Nhân Tại Thâm Thâm Xử
-
Quyển 1 - Chương 6
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triển Chiêu không thể nào nghĩ rằng, quan hệ giữa cậu và Bạch Ngọc Đường lại trở nên cứng nhắc như vậy.
Nói cứng nhắc, không bằng nói là gượng gạo. Mỗi lần Bạch Ngọc Đường trông thấy cậu, đều là một dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, nhưng chỉ vài giây sau khi hai người đối diện nhau, lại quyết tuyệt quệt vào vai cậu mà đi. Quan hệ giữa họ vốn dĩ không xa không gần, nhưng vẫn cứ kéo dài một khoảng cách mông lung.
Triển Chiêu không suy nghĩ chút gì, cũng không dám nghĩ, chỉ một mực vùi đầu vào sách vở, tình cờ ngẩng đầu, vẫn có thể bắt được một bóng trắng, cùng với một ánh mắt như có như không thoảng qua.
Tháng sáu, thi đại học.
Triển Chiêu cắn răng, viết xuống cuốn vở những dòng chữ dày đặc, gạt cặp mắt đào hoa đẹp đẽ kia ra khỏi suy nghĩ của mình.
Tháng bảy, chí nguyện. (chắc đại khái như kiểu đăng ký nguyện vọng ấy =.=”)
Không có gì bất ngờ xảy ra, hai người đều thi cao phân, mà Bạch Ngọc Đường thì cứ cố chấp đăng ký chí nguyện giống với Triển Chiêu.
Mẹ Bạch nhìn họ, thở dài.
Triển Chiêu giữ một khoảng cách nhất định, mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ vẻ mặt.
Đến tối cậu len lén cầm bút, gạch đi dòng chữ ban đầu, sửa lại chí nguyện.
Cuối tháng, thư thông báo trúng tuyển đến.
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường lạnh băng, trong mắt tràn ngập tức giận.
Tháng chín, cuộc sống mới.
Trường của Triển Chiêu khai giảng sớm hơn so với Bạch Ngọc Đường, một ngày trước khi đến trường, cậu thu dọn hành lý, rồi đến tiệm mua một bó hoa, mang đến phần mộ cha mẹ để cáo biệt.
Nghĩa trang sáng sớm rất yên tĩnh, thi thoảng chỉ có một vài tiếng chim hót vang lên.
Triển Chiêu tưởng rằng mình đã đến sớm, nhưng có người vẫn đến sớm hơn cậu.
Trong làn sương vương vất mong manh, thân ảnh người ấy có chút đơn bạc, mái tóc đen ngày nào đã điểm vài sợi tuyết, chỉ là phong thái trong mắt vẫn y như năm đó, không hề giảm đi chút nào.
“Dì Bạch •••”
Cậu do dự gọi một tiếng, cầm hoa đi tới.
Mẹ Bạch vẫn giống như lúc xưa thương yêu nhìn cậu, kéo tay cậu qua.
“Tiểu Chiêu, đến cáo biệt cha mẹ, phải không?”
Cậu gật đầu đặt hoa xuống trước mộ phần, rồi vén vạt áo lên trịnh trọng quỳ xuống.
Mẹ Bạch đứng đó lặng lẽ nhìn cậu, một lát sau mới khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Thật không biết tính cách con, rốt cuộc là giống mẹ con, hay là cha con nữa.”
“Tiểu Chiêu, có muốn nghe cố sự của cha mẹ con không?
Không chờ Triển Chiêu đáp lời, dì đã tự mình tiếp tục nói.
“••• Khi đó, chính là lúc bọn dì vẫn còn đi học, tuổi cũng xấp xỉ như các con vậy, cha con và mẹ con, là một đôi oan gia cả trường phải công nhận, tính khí mẹ con vốn rất tốt, nhưng hễ đụng vào cha con là lại bạo phát, còn cha con, lần nào gặp cũng đều không nhịn được mà châm chọc mẹ con vài câu, hai người họ gặp nhau không ít, mẹ con lại rất bướng bỉnh, hai người chỉ cần nói dăm ba câu là cãi nhau om sòm. Kết quả mọi người đều không ngờ tới, chính là hai người ấy, cuối cùng lại có thể sánh vai bên nhau, còn có thể hạnh phúc như vậy •••”
Dì ngừng lại một chút, cười nhẹ, “Kỳ thực khi đó bọn dì đều không ngẫm nghĩ xem, vì sao học viện cách nhau xa đến vậy mà hai người lại trùng hợp chạm trán nhau, vì sao tính khí mẹ con lại thay đổi mỗi khi ở cạnh cha con, vì sao cha con lại chăm chăm ngắm nhìn bóng lưng mẹ con thật lâu •••”
Dì chăm chú nhìn cậu, “Có lẽ, đây chính là một loại duyên phận.”
Dì tiếp tục nói: “••• Kỳ thực bọn họ đã sớm phát hiện ra mình bị ung thư, mới tham gia công tác nguy hiểm như thế, bởi vậy mà trước đó họ mới viết di thư, giao con cho dì. Đồng sinh cộng tử, là điều mà rất nhiều người yêu nhau đều khát khao mà không làm được, nhưng họ lại làm được ••• Tiểu Chiêu, cha mẹ con quả thực là một đôi rất thần kỳ a.”
Dì cúi người xoa xoa mái tóc đen của cậu, động tác nhẹ nhàng giống như từng ở lễ tang cha mẹ cậu, ngón tay lùa vào tóc cậu, khóe miệng nở một nụ cười hòa ái, “Tiểu Chiêu, đi cùng dì có được không?
Cậu đã từng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy chớp chớp, nói tiếng, “Được ạ.”
Bây giờ cậu vẫn cúi đầu, trong mắt không sầu không vui, nắm đấm bên người siết chặt.
Trên mộ bia hai cái tên nằm cạnh nhau, rõ ràng rất ngắn gọn, nhưng lại mang chút ý vị ngọt ngào khôn tả.
Mẹ Bạch thở dài, không nói gì nữa mà đứng thẳng người dậy, cất từng bước từng bước, dần dần khuất xa sau màn sương.
Triển Chiêu nhẹ nhàng xoa lên mộ bia, tựa trán lên bề mặt bia đá lạnh lẽo. Bên mộ không có cỏ dại, mỗi lần đến đây Triển Chiêu đều dọn dẹp cẩn thận, vì vậy mà mới nhìn, mộ này sạch sẽ chẳng khác nào một ngôi mộ mới lập không lâu.
Thế nhưng thời gian đã để lại những dấu vết mờ nhạt, mặt đá cẩm thạch trơn nhẵn đã mất đi màu sắc, gió đã chậm rãi bào mòn đi dòng chữ khắc trên mộ bia, thời gian lặng lẽ trôi, một chút cảm tình kinh niên, ở ngay trong sự lặng lẽ trắng đen ấy, từ từ lắng đọng, cuối cùng hoang vu thành vĩnh hằng.
Một lúc lâu sau, cậu mới chầm chậm ngẩng đầu lên, khóe môi vẽ ra một đường cong nhạt.
“Cha, mẹ, con đi đây.”
Cuối cùng, thân ảnh gầy gò mà kiên cường của thiếu niên cũng lặng lẽ biến mất trong nghĩa trang.
Khi Triển Chiêu về đến nhà, Bạch Ngọc Đường đang ngồi giữa sân, trước mặt là một đống lửa đang cháy.
Đôi mắt của thiếu niên áo trắng chăm chú nhìn vào ngọn lửa, tựa như tất cả những sự vật khác đều không còn tồn tại nữa, hình ảnh bạch y mập mờ trong ánh lửa, giống như những con bướm yếu ớt đang giãy dụa, chực bay tán loạn.
Cậu nhẹ ngàng khép cửa lại, người kia ngay cả ánh mắt cũng không nhấc lên.
“Cậu về rồi.”
“Tôi đã về.”
Bọn họ một hỏi một đáp, đều dùng câu trần thuật, có bài có bản.
“Sao lại đốt chúng?”
Triển Chiêu để ý thấy, rải rác trên cỏ bên cạnh Bạch Ngọc Đường, là mấy quyển nhật ký kiểu cũ, gió khẽ thổi bay một góc, có thể thấy bút tích non nớt của thiếu niên trong đó.
“Ừ, chúng.” Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng ngẩng đầu, trong mắt tựa hồ có thứ gì đó lóe lên.
Hắn lại nhặt lên mấy quyển ném vào trong lửa, ngọn lửa lập tức bùng lên rất cao, hắn chăm chú nhìn, hơi xuất thần.
“Tôi không thích hoài cựu.” Hắn nói như vậy, rồi phủi phủi tay đứng dậy, gió thổi bạch y tung bay, “Nếu cậu về rồi, còn lại quyển kia, cậu giúp tôi đốt nốt đi.”
Trên cỏ còn sót lại một quyển nhật ký, nằm ở đó vô cùng đáng thương, có lẽ vì trải qua năm tháng, trang giấy đều đã hơi ngả vàng.
Triển Chiêu không nhúc nhích, chỉ nhíu nhíu mày, nhìn người áo trắng đứng trước gió.
“Làm sao, không nỡ?” Người kia đột nhiên nở một nụ cười tự giễu, đưa tay nhặt quyển nhật ký, tay nhẹ nhàng giơ lên, quyển nhật ký bay soàn soạt trong gió, dừng lại giữa không trung một giây rồi bắt đầu rơi xuống.
Ngọn lửa tàn phá.
Bạch Ngọc Đường ở âm thanh cuối cùng thì đã xoay người, nhật ký trên không trung rải rác ra, rơi lả tả xuống ở đằng sau hắn, ngọn lửa tham lam liếm láp những trang giấy vàng, quấn lấy, nuổt chửng, mãi đến tận khi hóa thành tro tàn.
Dòng khí nóng rực hất tung vài trang giấy mỏng lên, quang ảnh trắng đen mơ hồ biến ảo.
Triển Chiêu đón lấy hơi nóng phả vào, chỉ là trong tích tắc, trước mắt cậu đột nhiên nhòe đi.
Không phải bởi vì khói làm cay mắt cậu, mà là bởi vì, trên trang giấy bay tán loạn kia, cậu nhìn thấy tên của chính mình.
Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu ——–
Thiếu niên áo trắng nhỏ bé cầm bút, nghiêm túc cẩn thận viết tên cậu lên giấy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hắn rất cố gắng viết, chăm chú mà vui vẻ.
Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu ——–
Hắn viết kín một tờ, trong mắt trong lòng đều là cái tên của một người.
Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu ——–
Trên trang giấy kia, phủ kín một mặt đều là tên của cậu.
Tên của cậu, là Triển Chiêu.
——— Nói dối ——–
——— Cậu nói cậu không thích hoài cựu, là nói dối ———–
Triển Chiêu đột nhiên nhớ lại từng có một lần tay cậu bị phỏng giộp lên, cậu muốn chọc vỡ cái bọng nước căng phồng sáng bóng ấy ra, nhưng mẹ Bạch ngăn cậu lại.
Dì nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra, nói, có vài thứ, chẳng hạn như cái bọng nước này, chỉ cần cậu không chọc thủng, nó sẽ không biến thành vết thương, cũng sẽ không đau. Nhưng một khi chọc thủng rồi, nó sẽ trở thành một vết thương, sẽ lâu lành hơn khi không vào động vào nó.
Cậu nhớ rất kỹ câu nói này, từ đầu đến cuối cũng không chọc vỡ bọng nước ấy, quả nhiên qua mấy ngày thì lành, không đau một chút nào.
Nhưng giờ đây, bọng nước đã bị chọc vỡ rồi sao?
Thiếu niên áo lam nhẹ nhàng chớp mắt nhìn.
Dường như có một thứ gì đó được chôn rất sâu, lặng lẽ nảy mầm.
Ngày hôm sau, trời hơi âm u, từ sáng sớm đã đổ mưa nhỏ, không khí có chút ẩm ướt.
Bạch Ngọc Đường giấu tay trong túi áo dựa vào cây cột ở nhà ga, một cái chớp mắt cũng không chớp, chăm chú nhìn Triển Chiêu chầm chậm kéo vali đi.
Hắn đến tiễn cậu, lúc này đáng lẽ là lúc nên nói lời tạm biệt, nhưng hai người lại trầm mặc đến lạ kỳ.
Hồi lâu, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc mới mở miệng, quật cường mím môi.
“Tôi không muốn nói tạm biệt.”
Hắn nói, vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu.
Triển Chiêu khẽ ừ một tiếng, nâng mắt đối diện với ánh mắt ẩn nhẫn mà kiên định của người kia.
Bỗng dưng cậu cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói với người này, nhưng lời vọt đến cổ họng, lại không sao nói ra được, cứ duy trì một loại trạng thái nửa chừng như vậy.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, rút tay từ trong túi áo lấy ra một chiếc điện thoại di động cũ kỹ, đưa cho cậu, rồi nhàn nhạt mở miệng trong ánh mắt nghi hoặc của cậu.
“Trong đó có vài thứ, tôi muốn ••• cho cậu.”
Điện thoại di động này là cái Bạch Ngọc Đường từng dùng khi học tiểu học, Triển Chiêu có chút sững sờ, không ngờ người kia vẫn còn giữ nó, lại còn giữ gìn tốt đến vậy.
“Cậu ••• “
Cậu còn chưa nói hết, tiếng còi xe lửa đã vang lên ở phía sau, cậu phải lên đoàn tàu đó, bèn muốn rời đi.
Cổ tay đột nhiên bị người mạnh mẽ kéo lại, cậu bất ngờ không kịp chuẩn bị, lảo đảo một cái, vừa vặn bị người kia ôm vào lòng.
Cánh tay Bạch Ngọc Đường siết chặt lấy cậu, khóe môi hắn lướt nhẹ qua vành tai, hơi thở nhẹ nhàng phả từng nhịp từng nhịp vào cổ cậu.
Cậu ngạc nhiên, theo bản năng liền nín thở, nhưng tim lại đập mạnh như trống, thình thịch thình thịch va vào lồng ngực.
Bước chân qua lại của người đi đường dường như chậm lại, mỗi một bước chân đều phải mất một khoảng thời gian rất dài, khuôn miệng mọi người mở ra khép vào, phát ra những âm thanh chậm chạp ứ đọng, ngay cả âm cuối của tiếng còi tàu cũng vang ra thật dài thật dài.
Cậu nghĩ thời gian nhất định là chậm lại.
Không bằng cứ chậm lại như thế này đi.
Nhưng một giây sau Bạch Ngọc Đường liền đẩy cậu ra, vẻ mặt như thường, tay lại đút vào túi áo. Mọi người cười cười nói nói cất bước, bước chân nhẹ nhàng, tiếng còi vẫn ầm ĩ như lúc trước, kèm theo tiếng tàu “Xình xịch” vào ga.
“Đi đi.” Bạch Ngọc Đường nói, chỉ nhìn cậu gật đầu rồi xoay người bỏ đi, một lần cũng không quay đầu lại.
Triển Chiêu cầm điện thoại di động, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, dưới ánh mặt trời, bóng hình hắn kéo thật dài thật dài.
Hai con nhím làm sao có thể ôm nhau được đây, trên người chúng đều có gai mà.
Vì thế bọn họ nhất định phải một người nhìn một người khác đi xa sao? Bọn họ sóng đôi lâu như vậy, rốt cuộc vẫn phải chia lìa sao?
Triển Chiêu không biết, chiếc điện thoại trong tay cậu cũng lặng lẽ, ngưng tụ một khoảng thời gian quá vãng.
Tiếng người trên xe huyên náo, Triển Chiêu tìm một chỗ ngồi xuống, trong tay vẫn nắm chặt chiếc di động kia.
Người qua lại có chút lấy làm lạ, như là không hiểu vì sao cậu còn có thể dùng chiếc điện thoại cũ kỹ như vậy.
Ánh mắt nghi hoặc đặt trên người cậu, lại thu hồi như không có chuyện gì xảy ra, cậu nhắm mắt làm ngơ, mở nắp điện thoại lên, trên màn hình là một tin nhắn thoại chưa gửi.
Bật tiếng lên.
Ngón tay cậu lướt trên bàn phím, đã lâu năm, phản ứng của điện thoại rất chậm, cậu kiên trì chờ đợi, sau đó thì nhìn thấy tin nhắn lẻ loi kia.
Tin nhắn đề tên, sáu.
Tay cậu run run bấm mở, tiếng hát non nớt liền tràn ngập khắp toa tàu.
—— Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên.
(Ngoài trường đình, ven đường xưa, cỏ thơm xanh tận chân trời)
Thiếu nhiên nhỏ bé đang đứng trên bục giảng, có chút ngượng ngùng hát bài hát này.
—– Vãn phong phất liễu địch thanh tàn, tịch dương sơn ngoại sơn.
(Gió chiều lay cành liễu tiếng sáo nghe buồn hiu, ánh hoàng hôn hắt lên rặng núi xa)
Giữa đám người thiếu niên áo trắng bình tĩnh đứng ngoài, vẻ mặt mơ hồ cậu vẫn không thấy rõ đột nhiên lúc này lại hiện ra thật rõ ràng.
—— Thiên chi nhai, địa chi giác, tri giao bán linh lạc.
(Nơi chân trời, nơi góc bể, tri kỷ sắp chia ly)
Gương mặt hắn không hề vô cảm, mà ánh mắt nhu hòa, nồng nàn quyện lẫn với ẩn nhẫn.
Hắn là một thiếu niên bướng bỉnh mà lộ liễu như vậy đó.
Thì ra trong đám người ấy cậu vẫn lặng lẽ dõi theo tôi, có đúng không, có đúng không?
—– Nhất hồ trọc tửu tẫn dư hoan, kim tiêu biệt mộng hàn.
(Một bình rượu đục cạn dư hoan, đêm nay từ biệt ngay cả giấc mộng cũng thê lương)
Cậu vẫn cho rằng hắn chưa từng nhớ đến khúc ca cậu đã hát, vậy mà hắn vẫn nhớ, dùng một cách thật khác biệt để nhớ.
Triển Chiêu nhắm mắt lại, ngón tay nhấn mạnh lên bàn phím.
Lặp lại! Lặp lại! Lại một lần nữa!
Trong toa tàu có người hỏi, “Trẻ con nhà nào đang hát vậy?” nhưng Triển Chiêu vẫn không hề để ý, cậu tựa đầu vào cửa sổ, im lặng lắng nghe thanh âm của chính mình một lần lại một lần hát bài hát này, mãi đến tận khi những giai điệu cuối cùng hòa lẫn vào trong biển người ồn ã, đến tận khi bài hát đã ngừng vẫn vương lại một tiếng ngân khẽ khàng.
Tựa như bóng dáng Bạch Ngọc Đường lại một lần nữa kéo dài, rồi trở lại như lúc ban đầu.
Hắn dang rộng hai tay ôm siết lấy cậu, khóe môi tựa như cố ý kề sát vào tai cậu.
Bạch Ngọc Đường! Bạch Ngọc Đường!
Những lời bị chặn ở cổ họng đột nhiên lại vô cùng dễ dàng thoát ra.
Bạch Ngọc Đường, đừng ••• đi •••
Đừng đi sao? Là cậu đã lén lút sửa lại chí nguyện, là cậu đã tận mắt nhìn thấy hắn đốt những quyển nhật ký tràn ngập tên cậu đi, là cậu trong đêm mưa hôm ấy đã không quay đầu bỏ lại hắn ở phía sau, là cậu •••
Dường như trong một giờ học xa xôi nào đó, đôi mắt đẹp đẽ của Bạch Ngọc Đường cong cong, môi hắn khẽ mấp máy, chậm rãi mà rõ ràng hướng về Nhan Tra Tán mà thốt ra cái tên đó.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng rọi vào, cậu cuối cùng cũng thấy rõ miệng hắn.
—— Mèo con ——
Hắn nói là Mèo con, còn mang theo ý cười ấm áp.
Thì ra đó lại là mình sao —–
Triển Chiêu nghẹn giọng, cuối cùng vẫn là vô lực ngửa đầu, thấp giọng nói ra.
“Bạch Ngọc Đường ••• tôi sợ là ••• tôi thích cậu ••• “
Trên tàu có ai đó đang bật một bài hát khác, giọng hát vui tươi vang lên khắp toa, lưu luyến, một lần lại một lần.
Năm ấy phong hoa vũ tuyết
Khoảng thời gian tuyệt đẹp anh từng biểu diễn
Lắng nghe khoảnh khắc mùa mưa trôi qua
Lưu luyến trong không khí ẩm ướt
Hát khúc hát tương phùng ly biệt
Chầm chậm gấp gáp nhớ về năm xưa
Người đi xa để lại chiếc bóng dài
Tất cả đã từng hóa thành hương thơm
Nhưng lúc này đây em chỉ có thể tưởng tượng
Xoay người lại mỗi người mỗi hướng
Đều đã lặng lẽ trở thành dĩ vãng
Thời gian giờ đã trôi đi rất xa
Bỗng dưng nhận ra rằng chúng ta cứ như vậy
Em hát bài hát đó
Anh đã không còn nhớ nữa rồi
Mọi thứ đều đã hóa thành lời chia tay
Thành lời thề mục nát
Anh viết ra thật nhiều
Lời tạm biệt cũng chẳng thể cất lên
Thời gian đã ngừng trôi.
E/N: Bài Chiêu hát năm lớp sáu là “Tống biệt” (送别) của Lý Thúc Đồng (Đại Sư Hoằng Nhất), nhạc phim “Thành nam chuyện xưa” (城南旧事). Link phía dưới là do bé Dương Phái Nghi hát.
Triển Chiêu không thể nào nghĩ rằng, quan hệ giữa cậu và Bạch Ngọc Đường lại trở nên cứng nhắc như vậy.
Nói cứng nhắc, không bằng nói là gượng gạo. Mỗi lần Bạch Ngọc Đường trông thấy cậu, đều là một dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, nhưng chỉ vài giây sau khi hai người đối diện nhau, lại quyết tuyệt quệt vào vai cậu mà đi. Quan hệ giữa họ vốn dĩ không xa không gần, nhưng vẫn cứ kéo dài một khoảng cách mông lung.
Triển Chiêu không suy nghĩ chút gì, cũng không dám nghĩ, chỉ một mực vùi đầu vào sách vở, tình cờ ngẩng đầu, vẫn có thể bắt được một bóng trắng, cùng với một ánh mắt như có như không thoảng qua.
Tháng sáu, thi đại học.
Triển Chiêu cắn răng, viết xuống cuốn vở những dòng chữ dày đặc, gạt cặp mắt đào hoa đẹp đẽ kia ra khỏi suy nghĩ của mình.
Tháng bảy, chí nguyện. (chắc đại khái như kiểu đăng ký nguyện vọng ấy =.=”)
Không có gì bất ngờ xảy ra, hai người đều thi cao phân, mà Bạch Ngọc Đường thì cứ cố chấp đăng ký chí nguyện giống với Triển Chiêu.
Mẹ Bạch nhìn họ, thở dài.
Triển Chiêu giữ một khoảng cách nhất định, mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ vẻ mặt.
Đến tối cậu len lén cầm bút, gạch đi dòng chữ ban đầu, sửa lại chí nguyện.
Cuối tháng, thư thông báo trúng tuyển đến.
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường lạnh băng, trong mắt tràn ngập tức giận.
Tháng chín, cuộc sống mới.
Trường của Triển Chiêu khai giảng sớm hơn so với Bạch Ngọc Đường, một ngày trước khi đến trường, cậu thu dọn hành lý, rồi đến tiệm mua một bó hoa, mang đến phần mộ cha mẹ để cáo biệt.
Nghĩa trang sáng sớm rất yên tĩnh, thi thoảng chỉ có một vài tiếng chim hót vang lên.
Triển Chiêu tưởng rằng mình đã đến sớm, nhưng có người vẫn đến sớm hơn cậu.
Trong làn sương vương vất mong manh, thân ảnh người ấy có chút đơn bạc, mái tóc đen ngày nào đã điểm vài sợi tuyết, chỉ là phong thái trong mắt vẫn y như năm đó, không hề giảm đi chút nào.
“Dì Bạch •••”
Cậu do dự gọi một tiếng, cầm hoa đi tới.
Mẹ Bạch vẫn giống như lúc xưa thương yêu nhìn cậu, kéo tay cậu qua.
“Tiểu Chiêu, đến cáo biệt cha mẹ, phải không?”
Cậu gật đầu đặt hoa xuống trước mộ phần, rồi vén vạt áo lên trịnh trọng quỳ xuống.
Mẹ Bạch đứng đó lặng lẽ nhìn cậu, một lát sau mới khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Thật không biết tính cách con, rốt cuộc là giống mẹ con, hay là cha con nữa.”
“Tiểu Chiêu, có muốn nghe cố sự của cha mẹ con không?
Không chờ Triển Chiêu đáp lời, dì đã tự mình tiếp tục nói.
“••• Khi đó, chính là lúc bọn dì vẫn còn đi học, tuổi cũng xấp xỉ như các con vậy, cha con và mẹ con, là một đôi oan gia cả trường phải công nhận, tính khí mẹ con vốn rất tốt, nhưng hễ đụng vào cha con là lại bạo phát, còn cha con, lần nào gặp cũng đều không nhịn được mà châm chọc mẹ con vài câu, hai người họ gặp nhau không ít, mẹ con lại rất bướng bỉnh, hai người chỉ cần nói dăm ba câu là cãi nhau om sòm. Kết quả mọi người đều không ngờ tới, chính là hai người ấy, cuối cùng lại có thể sánh vai bên nhau, còn có thể hạnh phúc như vậy •••”
Dì ngừng lại một chút, cười nhẹ, “Kỳ thực khi đó bọn dì đều không ngẫm nghĩ xem, vì sao học viện cách nhau xa đến vậy mà hai người lại trùng hợp chạm trán nhau, vì sao tính khí mẹ con lại thay đổi mỗi khi ở cạnh cha con, vì sao cha con lại chăm chăm ngắm nhìn bóng lưng mẹ con thật lâu •••”
Dì chăm chú nhìn cậu, “Có lẽ, đây chính là một loại duyên phận.”
Dì tiếp tục nói: “••• Kỳ thực bọn họ đã sớm phát hiện ra mình bị ung thư, mới tham gia công tác nguy hiểm như thế, bởi vậy mà trước đó họ mới viết di thư, giao con cho dì. Đồng sinh cộng tử, là điều mà rất nhiều người yêu nhau đều khát khao mà không làm được, nhưng họ lại làm được ••• Tiểu Chiêu, cha mẹ con quả thực là một đôi rất thần kỳ a.”
Dì cúi người xoa xoa mái tóc đen của cậu, động tác nhẹ nhàng giống như từng ở lễ tang cha mẹ cậu, ngón tay lùa vào tóc cậu, khóe miệng nở một nụ cười hòa ái, “Tiểu Chiêu, đi cùng dì có được không?
Cậu đã từng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy chớp chớp, nói tiếng, “Được ạ.”
Bây giờ cậu vẫn cúi đầu, trong mắt không sầu không vui, nắm đấm bên người siết chặt.
Trên mộ bia hai cái tên nằm cạnh nhau, rõ ràng rất ngắn gọn, nhưng lại mang chút ý vị ngọt ngào khôn tả.
Mẹ Bạch thở dài, không nói gì nữa mà đứng thẳng người dậy, cất từng bước từng bước, dần dần khuất xa sau màn sương.
Triển Chiêu nhẹ nhàng xoa lên mộ bia, tựa trán lên bề mặt bia đá lạnh lẽo. Bên mộ không có cỏ dại, mỗi lần đến đây Triển Chiêu đều dọn dẹp cẩn thận, vì vậy mà mới nhìn, mộ này sạch sẽ chẳng khác nào một ngôi mộ mới lập không lâu.
Thế nhưng thời gian đã để lại những dấu vết mờ nhạt, mặt đá cẩm thạch trơn nhẵn đã mất đi màu sắc, gió đã chậm rãi bào mòn đi dòng chữ khắc trên mộ bia, thời gian lặng lẽ trôi, một chút cảm tình kinh niên, ở ngay trong sự lặng lẽ trắng đen ấy, từ từ lắng đọng, cuối cùng hoang vu thành vĩnh hằng.
Một lúc lâu sau, cậu mới chầm chậm ngẩng đầu lên, khóe môi vẽ ra một đường cong nhạt.
“Cha, mẹ, con đi đây.”
Cuối cùng, thân ảnh gầy gò mà kiên cường của thiếu niên cũng lặng lẽ biến mất trong nghĩa trang.
Khi Triển Chiêu về đến nhà, Bạch Ngọc Đường đang ngồi giữa sân, trước mặt là một đống lửa đang cháy.
Đôi mắt của thiếu niên áo trắng chăm chú nhìn vào ngọn lửa, tựa như tất cả những sự vật khác đều không còn tồn tại nữa, hình ảnh bạch y mập mờ trong ánh lửa, giống như những con bướm yếu ớt đang giãy dụa, chực bay tán loạn.
Cậu nhẹ ngàng khép cửa lại, người kia ngay cả ánh mắt cũng không nhấc lên.
“Cậu về rồi.”
“Tôi đã về.”
Bọn họ một hỏi một đáp, đều dùng câu trần thuật, có bài có bản.
“Sao lại đốt chúng?”
Triển Chiêu để ý thấy, rải rác trên cỏ bên cạnh Bạch Ngọc Đường, là mấy quyển nhật ký kiểu cũ, gió khẽ thổi bay một góc, có thể thấy bút tích non nớt của thiếu niên trong đó.
“Ừ, chúng.” Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng ngẩng đầu, trong mắt tựa hồ có thứ gì đó lóe lên.
Hắn lại nhặt lên mấy quyển ném vào trong lửa, ngọn lửa lập tức bùng lên rất cao, hắn chăm chú nhìn, hơi xuất thần.
“Tôi không thích hoài cựu.” Hắn nói như vậy, rồi phủi phủi tay đứng dậy, gió thổi bạch y tung bay, “Nếu cậu về rồi, còn lại quyển kia, cậu giúp tôi đốt nốt đi.”
Trên cỏ còn sót lại một quyển nhật ký, nằm ở đó vô cùng đáng thương, có lẽ vì trải qua năm tháng, trang giấy đều đã hơi ngả vàng.
Triển Chiêu không nhúc nhích, chỉ nhíu nhíu mày, nhìn người áo trắng đứng trước gió.
“Làm sao, không nỡ?” Người kia đột nhiên nở một nụ cười tự giễu, đưa tay nhặt quyển nhật ký, tay nhẹ nhàng giơ lên, quyển nhật ký bay soàn soạt trong gió, dừng lại giữa không trung một giây rồi bắt đầu rơi xuống.
Ngọn lửa tàn phá.
Bạch Ngọc Đường ở âm thanh cuối cùng thì đã xoay người, nhật ký trên không trung rải rác ra, rơi lả tả xuống ở đằng sau hắn, ngọn lửa tham lam liếm láp những trang giấy vàng, quấn lấy, nuổt chửng, mãi đến tận khi hóa thành tro tàn.
Dòng khí nóng rực hất tung vài trang giấy mỏng lên, quang ảnh trắng đen mơ hồ biến ảo.
Triển Chiêu đón lấy hơi nóng phả vào, chỉ là trong tích tắc, trước mắt cậu đột nhiên nhòe đi.
Không phải bởi vì khói làm cay mắt cậu, mà là bởi vì, trên trang giấy bay tán loạn kia, cậu nhìn thấy tên của chính mình.
Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu ——–
Thiếu niên áo trắng nhỏ bé cầm bút, nghiêm túc cẩn thận viết tên cậu lên giấy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hắn rất cố gắng viết, chăm chú mà vui vẻ.
Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu ——–
Hắn viết kín một tờ, trong mắt trong lòng đều là cái tên của một người.
Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu Triển Chiêu ——–
Trên trang giấy kia, phủ kín một mặt đều là tên của cậu.
Tên của cậu, là Triển Chiêu.
——— Nói dối ——–
——— Cậu nói cậu không thích hoài cựu, là nói dối ———–
Triển Chiêu đột nhiên nhớ lại từng có một lần tay cậu bị phỏng giộp lên, cậu muốn chọc vỡ cái bọng nước căng phồng sáng bóng ấy ra, nhưng mẹ Bạch ngăn cậu lại.
Dì nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra, nói, có vài thứ, chẳng hạn như cái bọng nước này, chỉ cần cậu không chọc thủng, nó sẽ không biến thành vết thương, cũng sẽ không đau. Nhưng một khi chọc thủng rồi, nó sẽ trở thành một vết thương, sẽ lâu lành hơn khi không vào động vào nó.
Cậu nhớ rất kỹ câu nói này, từ đầu đến cuối cũng không chọc vỡ bọng nước ấy, quả nhiên qua mấy ngày thì lành, không đau một chút nào.
Nhưng giờ đây, bọng nước đã bị chọc vỡ rồi sao?
Thiếu niên áo lam nhẹ nhàng chớp mắt nhìn.
Dường như có một thứ gì đó được chôn rất sâu, lặng lẽ nảy mầm.
Ngày hôm sau, trời hơi âm u, từ sáng sớm đã đổ mưa nhỏ, không khí có chút ẩm ướt.
Bạch Ngọc Đường giấu tay trong túi áo dựa vào cây cột ở nhà ga, một cái chớp mắt cũng không chớp, chăm chú nhìn Triển Chiêu chầm chậm kéo vali đi.
Hắn đến tiễn cậu, lúc này đáng lẽ là lúc nên nói lời tạm biệt, nhưng hai người lại trầm mặc đến lạ kỳ.
Hồi lâu, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc mới mở miệng, quật cường mím môi.
“Tôi không muốn nói tạm biệt.”
Hắn nói, vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu.
Triển Chiêu khẽ ừ một tiếng, nâng mắt đối diện với ánh mắt ẩn nhẫn mà kiên định của người kia.
Bỗng dưng cậu cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói với người này, nhưng lời vọt đến cổ họng, lại không sao nói ra được, cứ duy trì một loại trạng thái nửa chừng như vậy.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, rút tay từ trong túi áo lấy ra một chiếc điện thoại di động cũ kỹ, đưa cho cậu, rồi nhàn nhạt mở miệng trong ánh mắt nghi hoặc của cậu.
“Trong đó có vài thứ, tôi muốn ••• cho cậu.”
Điện thoại di động này là cái Bạch Ngọc Đường từng dùng khi học tiểu học, Triển Chiêu có chút sững sờ, không ngờ người kia vẫn còn giữ nó, lại còn giữ gìn tốt đến vậy.
“Cậu ••• “
Cậu còn chưa nói hết, tiếng còi xe lửa đã vang lên ở phía sau, cậu phải lên đoàn tàu đó, bèn muốn rời đi.
Cổ tay đột nhiên bị người mạnh mẽ kéo lại, cậu bất ngờ không kịp chuẩn bị, lảo đảo một cái, vừa vặn bị người kia ôm vào lòng.
Cánh tay Bạch Ngọc Đường siết chặt lấy cậu, khóe môi hắn lướt nhẹ qua vành tai, hơi thở nhẹ nhàng phả từng nhịp từng nhịp vào cổ cậu.
Cậu ngạc nhiên, theo bản năng liền nín thở, nhưng tim lại đập mạnh như trống, thình thịch thình thịch va vào lồng ngực.
Bước chân qua lại của người đi đường dường như chậm lại, mỗi một bước chân đều phải mất một khoảng thời gian rất dài, khuôn miệng mọi người mở ra khép vào, phát ra những âm thanh chậm chạp ứ đọng, ngay cả âm cuối của tiếng còi tàu cũng vang ra thật dài thật dài.
Cậu nghĩ thời gian nhất định là chậm lại.
Không bằng cứ chậm lại như thế này đi.
Nhưng một giây sau Bạch Ngọc Đường liền đẩy cậu ra, vẻ mặt như thường, tay lại đút vào túi áo. Mọi người cười cười nói nói cất bước, bước chân nhẹ nhàng, tiếng còi vẫn ầm ĩ như lúc trước, kèm theo tiếng tàu “Xình xịch” vào ga.
“Đi đi.” Bạch Ngọc Đường nói, chỉ nhìn cậu gật đầu rồi xoay người bỏ đi, một lần cũng không quay đầu lại.
Triển Chiêu cầm điện thoại di động, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, dưới ánh mặt trời, bóng hình hắn kéo thật dài thật dài.
Hai con nhím làm sao có thể ôm nhau được đây, trên người chúng đều có gai mà.
Vì thế bọn họ nhất định phải một người nhìn một người khác đi xa sao? Bọn họ sóng đôi lâu như vậy, rốt cuộc vẫn phải chia lìa sao?
Triển Chiêu không biết, chiếc điện thoại trong tay cậu cũng lặng lẽ, ngưng tụ một khoảng thời gian quá vãng.
Tiếng người trên xe huyên náo, Triển Chiêu tìm một chỗ ngồi xuống, trong tay vẫn nắm chặt chiếc di động kia.
Người qua lại có chút lấy làm lạ, như là không hiểu vì sao cậu còn có thể dùng chiếc điện thoại cũ kỹ như vậy.
Ánh mắt nghi hoặc đặt trên người cậu, lại thu hồi như không có chuyện gì xảy ra, cậu nhắm mắt làm ngơ, mở nắp điện thoại lên, trên màn hình là một tin nhắn thoại chưa gửi.
Bật tiếng lên.
Ngón tay cậu lướt trên bàn phím, đã lâu năm, phản ứng của điện thoại rất chậm, cậu kiên trì chờ đợi, sau đó thì nhìn thấy tin nhắn lẻ loi kia.
Tin nhắn đề tên, sáu.
Tay cậu run run bấm mở, tiếng hát non nớt liền tràn ngập khắp toa tàu.
—— Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên.
(Ngoài trường đình, ven đường xưa, cỏ thơm xanh tận chân trời)
Thiếu nhiên nhỏ bé đang đứng trên bục giảng, có chút ngượng ngùng hát bài hát này.
—– Vãn phong phất liễu địch thanh tàn, tịch dương sơn ngoại sơn.
(Gió chiều lay cành liễu tiếng sáo nghe buồn hiu, ánh hoàng hôn hắt lên rặng núi xa)
Giữa đám người thiếu niên áo trắng bình tĩnh đứng ngoài, vẻ mặt mơ hồ cậu vẫn không thấy rõ đột nhiên lúc này lại hiện ra thật rõ ràng.
—— Thiên chi nhai, địa chi giác, tri giao bán linh lạc.
(Nơi chân trời, nơi góc bể, tri kỷ sắp chia ly)
Gương mặt hắn không hề vô cảm, mà ánh mắt nhu hòa, nồng nàn quyện lẫn với ẩn nhẫn.
Hắn là một thiếu niên bướng bỉnh mà lộ liễu như vậy đó.
Thì ra trong đám người ấy cậu vẫn lặng lẽ dõi theo tôi, có đúng không, có đúng không?
—– Nhất hồ trọc tửu tẫn dư hoan, kim tiêu biệt mộng hàn.
(Một bình rượu đục cạn dư hoan, đêm nay từ biệt ngay cả giấc mộng cũng thê lương)
Cậu vẫn cho rằng hắn chưa từng nhớ đến khúc ca cậu đã hát, vậy mà hắn vẫn nhớ, dùng một cách thật khác biệt để nhớ.
Triển Chiêu nhắm mắt lại, ngón tay nhấn mạnh lên bàn phím.
Lặp lại! Lặp lại! Lại một lần nữa!
Trong toa tàu có người hỏi, “Trẻ con nhà nào đang hát vậy?” nhưng Triển Chiêu vẫn không hề để ý, cậu tựa đầu vào cửa sổ, im lặng lắng nghe thanh âm của chính mình một lần lại một lần hát bài hát này, mãi đến tận khi những giai điệu cuối cùng hòa lẫn vào trong biển người ồn ã, đến tận khi bài hát đã ngừng vẫn vương lại một tiếng ngân khẽ khàng.
Tựa như bóng dáng Bạch Ngọc Đường lại một lần nữa kéo dài, rồi trở lại như lúc ban đầu.
Hắn dang rộng hai tay ôm siết lấy cậu, khóe môi tựa như cố ý kề sát vào tai cậu.
Bạch Ngọc Đường! Bạch Ngọc Đường!
Những lời bị chặn ở cổ họng đột nhiên lại vô cùng dễ dàng thoát ra.
Bạch Ngọc Đường, đừng ••• đi •••
Đừng đi sao? Là cậu đã lén lút sửa lại chí nguyện, là cậu đã tận mắt nhìn thấy hắn đốt những quyển nhật ký tràn ngập tên cậu đi, là cậu trong đêm mưa hôm ấy đã không quay đầu bỏ lại hắn ở phía sau, là cậu •••
Dường như trong một giờ học xa xôi nào đó, đôi mắt đẹp đẽ của Bạch Ngọc Đường cong cong, môi hắn khẽ mấp máy, chậm rãi mà rõ ràng hướng về Nhan Tra Tán mà thốt ra cái tên đó.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng rọi vào, cậu cuối cùng cũng thấy rõ miệng hắn.
—— Mèo con ——
Hắn nói là Mèo con, còn mang theo ý cười ấm áp.
Thì ra đó lại là mình sao —–
Triển Chiêu nghẹn giọng, cuối cùng vẫn là vô lực ngửa đầu, thấp giọng nói ra.
“Bạch Ngọc Đường ••• tôi sợ là ••• tôi thích cậu ••• “
Trên tàu có ai đó đang bật một bài hát khác, giọng hát vui tươi vang lên khắp toa, lưu luyến, một lần lại một lần.
Năm ấy phong hoa vũ tuyết
Khoảng thời gian tuyệt đẹp anh từng biểu diễn
Lắng nghe khoảnh khắc mùa mưa trôi qua
Lưu luyến trong không khí ẩm ướt
Hát khúc hát tương phùng ly biệt
Chầm chậm gấp gáp nhớ về năm xưa
Người đi xa để lại chiếc bóng dài
Tất cả đã từng hóa thành hương thơm
Nhưng lúc này đây em chỉ có thể tưởng tượng
Xoay người lại mỗi người mỗi hướng
Đều đã lặng lẽ trở thành dĩ vãng
Thời gian giờ đã trôi đi rất xa
Bỗng dưng nhận ra rằng chúng ta cứ như vậy
Em hát bài hát đó
Anh đã không còn nhớ nữa rồi
Mọi thứ đều đã hóa thành lời chia tay
Thành lời thề mục nát
Anh viết ra thật nhiều
Lời tạm biệt cũng chẳng thể cất lên
Thời gian đã ngừng trôi.
E/N: Bài Chiêu hát năm lớp sáu là “Tống biệt” (送别) của Lý Thúc Đồng (Đại Sư Hoằng Nhất), nhạc phim “Thành nam chuyện xưa” (城南旧事). Link phía dưới là do bé Dương Phái Nghi hát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook