Ngày hôm sau ghi hình, SNSD trở lại tòa nhà SM.

Lâm Duẫn Nhi cùng Từ Hiền cùng một chỗ nghỉ ngơi, Từ Hiền đột nhiên hỏi: "Unnie, tỷ chẳng lẽ có cảm giác với Trần PD sao?"

"A? cái gì?" Lâm Duẫn Nhi có chút nghi hoặc nhìn Từ Hiền, không biết vì sao lại hỏi chuyện này.

"Ta cảm thấy unnie rất có hảo cảm với Trần oppa, tỷ đối với Trần Pd không có nụ cười lễ phép như mấy người khác." Từ Hiền tự nhủ.

"Không thể nào? Ta biểu lộ rõ ràng vậy sao?" Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc nói.

Lâm Duân Nhi tuy rằng cũng hay nói những điều thú vị về đại lục cho tỷ muội trong nhóm biết, tuy rằng cũng ngẫu nhiên đề cập tới Trần PD, vừa đẹp trai lại ôn nhu. Nhưng mà, nàng cảm giác mình với Trần PD chỉ có hảo cảm, hai người cũng không có thả thính yêu đương, còn chưa nói là ưa thích.

"Rất rõ mà, chúng ta đều phát hiện ra, chỉ là chúng ta không biết có nên ủng hộ unnie hay không." Từ Hiền gật đầu nói.

Các thành viên trong nhóm rất quan tâm đến Lâm Duẫn Nhi, tất cả mọi người đều mong nàng có được hạnh phúc, nhưng mà công ty đối với nghệ sĩ không ủng hộ yêu đương, nếu như bị phơi bày ra ánh sáng, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến nhóm nhạc, nếu như bởi vậy mà sự nghiệp thụt lùi, vậy được không bù mất.

Lâm Duẫn Nhi có chút phiền não nói: "Ta cũng không biết, ta đối với Trần oppa có chút cảm giác, nhưng mà không biết đó có phải là cảm giác yêu không nữa. Ta thích cùng oppa ở cùng một chỗ, không có áp lực, vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái. Hơn nữa oppa còn là người thoải mái, tóm lại là một người rất tốt."

Lâm Duẫn Nhi ngồi dưới đất, hai tay ôm đùi, ngón tay gảy gảy tấm thảm.

"Vậy unnie không thử tìm hiểu với Trần oppa xem? Tuy nhiên hai người các ngươi không ở cùng một thành phố, chuyện này nhất định sẽ có chút ảnh hưởng đến tình cảm hai người." Từ Hiền cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó ghé vào lỗ tai Lâm Duẫn Nhi nhỏ giọng nói.

Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu, nhìn Từ Hiền, trên mặt nóng lên, thẹn thùng nói: "Chuyện này...Không tốt lắm?"

"Unnie, có gì mà không tốt? Các ngươi một người ở Seoul, một người ở Thượng Hải, cẩn thận một chút, công ty sẽ không phát hiện. Hơn nữa làm như vậy không kích thích sao?" Từ Hiền cười xấu xa nói.

Lâm Duẫn Nhi bụm lấy khuôn mặt đỏ rực của mình, bị Từ Hiền nói xấu hổ không thôi.

"Từ Hiền, ngươi nói ta nên làm thế nào? Ta mặc dù có hảo ảm với oppa, nhưng vạn nhất hắn không có hảo cảm với ta thì sao, nếu như bị từ chối.....vậy cũng không còn mặt mũi gặp người." Lâm Duẫn Nhi lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Từ Hiền thỉnh giáo nói.

"Unniem đừng nói ta không giúp ngươi a. Thừa dịp oppa còn ở Seoul, ngươi hẹn hắn cùng nhau ăn cơm, trong lúc lơ đãng để lộ ra ý tứ muốn hẹn hò, nhớ kỹ, là trong lúc lơ đãng a. Nếu như oppa đồng ý, tự nhiên là tốt, nếu như không đồng ý, cũng sẽ không phải lúng túng, coi như nói giỡn thôi."

Từ Hiền đem miệng kề đến bên tai Lâm Duẫn Nhi, nhỏ giọng nói ra.

Mời ăn cơm? Lâm Duẫn Nhi có chút động lòng, vốn nàng đã mời Trận Tự tới nhà ăn cơm đấy.

Vì vậy, Lâm Duẫn Nhi xấu hổ gật đầu, coi như đồng ý chủ ý của Từ Hiền.

Buổi tối, Lâm Duẫn Nhi gửi tin nhắn tới cho Trần Tự.

"Oppa, ngươi hẳn còn chưa về nước đi, đã nói ngươi tới Seoul mời ngươi ăn cơm, thế nhưng mấy ngày nay quá bận rồi, ngày mai ngươi có thời gian không?" Lâm Duẫn Nhi tim đập rộn gửi lấy tin nhắn.

"Có a, lúc nào cũng được." Vài giây sau tin nhắn Trần Tự nhắn về.

"Vậy thì ngày mai nha, tốt mai tới nhà ta làm bữa cơm, địa chỉ...."Lâm Duẫn Nhi gửi cho Trần Tự địa chỉ.

"Oke."

"Yes." Nhận được tin nhắn trả lời, Lâm Duẫn Nhi tay nắm thành quyền.

Bên phía Trần Tự, sau khi nhận được lời mời của Lâm Duẫn Nhi, cũng vô cùng hưng phấn, đây chính là bữa cơm của nghệ sĩ hàng đầu Hàn Quốc mời a.

Trần Tự đã bao lâu rồi mới có lại cảm giác hưng phấn cùng khẩn trương thế này, lần đầu tiên, hình như là lần hẹn hò đầu tiên của hắn cùng Chung Hiểu Cần.

Loại cảm tình này không có ở Cố Giai, có lẽ là bởi hắn vô cùng quen thuộc với nàng, hơn nữa Cố Giai là phụ nữ đã có chồng, hắn có đôi khi nhớ tới, nhưng sẽ không hành động. Hắn là một người chính trực, sẽ không phá hư tình cảm người khác.

Cùng Lâm Duẫn Nhi mà nói, nếu như có thể, hắn rất muốn nghiêm túc nói chuyện yêu đương. Có lẽ đây chính là ưa thích đi, hắn cũng không có ý tưởng đi hẹn hò đũa giỡn với idol.

Ngày hôm sau, Trần Tự không theo tổ tiết mục về nước, mà lưu lại Seoul.

Quần áo Trần Tự đem đến Hàn Quốc đều là mấy bộ thoải mái, nếu như tới nhà của Lâm Duẫn Nhi thì lộ ra vẻ không đủ sang trọng. Bởi vậy, hắn lẻ loi đi dạo các cửa hàng cao cấp ở Seoul, đổi một thân từ đầu đến chân, tình xuống dùng hơn năm mươi triệu Won, so với Thượng Hải còn rẻ hơn không ít.

Trừ mấy thứ đó ra, Trần Tự còn mua cho Lâm Duẫn Nhi một món quà, là một chiếc vòng cổ Tiffany T, giá cả tầm trung, cũng chỉ hơn mười triệu Won, nếu mua quà quá mắc hắn sợ Lâm Duẫn Nhi không nhận. Còn thêm một món quà khắc, không phải là vật xa xỉ, mà là ảnh chụp, hắn tìm một cửa hàng photo, đem ảnh chụp của Lâm Duẫn Nhi trong trương trình in ra, sau đó chọn những tấm ảnh đẹp, đóng thành album.

Trần Tự đem album để vào trong một chiếc hộp, sau đó để vào túi trang sức.

Buổi tối, Trần Tự ăn mặc một thân trang phục nghiêm túc, mang theo túi quà, bắt xe đến địa chỉ mà Lâm Duẫn Nhi đưa cho hắn.

Trong nhà Lâm Duẫn Nhi, nàng đã sớm chuẩn bị xong bữa tối, món chính là Samgyeopsal , thứ này người Hàn rất thích ăn. Ngoài trừ Samgyeopsal còn có một bình vang đỏ, ừ, không phải nhãn hiệu nào lớn, chỉ là một chai rượu do Seoul sản xuất, giá cũng chưa đến trăm ngàn Won.

Sau khi chuẩn bị xong, Lâm Duẫn Nhi cũng bắt đầu trang điểm. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy không tay màu trắng, dưới chân cũng không đi tất chân, cũng không mang giàu cao gót, thay vào đó là một đôi đép lê ở nhà. Đôi dép này có kiểu dáng rất đáng yêu, phía trên có hai con gấu nhỏ.

Nàng cũng không xõa tóc dài, mà đem nó cột lại. Nàng đem lông mi kéo dài, làm nổi bật đôi mắt to mọng nước, hơn nữa còn đánh phấn mắt, khiến đuôi mắt có vẻ đỏ nhạt, điều này làm nàng lộ ra vẻ ngọt ngào đáng yêu.

Lâm Duẫn Nhi trang điểm xong, càng thêm động lọng người, quan trọng nhất là, nàng dụng tâm trang điểm, chỉ vì một mình Trần Tự.

"Tích tích."

Lâm Duẫn Nhi nghe được tiếng chuông cửa, trong lòng khẽ động, chạy nhanh tới cửa. Nàng nhìn qua mắt mèo, thấy được Trần Tự tay cầm hoa tươi cùng túi quà.

Lâm Duẫn Nhi đem cửa chính mở ra, hơi có vẻ ngượng ngùng nghênh đón Trần Tự vào nhà.

"Duẫn Nhi ssi, hôm nay ngươi thật đẹp!" Trần Tự nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi xinh như vậy, trái tim như bị thần Cupib bắn trúng.

"Cảm ơn oppa."

Lâm Duẫn Nhi thấy Trần Tự khen mình liền rất vui vẻ, nàng tiếp nhận lấy hoa tươi, sau đó tiến mũi vào gửi gửi, thật thơm.

"Thơm quá a."

Trần Tự đổi dép lê, đi theo Lâm Duẫn Nhi tới phòng khách.

Hắn đem túi quà mở ra, lấy ra chiếc hộp vòng cổ.

"Duẫn Nhi ssi, thật cao hứng khi nhận được lời mời của ngươi, không biết nên mua món quà gì, vì vậy ta đành mua vòng cổ, hy vọng ngươi thích nó."

Trần Tự đem cái hộp mở ra, lộ ra chiếc vòng cổ.

"Oa! Thật đẹp!"

Duẫn Nhi đặt bó hoa trong tay xuống, nhận lấy vòng cổ, vui vẻ nói.

"Oppa, giúp ta đeo lên đi." Lâm Duẫn Nhi không nghĩ tới bản thân lại to gan như vậy, cái cổ trắng nõn cũng đỏ hẳn lên.

"Tốt...Để ta đeo giúp ngươi."

Trần Tự lấy vòng cổ ra, đi đến sau lưng Duẫn Nhi, cởi khóa, đeo lên cổ Duẫn Nhi.

Trong lúc lơ đãng tay của Trần Tự có đụng phải cổ của Duẫn Nhi, nàng vốn có làng da bóng loáng, bị ngón tay Trần Tự kích thích thành ửng đỏ một mảng.

Biểu tượng bông hoa tươi, trượt vào trong cổ áo Duẫn Nhi, tiến nhập sơn cốc.

"Cảm ơn ngươi, oppa." Lâm Duẫn Nhi nhỏ giọng nói.

Hai tay Trần Tự nhẹ nhàng đặt lên vai Duẫn Nhi, xoay người nàng lại, nhìn chăm chú ánh mắt long lanh của nàng, cảm thán nói: "Thật đẹp a, Duẫn Nhi ssi, ngươi như thiên thần mà trời cao phái xuống vậy!"

Bàn tay nhỏ bé của Lâm Duẫn Nhi không biết để đâu, đành đan thành một chỗ, cũng không biết nên nói gì.

"Oppa....Ăn cơm đi."

Duẫn Nhi như con nai con bị hoảng sợ, bối rối nói.

Trần Tự nhẹ nhàng cười cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương