Ăn một bữa cơm, hóng được hai chuyện lớn, trong lòng mọi người cảm thấy rất kích thích, nhưng yến hội cuối cùng vẫn lấy qua loa mà kết thúc.
Trần Tự không thấy thân ảnh của Cố Giai, cũng không có tâm tư ăn uống, sau khi cùng Cố phụ uống ly rượu, liền cáo từ rời đi.
Ngày kế tiếp, trong cửa tiệm bánh ngọt của Cố Giai, Cố Giai cùng hai người bạn khuê mật của mình tụ họp lại với nhau. Ba người ngồi chung một cái bàn, trên bàn đặt điểm tâm cùng cà phê, bên cạnh đặt mấy chiếc hộp quà.
"Cố Giai, tối hôm qua chắc ngươi hạnh phúc đến điên mất. Buổi tối ngươi có cùng Hứa Huyễn Sơn, hắc hắc, ngươi hiểu ý ta chứ." Vương Mạn Ny cười xấu xa nói.
"Này, đừng nói nữa. Tối hôm qua hắn say như lợn chết, ngủ một mạch tới sáng." Cố Giai liếc mắt nói.
"Không thể nào, để đại mỹ nữ Cố Giai một mình, tự mình đi ngủ sao?" Chung Hiểu Cần nghe xong cũng liếu lưỡi.
"Mấy tháng gần đây đều..." Cố Giai đỏ mặt xấu hổ nói.
"Không thể nào, vậy ngươi giải quyết thế nào?" Vương Mạn Ny nhỏ giọng hỏi.
"Ta cũng ba mươi rồi, còn ham muốn gì nữa." Cố Giai vỗ đầu Vương Mạn Ny nói.
"Ngươi nói xạo." Vương Mạn Ny nghiêng đầu cười tà nói.
Chung Hiểu Cần bị hai người chọc cười, cúi đầu dựa vai Vương Mạn Ny cười ha hả.
"Đừng nói nữa, Hiểu Cần, Mạn Ny, ngày hôm qua sao các ngươi lại về sớm, không nói một tiếng cho ta biết?" Cố Giai trách cứ nói.
"Còn không phải do tên Trần Tự thối tha kia sao, chỉ biết khi dễ ta." Chung Hiểu Cần tức giận nói.
Chung Hiểu Cần ủy khuất hai mắt đỏ lên, lời đứt quãng đem chuyện ngày hôm qua của Trần Tự kể ra, tự thuật cho Cố Giai nghe.
"Hắn sao có thể như vậy? Hơi quá đáng đi." Cố Giai có chút tức giận, đây cũng quá tổn thương người khác đi.
'"Đúng vậy a, đúng vậy a, Trần Tự gần đây thay đổi rất nhiều, không có phong độ thân sĩ rồi." Vương Mạn Ny cũng hùa theo nói.
"Vậy ngươi cùng Chung Hiểu Dương?" Cố Giai chần chờ nói.
"Phiền chết thôi, đừng nhắc đến hắn." Chung Hiểu Cần che lỗ tai lại.
"Được rồi, vậy Mạn Ny, sao hôm qua ngươi cũng về sớm? Chẳng lẽ cũng liên quan đến Trần Tự." Cố Giai tò mò hỏi.
"Mạn Ny tỷ ngày hôm qua cũng rời sớm?" Chung Hiểu Cần mở to mắt, nàng có chút tò mò hỏi.
"Không phải." Vương Mạn Ny có chút do dự ,cuối cũng vẫn nói ra đáp án: "Tối hôm qua ta cùng Lương Chính Hiền...."
Vương Mạn Ny đem mẫu thuân của mình cùng Lương Chính Hiền nói ra.
"Loại xú nam nhân này nên bỏ đi." Đến cả Chung Hiểu Cần đơn thuần cũng nói.
Cố Giai cầm chặt tay Vương Mạn Ny, hỏi: "Mạn Ny, vậy ngươi tính thế nào?"
"Ta cũng không biết làm sao, vốn sáng nay tâm tình của ta còn không tốt, kết quả..."
Sáng sớm, Vương Mạn Ny tới cửa tiệm làm việc, Lương Chính Hiền đột nhiên tới chỗ nàng tiêu phí, Đại Tây tự mình tiếp đãi hắn, Đại Tây giúp Lương Chính Hiền mua đồ xong liền muốn thêm wechat, nhưng bị Lương Chính Hiền cự tuyệt, hắn cầm lấy đồ mình mới mua tới trước mặt Vương Mạn Ny, lớn tiếng tuyên bố nói mua tặng cho bạn gái, hơn nữa còn tỏ vẻ thân sĩ hướng về đồng nghiệp Vương Mạn Ny cảm tạ, cảm ơn bọn họ đã chiếu cố cho Vương Mạn Ny, khiến mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Hành động của Lương Chính Hiền làm như vậy như cho Vương Mạn Ny danh phận trước mặt đồng nghiệp nàng. Vương Mạn Ny đạt được danh phận thì tâm tình rất tốt, nàng được Lương Chính Hiền vỗ về như tiểu hài tử. Lương Chính Hiền lúc này cũng nói cho Vương Mạn Ny biết, hắn không phải người theo chủ nghĩa hôn nhân, Vương Mạn Ny khiếp sợ không thôi, tâm tình như rơi xuống đáy cốc.
"Hai ngày này tâm tình của ta như con thuyền vậy, phập phồng lên xuống. Ta thật sự không biết làm thế nào." Vương Mạn Ny cười khổ nói.
Cố Giai lý trí khuyên giải nói: "Nếu như vậy ngươi nói Lương Chính Hiền ký một hợp đồng cam đoan, đến lúc đó nếu như các ngươi chia tay, Mạn Ny tối thiểu cũng có thể lấy được một khoản tiền đảm bảo."
Lời Cố Giai có chút đạo lý, nhưng mà hoàn toàn không phải thứ mà Mạn Ny cần có.
Hai người không kết hôn, vậy chia tay Lương Chính Hiền sẽ đưa một khoản tiền bao nhiêu, mười vạn hay trăm vạn? Tựa như theo lời Trần Tự nói, nàng đã ba mươi rồi, cũng không còn thời gian mà lựa chọn. Nếu như bỏ qua chiếc đùi vàng Lương Chính Hiền, nàng có thể gả cho ai?
Đến lúc đó, chính như Trần Tự nói, chỉ sợ người bình thường nàng chướng mắt, người có điều kiện chướng mắt nàng.
Vương Mạn Ny không muốn nói tới chuyện này, nàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, Cố Giai, mấy hộp quà ngày hôm qua? Ngươi đã mở hết chưa?"
"Chưa mở xong, còn thừa mấy hộp hôm nay mở xem." Cố Giai cảm thấy hứng thú cười nói.
"Còn ai chưa mở?" Chung Hiểu Cần nhìn chiếc hộp trên bàn hỏi.
"Là Trần....Trần Húc, quà của hắn cùng mấy người nhân viên." Cố Giai thiếu chút nữa đem Trần Tự nói ra khỏi miệng.
Cố Giai đầu tiên đem hộp quà của nhân viên mở ra, đều là đồ chơi, tuy rằng không đáng tiền, nhưng mà tâm ý của bọn họ, nàng cũng vui vẻ nhận lấy.
Cuối cùng, Cố Giai đem hộp quà Trần Tự tặng để lên bàn.
"Ồ? Cái hộp này.."Vương Mạn Ny phát hiện đây là cái hộp mà cửa tiệm của nàng đóng gói.
"Làm sao vậy?" Cố Giai một bên hỏi, một bên mở hộp ra.
"Oa, là túi Hermes Constance, thật đẹp!" Chung Hiểu Cần nhìn chiếc túi Hermes Constance màu cam, trong ánh mắt xuất hiện những ngôi sao nhỏ.
"Thiệt là, bản thân không có tiền, còn tốn nhiều tiền mua quà như vậy." Tuy ngoài miệng Cố Giai oán trách, nhung trong lòng ưa thích không thôi.
Vương Mạn Ny lúc này đã nhận ra, cái túi này chính là của Trần Tự mua chỗ nàng. Thế nhưng mà, Trần Tự tại sao lại tặng Cố Giai lễ vật mắc tiền như vậy?
Vương Mạn Ny nhìn Cố Giai vui vẻ như tiểu nữ hài, nghĩ tới Trần Tự theo lời nói mua quà cho bạn nữ, lại nghĩ tới Cố Giai nói gói quà này do Trần Húc đưa tặng, trong nội tâm nàng dần dần hiểu rõ huyền bi trong đó.
"Cố Giai, Cố Giai cùng Trần Tự? Làm sao có thể! Cố Giai rõ ràng rất yêu chồng mình cơ mà, hai người bọn họ tuy rằng quen được ba bốn năm,thế nhưng không được a! Hơn nữa Trần Tự là chồng trước của Chung Hiểu Cần, hai người bọn họ rõ ràng là bạn tốt từ thời đại học đến nay." Vương Mạn Ny đối với suy đoán của mình thì nghi ngờ,nàng không tin, Cố Giai không phải loại người này.
"Cố Giai, có thể đưa túi ta nhìn một chút được không?" Vương Mạn Ny cảm giác mình nhìn nhầm, cho nên muốn kiểm tra lại.
"Được, cho ngươi xem, cũng không phải thứ gì đáng giá." Cố Giai cười không ngậm được miệng nữa rồi.
Vương Mạn Ny nhận lấy túi xách, nhìn kỹ một hồi, phát hiện đây chính là cái túi mà cửa hàng nàng bán ra.
Nàng mặc dù muốn chất vấn Cố Giai, nhưng vừa phát hiện mình không có tư cách này, vì vậy chỉ có thể rầu rĩ không vui ăn điểm tâm
Cố Giai đem túi xách nhìn qua một lần, coi như càng xem càng thích.
"Mạn Ny, nếu như hiện tại có nam sĩ xuất hiện trước mặt ngươi, thì ngươi sẽ cùng hắn kết hôn, rời khỏi Lương Chính Hiền sao?" Cố Giai đột nhiên hỏi.
"A? sẽ không, nếu như Lương Chính Hiền không muốn kết hôn, ta cũng sẽ phụng bồi hắn." Vương Mạn Ny tạm thời quên mất sự tình của Cố Giai, nói ra.
Cố Giai tiếp tục hỏi: "Mạn Ny,nếu như Lương Chình Hiền không phải người giàu có, ngươi có thể đồng ý không kết hôn cùng Lương Chình Hiền sao?"
Vương Mạn Ny có chút á khẩu không trả lời được, thế nhưng đột nhiên nghĩ tới Cố Giai ăn trong nồi ngôi trong bát, lập tức thẹn quá hóa giận, nói:" Cố Giai, ta thấy ngươi ở trong giới phu nhân quá lâu, nên nhìn thế nào cũng thấy tiền, Ta không giông vậy, với ta mà nói, tình yêu mới là quan trọng nhất."
"Hơn nũa, ta cũng sẽ không bắt cá hai tay." Nói xong, Vương Mạn Ny cầm túi xách bỏ đi.
Cố Giai nghe được từ bắt cá hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, người có chút lung lay sắp đổ.
"Nàng...Nàng biết chuyện gì rồi? Không có khả năng? Cố Giai,bình tĩnh, ngươi cùng Trần Tự trong sạch, các ngươi không làm sai chuyện gì, có chuyện gì cần phải lo lắng." Cố Giai suy nghĩ, phát hiện mình không có sơ hở gì, chỉ nghĩ là Vương Mạn Ný quá nóng mà nói ra thôi.
"A nha, Giai Giai, ngươi nói cũng quá nặng đi. Ta đi khuyên nhủ Mạn Ny."Chung Hiểu Cần vội vàng đuổi theo.
"Mạn Ny, Mạn Ny, chờ ta một chút." Chung Hiểu Cần đuổi theo Vương Mạn Ny.
Vương Mạn Ny tựa lưng ở trên tường ,tâm tình có chút sa sút.
"Mạn Ny, ngươi không nên tức giận, Cố Giai không phải có ý đó, bất quá nàng nói có chút quá đáng. Nàng nghĩ lầm rồi, ngươi không phải loại người như vậy." Chung Hiểu Cần tiến đên bên cạnh Vương Mạn Ny nói.
Vương Mạn Ny nhìn Chung Hiểu Cần ngây thơ, nói: "Hiểu Cần, ngươi sai rồi. Ta tức giận là bởi vì Cố Giai nhìn thấu nội tâm của ta, đem sự thật bày ra trước mặt người khác, nhất thời ta không tiếp nhận được mà thôi."
Chung Hiểu Cần ngạc nhiên, nhất thời không biết nói gì.
"Hiểu Cần, nếu như, ta nói nếu như.....Thôi bỏ đi." Vương Mạn Ny vốn tính nói tự tình của Cố Giai cùng Trần Tự, nhưng mà nàng không biết nên mở miệng thế nào.
Bất quá, sự tình của Cố Giai cùng Trần Tự, vẫn bị nàng nhớ kỹ trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook