"Kết hôn mới hơn ba năm, có mâu thuẫn gì mà không thể giải quyết được?"
Trong cục dân chính, nhân viên công tác nhìn tờ giấy hôn thú cầm trên tay, vẻ mặt tiếc hận.
Trong đầu Trần Tự lúc này hiện ra đại lượng trí nhớ, những ký ức này làm cho hắn đầu đau muốn nức, tuy nhiên cũng chính là những ký ức này, làm cho hắn hiểu được tình huống hiện tại.
Trần Tự lúc này không phải là Trần Tự lúc trước rồi, hắn là một vị khách xuyên việt, chiếm cứ thân thể của người đàn ông này. Vừa mới xuyên việt đến, nên hắn vẫn còn chưa tiếp thu toàn bộ trí nhớ, liền gặp phải chuyện vợ chồng ly hôn.
Trần Tự ban đầu là người bản địa Ma Đô, sau khi tốt nghiệp đại học truyền thông, liền thì vào đài truyền hình --SBN công tác, dùng bảy năm làm việc, leo lên vị trí đạo diễn đài truyền hình. Vợ của hắn tên là Chung Hiểu Cần, công tác ở một công ty vật liệu xây dựng, là một người phụ nữ thành thị bình thường.
Trần Tự cùng vợ Chung Hiểu Cần kết hôn được ba năm rồi, vốn sinh hoạt hai người cũng không phải đại phú đại quý, nhưng cũng thuộc giai cấp trung lưu. Thế nhưng vợ hắn mấy năm gần đây càng ngày càng không chịu nổi cuộc sống buồn tẻ, không thú vị, lại dưới sự khuyên bảo một mực của khuê mật, muốn làm một người phụ nữ tinh tế.
Chung Hiểu Cần làm việc ở công ty, tựa hồ dạo gần đây có một phú nhị đại trẻ tuổi theo đuổi. Tại cộng thêm việc nàng sinh non ngoài ý muốn nên tâm tình thay đổi, cộng thêm tác động từ cha mẹ, tiền bạc, một loạt vấn đề ập xuống, mâu thuẫn tích góp đến mức tận cùng, rốt cuộc cuối cùng cũng phải bạo phát. Cũng bởi vì như vậy, hôm nay hai người mới ở cục dân chính làm thủ tục ly hôn.
Bở vì Trần Tự lúc này đang tiếp thu trí nhớ, vì vậy lúc này im lặng ngốc trệ, giống như đang ngao du trên trời.
Chung Hiểu Cần ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng Trần Tự như vậy càng thêm tức giận, nàng hôm nay còn cố tình trang điểm xinh đẹp, không chỉ làm tóc, mà còn trang điểm theo cách trước đây nàng chưa làm qua, chính là vì cho thấy sự quyết tâm. Nhưng Trần Tự lúc này giống như không quan tâm đến, giống như một khúc gỗ, bộ dạng thì ngẩn người, càng làm nàng thêm có quyết tâm ly hôn.
"Ngươi không cần phải khuyên bảo nữa, chúng ta quyết định rồi." Chung Hiểu Cần hai tay nắm chặt, không chút nào cho nhân viên công tác điều giải.
Chung Hiểu Cần liếc nhìn Trận Tự bởi vì đang hấp thu trí nhớ nên trầm tư, nàng chau mày, rốt cuộc cũng hết hy vọng rồi.
"Vậy hai người có con nhỏ không?" Nhân viên công tác dò hỏi.
"Không có..." Chung Hiểu Cần nghĩ đến hài tử bản thân ngoài ý muốn sanh non, khuôn mặt trắng nõn toát lên một tia bi thương, gióng nói trầm thấp đáp lại.
"Như vậy sao...Vậy tài sản các ngươi phân chia như thế nào, đã thương lượng xong chưa?" Nhân viên công tác xử lý theo chức vụ.
"Ta không biết lái xe, nên xe thuộc về hắn, về căn nhà kia cũng là nhà gây quỹ của công ty, cũng thuộc về hắn. Tiền gửi ngân hàng...tiền gửi ngân hàng còn hơn ba mươi vạn đi, đây thuộc về ta." mặt Chung Hiểu Cần không biểu tình mà nói.
"Ngươi đồng ý phương án phân chia này không?" Nhân viên công tác nhìn về Trần Tự giữ im lặng nãy giờ.
"A? Đồng ý."
Lúc nhân viên công tác hỏi ý kiến của Trần Tự, lúc này hắn cũng tiếp thu xong trí nhớ, nghe có người hỏi mình, liền trả lời theo bản năng.
"Được rồi, vậy hai người cầm hiệp nghi phân chia tài sản này, đem đến căn phòng kia, đem phương án phân chia viết lại một lần nữa." Nhân viên công tác đưa cho hai người một bản phân chia tài sản.
Lúc này Trần Tự đã lấy lại tinh thần, cấm lấy hiệp nghị phân chia tài sản, nhíu mày lại, mang theo tâm sự nặng nề đi đến ngồi đối diện Chung Hiểu Cần.
Hai người trầm mặc nhìn nhau, sau đó viết hiệp nghị phân chia tài xuống. Viết xong, nhân viên công tác đem giấy chứng nhận ly hôn đưa cho hai người.
Tâm tình của Trần Tự lúc này rất phức tạp, rõ ràng hắn không biết nữ nhân này, thế nhưng ở trong trí nhớ, đối với nàng lại yêu sâu đậm. Hiện tại ly hôn xong, hắn phát hiện tâm của mình rất đau. Hắn há to miệng, tựa hồ như muốn cứu vãn cái gì, nhưng mà cuối cùng vẫn từ bỏ, bởi vì hắn bây giờ không phải là Trần Tự lúc trước. Muốn cùng một người xa lạ một lần nữa bắt đầu, hắn phát hiện mình không làm được.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi cục dân chính, Trân Tự thì đi đến bên cạnh chiếc xe, mà Chung Hiểu Cần thì ở bên đường bắt taxi.
Trần Tự do dự một chút, đi đến bên cạnh Chung Hiểu Cần nói: "Để anh đưa em về, dù sao em vẫn phải về nhà thu dọn đồ đạc."
"Không cần, ta tự mình bắt xe về." Chung Hiểu Cần nghiêng đầu qua một bên, tựa hồ không muốn để ý đến Trần Tự.
Ba năm rôi qua, năm tháng cũng không làm ảnh hướng đến Chung Hiểu Cần, nàng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, chỉ là nụ cười lúc đầu đã không thấy đâu, hai người cũng thành người lạ.
"Đi thôi, lên xe, sớm thụ thập xong cũng được mà." Trần Tự thở dài nói.
Chung Hiểu Cần do dự một chút, sau đó lên xe Trần Tự. Cùng không tốn nhiều thời gian, hai người về tới nhà.
Về đến nhà, Chung Hiểu Cần đã sớm chuẩn bị đồ đạc xong, sau đó lưu loát mà bỏ vào hành lý, rời khỏi căn phòng sinh sống ba năm này. Từ nay về sau, nàng có thể bắt đầu cuộc sống mới rồi.
Xuống lầu, Chung Hiểu Cần ngoài ý muốn nhìn thấy khuê mật của mình lái xe tới đón, là Cố Giai cùng Vương Mạn Ni.
"Này, tiểu Cần." Cố Giai cùng Vương Mạn Ni vẫy tay chào hỏi.
"Sao hai người các ngươi lại đến đây?" Nhìn thấy hai vị khuê mật của mình, Chung Hiểu Cần lại lần nửa treo nụ cười trên mặt.
"Ngày hôm qua là sinh nhất ngươi ,chúng ta không tới, nên hôm nay chúng ta đến đây, dẫn ngươi đi suối nưới nóng, coi như chúc mừng một cái." Cố Giai vừa cười vừa nói.
"Cảm ơn hai người rồi." Chung Hiểu Cần vui vẻ nói.
"Đi thôi." Vương Mạn Ni giúp Chung Hiểu Cần đem rương hành lý đặt ở cốp sau.
Sau đó ba người lên xe, rời khỏi cư xá.
Ở trên ban công, Trần Tự nhìn thấy Chung Hiểu Cần cùng khuê mật mình lên xe rời đi, cũng về lại phòng khách, hắn cũng phải hảo hảo sống tiếp mới ựược.
Trong phòng vệ sinh, tiếng nước chảy vang lên rầm rầm.
Trần Tự đem đầu mình chìn vào trong bồn rửa mặt, để cho đại não đang hôn loạn tỉnh táo lại một chút. Ngắn ngủn chỉ mấy tiếng, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu không phải đã có chút đứng tuổi(30 tuổi), hắn hiện tại cũng không có khả năng bình tĩnh như vậy, hình ảnh trong đầu hiện lên cũng đã sớm đem hắn bức điên rồi.
"Rầm Ào Ào."
Trần Tự ngẩng đầu lên, giọt nước theo tóc chảy xuống, nhìn mình trong gương, này rậm mắt to, có chút ria, làn da vẫn tính là trắng, bảo dưỡng cũng không tệ, mặc dù không phải trung niên đẹp trai, nhưng cũng vượt qua tiêu chuẩn bình thường rồi. Hắn chờ trong đầu mình bĩnh tĩnh lại, lau khô nước dính trên đầu, quay trở lại phòng khách.
Tuy rằng hiện tại vợ chồng ly hôn, nhưng dù sao cũng phải sống tiếp. Tiền ngửi ngân hàng hiện tại Chung Hiểu Cần đã cầm tất cả, mà số tiền hiện tại trên người hắn cũng chỉ có chừng trăm tệ, tiền trên điện thoại còn hơn một nghìn, thẻ tín dụng tháng này không cần phải trả, tiền vay cũng được trả xong, nên áp lực tháng sau cũng không lớn. Song hôm nay cũng ba mươi rồi, mười ngày nữa có thể nhận lương, chỉ cần có thể sống qua mười ngày này, đợi đến lúc phát lương thì tốt.
Lấy tiền lương của Trần Tự tại đài truyền hình, mặc dù một tháng chưa hơn vạn, nhưng mỗi tháng cũng được bảy tám nghìn tệ, đối với công nhân viên chức đã là không tệ rồi.
Trần Tự dựa lưng vào ghế sa lon, so tiến trình phát triển của thế giới kiếp trước với kiếp này. Trải qua một phen so sánh, hắn phát hiện, thế giới lúc này mới ở năm 2014, ở đây ngoài một số tác phẩm điện ảnh cùng tiết mục tống nghệ nổi tiếng không có ra, thì những thứ khác không sai biệt lắm so với kiếp trước. Nghĩ đến nghề nghiệp của mình hiện tại, lại nghĩ đến những bộ phim điện ảnh cùng show giải trí không có kia, hắn liền đối với tương lai của mình có quy hoạch rõ ràng.
Bất quá Trần Tự vừa mới cùng lãnh đạo của mình là Lục Hân náo loạn một hồi, nên bây giờ nói như thế nào để Lục Hân ủng hộ kế hoạch của hắn, cũng là một vấn đề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook