Trần Tự ra khỏi thang máy, đi đến phòng làm việc của Lục Hân, sửa sang lại một chút ăn mặc.
"Cốc cốc."
Sau khi hít một hơi, Trần Tự gõ cửa phòng.
"Mời vào."
Bên trong cửa truyền đến giọng nói của Lục Hân.
Nghe vậy, Trần Tự đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Lục Hân đang chỉnh đốn lại đồ dùng trong văn phòng của mình.
"Trần Tự, sao ngươi lại đến đây?" Lục Hân dừng động tác trong tay, sắc mặt lạnh xuống.
Lục Hân ngồi lại ghế làm việc, hai tay giao nhau đặt lên bàn, lông mày cau lại, giống như muốn nhìn kỹ Trần Tự.
Trần Tử nhanh chóng quan sát tình huống trong văn phòng. Dưới mặt đất để nhiều chiếc hộp giấy, vật phẩm trang trí trên bàn làm việc của Lục Hân cũng không thấy đâu nữa rồi, phía trên ngoài chiếc máy tinh thì không còn thứ gì khác.
Trần Tự đè xuống nghi ngờ trong lòng, thuận tay đóng lại cửa phòng, đi tới trước bàn làm việc của Lục Hân, giọng nói trầm thấp: "Lục tỷ, tôi tới đây để xin lỗi."
"Xin lỗi?" Lông mày Lục Hân nhíu lại, thân thể hướng phía sau ghế dựa xuống, thoáng có chút nghiền ngẫm nói: "Ngươi có gì sai mà xin lỗi, rõ ràng ta làm lãnh đạo không biết điều, đi chèn ép ngươi mới đúng. Ngươi có thể đi tìm Lưu Tiền, ở chỗ của hắn công tác làm việc cho thoải mái thích ý."
"Thực xin lỗi, Lục tỷ, mấy ngày hôm nay tâm tình của ta không tốt lắm. Là ta hiểu lầm ngươi, mấy ngày nay lúc ở nhà ta từng suy nghĩ kỹ qua, đoạn thời gian lúc trước, ta không có ở trong trạng thái làm việc, ngươi vì bảo vệ ta mới làm thế."
Trần Tự bái một cái thật sâu, ngữ khí thành khẩn nói.
Nói xin lỗi là điều nhất định, nếu không Lục Hân sẽ không muốn nghe bất kỳ kế hoạch nào hắn nói.
Quả nhiên, nghe được Trần Tự xin lỗi, Lục Hân thở dài một hơi, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn nhiều, tối thiếu nhất là không làm mặt lạnh với hắn.
"Rất tốt, xem như ngươi đã biết mình sai ở chỗ nào. Trần Tự, ngươi cũng là lão nhân viên rồi, lâu lâu làm việc không có trạng thái ta cũng có thể hiểu được, nhưng đối với ngành nghề của chúng ta, ta vẫn cần phải có xử lý nhất định, cái này đối với ngươi vừa là trừng phạt, vừa là bảo hộ. Ngươi hiểu không?"
Ngữ khí Lục Hân hòa hoãn hơn trước rất nhiều, bắt đầu nói đạo lý cho Trần Tự.
"Đúng vậy, những thứ này ta đều hiểu. Lục tỷ, từ lúc ta vào đài truyền hình, vẫn là thủ hạ của ngươi, sáu bảy năm nay, ta từ nhân viên bình thường trở thành biên đạo, cũng đều dựa vào Lục tỷ dẫn dắt." Trần Tử bày tỏ lòng trung thành.
"Tiểu Trần, năng lực làm việc của ngươi rất tốt, nếu không ta cũng không muốn đề bạt ngươi, ngươi cũng không thể phục chúng, có phải hay không?"
"Ta mặc dù có được một số thành tích tốt, nhưng đó cũng là nhờ Lục tỷ sáng suốt lãnh đạo." Trần Tự vội vàng nói.
"Kỳ thật sở dĩ ta tham gia vào bữa tiệc của Lưu Tiền, thật là hiểu lầm. Ta có một người bạn tưởng ta làm việc chỗ của ngươi không được vui, vì vậy lén lút liên hệ với Lưu Tiền, ta trước khi tới, cũng chỉ tưởng là bữa cơm giải sầu bình thường."'
Lúc ấy Lưu Tiền muốn đào ta chạy, ta liền ở tại chỗ cự tuyệt, đem Lưu Tiền làm cho hắn xuống đài không được. Bất quá chuyện này ta không quan tâm, ta vẫn là do Lục tỷ lãnh đạo, mới có thể triển khai tốt công việc."
Phát hiện ngữ khí của Lục Hân thay đổi, hắn cảm giác chuyện này đã chuyển biến tốt đẹp, Trần Tự thừa cơ hội giải thích hiểu lầm lúc trước.
"A? Hóa ra là như vậy!" Lục Hân tựa hồ đã tin lời giải thích của Trần Tự.
Hai mắt Trần Tự phiến hồng, nói: "Lục tỷ, nói với ngươi lời nói thật lòng, mong ngươi đừng nói ra ngoài."
"Chuyện gì?" Lục Hân hiếu kỳ nói.
"Kỳ thật, mấy ngày hôm nay ta bận làm thủ tục ly hôn." Giọng nói Trần Tự trầm thấp xen lẫn bi thống.
"A! Ngươi cùng Chung Hiểu Cần..." Lục Hân nghe vậy vô cùng kinh ngạc.
Lục Hân cũng biết thê tử Trần Tự là Chung Hiểu Cần đấy, nàng biết rõ tình cảm vợ chồng của hai người rất tốt, không nghĩ tới đột nhiên lại nghe được tin tức ly hôn. Liên tương đến trạng thái gần đây của Trần Tự, Lục Hân dường như đã hiểu rõ.
"Ngày hôm qua chúng ta mới làm xong thủ tục ly hôn, tình cảm của ta cùng nàng ấy triệt để tan vỡ." Trần Tự ngẩng đâu lên, coi bộ muốn ngưng mấy giọt nước mắt chảy xuống.
"Có chuyện gì hiểu lầm không thể nói rõ ràng sao? Hai người các ngươi vất vả lắm mới ở cùng nhau, kết hôn cũng không phải dễ dàng, đừng làm những chuyện sau này rồi hối hận!"
Lục Hân hoàn toàn quên mất chuyện không thoải mái với Trần Tự, hiện tại ngược lại đi khuyên giải.
"Lục tỷ biết mà, con người của ta trước sau trung thực trung hậu, người cũng trầm lặng. Ta không cho được Chung Hiểu Cần lãnh mãn, sinh hoạt giàu có, hơ nữa nàng còn bị sảy thai, cho nên nàng đối với ta triệt để mấy đi cảm giác." Hai mắt Trần Tử đỏ hồng, thoáng có chút nghẹn ngào nói.
"Hài tử...Ài, tiểu Trần, cố nén bi thương, các ngươi kỳ thật còn trẻ như vậy..." Lục Hân tiếc hận lắc đầu.
Lục Hân không biết khuyên thế nào, hiện tại hai người đều đã ly hôn, nói cái gì cũng muộn.
"Ta hy vọng Chung Hiếu Cần sau này sinh hoạt vui vẻ, về phần ta thế nào, cũng không sao cả. Bất quá, nàng quen một nam đồng nghiệp rất tốt, người nọ rất đẹp trai, vừa lãnh mạn, có tiền lại còn trẻ, nghĩ đến sau này hẳn sẽ chiếu cố thật tốt cho Chung Hiểu Cần đi." Trần Tự cố nén vẻ đau khổ, lộ ra nụ cười khó coi hơn cả khóc, không khỏi để lộ ra Chung Hiểu Cần đã có người theo đuổi ở bên ngoài.
Lục Hân nhăn mày lại, có chút khó tin nói:" Chung Hiểu Cần ta cũng gặp mấy lần rồi, không nghĩ tới...Không nghĩ tới nàng lại làm loại chuyện này."
Tuy miệng Lục Hân hay nói lời khó nghe, nhưng mà tâm địa lại thiện lương, nàng cùng lão công cũng ly hôn, nguyên nhân là lão công có người ở bên ngoài..., cho nên rất phản cảm với những người phá vỡ hôn nhân...
"Ài! Hết thảy đều đã qua, không nhắc lại nữa!" Trần Tự thở dài, vẻ mặt chuyện cũ bỏ qua.
"Tiểu Trần công tác nghiêm túc, người cũng thành thục ổn trọng, còn là người biết chăm sóc cho gia đình. Ngươi cùng Chung Hiểu Cần ly hôn, là tổn thất của nàng, ta nghĩ sau này nàng sẽ hối hận, ở nơi nào có thể tìm được một người biết quan tâm nàng như ngươi." Lục Hân nói lời động viên với Trần Tự.
"Được rồi, không nói chuyện không vui nữa. Trên thực tế, ta hôm nay tìm Lục tỷ, kỳ thật có chuyện khác. Mấy ngày nay ta ở nhà, thả long suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một tiết mục truyền hình mới. Hôm nay đem tới đây để Lục tỷ góp ý." Trần Tự đem chủ đề chuyển dời đến kế hoạch của mình.
"Như vậy cũng tốt, có thể dùng công việc làm phân tán tâm tình không thoải mái."
Lục Hân cho rằng Trần Tự muốn dùng công việc làm tê liệt bản thân.
"Lúc ta tiến vào văn phòng, nhìn thấy Lục tỷ thu dọn đồ đạc, Lục tỷ đây là muốn đi lên sao?" Trần Tự thăm dò hỏi.
"Cũng không thể nói là đi lên, lão Trương thăng chức, bên trên nói ta ngồi vào vị trí của hắn." Lục Hân liên tục khoát tay, bất quá nhìn nụ cười của nàng, hiển nhiên rất vui vẻ đấy.
Hai mắt Trần Tự sáng lên, lão Trương là tổng thanh tra kế hoạch, Lục Hân là phó tổng giảm, như vậy Lục Hân thăng chức chính lên làm Tổng Thanh Tra rồi, đây chính là chuyện tốt, nếu như Lục Hân đồng ý với bản kế hoạch của hắn, vậy sự tình phiền toái bớt đi rất nhiều.
"Chúc mừng, chúc mừng, xem ra sau này phải gọi Lục tỷ là Lục tổng giám sát rồi." Trần Tự chúc mừng nói.
Lục Hân mỉm cười, tiếp nhân lời chúc mừng của Trần Tự.
Lục Hân suy nghĩ một chút nói: "Ngươi đã nghỉ Đông xong, bắt đầu làm việc đi, tin tưởng sau này trên công việc ngươi sẽ càng thêm nghiêm túc."
"Cảm ơn Lục tỷ, đúng rồi, đây là bản kế hoạch ta viết." Trần Tự sau khi cảm ơn một câu, lấy ra bản kế hoạch đưa cho Lục Hân.
Lục Hân đưa tay nhận lấy bản kế hoạch mà Trần Tự đưa tới, nàng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy trên trang bìa là một hàng chữ to
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook