Sau sự kiện Michiko thiếu chút nữa bị làm nhục, nhân viên công tác của công ty ở Nhật bản càng thêm cẩn thận, rất sợ chuyện tương tự phát sinh trên người mình.

Vốn kế hoạch ban đầu sau khi đàm phán kết thúc, liền ở lại Tokyo dạo chơi vài ngày, nhưng lúc này chỉ mong xử lý nhanh công việc, trở về nước.

Hai ngày nay tinh thần của Michiko cũng không khá hơn là bao, đối với chuyện này, nàng bị đả kích rất lớn, bất quá có Trần Tự ở bên cạnh, tâm tình cũng thoải mái hơn.

Bất tri bất giác, Michiko đối với Trần Tự càng thêm ỷ lại. Nàng cũng biết làm thế này không đúng, nhưng không cách nào thay đổi được.

Trần Tự mấy ngày nay bận chuyện bản quyền, tinh lực tiêu hao rất nhiều, còn phải tham gia mấy cuộc chiêu đãi nhỏ, buổi tối trở về lại muốn, vì vậy thời gian cùng Michiko trò chuyện thật ít.

Ngay cả như vậy, Michiko cũng vẫn như cũ đặt thức ăn đêm, nấu sẵn nướng sôi. Chờ hắn về đế, liền giống như thê tử, chuẩn bị dép lê, hầu hạ hắn tắm rửa thay quầy áo. À nhầm, không có tắm rửa.

Trần Tự dần dần cảm nhận được câu thành ngữ 'Cơm Tàu Vợ Nhật' là gì, Michiko không chỉ dịu dàng mà còn ôn nhu, quả thật như muốn hòa tan lòng hắn.

Mỗi khi Trần Tự có chút động tình, liền nghĩ tới Dương Đào, Lâm Duẫn Nhi, Cố Giai, Vương Mạn Ny cùng Chung Hiểu Cần để phân tán lực chú ý.

Trần Tự ngâm mình bên trong bồn tắm, thì thào lẩm bẩm: "Chúng ta chỉ có quan hệ thư ký lão bản, hơn nữa ngươi còn có bạn gái rồi, ngươi không thể một chân dẫm hai thuyền a, là cặn bã nam đấy. Nghĩ lại trước kia, ngươi còn thường xuyên khinh bỉ cặn bã nam, ngươi không thể trở thành người mình khinh bỉ được."

Tự mình khuyên mình cũng không tốt hơn là bao, hắn vẫn như cũ đàu đầu về quan hệ giữa hai người.

Không phải hắn tự luyến, mà Michiko đối với hắn đã vượt qua mối quan hệ giữa nhân viên cùng ông chủ.

Nói với Michiko, mình đã có bạn gái? Vạn nhất bản thân đoán sai, vậy chẳng phải mất mặt rồi sao? Bằng không đợi đến lúc Michiko tiến thêm bước nữa, mình tỏ vẻ đã có bạn gái rồi đi.

Nghĩ thông suốt xong, Trần Tự có thể yên tâm thoải mái tận hưởng Michiko chăm sóc rồi.

Trần Tự trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Michiko ăn mặc, làm cho hắn phải nuốt một ngụm nước miếng.

Quần áo của Michiko đã sớm hỏng từ vụ lần trước, nàng hiện tại đang mặc bộ độ Trần Tự mua đấy.

Vốn nàng có vẻ mặt thành thuần động lòng người, tóc cắt ngang lông mày che khuất cái chán, đôi mắt tràn đầy mị lực, nàng mặc một chiếc áo phông màu hồng cọc tay, dưới thân mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, bóng đùi không tất chân, lộ ra mười ngón chân sơn móng chân màu đỏ, nhìn tràn đầy dụ hoạc cùng ám chỉ.

Michiko đứng ở cửa ra vào, hai bàn tay đan xen với nhau đặt ở trước bụng, ngón chân đáng yêu không ngừng nhúc nhích. Tóc đuôi ngựa đung đưa qua lại, ánh mắt nhìn loại bốn phía, không biết lại suy nghĩ gì rồi.

"Michiko?"

Nếu không gọi nàng, hẳn nàng sẽ ngẩn người cả đêm đi?

"A!"

Thân thể Michiko run lên, hiển nhiên bị dọa sợ.

Khóe miệng Michiko khẽ mở lên, muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy, có lời gì nói đi."

Trần Tự đi đến trước mặt nàng, vuốt ve đầu nhỏ, ôn nhu nói ra.

"Tôi muốn....Tôi muốn làm hướng dẫn viên du lịch, có thể mang ngài thi thăm quan cảnh đêm Tokyo." Michiko tựa ở trong ngực Trần Tự, ngửi mùi thơm cơ thể hắn, ấp úng nói.

Trần Tự đặt hai tay lên vai nàng, nhìn khuôn mặt động lòng người, nói: "Cái này được không? Cô chỉ mới được mấy ngày."

"Được, chuyện này đã nói trước khi đến Tokyo rồi." Michiko có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Tự, có chút xấu hổ nói ra: "Với lại....Có lão bản bên cạnh, tôi cảm thấy không sợ."'

"Vậy đêm mai đi, ngày mai ký hợp đồng xong, chúng ta đi dạo Tokyo một vòng, sau đó ngày kia về nước.

Trần Tự xoa đầu Michiko nói ra.

Nếu như Michiko muốn đi dạo phố, Trần Tự liền đống ý, thỏa mãn nguyện vọng của nàng.

Hai ngày nay, dưới sự nỗ lực của nhân viên, mục tiêu từ đầu đã đạt được, hợp đồng cũng ký xong gần hết. Cũng chỉ còn bản hợp đồng của phái Bandai Namco, cũng sẽ hoàn thành vào ngày mai.

Nói chuyện một chút, Trần Tự cùng Michiko ngồi xuống, dùng bữa tối.

Vì để choi Michiko vui vẻ, Trần Tự thỉnh thoảng kể chút chuyện cười cho nàng nghe, chọc nàng vui vẻ. Vì Michiko, có thể nói Trần Tự bỏ hết công sức.

Ngày hôm sau, Trần Tự với tư cách là lão bản của Tinh Không Hỗ Ngu, cùng Bandai Namco ký hợp đồng, chụp ảnh lưu niệm xong, liền gửi tới Thượng Hải tiến hành tuyên truyền, đến lúc đó, Makoto Asanuma với tư cách đại biểu của Bandai sẽ tham gia nghi thức.

Vì hoạt động buổi tối, Michiko còn cố ý trang điểm, gắn lông mi, khuôn mặt trắng noãn tô chút phấn hồng, trên môi là son môi đỏ mọng long lánh. Trên tai là cặp bông tai bằng ngọc trai, trên cổ là một chiếc dây chuyền LUOHUAQI.

Trên người nàng là một chiếc áo sơ mi trắng không tay, hạ thân là váy ngắn tơ lụa xẻ tà màu đen. Trên đùi là tất chân màu da, chân mang giày cao gót màu đen.

Ba mươi tuổi, tuy rằng không phải lúc nàng đẹp nhất, nhưng sau khi trang điểm tỉ mỉ, so với 23-24 càng thêm có một loại mị lực động lòng người.

Đây là loại khí chất ngự tỷ, tương tự như mị lực của thiếu phụ, càng thêm dễ khiến người ta động lòng.

Trần Tự tuy rằng đã qua độ tuổi thiếu niên, nhưng cũng có loại cảm giác chống cự không được. Nhìn thấy người ngọc cố ý vì mình trang điểm, trong nội tâm hắn tràn đầy lửa cháy, cuống họng có chút khô khan.

Trong nội tâm âm thầm tán thưởng một phen, hắn không khỏi đem Michiko, Dương Đào, Cố Giai cùng Lâm Duẫn Nhi ra so sánh với nhau.

Các nàng đều rất đẹp, đều là mỹ nhân tuyệt phẩm, nhưng đều có nét đẹp riêng.

Vẻ đẹp của Lâm Duẫn Nhi, là nét thanh thần động lòng người, như là thiên sứ bước ra từ trong câu chuyện cổ tích, mà Dương Đào sau khi trang điểm tỉ mỉ xong, dùng một câu để hình dung, chính là nhất phẩm thiên hương, vẻ đẹp của nàng như tiên nữ.

Còn vẻ đẹp của Cố Giai, có lẽ chính là cực hạn của loại người. Vẻ đẹp của nàng như sóng yên biển lặng, lại có chút khuynh hướng thành phố, tục ngữ có câu, mỹ nhân xinh đẹp không phải da cũng chẳng phải xương.

Vẻ đẹp của Michiko thuộc về nét thuần túy, làm cho người ta không tự chủ mà lấy tay che chở, lại muốn đem nàng nhét vào lòng mình.

Trần Tự cùng Michiko đứng đối diện nhau, hắn nhìn Michiko xinh đẹp, hận không thể dừng thời gian lại, làm cho khoảng khắc này mãi khắc khi vào đầu hắn.

Trong mắt Michiko tràn đầy tình yêu đối với Trần Tự, không chút nào che giấu, cũng không phải làm ra vẻ.

Trần Tự đứng trước người ngọc, vươn tay phải của mình ra.

Michiko tự nhiên cười nói, đồng dạng vươn tay trái, nắm chặt tay Trần Tự, trong nháy mắt hai người nắm tay nhau, liền như tâm ý tương thông.

Cảnh đẹp ban đêm của Tokyo làm người khác phải ấn tượng, Tokyo tuy phồn hoa, xa hoa trụy lạc, nhưng lại rất yên tĩnh, ngẫu nhiên lại có thể gặp cảnh lãnh mạn, mập mờ.

Tokyo về đêm dường như mới là diện mạo thật sự của thành phố này, nam nữ bận rộn cả ngày, vào lúc này liền thoải mái tận hưởng cuộc sống. Thủ đô thương mại này tỏa ra nhịp sống rất riêng, không thăng trầm, đơn điệu mà chứa đựng đầy thanh âm sinh hoạt.

Trong một khu trung tâm giải trí cỡ lớn, đầy thanh niên nam nữ, những âm thanh điện tử chói tai khiến mọi người trở nên điên cuồng. Bọn hắn hát, nhảy, bay,...không ngừng hưởng thụ cuộc sồng của mình.

Trần Tự cùng Michiko hưởng thụ cuộc sống về đêm, hưởng thụ ẩm thực Tokyo, hưởng thụ cảnh đêm lãnh mạn, giờ phút này, bọn họ không chút nào cố kỵ, tận hưởng cảm giác cùng nhau.

Đêm, Tokyo!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương