Trần Tự ngủ một giấc.
Trong lúc ngủ hắn cảm thấy mình khát nước, cuống hóng khô ran giống như đi giữa sa mạc vậy, thật sự quá khát, không thể không mở to mwats.
Vừa mở mắt ra, Trần Tự liền phát hiện có điểm không đúng.
Một cánh tay trắng nõn đặt trên ngực của hắn, hơn nữa dưới đùi hình như con bị đè.
Trần Tự cảm nhận được nhiệt khí truyền tới, hắn nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt trắng nõn của Vương Mạn Ny đang nở nụ cười với mình. Mà từng đợt nhiệt khí thổi tới là hô hấp của nàng.
Vương Mạn Ny ngủ khá xinh đẹp, tối thiểu nhất là không có loại cảm giác trợn mắt dọa người, gương mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, vừa nữ tính lại vũ mị.
"Không xong, không thể nào, ta làm sao sẽ cùng nàng...!" Trần Tự lúc này chỉ muốn mở não ra, nhìn xem bên trong đầu ghi lại chuyện gì. Như thế nào hai người chỉ uống rượu với nhau, lúc này lại lên giường rồi.
Vương Mạn Ny là một trong những khuê mật của Chung Hiểu Cần, tuy rằng tướng mạo không tệ, đạt đến tiêu chuẩn mỹ nữ, thế nhưng quá nồng mùi trà xanh, không phải sở thích của Trần Tự. Thời điểm hắn quen Chung Hiểu Cần, còn không thích Chung Hiểu Cần chơi với nàng.
"Má nó! Thật sự là uống rượu hỏng việt mà." Trần Tự nhỏ giọng phàn nàn một câu.
Trần Tự chưa bao giờ uống say như vậy, nhưng lần đầu tiên uống say liền xảy ra sự cố. Nội tâm hắn là một người chính trực, sao có thể chấp nhận loại chuyện này, quan trọng nhất là tối hôm qua còn không nhớ gì, cũng quá thiệt đi.
Trần Tự cau mày, một tay cẩn thận nhẹ nhàng nhấc tay Vương Mạn Ny ra, tay kia nhẹ nhàng vén chăn lên, phát hiện mình cùng Vương Mạn Ny toàn thân trơ trụi.
Mà lúc trước Trần Tự cảm giác cứng cứng hai chân, đúng là chân hắn vị Vương Mạn Ny gác vào.
"Còn sơn móng chân đỏ, ồ, còn có chỉ đỏ cột chân a." Trần Tự cầm lấy chân Vương Mạn Ny, cẩn thận đem nó dời ra, sau đó di chuyển hai chân mình.
"Thừa dịp Vương Mạn Ny còn chưa tỉnh, nhanh chạy thôi." Trần Tự tự nhủ.
Thời điểm Trần Tự muốn bước xuống giường, điện thoại di động của hắn vang lên. Chuyện này đem hắn dọa đến hồn còn không có, hắn men theo thanh âm tìm điện thoại, lại phát hiện điện thoại nằm bên cạnh đầu Vương Mạn Ny.
Mắt thấy Vương Mạn Ny nhíu mày, tựa hồ sắp tỉnh lại, Trần Tự nhanh chóng cầm lấy điện thoại, cũng không xem người nào gọi tới, liền tắt máy.
"Hừm, may quá." Trần tự nói xong, liền thấy Vương Mạn Ny mở mắt nhìn hắn.
Trần Tự bị bộ dạng này của Vương Mạn Ny dọa sợ, hắn có chút lúng túng nói: "Ngươi, ngươi đã tỉnh."
Ngoài ý muốn chính là, Vương Mạn Ny cũng không la hét đập gối, mà tỉnh táo nhìn Trần Tự hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
'Xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết mà' Trong nội tâm Trần Tự đau khổ không thôi.
Trần Tự thở dài, sợ Vương Mạn Ny cảm lạnh, liền đem chăn trùm lên người nàng.
Vương Mạn Ny cũng không cự tuyệt, chỉ là mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Trần Tự vốn còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, hay là nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Cũng may quả thật Trần Tự nhớ lại một chút, hắn một bên mặc quần áo, vừa nói: "Chuyện là, tối hôm qua chúng ta uống say, không đúng, là ngươi uống say, sau đó hình như ta đem ngươi đỡ về nhà."
"Đây không phải nhà ta." Giọng nói của Vương Mạn Ny có chút lạnh lùng.
"Ta biết, Đây cũng không phải nhà ta." Trần Tự ngượng ngập cười cười.
"Trần Tự, ta phát hiện ngươi đúng là khắc tinh của ta, đúng là ngôi sao tại họa mà." Vương Mạn Ny chảy xuống hai hàng nước mắt.
Nghĩ đến tạo ngộ gần đây của bản thân, Vương Mạn Ny cũng nhịn không được nữa bắt đầu khóc.
"Ta sao lại thành khắc tinh hay ngôi sao gì rồi?"
Trong nội tâm Trần Tự ủy khuất không thôi !!! 'Ngươi xảy ra chuyện không may là lỗi của ta sao? Còn không phải do ngươi rủ ta uống rượu'.
"Ta từ khi biết ngươi, liền gặp chuyện không may liên tiếp, ngươi dám nói mình không phải là khắc tinh của ta sao?" Vương Mạn Ny tức giận nói.
"Vương Mạn Ny, sao ngươi không suy nghĩ theo hướng tích cực, nói không chừng tối hôm qua chúng ta còn chưa phát sinh ra chuyện gì, tối hôm qua ta cũng uống say, không biết gì cả, sao lại.."
Trần Tự đang phân tích tình huống, chỉ thấy Vương Mạn Ny đẩy chăn ra.
"Vậy ngươi tính sao bây giờ?" Trần Tự ủ rũ nói.
"Chuyện tình giữ chúng ta, liền giữ bí mật đi! Ta không nói, ngươi không nói, không ai biết gì cả." Vương Mạn Ny vô cùng tỉnh táo nói.
"Hả?" Trần Tự có chút kinh ngạc, vậy mà Vương Mạn Ny không đưa ra yêu cầu quá phận, ví dụ đền bù tổn thất tinh thần gì gì đó.
Hắn không khỏi có chút hổ thẹn, xem ra mình quá coi thường Vương Mạn Ny rồi, nàng cũng không phải loại người như vậy.
Biểu lộ Trần Tự cũng thêm nhu hòa, hắn nói ra: "Ngươi nếu cần giúp đỡ, có thể gọi cho ta, chuyện gì ta cũng có thể giúp, từ tiền....."
Trần Tự phát hiện Vương Mạn Ny sắp nổi giận, nên lựa chọn khóa miệng mình lại.
"Ta không thèm ngươi giúp đỡ." Vương Mạn Ny lúc này kiên trì sự quật cường của mình.
Vương Mạn Ny đẩy tay muốn đỡ của Trần Tự ra, dựa vào sức lực của mình đứng dậy, chậm rãi tiến vào phòng tắm.
Trần Tự đứng ở một bên nhìn quần áo của Vương Mạn Ny bị xé thành mảnh nhỏ, lại một hồi đau đầu.
Hắn gọi nhân viên phục vụ lên, để bọn họ đưa tới một bộ đồ phái nữ. Tiếp theo, hắ nhặt từng mảnh quần áo vụn, ném vào trong thùng rác.
"Quần áo của ta đâu?" Vương Mạn Ny thò đầu từ trong phòng tắm ra.
"Đây...." Trần Tự cầm một miếng vải, đưa cho nàng xem.
Vương Mạn Ny trừng mắt nhìn hắn một cái, lại chui vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Vương Mạn Ny dùng vòi sen cọ rửa thân thể của mình, dường như làm như vậy mới khiến nội tâm nàng dễ chịu thêm một chút, trong lòng nàng lúc này rất loạn, khong biết nên làm thế nào.
Nàng lúc này còn chưa cùng Lương Chính Hiên nói lời chia tay, nàng cảm thấy hành vi lần này của mình, chính là cho Lương Chính Hiên đội nón xanh, điều này làm cho tâm tình phẫn nộ của nàng đối với Lương Chính Hiên có chút dịu xuống.
Vốn Vương Mạn Ny tính nói cho Lương Chính Hiên để làm rõ ràng, để hắn đưa ra lựa chọn giữa mình cùng Triệu Tĩnh Ngữ, thế nhưng hiện tại loại tình huống này, nàng sợ mình không đủ sức nữa.
Chống trươc của khuê mật nàng, Trần Tự, vốn là nam nhân nàng không để trong mắt, chính thức dạy cho nàng một bài học, nói cho nàng biết xã hội hiểm ác thế nào. Thế nhưng ai bảo nàng hôm qua cứng rắn kéo lại Trần Tự, không cho hắn rời đi, điều này làm nội tâm nàng nổi giận nhưng cũng không thể phát tiếc ra ngoài.
Nàng chỉ có thể tự mình chảy nước mắt, dùng làm nước rửa sạch cơ thể, như muốn tẩy đi hết dơ bẩn trên người mình.
Thế nhưng cơ thể có thể rửa sạch, nhưng nội tâm vô luận làm thế nào cũng không rửa được nữa rồi.
Nửa tiếng sau, tiếng nước ngừng lại, Vương Mạn Ny mặt không cảm xúc từ trong phòng tắm bước ra.
Trần Tự chỉ chỉ quần áo trên ghế salon, hơi xin lỗi nói: "Mua cho ngươi đấy, coi như đền bù quần áo ta xé rách."
"Còn nữa, ta đã gọi món ăn rồi, tiền phòng cùng mọi thứ ta đều đã thanh toán, ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút, ta có việc, đi trước đây." Trần Tự nói xong, cầm theo áo khoác mở cửa rời đi.
Vương Mạn Ny sững sờ, thẳng đến nửa ngày sau, nàng mới phản ứng lại, đem từng kiện y phục trên ghế salon mặc vào.
Trần Tự đi ra khỏi khách sạn, ở bên trung tâm thương mại mua một bộ quần áo, lại thuê một gian phòng, tiến vào tắm rửa, sau đó đem quần áo cũ ném đi, thay một thân trang phục mới, rời khỏi khách sạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook