Nghe được tiếng gõ cửa, Trần Tự hoãn thay quần áo, vội vàng mở cửa, ngước đứng trước cửa làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn không thôi.
“Cố Giai? Sao ngươi lại tới đây?” Trần Tự có chút giật mình hỏi.
Cố Giai cùng chồng mình là Hứa Huyễn Sơn trước đây nỗ lực làm việc, thành lập một công ty sản xuất pháo hoa, sau khi sinh được một cô con gái, nàng lui lại tuyến hai, làm một người vợ đúng nghĩa, lâu lâu ngẫu nhiên lại giúp trượng phu giải quyết vấn đề. Nàng cùng Chung Hiểu Cần, Vương Mạn Ny, ba người kết thành ‘Đoàn Khuê Mật’, ngày thường lâu lâu họp mặt, liên lạc qua lại, giúp nhau giải quyết vấn đề.
Cố Giai mặc một chiếc áo khoác màu đen, quần dài bó sát làm nổi bật dáng người, nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp đứng trước cửa nhà mình, Trần Tự có chút kỳ quái.
“Sao vậy? Không muốn mời ta vào nhà ngồi chút sao?” Cô Giai hai tay giao nhau, vừa cười vừa nói.
“Vào đi, mau mau vào, ta với ngươi là ai chứ, ài, ngươi đừng để trong lòng. Đúng rồi ,ngươi muốn uống gì?” Trần Tự vội vàng đem Cố Giai mời vào nhà.
Nhà của Trần Tự, Cố Giai tới cũng không ít, bất quá mỗi lần nàng tới đểu để tìm Chung Hiểu Cần. Sự tình hai người ly hôn, Cố Giai hẳn cũng biết, nàng còn tới chỗ này làm gì?
Cố Giai không giống khách nhân, thoải mái đi vào trong nhà, đặt mông ngồi xuống ghế salon nói: “Cảm ơn, cho ta một ly nước ấm là được rồi. Thế nào, ngươi tốt xấu gì cũng là cha nuôi của con gái nhà ta, ta không thể đến đây hỏi thăm cha nuôi sao? Hay là ngươi, không muốn nhận cô con gái nuôi này nữa?”
Trên tay Trần Tự cầm lấy cái ly đang rót nước cho Cố Giai, ngoài miệng không có nhàn rỗi, cũng không quay đầu lại nói: “Làm sao có thể, con gái khả ái như vậy, ta thương nàng còn không hết, làm sao không nhận?”
“Đúng rồi, Trần Húc ở chỗ ta làm cũng tốt đấy, ngươi vì sao không cho hắn tới chỗ ta đi làm.” Cố Giai có chút bất mãn nói.
Nàng cho rằng Trần Tự cùng Chung Hiểu Cần ly hôn, mất mặt mũi vì vậy mới không để đệ đệ tới chỗ mình làm.
“Không có, chủ yếu Trần Húc muốn tay làm hàm nhai, hắn muốn chạy ra ngoài rèn luyện mình một phen. Về sau sẽ làm tiểu sinh ý gì đó, dù sao lái xe cũng không phải kế lâu dài, có phải không?” Trần Tự vội vàng giải thích nói.
“Chuyện này cũng được.” Cố Giai coi như tiếp nhận thuyết phát của Trần Tự.
Cô Giai lúc này cũng phát hiện trong phòng đặt mấy chiếc valy, có chút kinh ngạc nói: “Tối rồi ngươi vẫn phải đi công tác sao? Còn mặc nghiêm túc như vậy, mấy hành lý này là sao?”
“Không có, ta mới trở về, hôm trước đi tới Seoul một chuyến, buổi tối hôm nay mới quay lại. Cũng vừa về, nếu ngươi tới sớm hơn một chút, thì không gặp được ta đâu.” Trần Tự bưng lên ly nước đưa cho Cố Giai.
“Đi Hàn Quốc, là du lịch hay sao?” Cố Giai trêu ghẹo nói.
“Du lịch cái gì, đi vội như vậy, để bàn chuyện làm ăn. Hai ngày nay ta bận chết đi được, căn bản không có thời gian rảnh rỗi, nói cho ngươi biết, ta tới Seoul, ngoài trừ ở khách sạn, chính là nói chuyện hợp tác với công ty SM.” Trần Tự lắc đầu nói.
Cố Giai thay đổi một tư thế ngồi sao cho thoải mái, nghe được cái tên SM thì có chút quen tai, liền hỏi: “Vậy ngươi đi Seoul hợp tác cái gì? Nếu như là chuyện bí mật, cũng không cần nói cho ta biết.”
Trần Tự từ trên bàn rút ra một điếu Hoa Tử, châm lửa, hít một hơi: “Cũng không phải chuyện cần giữ bí mật, chính là trong đài có một show mới, muốn mời Lâm Duẫn Nhi của SNSD làm thành viên cố định.”
“Oa, thần tượng Châu Á, đài truyền hình của các ngươi thật trâu nha.” Với tư cách là bà chủ đô thị sống thời thượng, Cố Giai cũng để ý đến mấy nhóm nhạc nữ nổi tiếng đấy.
“Coi như cũn được, kế hoạch lần này do ta viết, trong đài phê chuẩn, nghĩ đến thành viên cố định nên là một người nước ngoài, ta liền nghĩ tới SNSD, vì vậy mới có chuyến đi này.” Trần Tự phun ra một hơi nói.
“Tuy nhiên SNSD đều là người Hàn, bọn họ chắc hẳn không biết tiếng Hán đi, như vậy có thể trao đổi sao?” Cố Giai đột nhiên có chút bát quái hỏi.
“Tiếng Hàn của ta cũng không tệ lắm, vì vậy không sợ phải có chướng ngại giao tiếp. Lần này chủ yếu tiếp với Lâm Duẫn Nhi cùng Từ Hiền, hai nàng đều là nữ hài ôn nhu đáng yêu.” Lâm Duẫn Nhi cùng Từ Hiền đã để lại ấn tượng sâu sắc với Trần Tự, bây giờ vẫn còn nhớ kỹ.”
“Ngươi còn biết tiếng Hàn?” Cố Giai ngạc nhiên nói, nàng chưa từng nghe nói Chung Hiểu Cần nói về chuyện Trần Tự biết tiếng Hàn.
“Nhàn rỗi tự học đấy, chỉ là sở thích cá nhân của ta mà thôi.” Trần Tự khiêm tốn nói.
“Xem ra ngươi muốn thăng chức, đến lúc đó quay phim, đừng quên cho ta một vé xem live ở hiện trường nhé.” Cố Giai đùa giỡn nói.
“Coi như chuẩn bị trước, tiết mục lần này ta làm nhà sản xuất đấy, nếu như trong lúc quay có đoạn phù hợp, ta nhất định sẽ không quên ngươi.” Trần Tự đáp ứng cho Cố Giai lên hiện trường xem.
“Vậy trước tiên cảm ơn ngươi rồi.” Cố Giai chuyển chủ đề nói: “Chung Hiểu Cần rất ưu thích SNSD, nếu nàng biết chuyện này, khẳng định sẽ hâm mộ không thôi.”
Cố Giai vừa nói vừa để ý khuôn mặt Trần Tự, tựa hồ muốn phát hiện chuyện gì.
Trần Tự cười nhạt một tiếng: “Ly hôn cũng ly hôn rồi, việc giữa hai chúng ta, cũng theo gió mà bay đi.”
“Ta vẫn cảm thấy hai người các ngươi quá vong động, ta tin Chung Hiểu Cần cũng không muốn ly dị đấy.” Cố Giai tiếc hận nói.
Nàng thật sự cảm thấy đáng tiếc cho tình cảm giữa hai người, cùng Hứa Huyễn Sơn kết hôn lâu như vậy, hài tử cũng có, nàng cũng biết quá trình sống giữa hai vợ chồng cũng không phải dễ dàng.
“Tất cả lý do chia tay đều rất đơn giản, bởi vì không hợp. Chuyện này không liên quan đến đúng hay sai, chỉ cần cảm giác phai nhạt, mà hai người vừa không có tình yêu lại không có thân tình, tự nhiên sẽ tách ra.” Trần Tự hiện tại đã không còn thương tâm, hắn đã nghĩ thông suốt.
“Tình yêu, thân tình?” Cố Giai không khỏi nhớ tới mình cùng trượng phu.
Hiện tại giữa hai người bọn họ cũng không biết là thân tình, hay là tình yêu, chuyện này Cố Giai cũng không biết rõ. Nhưng nàng biết, phu thê phải biết bao dung nhau, nếu không tình yêu nồng cháy đến mất cũng có lúc phai nhạt.
“Không nói mấy chuyện này nữa. Gần đây ngươi cùng lão Hứa thế nào?” Trần Tự tự nhiên không muốn bình luận vợ cũ trước mặt người khác.
“Chúng ta vẫn như cũ, Huyễn Sơn quan tâm chuyện công ty, ta chăm sóc hài tử. Chỉ là gần đây nhà xưởng xảy ra vụ nổ, ta cùng Huyễn Sơn có chút lo lắng cho tương lai.” Nhắc đến xưởng sản xuất pháo hoa, trên mặt Cố Giai có chút u sầu.
“Đúng vậy a, đừng nhìn nhà xưởng pháo hoa kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng cái này giống như đùa với lửa vậy, hơi không cẩn thận một chút bị đốt đến không còn mảnh xương.” Trần Tự cũng hiểu nỗi lo lắng của Cố Giai.
“Các ngươi vì sao không thử cái khác? Sản xuất pháo hoa cũng không phải sinh ý lâu dài, thường xuyên phải sợ hãi, không bằng chuyển sản xuất thứ khác, có lẽ kiếm ít đi một chút, nhưng được cái an toàn.” Trần Tự khuyên nhủ.
“Đúng vậy a, sinh ý của pháo hoa cũng không sáng lạn như pháo, kỳ thật rất không ổn định đấy, đây cũng là nguyên nhân mà chồng của ta lo lắng.” Cố Giai nhận thức nhẹ gật đầu.
“Tuy nhiên gần đây ta đang nghiên cứu thị trường về trà, trà trong nước là đại quốc, hàng năm tiêu hao không ít, nếu như có thể mờ nhà xưởng sản xuất, sản xuất một chút mặt hàng cao cấp, tuyệt đối kiếm được rất nhiều.” Cố Giai hưng phấn chia sẻ cho Trần Tự vùng đất mới mà nàng mới phát hiện.
“Sản xuất trà? Còn muốn tự tiêu thụ? Thế này thôi cũng cần rất nhiều tiền, các ngươi có tiền dư sao?” Trong nội tâm Trần Tự có chút lo lắng.
“Có a, ta đã tính sơ qua, chỉ cần dưa vào hai ba triệu, có lẽ đủ để mở nhà máy.” Cố Giai tự tin nói.
“Mà nhà xưởng các ngươi tự xây, hay là mua của người khác?” Trần Tự lại hỏi.
“Nhà xưởng chúng ta tính mua lại, bạn của chồng ta có người muốn bán nhà xưởng sản xuất, hơn nữa giá cả còn ưu đãi. Mua lại nhà xưởng này có thể giảm bớt được rất nhiều phiền toái.” Hai mắt Cố Giai tỏa sáng.
“Mua lại nhà xưởng của người khác phải kiểm tra các loại giấy tờ cùng máy móc kỹ vào, đừng để bị lừa.” Trần Tự nhắc nhở.
Hắn đối với ngành nghề này cũng không hiểu nhiều lắm, cũng không giúp được Cố Giai chuyện gì.
“Cảm ơn.” Cố Giai cầm cái túi bên cạnh, nói: “Tốt rồi, hôm nay tới thăm ngươi một chút, hiện tại trời tối, ta cũng phải về.”
“Nếu không để ta đưa ngươi về, ngươi là nữ nhân, khả năng về nhà một mình không an toàn.” Trần Tự đứng lên nói.
“Không cần, ta lái xe tới, không sao.” Cố Giai cười nói.
“Mà Trần Tự, ngươi gần đây có trang điểm không, ta cảm giác da ngươi trắng hơn trước rất nhiều, nhìn không giống trung niên ba mươi chút nào.” Cố Giai nhìn chằm chằm vào gương mặt Trần Tự, giống như phát hiện ra sự tình mới lạ.
“Không có, có thể là bởi vì cạo râu đi.” Trần Tự lập lờ nước đôi nói.
“Vậy được, ta đi đây, ngươi cũng không cần tiễn, chúng ta lần sau lại nói chuyện.” Cố Giai nói.
“Được, trên đường cẩn thận.” Trần Tự đưa mắt nhìn Cố Giai rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook