Trân Tự đang chuẩn bị hưởng thụ cảm giác được thư ký chăm sóc, được bạn gái vuốt ve an ủi thì nhận được điện thoại Cố Giai./
Trong điện thoại, ngữ khí Cố Giai có chút lo lắng, nói năng có chút lộn xộn, chỉ nói đến nhà nàng sẽ nói tỉ mỉ.
Nghĩ đến bản thân rât lâu rồi không gặp Cố Giai, trong lòng Trần Tự khẽ động, an bài xong công việc, liền đến phụ cận mua cho Hứa Tử Nghiên một món quà, sau đó một mình lái xe tới nhà Cố Giai.
Nhà Cố Giai, Trần Tự cũng không phải lần đầu tiên tới, tuy nhiên, lúc trước đều là hắn đi cùng Chung Hiểu Cần tới nhà làm khách. Lần này, tâm tình của hắn có chút phức tạp, một thân một mình đến nhà thiếu phụ, đây còn là lần đầu tiên đấy.
Đứng ở trước cửa, Trần Tự có chút lo lắng, không biết lão Hứa có ở nhà không.
"Leng keng."
Trần Tự nhấn chuông cửa, cũng không lâu sau, cửa liền mở ra.
"Trần Tự, ngươi rút cuộc đã tới."
Trần Tự một thân mặc váy ngủ màu hồng nhạt, vẻ mặt vui vẻ kéo Trần Tự vào trong nhà.
Váy ngủ trên người Cố Giai không có tay áo, trên bờ vai cũng chỉ có hai dây đeo nhỏ, nếu như không co dây đeo, chiếc váy này sẽ tụt xuống đấy. Chiếc váy ngủ này có cổ hình chữ V, khiến bộ ngực tinh xảo của Cố Giai bị Trần Tự nhìn hết sạch.
Cổ áo váy ngủ làm bằng viền hoa, vừa mỏng vừa xuyên thấu khiến hắn có thể nhìn thấy da thịt. Chiếc váy này cũng không dài, khó khăn lắm mới kéo đến chỗ đùi. Làm cho Cố Giai lộ ra cặp đùi trắng bóc, ăn mặc như vậy có cảm giác rất thoải mái lại dễ chịu.
Nàng đi một dôi dép màu hồng, bao bọc lấy bàn chân nhỏ nhắn, phía trên còn có hình con thỏ lè lưỡi, vô cùng đáng yêu.
Chu ý tới nét mặt lo lắng cùng nôn nóng của Cố Giai, Trần Tự có chút thương tâm, nước mắt theo khóe miệng mà chảy ra.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Giai, hắn không khỏi cảm thán, bàn tay nhỏ bé của nàng không ngờ lại xinh đẹp đến vậy, đến cũng vẫn là phu nhân kẻ có tiền, mới có thể bảo dưỡng tốt như vậy. Không giống như tay Chung Hiểu Cần, sờ vào vẫn có thể thấy được vết chai. Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy trước kia mình có chút bạc đãi Chung Hiểu Cần, bất quá suy nghĩ này lóe lên rồi biến mất.
Coi như ở trong nhà, Cố Giai vẫn cột tóc đuôi ngựa, đây chính là kiểu tóc thoải mái nhất.
Phần lưng của Cố Giai bởi vì nguyên nhân chiếc váy, mà lộ ra hơn phân nửa, bóng lưng trơn bóng lộ ra ngoài, nàng tựa hồ cũng không nhận ra Trần Tự từ đó mà nhìn bộ phận bị che giấu.
Mông Cố Giai rất đẹp, coi như là nàng đã sinh con, nhưng dáng người cũng không chút nào biến dang. Vẫn là chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, nơi nên vểnh thì vểnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác mũi có chút nhiệt, Trần Tự tranh thủ thời gian sờ lên mũi, sợ bản thân mất mặt. Lau lau một chút, cũng may, cũng may, bản thân không đổ máu mũi.
"Lão Hứa không có ở đây sao?"
Trần Tự sau khi vào nhà liền nhìn xung quanh, có chút chột dạ sợ lão Hứa ở trong nhà, liền lúng túng.
"Hắn không có ở đây, gần đây thường xuyên lên Bắc Kinh công tác."
Giọng nói Cố Giai cực kỳ lãnh đạm, một chút cũng không giống như đang nói đến lão công nhà mình, mà bàn đến một người xa lạ.
"Không có ở đây a."
Trong lòng Trần Tự có chút mừng thầm, không biết nguyên nhân gì, lo lắng của hắn dường như biến mất, ánh mắt cũng không đảo loạn nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào người ngọc trước mặt.
''Cha nuôi!"
Hứa Tử Nghiên từ trong phòng chạy ra, chạy tới nhảy lên ôm Trần Tự.
Trần Tự không nỡ buông bàn tay nhỏ bé của Cố Giai ra, đem quà tặng để xuống, hay tay ôm lấy tiểu cổ nương đang bổ nhào tới.
"Đây là ai vậy? A, là con gái xinh đẹp của ta chứ ai!"
Trần Tự vui vẻ ôm Hứa Tử Nghiên vào trong ngực, giơ lên cao.
"Ha ha ha"
Bị bế lên cao, Hứa Tử Nghiên vô cùng vui vẻ, đây là trò mà ngay cả ba ba Hứa Huyễn Sơn của nàng cũng ít khi làm.
Cố Giai nhìn hai người, khuôn mặt có chút tức giận.
"Tốt rồi, tốt rồi, hài tử còn nhỏ, đừng làm vậy."
Trần Tự ngược lại vẫn bế con gái nuôi lên.
"Đến cả ngươi cũng chiều con gái, về sau nàng không nghe lời, còn dạy thế nào.'
Cố Giai nói xong, liền ý thức được mình nói sai, Trần Tự dù sao cũng chỉ là cha nuoi, dùng câu này để nói, tựa hồ có chút không thích hợp. Nàng không khỏi nhìn xung quanh một vòng, sợ trượng phu đang ở Bắc Kinh lại đột nhiên xuất hiện.
"Tử Nghiên, nhìn xem cha nuôi mua gì cho con nè?"
Trần Tự đặt tiểu nha đầu xuống, đem quà đặt một bên lấy tới.
"A! Là gấu Teddy!"
Hứa Tử Nghiên nhìn thấy món đồ chơi Trần Tự đưa tới, liền vui vẻ hét lớn.
Hắc hắc, nữ hài dù sao cũng rất thích mấy món đồ chơi lông xù.
Hứa Tử Nghiên ôm lấy con gấu Teddy cao 50cm, cực kỳ vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào ngực Teddy, không ngừng cọ cọ.
"Ngươi cũng quá Tử Nghiên rồi, nàng đã có rất nhiều đồ chơi." Cố Giai bất đắc dĩ nói.
"Ha ha, mua cũng mua rồi, ngươi cũng không thể để ta trả họ đi." Trần Tự giang tay nói.
"Mẹ, không được trả Teddy." Hứu Tử Nghiên chu miệng nhỏ, tội nghiệp nói.
Nhìn hốc mắt con gái sắp khóc, Cố Giai liền thỏa hiệp.
"Được rồi, chỉ hôm nay thôi. Hiện tại mang Teddy về phòng chơi đi, mẹ có chuyện muốn thương lượng với cha nuôi con."
Cố Giai sờ lên tóc con gái mình, chỉ vào phòng ngủ con gái nói ra.
"Mẹ tốt nhất, cảm ơn pa pa, con về phòng chơi đây."
Sau khi đạt được cho phép, Hứa Tử Nghiên mang con gấu quay về phòng.
Hứu Tử Nghiên đi rồi, không khí có chút an tĩnh lại. Cố Giai ngồi bên cạnh Trần Tự, hai tay đan chéo đặt ở trước bụng, đùi phải kê lên đùi trái, chân phải khẽ đung đưa. Ánh mắt nàng đảo phải đảo trái, lộ ra vẻ suy tư nặng nề.
"Cố Giai, ngươi vội vã gọi ta tới đây, đến tột cùng có chuyện gì?" Trần Tự không thể chịu được đựng bầu không khí yên tĩnh như vậy, vì vậy lên tiếng.
Nghe vậy, Cố Giai nhíu mày thở dài: "Xưởng trà của ta xảy ra vấn đề."
"Làm sao vậy, cũng tiếp nhận lâu như vậy rồi." Trần Tự cau mày.
"Hôm nay tài vụ xưởng trà gọi cho ta, nói là sổ sách trong xưởng có vấn đề, muốn ta tới một chuyến." Tinh thần Cố Giai sa sút, hiển nhiên trong lòng rất phiền muộn.
"Ta có một loại dự cảm không tốt, có lẽ giống với lời nói của ngươi, không nên làm qua loa như vậy, chưa đi khảo sát, liền mua xuống nhà xưởng."
Ánh mắt Cố Giai đỏ bừng, lã chã khóc, giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Yên tâm đi, có ta ở đây. Hơn nữa cũng không nhất định xảy ra vấn đề, đi qua nhin xem, hỏi rõ tình huống liền tốt rồi." Trần Tự ôm lấy bả vai Cố Giai, nhỏ giọng dỗ nàng.
Cố Giai đem đầu tựa lên vai Trần Tự, ánh mắt mơ hồ, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, tùy ý để nước mắt chảy xuống ướt áo Trần Tự, nàng khóc ròng nói: "Ta gọi cho Huyễn Sơn, hắn nói mình bận công việc, không về được, ta....ta không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi cho ngươi tới đây."
Trần Tự nhìn Cố Giai khóc lóc, trong lòng không có chút nào tạp niệm, hắn an ủi: "Để ta đặt vé, chúng ta đêm nay liền đi, tới xưởng trà của ngươi nhìn xem, xem đến cùng xảy ra chuyện gì, chỗ nào trong sổ sách xảy ra vấn đề."
"Tốt, thế nhưng mà...Có ảnh hưởng đến công việc của ngươi không?" Cố Giai mở to mắt, nhìn nam nhân sẵn sàng giúp đỡ mình trong lúc khó khăn, chần chờ nói.
"Yên tâm, gần đây ta không có chuyện gì làm, rất rảnh đấy." Trần Tự vỗ vỗ bả vai Cố Giai, ôn nhu nói.
"Vậy ta nghe lời ngươi." Cố Giai gật đầu.
"Đúng rồi, Giai Giai, Tử Nghiên thì làm sao bây giờ? Có nên mang theo con gái đi chung không?'
Trần Tự có chút bận tâm với Tử Nghiên, để nàng một mình lại với dì Trần có chút nguy hiểm.
"Không cần, vấn đề hài tử, ta sẽ kêu cha mình tới đây, nhờ ông chiếu cố Tử Nghiên." Cố Giai nói ra.
"Tốt, vậy ngươi liên hệ ba mình đi, ta đi đặt vé, chúng ta xuất phát càng sớm càng tốt."
Trần Tự nói xong, lấy điện thoại ra, ở trên phần mềm đặt hai chiếc vé đi Tương Tây.
Cố Giai cũng gọi cho cha mình, lão nhân nói đang chạy tới đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook