Thời điểm Chung Hiểu Cần cần giúp, Chung Hiểu Dương xuất hiện giúp nàng giải quyết phiền toái, vốn đối với vị tiểu đệ đệ này đã rất có hảo cảm, hiện tại hạo cảm còn nhiều hơn.
Lúc Chung Hiểu Cần còn muốn cảm tạ Chung Hiểu Dương, mẫu thân nàng gọi điện tới.
"Alo, Hiểu Cần, ngươi nộp viện phí xong chưa? Ba của ngươi hiện đã ra khỏi phòng cấp cứu, hiện tại ở phòng số XX." Chung Mẫu báo cáo vị trí hai người.
"Hiểu Dương, hôm nay cảm ơn ngươi rồi, tiển của ngươi ta sẽ mau chóng trả lại. Chuyện này.... Ngươi đi về trước đi, hai ngày nữa ta đi tìm ngươi." Chung Hiểu Cần ngượng ngùng nói.
Nàng gọi người đến giúp đỡ, hiện tại lại đuổi đi.
Chung Hiểu Cần nói xong, liền vội vàng đi tới chỗ phòng bệnh của Chung Phụ.
"Mẹ, cha con xem như cũng được may đi." Chung Hiểu Cần đi vào, vội vàng hỏi.
"Cũng may? Cũng may còn chưa bị người làm cho tức chết! Chuyện ly hôn lớn như vậy, vô thanh vô tức làm, cũng không thương lượng với chúng ta một chút."
Chung Hiểu Cần đang muốn nói vài câu an ủi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở sau lưng, quay lại nhìn nhìn, là Chung Hiểu Dương đi tới.
"Sao ngươi lại tới đây? Không phải ta nói ngươi về rồi sao?" Chung Hiểu Cần nhìn mẫu thân, lại nhìn Chung Hiểu Dương không nghe nàng nói chạy tới đây, giờ phút này nàng có chút khẩn trương.
Chung Hiểu Dương giả vờ như không thấy cảnh báo của Chung Hiểu Cần, vẻ mặt tràn đầy nét lo lắng nói: "Ta đây không phải lo lắng cho ngươi sao? Vì vậy ta liền chạy tới đây nhìn xem, xem có chuyện gì ngươi cần giúp không."
Nói xong, trên mặt Chung Hiểu Dương triển lộ nụ cười mà hắn tự nhận vạn người mê, nhìn Chung mẫu nói ra: "Dì hẳn là mẫu thân của Hiểu Cần tỷ đi, dì khỏe, lần đầu gặp mặt, cháu là đồng nghiệp của Hiểu Cần tỷ, Chung Hiểu Dương."
"Ngươi chính là Chung Hiểu Dương?" Sắc mặt Chung mẫu trở nên khó coi, chỉ vào cánh cửa phòng nói ra: "Mời ngươi trở về, chúng ta không cần ngươi giúp đỡ, nói này có chúng ta là được rồi."
Chung Hiểu Dương ngây ngẩn cả người, tình huống gì đây, bản thân hảo tâm tới đây hỗ trợ, Chung Mẫu không chỉ không cảm tạ, còn muốn đuổi bản thân đi? Hắn lập tức có chút khó chịu.
"Mẹ! Chung Hiểu Dương vừa giúp con đại ân!" Chung Hiểu Cần hoàn toàn không khách khí nói.
"Không đi đúng không, không hiểu lời ta nói phải không? Ba của ngươi vì sao nhập viện, chẳng lẽ ngươi muốn ta giống như cha ngươi, cũng tức giận nằm viện, sau đó để ngươi tỏa ý nguyện?" Chung mẫu nghiêm khắc nói.
Chung Hiểu Cần nhìn điệu bộ này, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Chung Hiểu Dương, nghiến răng nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, ngươi về trước đi."
Chung Hiểu Dương nhìn bộ dạng tức giận của Chung mẫu, có chút bất đắc dĩ, lại nhìn Chung Hiểu Cần thúc giục bản thân, chỉ có thể hướng ngoài cửa đi tới, trước khi đi hắn nhỏ giọng nói: "Vậy Hiểu Cần tỷ, ta đi trước. Ngươi ở đây chiếu cố cho bá phụ thật tốt, có gì cần hỗ trợ gọi cho ta."
Hắn nói xong, liền quay người rời đi.
"Tên tiểu tử này chính là nguyên nhân để ngươi ly hôn với Trần Tự? Vì hắn, đến cả tình cảm vợ chồng ngươi cũng không cần? Ta nói thảo nào Trần Tự nói với ta, ngươi quen biết một người rất ôn nhu, nụ cười tỏa nắng, lãng mạn, nhận làm đệ đệ đấy." Chung Mẫu phẫn nộ không thôi, châm chọc nói.
"Mẹ, không phải như thế, mẹ đừng nghe Trần Tự nói hưu nói vượn. Sự thật....sự thật....ai nha, tóm lại không như mẹ nghĩ đâu." Hai mắt Chung Hiểu Cần đỏ lên.
"Không phải như ta nghĩ, vậy thì thế nào? Là chúng ta oan uổng ngươi rồi?" Chung Mẫu tức giận xoa xoa ngực "Ngươi cũng về đi, ta muốn một mình. Có ta ở đây chiếu cố cho ba của ngươi là được rồi."
"Mẹ? Mẹ muốn thế nào đây, cuối cùng ai mới là con thân sinh của mẹ?" Chung Hiểu Cần thút thít nói.
Tuy nhiên Chung mẫu cũng không để ý tới nàng, Chung Hiểu Cần chỉ có thể lau đi nước mắt, ra ngoài bệnh viện.
"Trần Tự, Trần Tự, tên nam nhân hỗn đản, nếu như không phải tại hắn, ta làm sao có thể như vậy?" Chung Hiểu Cần nghĩ đến Trần Tự liền tức giận.
Chung Hiểu Cần ra khỏi bệnh viện, chặn một chiếc xe, đi tới cư xá Trần Tự ở. Đến tòa nhà trước đây mình hay về, nàng ngẩng đầu quan sát ban công, mang theo vẻ mặt phẫn hận lên lầu, từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa.
Tên Trân Tự này, nếu như không phải hắn lấm mồm, ba nàng cũng không bị chọc tức đến nỗi nhập viện, mẹ của nàng cũng không tức giận nàng đến thế. Hơn nữa còn nói nhận biết một vị tiểu đệ đệ tuấn tú, lời này có ý gì? Chẳng lẽ Chung Hiểu Cần ta là một người thủy tính dương hoa (dâm loản), vì tiểu ca ca trẻ tuổi mà ly hôn?
Không được, hôm nay hảo hảo phải tính sổ với hắn, mang theo ý niệm như vậy trong đầu. Chung Hiểu Cần đem chìa khóa mở cửa.
"Xoẹt xoetj~"
Cửa mở, Chung Hiểu Cần mở cửa xong, liền xông vào.
"Trần Tự khốn kiếp!" Chung Hiểu Cần vừa vào cửa liền la mắng.
Trần Tự đang ở trong thư phòng đọc sách, từ khi phát hiện trí nhớ cùng năng lực học tập của mình tăng cao, hắn liền cảm thấy hứng thú khi đọc sách. Hai ngày nay, hắn ở trong thư phòng học tập, học tập các loại ngôn ngữ mà đài truyền hình yêu cầu. Hiện tại đã học xong bốn thứ tiếng, tiếng Hán, tiếng Hàn, tiếng Anh cùng tiếng Nhật, không chỉ đọc được, mà đến nói cũng giống như người bản địa.
Đối với nhà làm phim, hắn cũng biết nên chỉ đạo công tác thế nào, thứ còn thiếu hụt chỉ là kinh nghiệm mà thôi.
Hiện tại, trên tay Trần Tự là một quyển sách dạy tiếng Đức, mục tiêu hôm nay của hắn là học được tiếng Đức, mà hắn đối với mục tiêu này sắp hoàn thành. Đang tập trung vào quyển sách, đột nhiên hắn nghe được tiếng chửi rủi ngoài cửa.
Trần Tự nhíu mày, kẹp sách lại, đi tới phòng khách.
'"Chung Hiểu Cần? Sao em lại tới đây?" Trần Tự mặc đồ ngủ, đi đến phòng khách, ngoài ý muốn gặp được vợ cũ của mình.
"Làm sao? Trần Tự, ngươi có phải đàn ông hay không? Vì sao thời điểm mẹ ta tới đây ngươi lại ăn nói lung tung." Chung Hiểu Cần sải bước đi tới trước mặt Trần Tự, chất vấn.
"Nói lung tung? Không có a?" Trần Tự mờ mịt nói.
"Không có? Người vì sao nói sự tình chúng ta ly hôn?" Chung Hiểu Cần phẫn nộ nói.
"Chuyện này...Không giấu được a! Sự tình chúng ta ly hôn, ta cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi." Trần Tự không biết vì sao Chung Hiểu Cần lại phát điên.
Chung Hiểu Cần ngây ngẩn cả người, không sai, hai người bọn họ đã ly hôn, hắn cũng chỉ là ăn ngay nói thật, thế nhưng mà: "Vậy sự tình Chung Hiểu Dương thì sao? Ngươi vì sao nói ta quen biết một tiểu đệ đệ."
"Chuyện này a.."Trần Tự lướt qua người Chung Hiểu Cần, đi đến bên cạnh ghế sopha ngồi xuống.
"Hóa ra hắn gọi là Chung Hiểu Dương, khác một chữ với tên ngươi. Các ngươi rất có duyên với nhau, bất quá sự tình ngươi quen đệ đệ của ngươi, ta cũng không nói sai đi?" Trần Tự tựa cười mà không cười nói.
"Tóm lại, nếu không phải ngươi đem chuyện của chúng ta nói cho mẹ ta biết, cha ta cũng sẽ không tức giận đến nỗi nhập viện." Chung Hiểu Cần tuy rằng đuối lý, nhưng vẫn không nói đạo lý.
"Cha....Thúc thúc nhập viện rồi? Xảy ra chuyện gì?" Tuy rằng đã cùng Chung Hiểu Cần ly hôn, nhưng đối với tình huống thân thể của cha vợ cũ, hắn vẫn rất quan tâm.
"Nhập viện rồi, vào ngày hôm nay. Nếu không phải ngươi, cha ta hiện tại vẫn còn khỏe mạnh, mẹ của ta cũng không giận ta." Chung Hiểu Cần thút thít nỉ non nói.
Trần Tự từ trên bàn rút ra một tờ giấy, đưa cho Chung Hiểu Cần.
"Ngày đó bá mẫu tới lấy lý do sinh nhật ngươi, muốn ta thêm tên ngươi vào sổ đỏ. Nếu như chúng ta không có ly hôn thì thôi, nhưng chúng ta đã ly hôn rồi, nếu như thêm tên của ngươi lên thì không thích hợp, có phải không?" Trần Tự bình tĩnh nói/.
"Ngươi đối với Chung Hiểu Dương có hảo cảm, vậy các ngươi cùng một chỗ thì tốt rồi, dù sao chúng ta bây giờ cũng ly hôn, ngươi có thế nào cũng không có quan hệ tới ta. Chỉ bất quá bá mẫu vốn quan tâm tới ngươi, ta muốn giấu giếm cũng không được." Theo thời gian trôi qua, cảm giác Trần Tự đối với Chung Hiểu Cần cũng phai nhạt dần, hắn chính là người xuyên qua đấy, cùng với vợ cũ càng ít quan hệ càng tốt.
"Ngươi...Trần Tự, ta không nghĩ tới ngươi lại là loại người này, chẳng lẽ trong mắt ngươi, ta chính là như vậy?" Chung Hiểu Cần run tay, chỉ vào gương mặt không biểu cảm của Trần Tự hỏi.
"Không phải, ta chỉ không quan tâm, chính ngươi tự hiểu, hơn nữa, bây giờ là quyền tự do của ngươi." Trần Tự cau mày nói.
Chung Hiểu Cần có chút không tin nhìn Trần Tự, trước đây hắn chưa bao giờ nói với nàng như vậy, nàng tức giận lồng ngực phập phồng, hung hăng đạp lên ghế sopha một cước, quay đầu rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook