Dương Đào hai ngày nay làm việc không có tinh thần, đi làm cũng hay thất thần, các đồng nghiệp tuy rất quan tâm đến nàng, nhưng cũng không giúp được gì, đây là tâm bệnh.

Thời điểm Dương Đào vừa ra trường cũng có bạn trai, vốn đã đến giai đoạn tiến thêm một bước, thế nhưng nàng phát hiện đối phương đã kết hôn, hơn nữa hài tử còn đi học. Coi như nam nhân này nguyện ý vì nàng mà ly hôn, nàng cũng không chấp nhận.

Dương Đào không ngốc, nam nhân này hoàn toàn muốn đem nàng coi làm tình nhân ,cùng nàng nói chuyện kết hôn là lừa gạt, cũng may nàng kiên trì kết hôn xong mới cho, bằng không...

Tuy rằng Dương Đào kịp thời phát hiện ra chân tướng, nhưng nàng đối với nam nhân càng thêm sợ hãi.

Cùng Trần Tự quen biết một ngày, Dương Đào phát hiện mình có cảm giác với hắn, thế nhưng mà, đối phương trước kia đã kết hôn...

Dương Đào đã qua ba mươi, đã không còn là tiểu cô nương, cũng không thể về sau không kết hôn được, nhưng mà, nàng thật sự sợ hãi bản thân bị lừa gạt.

Hai ngày nay, Dương Đào đã nhiều lần muốn xóa bỏ Wechat cùng số điện thoại của Trần Tự, nhưng cuối cùng cũng không xuống tay được. Khả năng cao là nàng vì chính mình, hay vì Trần Tự cho thêm cơ hội nữa.

"Chiều ngày hôm nay, 5:30 ở quán cà phê Bán Đảo, không gặp không về."

Dương Đào soạn xong tin nhắn, ấn vào gửi đi. Tin nhắn này nàng gửi tới Trần Tự đấy, nàng còn muốn nói mấy lời trước mặt Trần Tự làm rõ ràng.

Trần Tự quay về công ty nhận được tin tức của Dương Đào, hắn mở ra Wechat nhìn qua, nguyên lai hẹn buổi chiều đi uống cà phê đấy.

"Dương Đào? Ta còn nghĩ rằng không còn cơ hội, không nghĩ tới vẫn còn hi vọng." Khóe miệng Trần Tự nhếch lên, vui vẻ mỉm cười.

Buổi chiều 5 giờ, Trần Tự tới quán cà phê Bán Đản trước nửa tiếng, thời điểm đến đây hắn còn tiện đường mua một bó hoa hồng, đây chuẩn bị tặng cho Dương Đào đấy.

Sinh ý quán cà phê không tệ, bàn trống trong tiệm cũng không còn nhiều lắm.

Trần Tự chọn đại một chỗ, vị trí này không được tốt lắm, nhưng đối diện cửa ra vào, Dương Đào tiến vào hẳn có thể thấy được.

Chờ Trần Tự đem bó hoa đặt qua một bên, nhân viên phục vụ đi tới.

"Tiên sinh, ngài khỏe, xin hỏi đi mấy người?"

"Hai người, trước cho ta một ly Latté."

"Tốt tiên sinh, xin ngài chờ một chút."

Nhân viên phục vụ của cửa tiệm này là một tiểu cô nương, nhìn qua cũng khoản hai mươi tuổi. Cô nương này mặc đồng phục của quán, tuy rằng không phải rất xinh đẹp, nhưng trang điểm vô cùng nhẹ nhàng, làm cho người ta có cảm giác thoải mái.

Trần Tự ngồi hai phút, bàn bên cạnh vốn chỉ có nam tử đang ngồi, lúc này liền tới thêm một nữ nhân, nhìn ra là hẹn trước.

Theo nữ nhân càng tới càng gần, Trần Tự phát hiện, nữ nhân này khá quen mắt.

Không phải ở kiếp này, mà là ở kiếp trước.

Nhìn gương mặt của nữ nhân, càng nhìn càng thấy quen...Hình như là Tưởng Hân đóng vai Hoa Phi trong

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương