Một tiếng sau, tất cả thành viên đều đã ăn xong bữa sáng, thế nhưng bữa sáng này không giống như trong suy nghĩ của bọn họ.

Lần nữa tập hợp lại với nhau, mọi người cũng không cao hứng lắm.

"Không nghĩ tới phía dưới hoàn cảnh xinh đẹp này, cất giấu sinh hoạt khó khăn như vậy." Siêu ca cảm xúc rất xâu.

Nhà hắn ăn chực không chỉ có hai lão nhân, mà còn có hai đứa nhóc choai choai.

Sinh hoạt nhà bọn họ còn không bẳng nhà bà lão, không chỉ phòng ở cũ nát, mà bên trong cũng không có đồ đạc thiết bị.

Bữa ăn cũng chỉ có mấy cái bánh đường nâu, mà nhìn hai vị tiểu bằng hữu còn tỏ ra rất thèm, hiển nhiên đây cũng phải đồ ăn bọn hắn thường xuyên được ăn.

Nhìn xem trên người hài tử đầy miếng vá, hắn động lòng trắc ẩn, hắn chỉ ăn một cái bánh, còn dư lại đều đưa cho hài tử. Không chỉ như thế, trước khi đi hắn còn để lại hai trăm tệ, coi như phí tổn bữa sáng.

"Ta vốn còn tưởng đây là ra ngoài trải nghiệm du lịch bình thường, không nghĩ nhiệm vụ đầu tiên của tổ tiết mục là để cho chúng ta trải nghiệm sự khó khăn của người dân."

Tổ Lam có chút u oán nói.

Hắn không làm rõ tình hình, thiếu chút nữa gây ra chuyện chê cười đấy.

Gia đình hắn đi tới, chỉ có quả phụ ở trong nhà, bởi vì ở nhà ăn mặc có chút tùy tiện, nhìn thấy hắn cùng máy quay, liền đuổi bọn hắn ra ngoài.

Nhà thứ hai thì đang ăn sáng, hơn nữa cũng nguyện ý mời hắn vào ăn cơm, nhưng bữa sáng của bọn họ thì đúng là khó nói nổi, đều là rán cùng dế, điều này làm cho hắn thế nào cũng không ăn được.

Vội vàng tạm biệt chạy đi, hắn đến nhà thứ ba.

Trong nhà này, hắn đồng dạng cũng được mười ăn. Lão nhân gia trong nhà này nhiệt tình không thôi, hơn nữa còn nấu cơm cho hắn ă, chỉ là bữa sáng chỉ có cháo loãng, đến cả màn thầu cũng không có.

Vốn Tổ Lam có chút bất mãn, nhưng nhìn thấy linh vị của con trai, con dâu, cháu trai của cặp vợ chồng già này, hắn ngậm chặt miệng lại, một câu cũng không dám nói nhiều lời.

Nhìn hoàn cảnh gia đình khó khăn như vậy, hắn còn dám mở miệng ra đòi hỏi sao?

Những thành viên khác trên cơ bản đều giống vậy, tóm lại thông qua nhiệm vụ này, bọn hắn thấy được thôn dân ở đây sinh hoạt không dễ, cũng dần dần

nhận ra nhiệm vụ cuối cùng là giúp đỡ thôn dân thoát khỏi khốn cảnh.

Sau khi thành viên tụ tập đầy đủ, tổ tiết mục lại đưa ra nhiệm vụ tiếp theo.

"Thông qua nhiệm vụ vừa rồi, mọi người có thể hiểu được tình huống căn bản của nông dân ở thôn Cao Sơn, hiện tại liền bắt đầu nhiệm vụ thứ 2, 'lao động là vinh quanh', thành viên Running Man trước tìm vườn trà, trợ giúp thôn dân hái trà, tùy vào chất lượng cùng số lượng lá trà, liền quyết định thứ hạng."

Đến giờ làm việc, thôn dân ăn xong bữa sáng liền đi làm, bắt đầu một ngày mới.

Thành viên Running Man thay xong quần áo, liền đi theo các thôn dân ra vườn trà.

Hai mươi phút sau, cuối cùng cũng thấy vườn trà ở đâu.

Nhìn một cảnh xanh biếc trước mặt, nhìn từng cây trà ở trên ngọn núi, tinh thần mọi người không khỏi chấn động. Bọn hắn trên cơ bản đều từng uống trà, nhưng trà được chế tạo ra sao, bọn hắn cũng không biết.

Hôm nay có cơ hội tự tay ngắt lấy lá trà, hơn nữa còn chế tạo, bọn hắn sao có thể không phấn khích được chứ.

"Cảnh sắc nơi này thật sự quá đẹp, khắp nơi đều là cây trà, xanh um tươi tốt, mỗi ngày đều có thể ngửi được hương trà, nếu như mỗi ngày có thể sống ở đây, vậy thật sự quá tốt."

Lâm Duẫn Nhi chắp tay trước ngực, con mắt khép hờ, trên mặt toát ra biểu lộ hạnh phúc.

"A....Vườn trà Cao Sơn, chúng ta tới rồi!"

Siêu ca nhắm mắt lại, giang hai cánh tay, nghênh đón cơn gió ùa tới.

"Oa, sao có nhiều trẻ em ở đây vậy. Đây là thuê lao động trẻ em sao?"

Đại lão sư đột nhiên nhìn thấy mấy thân ảnh nhỏ ở trong vườn, trong lòng có chút phẫn nộ, chất vấn.

"Không phải, những đứa trẻ này đang phụ giúp người thân của mình làm việc, bọn họ nhân cơ hội được nghỉ, tới đây phụ giúp gia đình."

Lúc này, Cố Giai ăn mặc giản dị, mộc mạc xuất hiện, hướng mấy thành viên Running Man giải thích chuyện bọn nhỏ.

"Thì ra là thế, không nghĩ tới lão bản xưởng trà lại thiện tâm như vậy."

Lưu Bảo Cường xuât thân từ nông dân, cũng có thể coi hắn là nửa người nông dân, nên hắn nhận thức được không ít khó khăn của người dân, dù sao khi còn bé hắn cũng chịu khổ không ít.

"Oa, vị nữ lão bản này thật tốt, hơn nữa tướng mạo nhìn rất quen mắt a."

Thần ca nhìn Cố Giai vừa xinh đẹp lại có khí chất, trong lòng tán thưởng một câu.

"Đồng ý, các ngươi có phát hiện không, vị nữ sĩ này rất giống Chương Tử Di không?"

Đại lão sư híp mắt nhìn Cố Giai, tựa hồ tìm điểm khác nhau giữa hai người.

"Có tám phần tương tự, ta trước kia cũng có dịp may mắn được hợp tác qua một lần."'

Hoàng Bột đứng ở một bên nói tiếp.

Đến cả Bột ca cũng nói như vậy, mọi người thay nhau cảm thán.

"Thỉnh cho phép ta làm mẫu một lần, làm sao để ngắt được lá trà, đầu tiên..."

Cố Giai vì để quen thuộc việc này, cũng bỏ xuống không ít công phu đấy. Ngắt trà thế nào, nàng mất rất nhiều thời gian để học.

Nàng ngắt xuống một chiếc lá, liền để vào sọt bên cạnh.

Mọi người nhìn kỹ Cố Giai làm mẫu mấy lần, sau đó liền bắt tay vào làm, hái lá trà mà không làm hư cây....

Theo đạo diễn tuyên bố bắt đầu, mọi người liền lập tức hành động, bắt đầu đi thu thập lá trà.

Nhiệm vụ này có thời hạn 2 tiếng, buổi sáng mặc trời còn chưa lên cao, nhưng vẫn làm cho mọi người trong nhóm mồ hôi đầm đìa.

Tuy rằng bọn hắn cảm thấy rất mệt, nhưng nhìn bác gái đại tỷ xung quanh vẫn hái không ngừng, bọn hắn cũng không dừng lại nghỉ ngơi.

"Hết giờ."

Theo tiếng kêu của tổ tiết mục, nhiệm vụ thứ hai chấm dứt, các thành viên vội vàng đặt sọt trà qua một bên, ngồi xuống dưới đất, buông lỏng chân tay.

Hơn mười phút sau, tổ tiết mục kiểm kê xong thành quả của chín người, cuối cùng đặt được đệ nhất chính là Lưu Bảo Cường.

"Lưu Bảo Cường đứng thứ nhất, hợp lý hợp lý..." x3.

"Đúng đúng, hợp lý, chuyện này không phục không được." x5.

"Hặc hặc, may mắn may mắn, rất lâu rồi mới làm việc nông lại, tay chân có chút cứng." Lưu Bảo Cường đắc ý cười nói.

Hoàn thành xong nhiệm vụ thứ hai, tổ tiết mục tuyên bố nghỉ ngơi nửa tiếng.

Trên thực tế thời gian này để mọi người trị liệu vết xước, bởi vì bọn hắn không quen hái trà, nên bị chạc cây đâm vào tay không ít lần.

Lúc này nghỉ ngơi, để trị miệng vết thương, lập tức có đội ngũ y tế giúp bọn hắn khử độc, dán lên băng cá nhân, tranh thủ trước khi nhiệm vụ mới bắt đầu, trị liệu xong.

Từng chai cồn một được mở ra, tiếng kêu lúc này cũng vang vọng theo, cả đám gào thét không ngừng ,yếu đuối không thôi.

Tay Cố Giai cũng bị thương, miệng vết thương của nàng được Trần Tự đi lên điều trị. Đương nhiên, cảnh này sẽ không được ghi lại.

"Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy." Trần Tự trách cứ một câu, đau lòng nhỏ giọng nói ra.

"Ta cũng muốn vì thôn dân làm chút gì đó." Tay Cố Giai tuy bị thương, nhưng mà nàng rất vui vẻ, ở chỗ này, dường như nàng tìm được ý nghĩa cuộc sống.

Tuy nhiên, biến hóa lúc này còn chưa rõ ràng, dù sao nàng cũng mới ở đây thôi.

"Tốt rồi, đã dán xong, ta không thể để ý ngươi mãi được, nên ngươi cẩn thận một chút." Trần Tự vì Cố Giai dán lên băng dán cá nhân.

Trong lúc hai người nói chuyện, có một người chú ý tới Trần Tự, chính là Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi nhìn Trần Tự vui vẻ nói chuyện với Cố Giai, mặt mày liền ủ rũ, trong chốc lát lại thương tâm khó chịu, nội tâm đầy cảm giác ê ẩm...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương