Nhân Sinh Trong Sách
-
Chương 66: Lệ khí
Từ sau ngày đó, Tu Diệp Vân trở thành khách quen của Diệp điện. Hắn thường xuyên thừa dịp Diệp Hoài Hâm vào triều, trộm chạy tới Diệp điện. Nói là trộm, Tu Diệp Vân cũng không biết vì sao phải dùng cái từ này. Nói thật ra, hắn ở hoàng cung rõ ràng không có chút trở ngại. Lại không rõ vì sao cảm giác mình giống như kẻ trộm, còn cố tình đợi thời điểm Diệp Hoài Hâm không có mặt mới đi.
Thật là kỳ quái.
Chẳng lẽ là nghe Diệp Hoài Hâm kêu lão công vài lần, tiềm thức liền đem mình trở thành phu quân y? Tu Diệp Vân lắc đầu, đá bay suy luận không thực tế này.
Không nghĩ cái đó nữa, ngẫm lại Diệp Hoài Quân đi. Tu Diệp Vân cảm thấy, Diệp Hoài Quân có thể biết mình tồn tại. Bởi vì, mỗi khi Tu Diệp Vân nói chuyện, Diệp Hoài Quân đều nhìn nhìn về phía mình, thậm chí có đôi khi, giống như lần trước, lấy tay sờ soạng.
Tuy nói, lấy người khác làm thế thân là vô đạo đức, thế nhưng Tu Diệp Vân cũng không phải đem Diệp Hoài Quân trở thành thế thân gì đó. Hắn chỉ đơn thuần là muốn nhìn gương mặt Diệp Hoài Quân mà thôi. Dù sao, đó là khuôn mặt tương tự tới trăm phần trăm. Nếu, khuôn mặt này có chút biểu tình khác, thật là tốt biết bao?
“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Diệp Hoài Hâm vừa lúc trở về, liền thấy Tu Diệp Vân ở đó ngẩn người, trên mặt còn lộ ra biểu tình say mê, tựa hồ đang hưởng thụ cái gì.
“Nghĩ tới Diệp Hoài Quân.” Tu Diệp Vân đang nhập thần, lập tức nhịn không được, thốt ra.
Ánh mắt Diệp Hoài Hâm lóe sáng, “Nghĩ tới Tam đệ ta làm chi?”
Nghe thanh âm kia mơ hồ có chút phẫn nộ, Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, giờ mới phát hiện, Diệp Hoài Hâm không biết khi nào đã vào tẩm cung. “Ách…”
“Nghĩ tới Tam đệ ta làm chi?” Lần này trong giọng nói trừ bỏ phẫn nộ còn tăng thêm chút uy hiếp, giống như cảnh cáo Tu Diệp Vân đừng hòng có mơ tưởng gì tới Tam đệ y.
Tu Diệp Vân nhìn nhìn Diệp Hoài Hâm, người này.. mặt đổi sắc a? Thú vị thú vị! Vì thế, Tu Diệp Vân tự hỏi một lát, lỗ mãng nói, “Không gạt ngươi a Hoàng Thượng, ta từ lần trước thấy được Tam đệ ngươi xinh đẹp động lòng người, đêm không thể ngủ, lăn qua lộn lại, luôn nghĩ tới hắn, nhớ nhung bao ngày, ai… Quên không được…” Tu Diệp Vân khẽ vuốt trán, một bộ đáng tiếc, “Quên không được a…” Sau đó còn liên tục thở dài.
Quả nhiên, Diệp Hoài Hâm sắc mặt không đúng. Tu Diệp Vân thấy tay Diệp Hoài Hâm phát ra lam quang yếu ớt, sau đó lam quang chậm rãi biến mất. Ách… Người này không phải muốn giết ‘quỷ’ diệt khẩu đi?
“Đồ vô sỉ!” Diệp Hoài Hâm ‘ba!’ một tiếng thưởng cho Tu Diệp Vân một cái tát. Sau đó, khi Tu Diệp Vân còn đang kinh ngạc vì sao Diệp Hoài Hâm có thể đụng được tới hắn, liền làm thuật đá Tu Diệp Vân ra khỏi Bàn Long điện.
Tu Diệp Vân bay ra ngoài điện, trên mặt đau đau rát rát. Vốn định trêu chọc mặt than này cho y lộ ra biểu tình khác một chụt, không nghĩ tới mặt than này không biết dùng pháp thuật gì đụng tới mình, còn cho mình một cái tát.
Tu Diệp Vân biểu tình có điểm 囧. Hắn làm gì y? Không phải.. Ách… giọng điệu lỗ mãng chút… Hình dung Diệp Hoài Quân giống nữ nhân chút sao? Đích xác, năm chữ xinh đẹp động lòng người, đích xác không thích hợp với Diệp Hoài Quân. Càng thêm không thích hợp với Lãnh Quân Bạch, trong mắt Tu Diệp Vân, Lãnh Quân Bạch cũng không phải dạng xinh đẹp động lòng người này.
Y là một thể tổng hợp, tập hợp mảnh mai, cường đại, anh tuấn, thần võ làm một thể.
Tiểu Bạch… Tu Diệp Vân mặc niệm. Tuy không còn Lãnh Quân Bạch ở bên, nhưng hắn thường xuyên gọi y như vậy.
Bên ngoài gió thổi vù vù, Tu Diệp Vân sợ run người. Sau đó chuẩn bị xuyên cửa mà vào. Diệp Hoài Hâm cũng thật ngốc, không biết mình là quỷ sao? Chẳng lẽ bị đuổi ra thì không tự vào được? Thật là…
Tu Diệp Vân nghĩ như vậy, xoay người bay vào điện, kết quả, trong nháy mắt chạm tới cánh cửa…
‘Rè rè… xoẹt… Ba… ’
Dường như chạm phải hàng rào điện. Tu Diệp Vân cả người run rẩy, không khác gì bị điện giật. Lập tức rời xa cửa điện, Tu Diệp Vân ngửi thấy mùi khét, cúi đầu nhìn, quả nhiên, y phục của mình bị điện làm ra một cái động, gió trực tiếp theo động luồn vào, lạnh hơn. Tu Diệp Vân thân thể run rẩy, “Xem như ngươi lợi hại!”
Vì thế, này thực sự trở thành không nhà để về.
Nhìn chung quanh một mảnh tối đen, Tu Diệp Vân buồn bực, lúc này, mọi người hầu như đều đã ngủ, trừ bỏ bọn thị vệ. Hiện giờ bị giam ở ngoài cửa, nên đi đâu đây?
Nếu không… Nếu không đến Diệp điện nhìn một cái? Vừa lúc hôm nay hắn còn chưa đi nhìn Diệp Hoài Quân đâu! Nghĩ như vậy, Tu Diệp Vân liền lập tức hành động, kết quả, được rồi… Tu Diệp Vân không nghĩ tới, Diệp điện cũng bị bỏ thêm tầng ‘hàng rào điện’, làm cho hắn không vào được.
Diệp Hoài Hâm! Ngươi điên rồi! Ngay cả chỗ ta muốn tới cũng đoán trước được! Ta thả mặc kệ ngươi làm phép thế nào, ngươi làm cho ta trong một ngày bị điện giật hai lần, muốn đoạt mệnh ta sao? Cho dù ta đã chết! Tu Diệp Vân tức giận bất bình.
Bất quá, nhân vật như Tu Diệp Vân, cũng coi như có chút vận khí, đang lúc hắn hận không thể hủy sạch hoàng cung, hắn nghe được thứ thanh âm… mà đối với hắn mà nói, là thập phần động lòng người.
“Tam vương gia, bên ngoài gió lớn, vẫn nên sớm đi nghỉ thôi.” Đây là thanh âm của cung nữ lần trước.
Qua một lát, cung nữ kia lại nói, “Vậy được rồi, Vương gia, Đông Mai lấy cho ngài kiện y phục chắn gió đi.”
Qua một lát, Tu Diệp Vân liền thấy Diệp Hoài Quân một mình lăn xe đi ra, trên người phủ kiện y phục dày, bao chặt kín không kẽ hở.
Cung nữ này hầu hạ rất tốt.
“Quân Bạch… Hi (ảnh chào bằng tiếng anh)…” Tu Diệp Vân tự quyết định, coi Diệp Hoài Quân thật là Lãnh Quân Bạch, hơn nữa tưởng như y có thể nghe thấy hắn nói.
“A… Ngươi xem, hôm nay ánh trăng thật tròn a! Khó trách Diệp Hoài Hâm đuổi ta ra ngoài, thì ra là để cho hai ta đoàn tụ a…” Tu Diệp Vân tiếp tục, dù Diệp Hoài Quân cũng chưa liếc qua hướng này một cái.
“Đúng là ta đã trách lầm hắn, hắn là người tốt.” Tu Diệp Vân gật gật đầu, sau đó bay tới trước mặt Diệp Hoài Quân, nhìn đôi con ngươi màu rám nắng kia, “Hôm nay không tới thăm ngươi, có nhớ ta không a?” Ngữ khí giống như đang dỗ một đứa bé.
Nhưng vào lúc này, Tu Diệp Vân thấy Diệp Hoài Quân phất phất tay, cung nữ kêu Đông Mai kia liền đi ra, trong tay còn cầm giấy bút, “Vương gia, có gì phân phó?”
Ta ngửi thấy mùi khét, ngươi đang đốt gì sao? Diệp Hoài Quân trên giấy viết nói.
“Mùi khét?” Đông Mai nhăn mũi, “Không có a, Vương gia, Đông Mai không có ngửi thấy gì.”
Diệp Hoài Quân buông bút, lại qua một lát, y viết tiếp nói, “Chắc ta nhầm rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Đông Mai đáp.
Tu Diệp Vân nghi hoặc nhíu mi, Diệp Hoài Quân nói tới mùi khét, không phải là từ y phục của mình chứ… Chẳng lẽ, đúng như mình nghĩ, y thật sự có thể cảm giác được sự tồn tại của ta? Theo lý thuyết… Không thể nào… Thế nhưng, nếu không cảm thấy, sao lại ngửi được mùi khét? Tu Diệp Vân trăm tư khó giải.
Nhưng vào lúc này, Tu Diệp Vân thấy Diệp Hoài Quân ngẩng đầu, nhìn ánh trăng, tựa hồ nghĩ đến cái gì. Tu Diệp Vân cũng ngẩng đầu, nhìn ánh trăng, “Quân Bạch…”
Lắc đầu, Tu Diệp Vân lại nhìn về phía Diệp Hoài Quân, tuy rằng, Diệp Hoài Quân còn đang nhìn ánh trăng.
“Ai… Quân Bạch a, chúng ta lâu như vậy không gặp mặt, tới tâm tâm tương ấn đi…” Nói xong, Tu Diệp Vân giơ tay lên, sau đó đưa đến trước mắt Diệp Hoài Quân. Cái gọi là tâm tâm tương ấn, chẳng qua là nói cho dễ nghe, nói trắng ra, chính là tay đối tay… kề sát vào nhau, nói buồn nôn chút, chính là tay kề tay, cảm thụ tâm đối phương…
Tu Diệp Vân vốn cũng chỉ là tự khiển tự vui, lại không nghĩ rằng, hắn lại thấy Diệp Hoài Quân cúi đầu, thu hồi ánh mắt nhìn trăng, ngược lại chậm rãi giơ tay lên, làm ra động tác như hắn.
Diệp Hoài Quân tả hữu dò xét, sau đó tay lại tiến thêm về phía trước.
Nhanh… Nhanh lên … Tu Diệp Vân nhìn bàn tay kia cách ngày càng gần, cũng sắp chạm tới tay mình.
Hắn đột nhiên cảm thấy, tâm nhảy nhanh hơn, nếu… nếu Diệp Hoài Quân… Thật sự đụng tới mình, sẽ… sẽ như thế nào?
Không có gì ngoài dự liệu, tay Diệp Hoài Quân lung tung sờ soạng, xuyên qua tay Tu Diệp Vân. Sau đó, y nhanh chóng thu hồi bàn tay, nhìn tay mình, trên mặt lộ ra kinh ngạc.
Đông Mai trùng hợp đi ra, lại thấy Tam vương gia luôn không có cảm xúc gì, trên mặt rốt cục có biểu tình.
Đông Mai có chút kinh ngạc, từ khi nàng hầu hạ Tam vương gia tới nay, chưa từng thấy Tam vương gia có biểu tình gì, đúng như nghe đồn bên ngoài, Tam vương gia không có các loại cảm xúc hỉ nộ ái ố.
Thế nhưng, nàng hiện tại cư nhiên thấy Tam vương gia đang kinh ngạc nhìn tay mình, đây là có chuyện gì? Đông Mai không khỏi lo lắng, “Vương gia, ngài làm sao vậy?”
Nghe thấy tiếng Đông Mai, Diệp Hoài Quân khôi phục như thường, cầm lấy bút viết nói: Ta không sao, đẩy ta trở về phòng đi, ta mệt mỏi.
Đông Mai tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ có thể đợi ngày mai báo chuyện này cho Hoàng Thượng, có lẽ đây là hỉ sự.
Nhìn Diệp Hoài Quân bị đẩy vào, Tu Diệp Vân sửng sốt. Vừa rồi… là cảm giác gì? Điện giật? Vì sao? Không phải trong người vẫn còn điện do Diệp Hoài Hâm phóng ra chứ?
Vừa rồi khi bàn tay đụng vào nhau, liền giống như tình nhân mối tình đầu môi chạm môi vậy. Mang theo chút thăm dò, nhưng lại ấm áp, khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, không biết làm sao.
Tu Diệp Vân sờ sờ trái tim.
Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
“Lão công, tối qua ngươi đi đâu?” Mới vừa hạ triều Diệp Hoài Hâm đã hỏi như vậy.
Tu Diệp Vân ngẩng đầu, sau đó ‘ngồi’ lên ghế, vắt chân, “Ta? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đi tới đâu?”
“Dùng kính ngữ.” Diệp Hoài Hâm mặt không chút thay đổi nói.
“Nga.” Tu Diệp Vân gật gật đầu, “Hoàng Thượng, ngài cảm thấy ta sẽ tới chỗ nào?”
“Ngươi tới Diệp điện.” Diệp Hoài Hâm phẫn nộ.
“Ngươi đuổi ta đi, ta đương nhiên tới nơi ta muốn tới.”
“Ngươi thích Tam đệ?”
Tu Diệp Vân nhìn Diệp Hoài Hâm, không biết nên trả lời như thế nào, “Hắn bộ dạng xinh đẹp, hòa ái hơn ngươi, ta ở chỗ này chỉ quen biết hai người các ngươi, đương nhiên đi tìm hắn.” Hắn cũng sẽ không giống ngươi ‘đánh đòn cảnh cáo’ ta.
Đột nhiên, Diệp Hoài Hâm đập bàn, “Ngươi tối qua đi Diệp điện, rốt cuộc làm cái gì? Vì sao Đông Mai hôm nay tới báo, Tam đệ tối qua có cảm xúc?”
“Ngươi làm gì kinh ngạc như vậy?” Tu Diệp Vân hỏi, “Có cảm xúc, đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Thế… Thế nhưng cảm xúc này cũng nên từ chú định nhân dị tộc gây cho hắn mới được, ngươi rốt cuộc làm cái gì? Làm cho hắn có cảm xúc trước, vạn nhất xảy ra vấn đề gì thì nên làm gì bây giờ?”
Tu Diệp Vân nhíu mày không nói, cũng không nghĩ tới Diệp Hoài Hâm kích động tới vậy. “Sao lại là ta làm cho hắn có cảm xúc trước? Nói không chừng, ta chính là…” Là chú định nhân đó a! Tu Diệp Vân chưa nói ra, mà lại như đang nhắc nhở Diệp Hoài Hâm.
“Từ từ…” Diệp Hoài Hâm trầm tĩnh lại, “Ngươi… Từ đâu tới?”
“Dù sao, cũng không phải nơi ngươi biết đến.”
“Kia… Cũng là dị tộc?” Diệp Hoài Hâm nói, “Chẳng lẽ… Ngươi thật sự…” Diệp Hoài Hâm có chút không dám tin tưởng, Tam đệ của mình, chú định nhân của y, sao có thể là một con quỷ?
Còn là một con quỷ… vô sỉ như vậy!
“Ngươi có phải đang mắng ta hay không?” Tu Diệp Vân tuy rằng kinh ngạc vì biểu tình mới xuất hiện của Hâm mặt than, thế nhưng nhìn vẻ mặt chán ghét này, cộng thêm ánh mắt ghét bỏ, Tu Diệp Vân liền khó chịu.
“Trẫm chỉ cảm thấy, ngươi vô sỉ như thế, thế nào lại là hy vọng của Tam đệ.” Diệp Hoài Hâm bình tĩnh nói.
“Ta vô sỉ? Ta hình như không làm cái gì đi…” Tu Diệp Vân phiền muộn, hắn không phải là trước mặt Diệp Hoài Hâm dùng ngôn ngữ đùa giỡn Diệp Hoài Quân chút thôi sao? Chỉ một lần như vậy, liền bị coi là vô sỉ?
“Ngươi cả ngày chiếm long sàng cùng tẩm cung của trẫm, đuổi cũng không đi, hiện giờ lại nổi lên tâm tư xấu xa với Tam đệ của trẫm, vậy còn chưa đủ vô sỉ?” Diệp Hoài Hâm trần thuật, khiến Tu Diệp Vân nộ khí.
“Đuổi cũng không đi?” Tu Diệp Vân đề cao thanh âm, “Ngươi đuổi sao?”
“Người bình thường, nếu có chút chi giác, sẽ không bám trụ trong nhà người xa lạ lâu như vậy.” Ngụ ý, Tu Diệp Vân không chỉ vô sỉ, còn không có chi giác.
“Ta là người sao?” Tu Diệp Vân quát, nếu hắn là người thì tốt rồi! Cũng không cần cả ngày ăn không ngồi rồi như vậy, không có việc gì lại khiến người ta chán ghét. Từ khi biến thành quỷ, đã cảm thấy bản thân thập phần vô dụng, không chỉ không thể báo thù, mà ngay cả muốn trở về nhìn Minh Tinh một cái đều không được.
Hắn đã nhẫn nại rất nhiều! Ở một nơi không quen biết, không ai thấy mình, duy nhất có thể cảm giác được mình, vẫn là mặt than. Hiện giờ mặt than này có biểu tình, thế nhưng lại ghét bỏ mình!
MD! Ngươi nghĩ ta muốn ăn bám ở chỗ này sao? Ta muốn quay về Vũ Phong đại lục, ta muốn vì mình, vì Minh Tuyết vì Tu Trạch Vũ báo thù, ta muốn nhìn Minh Tinh, xem y có hảo ăn hảo ngủ hay không! Nhìn xem bụng y có cái gì biến hóa hay không!
Nơi này có ai biết chứ? Không ai lý giải còn chưa tính, còn bị người ta nói thành vô sỉ.
Đột nhiên bị lửa giận kích phát, Tu Diệp Vân không ngừng oán hận, cũng đã quên dùng thứ Tức Vũ đưa cho để áp chế lửa giận. Tu Diệp Vân lúc này, đang chìm đắm trong phẫn nộ, căn bản không phát hiện quanh thân đã bắt đầu lan tràn lệ khí.
Diệp Hoài Hâm nhìn không khi quanh Tu Diệp Vân rõ ràng không ổn, biến sắc. Không đúng, đây là điềm báo hóa thành lệ quỷ, phải nhanh chóng áp chế.
Giơ tay lên, Diệp Hoài Hâm khẽ niệm khẩu quyết, một đạo tử quang vây quanh Tu Diệp Vân, bao lấy hắn. Chỉ cần không cho lệ khí đụng tới Tu Diệp Vân là ổn.
Ngay từ đầu, lệ khí nhờ có pháp thuật của Diệp Hoài Hâm mà dần dần biến mất, thế nhưng không bao lâu, Tu Diệp Vân tựa hồ tự mình tránh khỏi trói buộc của tử quang. Tử quang vừa vỡ, lệ khí lập tức một lần nữa dấy lên, vây quanh Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân hé miệng, phát ra tiếng gào thét của dã thú.
“Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì!” Thị vệ ngoài cửa nghe thấy thanh âm bất thường, đều tới gần Bàn Long điện.
“Không được trẫm cho phép, không ai được phép vào!” Diệp Hoài Hâm lớn tiếng hạ lệnh, y sợ bọn thị vệ nhất thời xúc động, sẽ chọc giận Tu Diệp Vân.
Diệp Hoài Hâm không biết, rốt cuộc Tu Diệp Vân trước khi chết đã gặp chuyện gì mà làm hắn oán niệm nặng như vậy, lại có thể phá tan trói buộc. Đồng dạng, y cũng không biết vừa rồi rốt cuộc đã nói gì mà dẫn tới Tu Diệp Vân tức giận.
Đột nhiên, Diệp Hoài Hâm thấy Tu Diệp Vân run rẩy, thầm nghĩ không tốt. Mơ hồ cảm thấy Tu Diệp Vân có thể sẽ làm việc gây thương tổn cho người khác, lập tức chuẩn bị phòng bị. Nhưng ai ngờ, Tu Diệp Vân lại không công kích tới y, mà lại hướng tới nóc nhà bay đi.
‘Rầm!’ một tiếng, Tu Diệp Vân thế nhưng phá tan nóc nhà, hướng về phương hướng không biết tên bay đi.
Tới khi Diệp Hoài Hâm đuổi theo ra, Tu Diệp Vân đã không còn bóng dáng.
Tu Diệp Vân bay rất nhanh. Lúc này, trong lòng hắn thầm nghĩ tới Vân Na, không hiểu sao, tên nữ nhân này bỗng nảy lên trong đầu, tựa hồ Vân Na không chết, hắn sẽ không thể an tâm. Mơ hồ nhớ rõ Tức Vũ đã nói, không thể kích động, nếu không sẽ không ai cứu được mình, thế nhưng hiện tại… Dường như đã không thể dừng lại nữa.
Tựa hồ, đã không phải mình đang phi hành, mà là hận ý trong lòng, cùng lệ khí đang khuấy động thân thể hắn.
Tu Diệp Vân nhắm mắt lại. Cùng lắm thì, đồng quy vu tận.
Thật là kỳ quái.
Chẳng lẽ là nghe Diệp Hoài Hâm kêu lão công vài lần, tiềm thức liền đem mình trở thành phu quân y? Tu Diệp Vân lắc đầu, đá bay suy luận không thực tế này.
Không nghĩ cái đó nữa, ngẫm lại Diệp Hoài Quân đi. Tu Diệp Vân cảm thấy, Diệp Hoài Quân có thể biết mình tồn tại. Bởi vì, mỗi khi Tu Diệp Vân nói chuyện, Diệp Hoài Quân đều nhìn nhìn về phía mình, thậm chí có đôi khi, giống như lần trước, lấy tay sờ soạng.
Tuy nói, lấy người khác làm thế thân là vô đạo đức, thế nhưng Tu Diệp Vân cũng không phải đem Diệp Hoài Quân trở thành thế thân gì đó. Hắn chỉ đơn thuần là muốn nhìn gương mặt Diệp Hoài Quân mà thôi. Dù sao, đó là khuôn mặt tương tự tới trăm phần trăm. Nếu, khuôn mặt này có chút biểu tình khác, thật là tốt biết bao?
“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Diệp Hoài Hâm vừa lúc trở về, liền thấy Tu Diệp Vân ở đó ngẩn người, trên mặt còn lộ ra biểu tình say mê, tựa hồ đang hưởng thụ cái gì.
“Nghĩ tới Diệp Hoài Quân.” Tu Diệp Vân đang nhập thần, lập tức nhịn không được, thốt ra.
Ánh mắt Diệp Hoài Hâm lóe sáng, “Nghĩ tới Tam đệ ta làm chi?”
Nghe thanh âm kia mơ hồ có chút phẫn nộ, Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, giờ mới phát hiện, Diệp Hoài Hâm không biết khi nào đã vào tẩm cung. “Ách…”
“Nghĩ tới Tam đệ ta làm chi?” Lần này trong giọng nói trừ bỏ phẫn nộ còn tăng thêm chút uy hiếp, giống như cảnh cáo Tu Diệp Vân đừng hòng có mơ tưởng gì tới Tam đệ y.
Tu Diệp Vân nhìn nhìn Diệp Hoài Hâm, người này.. mặt đổi sắc a? Thú vị thú vị! Vì thế, Tu Diệp Vân tự hỏi một lát, lỗ mãng nói, “Không gạt ngươi a Hoàng Thượng, ta từ lần trước thấy được Tam đệ ngươi xinh đẹp động lòng người, đêm không thể ngủ, lăn qua lộn lại, luôn nghĩ tới hắn, nhớ nhung bao ngày, ai… Quên không được…” Tu Diệp Vân khẽ vuốt trán, một bộ đáng tiếc, “Quên không được a…” Sau đó còn liên tục thở dài.
Quả nhiên, Diệp Hoài Hâm sắc mặt không đúng. Tu Diệp Vân thấy tay Diệp Hoài Hâm phát ra lam quang yếu ớt, sau đó lam quang chậm rãi biến mất. Ách… Người này không phải muốn giết ‘quỷ’ diệt khẩu đi?
“Đồ vô sỉ!” Diệp Hoài Hâm ‘ba!’ một tiếng thưởng cho Tu Diệp Vân một cái tát. Sau đó, khi Tu Diệp Vân còn đang kinh ngạc vì sao Diệp Hoài Hâm có thể đụng được tới hắn, liền làm thuật đá Tu Diệp Vân ra khỏi Bàn Long điện.
Tu Diệp Vân bay ra ngoài điện, trên mặt đau đau rát rát. Vốn định trêu chọc mặt than này cho y lộ ra biểu tình khác một chụt, không nghĩ tới mặt than này không biết dùng pháp thuật gì đụng tới mình, còn cho mình một cái tát.
Tu Diệp Vân biểu tình có điểm 囧. Hắn làm gì y? Không phải.. Ách… giọng điệu lỗ mãng chút… Hình dung Diệp Hoài Quân giống nữ nhân chút sao? Đích xác, năm chữ xinh đẹp động lòng người, đích xác không thích hợp với Diệp Hoài Quân. Càng thêm không thích hợp với Lãnh Quân Bạch, trong mắt Tu Diệp Vân, Lãnh Quân Bạch cũng không phải dạng xinh đẹp động lòng người này.
Y là một thể tổng hợp, tập hợp mảnh mai, cường đại, anh tuấn, thần võ làm một thể.
Tiểu Bạch… Tu Diệp Vân mặc niệm. Tuy không còn Lãnh Quân Bạch ở bên, nhưng hắn thường xuyên gọi y như vậy.
Bên ngoài gió thổi vù vù, Tu Diệp Vân sợ run người. Sau đó chuẩn bị xuyên cửa mà vào. Diệp Hoài Hâm cũng thật ngốc, không biết mình là quỷ sao? Chẳng lẽ bị đuổi ra thì không tự vào được? Thật là…
Tu Diệp Vân nghĩ như vậy, xoay người bay vào điện, kết quả, trong nháy mắt chạm tới cánh cửa…
‘Rè rè… xoẹt… Ba… ’
Dường như chạm phải hàng rào điện. Tu Diệp Vân cả người run rẩy, không khác gì bị điện giật. Lập tức rời xa cửa điện, Tu Diệp Vân ngửi thấy mùi khét, cúi đầu nhìn, quả nhiên, y phục của mình bị điện làm ra một cái động, gió trực tiếp theo động luồn vào, lạnh hơn. Tu Diệp Vân thân thể run rẩy, “Xem như ngươi lợi hại!”
Vì thế, này thực sự trở thành không nhà để về.
Nhìn chung quanh một mảnh tối đen, Tu Diệp Vân buồn bực, lúc này, mọi người hầu như đều đã ngủ, trừ bỏ bọn thị vệ. Hiện giờ bị giam ở ngoài cửa, nên đi đâu đây?
Nếu không… Nếu không đến Diệp điện nhìn một cái? Vừa lúc hôm nay hắn còn chưa đi nhìn Diệp Hoài Quân đâu! Nghĩ như vậy, Tu Diệp Vân liền lập tức hành động, kết quả, được rồi… Tu Diệp Vân không nghĩ tới, Diệp điện cũng bị bỏ thêm tầng ‘hàng rào điện’, làm cho hắn không vào được.
Diệp Hoài Hâm! Ngươi điên rồi! Ngay cả chỗ ta muốn tới cũng đoán trước được! Ta thả mặc kệ ngươi làm phép thế nào, ngươi làm cho ta trong một ngày bị điện giật hai lần, muốn đoạt mệnh ta sao? Cho dù ta đã chết! Tu Diệp Vân tức giận bất bình.
Bất quá, nhân vật như Tu Diệp Vân, cũng coi như có chút vận khí, đang lúc hắn hận không thể hủy sạch hoàng cung, hắn nghe được thứ thanh âm… mà đối với hắn mà nói, là thập phần động lòng người.
“Tam vương gia, bên ngoài gió lớn, vẫn nên sớm đi nghỉ thôi.” Đây là thanh âm của cung nữ lần trước.
Qua một lát, cung nữ kia lại nói, “Vậy được rồi, Vương gia, Đông Mai lấy cho ngài kiện y phục chắn gió đi.”
Qua một lát, Tu Diệp Vân liền thấy Diệp Hoài Quân một mình lăn xe đi ra, trên người phủ kiện y phục dày, bao chặt kín không kẽ hở.
Cung nữ này hầu hạ rất tốt.
“Quân Bạch… Hi (ảnh chào bằng tiếng anh)…” Tu Diệp Vân tự quyết định, coi Diệp Hoài Quân thật là Lãnh Quân Bạch, hơn nữa tưởng như y có thể nghe thấy hắn nói.
“A… Ngươi xem, hôm nay ánh trăng thật tròn a! Khó trách Diệp Hoài Hâm đuổi ta ra ngoài, thì ra là để cho hai ta đoàn tụ a…” Tu Diệp Vân tiếp tục, dù Diệp Hoài Quân cũng chưa liếc qua hướng này một cái.
“Đúng là ta đã trách lầm hắn, hắn là người tốt.” Tu Diệp Vân gật gật đầu, sau đó bay tới trước mặt Diệp Hoài Quân, nhìn đôi con ngươi màu rám nắng kia, “Hôm nay không tới thăm ngươi, có nhớ ta không a?” Ngữ khí giống như đang dỗ một đứa bé.
Nhưng vào lúc này, Tu Diệp Vân thấy Diệp Hoài Quân phất phất tay, cung nữ kêu Đông Mai kia liền đi ra, trong tay còn cầm giấy bút, “Vương gia, có gì phân phó?”
Ta ngửi thấy mùi khét, ngươi đang đốt gì sao? Diệp Hoài Quân trên giấy viết nói.
“Mùi khét?” Đông Mai nhăn mũi, “Không có a, Vương gia, Đông Mai không có ngửi thấy gì.”
Diệp Hoài Quân buông bút, lại qua một lát, y viết tiếp nói, “Chắc ta nhầm rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Đông Mai đáp.
Tu Diệp Vân nghi hoặc nhíu mi, Diệp Hoài Quân nói tới mùi khét, không phải là từ y phục của mình chứ… Chẳng lẽ, đúng như mình nghĩ, y thật sự có thể cảm giác được sự tồn tại của ta? Theo lý thuyết… Không thể nào… Thế nhưng, nếu không cảm thấy, sao lại ngửi được mùi khét? Tu Diệp Vân trăm tư khó giải.
Nhưng vào lúc này, Tu Diệp Vân thấy Diệp Hoài Quân ngẩng đầu, nhìn ánh trăng, tựa hồ nghĩ đến cái gì. Tu Diệp Vân cũng ngẩng đầu, nhìn ánh trăng, “Quân Bạch…”
Lắc đầu, Tu Diệp Vân lại nhìn về phía Diệp Hoài Quân, tuy rằng, Diệp Hoài Quân còn đang nhìn ánh trăng.
“Ai… Quân Bạch a, chúng ta lâu như vậy không gặp mặt, tới tâm tâm tương ấn đi…” Nói xong, Tu Diệp Vân giơ tay lên, sau đó đưa đến trước mắt Diệp Hoài Quân. Cái gọi là tâm tâm tương ấn, chẳng qua là nói cho dễ nghe, nói trắng ra, chính là tay đối tay… kề sát vào nhau, nói buồn nôn chút, chính là tay kề tay, cảm thụ tâm đối phương…
Tu Diệp Vân vốn cũng chỉ là tự khiển tự vui, lại không nghĩ rằng, hắn lại thấy Diệp Hoài Quân cúi đầu, thu hồi ánh mắt nhìn trăng, ngược lại chậm rãi giơ tay lên, làm ra động tác như hắn.
Diệp Hoài Quân tả hữu dò xét, sau đó tay lại tiến thêm về phía trước.
Nhanh… Nhanh lên … Tu Diệp Vân nhìn bàn tay kia cách ngày càng gần, cũng sắp chạm tới tay mình.
Hắn đột nhiên cảm thấy, tâm nhảy nhanh hơn, nếu… nếu Diệp Hoài Quân… Thật sự đụng tới mình, sẽ… sẽ như thế nào?
Không có gì ngoài dự liệu, tay Diệp Hoài Quân lung tung sờ soạng, xuyên qua tay Tu Diệp Vân. Sau đó, y nhanh chóng thu hồi bàn tay, nhìn tay mình, trên mặt lộ ra kinh ngạc.
Đông Mai trùng hợp đi ra, lại thấy Tam vương gia luôn không có cảm xúc gì, trên mặt rốt cục có biểu tình.
Đông Mai có chút kinh ngạc, từ khi nàng hầu hạ Tam vương gia tới nay, chưa từng thấy Tam vương gia có biểu tình gì, đúng như nghe đồn bên ngoài, Tam vương gia không có các loại cảm xúc hỉ nộ ái ố.
Thế nhưng, nàng hiện tại cư nhiên thấy Tam vương gia đang kinh ngạc nhìn tay mình, đây là có chuyện gì? Đông Mai không khỏi lo lắng, “Vương gia, ngài làm sao vậy?”
Nghe thấy tiếng Đông Mai, Diệp Hoài Quân khôi phục như thường, cầm lấy bút viết nói: Ta không sao, đẩy ta trở về phòng đi, ta mệt mỏi.
Đông Mai tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ có thể đợi ngày mai báo chuyện này cho Hoàng Thượng, có lẽ đây là hỉ sự.
Nhìn Diệp Hoài Quân bị đẩy vào, Tu Diệp Vân sửng sốt. Vừa rồi… là cảm giác gì? Điện giật? Vì sao? Không phải trong người vẫn còn điện do Diệp Hoài Hâm phóng ra chứ?
Vừa rồi khi bàn tay đụng vào nhau, liền giống như tình nhân mối tình đầu môi chạm môi vậy. Mang theo chút thăm dò, nhưng lại ấm áp, khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, không biết làm sao.
Tu Diệp Vân sờ sờ trái tim.
Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
“Lão công, tối qua ngươi đi đâu?” Mới vừa hạ triều Diệp Hoài Hâm đã hỏi như vậy.
Tu Diệp Vân ngẩng đầu, sau đó ‘ngồi’ lên ghế, vắt chân, “Ta? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đi tới đâu?”
“Dùng kính ngữ.” Diệp Hoài Hâm mặt không chút thay đổi nói.
“Nga.” Tu Diệp Vân gật gật đầu, “Hoàng Thượng, ngài cảm thấy ta sẽ tới chỗ nào?”
“Ngươi tới Diệp điện.” Diệp Hoài Hâm phẫn nộ.
“Ngươi đuổi ta đi, ta đương nhiên tới nơi ta muốn tới.”
“Ngươi thích Tam đệ?”
Tu Diệp Vân nhìn Diệp Hoài Hâm, không biết nên trả lời như thế nào, “Hắn bộ dạng xinh đẹp, hòa ái hơn ngươi, ta ở chỗ này chỉ quen biết hai người các ngươi, đương nhiên đi tìm hắn.” Hắn cũng sẽ không giống ngươi ‘đánh đòn cảnh cáo’ ta.
Đột nhiên, Diệp Hoài Hâm đập bàn, “Ngươi tối qua đi Diệp điện, rốt cuộc làm cái gì? Vì sao Đông Mai hôm nay tới báo, Tam đệ tối qua có cảm xúc?”
“Ngươi làm gì kinh ngạc như vậy?” Tu Diệp Vân hỏi, “Có cảm xúc, đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Thế… Thế nhưng cảm xúc này cũng nên từ chú định nhân dị tộc gây cho hắn mới được, ngươi rốt cuộc làm cái gì? Làm cho hắn có cảm xúc trước, vạn nhất xảy ra vấn đề gì thì nên làm gì bây giờ?”
Tu Diệp Vân nhíu mày không nói, cũng không nghĩ tới Diệp Hoài Hâm kích động tới vậy. “Sao lại là ta làm cho hắn có cảm xúc trước? Nói không chừng, ta chính là…” Là chú định nhân đó a! Tu Diệp Vân chưa nói ra, mà lại như đang nhắc nhở Diệp Hoài Hâm.
“Từ từ…” Diệp Hoài Hâm trầm tĩnh lại, “Ngươi… Từ đâu tới?”
“Dù sao, cũng không phải nơi ngươi biết đến.”
“Kia… Cũng là dị tộc?” Diệp Hoài Hâm nói, “Chẳng lẽ… Ngươi thật sự…” Diệp Hoài Hâm có chút không dám tin tưởng, Tam đệ của mình, chú định nhân của y, sao có thể là một con quỷ?
Còn là một con quỷ… vô sỉ như vậy!
“Ngươi có phải đang mắng ta hay không?” Tu Diệp Vân tuy rằng kinh ngạc vì biểu tình mới xuất hiện của Hâm mặt than, thế nhưng nhìn vẻ mặt chán ghét này, cộng thêm ánh mắt ghét bỏ, Tu Diệp Vân liền khó chịu.
“Trẫm chỉ cảm thấy, ngươi vô sỉ như thế, thế nào lại là hy vọng của Tam đệ.” Diệp Hoài Hâm bình tĩnh nói.
“Ta vô sỉ? Ta hình như không làm cái gì đi…” Tu Diệp Vân phiền muộn, hắn không phải là trước mặt Diệp Hoài Hâm dùng ngôn ngữ đùa giỡn Diệp Hoài Quân chút thôi sao? Chỉ một lần như vậy, liền bị coi là vô sỉ?
“Ngươi cả ngày chiếm long sàng cùng tẩm cung của trẫm, đuổi cũng không đi, hiện giờ lại nổi lên tâm tư xấu xa với Tam đệ của trẫm, vậy còn chưa đủ vô sỉ?” Diệp Hoài Hâm trần thuật, khiến Tu Diệp Vân nộ khí.
“Đuổi cũng không đi?” Tu Diệp Vân đề cao thanh âm, “Ngươi đuổi sao?”
“Người bình thường, nếu có chút chi giác, sẽ không bám trụ trong nhà người xa lạ lâu như vậy.” Ngụ ý, Tu Diệp Vân không chỉ vô sỉ, còn không có chi giác.
“Ta là người sao?” Tu Diệp Vân quát, nếu hắn là người thì tốt rồi! Cũng không cần cả ngày ăn không ngồi rồi như vậy, không có việc gì lại khiến người ta chán ghét. Từ khi biến thành quỷ, đã cảm thấy bản thân thập phần vô dụng, không chỉ không thể báo thù, mà ngay cả muốn trở về nhìn Minh Tinh một cái đều không được.
Hắn đã nhẫn nại rất nhiều! Ở một nơi không quen biết, không ai thấy mình, duy nhất có thể cảm giác được mình, vẫn là mặt than. Hiện giờ mặt than này có biểu tình, thế nhưng lại ghét bỏ mình!
MD! Ngươi nghĩ ta muốn ăn bám ở chỗ này sao? Ta muốn quay về Vũ Phong đại lục, ta muốn vì mình, vì Minh Tuyết vì Tu Trạch Vũ báo thù, ta muốn nhìn Minh Tinh, xem y có hảo ăn hảo ngủ hay không! Nhìn xem bụng y có cái gì biến hóa hay không!
Nơi này có ai biết chứ? Không ai lý giải còn chưa tính, còn bị người ta nói thành vô sỉ.
Đột nhiên bị lửa giận kích phát, Tu Diệp Vân không ngừng oán hận, cũng đã quên dùng thứ Tức Vũ đưa cho để áp chế lửa giận. Tu Diệp Vân lúc này, đang chìm đắm trong phẫn nộ, căn bản không phát hiện quanh thân đã bắt đầu lan tràn lệ khí.
Diệp Hoài Hâm nhìn không khi quanh Tu Diệp Vân rõ ràng không ổn, biến sắc. Không đúng, đây là điềm báo hóa thành lệ quỷ, phải nhanh chóng áp chế.
Giơ tay lên, Diệp Hoài Hâm khẽ niệm khẩu quyết, một đạo tử quang vây quanh Tu Diệp Vân, bao lấy hắn. Chỉ cần không cho lệ khí đụng tới Tu Diệp Vân là ổn.
Ngay từ đầu, lệ khí nhờ có pháp thuật của Diệp Hoài Hâm mà dần dần biến mất, thế nhưng không bao lâu, Tu Diệp Vân tựa hồ tự mình tránh khỏi trói buộc của tử quang. Tử quang vừa vỡ, lệ khí lập tức một lần nữa dấy lên, vây quanh Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân hé miệng, phát ra tiếng gào thét của dã thú.
“Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì!” Thị vệ ngoài cửa nghe thấy thanh âm bất thường, đều tới gần Bàn Long điện.
“Không được trẫm cho phép, không ai được phép vào!” Diệp Hoài Hâm lớn tiếng hạ lệnh, y sợ bọn thị vệ nhất thời xúc động, sẽ chọc giận Tu Diệp Vân.
Diệp Hoài Hâm không biết, rốt cuộc Tu Diệp Vân trước khi chết đã gặp chuyện gì mà làm hắn oán niệm nặng như vậy, lại có thể phá tan trói buộc. Đồng dạng, y cũng không biết vừa rồi rốt cuộc đã nói gì mà dẫn tới Tu Diệp Vân tức giận.
Đột nhiên, Diệp Hoài Hâm thấy Tu Diệp Vân run rẩy, thầm nghĩ không tốt. Mơ hồ cảm thấy Tu Diệp Vân có thể sẽ làm việc gây thương tổn cho người khác, lập tức chuẩn bị phòng bị. Nhưng ai ngờ, Tu Diệp Vân lại không công kích tới y, mà lại hướng tới nóc nhà bay đi.
‘Rầm!’ một tiếng, Tu Diệp Vân thế nhưng phá tan nóc nhà, hướng về phương hướng không biết tên bay đi.
Tới khi Diệp Hoài Hâm đuổi theo ra, Tu Diệp Vân đã không còn bóng dáng.
Tu Diệp Vân bay rất nhanh. Lúc này, trong lòng hắn thầm nghĩ tới Vân Na, không hiểu sao, tên nữ nhân này bỗng nảy lên trong đầu, tựa hồ Vân Na không chết, hắn sẽ không thể an tâm. Mơ hồ nhớ rõ Tức Vũ đã nói, không thể kích động, nếu không sẽ không ai cứu được mình, thế nhưng hiện tại… Dường như đã không thể dừng lại nữa.
Tựa hồ, đã không phải mình đang phi hành, mà là hận ý trong lòng, cùng lệ khí đang khuấy động thân thể hắn.
Tu Diệp Vân nhắm mắt lại. Cùng lắm thì, đồng quy vu tận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook