phía dưới kia, tuyệt đối không phải là nhân vật liều chết giữ bí mật, trung thành bảo vệ chủ, hơn nữa đối với Tả Hữu sứ thống hận chí cực, bởi vì khi hắn nhắc tới Tả Hữu sứ cầm giữ ma giáo thì biểu tình hận không được đem bọn họ róc xương lóc thịt, là chân thật.
Đông hộ pháp nói: "Vậy theo ý kiến của phu nhân, chúng tôi nên làm thế nào cho phải?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Theo hắn trở về ma giáo, tùy cơ hành sự."
"Nhưng giáo chủ......"
"Ta sẽ đi tìm hắn." Trong đôi mắt sóng nước chẳng xao của Mộ Dung Vân Thư, lộ ra một nụ cười đã tính trước.
Thấy nàng như thế, bốn người liền không do dự nữa. Phu nhân nói sẽ đi tìm giáo chủ, liền nhất định sẽ đi."Sau khi chúng tôi xử lý xong chuyện của ma giáo, phải cùng phu nhân hội hợp như thế nào?"
"Đến Hối Phong Tiền trang Bắc thành, Lục Nhi sẽ ở đó chờ các ngươi. Nếu như nàng không có ở đó, vậy thì chưng tỏ bày tỏ chúng ta đã rời khỏi trấn này."
"Vâng. Phu nhân bảo trọng."
Bốn người xoay người đang muốn đi, lại bị Mộ Dung Vân Thư gọi lại."Các ngươi lần này đi là thay Sở Trường Ca thanh lý môn hộ, không có vật này, làm sao nào phục chúng?" Nàng mỉm cười mở tay, lộ ra mảnh ngọc bội trong lòng bàn tay.
Đông hộ pháp kêu lên: "Tỏa hồn ngọc!"
"Ừ." Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Nó vừa là do Hắc phong lệnh bài mài dũa mà thành, vừa vật Sở Trường Ca đeo tùy thân, có nó, mới có lực thu hút."
"Không được, nó là giáo chủ để lại cho phu nhân hộ thể, chúng tôi không thể mang đi."
Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Dù các ngươi không cần, nó cũng chỉ sẽ ngày ngày nằm ở trong bao đồ của ta, hộ thể cái gì?"
Dường như...... có đạo lý. Đông hộ pháp do dự nhận lấy tỏa hồn ngọc, sau đó Nam, Tây, Bắc ba người cùng Đại hán râu quai nón cùng nhau rời khỏi khách điếm.
Năm người năm ngựa, dong ruỗi tại trên quan đạo.
Đông hộ pháp nói: "Các ngươi có cảm thấy, bất kể phu nhân nói gì cũng rất có đạo lý hay không?"
"Cho dù lời không có đạo lý, từ trong miệng nàng nói ra, cũng biến thành rất có đạo lý rồi." Nam hộ pháp bày tỏ đồng ý.
Tây hộ pháp cũng gật đầu khen, "Cái này kêu là bản lãnh. Về sau đụng phải chuyện nói lí lẽ, sẽ để cho phu nhân ra tay."
"Thật ra thì phu nhân chỉ nói ra những lời chúng ta muốn nghe mà thôi." Bắc hộ pháp tương đối khách quan, mà chính là khách quan, đổi lấy là mấy cái liếc mắt xem thường. Ai, nói thật đều sẽ bị khi dễ, đây là cái thế đạo gì a!
*
Sau khi Tứ Đại Hộ Pháp cùng Đại hán râu quai nón rời đi, Mộ Dung Vân Thư liền phân phó Lục Nhi đến Tiền trang chờ tin tức, bản thân một mình đi Tuyệt Mệnh sơn.
Xuất thân ở một danh gia vọng tộc có một chỗ tốt rất lớn chính là, có rất nhiều thời gian nhàn hạ, có thể tự làm chuyện mình muốn làm. Chỉ là cái này đối với loại người như nàng, không có yêu thích gì đặc biệt như vậy mà nói, thật có chút đau khổ. Mỗi ngày vì giết thời gian, luôn luôn phải tìm việc gì đó để làm, tỷ như năm ngày ba bữa xuống kho tàng dưới đất đếm xem có bao nhiêu bạc.
Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng có thể đụng phải một chuyện mới mẻ, tốn một khoảng lớn thời gian để suy nghĩ, tỷ như cơ quan.
Một mùa hè năm nàng mười hai tuổi năm ấy, nàng xuống kho tàng ở dưới đất để tránh nắng, thuận tiện đếm chút bạc để giết thời gian, trong lúc vô tình khởi động một cơ quan trong kho, bị nhốt suốt cả một ngày, từ đó về sau, nàng liền bắt đầu nghiên cứu cơ quan.
Mà một trong những quyển sách cổ nghiên cứu về cơ quan của nàng, có một bản cổ là không thể cổ hơn nữa, trong sách đề cập tới Tuyệt Mệnh sơn -- Đứng đầu trong mười đại cơ quan khó giải phá nhất trên đời. Nghe nói, ngọn núi này là từ thời Bàn cổ khai thiên lập địa, từ đỉnh của nó có thể phối hợp chặt chẽ với một ngọn núi khác gọi là Bất Tử sơn. Đỉnh ngọn núi Bất Tử ở ngay chính giữa, có một suối nước lớn bằng ngón tay cái, gọi là Bất Tử tuyền, uống có thể Trường Sinh Bất Lão. Chỉ là, muốn leo lên Bất Tử sơn, trước hết phải đi lên Tuyệt Mệnh sơn, trải qua ‘Dục Hỏa kiều’ thì mới tới. Nói vậy, ‘Dục Hỏa kiều’ theo lời trong sách, chính là ‘cánh cửa hư ảo’ trong miệng Thần Ky lão nhân. Nhưng là, đừng nói qua Dục Hỏa kiều, đầu tiên ngay cả lên Tuyệt Mệnh sơn này sẽ không mấy ai có thể còn sống đi lên, cho nên dần dần, mọi người liền quên lãng truyền thuyết này.
(Cầu dục hỏa)
Mà quyển sách kia có ghi lại, là bởi vì, Tuyệt Mệnh sơn, thật ra là một ngọn núi do con người tạo ra, bản thân, nó là một cơ quan khổng lồ, chỉ có mở cơ quan ra mới có thể tiến vào trong núi, mới có thể tìm được phương pháp lên núi. Đây là trong sách ghi lại. Nàng đoán, người viết quyển sách này đại khái không biết trên đời còn có một loại võ công gọi là khinh công, cho dù có hiểu biết rõ, cũng tất nhiên có vài phần không biết khinh công của những người này có thể đạt tới trình độ đỉnh cao đến lên trời xuống đất.
Dĩ nhiên, nàng không biết khinh công, cái loại phương thức lên núi hùng vĩ đó đối với nàng mà nói là theo không kịp, mở ra cơ quan mới là dễ dàng.
Bốn người vẫn không thể hạ quyết tâm, chuyện này nếu đặt ở trên người người khác nhất định an nguy của ma giáo là trên hết, nhưng giáo chủ người này, trời sanh tính tình trái ngược, ý nghĩ luôn không giống với người khác, không chừng ở trong lòng hắn, phu nhân mới là khẩn yếu nhất. Dù sao, vì tìm kiếm thuốc giải cho phu nhân, giáo chủ ngay cả mạng cũng bất chấp.
Tứ Đại Hộ Pháp còn chưa mở miệng, Mộ Dung Vân Thư liền lạnh nhạt nói: "Vấn đề chi phí các ngươi cũng không cần phải phiền lòng rồi, theo ta lên lầu lấy đi." Nói xong, đứng dậy đi lên lầu.
Bốn người tất cả không lí giải được, bọn họ khi nào thì phiền lòng về vấn đề chi phí vậy? Ma giáo mặc dù không so với Mộ Dung phủ, nhưng tiền cũng không thiếu, hơn nữa, thật sự không có tiền, còn có thể ‘cướp của người giàu giúp người nghèo khó’ chứ sao.
Lục Nhi thấy bốn người không có phản ứng, vội vàng nháy mắt thúc giục: "Nhanh đi nha. Chẳng lẽ còn muốn tiểu thư tự mình đưa xuống tới cho các ngươi sao?"
Bốn người nhất thời tâm lĩnh thần hội, Đông hộ pháp đối với Đại hán râu quai nón nói: "Ngươi ở đây này chờ chốc lát, chúng ta đi rồi về." Nói xong, theo sát Mộ Dung Vân Thư lên lầu. Sau khi bốn người cùng bước vào cửa, Mộ Dung Vân Thư ý bảo Bắc hộ pháp đóng cửa phòng, sau đó nói: “Người ở dưới đó, có vấn đề." Vừa nói vừa ở trong bao đồ tìm cái gì.
Bốn người kinh hãi, "Có vấn đề gì?"
Mộ Dung Vân Thư không có trả lời hắn ngay, mà tiếp tục lục tìm trong bao quần áo thật lâu, mới đem vật tìm được đặt tại lòng bàn tay, xoay người lại mặt ngó bọn họ, nói: "Hắn vừa nghe Sở Trường Ca lên Tuyệt Mệnh sơn, khóe miệng nhanh chóng cong lên một chút, sau mới làm ra một bộ dạng vô cùng đau đớn, mà khi hắn nói đến ‘lên Tuyệt Mệnh sơn, làm sao còn có thể trở về’ những lời này thì khóe miệng lại cong xuống, điều này chứng tỏ, thật ra thì hắn thật cao hứng khi Sở Trường Ca mất tích."
Bốn người nghe vậy vừa giận vừa sợ, Bắc hộ pháp nắm chặt quả đấm, nói: "Ta biết ngay Tả Hữu sứ sẽ không tạo phản!"
Mộ Dung Vân Thư không có lên tiếng, chuyện nội bộ của ma giáo, nàng không rõ ràng lắm, cho nên không có có quyền lên tiếng, nàng chỉ có thể nói, đại hán phía dưới kia, tuyệt đối không phải là nhân vật liều chết giữ bí mật, trung thành bảo vệ chủ, hơn nữa đối với Tả Hữu sứ thống hận chí cực, bởi vì khi hắn nhắc tới Tả Hữu sứ cầm giữ ma giáo thì biểu tình hận không được đem bọn họ róc xương lóc thịt, là chân thật.
Đông hộ pháp nói: "Vậy theo ý kiến của phu nhân, chúng tôi nên làm thế nào cho phải?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Theo hắn trở về ma giáo, tùy cơ hành sự."
"Nhưng giáo chủ......"
"Ta sẽ đi tìm hắn." Trong đôi mắt sóng nước chẳng xao của Mộ Dung Vân Thư, lộ ra một nụ cười đã tính trước.
Thấy nàng như thế, bốn người liền không do dự nữa. Phu nhân nói sẽ đi tìm giáo chủ, liền nhất định sẽ đi."Sau khi chúng tôi xử lý xong chuyện của ma giáo, phải cùng phu nhân hội hợp như thế nào?"
"Đến Hối Phong Tiền trang Bắc thành, Lục Nhi sẽ ở đó chờ các ngươi. Nếu như nàng không có ở đó, vậy thì chưng tỏ bày tỏ chúng ta đã rời khỏi trấn này."
"Vâng. Phu nhân bảo trọng."
Bốn người xoay người đang muốn đi, lại bị Mộ Dung Vân Thư gọi lại."Các ngươi lần này đi là thay Sở Trường Ca thanh lý môn hộ, không có vật này, làm sao nào phục chúng?" Nàng mỉm cười mở tay, lộ ra mảnh ngọc bội trong lòng bàn tay.
Đông hộ pháp kêu lên: "Tỏa hồn ngọc!"
"Ừ." Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Nó vừa là do Hắc phong lệnh bài mài dũa mà thành, vừa vật Sở Trường Ca đeo tùy thân, có nó, mới có lực thu hút."
"Không được, nó là giáo chủ để lại cho phu nhân hộ thể, chúng tôi không thể mang đi."
Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Dù các ngươi không cần, nó cũng chỉ sẽ ngày ngày nằm ở trong bao đồ của ta, hộ thể cái gì?"
Dường như...... có đạo lý. Đông hộ pháp do dự nhận lấy tỏa hồn ngọc, sau đó Nam, Tây, Bắc ba người cùng Đại hán râu quai nón cùng nhau rời khỏi khách điếm.
Năm người năm ngựa, dong ruỗi tại trên quan đạo.
Đông hộ pháp nói: "Các ngươi có cảm thấy, bất kể phu nhân nói gì cũng rất có đạo lý hay không?"
"Cho dù lời không có đạo lý, từ trong miệng nàng nói ra, cũng biến thành rất có đạo lý rồi." Nam hộ pháp bày tỏ đồng ý.
Tây hộ pháp cũng gật đầu khen, "Cái này kêu là bản lãnh. Về sau đụng phải chuyện nói lí lẽ, sẽ để cho phu nhân ra tay."
"Thật ra thì phu nhân chỉ nói ra những lời chúng ta muốn nghe mà thôi." Bắc hộ pháp tương đối khách quan, mà chính là khách quan, đổi lấy là mấy cái liếc mắt xem thường. Ai, nói thật đều sẽ bị khi dễ, đây là cái thế đạo gì a!
*
Sau khi Tứ Đại Hộ Pháp cùng Đại hán râu quai nón rời đi, Mộ Dung Vân Thư liền phân phó Lục Nhi đến Tiền trang chờ tin tức, bản thân một mình đi Tuyệt Mệnh sơn.
Xuất thân ở một danh gia vọng tộc có một chỗ tốt rất lớn chính là, có rất nhiều thời gian nhàn hạ, có thể tự làm chuyện mình muốn làm. Chỉ là cái này đối với loại người như nàng, không có yêu thích gì đặc biệt như vậy mà nói, thật có chút đau khổ. Mỗi ngày vì giết thời gian, luôn luôn phải tìm việc gì đó để làm, tỷ như năm ngày ba bữa xuống kho tàng dưới đất đếm xem có bao nhiêu bạc.
Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng có thể đụng phải một chuyện mới mẻ, tốn một khoảng lớn thời gian để suy nghĩ, tỷ như cơ quan.
Một mùa hè năm nàng mười hai tuổi năm ấy, nàng xuống kho tàng ở dưới đất để tránh nắng, thuận tiện đếm chút bạc để giết thời gian, trong lúc vô tình khởi động một cơ quan trong kho, bị nhốt suốt cả một ngày, từ đó về sau, nàng liền bắt đầu nghiên cứu cơ quan.
Mà một trong những quyển sách cổ nghiên cứu về cơ quan của nàng, có một bản cổ là không thể cổ hơn nữa, trong sách đề cập tới Tuyệt Mệnh sơn -- Đứng đầu trong mười đại cơ quan khó giải phá nhất trên đời. Nghe nói, ngọn núi này là từ thời Bàn cổ khai thiên lập địa, từ đỉnh của nó có thể phối hợp chặt chẽ với một ngọn núi khác gọi là Bất Tử sơn. Đỉnh ngọn núi Bất Tử ở ngay chính giữa, có một suối nước lớn bằng ngón tay cái, gọi là Bất Tử tuyền, uống có thể Trường Sinh Bất Lão. Chỉ là, muốn leo lên Bất Tử sơn, trước hết phải đi lên Tuyệt Mệnh sơn, trải qua ‘Dục Hỏa kiều’ thì mới tới. Nói vậy, ‘Dục Hỏa kiều’ theo lời trong sách, chính là ‘cánh cửa hư ảo’ trong miệng Thần Ky lão nhân. Nhưng là, đừng nói qua Dục Hỏa kiều, đầu tiên ngay cả lên Tuyệt Mệnh sơn này sẽ không mấy ai có thể còn sống đi lên, cho nên dần dần, mọi người liền quên lãng truyền thuyết này.
(Cầu dục hỏa)
Mà quyển sách kia có ghi lại, là bởi vì, Tuyệt Mệnh sơn, thật ra là một ngọn núi do con người tạo ra, bản thân, nó là một cơ quan khổng lồ, chỉ có mở cơ quan ra mới có thể tiến vào trong núi, mới có thể tìm được phương pháp lên núi. Đây là trong sách ghi lại. Nàng đoán, người viết quyển sách này đại khái không biết trên đời còn có một loại võ công gọi là khinh công, cho dù có hiểu biết rõ, cũng tất nhiên có vài phần không biết khinh công của những người này có thể đạt tới trình độ đỉnh cao đến lên trời xuống đất.
Dĩ nhiên, nàng không biết khinh công, cái loại phương thức lên núi hùng vĩ đó đối với nàng mà nói là theo không kịp, mở ra cơ quan mới là dễ dàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook