Dương Đào đang đợi câu trả lời, thế nhưng Trần Tự bí rồi.
Trần Tự thầm nghĩ, 'Bởi vì sao, ta cũng không biết a. Ta cũng không thể nói, từ sau khi mình xuyên việt, người liền càng ngày càng trẻ lại, hơn nữa tố chất thân thể mạnh hơn trước rất nhiều. Khí vận cũng trở nên nghịch thiên, mua vé sổ có thể trúng thưởng độc đắc'.
"Nói mau, vì sao?" Dương Đào đứng đậy vỗ bàn.
"Bởi vì, bởi vì ta có một tâm hồn tốt đẹp, đối với cuộc sống tràn ngập mong chờ đi." Trần Tự miễn cưỡng giải thích nói.
"Có phải là thế không?" Đối với chuyện này, Dương Đào bán tin bán nghi.
"Đương nhiên, quan trọng hơn là trời sinh đã như vậy." Trần Tự cười hắc hắc nói.
Hai người hàn huyên một hồi, cuối cùng Dương Đào nhìn thấy sắc trời đã tối, muốn về nhà sớm một chút, không thể kết thúc 'cuộc hẹn' lần đầu tiên này.
Ra khỏi Tử Phúc Tuệ, hai người bước đi trên đường phố ban đêm.
Một trận gió thổi qua, khiến Dương Đào lạnh đến run người.
"Đem áo khoác mặc vào đi, đừng để bị lạnh." Trần Tự quan tâm nói.
"Không sao, thân thể của ta khỏe lắm. Từ nhỏ đến lớn, chưa biết bị bệnh thế nào." Dương Đào tự hào nói.
"Dương Đào..."
"Đừng gọi ta là Dương Đào, gọi ta là Đào tử là được."
Dương Đào mỉm cười ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, hôm nay trên trời đầy sao, làm cho tâm tình của nàng vô cùng tốt đẹp.
"Được được, Đào tử, nhà của ngươi ở chỗ nào vậy?"
Trần Tự chậm rãi tới gần Dương Đào, hai người song vai cùng bước.
"Nhà ta a, nhà ta ở Kinh Thành(BK)."
"Ôi ! ! ! Không nhìn ra, Đào tử còn là nhân sĩ kinh thành đấy."
"Ngươi là dân Kinh Thành, tới Ma Đô(TH) làm gì?"
Trần Tự có chút khó hiểu, Kinh Thành cũng là địa phương rất tốt, còn cần đến Ma Đô kiếm ăn sao?
"Chẳng lẽ dân Kinh Thành không cần sống? Chúng ta cũng không phải không cần gạo muối củi cơm?"
Dương Đào trợn mắt nhìn Trần Tự.
"Không phải, Kinh Thành cũng có khách sạn năm sao, cũng có Hiton, ngươi không thể chuyển công tác về đó sao?"
"Làm sao? Mới quen đã muốn đuổi ta về? Ta nói ngươi nè, ngươi Ma Đô cũng quá bá đạo đi, quản hơi rộng rồi đấy." Dương Đào tức giận nói.
"Nào dám, nào dám, ta là thổ dân Ma Đô, ở đâu dám quản công chúa Kinh Thành chứ." Trần Tự nói đầu.
"Đánh chết ngươi." Dương Đào đánh nhẹ một cái sau lưng Trần Tự.
Trần Tự nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, Dương Đào có bàn tay trắng nõn lại nhỏ, ngón tay lại thon dài, như là tay của nghệ thuật gia.
"Nhanh buông ra, bị người ta thấy được chừ."
Dương Đào có chút xấu hổ kéo tay ra, nhưng mà không thể thoát khỏi, chỉ có thể nói.
"Chúng ta tiến triển cũng quá nhanh đi."
Dương Đào có chút lo lắng nói.
"Có cái gì mà nhanh, Đào tử có bạn trai chưa?" Trần Tự nhéo nhéo bàn tay Dương Đào nói ra.
"Không có..." Dương Đào không dám nhìn hắn, chỉ có thể nhìn thẳng phía trước.
"Thật sao thật sao, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, đi với nhau thì có quan hệ gì chứ." Trần Tự vô tư nói.
"Làm vậy ngươi sẽ cảm thấy ta là cô gái dễ dãi chứ?" Dương Đào cúi đầu nói.
"Sao lại nghĩ như vậy?" Trần Tự khó hiểu.
"Ngươi trả lời trước đi."
"Không có a, trong lòng của ta, ngươi là một cô nương rất tốt." Trần Tự nghiêm mặt nói.
"Ngươi sẽ không cảm thấy ta quá chủ động chứ?" Dương Đào cẩn thận thăm dò nói.
"Ngươi ba mươi, ta cũng ba mươi, chúng ta cũng không phải tiều hải tử hay tiểu cô nương, chủ động có cái gì xấu?" Trần Tự không cho là đúng.
"Hơn nữa, Đào tử, nếu ngươi đang ở đây...Cũng phải chủ động a...." Trần Tự ở bên tai Dương Đào cười xấu xa nói/.
"A ôi! ! !"
"Xấu lắm" Dương Đào mắc cỡ đỏ mặt, dùng sức đánh Trần Tự.
"A ! ! ! Đừng đánh nữa, ta nói giỡn, nói giỡn đấy." Trần Tự chạy trối chết nói.
"Về đây!" Hai tay Dương Đào chống nạnh.
"Đường ta đánh ta liền về." Trần Tự đứng trước mặt Dương Đào nói.
"Không đánh, ngươi tới đây đi."
"Ân."
Trần Tự trở lại bên cạnh Dương Đào.
"Không thể a, trước khi kết hôn, tuyệt đối không được!"
Dương Đào chống nạnh hai tay, nghiêm túc nói.
"Lỗ khác?"
"Cái gì?" Dương Đào ngây ngẩn cả người, không hiểu ý của Trần Tự là gì.
"Khục khục, không có gì. Đừng để mấy việc nhỏ này trong lòng."
Mặt Trần Tự đỏ răn, cũng may bầu trơi tối thui, che đi nửa mặt hắn. Vẻ mặt vừa rồi của hắn, nếu để cho người ta thấy được cũng thật là....
"Nói xong chuyện của ta, vậy còn ngươi?" Dương Đào hỏi.
"Ta à, ta là người địa phương, bây giờ công tác ở đài truyền hình." Trần Tự nói ra.
"Làm ở đài truyền hình? Vậy hẳn gặp được rất nhiều minh tinh đi?"Dương Đào đối với đài truyền hình tràn ngập cảm giác thần bí.
"Ừ, coi như không tôi. Muốn gặp minh tinh thì phải xem cương vị công tác ở đâu. Giống như chúng ta làm nhà sản xuất có thể thường xuyên gặp được minh tinh."
Trần Tự thoáng để lộ tin tức cho Dương Đào biết rõ.
"Vậy ngươi đã gặp ai rồi?"
Hai mắt Dương Đào sáng lên, có chút mong chờ hỏi.
"Nhiều lắm, như là Siêu ca, Thần ca, Xích Xích, Khải Khải...."
Trần Tự nói mấy minh tinh đã cùng hợp tác qua với mình, bất quá hắn suy nghĩ mãi, cũng không nhắc đến tên Lâm Duẫn Nhi.
"Oa, nhiều như vậy, thật sự quá hâm mộ ngươi đi."
Hai tay Dương Đào chắp trước ngực, bộ dạng giống hệt bé gái.
"Ngươi làm ở khách sạn, hẳn gặp được cũng không ít đi?"
"Cũng gặp qua vài người, thế nhưng rất ít, hơn nữa bọn họ còn che mặt kín mít, không nhìn CMND ta cũng không biết đấy là ai."
"Như vậy a, kỳ thật bọn họ cũng chỉ là người bình thường, bất quá danh khí hơi lớn một chút mà thôi, cùng chúng ta khác biệt không lớn, đừng đem bọn họ tương là siêu sao, đều là tục nhân mà thôi, minh tinh là công việc của bọn hắn."
Trần Tự cảm thấy đám người Siêu ca rất tốt, cũng đều là người bình thường ,không có loại khí chất kiêu ngạo.
"Đúng không? Đúng là người trong vòng vẫn hiểu rõ hơn."
"Ta mà tính là người trong vòng sao?" Trần Tự lắc đầu nói.
Dương Đào nhẹ gật đầu, hai mắt xoay chuyển, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Đúng rồi, nhiều năm như vậy, ngươi không có bạn gái sao?" Trong nội tâm Dương Đào có chút khẩn trương, hỏi.
"Hiện tại không có." Trần Tự tránh nặng tìm nhẹ.
"Hiện tại không có, vậy trước kia thì có?" Dương Đào thâm ý hỏi.
"Ừ..."
"Ta trước kia từng kết hôn qua..." Trần Tự suy nghĩ, vẫn nên cảm thấy ăn ngay nói thật.
Trần Tự không muốn lừa dối Dương Đào, Dương Đào là một cô nương tốt, hắn không muốn làm chuyện gì để mình phải hối hận.
"Cái gì? Ngươi..." Dương Đào đứng im tại chỗ, có chút không dám tin đáp án của Trần Tự.
"Đúng vậy, ta kết hôn rồi, vừa ly hôn được mấy tháng." Trần Tự thả nhiên nói.
"Ngươi....Ta..."
Dương Đào có chút cà lăm, không biết nên nói gì cho phải.
"Ta...Ta có chút việc....phải đi trước....Ngươi không cần tiễn..." Dương Đào không phát hiện, nước mắt của mình đã bắt đầu rơi.
Nhìn thấy Dương Đào thất tha thất thểu chạy đi, Trần Tự thở dài, chậm rãi đi theo phía sau nàng, thẳng khi nàng lên taxi mới thôi.
Buổi tối, Trần Tự gửi tin nhắn cho Dương Đào, thế nhưng đợi hồi lâu, cũng không thấy Dương Đào trả lời, cũng không có xóa bạn hắn. Trần Tự cũng không có cảm giác hối hận, tuy rằng hắn đối với Dương Đào rất có hảo cảm, nhưng hắn cũng không muốn lừa dối nàng để ở chung một chỗ, nếu như không hợp, có thể làm bằng hữu cũng được.
Rửa mặt xong, Trần Tự vào KaKao Talk cùng Lâm Duẫn Nhi trò chuyện, sau đó đi ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook