Trần Tự cùng Cố Giai hát khoảng chừng hai tiếng, sau đó, giữa hai người cũng không phát sinh chuyện gì. Trần Tự tiếng tiền xong, trước đưa Cố Giai về nhà nàng.
Thời điểm tới cửa cư xá Cố Giai, khuôn mặt nàng còn đỏ bừng đấy, không biết là do nhiệt độ trong xe, hay là do uống nhiều rượu.
Đến nhà, Cố Giai muốn đi, Trần Tự có chút tiếc nuối buông lỏng bàn tay nhỏ bé của nàng.
Trần Tự tiến đến bên cạnh Cố Giai, nhẹ nhàng ôm nàng một cái, ôn nhu nói: "Cố Giai, ngủ ngon, mơ đẹp."'
Cố Giai có chút không nỡ, nhưng nàng là nữ nhân đã có chồng con. Nhẹ gật đầu, rời khỏi xe Trần Tự, đi về nhà.
Đưa mắt nhìn Cố Giai tiến vào chung cư, Trần Tự mới lên tiếng: "Đi thôi."
Sau khi về nhà, Trần Tự đi ngủ, một đêm không mơ.
Sáng ngày hôm kia, Trần Tự nhận được điện thoại của đài, nói chuẩn bị quay tập hai.
Trần Tự cầm lấy điện thoại gọi cho Cố Giai, 'Alo, Cố Giai, ta phải đi rồi...Ừ...Quay tập tiết theo của chương trình. Ừ, ngươi cũng bảo trọng, nếu cần tiền, cứ gọi điện cho ta. Tốt, ta đã biết, ta sẽ thay ngươi xin chữ ký của họ. Không cần, không cần đưa, ngươi ở nhà chăm con đi."
Trần Tự cười cười, kết thúc trò chuyện với Cố Giai, sau đó thu thập hành lý, tiến về trấn Vãng Ô.
Bên kia điện thoại, Cố Giai nửa ngày sau mới hạ điện thoại xuống. Hôm nay con gái phải đi học, nàng còn phải lái xe đưa con tới trường.
"Mẹ, mẹ, có thể đi được chưa?" Hứa Tử Nghiên đi vào phòng ngủ Cố Giai, thúc giục nói.
"Tốt rồi, lúc này đi thôi." Cố Giai cười nói.
"Mẹ, là điện thoại của ba sao?" Hứa Tử Nghiên đã rất nhiều ngày không gặp Hứa Huyễn Sơn, có chút nhớ nhung.
"Không phải, là một người bạn tốt của mẹ." Cố Giai phủ nhận nói.
"A, vậy chúng ta đi thôi." Hứa Tử Nghiên có chút buốn rầu.
Cố Giai nắm lấy tay hài tử, sau đó lái xe đưa con gái đến trường.
Tiếp theo, Cố Giai gọi cho Lý Thái Thái, muốn trao đổi sự tình nhà xưởng sản xuất trà, địa điểm ước hẹn ở cửa hành bánh ngọt.
Lý Thái Thái đi tới, Cố Giai liền vội vàng tiếp đãi, nàng mời Lý Thái Thái ngồi xuống rồi nói: "Lý Thái Thái, ta hôm nay mười ngươi tới đây, là muốn trao đổi về sự tình xưởng trà."
"Xưởng trà, ngươi muốn mua hả? Đầu tiên ta phải nói trước, ta sẽ không hạ giá đâu đấy." Lý Thái Thái liếc nhìn Cố Giai, bĩu môi nói.
"Không cần, không cần, Lý Thái Thái không phải nói rồi sao, chỉ cần ta có thể thanh toán một lần một triệu năm trăm ngàn, ngươi sẽ đem nhà xưởng chuyên nhượng cho ta sao?" Cố Giai vội vàng nói.
"Ừ, đúng là ta nói vậy, thế nào, ngươi có tiền sao?" Trong mắt Lý Thái Thái hiện lên dị sắc nói.
"Đã có, nếu như ngươi nguyện ý, hiện tại có thể ký hợp đồng." Cố Giai khẳng định nói.
"Có thể, vậy tiện nghi cho ngươi rồi." Lý Thái Thái tựa cười mà không cười, nói.
Cùng ngày, Cố Giai cùng Lý Thái Thái thuận lợi ký hợp đồng chuyển nhượng. Cố Giai trước trả cho Lý Thái Thái một khỏa một triệu năm trăm ngàn, còn lại một triệu năm trăm ngàn khác, trả góp trong vòng ba năm.
Thành công mua được xưởng trà, Cố Giai cao hứng cực kỳ, nàng muốn tìm ngươi chia sẻ niềm vui mới mình, mà người đâu tiên nàng nghĩ đến là Trần Tự, sau khi sũy nghĩ này xuất hiện, làm cho nàng lo lắng không yên.
Cố Giai cắn răng, gọi điện cho Trần Tự, nội tâm tự an ủi bản thân, Trần Tự là chủ nợ của mình, nên thông báo cho chủ nợ về sự tình mua nhà xưởng, về sau có gì còn liên lạc hắn.
"Alo, Trần Tự." Cố Giai lúc này đã về nhà, vì không để cho Trần tỷ nghe được, nàng trốn trong phòng ngủ gọi điện cho Trần Tự.
"Cố Giai? Sao vậy, nhớ tới ta rồi à?" Trần Tự đùa giỡn.
"Ngươi còn ăn nói bậy bạ nữa ta sẽ không để ý tới ngươi." Cố Giai giả vợ giận dữ.
"Hảo hảo, ta không nói bậy nữa, có chuyện gì ngươi nói đi." Trần Tự nghiêm trang nói.
"Là thế này, Trần Tự, ta đem xưởng trà mua lại rồi." Cố Giai kích động nói.
"Nhanh như vậy? Ngươi có đi xem nhà xưởng chưa?" Trần Tự đối với thao tác nhanh nhạy của Cố Giai thì giật mình không thôi.
"Còn chưa, Lý Thái Thái bán vội như vậy, ta sợ chậm tay bỏ qua cơ hội, dù sao cũng còn nhiều thời gian để đi thăm quan, Lý Thái Thái sẽ không gạt ta đâu. Nàng thế là phu nhân có số má, gạt một tiểu nhân vật như ta, thế là nàng cũng không cần sĩ diện nữa rồi." Cố Giai suy đoán nói.
"Kinh doanh không phải làm như vậy đâu...Được rồi, ngươi nếu như đã mua, bây giờ nói gì cũng muộn." Trần Tự bất lực nói.
"Ngươi đây là lo lắng cho ta sao?" Nội tâm Cố Giai có chút ngọt ngào.
"Đương nhiên rồi, ta lo lắng ta không thể không nhận lấy cửa hàng bánh ngọt." Trần Tự nói đùa.
"Đi tìm chết đi, ngươi không muốn nhìn ta trở nên tốt hơn sao?" Cố Giai tức giận nói.
"Làm sao lại không? Ta hy vọng ngươi biết thành đại phú bà, lúc đó ta nếu không có cơm ăn, liền đi tìm ngươi ăn mền." Trần Tự cười nói.
"Hừ hừ, cũng biết nịnh nọt đấy, nhưng muộn rồi." Cố Giai kiêu ngạo nói.
Lúc này, trên mặt Cố Giai nụ cười không ngớt. Dạo gần đây nàng hay rất cười, người cũng trở nên vui vẻ không ít, tinh thần so với trước kia bất đồng.
"Đừng a, nữ hiệp, ngươi đừng chấp tiểu nhân mà." Trần Tự xin khoan dung.
"Nhìn ngươi thành tâm xin lỗi như vậy, ta liền tha thứ cho ngươi một lần. Chờ sau này phát tài, ta sẽ đem ngươi đào đến công ty ta làm việc." Cố Giai hé miệng cười nói.
"Tiền thuê ta đắt lắm, ngươi thuê nổi không?" Trần Tự trêu ghẹo.
"Được chứ, có gì mà không nổi, xưởng trà nếu có thể hảo hảo kinh doanh như cũ, dựa theo số liệu mà Lý Thái Thái cung cấp, nửa năm có thể thu hồi lại vốn, một năm liền có lợi nhuận, đến lúc đó ta sẽ đem trà bán khác cả nước, dư tiền để thuê ngươi." Cố Giai đối với tương lai tràn đầy mong ước.
"Ta thấy ngươi chơi hơi lớn nha, xưởng trà kia ngươi còn chưa khảo sát, mà đã bắt đầu nghĩ đến mở rộng cùng lợi nhuận rồi? Ta nói nè Cố Giai, ngươi tốt nhất nên đến khảo sát một chút, đến lúc đó bất kể thế nào, trong nội tâm cũng có phương án giải quết." Trần Tự khuyên nhủ.
"Tốt rồi, tốt rồi, ta đã biết, không nói chuyện nữa, ngươi làm việc đi." Cố Giai tức giận cúp điện thoại.
"Trần Tự chết tiệt, Trần Tự thối tha, chỉ biết chọc giận ta." Cố Giai tức giận chu miệng, đem điện thoại ném lên đầu giường.
Bất quá nghĩ xưởng trà sau này vì nàng mà sáng tạo lợi nhuận, nàng liền bắt đầu cười ngây ngô.
"Ài, chỉ hy vọng ta buồn lo vô cớ, hy vọng Cố Giai hết thảy thuận lợi." Trần Tự thì thào lẩm bẩm.
Trần Tự lúc này vừa đến trấn Ô, liền bắt đầu phải ghi hình, hắn hiện tại không có thời gian để ý tới sự tình của Cố Giai nữa rồi.
Ngày kế tiếp, Hứa Huyễn Sơn đi công tác trở về, trên đường quay về, hắn vẫn luôn đi cùng với một nữ nhân. Nữ nhân này tên là Lâm Hữu Hữu, là nhân viên chịu trách nhiệm tiếp đãi hắn.
Những ngày này, Hứa Huyễn Sơn cùng Lâm Hữu Hữu ở chung rất vui vẻ, rất sung sướng. Lâm Hữu Hữu ưa thích nghe chuyện Hứa Huyễn Sơn khởi nghiệp với pháo hoa, mỗi lần nghe kể hai mắt liền sùng bái, hắn đặc biệt có cảm giác thành tựu, loại cảm giác này không bao giờ nhìn thấy trên thân thê tử Cố Giai.
Hơn nữa, Lâm Hữu Hữu cùng Cố Giai, một người ôn nhu người còn lại cường thế, một người biết biết chăm sóc một người biết phụ giúp công việc. Hứa Huyễn Sơn ưa thích cảm giác ở cùng Lâm Hữu Hữu hơn, điều này làm hắn có chút có lỗi với Cố Giai.
Vốn, Hứa Huyên Sơn tính khi trở về, vì đền bù cảm giác có lõi, đặc biệt mua cho Cố Giai đồ trang điểm, thế nhưng khi hắn về nhà, liền bắt đầu cùng Cố Giai cải vã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook