Nhân Sinh Trong Sách
Chương 7: Minh Tuyết

Khi Tu Diệp Vân trở lại trường, đã là nửa đêm, kỳ thật, hắn định đi thuyền, nhưng khi hắn thấy tên chèo thuyền lẫn cả đám đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, còn giả bộ cười cợt mời mình lên thuyền, Tu Diệp Vân quyết định bỏ qua, làm người không thể nhận của ăn xin!

“Này! Ngươi!” Một thanh âm vang lên, “Ngươi đang làm gì đó? Trễ thế này còn không về ký túc xá!”

Tu Diệp Vân quay đầu lại, thấy một vị lão đầu, trong tay còn cầm đèn. Nghe lão hỏi thế, Tu Diệp Vân mới nhớ ra mình căn bản không biết ký túc xá ở đâu, hơn nữa, Lãnh Quân Bạch từng đi hỏi Tu Trạch Vũ về chuyện ký túc xá, nhưng lúc ấy Tu Trạch Vũ đang ở chỗ mình, nói cách khác, Lãnh Quân Bạch còn chưa kịp hỏi đã bị thương.”Ách… Ta… Hình như không có ký túc xá.”

“Cái gì? Không có ký túc xá?” Lão nói xong, đem đèn soi tới mặt Tu Diệp Vân, đợi thấy rõ mặt Tu Diệp Vân thì hơi châm chọc nói, “Ngươi có thể đi cầu Trạch Vũ điện hạ nha, nói không chừng tâm tình ngài hảo, sẽ cho ngươi một căn phòng đấy!”

Mẹ nó _! Cả một đám đều như vậy! Xem thường lão tử có phải không? Nói chuyện không đâm chọc thì không sảng khoái phải không? Không đề cập tới Tu Trạch Vũ không được phải không! Càng nghĩ càng giận, ngay khi Tu Diệp Vân chuẩn bị vung nắm đấm, chỉ nghe ‘phanh!’ một tiếng, đèn trong tay lão nhân nổ tung, bột thủy tinh bắn tung toé, Tu Diệp Vân lập tức lấy tay chắn, mà lão nhân kia, trong nháy mắt ném đèn đi.

“Ngươi! Ngươi dám sử dụng ma pháp với ta!” Lão nhân dùng ngón tay run rẩy chỉ chỉ Tu Diệp Vân, “Ngươi cả ngày mơ tưởng tới cha mình cũng có tư cách học ma pháp?”

Ta sử dụng ma pháp khi nào? Tu Diệp Vân cũng kinh ngạc, bản thân rõ ràng chưa làm cái gì. Nhưng, không kịp tự hỏi nhiều như vậy, hiện tại có chuyện phải làm, chính là tránh xa lão đầu này, bởi Tu Diệp Vân không bảo đảm nểu còn tiếp tục nghe mấy lời của lão đầu này nói mình có thể không muốn ‘giết’ lão hay không.

“Câm miệng.” Lạnh lùng liếc lão một cái, Tu Diệp Vân liền đi đến cửa học viện, sau đó ngồi xuống đất, dựa lưng vào tường. Tháo Đản Đản xuống, “Đi ra.”

Một vầng bạch quang lóe lên, Đản Đản hiện nguyên hình, chỉ thấy hai tay nó ôm ngực, vẻ mặt hờn giận, “Hừ, lão già kia thật không có mắt, chủ nhân là tốt nhất, chủ nhân là tốt nhất!” Nói xong, nhảy vào lòng Tu Diệp Vân cọ cọ, “Chủ nhân muốn ngủ ở đây sao?”

“Ân, cho nên ngươi đừng nháo biết không?” Tu Diệp Vân xoa hai má nhẵn bóng của Đản Đản.

“Biết, chủ nhân, Đản Đản sưởi ấm cho ngài nha!” Nói xong, thân thể Đản Đản bắt đầu nóng lên, Tu Diệp Vân cảm thấy như ôm túi chườm nóng.

“Cám ơn.” Nói xong, Tu Diệp Vân nhắm mắt lại. Ngươi đã không cho ta vào, ta đây đành phải ngủ bên ngoài! Dù sao học viện này không có mấy kẻ thích ta, mà bản thân ta, cũng không ưa gì đám thối mồm thối miệng kia!

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Khi Tu Diệp Vân tỉnh lại, phát hiện sau lưng mình không phải bức tường cứng rắn, mà là một vật thể mềm mại, căn cứ theo kinh nghiệm phán đoán, vật thể này, hẳn là giường. Mở to mắt, đập vào mắt là mặt tường được họa hình mặt trời cùng biển khơi, sau đó nhìn chung quanh một lần, phát hiện gian phòng này hoàn toàn khác với phòng Ti Kha. Nhà Ti Kha đại đa số đồ vật đều mang tông màu lạnh, tạo ra loại không khí quạnh quẽ, cũng giống như con người Ti Kha. Mà đây, không gian tràn ngập sức sống, làm cho người ta nhìn có một loại cảm giác ấm áp, đồng thời, cũng làm cho tinh thần phấn trấn.

Giật giật thân mình có chút cứng ngắc, Tu Diệp Vân mới phát hiện bên cạnh có người. Quay đầu lại, phát hiện Lãnh Quân Bạch đang tựa đầu trên vai mình ngủ vô cùng say.

Hay là, nơi này là nhà Lãnh Quân Bạch? Tu Diệp Vân mỉm cười, trái lại rất phù hợp với tính cách người này. Sờ sờ cổ, biết Đản Đản vẫn ở bên mình, nhẹ nhàng thở một hơi, sau đó chậm rãi xê dịch thân mình, không quấy rầy đến Lãnh Quân Bạch, Tu Diệp Vân lặng lẽ bò dậy, quay đầu lại, phát hiện Lãnh Quân Bạch chuyển người, bên má vừa rồi dựa vào vai mình bởi bị đè ép mà hình thành dấu đỏ, Tu Diệp Vân cười cười, sau đó xỏ giầy đi ra cửa, cuối cùng đẩy cửa đi ra ngoài.

Ngoài cửa, một chiếc đèn treo ba tầng kiểu Kim Tự Tháp treo trên đỉnh phòng, mỗi tầng đều được điêu khắc hoa văn tinh tế, lại không giống nhau, bên cạnh còn rủ xuống những dây xích nhỏ được chế bằng thạch anh, đương nhiên, cả căn phòng không thể chỉ có một cái đèn, nhưng cái đèn trùm này là dễ thấy nhất, nó rực rỡ cơ hồ làm lóa hết những ánh đèn khác.

Tu Diệp Vân phát hiện căn phòng này không chỉ một tầng, mà mình bây giờ hẳn là ở tầng thứ hai, nhìn xuống, hắn phát hiện phía dưới ánh đèn chiếu rọi, cả một phòng tráng lệ rực rỡ, cao quý thanh lịch. Mà trên thảm đệm lầu một, là một dàn mỹ nhân khiến người ta choáng váng.

Tu Diệp Vân nhất thời khó có thể tiêu hoá hết nhiều ‘sinh vật’ xinh đẹp như vậy, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi xuống lầu. Tới lầu một, Tu Diệp Vân vươn tay quơ quơ, “Hi!” Hẳn nên chào hỏi như vậy đi! Nhưng mà, khiến Tu Diệp Vân kinh ngạc là, chúng mỹ nhân không buồn ngẩng đầu phản ứng, mà vẫn tiếp tục làm chuyện của mình. Tu Diệp Vân bĩu môi, luận tướng mạo, chúng ta mặc dù ngang nhau, nhưng luận trí tuệ, luận dũng cảm, các ngươi ai có thể so với lão tử? Kháo! Kéo cái gì mà kéo!

Ngay khi Tu Diệp Vân định xoay lại phòng, một trận ‘mưa to’ một giây liền ào xuống đầu hắn, Tu Diệp Vân ngẩng đầu, thấy một nữ nhân thập phần khêu gợi trong tay cầm một cái chậu gỗ lớn, hiển nhiên, mỹ nữ gợi cảm cùng chậu gỗ là một tổ hợp thập phần quái dị, thế nhưng đây không phải chuyện Tu Diệp Vân quan tâm, mà là, “Ngươi dội nước vào đầu ta?”

“Hừ, ngươi dựa vào cái gì mà dám mặc y phục của chủ nhân? Nghe nói ngươi hôm qua ở trong trường đánh Trạch Vũ điện hạ? Thì ra là tìm được chỗ dựa vững chắc mới!” Nữ nhân trừng mắt nhìn Tu Diệp Vân, vẻ mặt khinh thường.

“Hừ!” Tu Diệp Vân hừ một tiếng, hắn gần đây thực mẫn cảm với thứ biểu tình khinh thường này, “Mặc kệ đây là y phục là của ai, giờ cũng ướt rồi, vải dệt mềm mại biến thành dinh dính ẩm ướt… Thật đáng tiếc a!” Tu Diệp Vân nói xong, dọc theo thang lầu đi lên, “Kính nhờ các ngươi, đừng có dùng cái loại diễn cảm ấy nhìn ta nữa được không? Ta nếu đã dám đánh Tu Trạch Vũ, thì cũng dám giết đám thị sủng nhỏ bé như các ngươi đấy, hiểu không?” Nói xong, Tu Diệp Vân liền đi đến phòng Lãnh Quân Bạch, hắn biết vừa rồi lại nhịn không được, nhưng, nhìn cái bản mặt khinh thường của đám người đó ánh lên hoảng sợ, hắn cảm thấy đáng giá!

“Ngươi… Ngươi… Chủ nhân ghét nhất bị quấy rầy trong lúc ngủ, ngươi lại dám trộm vào phòng ngài!” Nữ nhân kia kêu to.

Kháo! Nếu kẻ đối diện không phải nữ nhân, Tu Diệp Vân thực muốn lập tức xông lên cho nàng một quyền, ngậm miệng một chút được không? Mở cửa phòng, Tu Diệp Vân dựa khung cửa, “Ta quang minh chính đại đi ra, thì quang minh chính đại đi vào, sao lại ‘trộm’?” Nói xong, ‘phanh!’ một tiếng đóng cửa lại. Đi vào phòng, Tu Diệp Vân phát hiện Lãnh Quân Bạch đang đứng góc tường gần cửa che miệng cười trộm.

“Đánh thức ngài sao? Chủ nhân?” Tu Diệp Vân nói, đặc biệt dùng thanh âm ỏn ẻn phát ra hai chữ ‘chủ nhân’.

“Ách…” Lãnh Quân Bạch ngưng cười, “Diệp Vân, ta chỉ đang khâm phục ‘hành động vĩ đại’ vừa rồi của ngươi.”

“Ai… Quân Bạch, sao lại thế này? Ta sao lại ở trong nhà ngươi?” Tu Diệp Vân bên hỏi bên lột y phục ướt đẫm, “Trước cho ta bộ y phục, cái này khó chịu muốn chết.”

“Đêm qua ta tính về học viện xem ngươi thế nào, dù sao ngươi còn chưa có ký túc xá, kết quả liền thấy ngươi dựa vào cửa học viện ngủ.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch lấy một bộ y phục đưa cho Tu Diệp Vân, “Gọi thế nào ngươi cũng không dậy, đành phải ôm ngươi về đây!”

Tu Diệp Vân nhanh chóng cầm y phục mặc, sau đó đi đến trước gương, “Ân… Phi thường vừa người nha, xem ra ngươi cũng không cường tráng hơn ta bao nhiêu.”

“Ta cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy người yếu nhược, ách… Ta là nói từ khi chúng ta là bằng hữu.”Lãnh Quân Bạch nói.

“Vậy ngài nói, vì sao vừa rồi ai cũng cho ta là nam sủng của ngài? Còn là một nam sủng bị người vứt bỏ sau đó tốc độ nhanh hơn ánh sáng mà nhảy lên giường ngài, chủ nhân!”

“Diệp Vân, ngươi đang tức giận sao? Sinh khí với đám thị sủng kia?” Lãnh Quân Bạch thấy Tu Diệp Vân cau mày, không khỏi hỏi.

“Tức giận chưa nói, ta chỉ.. Chán ghét ánh mắt cùng diễn cảm bọn chúng nhìn ta. Tuy ta biết là vì cái gì, thế nhưng, ta vẫn chán ghét, lão già đêm qua cũng dùng Tu Trạch Vũ châm chọc ta, ta chịu không nổi, mỗi lần nhìn biểu tình của đám người đó đều khiến ta điên cuồng, đương nhiên không phải yêu đương gì, mà là, ta muốn làm cho bọn chúng đều biến mất khỏi mắt ta.” Tu Diệp Vân bĩu môi.

“Diệp Vân, không phải sợ!” Lãnh Quân Bạch đột nhiên ôm lấy Tu Diệp Vân.

“Ách… Ta không sợ…” Tu Diệp Vân liếc vẻ mặt đứng đắn của Lãnh Quân Bạch, phi thường buồn bực, bản thân nói sợ lúc nào chứ?

“Ách… Ý ta là…” Lãnh Quân Bạch buông Tu Diệp Vân, “Chúng ta là hảo hữu, ngươi sau này có gì buồn bực có thể nói cho ta biết, ta sẽ tiếp thu toàn bộ sau đó giúp ngươi tiêu hoá, như vậy, ngươi sẽ không tiêu hoá không tiêu.”

“Lãnh Quân Bạch… Ngươi ghê tởm muốn chết, nói chuyện như nữ sinh ấy.” Tu Diệp Vân nhẹ giọng nói thầm một câu, nhưng trong lòng lại ấm áp, hắn thậm chí cảm giác sự ấm áp này có thể làm cho vạn vật sống lại.

“Ngươi nói cái gì?” Lãnh Quân Bạch thấy Tu Diệp Vân chốc nhíu mày chốc lại cười, miệng còn lẩm bẩm, không khỏi nghi ngờ hỏi.

“Ta nói, cám ơn ngươi.” Tu Diệp Vân ôn nhu cười, sau đó lại làm mặt khổ qua, “Có điều hôm nay sau khi chúng ta ra cửa sẽ không phải là bằng hữu.”

“A!” Lãnh Quân Bạch kinh hô, “Thiên a… Ta thế nào lại cho ngươi vào nhà ta, nga! Ta sao lại không cẩn thận như vậy!”

“Chủ đề trà dư tửu hậu giờ đại khái sẽ thêm vài từ Lãnh Quân Bạch!” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ bĩu môi, “Nhưng mà, không sao, dù sao có ta bên ngươi, ngươi có ta dưỡng, những lời đồn đãi kia thì có là gì?”

“Ân… Ta thật sự cảm động, nếu ngươi có thể đem đổi một chữ ‘dưỡng’!” Lãnh Quân Bạch làm nũng trạng nháy mắt mấy cái. Tu Diệp Vân lập tức nổi một trận da gà.

“Ngươi câm miệng…”

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Sự tình quả nhiên không ngoài sở liệu của Tu Diệp Vân, khi hắn tới Ma Pháp Học Viện, ánh mắt mọi người nhìn hắn lại có một tia quái dị khác.

“Nghe gì chưa? Tu Diệp Vân đêm qua được Lãnh phó hiệu trưởng ôm vào phòng hắn đấy.” Người đi đường giáp hưng phấn nói.

“Nghe rồi nghe rồi! Tới sáng sớm hôm nay mới đi ra!” Người đi đường ất đáp lại nói.

“Thật không nghĩ tới Tu Diệp Vân này cũng không tệ a! Nhanh như vậy đã tìm được chỗ dựa vững chắc mới.” Người đi đường bính khinh thường mắt trợn trắng.

“Tu Diệp Vân, là ai vậy?” Người đi đường đinh thập phần nghi hoặc.

“Ngươi ngu ngốc a, chính là tên Tiểu Môi trước kia a! Trạch Vũ điện hạ không phải đã tuyên bố thông cáo ban tên cho hắn sao? Chính là ‘Tu Diệp Vân’.”

“A!” Giáp ất bính cùng kêu lên nói.

Tu Diệp Vân vốn định đi thẳng vào phòng học, nhưng mà nghe đến từ ‘ban tên cho’ lại làm Tu Diệp Vân kinh ngạc, đây là… ý gì? Tu Diệp Vân là tên mình ở lấy tiền thế, từ khi nào lại thành Tu Trạch Vũ ban cho? Chẳng lẽ gã đang muốn nói với mình nơi này gã là lớn nhất sao! Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân lập tức vọt tới trước mặt một đệ tử hỏi, “Phòng hiệu trưởng ở chỗ nào?”

“Ách… Phòng lớn nhất, xem… Thấy chưa? Là ở tòa màu lam kia.” Đoán chừng là bị bộ dạng hung ác của Tu Diệp Vân hù hoặc là từng nghe đến vụ ‘giận ẩu’ của Tu Diệp Vân hôm qua, đệ tử bị hỏi không chỉ không châm chọc, ngược lại còn chỉ chi tiết phương hướng cho Tu Diệp Vân, cả người đều cứng ngắc lại.

“Cám ơn.” Nói xong, Tu Diệp Vân liền hướng thẳng phòng hiệu trưởng chạy như điên. Tiến vào tòa thạch anh màu lam, Tu Diệp Vân nhìn đám phòng, “Phòng tài vụ… Phòng hồ sơ…” Tu Diệp Vân đi nhanh trong hành lang, rốt cục, tìm thấy  ba chữ to ‘Phòng hiệu trưởng’. ‘phanh!’ đẩy cửa ra, Tu Diệp Vân vốn định rống Tu Trạch Vũ một trận, kết quả lại vì một người khác trong phòng mà thất thần.

Người nọ mái tóc đen nhánh, không có bất kỳ tạp sắc, đôi mắt cũng hắc sắc, mặt nho nhỏ, tai nhòn nhọn phấn hồng, khóe miệng hơi nhếch lên, hình thành một nụ cười thập phần ôn nhu. Không phải mỹ độc nhất vô nhị, lại vô cùng đáng yêu, khiến không ai có thể quên, muốn bưng trong tay sủng ái. Loại người thuần khiết này, từ thế giới trước cho đến giờ Tu Diệp Vân đều chưa từng gặp, trừ bỏ tiểu hài tử một hai tuổi.

“Xem đủ chưa?” Tu Trạch Vũ đột nhiên đứng lên, ngăn trước người nọ.

Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, thấy bộ dạng Tu Trạch Vũ che chở người nọ, cũng đủ hiểu thân phận người nọ thế nào. Cả Vũ Phong đại lục, trừ bỏ Minh Tuyết, còn ai có thể khiến Tu Trạch Vũ như vậy? Có điều, Tu Diệp Vân cũng không có thời gian quản chuyện đó, đến gần Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân nhìn thẳng vào mắt gã, “Ngươi có ý gì?”

“Ý gì là ý gì?” Tu Trạch Vũ lui từng bước, phảng phất như muốn giữ khoảng cách với Tu Diệp Vân.

“Tên, tên này… Khi nào đã biến thành ngươi ban cho?”

“Hừ!” Tu Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, “Ngươi có tên, đương nhiên là ta ban cho, chẳng lẽ do chính ngươi đặt?”

“Đó là cha ta đặt.” Ở thế giới kia, phụ thân hắn vì ung thư dạ dày mà lìa đời khi hắn mới năm tuổi. Đó là người uy nghiêm lại hết sức quan tâm tới gia đình, Tu Trạch Vũ ngươi tính cái gì? “Cha của ta không phải ngươi!” Tu Diệp Vân nhấn mạnh từng chữ.

“Ngươi là do ta sinh!” Tu Trạch Vũ thấy Tu Diệp Vân hung hăng nhìn mình, không khỏi phản bác.

“Ngươi có thể mang thai?” Tu Diệp Vân tựa như cười lạnh nói.

“Ách… Ý ta là trong cơ thể của ngươi chảy dòng máu của ta!”

“Đúng vậy, đúng là thế, có điều, ta không phải ngươi nuôi!” Tu Diệp Vân không muốn kích động như vậy, thế nhưng, việc đặt tên khiến hắn nghĩ đến cha của mình, hơn nữa ý thức của nhi tử tiểu thụ lưu lại vẫn cứ quấy rầy trái tim Tu Diệp Vân, lúc này không bạo, thì đợi đến bao giờ? “Bao năm qua ngươi nuôi ta được ngày nào? Khi ta sắp chết đói thì ngươi ở đâu? Lúc ta ngủ bờ ngủ bụi thì ngươi ở chỗ nào? Ta từ nhỏ không có tên bị người mỗi ngày khinh bỉ hàng đêm dọa đánh thì ngươi ở đâu?” Tu Diệp Vân không để ý gì nữa, dù sao cũng có gì để để ý! “Khi ta vì ngươi không tiếp nhận ta mà tự sát… Ngươi… Đại khái không biết đang mỹ nhân nào ở trên giường mây mưa đi!” Vì cực kỳ phẫn nộ, Tu Diệp Vân tùy tiện vớ lấy thứ gì đó trên bàn, không chút nghĩ ngợi ném thẳng xuống đất.

“Ta đây có thể hiện giờ bắt đầu đối tốt với ngươi!” Tu Trạch Vũ nói xong câu đó đã muốn tự vả mình, gã sao lại đột nhiên… nói ra lời vớ vẩn như vậy?

“Không cần, vì ta đột nhiên cảm thấy, cuộc sống không có ngươi thật sự rất thoải mái.” Tu Diệp Vân cười một cách thỏa mãn.

“Bởi vì có Lãnh Quân Bạch? Hừ! Bởi vì có hắn đối tốt với ngươi sao? Hắn vì cái gì phải đối tốt với ngươi? Bởi vì ngươi là tân sủng của hắn?” Tu Trạch Vũ nhíu mày.

“A… Ngươi sai rồi, ta dưỡng hắn, hắn đương nhiên phải tốt với ta.” Tu Diệp Vân vẻ mặt đương nhiên, “Còn nữa, ta không phải đã nói rất rõ ràng? Ngươi đã là quá khứ, hiểu không?”

“Ngươi dưỡng hắn? Ta chưa bao giờ biết ngươi có tiền như vậy. Đã có tiền, thế nào lại không cơm ăn, không giường ngủ? Ngươi không phải… muốn lạt mềm buộc chặt đi?”

“Lạt mềm buộc chặt? Ta muốn buộc ai? Hừ, Tu Trạch Vũ, ta lấy tiền Lãnh Quân Bạch để dưỡng hắn, không được sao?”

“Ngươi!” Tu Trạch Vũ bị Tu Diệp Vân chặn nói không ra lời, chỉ có thể trừng mắt người trước mặt, người này từ khi nào đã biến thành nhanh mồm nhanh miệng như thế?

“Các ngươi không cần sảo!” Đột nhiên, một thanh âm ôn nhu vang lên.

Tu Diệp Vân nhìn lại, Minh Tuyết đang lo lắng nhìn mình cùng Tu Trạch Vũ. Hắn thở dài, nhìn Minh Tuyết, lại nhìn nhìn Tu Trạch Vũ, “Cảm phiền không cần tiếp tục vũ nhục ta, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Nói xong liền đẩy cửa mà đi.

Tu Trạch Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tu Diệp Vân thẳng đến khi biến mất, mà Minh Tuyết ngồi trên tràng kỷ cũng nhìn chằm chằm phương hướng Tu Diệp Vân ly khai, không biết là đang nhìn Tu Diệp Vân hay Tu Trạch Vũ.

Cùng Tu Trạch Vũ ‘đại sảo một trận’, Tu Diệp Vân cảm giác tâm tình sảng khoái, diễn kịch, ai không biết a? Hắn ngẩng đầu, ánh mặt trời vẫn chói chang, mà mình, lại một lần nữa đánh bại Tu Trạch Vũ.

Trận quyết đấu, thắng lợi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương