Nhàn Thê Tà Phu
-
Quyển 1 - Chương 12: Đốt lửa thiêu tiền
Khâm sai đại thần đi rồi, nàng cũng không cần thiết ở đây lâu. Mộ Dung Vân Thư đang định rời đi, đã thấy Phượng Linh vô cùng cao hứng áp giải Nhiếp Thanh đang vẻ mặt vẻ giận dữ trở về.
"Ca, xem muội có nhanh tay hay không? Chỉ mới một lúc thôi đã đem Nhiếp Thanh bắt đã trở lại." Phượng Linh vui vẻ tranh công nói, hoàn toàn xem nhẹ vẻ mặt nam nhân vật chính hiện rõ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống mình.
"Ừ." Phượng Thành rầu rĩ lên tiếng, suy nghĩ còn dừng ở chuyện Mộ Dung Vân Thư là phu nhân của Sở Trường Ca. Nguyệt lão thật sự là làm bậy, cô nương tốt nhất như vậy, lại phối cho tai họa Sở Trường Ca này!
"Phượng Linh, cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không cưới ngươi làm vợ!" Nhiếp Thanh ngẩng đầu ưỡn ngực, đầy khí thế.
Phượng Linh vừa nghe lời này, nước mắt phút chốc một chút dâng lên hốc mắt, "Nhiếp Thanh, ngươi đừng quá đáng, quá đáng ta sẽ... ta sẽ giận đó!"
Nhiếp Thanh mặt lạnh lùng đem tầm mắt dời đi, vừa vặn cùng Mộ Dung Vân Thư bốn mắt chạm vào nhau.
"Ngươi chính là khâm sai đại thần triều đình phái đến Kim Lăng Mộ Dung phủ?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
Nhiếp Thanh kinh hãi, "Ngươi làm sao có thể biết chuyện này?!" Hắn là phụng mật chỉ xuất kinh, người biết việc này cũng không nhiều.
"Ta là Mộ Dung Vân Thư." Một câu giải thích toàn bộ.
Thì ra là cứu viện đến! Nhiếp Thanh mừng như điên, "Những người khác đâu?"
"Tại giữa sườn núi."
"Bao nhiêu?"
"Hai người."
" Ngươi chỉ dẫn theo hai người tới cứu ta?!" Nhiếp Thanh đen mặt, không kiềm được hét lên.
Mộ Dung Vân Thư trợn mắt há hốc mồm, ai nói muốn cứu hắn? Hiện tại là thời buổi nam nhân đều lưu hành tự mình đa tình sao? Nàng đến Hoa Đà sơn chỉ là vì chuyện của Tiền trang, bàn xong sẽ đi ngay, chuyện khác sẽ mặc kệ.
"Yêu cầu của ta, triều đình nguyện ý đáp ứng sao?" Mộ Dung Vân Thư đi thẳng vào vấn đề.
"Ngươi muốn cùng ta đàm luận quốc gia đại sự ở nơi này?" Nàng không khỏi cũng quá dễ thích ứng trong mọi tình cảnh đi.
"Bằng không thì làm sao?" Mộ Dung Vân Thư nhìn kẻ bị điểm huyệt, từ cổ trở xuống hoàn toàn không cử động nổi, nói: "Nếu ngươi hiện tại có thể đi, đổi địa phương khác thì ta không có ý kiến."
"Ngươi nên quan tâm là chạy ra khỏi nơi này như thế nào, chứ không phải bàn chuyện làm ăn!"
"Đại nhân nói đùa rồi, hai chân ta khoẻ mạnh, mà Phượng Linh cô nương lại không cần ta làm áp trại tướng công của nàng ấy, còn sợ đi không được sao?" Mộ Dung Vân Thư không cho là đúng cười cười, lại nói: "Huống chi ta còn có một vị hôn phu võ công cao cường làm chỗ dựa, Phượng công tử không dám cản ta."
Sở Trường Ca cười sảng khoái, thì ra vị hôn phu như hắn là chuyên dùng để hù dọa người?
Phượng Thành khó chịu hừ lạnh một tiếng, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa mà!
"Ngươi không phải tới cứu ta?" Nhiếp Thanh hỏi.
"Ta là đến bàn chuyện làm ăn. Đại nhân đến Kim Lăng thay mặt triều đình cùng ta đàm luận chuyện Hối Phong Tiền trang, hiện ta ở ngay trước mặt ngươi, có thể bắt đầu."
Nhiếp Thanh thực sự bị đả kích, hắn vốn tưởng rằng Phượng Linh là nữ nhân quái dị nhất Vương Triều Đại Nghiệp, hiện tại mới phát hiện, là hắn tầm nhìn hạn hẹp, không hiểu nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên(*). So với Mộ Dung Vân Thư nhau, Phượng Linh quả rất bình thường!
(Tương tự câu, núi này cao còn có núi khác cao hơn)
Lẽ thường không phải nên cứu khâm sai đại thần hắn trước, sau đó mới cùng bàn đại sự sao? Phương thức tư duy của nàng rất không giống như người bình thường!
(Cực lực đồng ý!!!!)
Nhiếp Thanh hiểu ra, liền đánh mất toàn bộ ý niệm cùng nàng tranh cãi trong đầu, nói: "Thánh Thượng triệu ngươi vào cung, muốn trực tiếp cùng ngươi trao đổi chuyện này." Có “ những người không nhiệm vụ” ở đây, hắn không tuyên đọc thánh chỉ mà chỉ trực tiếp giao cho nàng.
"Xem ra triều đình không nguyện ý đáp ứng điều kiện của ta cho lắm." Mộ Dung Vân Thư cười thản nhiên, xiết chặt thánh chỉ trong tay, nói: "Ta lập tức sẽ lên đường đến kinh thành." Sau đó lại nói với Phượng gia huynh muội: "Phượng công tử, Phượng cô nương, sau này còn gặp lại."
"Sau này còn gặp lại." Phượng Thành có chút vấn vương.
Phượng Linh cũng thực không đành lòng, Mộ Dung cô nương là người tốt, tất cả những người không cùng nàng giành Nhiếp Thanh đều là người tốt.
Phu nhân đi rồi, làm phu quân tự nhiên không nên ở lâu. Sở Trường Ca nói: "Phượng huynh, mười lăm tháng tám Thiếu Lâm Tự gặp lại."
"Chỉ mong ngươi có thể sống cho đến lúc đó." Hàng năm đại hội võ lâm là thời gian Phượng Thành thông khí, có thể rời khỏi Hoa Đà sơn.
*
Trong núi hơi ẩm rất lớn, cây đào cũng không dễ dàng thiêu đốt, cho nên trong rừng đào thế lửa không lớn, chủ yếu là sương khói.
Mộ Dung Vân Thư dùng tay áo che mũi miệng, đi theo phía sau Sở Trường Ca cố hết sức chạy như bay.
Nàng hối hận, sớm biết sương khói trong rừng dày đặc như thế, làm cho nàng nước mắt chảy ròng, nàng sẽ đồng ý đề nghị của người nào đó -- Ôm nàng xuống núi. Dù sao, cũng theo như lời của hắn, cho dù không gả cho hắn, cũng sẽ không có người dám cưới nàng. Trong sạch, danh tiết cái gì, đều đã bị hủy trên tay hắn không phải sao.
Đáng tiếc trên đời hối hận không dễ. Cũng may rừng đào không lớn lắm, không lâu đã thoát khỏi biển lửa, lại một lần nữa cảm nhận được không khí mới mẻ của núi rừng.
Trên đường núi yên tĩnh, hai người một trước một sau bước đi, đều trầm mặc không lên tiếng. Ở phía trước mở đường, Sở Trường Ca chốc lát lại quay đầu liếc nhìn nàng một cái, xác nhận nàng có đuổi kịp hay không. Đi ở phía sau Mộ Dung Vân Thư khi thì nhìn trời, khi thì xem đất, khi lại ngắm xung quanh, cả người không được tự nhiên.
Cảm giác ở riêng cùng hắn... một từ... Buồn bực!
Bỗng nhiên, lòng bàn chân vừa trợt, Mộ Dung Vân Thư cả kinh kêu một tiếng, mắt thấy sắp té ngã trên đất, lại bất ngờ rơi vào một lồng ngực kiên cố. Nàng kinh hãi còn chưa kịp định thần, chỉ ngây ngốc nhìn cặp mắt đen dịu dàng kia, trong lòng đột ngột rung động, bên tai bắt đầu nóng lên."Cám ơn." Nàng bối rối muốn đứng lên muốn tạo khoảng cách cùng hắn, chân lại đau đến mức nàng phải nhíu mày.
"Trật chân rồi?" Hắn hỏi.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, có chút bất đắc dĩ không biết làm sao.
"Xem ra ông trời cuối cùng không chịu buông tha ta." Sở Trường Ca cố ý than một hơi thật dài, đem nàng bế bổng lên, trên mặt ý cười nồng đậm.
Là không chịu buông tha nàng chứ! Mộ Dung Vân Thư cũng thở dài một hơi, trên mặt dường như không có việc gì, trong lòng lại khuấy động không thôi. Lần đầu tiên bị nam nhân ôm, cảm giác… thực kỳ diệu. Vui mừng? Có một chút. Bối rối? Rất nhiều.
Trên người của Sở Trường Ca có một mùi hương hoa cỏ tự nhiên, là mùi hương tươi mát của ngọn gió sáng sớm đầu mùa xuân mang đến, thấm vào ruột gan. Điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư thật ngạc nhiên. Nàng nghĩ người trong giang hồ trên người không thể có hơi thở an bình như vậy.
Gió nhẹ nổi lên, thổi rối loạn mái tóc đen của hắn, tóc phía bên phải của hắn rơi xuống trên mặt của nàng, che khuất non nửa khuôn mặt. Mộ Dung Vân Thư kéo tóc trên mặt, lấy ngón tay chơi đùa vòng quanh. Có chút chuyện để làm, sẽ không xấu hổ như vậy.
"Chơi vui không?" Thanh âm tràn ngập ý cười bỗng nhiên từ đỉnh đầu truyền đến.
Ngón tay của Mộ Dung Vân Thư đột nhiên cứng đờ, quẫn bách không biết như thế nào cho phải, cách vài giây mới nghĩ đến phải đáp trả, "Ngươi ngay cả một cây trâm vấn tóc cũng mua không nổi sao?" Nàng đã muốn hỏi hắn từ lâu, vì sao chưa bao giờ vấn tóc.
Sở Trường Ca tà tà cười, nói: "Đúng vậy, mua không nổi. Bạc đều để ở Tiền trang của nàng, niêm phong hết rồi."
Mộ Dung Vân Thư càng 囧, có điểm chột dạ nói: "Ta cũng không muốn thiếu nợ, Tiền trang chỉ là tạm dừng buôn bán mà thôi, sẽ sớm khai trương trở lại, ngân phiếu của Hối Phong Tiền trang sẽ giống như trước thông dụng cả nước."
" Sao nàng không nói sớm?" Sở Trường Ca cố nén cười, giả vờ ra một bộ dáng vô cùng đau đớn, "Sớm nói ngân phiếu còn có thể dùng, ta sẽ không cầm đi nhóm lửa."
Mộ Dung Vân Thư trừng mắt to ngưỡng mộ hắn, không dám tin hỏi: "Ngươi dùng ngân phiếu nhóm lửa?"
"Ừ, rừng đào không khí ẩm quá nặng, không dễ dàng châm, vừa vặn trên tay ta không hề thiếu ngân phiếu, dù sao Tiền trang cũng đã đóng cửa, lưu trữ cũng vô dụng, đều đem chúng nhóm lửa rồi."
"..." Vì sao khẩu khí của hắn nghe qua giống như "Ngày thực nhàm chán, chúng ta đem tiền đốt chơi đi’...
"Cũng không bao nhiêu, đại khái có thể đổi mười hộp hoàng kim, nàng cũng đã từng gặp qua mấy thùng này rồi."
Mộ Dung Vân Thư mặt lộ vẻ kinh ngạc, hay là hắn chỉ là mười hộp sính lễ lần đầu tiên đưa đến quý phủ kia?"Đốt lửa thiêu tiền, cẩn thận kiếp sau làm khất cái." ( ăn xin)
"Nàng nói Cái bang sao? Danh môn chính phái sẽ không muốn ta, kiếp sau ta khẳng định vẫn là giáo chủ ma giáo." Sở Trường Ca không cho là đúng, "Hơn nữa, Tiền trang là phu nhân mở, ngân phiếu có cháy bạc sẽ thuộc về phu nhân, phu nhân lại là của ta, không tính là lãng phí."
Mộ Dung Vân Thư bất ngờ rung động, trong đầu nhớ lại câu nói của hắn... Mười hộp hoàng kim, nàng cũng đã từng gặp qua mấy thùng này rồi... Ngân phiếu có cháy bạc sẽ thuộc về phu nhân...
Rất nhanh, Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn hiểu được, hắn là cố ý đốt, mục đích chính là đem mười hộp hoàng kim kia đưa cho nàng. Trong khoảnh khắc, một dòng nước ấm lan tràn khắp toàn thân, trái tim xao xuyến bồi hồi.
Mộ Dung Vân Thư cong môi lên, cười khẽ, nam nhân này, đưa tiền cũng muốn đưa bá đạo như vậy, làm cho nàng không thu cũng không được -- đương nhiên, nàng cũng sẽ không không thu.
"Ca, xem muội có nhanh tay hay không? Chỉ mới một lúc thôi đã đem Nhiếp Thanh bắt đã trở lại." Phượng Linh vui vẻ tranh công nói, hoàn toàn xem nhẹ vẻ mặt nam nhân vật chính hiện rõ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống mình.
"Ừ." Phượng Thành rầu rĩ lên tiếng, suy nghĩ còn dừng ở chuyện Mộ Dung Vân Thư là phu nhân của Sở Trường Ca. Nguyệt lão thật sự là làm bậy, cô nương tốt nhất như vậy, lại phối cho tai họa Sở Trường Ca này!
"Phượng Linh, cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không cưới ngươi làm vợ!" Nhiếp Thanh ngẩng đầu ưỡn ngực, đầy khí thế.
Phượng Linh vừa nghe lời này, nước mắt phút chốc một chút dâng lên hốc mắt, "Nhiếp Thanh, ngươi đừng quá đáng, quá đáng ta sẽ... ta sẽ giận đó!"
Nhiếp Thanh mặt lạnh lùng đem tầm mắt dời đi, vừa vặn cùng Mộ Dung Vân Thư bốn mắt chạm vào nhau.
"Ngươi chính là khâm sai đại thần triều đình phái đến Kim Lăng Mộ Dung phủ?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
Nhiếp Thanh kinh hãi, "Ngươi làm sao có thể biết chuyện này?!" Hắn là phụng mật chỉ xuất kinh, người biết việc này cũng không nhiều.
"Ta là Mộ Dung Vân Thư." Một câu giải thích toàn bộ.
Thì ra là cứu viện đến! Nhiếp Thanh mừng như điên, "Những người khác đâu?"
"Tại giữa sườn núi."
"Bao nhiêu?"
"Hai người."
" Ngươi chỉ dẫn theo hai người tới cứu ta?!" Nhiếp Thanh đen mặt, không kiềm được hét lên.
Mộ Dung Vân Thư trợn mắt há hốc mồm, ai nói muốn cứu hắn? Hiện tại là thời buổi nam nhân đều lưu hành tự mình đa tình sao? Nàng đến Hoa Đà sơn chỉ là vì chuyện của Tiền trang, bàn xong sẽ đi ngay, chuyện khác sẽ mặc kệ.
"Yêu cầu của ta, triều đình nguyện ý đáp ứng sao?" Mộ Dung Vân Thư đi thẳng vào vấn đề.
"Ngươi muốn cùng ta đàm luận quốc gia đại sự ở nơi này?" Nàng không khỏi cũng quá dễ thích ứng trong mọi tình cảnh đi.
"Bằng không thì làm sao?" Mộ Dung Vân Thư nhìn kẻ bị điểm huyệt, từ cổ trở xuống hoàn toàn không cử động nổi, nói: "Nếu ngươi hiện tại có thể đi, đổi địa phương khác thì ta không có ý kiến."
"Ngươi nên quan tâm là chạy ra khỏi nơi này như thế nào, chứ không phải bàn chuyện làm ăn!"
"Đại nhân nói đùa rồi, hai chân ta khoẻ mạnh, mà Phượng Linh cô nương lại không cần ta làm áp trại tướng công của nàng ấy, còn sợ đi không được sao?" Mộ Dung Vân Thư không cho là đúng cười cười, lại nói: "Huống chi ta còn có một vị hôn phu võ công cao cường làm chỗ dựa, Phượng công tử không dám cản ta."
Sở Trường Ca cười sảng khoái, thì ra vị hôn phu như hắn là chuyên dùng để hù dọa người?
Phượng Thành khó chịu hừ lạnh một tiếng, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa mà!
"Ngươi không phải tới cứu ta?" Nhiếp Thanh hỏi.
"Ta là đến bàn chuyện làm ăn. Đại nhân đến Kim Lăng thay mặt triều đình cùng ta đàm luận chuyện Hối Phong Tiền trang, hiện ta ở ngay trước mặt ngươi, có thể bắt đầu."
Nhiếp Thanh thực sự bị đả kích, hắn vốn tưởng rằng Phượng Linh là nữ nhân quái dị nhất Vương Triều Đại Nghiệp, hiện tại mới phát hiện, là hắn tầm nhìn hạn hẹp, không hiểu nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên(*). So với Mộ Dung Vân Thư nhau, Phượng Linh quả rất bình thường!
(Tương tự câu, núi này cao còn có núi khác cao hơn)
Lẽ thường không phải nên cứu khâm sai đại thần hắn trước, sau đó mới cùng bàn đại sự sao? Phương thức tư duy của nàng rất không giống như người bình thường!
(Cực lực đồng ý!!!!)
Nhiếp Thanh hiểu ra, liền đánh mất toàn bộ ý niệm cùng nàng tranh cãi trong đầu, nói: "Thánh Thượng triệu ngươi vào cung, muốn trực tiếp cùng ngươi trao đổi chuyện này." Có “ những người không nhiệm vụ” ở đây, hắn không tuyên đọc thánh chỉ mà chỉ trực tiếp giao cho nàng.
"Xem ra triều đình không nguyện ý đáp ứng điều kiện của ta cho lắm." Mộ Dung Vân Thư cười thản nhiên, xiết chặt thánh chỉ trong tay, nói: "Ta lập tức sẽ lên đường đến kinh thành." Sau đó lại nói với Phượng gia huynh muội: "Phượng công tử, Phượng cô nương, sau này còn gặp lại."
"Sau này còn gặp lại." Phượng Thành có chút vấn vương.
Phượng Linh cũng thực không đành lòng, Mộ Dung cô nương là người tốt, tất cả những người không cùng nàng giành Nhiếp Thanh đều là người tốt.
Phu nhân đi rồi, làm phu quân tự nhiên không nên ở lâu. Sở Trường Ca nói: "Phượng huynh, mười lăm tháng tám Thiếu Lâm Tự gặp lại."
"Chỉ mong ngươi có thể sống cho đến lúc đó." Hàng năm đại hội võ lâm là thời gian Phượng Thành thông khí, có thể rời khỏi Hoa Đà sơn.
*
Trong núi hơi ẩm rất lớn, cây đào cũng không dễ dàng thiêu đốt, cho nên trong rừng đào thế lửa không lớn, chủ yếu là sương khói.
Mộ Dung Vân Thư dùng tay áo che mũi miệng, đi theo phía sau Sở Trường Ca cố hết sức chạy như bay.
Nàng hối hận, sớm biết sương khói trong rừng dày đặc như thế, làm cho nàng nước mắt chảy ròng, nàng sẽ đồng ý đề nghị của người nào đó -- Ôm nàng xuống núi. Dù sao, cũng theo như lời của hắn, cho dù không gả cho hắn, cũng sẽ không có người dám cưới nàng. Trong sạch, danh tiết cái gì, đều đã bị hủy trên tay hắn không phải sao.
Đáng tiếc trên đời hối hận không dễ. Cũng may rừng đào không lớn lắm, không lâu đã thoát khỏi biển lửa, lại một lần nữa cảm nhận được không khí mới mẻ của núi rừng.
Trên đường núi yên tĩnh, hai người một trước một sau bước đi, đều trầm mặc không lên tiếng. Ở phía trước mở đường, Sở Trường Ca chốc lát lại quay đầu liếc nhìn nàng một cái, xác nhận nàng có đuổi kịp hay không. Đi ở phía sau Mộ Dung Vân Thư khi thì nhìn trời, khi thì xem đất, khi lại ngắm xung quanh, cả người không được tự nhiên.
Cảm giác ở riêng cùng hắn... một từ... Buồn bực!
Bỗng nhiên, lòng bàn chân vừa trợt, Mộ Dung Vân Thư cả kinh kêu một tiếng, mắt thấy sắp té ngã trên đất, lại bất ngờ rơi vào một lồng ngực kiên cố. Nàng kinh hãi còn chưa kịp định thần, chỉ ngây ngốc nhìn cặp mắt đen dịu dàng kia, trong lòng đột ngột rung động, bên tai bắt đầu nóng lên."Cám ơn." Nàng bối rối muốn đứng lên muốn tạo khoảng cách cùng hắn, chân lại đau đến mức nàng phải nhíu mày.
"Trật chân rồi?" Hắn hỏi.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, có chút bất đắc dĩ không biết làm sao.
"Xem ra ông trời cuối cùng không chịu buông tha ta." Sở Trường Ca cố ý than một hơi thật dài, đem nàng bế bổng lên, trên mặt ý cười nồng đậm.
Là không chịu buông tha nàng chứ! Mộ Dung Vân Thư cũng thở dài một hơi, trên mặt dường như không có việc gì, trong lòng lại khuấy động không thôi. Lần đầu tiên bị nam nhân ôm, cảm giác… thực kỳ diệu. Vui mừng? Có một chút. Bối rối? Rất nhiều.
Trên người của Sở Trường Ca có một mùi hương hoa cỏ tự nhiên, là mùi hương tươi mát của ngọn gió sáng sớm đầu mùa xuân mang đến, thấm vào ruột gan. Điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư thật ngạc nhiên. Nàng nghĩ người trong giang hồ trên người không thể có hơi thở an bình như vậy.
Gió nhẹ nổi lên, thổi rối loạn mái tóc đen của hắn, tóc phía bên phải của hắn rơi xuống trên mặt của nàng, che khuất non nửa khuôn mặt. Mộ Dung Vân Thư kéo tóc trên mặt, lấy ngón tay chơi đùa vòng quanh. Có chút chuyện để làm, sẽ không xấu hổ như vậy.
"Chơi vui không?" Thanh âm tràn ngập ý cười bỗng nhiên từ đỉnh đầu truyền đến.
Ngón tay của Mộ Dung Vân Thư đột nhiên cứng đờ, quẫn bách không biết như thế nào cho phải, cách vài giây mới nghĩ đến phải đáp trả, "Ngươi ngay cả một cây trâm vấn tóc cũng mua không nổi sao?" Nàng đã muốn hỏi hắn từ lâu, vì sao chưa bao giờ vấn tóc.
Sở Trường Ca tà tà cười, nói: "Đúng vậy, mua không nổi. Bạc đều để ở Tiền trang của nàng, niêm phong hết rồi."
Mộ Dung Vân Thư càng 囧, có điểm chột dạ nói: "Ta cũng không muốn thiếu nợ, Tiền trang chỉ là tạm dừng buôn bán mà thôi, sẽ sớm khai trương trở lại, ngân phiếu của Hối Phong Tiền trang sẽ giống như trước thông dụng cả nước."
" Sao nàng không nói sớm?" Sở Trường Ca cố nén cười, giả vờ ra một bộ dáng vô cùng đau đớn, "Sớm nói ngân phiếu còn có thể dùng, ta sẽ không cầm đi nhóm lửa."
Mộ Dung Vân Thư trừng mắt to ngưỡng mộ hắn, không dám tin hỏi: "Ngươi dùng ngân phiếu nhóm lửa?"
"Ừ, rừng đào không khí ẩm quá nặng, không dễ dàng châm, vừa vặn trên tay ta không hề thiếu ngân phiếu, dù sao Tiền trang cũng đã đóng cửa, lưu trữ cũng vô dụng, đều đem chúng nhóm lửa rồi."
"..." Vì sao khẩu khí của hắn nghe qua giống như "Ngày thực nhàm chán, chúng ta đem tiền đốt chơi đi’...
"Cũng không bao nhiêu, đại khái có thể đổi mười hộp hoàng kim, nàng cũng đã từng gặp qua mấy thùng này rồi."
Mộ Dung Vân Thư mặt lộ vẻ kinh ngạc, hay là hắn chỉ là mười hộp sính lễ lần đầu tiên đưa đến quý phủ kia?"Đốt lửa thiêu tiền, cẩn thận kiếp sau làm khất cái." ( ăn xin)
"Nàng nói Cái bang sao? Danh môn chính phái sẽ không muốn ta, kiếp sau ta khẳng định vẫn là giáo chủ ma giáo." Sở Trường Ca không cho là đúng, "Hơn nữa, Tiền trang là phu nhân mở, ngân phiếu có cháy bạc sẽ thuộc về phu nhân, phu nhân lại là của ta, không tính là lãng phí."
Mộ Dung Vân Thư bất ngờ rung động, trong đầu nhớ lại câu nói của hắn... Mười hộp hoàng kim, nàng cũng đã từng gặp qua mấy thùng này rồi... Ngân phiếu có cháy bạc sẽ thuộc về phu nhân...
Rất nhanh, Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn hiểu được, hắn là cố ý đốt, mục đích chính là đem mười hộp hoàng kim kia đưa cho nàng. Trong khoảnh khắc, một dòng nước ấm lan tràn khắp toàn thân, trái tim xao xuyến bồi hồi.
Mộ Dung Vân Thư cong môi lên, cười khẽ, nam nhân này, đưa tiền cũng muốn đưa bá đạo như vậy, làm cho nàng không thu cũng không được -- đương nhiên, nàng cũng sẽ không không thu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook