Nhân Sinh Trong Sách
-
Chương 3: Lãnh Quân Bạch
“Được rồi được rồi, ta đi là được.” Tu Diệp Vân cam chịu bất hạnh, mình bây giờ còn không có năng lực, vậy càng phải cố gắng, biến mình thành siêu việt không thể bị coi thường.
Cái gọi là lặn lội đường xa, đại khái chính là cái dạng này a, Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy như mình đi vào không phải là thế giới tinh linh gì đó, mà là cổ đại xa xôi. Hắn bị lạc giữa một thời không xa lạ, nhận hết mọi lăng nhục.
Có lẽ, sau này sẽ bị địa chủ áp bức đến đau ốm còn không có cơm ăn cuối cùng chết…
“Tu Diệp Vân, ngươi nghĩ gì thế!” Ti Kha đột nhiên kêu to, không rõ vì sao Tu Diệp Vân lại đột nhiên dừng lại, hai mắt mê mang nhìn phương xa.
“A? Nga, vâng, tiểu nhân tuân mệnh.” Được rồi, Tu Diệp Vân thừa nhận bản thân vừa rồi ‘hoang tưởng’, nhìn bộ dạng thê thảm hiện tại, ngẫm nghĩ tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, kết quả nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ mình thành một nô bộc đáng thương, lập tức hồi thần.
“Các ngươi đang cần đến trường sao?”
Tu Diệp Vân đi được nửa đường, lại nghe thấy phía sau phát ra tiếng, hắn phi thường muốn ‘bẹp’ người nọ một phát, với Tu Diệp Vân mà nói, khi hắn mệt mỏi, cư tiếp tục không ngừng, thì không có việc gì, nhưng một khi dừng lại, thì lại càng mệt, mà bây giờ, hắn thật vất vả kiên trì đi xa như vậy, lại bị người nọ chặn đứng, quả thực là… Hỗn đản!
“Nga, thiên a, bộ dạng ngươi thật xinh đẹp.” Người kia tới trước mặt Tu Diệp Vân, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tu Diệp Vân, tán thưởng.
“Ân.” Tu Diệp Vân ngẩng đầu nhìn người trước mắt, hơi cao hắn một chút, đại khái khoảng 1m87, mũi cao, con ngươi nâu trầm, tai nhọn, là Tinh Linh. Còn có một đầu rực lửa, trực tiếp nhảy vào tầm nhìn của Tu Diệp Vân, khiến Tu Diệp Vân có chút rung động nho nhỏ, “Ngươi cũng không kém.” Tu Diệp Vân nói.
“Cám ơn.” Nói xong, người nọ phi thường lịch thiệp nắm tay Tu Diệp Vân, tựa hồ muốn hôn tay hắn.”Điện hạ.”
Tu Diệp Vân đánh tay người nọ ra, hóa ra là nhận thức a, vậy khẳng định cũng không phải hạng tốt đẹp gì, nhất định là rình mỹ mạo của mình, hoặc đến trào phúng mình. Quả nhiên, Tu Diệp Vân liếc thấy một tia khinh bỉ trong mắt người kia!
“Ngươi đang cản đường đó, biết không?” Tu Diệp Vân mở miệng nói, “Còn có, ta mất ký ức, nói cách khác ta căn bản không biết ngươi là ai, cho nên xin ngươi không nên tùy tiện đụng vào bất kỳ nơi nào trên thân thể ta. Nói cho ngươi biết, lão tử học qua… rất nhiều thứ.”
“Ha ha.” Người nọ đột nhiên cười, “Điện hạ… tựa hồ không giống trước kia, ta là Phó hiệu trưởng Tu Trạch Vũ Hoàng Gia Ma Pháp Học Viện, Lãnh Quân Bạch, kiêm chức giáo viên ma pháp hệ hỏa, đúng rồi, kỳ thật ta không có quyền lợi gì, ai kêu ta trừ bỏ ma pháp hệ hỏa thì chẳng có gì xuất sắc?” Nói xong, Lãnh Quân Bạch vươn tay, “Hiện tại có thể nắm tay ngươi chưa?”
“Lãnh Quân Bạch? Không phải Lãnh Bạch Vân a!” Mẹ ta ơi, Tu Diệp Vân bắt đầu oán thầm, thế nào tên đám người này đều kỳ quái như vậy, thế nào lại khó đọc như thế. Tu Diệp Vân vừa nghĩ, vừa liếc qua Lãnh Quân Bạch, “Tay ngươi sao cứ giơ lên như vậy?”
“Ách…” ‘Bạch Vân’ sửng sốt, ngượng ngùng buông tay, “Điện hạ…” Ta không phải mới vừa hỏi ngươi có thể bắt tay với ngươi được không sao? Ai… Thất bại…
“Đừng điện hạ điện hạ, dù thế nào đi nữa cũng chẳng phải chính thống, ta hiện tại gọi là Tu Diệp Vân, ân… Gọi ta Diệp Vân là tốt rồi.” Tu Diệp Vân nói.
“Vậy, Diệp Vân có phải thực chán ghét ta? Tuy rằng trước kia chưa từng tiếp xúc với ngươi, nhưng sao lại cảm thấy ngươi không ưa ta?” Lãnh Quân Bạch có chút buồn bực hỏi, vừa bắt đầu người này đã không cho y sắc mặt hòa nhã, tuy rằng y biết người khác hay gọi hắn là Tiểu Môi, nhưng xuất phát từ lễ phép, y vẫn lựa chọn xưng hô ‘điện hạ’ như vậy, thế mà… vì cái gì tựa hồ cũng không có được kết quả tốt đẹp? Lãnh Quân Bạch khó hiểu.
“Ngay từ đầu mắt ngươi đã lộ ‘bỉ’ quang, ta sao phải lấy khuôn mặt tươi cười đón chào?” Tu Diệp Vân hỏi ngược lại.
“Nếu như vậy, như vậy ta xin tạ lỗi với ngươi.” Nghe xong lời Tu Diệp Vân, Lãnh Quân Bạch hơi sửng sờ, lập tức xin lỗi, đích xác, không chỉ y, đại khái trên phiến đại lục này kẻ thấy người này, đều sẽ lộ ra ánh mắt khinh bỉ, có điều, không nghĩ tới hắn mất trí nhớ sau lại thay đổi nhiều như vậy.
“Là như vậy, ân… hiện tại, lưng đau chân mỏi, đi không nổi, nhưng, lại không thể bỏ buổi khảo sát cấp bậc nhập học, nên làm gì bây giờ?” Tu Diệp Vân không để ý đến Lãnh Quân Bạch xin lỗi, mà vuốt cằm mình, bộ dạng buồn rầu.
“Ách… Này…” Lãnh Quân Bạch lại sửng sốt, có chút kỳ quái vì sao Tu Diệp Vân đột nhiên nói như vậy.
“Không bằng ngươi cõng ta đi. Ngươi cũng biết, ta vì tên hỗn đản Tu Trạch Vũ nhận biết bao ủy khuất, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn, giờ miệng vết thương vẫn còn đau…” Tu Diệp Vân liều mạng gạt nước mắt, có điều chỉ thấy giọt lệ kia treo ở khóe mắt, Tu Diệp Vân vừa mới chuẩn bị cho lệ chảy xuống, đã bị một tiếng hét cắt ngang.
“Tu Diệp Vân ——!” Ti Kha đứng một bên, “Đủ rồi đi? Ta đã cho ngươi đủ thời giờ nghỉ ngơi rồi, giờ ngươi đang làm cái gì? Diễn trò? Vậy nghĩa là đã thừa tinh thần, lên đường đi.”
“Ti Kha y sư, không sao, ta cũng khá thích Diệp Vân.” Lãnh Quân Bạch nói.
“Phải, hắn yêu thích ta mà.” Tu Diệp Vân nhìn Ti Kha.
“Quên đi, tùy các ngươi.” Ti Kha nói xong, chuyển hướng Lãnh Quân Bạch, “Đã có phó hiệu trưởng đại nhân bên cạnh, ta cũng không cần lo cho Diệp Vân, việc báo danh liền nhờ ngươi. Ngươi nhớ kỹ, Diệp Vân đã không còn như trước nữa.” Nói xong, Ti Kha lại lạnh lùng nhìn Tu Diệp Vân, giơ tay lên.
“Đừng!” Tu Diệp Vân tưởng Ti Kha muốn đánh hắn, thế nhưng, đau đớn không có tới, mà là ôn nhu vuốt ve. Tu Diệp Vân mở to mắt, nhìn Ti Kha trước mắt, vóc dáng Ti Kha không bằng mình, nàng kiễng chân, đưa tay đặt trên đầu mình.
“Ngươi a, cần phải kiếm nhiều bằng hữu, đã quên hết rồi, cũng đừng như trước kia, biết không? Quân Bạch lão sư là người tốt, bình thường ở trường có thể tìm hắn, nghe không?” Ti Kha nói xong, thanh âm ôn nhu trước nay chưa từng có.
“Ân.” Nhìn Ti Kha như vậy, Tu Diệp Vân cũng nhịn không được có chút cảm động, hắn biết, Ti Kha thật sự quan tâm tới mình.”Tái kiến.”
Ti Kha cười cười với Tu Diệp Vân, sau đó vỗ vỗ tay, lập tức tiêu thất.
“Ách…” Tu Diệp Vân ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mắt, quay sang hỏi Lãnh Quân Bạch, “Nàng đi như thế nào?”
“Thuấn di.” Lãnh Quân Bạch mỉm cười trả lời, bộ dạng một bộ hảo lão sư.
“Kia, một lần có thể đi vài người?” Tu Diệp Vân nhăn mi.
“Ân…” Lãnh Quân Bạch nghĩ nghĩ, “Lấy pháp lực của Ti Kha, một lần có thể mang theo mười người vẫn được.”
Nghe xong lời Lãnh Quân Bạch, Tu Diệp Vân hoàn toàn trầm mặc, tựa hồ dâng lên cái gì đó, sau đó hắn ngẩng đầu, lộ ra bộ mặt đen ngòm, giơ nắm tay, nhắm thẳng một quyền vào mắt Lãnh Quân Bạch.
“Sao ngươi lại đánh ta?” Lãnh Quân Bạch lấy tay che mắt, đợi lúc buông ra, con mắt đã tím một vòng.
“Mệt ta mới vừa rồi còn cảm động suýt khóc, nữ nhân này rõ ràng biết thuấn di, cư nhiên còn muốn để ta đi xa như vậy!” Tu Diệp Vân nổi giận đùng đùng nói, nắm tay còn thỉnh thoảng vung một hai cái, Lãnh Quân Bạch liền vội né tránh.
“Được rồi được rồi, đi nhanh đi.” Nói xong Lãnh Quân Bạch ngồi chồm hổm xuống.
“Ngươi làm gì vậy?” Tu Diệp Vân nhìn hành động của Lãnh Quân Bạch, có chút kỳ quái, sau đó, hắn nhăn mày, “Ngươi thật sự cõng ta?” Hắn vừa rồi chỉ là muốn trả thù một chút sự khinh bỉ Lãnh Quân Bạch lộ ra lúc đầu, thật không nghĩ đến… “Này… Ta và ngươi chiều cao cũng không quá chênh lệch, ngươi xác định ngươi có thể đỡ nổi ta?”
“Đương nhiên, ta cũng không phải nữ nhân không có khí lực!” Lãnh Quân Bạch gật gật đầu “Mau lên đây đi, bằng không sẽ không kịp.”
Này thật đúng là người tốt khó gặp a, nếu thành hảo hữu của mình, nhất định sẽ bị mình áp bức. Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch, dù sao người ta cũng tự nguyện, nghĩ như vậy, Tu Diệp Vân liền đem cả người đặt trên lưng Lãnh Quân Bạch. Lãnh Quân Bạch đem hai tay giữ lấy đùi Tu Diệp Vân, liền đứng lên.
“Ngươi… tuy rằng không nhẹ, nhưng cũng chẳng nặng mấy.” Lãnh Quân Bạch nhíu nhíu mày, rõ ràng lớn lên xinh đẹp như vậy, đáng tiếc là yêu sai người, Lãnh Quân Bạch lắc đầu, hôm nay thấy hắn khác với ngày thường, nói thật, bản thân trước kia cũng không thế nào thích Tu Diệp Vân, tuy rằng không biết hắn cùng Tu Trạch Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng, Tu Diệp Vân vẫn luôn quấn lấy Tu Trạch Vũ, cái này không tốt lắm, đối với nữ nhân quấn lấy mình, Lãnh Quân Bạch cho tới giờ chưa từng cấp cho gương mặt hòa ái, một cước đá văng, lăn bao xa thì lăn, mà Tu Trạch Vũ đã rất không tồi, ít nhất không làm trò trước mặt mọi người để Tu Diệp Vân…
“Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì.” Tu Diệp Vân cắt đứt suy nghĩ của Lãnh Quân Bạch, “Bất quá, sau này ta sẽ cường tráng hơn, biết không? Còn có, ta đã không thích Tu Trạch Vũ nữa, nếu hôm nay chúng ta gặp nhau, xét thấy ngươi không biểu hiện sự khinh bỉ rõ ràng, ta sẽ nói cho ngươi biết, Tu Trạch Vũ đối với ta, đã là quá khứ, dù sau này chúng ta có bên nhau, đó cũng là hắn yêu ta trước, ít nhất lúc này đây, ta tuyệt đối sẽ không yêu hắn trước.” Phảng phất là tuyên ngôn, Tu Diệp Vân khẳng định, ánh nắng sáng sớm mỏng manh chiếu lên mặt hắn, lại càng đẹp mắt, cả người như bọc bởi một tầng kim quang.
“Ta đã biết, có điều, ta nói thế nào cũng là một phó hiệu trưởng a, vì cái gì phải cõng một đệ tử?” Lãnh Quân Bạch hỏi, cũng không có được câu trả lời của Tu Diệp Vân, vốn định hỏi lại, lại nghe thấy tiếng thở nhịp nhàng truyền đến bên tai, hơi thở ấm áp lướt qua tai Lãnh Quân Bạch, tim y thế nào lại nhảy loạn, “Thật là, thế nào trước nay đều chưa từng như vậy? Xem ra ta gần đây bận quá không có làm ‘vận động’.”
Kỳ thật Tu Diệp Vân không ngủ, hắn chỉ là không muốn trả lời thôi, bất quá… “A, hóa ra Tiểu Bạch ngươi đã lâu chưa làm qua a, như vậy thật không hay, nghẹn lâu, sẽ sinh bệnh!”
“Vì sao lại gọi ta là Tiểu Bạch…”
“Ngươi người thì tốt. Lại có chút ngu ngốc.”
“Diệp Vân, ta không hề ngốc như vẻ bề ngoài đâu.”
“Ta muốn, ngươi dám không theo sao?” Tu Diệp Vân cũng không biết vì cái gì, lại thấy rất thân thiết với Lãnh Quân Bạch, tuy rằng hai người đối thoại cũng chẳng có chút dinh dưỡng, nhưng, không đến mức nhàm chán.”Phó hiệu trưởng thân ái, ta có thể cùng ngươi kết giao bằng hữu sao?”
“Đương nhiên.”
“Ân… Nhìn dáng vẻ ngươi, nhất định là lớn hơn ta, ta gọi ngươi là Bạch đại ca đi.” Tu Diệp Vân nói xong, lại lộ ra nụ cười gian, “Tiểu đệ ta thấy ca ca ngươi hỏa thiêu trong người, cho nên chuẩn bị tự động hiến thân.”
“Tốt, chẳng qua nếu như ngươi có thể gọi ta là Quân Bạch ta sẽ càng vui vẻ hơn.” Lãnh Quân Bạch cười cười, hắn hôm nay thực vui vẻ, đặc biệt là khi nói chuyện với Tu Diệp Vân.
“Ta muốn ở mặt trên!” Tu Diệp Vân lớn tiếng nói, chân không ngừng cọ lên đùi Lãnh Quân Bạch, “Quân Bạch…”
“Không được!” Lãnh Quân Bạch kiên quyết nói. Y thế nào cũng là sủng thị vô số, sao có thể bị áp?
“Ta đây bóp chết ngươi!” Tu Diệp Vân đem hai tay buộc chặt, siết cổ Lãnh Quân Bạch.
“Tùy tiện, ha ha…” Lãnh Quân Bạch cười nói, lấy loại khí lực hiện tại của Tu Diệp Vân, còn lâu mới bóp chết mình.
“Vậy nếu ta đạp ngươi?” Tu Diệp Vân lại dùng chân cọ xát hạ thân Lãnh Quân Bạch.
“Ta đột nhiên cảm thấy học nhẫn thuật quả là rất trọng yếu.”
Hai người cứ trêu chọc nhau, khiến đoạn đường rực rỡ thêm không ít, nhất là đối với Lãnh Quân Bạch. Bất quá, “Cái kia… Quân Bạch a, ngươi vì cái gì không dùng Thuấn di?” Tu Diệp Vân nghi ngờ hỏi.
“Aha ha, còn không phải vì nói chuyện với ngươi rất cao hứng, cho nên quên mất!” Lãnh Quân Bạch cười gượng vài tiếng, sau đó lập tức dùng Thuấn di ma pháp rời đi.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Tu Diệp Vân nhìn kiến trúc to lớn khí thế trước mắt, còn có phong cảnh đẹp đến không thể dời mắt, không khỏi có chút ngây ngốc. Toàn bộ dưới vầng thái dương đều tỏa hào quang trong suốt, nhìn kỹ, con đường tựa hồ được trải bằng thạch anh. Còn có cây cối hai bên, Tu Diệp Vân chưa thấy qua, hắn chỉ biết trên cây mọc thứ quả kỳ lạ, Tu Diệp Vân nhìn quét một lần, cư nhiên còn có táo vàng. Thực mẹ nó _ xa xỉ!
Thấy cảnh tượng như vậy, Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy, đây căn bản không phải là trường học, mà là một mảnh đất phát sáng kỳ quái…
“Diệp Vân, cha ngươi thực chú trọng của cải vật chất, cũng rất chú trọng hình tượng, nên mặt đất cùng vách tường đều do đủ loại thạch anh trải thành, làm việc cũng nhẹ chân nhẹ tay, đi đường không phát ra thanh âm.” Một bên Lãnh Quân Bạch thấy hai mắt Tu Diệp Vân đăm đăm ngẩn người, không khỏi mở miệng nói. Cũng phải, trường này… Lãnh Quân Bạch xem, quả thật quá khoa trương, huống chi, người trước mắt này còn mất ký ức, có loại phản ứng này cũng là bình thường.
“Nhẹ chân nhẹ tay?” Tu Diệp Vân nhìn kiến trúc xa hoa trước mắt, sau đó quay qua Lãnh Quân Bạch, “Ngươi có đao không?”
“Ách…” Lãnh Quân Bạch vốn đang kinh ngạc, lập tức xuất ra một thanh chủy thủ đưa cho Tu Diệp Vân, “Làm sao vậy?”
Tu Diệp Vân thỏa mãn nhận đao, nhìn chung quanh một chút, sau đó ngồi xổm xuống _, dùng dao tạc tạc xuống đất, chỉ nghe tiếng ‘leng keng, đông đông đông’, sau đó, Tu Diệp Vân đẩy đẩy đao nhọn, một khối thạch anh nảy lên, hắn cầm lấy thạch anh, đứng lên.
Lãnh Quân Bạch nhìn lỗ hổng phá hư mỹ cảnh trên đất, “Diệp Vân, ngươi… Ngươi làm gì?”
“Cái này gọi là lợi dụng phế vật, hiểu không?” Tu Diệp Vân bỏ thạch anh vào túi, “Để đây cho vạn người giẫm lên, nhất là tên Tu Trạch Vũ, còn không bằng cho ta một khối làm trang sức đi lấy lòng lão bà ta sau này.” Nói xong, hắn lại cạy thêm một khối nữa, nói với viên thạch anh kia, “Tiểu thủy tinh thân ái, bị ta nhìn trúng, là vinh hạnh của ngươi, hiểu không?” Sau đó ‘âu yếm’ thạch anh hai cái, thả vào túi.
Lãnh Quân Bạch nhìn một màn này, cả người đều choáng váng, hận mình tại sao không sớm nhận thức Tu Diệp Vân, bởi Tu Diệp Vân thật sự là quá hảo ngoạn, thấy thế nào cũng không giống trong truyền thuyết. Kết giao với người như vậy, Lãnh Quân Bạch nghĩ nghĩ, lại cảm thấy mình thực may mắn, khi kẻ khác đều khinh bỉ hắn, mình lại phát hiện điểm sáng ở hắn! “Chúng ta đi nhanh đi, xét ở vai bằng hữu của ngươi, Phó hiệu trưởng ta liền giúp ngươi báo danh đi!” Nói xong, lôi kéo tay Tu Diệp Vân hướng tới chỗ ghi danh.
Tu Diệp Vân nhìn chằm chằm bàn tay bị nắm, có chút cảm động, Lãnh Quân Bạch này, tuy là họ Lãnh, nhưng con người lại như mái tóc y, thật ấm áp a. Còn hơn tên Tu Trạch Vũ… Tu Diệp Vân như có suy nghĩ gì, con mình tự sát thiếu chút nữa là chết, lại chưa từng đến thăm, xem ra, ‘Tu Diệp Vân’ trước cũng rất đáng thương, đại khái đã bị Tu Trạch Vũ ghét bỏ triệt để.
“Diệp Vân, đừng phát ngốc, thế này, ngươi sẽ thấy một thủy tinh cầu, ngươi chỉ cần đem hai tay đặt lên là được, chủ yếu là xem xem thuộc tính của ngươi. Sau đó, à chọn sủng vật, việc ấy có chút điên cuồng… Tóm lại, ngươi nhanh một chút, có thể cướp được giống tốt, còn có, ngươi đang ở sân khảo thí thứ 3.” Lãnh Quân Bạch giúp Tu Diệp Vân báo danh xong, bắt đầu nhất nhất giải thích cho Tu Diệp Vân.
Tranh cướp? Không phải chứ, muốn mình không chút hình tượng chen chúc với đám tân sinh, chỉ vì tranh cướp cái… sủng vật gì đó?
“Diệp Vân, sủng vật rất trọng yếu, nó có thể bảo vệ ngươi, cùng ngươi luyện tập, nói chuyện phiếm, ăn uống vân vân…” Lãnh Quân Bạch nhìn Tu Diệp Vân vẻ mặt khinh thường, vội vàng giải thích tầm quan trọng của sủng vật, vừa nói vừa điểm ngón tay.
Hai điểm trước còn bình thường, nhưng hai điểm sau… Tu Diệp Vân nhìn bộ dạng Lãnh Quân Bạch, ‘hì hì’ bật cười, “Lãnh Quân Bạch, ngươi thật sự là một nam Tinh Linh trưởng thành?” Tu Diệp Vân cười càng thêm vui vẻ, “Lại còn điểm ngón tay nói chuyện, thiên na, ta có phải nên gọi ngươi là Bạch đệ đệ hay không.”
Nói xong, không hề để ý Lãnh Quân Bạch vẻ mặt xấu hổ, lập tức đi vào trường thi. Nhưng mà, đi vào Tu Diệp Vân liền choáng váng, vì cái gì? Bởi vì tất cả tân sinh so với một kẻ cao một mét tám lăm như hắn đều kém hơn ba mươi, bốn mươi centimet, mẹ nó _, toàn là tiểu hài tử! Còn mình… Tu Diệp Vân cười khổ, không có biện pháp, vì tương lai của mình, dọa người cũng không có gì!
Cái gọi là lặn lội đường xa, đại khái chính là cái dạng này a, Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy như mình đi vào không phải là thế giới tinh linh gì đó, mà là cổ đại xa xôi. Hắn bị lạc giữa một thời không xa lạ, nhận hết mọi lăng nhục.
Có lẽ, sau này sẽ bị địa chủ áp bức đến đau ốm còn không có cơm ăn cuối cùng chết…
“Tu Diệp Vân, ngươi nghĩ gì thế!” Ti Kha đột nhiên kêu to, không rõ vì sao Tu Diệp Vân lại đột nhiên dừng lại, hai mắt mê mang nhìn phương xa.
“A? Nga, vâng, tiểu nhân tuân mệnh.” Được rồi, Tu Diệp Vân thừa nhận bản thân vừa rồi ‘hoang tưởng’, nhìn bộ dạng thê thảm hiện tại, ngẫm nghĩ tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, kết quả nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ mình thành một nô bộc đáng thương, lập tức hồi thần.
“Các ngươi đang cần đến trường sao?”
Tu Diệp Vân đi được nửa đường, lại nghe thấy phía sau phát ra tiếng, hắn phi thường muốn ‘bẹp’ người nọ một phát, với Tu Diệp Vân mà nói, khi hắn mệt mỏi, cư tiếp tục không ngừng, thì không có việc gì, nhưng một khi dừng lại, thì lại càng mệt, mà bây giờ, hắn thật vất vả kiên trì đi xa như vậy, lại bị người nọ chặn đứng, quả thực là… Hỗn đản!
“Nga, thiên a, bộ dạng ngươi thật xinh đẹp.” Người kia tới trước mặt Tu Diệp Vân, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tu Diệp Vân, tán thưởng.
“Ân.” Tu Diệp Vân ngẩng đầu nhìn người trước mắt, hơi cao hắn một chút, đại khái khoảng 1m87, mũi cao, con ngươi nâu trầm, tai nhọn, là Tinh Linh. Còn có một đầu rực lửa, trực tiếp nhảy vào tầm nhìn của Tu Diệp Vân, khiến Tu Diệp Vân có chút rung động nho nhỏ, “Ngươi cũng không kém.” Tu Diệp Vân nói.
“Cám ơn.” Nói xong, người nọ phi thường lịch thiệp nắm tay Tu Diệp Vân, tựa hồ muốn hôn tay hắn.”Điện hạ.”
Tu Diệp Vân đánh tay người nọ ra, hóa ra là nhận thức a, vậy khẳng định cũng không phải hạng tốt đẹp gì, nhất định là rình mỹ mạo của mình, hoặc đến trào phúng mình. Quả nhiên, Tu Diệp Vân liếc thấy một tia khinh bỉ trong mắt người kia!
“Ngươi đang cản đường đó, biết không?” Tu Diệp Vân mở miệng nói, “Còn có, ta mất ký ức, nói cách khác ta căn bản không biết ngươi là ai, cho nên xin ngươi không nên tùy tiện đụng vào bất kỳ nơi nào trên thân thể ta. Nói cho ngươi biết, lão tử học qua… rất nhiều thứ.”
“Ha ha.” Người nọ đột nhiên cười, “Điện hạ… tựa hồ không giống trước kia, ta là Phó hiệu trưởng Tu Trạch Vũ Hoàng Gia Ma Pháp Học Viện, Lãnh Quân Bạch, kiêm chức giáo viên ma pháp hệ hỏa, đúng rồi, kỳ thật ta không có quyền lợi gì, ai kêu ta trừ bỏ ma pháp hệ hỏa thì chẳng có gì xuất sắc?” Nói xong, Lãnh Quân Bạch vươn tay, “Hiện tại có thể nắm tay ngươi chưa?”
“Lãnh Quân Bạch? Không phải Lãnh Bạch Vân a!” Mẹ ta ơi, Tu Diệp Vân bắt đầu oán thầm, thế nào tên đám người này đều kỳ quái như vậy, thế nào lại khó đọc như thế. Tu Diệp Vân vừa nghĩ, vừa liếc qua Lãnh Quân Bạch, “Tay ngươi sao cứ giơ lên như vậy?”
“Ách…” ‘Bạch Vân’ sửng sốt, ngượng ngùng buông tay, “Điện hạ…” Ta không phải mới vừa hỏi ngươi có thể bắt tay với ngươi được không sao? Ai… Thất bại…
“Đừng điện hạ điện hạ, dù thế nào đi nữa cũng chẳng phải chính thống, ta hiện tại gọi là Tu Diệp Vân, ân… Gọi ta Diệp Vân là tốt rồi.” Tu Diệp Vân nói.
“Vậy, Diệp Vân có phải thực chán ghét ta? Tuy rằng trước kia chưa từng tiếp xúc với ngươi, nhưng sao lại cảm thấy ngươi không ưa ta?” Lãnh Quân Bạch có chút buồn bực hỏi, vừa bắt đầu người này đã không cho y sắc mặt hòa nhã, tuy rằng y biết người khác hay gọi hắn là Tiểu Môi, nhưng xuất phát từ lễ phép, y vẫn lựa chọn xưng hô ‘điện hạ’ như vậy, thế mà… vì cái gì tựa hồ cũng không có được kết quả tốt đẹp? Lãnh Quân Bạch khó hiểu.
“Ngay từ đầu mắt ngươi đã lộ ‘bỉ’ quang, ta sao phải lấy khuôn mặt tươi cười đón chào?” Tu Diệp Vân hỏi ngược lại.
“Nếu như vậy, như vậy ta xin tạ lỗi với ngươi.” Nghe xong lời Tu Diệp Vân, Lãnh Quân Bạch hơi sửng sờ, lập tức xin lỗi, đích xác, không chỉ y, đại khái trên phiến đại lục này kẻ thấy người này, đều sẽ lộ ra ánh mắt khinh bỉ, có điều, không nghĩ tới hắn mất trí nhớ sau lại thay đổi nhiều như vậy.
“Là như vậy, ân… hiện tại, lưng đau chân mỏi, đi không nổi, nhưng, lại không thể bỏ buổi khảo sát cấp bậc nhập học, nên làm gì bây giờ?” Tu Diệp Vân không để ý đến Lãnh Quân Bạch xin lỗi, mà vuốt cằm mình, bộ dạng buồn rầu.
“Ách… Này…” Lãnh Quân Bạch lại sửng sốt, có chút kỳ quái vì sao Tu Diệp Vân đột nhiên nói như vậy.
“Không bằng ngươi cõng ta đi. Ngươi cũng biết, ta vì tên hỗn đản Tu Trạch Vũ nhận biết bao ủy khuất, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn, giờ miệng vết thương vẫn còn đau…” Tu Diệp Vân liều mạng gạt nước mắt, có điều chỉ thấy giọt lệ kia treo ở khóe mắt, Tu Diệp Vân vừa mới chuẩn bị cho lệ chảy xuống, đã bị một tiếng hét cắt ngang.
“Tu Diệp Vân ——!” Ti Kha đứng một bên, “Đủ rồi đi? Ta đã cho ngươi đủ thời giờ nghỉ ngơi rồi, giờ ngươi đang làm cái gì? Diễn trò? Vậy nghĩa là đã thừa tinh thần, lên đường đi.”
“Ti Kha y sư, không sao, ta cũng khá thích Diệp Vân.” Lãnh Quân Bạch nói.
“Phải, hắn yêu thích ta mà.” Tu Diệp Vân nhìn Ti Kha.
“Quên đi, tùy các ngươi.” Ti Kha nói xong, chuyển hướng Lãnh Quân Bạch, “Đã có phó hiệu trưởng đại nhân bên cạnh, ta cũng không cần lo cho Diệp Vân, việc báo danh liền nhờ ngươi. Ngươi nhớ kỹ, Diệp Vân đã không còn như trước nữa.” Nói xong, Ti Kha lại lạnh lùng nhìn Tu Diệp Vân, giơ tay lên.
“Đừng!” Tu Diệp Vân tưởng Ti Kha muốn đánh hắn, thế nhưng, đau đớn không có tới, mà là ôn nhu vuốt ve. Tu Diệp Vân mở to mắt, nhìn Ti Kha trước mắt, vóc dáng Ti Kha không bằng mình, nàng kiễng chân, đưa tay đặt trên đầu mình.
“Ngươi a, cần phải kiếm nhiều bằng hữu, đã quên hết rồi, cũng đừng như trước kia, biết không? Quân Bạch lão sư là người tốt, bình thường ở trường có thể tìm hắn, nghe không?” Ti Kha nói xong, thanh âm ôn nhu trước nay chưa từng có.
“Ân.” Nhìn Ti Kha như vậy, Tu Diệp Vân cũng nhịn không được có chút cảm động, hắn biết, Ti Kha thật sự quan tâm tới mình.”Tái kiến.”
Ti Kha cười cười với Tu Diệp Vân, sau đó vỗ vỗ tay, lập tức tiêu thất.
“Ách…” Tu Diệp Vân ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mắt, quay sang hỏi Lãnh Quân Bạch, “Nàng đi như thế nào?”
“Thuấn di.” Lãnh Quân Bạch mỉm cười trả lời, bộ dạng một bộ hảo lão sư.
“Kia, một lần có thể đi vài người?” Tu Diệp Vân nhăn mi.
“Ân…” Lãnh Quân Bạch nghĩ nghĩ, “Lấy pháp lực của Ti Kha, một lần có thể mang theo mười người vẫn được.”
Nghe xong lời Lãnh Quân Bạch, Tu Diệp Vân hoàn toàn trầm mặc, tựa hồ dâng lên cái gì đó, sau đó hắn ngẩng đầu, lộ ra bộ mặt đen ngòm, giơ nắm tay, nhắm thẳng một quyền vào mắt Lãnh Quân Bạch.
“Sao ngươi lại đánh ta?” Lãnh Quân Bạch lấy tay che mắt, đợi lúc buông ra, con mắt đã tím một vòng.
“Mệt ta mới vừa rồi còn cảm động suýt khóc, nữ nhân này rõ ràng biết thuấn di, cư nhiên còn muốn để ta đi xa như vậy!” Tu Diệp Vân nổi giận đùng đùng nói, nắm tay còn thỉnh thoảng vung một hai cái, Lãnh Quân Bạch liền vội né tránh.
“Được rồi được rồi, đi nhanh đi.” Nói xong Lãnh Quân Bạch ngồi chồm hổm xuống.
“Ngươi làm gì vậy?” Tu Diệp Vân nhìn hành động của Lãnh Quân Bạch, có chút kỳ quái, sau đó, hắn nhăn mày, “Ngươi thật sự cõng ta?” Hắn vừa rồi chỉ là muốn trả thù một chút sự khinh bỉ Lãnh Quân Bạch lộ ra lúc đầu, thật không nghĩ đến… “Này… Ta và ngươi chiều cao cũng không quá chênh lệch, ngươi xác định ngươi có thể đỡ nổi ta?”
“Đương nhiên, ta cũng không phải nữ nhân không có khí lực!” Lãnh Quân Bạch gật gật đầu “Mau lên đây đi, bằng không sẽ không kịp.”
Này thật đúng là người tốt khó gặp a, nếu thành hảo hữu của mình, nhất định sẽ bị mình áp bức. Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch, dù sao người ta cũng tự nguyện, nghĩ như vậy, Tu Diệp Vân liền đem cả người đặt trên lưng Lãnh Quân Bạch. Lãnh Quân Bạch đem hai tay giữ lấy đùi Tu Diệp Vân, liền đứng lên.
“Ngươi… tuy rằng không nhẹ, nhưng cũng chẳng nặng mấy.” Lãnh Quân Bạch nhíu nhíu mày, rõ ràng lớn lên xinh đẹp như vậy, đáng tiếc là yêu sai người, Lãnh Quân Bạch lắc đầu, hôm nay thấy hắn khác với ngày thường, nói thật, bản thân trước kia cũng không thế nào thích Tu Diệp Vân, tuy rằng không biết hắn cùng Tu Trạch Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng, Tu Diệp Vân vẫn luôn quấn lấy Tu Trạch Vũ, cái này không tốt lắm, đối với nữ nhân quấn lấy mình, Lãnh Quân Bạch cho tới giờ chưa từng cấp cho gương mặt hòa ái, một cước đá văng, lăn bao xa thì lăn, mà Tu Trạch Vũ đã rất không tồi, ít nhất không làm trò trước mặt mọi người để Tu Diệp Vân…
“Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì.” Tu Diệp Vân cắt đứt suy nghĩ của Lãnh Quân Bạch, “Bất quá, sau này ta sẽ cường tráng hơn, biết không? Còn có, ta đã không thích Tu Trạch Vũ nữa, nếu hôm nay chúng ta gặp nhau, xét thấy ngươi không biểu hiện sự khinh bỉ rõ ràng, ta sẽ nói cho ngươi biết, Tu Trạch Vũ đối với ta, đã là quá khứ, dù sau này chúng ta có bên nhau, đó cũng là hắn yêu ta trước, ít nhất lúc này đây, ta tuyệt đối sẽ không yêu hắn trước.” Phảng phất là tuyên ngôn, Tu Diệp Vân khẳng định, ánh nắng sáng sớm mỏng manh chiếu lên mặt hắn, lại càng đẹp mắt, cả người như bọc bởi một tầng kim quang.
“Ta đã biết, có điều, ta nói thế nào cũng là một phó hiệu trưởng a, vì cái gì phải cõng một đệ tử?” Lãnh Quân Bạch hỏi, cũng không có được câu trả lời của Tu Diệp Vân, vốn định hỏi lại, lại nghe thấy tiếng thở nhịp nhàng truyền đến bên tai, hơi thở ấm áp lướt qua tai Lãnh Quân Bạch, tim y thế nào lại nhảy loạn, “Thật là, thế nào trước nay đều chưa từng như vậy? Xem ra ta gần đây bận quá không có làm ‘vận động’.”
Kỳ thật Tu Diệp Vân không ngủ, hắn chỉ là không muốn trả lời thôi, bất quá… “A, hóa ra Tiểu Bạch ngươi đã lâu chưa làm qua a, như vậy thật không hay, nghẹn lâu, sẽ sinh bệnh!”
“Vì sao lại gọi ta là Tiểu Bạch…”
“Ngươi người thì tốt. Lại có chút ngu ngốc.”
“Diệp Vân, ta không hề ngốc như vẻ bề ngoài đâu.”
“Ta muốn, ngươi dám không theo sao?” Tu Diệp Vân cũng không biết vì cái gì, lại thấy rất thân thiết với Lãnh Quân Bạch, tuy rằng hai người đối thoại cũng chẳng có chút dinh dưỡng, nhưng, không đến mức nhàm chán.”Phó hiệu trưởng thân ái, ta có thể cùng ngươi kết giao bằng hữu sao?”
“Đương nhiên.”
“Ân… Nhìn dáng vẻ ngươi, nhất định là lớn hơn ta, ta gọi ngươi là Bạch đại ca đi.” Tu Diệp Vân nói xong, lại lộ ra nụ cười gian, “Tiểu đệ ta thấy ca ca ngươi hỏa thiêu trong người, cho nên chuẩn bị tự động hiến thân.”
“Tốt, chẳng qua nếu như ngươi có thể gọi ta là Quân Bạch ta sẽ càng vui vẻ hơn.” Lãnh Quân Bạch cười cười, hắn hôm nay thực vui vẻ, đặc biệt là khi nói chuyện với Tu Diệp Vân.
“Ta muốn ở mặt trên!” Tu Diệp Vân lớn tiếng nói, chân không ngừng cọ lên đùi Lãnh Quân Bạch, “Quân Bạch…”
“Không được!” Lãnh Quân Bạch kiên quyết nói. Y thế nào cũng là sủng thị vô số, sao có thể bị áp?
“Ta đây bóp chết ngươi!” Tu Diệp Vân đem hai tay buộc chặt, siết cổ Lãnh Quân Bạch.
“Tùy tiện, ha ha…” Lãnh Quân Bạch cười nói, lấy loại khí lực hiện tại của Tu Diệp Vân, còn lâu mới bóp chết mình.
“Vậy nếu ta đạp ngươi?” Tu Diệp Vân lại dùng chân cọ xát hạ thân Lãnh Quân Bạch.
“Ta đột nhiên cảm thấy học nhẫn thuật quả là rất trọng yếu.”
Hai người cứ trêu chọc nhau, khiến đoạn đường rực rỡ thêm không ít, nhất là đối với Lãnh Quân Bạch. Bất quá, “Cái kia… Quân Bạch a, ngươi vì cái gì không dùng Thuấn di?” Tu Diệp Vân nghi ngờ hỏi.
“Aha ha, còn không phải vì nói chuyện với ngươi rất cao hứng, cho nên quên mất!” Lãnh Quân Bạch cười gượng vài tiếng, sau đó lập tức dùng Thuấn di ma pháp rời đi.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Tu Diệp Vân nhìn kiến trúc to lớn khí thế trước mắt, còn có phong cảnh đẹp đến không thể dời mắt, không khỏi có chút ngây ngốc. Toàn bộ dưới vầng thái dương đều tỏa hào quang trong suốt, nhìn kỹ, con đường tựa hồ được trải bằng thạch anh. Còn có cây cối hai bên, Tu Diệp Vân chưa thấy qua, hắn chỉ biết trên cây mọc thứ quả kỳ lạ, Tu Diệp Vân nhìn quét một lần, cư nhiên còn có táo vàng. Thực mẹ nó _ xa xỉ!
Thấy cảnh tượng như vậy, Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy, đây căn bản không phải là trường học, mà là một mảnh đất phát sáng kỳ quái…
“Diệp Vân, cha ngươi thực chú trọng của cải vật chất, cũng rất chú trọng hình tượng, nên mặt đất cùng vách tường đều do đủ loại thạch anh trải thành, làm việc cũng nhẹ chân nhẹ tay, đi đường không phát ra thanh âm.” Một bên Lãnh Quân Bạch thấy hai mắt Tu Diệp Vân đăm đăm ngẩn người, không khỏi mở miệng nói. Cũng phải, trường này… Lãnh Quân Bạch xem, quả thật quá khoa trương, huống chi, người trước mắt này còn mất ký ức, có loại phản ứng này cũng là bình thường.
“Nhẹ chân nhẹ tay?” Tu Diệp Vân nhìn kiến trúc xa hoa trước mắt, sau đó quay qua Lãnh Quân Bạch, “Ngươi có đao không?”
“Ách…” Lãnh Quân Bạch vốn đang kinh ngạc, lập tức xuất ra một thanh chủy thủ đưa cho Tu Diệp Vân, “Làm sao vậy?”
Tu Diệp Vân thỏa mãn nhận đao, nhìn chung quanh một chút, sau đó ngồi xổm xuống _, dùng dao tạc tạc xuống đất, chỉ nghe tiếng ‘leng keng, đông đông đông’, sau đó, Tu Diệp Vân đẩy đẩy đao nhọn, một khối thạch anh nảy lên, hắn cầm lấy thạch anh, đứng lên.
Lãnh Quân Bạch nhìn lỗ hổng phá hư mỹ cảnh trên đất, “Diệp Vân, ngươi… Ngươi làm gì?”
“Cái này gọi là lợi dụng phế vật, hiểu không?” Tu Diệp Vân bỏ thạch anh vào túi, “Để đây cho vạn người giẫm lên, nhất là tên Tu Trạch Vũ, còn không bằng cho ta một khối làm trang sức đi lấy lòng lão bà ta sau này.” Nói xong, hắn lại cạy thêm một khối nữa, nói với viên thạch anh kia, “Tiểu thủy tinh thân ái, bị ta nhìn trúng, là vinh hạnh của ngươi, hiểu không?” Sau đó ‘âu yếm’ thạch anh hai cái, thả vào túi.
Lãnh Quân Bạch nhìn một màn này, cả người đều choáng váng, hận mình tại sao không sớm nhận thức Tu Diệp Vân, bởi Tu Diệp Vân thật sự là quá hảo ngoạn, thấy thế nào cũng không giống trong truyền thuyết. Kết giao với người như vậy, Lãnh Quân Bạch nghĩ nghĩ, lại cảm thấy mình thực may mắn, khi kẻ khác đều khinh bỉ hắn, mình lại phát hiện điểm sáng ở hắn! “Chúng ta đi nhanh đi, xét ở vai bằng hữu của ngươi, Phó hiệu trưởng ta liền giúp ngươi báo danh đi!” Nói xong, lôi kéo tay Tu Diệp Vân hướng tới chỗ ghi danh.
Tu Diệp Vân nhìn chằm chằm bàn tay bị nắm, có chút cảm động, Lãnh Quân Bạch này, tuy là họ Lãnh, nhưng con người lại như mái tóc y, thật ấm áp a. Còn hơn tên Tu Trạch Vũ… Tu Diệp Vân như có suy nghĩ gì, con mình tự sát thiếu chút nữa là chết, lại chưa từng đến thăm, xem ra, ‘Tu Diệp Vân’ trước cũng rất đáng thương, đại khái đã bị Tu Trạch Vũ ghét bỏ triệt để.
“Diệp Vân, đừng phát ngốc, thế này, ngươi sẽ thấy một thủy tinh cầu, ngươi chỉ cần đem hai tay đặt lên là được, chủ yếu là xem xem thuộc tính của ngươi. Sau đó, à chọn sủng vật, việc ấy có chút điên cuồng… Tóm lại, ngươi nhanh một chút, có thể cướp được giống tốt, còn có, ngươi đang ở sân khảo thí thứ 3.” Lãnh Quân Bạch giúp Tu Diệp Vân báo danh xong, bắt đầu nhất nhất giải thích cho Tu Diệp Vân.
Tranh cướp? Không phải chứ, muốn mình không chút hình tượng chen chúc với đám tân sinh, chỉ vì tranh cướp cái… sủng vật gì đó?
“Diệp Vân, sủng vật rất trọng yếu, nó có thể bảo vệ ngươi, cùng ngươi luyện tập, nói chuyện phiếm, ăn uống vân vân…” Lãnh Quân Bạch nhìn Tu Diệp Vân vẻ mặt khinh thường, vội vàng giải thích tầm quan trọng của sủng vật, vừa nói vừa điểm ngón tay.
Hai điểm trước còn bình thường, nhưng hai điểm sau… Tu Diệp Vân nhìn bộ dạng Lãnh Quân Bạch, ‘hì hì’ bật cười, “Lãnh Quân Bạch, ngươi thật sự là một nam Tinh Linh trưởng thành?” Tu Diệp Vân cười càng thêm vui vẻ, “Lại còn điểm ngón tay nói chuyện, thiên na, ta có phải nên gọi ngươi là Bạch đệ đệ hay không.”
Nói xong, không hề để ý Lãnh Quân Bạch vẻ mặt xấu hổ, lập tức đi vào trường thi. Nhưng mà, đi vào Tu Diệp Vân liền choáng váng, vì cái gì? Bởi vì tất cả tân sinh so với một kẻ cao một mét tám lăm như hắn đều kém hơn ba mươi, bốn mươi centimet, mẹ nó _, toàn là tiểu hài tử! Còn mình… Tu Diệp Vân cười khổ, không có biện pháp, vì tương lai của mình, dọa người cũng không có gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook