Ngày hôm sau, Trần Tự sảng khoái tỉnh dậy, Triệu Tĩnh Ngữ vẫn như cũ ngủ như người chết, nằm trên giường vẫn không nhúc nhích nổi.
Nếu không phải còn hít thở, lồng ngực còn phập phồng, Trần Tự hầu như cho rằng nàng đã đột tử tối qua.
Trần Tự vỗ mông Triệu Tĩnh Ngữ, vừa cười vừa nói: "Dậy đi, con heo lười."
Đối với nữ nhân mang đến cho hắn trải nghiệm nam nhân lần đầu, Trần Tự rất có hảo cảm, có một loại cảm giác xúc động muốn nàng làm bạn gái của mình.
Bất quá cũng chỉ là xúc động mà thôi, hắn biết rõ, Triệu Tĩnh Ngữ không cùng đường với hắn, hai người không thể nào, tối đa cũng chỉ thỏa mãn nhu cầu mà thôi.
"Xin ngươi đấy Trần Tự, cho ta thở một chút.'' Triệu Tĩnh Ngữ mơ mơ màng màng nói.
"Còn ngủ? Mặt trời đã sáng tới mông ngươi rồi." Trần Tự bước xuống giường, kéo ra tấm màn, làm cho ánh sáng chiếu vào trong.
"Ài, cả đêm rồi, sao ngươi còn chưa chịu yên tĩnh?" Trần Tự cũng vì chính tinh lực dồi dào của mình mà cảm thấy buồn rầu.
Đây hẳn là cái giá bỏ ra cho sự mạnh mẽ, niềm vui của người bình thường, hắn vĩnh viên không cảm giác được rồi.
Trần Tự đến bên giường, chui vào trong chăn Triệu Tĩnh Ngư, tiến đến bên tai nàng nói: "Tĩnh Ngữ, ta muốn..."
Vốn Triệu Tĩnh Ngữ còn đang ngủ, nhưng nghe được câu này, nàng lập tức giật mình tỉnh lại, hoảng sợ lắc đầu nói: "Không được, không được, không được tới đây!"
Triệu Tĩnh Ngữ tối hôm qua bị Trần Tự hành cho một trận rồi. Hơn nữa hắn còn thật lợi hại, khiến cơ thể nàng mệt lả lời.
"Không à?" Trần Tự có chút tiếc nuối nói.
Tối hôm qua ăn một trận khiến hắn càm giác được sự ngon ngọt, đột nhiên phát hiện mấy năm qua mình sống thật vô dụng, cũng đối với cuộc sống trước kia của mình tiến hành khinh bỉ.
"Ngươi cũng quá ghê đi, ta lớn như vậy, cho tới bây giờ còn chưa gặp qua người lợi hại như người." Triệu Tĩnh Ngữ nhớ lại cảnh tối hôm qua, không khỏi sợ hãi nói.
Triệu Tĩnh Ngữ quấn chặt chăn, nàng rất sợ Trần Tự bị quá hóa liều đấy, nếu như vậy, nàng sợ hôm nay phải chết ở đây rồi.
"Thực xin lỗi, ta...Ài, tóm lại ta rất xấu hổ a." Trần Tự cũng có chút thẹn thùng.
Người ta muốn một đêm khó quên, hắn thì hay rồi, cho người ta cảm thấy sợ hãi.
"Ngươi tha cho ta một buổi đi, ta hiện tại thật sự không chịu nổi nữa, đến sẽ chết đấy." Ngữ khí Triệu Tĩnh Ngữ hơi hòa hoãn một chút.
Trần Tự có chút ôn nhu nói: "Nếu không được thì dậy đi, ta kêu bữa sáng, đợi lát nữa nhân viên mang lên."
"Tốt, chỉ cần không làm chuyến ấy đấy là được." Triệu Tĩnh Ngữ cũng cảm thấy thân thể không thoải mái, muốn hảo hảo tẩy trừ một phen.
Dù sao hai người cũng nhìn hết nhau, Triệu Tĩnh Ngữ cũng không cấm kỵ Trần Tự, vén chăn lên, trực tiếp xuống giường.
"Ai ôi ! ! !" Vừa bước xuống giường, Triệu Tĩnh Ngữ liền ngã trên mặt đất, ôm tay ôm bụng, lông mi híp lại với nhau.
"Làm sao vậy, vừa rồi còn tốt mà!" Trần Tự vội vàng chạy qua đỡ Triệu Tĩnh Ngữ.
"Đau quá đau!" Triệu Tĩnh Ngữ lớn tiếng thống khổ nói.
Trân Tự nhìn Triệu Tĩnh Ngữ đứng dậy không nổi, trực tiếp đem nàng bế lên, sau đó đi vào phòng tắm.
"A! Bại hoại, lưu manh! Buông tay !"
"Đừng làm rộn, để ta tắm rửa cho ngươi!"
Nửa tiếng sau, Trần Tự dìu Triệu Tĩnh Ngữ từ trong phòng tắm đi ra.
Tiếp đó, bữa sang cũng được đưa lên.
"Sáng sớm bận chuyện gì à? Cần ta đưa đi không?" Sau khi ăn xong, Trần Tự có chút quan tâm hỏi.
Triệu Tĩnh Ngữ làm mặt lạnh, nói: "Không cần, ta hiện tại một chút cũng không muốn cùng tên biến thái như ngươi ở cùng một chỗ."
"Vậy ta đi trước, nếu như ở Thượng Hải có chuyện cần giúp đỡ, có thể gọi cho ta." Trần Tự làm ra thủ thế gọi điện.
"Ừ." Triệu Tĩnh Ngữ bảo trì vẻ lạnh lùng.
Trần Tự thấy Triệu Tĩnh Ngữ không muốn nói chuyện, cũng không nói gì thêm, mặc quần áo vào xong đó rời đi.
Trần Tự rời đi rồi, Triệu Tĩnh Ngữ thật sự có cảm giác khóc không ra nước mắt, lần này đúng là đưa mạng tới cửa mà, không chỉ tiền cơm, tiền phòng nàng còn trả đấy, nghĩ lại cũng có chút ảo não.
Thế nhưng mà, nhớ lại một phen đại chiến đêm qua, có dư vị vô cùng, đây là trải nghiệm mà Lương Chính Hiên cũng những tên nam nhân khác không thể cho nàng.
Nghĩ đến đây, Triệu Tĩnh Ngữ không khỏi cười mắng: "Cái tên này...Về sau có nữ nhân nào chịu được chứ."
Triệu Tĩnh Ngữ tuy sớm không phải lần đầu, nhưng coi như vậy, cũng phải nghỉ ngơi đến chiều mới khôi phục lại thể lực, nàng một lần nữa mặc lại quần áo, rời khỏi khách sạn.
Bất quá thân thể lúc này vẫn còn chưa khỏe, làm cho nàng đi đứng thường xuyên phải vịn tường, làm hại nàng nghênh đón không ít ánh nhìn kinh ngạc, điều này khiến nàng càng thêm hận Trần Tự, đều tại tên xú nam nhân này cả.
Nếu không phải hôm nay có chuyện cần làm, còn lâu nàng mới có ý định rời giường, phải hảo hảo tu dưỡng thân thể mới được.
Nghĩ đến con hồ ly tinh kia, Triệu Tĩnh Ngữ cảm thấy có chút tức giận, nếu không phải nàng, Triệu Tĩnh Ngữ lúc này còn hưởng thụ sinh hoạt ở Hong Kong, cũng sẽ không có tạo ngộ ngày hôm qua.
Hôm nay nhất định phải dạy cho con hồ ly tinh kia một bài học, trong lòng Triệu Tĩnh Ngữ hung ác nói.
Bên ngoài cửa hàng Mễ Tây Á, Triệu Tĩnh Ngữ nhìn bảng hiệu rộng lớn, biết mình không tìm sai chỗ.
Trước khi tới đây, nàng còn đặc biệt trang điểm qua, một thân đồ hiệu, chính vì làm cho con hồ ly tinh kia cảm thấy mặc cảm.
Triệu Tĩnh Ngữ vốn cao một mét bảy mấy, dáng người giống như người mẫu, trời sinh mặc quần áo gì cũng đều dễ nhìn. Nhất là trang điểm vào, càng thêm chói lọi.
Một thân tóc xả ngang vai, lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người, hai lỗ đai đeo khuyên tai Tiffany & Co, trên thân mặc một chiếc áo khoác âu phục nhãn hiệu Prada, trên cổ là một chiếc vòng cổ của Cartier Love, bên trong là một chiếc áo cổ V của Dior, trên tay là đồng hồ Cartier phái nữ, mang theo một chiếc túi Hermes, chân mang giày cao gót màu trắng của nhãn hiệu Manolo Blahnik.
Không quan tâm Triệu Tĩnh Ngữ có đẹp hay không, chỉ một thân đồ hiệu này, khiến khí chất ưu nhã bộ lộ ra ngoài. Huống chi nàng còn là đại mỹ nữ, thêm một thân đồ hiệu như vậy, hấp dẫn thêm càng nhiều ánh mắt.
Thời điểm có nhân viên tới chào hỏi, Triệu Tĩnh Ngữ không thèm để ý, sau khi tìm được Vương Mạn Ny, khóe miệng nàng nhếch lên nụ cười khinh thường, trực tiếp hướng nàng đi tới.
Vương Mạn Ny nhìn thấy Triệu Tĩnh Ngữ đi tới chỗ mình, cảm thấy có chút kỳ lạ, nàng không quen nữ nhân này a.
"Xin chào, ngài khỏe, tôi có thể giúp gì cho ngài đây?" Vương Mạn Ny lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, thân thiết hỏi.
"Không nhớ ta sao? Ngày hôm qua chúng ta còn gặp nhau ở phòng gym đấy." Triệu Tĩnh Ngữ mỉm cười nhắc nhở.
"Đúng đúng đúng, là ngươi a, thật xấu hổ." Vương Mạn Ny xấu hổ che miệng cười.
Triệu Tĩnh Ngữ vẫn giữ nụ cười nho nhã.
"Vậy hôm nay ngài tới muốn mua gì sao?" Vương Mạn Ny mỉm cười ngọt ngào hỏi.
"Ừ, hôm nay ta muốn mua rất nhiều thứ đấy." Triệu Tĩnh Ngữ gật đầu nhìn trang sức cùng quần áo trong tiệm nói ra.
"Trong tiệm chúng ta có rất nhiều thứ tốt, để ta giúp ngài lựa chọn." Vương Mạn Ny cảm thấy đây là vị khách lớn, liền nhiệt tình hẳn lên.
Triệu Tĩnh Ngữ vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, chỉ vào một đống quần áo bên cạnh Vương Mạn Ny, nói ra: "Ta muốn thử toàn bộ đống này."
"Đống này, ngài xác định chứ?" Vương Mạn Ny có chút kinh ngạc nói.
"Ngươi lo lắng ta mua không nổi?" Triệu Tĩnh Ngữ tựa cười như không phải cười, khóe miệng nhếch lên, thiếu chút nữa nhịn không được trừng lên.
"Không phải ,không phải, vậy tôi giúp ngài thử." Vương Mạn Ny vội vàng phủ nhận nói.
"Quần áo của tiệm chúng tôi đều là loại chất lượng tốt, mặc vào vô cùng thoải mái, không giống mấy nhãn hiệu khác, ánh mắt của ngài rất tốt, nhưng bộ này đều là hàng mới nhập." Vương Mạn Ny giới thiệu nói.
Tiếp đó, Vương Mạn Ny giúp Triệu Tĩnh Ngữ lấy xuống quần áo, sau đó dẫn Triệu Tĩnh Ngữ vào phòng thay đồ nữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook