Họp báo rất thành công, Trần Tự vui vẻ không thôi, mà làm chung với nhau lâu như vậy, còn chưa mời thủ hạ dùng cơm, vì vậy hắn tự mình móc tiền túi, mời mọi người một bữa.
Sau khi cơm nước xong, mọi người đề nghị tới quán bar uống rượu, Trần Tự cũng không cự tuyệt, hơn nữa quán bar này cách chỗ hắn ở cũng không xa.
Rất lâu rồi còn chưa uống rượu phong túng, tất cả mọi người đều vui vẻ, có rượu vào người ai nấy đều thoải mái hắn lển.
Trần Tự uống cũng rất nhiều, tửu lượng của hắn vốn bình thường, hơn nữa đám thủ hạ còn kính rượu hắn, một chút mặt mũi của lão bản cũng không cho.
Thời điểm Trần Tự uống đến nóng người, hắn liền thấy được một gương mặt quen thuộc.
Là Vương Mạn Ny, nàng giống như có chút say rượu, bên cạnh có mấy nam tử đang đu bắm theo.
"Mọi người uống trước đi, một người bạn của tôi đang gặp phiền tói, tôi qua xem đã."
Trần Tự nói xong, bước chân có chút hư ảo bước về phía Vương Mạn Ny.
"Này, các ngươi đang làm gì đấy, đừng có quấy rầy bằng hữu của ta."
Quán bar này có mức tiêu phí không thấp, tới đây ăn chơi cũng không phải là mấy tên côn đồ không biết xấu hổ, nhìn thấy bằng hữu của vị mỹ nữ này đi tới, cũng không dây dưa tiếp nữa.
"Vương Mạn Ny, Vương Mạn Ny? Ngươi ổn không vậy." Trần Tự lắc Vương Mạn Ny đang ôm đầu.
"Trần....Trần Tự? Ngươi....Ngươi đến đây là để cười vào mặt ta sao?" Vương Mạn Ny say lờ đờ mê ly thấy rõ người trước mặt, đúng là cái tên nàng làm chán ghét Trần Tự.
Tên Trần Tự này, vừa thấy liền không có chuyện gì tốt, toàn mang vận rủi tới cho nàng.
"Ta cùng mấy người bạn tới đây uống rượu, nhìn thấy ngươi gặp phiền toái, liền qua đây nhìn xem."
Trần Tự thấy Vương Mạn Ny không có chuyện gì, tựa hồ muốn rởi đi.
"Cái tên tai họa như ngươi....Ngôi sao xúi quẩy, đi đi, đi xa một chút cũng tốt." Vương Mạn Ny cầm lên chai rượu, tu xuống một ngụm.
Nhìn cách Vương Mạn Ny uống rượu, Trần Tự nhíu mày, đem chai rượu trong tay nàng đoạt lấy: "Ngươi uống như vậy rất dễ say, hơn nữa đối với dạ dày cũng không tốt."
Vương Mạn Ny cười nhạo nói:" Trần Tự, ngươi đây là quan tâm ta?"
"Chúng ta dù sao cũng là bằng hữu." Trần Tự tuy không thích Vương Mạn Ny, nhưng cũng không muốn nàng gặp nguy hiểm.
Tam quan của Vương Mạn Ny tuy bất chính, đương nhiên Trần Tự hắn cũng không khá hơn là bao, hắn cũng không phải Phán Quan, cũng không quản tình cảm giữa bọn họ. 'Bất quá nàng bị như vậy coi như đã nhận lấy trừng phạt, hơn nữa tội của nàng cũng không đáng chết. Bỏ mặc nàng uống say, sau đó để người khác nhặt thi thể nàng, không bằng khuyên nhủ, coi như làm chút việc thiện'
"Bằng hữu? Trần Tự...ngươi....ngươi muốn cua ta?" Vương Mạn Ny quyến rũ nói.
"Ta cũng không phải là Cố Giai...Nấc, cũng không dễ dàng bị ngươi lừa tới tay như vậy." Vương Mạn Ny nấc rượu nói.
Khóe mắt Trần Tự nhảy dựng, trong lòng có chút bối rối, nhưng mặt cũng không hiện lên vẻ khác thường: "Mặc kệ ngươi suy nghĩ thế nào, nhưng ngươi tưởng lầm rồi, ta cùng Cố Giai cũng chỉ là bằng hữu, nhiều nhất là cha nuôi của con nàng."
"Ngươi, ngươi còn dám nói dối sao, Cố Giai, túi sách trong tay Cố Giai, không phải là, không phải là bị ngươi mua ở chỗ ta sao?" Khóe miệng Vương Mạn Ny cong lên, nhìn thấy Trần Tự kinh ngạc, nàng liền quên mất chuyện mình bị cặn bã nam làm cho thống khổ.
"Không bằng nói một chút, ngươi vì sao ở chỗ này mượn rượu giải sầu." Trần Tự quyết định nắm giữ thế chủ động, không thể rơi vào tiết tấu của Vương Mạn Ny.
"Uống rượu giải sầu, ô ô ô, ta bị cặn bã nam lừa, ô ô ...." Vương Mạn Ny lập tức rơi lệ.
Quả nhiên, đem vấn đề dẫn lên đầu Vương Mạn Ny liền tránh được nàng truy hỏi.
"Là Lương Chính Hiên sao? Người kia ta nhìn qua liền biết không phải thứ tốt, quả nhiên là cặn bã nam, Hải Vương." Trần Tự giả bộ phận nỗ mắng.
"Không cho phép ngươi mắng hắn." Vương Mạn Ny đột phiên đập một cái vào tay Trần Tự.
"Lương Chính Hiên cặn bã ngươi, còn không cho ta phép thay ngươi mắng hắn sao?" Trần Tự cảm thấy có chút buồn cười, nữ nhân này có đôi khi liếm cẩu, cũng làm cho người khác không nói được lời nào đấy.
Nếu như Lương Chính Hiên chỉ là một kẻ nghèo kiết xác, Vương Mạn Ny khẳng định đã đem hắn đá đi, nhìn cũng không thèm nhìn đấy.
"Hu hu, trong nội tâm của ta có hắn, thời điểm chúng ta ở chung với nhau, hắn đối xử với ta tốt như vậy. Lại tặng ta xe, y phục ,túi xách. Ai biết được đột nhiên xuất hiện bạn gái quen nhau bảy năm, hắn nếu như yêu ta như vậy, vì sao không cùng nàng ta chia tay?" Vương Mạn Ny vừa nói vừa rơi nước mắt.
Quả nhiên, đây chính là uy lực của tiền tài sao? Nhất là đối với Vương Mạn Ny tiếp xúc với vật phẩm xa hoa, đối với mị lực của tiền tài không thể ngăn cản.
Nếu nói về tiền lương của Vương Mạn Ny cũng không phải í, mỗi tháng một vạn vẫn có thể, nếu như nàng không thuê căn phòng bảy tám nghìn tệ một tháng, không mua đồ hiệu, thì lấy thu thập chừng ấy năm, đủ mua một căn phòng ở Thượng Hải.
Làm sao giống như hiện tại, không có phòng ở, không có tiền tiết kiệm, nếu như mất đi công việc, chỉ sợ đến cả tiền nhà cũng đóng không nổi.
Trần Tự còn không biết Vương Mạn Ny từng có bạn trai Liếm Cẩu, mà nàng đối với người bạn trai cũ này không chút nào quan tâm đấy, so với thái độ với Lương Chính Hiên, quả thật một cái trên trời, một cái dưới vực.
Trần Tự có chút nhịn không được, mở miệng châm chọc nói: "Ngươi nếu như cần Lương Chính Hiên như vậy, không bằng đem tình địch của mình nhận làm tỷ tỷ đi, nói không chừng người ta vui vẻ, tặng cho ngươi căn biệt thự đấy."
"Không bao giờ, Chính Hiên nhất định đã sớm muốn cùng bạn gái chia tay, bọn họ sớm muộn gì cũng phải cách xa, nhất định là vậy."
Vương Mạn Ny rống to hét lớn.
Lấy lòng tự trọng của Vương Mạn Ny sao có thể tiếp nhận đề nghị này của Trần Tự, coi như trong đầu nàng nghĩ đến, nhưng nhất định sẽ không nói ra.
"Vậy được rồi, ngươi cứ vui vẻ tiếp đi. Ta có việc, đi trước đây." Tô Hạo quyết định rời đi, hắn sợ mình nghe Vương Mạn Ny nói tiếp, lại nôn ra tại chỗ."
"Đừng mà, van cầu ngươi, ngồi với ta thêm tí nữa đi, giúp ta giải sầu, ta chỉ muốn quên đi những chuyện này, quên đi những chuyện không thoải mái." Vương Mạn Ny cầm lấy vạt áo Trần Tự, dùng ánh mắt khát khao nhìn hắn.
Đám khuê mật của Vương Mạn Ny, có Cố Giai thì đi Tương Tây, Chung Hiểu Cần thì cùng tiểu cẩu của mình cùng một chỗ, hiện tại nàng không có ai ở bên, thật vất vả lắm mới tìm được Trần Tự, nàng không muốn thả hắn đi. Trong nội tâm nàng tràn đầy ủy khuất, muốn tìm một người thổ lộ hết ra, hơn nữa người này còn không được lắm mồn, Trần Tự đúng là một sự lựa chọn tốt.
Trần Tự nhìn đám quản lý cao tầng của công ty mình, bọn họ đã đi hết rồi, nhân viên thì đang thu dọn đồ đạc. Hắn quay lại nhìn Vương Mạn Ny, nghĩ tới đêm nay còn chưa uống tận hứng,, liền quyết định lưu lại đây một chút.
"Được, chỉ uống thêm vài chén, uống xong ta liền đi."
Trần Tự vẫn ở lại, hơn nữa còn uống thêm một chút.
Hai người ngồi xuống uống rượu, Trần Tự nghe Vương Mạn Ny cằn nhằn liên miên một hồi, kể vể chuyện xưa của mình.
Vương Mạn Ny nàng, từ một thành thị nhỏ đến Thượng Hải sinh sống, vất vả dốc sức làm việc. Ở chỗ này nếm qua đủ loại đau khổ, mệt mỏi, chịu đựng đủ loại ánh mắt tham lam, cũng bị nhiều người quấy rối qua. Thế nhưng nàng sống ở đây không hối hận, nàng không muốn trở lại thôn quê. Nàng muốn ở chỗ này cắm rễ, sống thoải mái, sống ra danh dự.
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, cũng không lâu sau, trên bàn toàn là chai rượu rỗng.
Cuối cùng, Trần Tự chỉ nhớ rõ một chuyện, thừa dịp lúc mình còn tỉnh táo, mang theo Vương Mạn Ny rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook