Chỉ cần tình yêu, không cần hồi báo, nữ tử như vậy cũng không phải không có, nhưng cũng chỉ có lúc đi học mà thôi.
Mà Cao Hiểu Yến này rõ ràng đã ra xã hội làm được nhiều năm, hơn nữa còn là We-thương, làm sao đơn giản như vậy.
Loại người này không phải là người cuồng nhiệt với tình yêu, thì chính là lừa đảo, Trần Tự suy đoán, có lẽ nàng là vế sau.
Nghĩ xong, Trần Tự vốn định đứng dậy trực tiếp cáo từ rời đi. Nhưng nghĩ đến gần đây không có chuyện gì làm, không bằng cùng Cao Hiểu Yến trao đổi nhiều hơn, xem nàng muốn lừa mình thế nào.
"Bầu không khí chỗ này hơi nặng nề, không bằng chúng ta tìm một quán bar, uống rượu rồi cùng nhau nói chuyện phiếm, thế nào?" Gióng nói Cao Hiểu Yến ôn nhu không thôi.
Quán bar? Ha ha, bài vở cũ rích vậy sao, không thể nào? Trần Tự có chút nghi ngờ, cô gái này sẽ không phải tưởng hắn là trạch nam như dân IT chứ? Suốt ngày chỉ biết làm việc, đến một bài báo cũng không đọc?
"Tốt, ngươi muốn đi chỗ nào, ta chọn hay ngươi chọn?" Trần Tự cười tủm tỉm nói.
Khó được dịp gặp nữ nhân thú vị như vậy, cùng nàng diễn một vở kịch thì có sao chứ?
"Để ta chọn đi, ta nghe nói có một quán bar rất không tệ đấy." Cao Hiểu Yến vội vàng nói.
"Được a, vậy chúng ta đi thôi." Trần Tự gật đầu đồng ý.
Hai người rời khỏi quán cà phê, Trần Tự cũng không chạy ra xe, đứng ngoài đường chuân bị ngăn lại một chiếc taxi.
"Đại ca không lái xe tới sao?"
Cao Hiểu Yến nhìn bộ đồ của Trần Tự có giá không rẻ, như thế nào đến cả một chiếc xe cũng không có, có phải là không lái xe tới không?"
"Ta không có xe, vừa mới cùng vợ trước ly hôn, xe cho đối phương rồi."
Trần Tự nói xong cũng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Cao Hiểu Yến lóe lên rồi biến mất, xen vào đó là một tia khinh thường.
"Đại ca ly hôn?" Cao Hiểu Yến kinh ngạc che lấy miệng nhỏ của mình.
"Ừ, tính cách không hợp." Trần Tự cũng không giải thích kỹ càng với nàng.
"Nếu mà chúng ta hẹn hò, ta nhất định sẽ nghe theo lời ngươi, tuyệt đối sống hòa hợp...Không như vị kia." Cao Hiểu Yến hàm ý nói.
"Được rồi, đừng nói mấy chuyện không vui nữa." Trần Tự giả bộ có chút đau lòng nói.
Cao Hiểu Yến đồng tình nắm tay Trần Tự, hắn cũng không cự tuyệt, tựa hồ còn đắm chìm trong đau khổ.
Cũng không lâu lắm, một chiếc xe taxi dừng lại.
Hai người lên xe, báo ra địa chỉ, qua chừng hai mươi phút, liền tới nơi.
Cao Hiểu Yến không biết là, thời điểm trên xe, Trần Tự đã gửi đi tin nhắn....
TOP bar, nơi này chính là nơi Cao Hiểu Yến lựa chọn. Theo lời nàng nói, đây là một quán bar phong cách, bình thường ngươi tới nơi này rất nhiều.
Cao Hiểu Yến mang theo Trần Tự đi vào quán bar, sau đó tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống.
Tuy rằng nàng nói mình chưa tới đây, nhưng nhìn biểu hiện của nàng đối với chỗ này rất quen thuộc, giống như về nhà mình vậy.
Cao Hiểu Yến nói quán bar này có rất nhiều người, nhưng lúc Trần Tự đi vào thì chẳng được mấy mống, hơn nữa bên cạnh mỗi vị khách nam đề là một mỹ nữ trẻ tuổi ăn mặc khêu gợi.
Trần Tự cảm giác mình phát hiện ra điều gì, nhưng cũng không nói ra.
Trần Tự biểu hiện ra nét thận trọng, nhỏ giọng nói ra: "Chúng ta uống một chút thôi"
"Nếu không kêu hai chai bia đi, hoàn cảnh nơi này rất tốt, chỉ là giá ở đây có chút đắt, đắt hơn quán bar đại chúng một chút." Biểu hiện của Cao Hiểu Yến có chút do dự.
"Không sao, ngươi kêu đi, chỉ cần không quá mắc là được." Trần Tự giả bộ hào sảng nói.
"Mấy quán bar khác cũng có mấy loại rượu rất đắt," Trần Tự bổ sung.
Cao Hiểu Yến mỉm cười ngọt ngào, nói: "Được, ta nghe lời ngươi."
Lúc này, nhân viên phục vụ đi đến, trên tay còn cầm một cái ipad.
Cao Hiển Yến không muốn để Trần Tự nhìn thấy giá cả trong IPad, vì vậy trược tiếp cầm Ipad tới tay mình.
Tiếp theo, nàng ấn ấn vào màn hình, sau đó ấn chọn.
"Lấy ta một chai Brandy, hai chai Chivas Regal, một chai bia, hai đĩa trái cây cùng mấy món ăn vặt." Ánh mắt Cao Hiểu Yến gần như híp lại.
"Không đắt quá đi, bằng không ta không có đủ tiền trả đâu." Trần Tự nửa thật nửa giả nói.
"Yên tâm đi, không đắt, không đắt." Hai mắt Cao Hiểu Yến đảo đảo, vừa cười vừa nói.
Một lát sau, rượu được mang lên.
Hai người mở một chai rượu, đụng ly, Cao Hiểu Yến uống vài ngụm liền biểu hiện thân thể mình không được khỏe.
"Ngươi làm sao vậy?" Trần Tự ân cần hỏi han.
"Bụng có chút không thoải mái, có thể là uống quá nhanh rồi. Ngươi ngồi đây đợi chút, ta đi WC một chuyến." Cao Hiểu Yến ôm bụng, nhìn ra bộ dạng rất thống khổ.
Cao Hiểu Yến đứng dậy, thuận tay cầm theo túi xách hướng về phòng vệ sinh.
"Hiểu Yến, phòng vệ sinh không ở đằng kia." Trần Tự đột nhiên nói ra.
"Ở đó mà, ta biết rõ đấy." Cao Hiểu Yến thuận miệng trả lời.
Trần Tự một phát bắt được cánh tay Cao Hiểu Yến, tựa cười mà không phải cười nói: "Hiện tại đi Toilet, là chuẩn bị đánh bài chuồn sao?"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta thật sự đau bụng!" Cao Hiểu Yến biến sắc, khẩn trương nói.
"Ngươi nói trước kia mình chưa từng tới quán bar này, nhưng từ lúc bước xuống, ngươi liền dẫn ta vào đây, nhìn bộ dạng rất quen thuộc a." Khóe miệng Trần Tự lộ ra nụ cười khinhg thường: "Vừa rồi chọn món, ta phát hiện ngươi cùng nhân viên phục vụ rất quen thuộc ,hơn nữa các ngươi còn liên tục trao đổi ánh mắt, coi như cận hai nghìn độ cũng thấy a."
"Không có...Không thể nào!" Cao Hiểu Yến ngụy biện.
Trần Tự chỉ vào mấy chai rượu trên bàn, cười lạnh nói: "Nếu như ta đoán không sai, những thứ này hẳn là mắc nhất trong quán này đi, cộng thêm mấy đĩa trái cây cùng đồ ăn vặt, chỉ sợ ít nhất cũng hơn vạn tệ!"
Toàn thân Cao Hiểu Yến chấn động, mồ hôi lạnh ứa ra. Con mắt nàng xoay chuyển, tựa hồ muốn tìm cứu binh, đáng tiếc hiện trường không ai có thể cứu nàng.
Đối thoại giữa hai người tựa hồ cũng làm người khác chú ý tới, có mấy đôi 'tình lữ' bên cạnh tỏ ra đặc biệt hứng thú.
"Ngươi hiện tại rời đi, liền để cho ta thanh toán đống hóa đơn có giá trên trời này phải không? Nếu như ta không chịu trả, thì hôm nay hẳn không ra khỏi được cái cửa này đi!"
Trần Tự đem Cao Hiểu Yến túm lại ghế, thần sắc lạnh lùng nhìn nữ nhân lừa đảo này.
Đúng lúc đó, có hai đôi 'tình lữ' cùng mấy thanh niên xăm trổ đi qua.
"Chuyện gì, có chuyện gì? Có phải các ngươi muốn nháo sự hay không? Biết ai bảo kê chỗ này không hả?" Một nam tử xăm trổ hung hăng nói.
"Không có, không có, bạn trai ta có chút hiểu lầm thôi mà." Hai mắt Cao Hiểu Yến lập lòe.
"Tỷ tỷ bị sao vậy, gặp vấn đề gì sao?" Một nữ nhân trong đó hỏi.
"Bạn trai ta hiểu lầm ta, cho rằng, ta lừa hắn, hu hu hu..." Cao Hiển Yến đột nhiên thương tâm khóc rống lên.
"Nam nhân gì vậy, mời nữ nhân đi uống rượu còn tính toán chi li, đến chai rượu còn không mời được? Thật sự quá kém đi!" Một nữ nhân khinh bỉ nói.
Những người khác cũng phụ họa theo, giống như Trần Tự đã làm ra chuyện tội ác tày trời.
Trần Tự tuy bị một đám người bao quanh, chỉ trính, nhưng một chút kinh hoàng cũng không.
Trần Tự cươi nhạt một tiếng: "Xem ra các ngươi đều là Tửu Thác nha, hơn nữa còn là cứu binh của Cao Hiểu Yến nha."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, ai là Tửu thác." Đầu lĩnh lưu manh muốn vọt lên, tựa hồ muốn đánh người.
Trần Tự chặn quả đấm của hắn lại, vặn tay.
"A A ! ! ! đau đau đau, đau quá!" Nam tử oa oa kêu đau.
Những tên Tửu Thác khác đi qua, quát mắng không ngừng, nhưng cũng không dám động thủ.
"Tính toán thời gian, hẳn cũng nên đến rồi." Trần Tự hoàn toàn không để ý mấy tên gia hỏa xung quanh vào mắt.
Lời còn chưa dứt, tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài.
(Tửu Thác: giống như nhân viên tiêu thụ, lừa người khác đến quán bar, kêu những chai rượu đắt tiền để người khác thanh toán. Khi nạn nhân biết mình bị 'làm thịt', nếu từ chối thanh toán thì sẽ bị đe dọa bằng bạo lực, buộc nạn nhân phải trả tiền. Đại đa số nạn nhân đều là thanh niên trẻ tuổi, độc thân.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook