Sáng sớm, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào phong ngủ, Chung Hiểu Cần mỹ mỹ ngủ ngon một đêm, lúc này bị ánh mắt trời ấm áp chiếu vào.
"Ting ting ting..."
Tiếng chuông báo thức vang lên, nhắc nhở Chung Hiểu Cần đã đến giờ rời giường.
Chung Hiểu Cần không biết tôi hôm qua mơ gì, nhưng nụ cười trên môi lúc này đày sáng lạn, bị điện thoại đánh thức, nàng bực bội tắt điện thoại đi.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn đồng hồ, sau đó tắt chuông báo đi. Tiếp theo, lười biếng từ trên trường thức dậy, duỗi cái lưng mỏi mệt.
"Không biết mẹ làm bữa sáng chưa, mình sắp đói chết rồi." Chung Hiểu Cần không rõ tình huống, lẩm bẩm trong miệng nói.
Nàng vuốt vuốt mái tóc tổ chim của mình, vén chăn lên, đang chuẩn bị xuống giường, liền phát hiện tình hình không đúng.
"Sao chiếc giường này nhìn quen thế nhỉ, hơn nữa nhìn cách trang trí này, còn có cái tủ quần áo này nữa, bồn hoa kia, đây là...nhà Trần Tự mà ? !"
Chung Hiểu Cần che miệng mỏng, sợ mình thất thố kêu to.
"Tối hôm qua, tối hôm qua sao ta lại tới đây, ta nhớ mình về nhà mà?" Chung Hiểu Cần khóc không ra nước mắt nói.
"Quần áo, đúng rồi, quần áo."
Chung Hiểu Cần cuống quít kiểm tra áo quần của mình, ngoài trừ áo khoác cùng giày không có ở đây, còn lại y phục trên người đều đầy đủ cả, cũng không có dấu hiệu cởi qua. Đối với kết quả này, nàng không biết nên thở phào hay thất vọng.
"Trần Tự chết tiệt, bản cô nương không có mị lực sao?"
Chung Hiểu Cần bĩu môi, có chút bất mãn. Nàng tức giận cầm lấy cái gội, đập phá chiếc giường.
"Chung Hiểu Cần à Chugn Hiểu Cần, ngươi cũng thật là. Thời điểm ly hôn đã nói từ nay về sau sẽ không đến nhà Trần Tự, kết quả ngươi lại nuốt lười, làm cho Trần Tự nhìn ngươi thế nào." "Chung Hiểu Cần cúi đầu thấp xuống.
Nàng như kẻ trộm nhìn ra ngoài cửa, cánh cửa phòng ngủ đóng hờ. Nàng ở trong phòng nhìn không ra tình huống bên ngoài, cũng không nghe được thanh âm.
"Hy vọng Trần Tự còn chưa thức dậy, như vậy có thể lặng lẽ rời đi.
Ánh mắt Chung Hiểu Cần đảo đảo không ngừng, động tác nàng chậm lại, lặng lẽ đặt chân xuống giường, bốn phía gẩy gẩy.
"Ơ? dép ta đâu?"
Chung Hiểu Cần cắn răng, muốn kêu to, nhưng lúc này nhớ lại, lúc nàng ly hôn đến dép lê cũng mang đi.
Không có cách nào khác, Chung Hiểu Cần chỉ có thể đi chân trần trên sàn, rón ra rón rén tìm giày cao gót của mình.
Nàng vốn muốn đi giày vào, nhưng sợ đi giày cao gót sẽ tạo thành tiếng vang, chỉ có thể đem giày cầm lên tay. Kể tử đó, nàng một tay cầm đôi giày, một tay cầm áo khoác cùng túi sách.
Chung Hiểu Cần lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ, thò đâu ra nhìn, ló đầu nhìn qua nhìn lại, cũng không thấy bóng dáng Trần Tự đâu, nàng thở dài nhẹ nhõm, đồng thời tâm tình khẩn trương cũng được giảm bớt.
"Xoẹt xoẹt ~"
Cửa phòng ngủ va chạm với sàn nhà, phát ra tạp âm nhỏ.
Chung Hiểu Cần khẩn trương ngừng lại động tác, trái tim cũng không khỏi đập lên mãnh liệt. Cũng may chính là sau nửa ngày cũng không nghe tiếng bước chân hay giọng nói của Trần Tự.
Nàng không dám trì hoãn, sợ chậm trễ thời gian thì Trần Tự lại đột nhiên xuất hiện.
Chung Hiểu Cần mở cửa phòng ngủ, phát hiện phòng khách không có ai, trực tiếp mặc vào áo khoác, sải bước ra ngoài, chuẩn bị mở cửa rời đi.
Thế nhưng còn không đợi nàng đi ra ngoài, chỉ thấy Trần Tự mang theo bữa sáng, xuất hiện ở trước cửa.
"Cái kia....ta..."
Chung Hiểu Cần xấu hổ không thôi, mặt đỏ nhưt trái táo, ấp ủng nửa ngày, cũng không biết nên nói gì.
"Cảm ơn, ta đi đây."
Chung Hiểu Cần nhỏ giọng cảm ơn một tiếng, cúi đầu xuống, đẩy Trần Tự ra, bối rối chạy đi.
Nàng chạy một đoạn, phát hiện Trần Tự cũng không đuổi theo, mới chính thức xác nhận tình cảm của hai người triệt để tan vỡ...
Thần sắc Chung Hiểu Cần có chút ảm đạm, nhưng ván đã đóng thuyền, nàng cũng không thể quay lại.
Trần Tự vươn tay, tựa hồ muốn cản Chung Hiểu Cần lại. Thế nhưng đến cùng, sự tình phát sinh quá đột ngột, hắn còn chưa chuẩn bị xong, liền để cho Chung Hiểu Cần chạy đi.
"Ngươi ít nhất cũng phải mang giày vào đi!" Trần Tự thở dài, lắc đầu nói.
"Ô ô, quá xấu hổ đi mất, Chung Hiểu Cẩn, sao ngươi không đi giày vào a."
Chung Hiểu Cần một hơi chạy xuống tầng một, mới phát hiện bàn chân đau gần chết, lúc này nàng mới phát hiện mình không mang giày mà đi ra ngoài, mà giày của nàng, còn đang cầm trên tay đây này.
Chung Hiểu Cần đau khổ không có chỗ nói, nội tâm ủy khuất muốn chết, chỉ có thể một bên lau nước mắt, một bên đem giày đi vào.
Thay đổi giày xong, Chung Hiểu Cần vịn tường ra ngoài.
"Ồ, đây không phải là vợ tiểu Trần sao? Có chuyện gì vậy, sao lại đi kỳ lạ như thế?"
Một lão thái thái tản bộ từ ngoài về, nhìn thấy dáng đi của Chung Hiểu Cần, liền hỏi đồng bạn bên cạnh.,
"Hắc, không nghĩ tới tiểu Trần ốm yếu như vậy, lại lợi hại như thế."
Lão thái thái liền lôi kéo cánh tay đồng bạn, có chút mập mờ cười nói.
"A? A! Đúng vậy a, thật lợi hại. Bất quá, ta nói cho ngươi biết, lão tử nhà ta thời trẻ..."
Hai lão thái thái trò chuyện với nhau, rất nhanh liền lệch qua chủ đề khác.
Cũng may Chung Hiểu Cần không nghe hai người nói gì, bằng không sẽ tức chết không thôi.
Chung Hiểu Cần tập tễnh đi đến cửa tiểu khu, dừng một chiếc xe, vội vàng đi tới công ty.
Trần Tự sau khi mua bữa sáng về, không nhanh không chậm ăn hết bữa sáng, sau đó đợi đến giờ, lái xe tới công ty.
Sáng sớm đi làm, Trần Tự mắt nhìn cổ phiếu, phát hiện ra có mấy cổ phiếu tăng trưởng bình thường, vì vậy đem mấy cổ phiếu này bán hết, sau đó nhìn sang mấy mã đang tăng trưởng bình thường, nhưng lại có dự cảm mãnh liệt.
Thao tác một phen, thời gian cũng tới mười giờ, mấy mã cổ phiếu hắn mua đều tăng giá, có mã tăng tới sáu bảy điểm.
Xem xong cổ phiếu, Trần Tự đi vào phòng họp, lúc này trong phòng họp, nhân viên đều đến đông đủ, chỉ còn thiếu hắn.
"Trần tổng buổi sáng tốt lành."
"Mọi người khỏe, không nói nhiều nữa, họp đi."
Cuộc họp hôm nay thông báo tình hình hoạt động của công ty gầy đây, cùng điều chỉnh nhân viên, triển khai công tác, cùng với quá trình đám phàn bên Tokyo.
"Nói như vậy, trên cơ bản bọn họ đã đồng ý trao bản quyền cho chúng ta, nhưng xét thấy giá trị quá lớn, muốn ta đích thân tới Tokyo đàm phán?"
Trần Tự nhìn báo cáo từ nhân viên ở Tokyo gửi về, bọn hắn chọn được 5 loại manga để chuyển thể thành game, m\à mỗi bản quyền tốn khoản tám triệu tệ, nhưng mà thời gian trao quyền càng dài, giá càng tiện nghi. Nếu vậy, từ 1-3 năm giá 8 triệu một năm, từ 4-5 năm là 7.5 triệu một năm, nếu càng dài, chi phí càng rẻ.
Trần Tự cảm thấy khoản mua bán này cũng được, đây đều là bản quyền của mấy bộ truyện nổi tiếng, càng về sau càng nổi, hắn hận không thể ký một lần mười năm với đối phương, dù sao cũng không phải thanh toán một lần.
"Được, mau chóng an bài lịch trình, ta muốn tới Tokyo."
Ừ, cứ quyết định vậy đi. Đã lớn như vậy, hắn còn chưa đi xa lần nào."
"Đã rõ."
Lão bản nếu nói như vậy, các nàng làm công tự nhiên cũng không có ý kiến gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook