Đàm phán thành công, cuối cùng bản quyền ba bộ manga, đóng gói lại 18 triệu, kỳ hạn tám năm, một lần phải thanh toán hai năm. Về phần chia sẻ doanh thu, năm thứ nhất 3%, năm thứ hai cùng năm thứ ba là 5 %, 5 năm còn lại là 8%. Quý đầu tiên của năm thứ hai, phải trả tiền hoa hồng cho năm đầu tiên.
Vấn đề hợp đồng, Trần Tự liền để cho Từ Lâm Linh cùng phiên dịch viên của mình lo liệu, đợi đến lúc song phương điền xong điều khoản, hắn chỉ cần ký tên.
Từ chối nhã nhặn yến hội Badai Namco tổ chức, Trần Tự cùng Michiko quay về khách sạn. Về phần đám Trương Đào, còn hai bản quyền cần đi đàm phán.
Mấy ngày bôn ba liên tục, tuy rằng tố chất thân thể của Trần Tự rất tốt, về phương diện thân thể vẫn khỏe mạnh, nhưng tinh thần có chút mỏi mệt.
Trong phòng tắm, Trần Tự tắm rửa đơn giản, chờ hắn đi ra, đồ ăn đã được nhân viên mang lên.
"Tùng tùng, sumimasen." Một tiểu ca mặc đồng phục khách sạn, gõ cửa phòng tổng thống.
Michiko lên tiếng hỏi ai xong, mở ra cửa chính.
Nhân viên phục vụ đem đồ ăn dọn vào, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, Michiko nói lời cảm tạ: "Arigatou Gozaimasu"
Hơn bốn giờ chiều, tuy rằng giờ này ăn cơm có chút muộn, nhưng so với chuyện để bụng đói thì còn tốt hơn.
"Cơm mang lên chưa?"
Trần Tự mặc áo tắm, từ trong phòng tắm đi ra.
Trần Tự gửi gửi cái mũi, nói: "Ừ! Thơm lắm! Hẳn mùi vị cũng ngon, bụng của tôi có chút đói rồi."
Trần Tự ngồi lên ghế salon, Michiko giúp hắn đem đồ ăn mở nắp ra.
Bởi vì bỏ lỡ giờ ăn, Trần Tự chuẩn bị ăn đơn giản một chút, vì vậy kêu cũng không nhiều, gọi vài món đặc sản như Tempura ,Sashimi, Sushi cùng cơm lươn, một trai vang đỏ. Vang đỏ cũng không đắt, cũng chỉ là loại sản xuất hàng loại, giá hơn 100.000 Yên một chai.
Trần Tự nhìn thấy Michiko đứng ở một bên hầu hạ, không có ý định ăn cơm, ánh mắt nhìn nhìn nàng, ý bảo ngồi xuống cùng ăn.
Không nghĩ tới Michiko hoàn toàn không lĩnh hội được ý tứ của hắn, Trần Tự đành đứng lên, một tay kéo nàng tới ghế ngồi xuống, sau đó mặt không biểu tình nói: "Một mình tôi ăn không hết, cô ngồi xuống ăn cùng đi."
"Chuyện này...."Michiko có chút chần chờ.
'Lão bản muốn làm gì? Chẳng lẽ thú tính đại phát, muốn đem ta XXOO sao? Ta nên cự tuyệt hay đồng ý đây?' Michiko lại suy nghĩ lung tung rồi.
Trần Tự thấy nàng không đáp, chỉ đỏ mặt ngẩn người, hắn liền biết Michiko đang suy nghĩ linh tinh rồi.
Nhẹ gõ đầu nàng một cái, nói: "Đồ ngốc, đừng có suy nghĩ lung tung."
"Á!" Michiko bị gõ liền ôm chán, bĩu môi mong, khuôn mặt tràn đầy vẻ mờ mịt.
"Ăn cơm!" Trần Tự vỗ cái mông của nàng.
"Vâng! biết rồi, đừng đánh đầu tôi nữa, người ta vốn không thôi minh, đánh tiếp liền ngốc ròi. "Michiko tức giận nói.
"Cô còn biết mình ngốc a!" Trần Tự bị Michiko chọc cho cười rộ.
Bữa cơm này, Trần Tự ăn rất vui vẻ, Michiko thì lâu lâu liếc nhìn, làm hắn có chút không được tự nhiên.
Sau khi cơm nước xong, Michiko một hết ly rượu của mình, mặt nàng đỏ cả lên, có chút ngượng ngùng nói: "Cái kia...Trần tổng...tôi có việc muốn nhờ..."
Nhìn thấy Michiko ngồi ở bên cạnh, cúi đầu, mặt mày nhăn nhó, Trần Tự cảm thấy không được tự nhiên, hắn nâng lên cái cằm Michiko, dùng tiếng Nhật nói ra: "Cô gái, có chuyện gì muốn phiền bổn đại gia?"
"Vâng?" Michiko có chút không phản ứng kịp.
"A? Trần Tổng, ta còn chưa chuẩn bị..."Michiko ăn nói lắp bắp, bỗng nhiên nàng nhắm mắt lại, chậm rãi đem miệng nhích tới bờ môi Trần Tự, bộ dạng có chút mong chờ.
"Này, Michiko, đừng có nằm mơ nữa, mau nói có chuyện gì đi." Trần Tự dùng ngón tay chặn lại đôi môi của nàng.
"Thực xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!" Michiko xấu hổ nói xin lỗi liên tục.
"Được rồi, tôi biết cô thèm khác thân thể của tôi, lần sau không được như vậy nữa, nói mau, cô muốn nhờ tôi hỗ trợ chuyện gì." Trần Tự ngăn Michiko lại cúi đầu.
"Là như vậy, tôi muốn xin nghỉ, đi thăm bạn trai.." Michiko mím môi, cẩn thận từng li từng tí nói.
"Ban trai?" Trần Tự không hiểu vì sao lại bực mình, ngữ khí có chút thô bạo.
"Ân ân." Michiko nuốt xuống nước miếng.
"Vâng! Bạn trai của tôi, đang học ở Tokyo."
Michiko lúc này giống như một chú chim sợ cành cong, chỉ muốn cách xa khỏi Trần Tự, nhưng lại không dám nhúc nhích.
Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Michiko, Trần Tự có chút muốn cười, hắn nói ra: "Được rồi, cô đi đi, buổi tối có về không."'
"Về, về." Michiko cao hứng nói/.
"Vậy được, chúc cô đi chơi vui vẻ." Trần Tự sờ lên mái tóc của nàng.
"Cảm ơn Trần tổng!" Michiko nhảy vào ngực Trần Tự, hôn lên mặt hắn một cái.
Michiko vui vẻ chạy về đi, Trần Tự đứng bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, có chút cô đơn. ''Lại một mình nữa rồi!"
Hắn còn muốn mang theo Michiko đi dạo Tokyo, nhưng ý tưởng này đã tan vỡ, chỉ đành ngồi một chỗ thưởng thức chai rượu vang của mình.
Dưới tác dụng của cồn, suy nghĩ của hắn trờ nên mờ ảo, lúc thí nhớ đến Yoona ở Seoul, lúc thì nhớ đến Dương Đào ở Thượng Hải. Cũng không lâu lắm, nữ nhân ở trước mặt hắn lại thay đổi, biến thành Cố Giai có hảo cảm, tiếp theo là Chung Hiểu Cần, sau đó là Vương Mạn Ny, cuối cùng là thư ký nhỏ Michiko.
Trong đầu như bộ phim chiếu chậm, hiện ra hình ảnh lúc hắn ở cùng chúng nữ, có buồn khổ, có vui vẻ.
Trần Tự dần dần nhắm mắt lại, bất tri bất giác ngủ quên.
Khi hắn mở mắt ra, đã là chín rưỡi tối. Hắn theo thông lệ gọi điện cho bạn gái nói chuyện, sau đó nhắn tin với Lâm Duẫn Nhi, trò chuyện một lát, liền trả lời tin nhắn của Cố Giai.
Làm xong những chuyện này, cũng đã đến mười giờ tối.
Trần Tự có chút đói bụng, chuẩn bị gọi điện xuống kêu khách sạn làm đồ ăn, hắn nghĩ tới Michiko còn chưa trở lại.
"Có cần đợi nàng ấy về dùng cơm cùng không?"
Trần Tự có chút do dự, người ta cùng bạn trai của mình ra ngoài vui vẻ, hắn lại đau khổ suy nghĩ có nên đợi nàng về ăn cơm không, có phải nhìn hắn giống liếm cẩu lắm không?
"Hỏi một chút đi, cũng không sao cả, ta chỉ quan tâm đến thư ký của mình thôi." Trần Tự tự nhủ.
Hắn cầm lấy điện thoại, bấm số Michiko.
"Oa....Trần tổng!" Michiko nghe máy, trực tiếp khóc rống lên.
"Làm sao vậy? có chuyện gì?" Trần Tự liền vội vàng hỏi.
"Tôi, tôi chia tay rồi..."Michiko thút thít nói.
"Đang tốt lành như vậy vì sao lại chia tay?" Không biết vì sao tâm tình của Trần Tự lúc này lại thoải mái.
"Cái tên cặn bã nam kia, dùng tiền tôi vất vả kiếm được ở bên ngoài tiêu pha cho nữ, oa...."Michiko ủy khuất khóc rống lên.
"Cái tên kia thật đáng chết mà." Kỳ lạ, không biết vì sao Trần Tự lại có chút chột dạ.
"Huhu, tiền tôi đầu tư ba năm trên người hắn..."Michiko nghĩ đến những số tiền mình chuyển khoản cho hắn, liền có tâm tư muốn chết.
Mình ở Thượng Hải ăn mặc tiếp kiệm để làm gì? Kết quả hắn lại báo đáp cho mình như vậy sao? Michiko cảm giác thất bại, thật muốn chết mà.
"Cô đang ở đâu, để tôi tới." Trần Tự nghe ngữ khí của Michiko có chút không đúng, liền nhanh chóng hỏi.
"Tôi đang ở công viên..."Michiko nức nở nói.
"Tốt, cô đứng ở nơi an toàn, không nên chạy loại, tôi tới tìm cô." Trần Tự dặn dò.
"Ừ."
Trần Tự cúp điện thoại xong, liền kiểm tra vị trí công viên, hóa ra cũng gần khách sạn.
Trần Tự mở ra GPS, vội vàng chạy tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook