NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ
-
Chương 40
Nguyệt Lân vương vừa trở về phủ đã thấy rõ tâm trạng không tốt, hắn nén giận đi qua đi lại trong sảnh chính một hồi cuối cùng cũng không nén được nữa. Nguyệt Lân chỉ gia nhân trong phủ lớn tiếng ra lệnh: “ Các ngươi lập tức đi gọi thế tử đến đây cho ta.”
“ Vâng thưa vương gia.”
“ Chẳng ra làm sao cả.” Nguyệt Lân vương cả giận, hắn lại bước qua bước lại vài lần, miệng cũng liên tục nói: “ Thật chẳng ra làm sao, đều do y mà ra cả.”
“ Vương gia, người làm sao vậy?” Thể Hà thấy phu quân vừa trở về đã như vậy cũng không khỏi lo lắng, nàng thế nhưng cũng không vội mà rót cho hắn một tách trà đưa đến hỏi: “ Trong cung xảy ra chuyện gì à, người tức giận như vậy là vì Phi nhi sao?”
“ Ai da! Không uống, không uống.” Nguyệt Lân xua tay bao thê tử mang trà đi, hắn lại nói: “ Chuyện lớn đến nơi rồi, Phi nhi… Phi nhi nó…”
“ Phi nhi nó thế nào?” Thể Hà làm lạ.
Nguyệt Lân nói không ra cuối cùng lại thở dài: “ Haizz! Còn thế nào nữa, cũng chỉ vì nó mà ra. Không bao lâu nữa chiến tranh giữa Ân Ly quốc ta và Bách quốc sẽ đến ngay thôi.”
“ Không thể nào.” Thể Hà lo lắng, nàng nói vội: “ Bách quốc không phải đang rất yên bình hay sao, đột nhiên sao lại muốn gây chiến? Hơn nữa chiến tranh không phải chuyện nhỏ, Phi nhi chỉ là một thế tử an phận ở vương phủ, chuyện này sao lại liên quan đến cả y?”
“ Ta nói nàng còn không hiểu sao? Hôm nay sứ thần Bách quốc mang lễ vật đến, hoàng thượng người là vì… là vì Phi…”“ Phụ vương.” Nguyệt Lân vương còn chưa nói hết lời đã nghe tiếng của nhi tử phía sau, Linh Phi vào đến sảnh chính nhìn thấy phụ mẫu sắc mặt không tốt mới cúi người lên tiếng hỏi: “ Không biết phụ vương người cho gọi Phi nhi đến là có chuyện gì?”
Vừa nhìn thấy Linh Phi chỉ càng khiến Nguyệt Lân càng thêm đau đầu, đối với nhi tử này của mình, hắn thân làm phụ vương cũng không biết nên cư xử ra sao cho phải. Tức không thể đánh, giận không thể mắng. Nguyệt Lân hít sâu một hơi rồi mới nói: “ Phi nhi, ngươi có biết mình vừa mới gây ra chuyện lớn thế nào hay không?”
Linh Phi vừa đến đã bị hỏi tội, y ngạc nhiên suy nghĩ một hồi, nghĩ mãi vẫn không biết bản thân đã gây ra chuyện gì khiến Nguyệt Lân vương phải làm ra dáng vẻ nén giận này mới nói: “ Phi nhi nhất thời không biết mình đã làm sai chuyện gì, mong phụ vương chỉ bảo.”
“ Vậy được, để ta nói.” Nguyệt Lân nghe nhi tử muốn hắn kể tội thay thì không cần vòng vo nữa, hắn mu bàn tay này đánh đánh xuống lòng bàn tay kia nói: “ Ngươi tự tung tự tác, thường ngày chỉ cần muốn liền tự do ra vào hoàng cung cũng thôi đi. Như thế nào lại khiến cho thượng vương Bách quốc nhìn thấy, ngươi nói bây giờ ta nên làm thế nào với ngươi mới phải đây?”
“ Thượng vương Bách quốc?” Nguyệt Linh Phi lại một lần nữa lục tung trong trí nhớ của mình, y cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “ Phi nhi chưa từng quen biết người này.”
“ Ngươi… ngươi…” Nguyệt Lân nhìn xem chiến tranh giữa hai nước cũng sắp nổ ra rồi, thế mà nguyên nhân chính là nhi tử của hắn lại cứ ngây ngốc cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu khiến hắn càng thêm tức giận. Nguyệt Lân ngón tay chỉ chỉ vào Linh Phi: “ Ngươi giỏi lắm, bây giờ chỉ cần nói mình không biết, thì xảy ra chuyện gì cũng không có can hệ đến ngươi có phải hay không?”
“ Vương gia, người bình tĩnh lại trước đi.” Vương phi Thể Hà lo lắng phu quân nóng giận một lúc trách mắng nhi tử, nàng vội nắm lấy tay Nguyệt Lân, cũng một tay vuốt ngực hắn nói: “ Người nhìn xem Phi nhi không giống như đang nói dối, y có lẽ thật sự không biết gì cả.”
“ Hừ.” Nguyệt Lân hừ một tiếng rồi im lặng nuốt xuống cơn giận, hắn cũng muốn lấy lại bình tĩnh khi nói chuyện cùng nhi tử.
Nguyệt Linh Phi cũng không rõ là chuyện gì, thế nhưng nhìn thấy Nguyệt Lân tức đến khó thở cũng chỉ có thể nén giận, để vương phi vuốt ngực xuống cho mình. Y suy nghĩ có thể trong cung đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nguyên do chắc có thể cũng từ y mà ra mới tự mình quỳ xuống.
“ Phi nhi, ngươi làm gì vậy?” Thể Hà nhìn thấy Linh Phi quỳ trước mặt phu thê họ mới vừa lo vừa sợ, nàng vội nói: “ Ngươi mau đứng lên, đừng làm lớn chuyện.”
Nguyệt Linh Phi nhẹ lắc đầu, y vẫn quỳ như vậy lại nhìn Nguyệt Lân nói: “ Phụ vương, nếu Phi nhi đã làm sai chuyện gì khiến người tức giận. Phi nhi nhận lỗi với người, xin chịu nghe trách phạt.”
“ Vương gia.” Thề Hà nhìn xem nhi tử của mình lớn lên xinh đẹp đáng yêu như vậy, dù ban đầu một phần là lo sợ thế nhưng nghe y nói vài lời lại cảm thấy sót lòng. Nàng kéo tay phu quân nói: “ Phi nhi đúng ra cũng không làm sai cái gì, người ít nhất cũng phải nói rõ, giải thích trước rồi mới trách mắng nhi tử có được không?”
“ Haizz!” Nguyệt Lân Vương thở dài một hơi, trước nay vì kiêng dè Kỳ Nguyên, thế nên Linh Phi đối với hắn vừa là nhi tử cũng cảm thấy xa cách. Thế nhưng dù sao đây vẫn là cốt nhục của hắn, bây giờ nhìn y quỳ trước mặt hắn cũng không tránh khỏi mềm lòng: “ Được rồi đứng lên đi, lỗi cũng không phải hoàn toàn là do ngươi, phụ vương cũng không thể trách ngươi.”
Không nghĩ Nguyệt Lân sẽ có lúc nhìn mình nhân từ ấm áp như vậy, Linh Phi không biết đã bao lâu rồi mới cảm nhận lại được một chút tình thân của phụ mẫu.
Tuy rằng luyến tiếc một chút tình thân đó, thế nhưng y lại không đắm chìm vào nó. Linh Phi theo lời Nguyệt Lân đứng lên lại hỏi: “ Phụ vương tức giận như vậy, có phải buổi thượng triều sáng nay đã xảy ra chuyện gì không ạ?”
“ Là sứ giả Bách quốc.” Nguyệt vương lúc này có vẻ đã trở lại dáng vẻ nghiêm chỉnh bình thường của mình, hắn nói: “ Đúng ra Bách quốc sai sứ giả đến là để dâng lễ vật chúc mừng sinh thần thứ mười chín của tứ công chúa, đây vốn phải là chuyện vui. Thế nhưng không nghĩ tới còn có thêm một phần lễ vật khác, chính là của vương thượng Bách quốc muốn tặng cho ngươi.”
“ Lễ vật?” Linh Phi nghe nói là cho mình thì ngạc nhiên, y vội lên tiếng giải thích: “ Phi nhi thật sự chưa từng quen biết với vương thượng Bách quốc, cũng không biết vì sao lại tặng lễ vật đến, mong phụ vương tin lời của nhi tử.”“ Vương gia, Phi nhi y đã nói…”
“ Chúng ta tin ngươi thì đã sao?” Nguyệt Lân chặn lời Thể Hà nói: “ Điều quan trọng chính là cách đây ba tháng lúc vương thượng Bách quốc đến Ân Ly ta, mục đích muốn xin mở tuyến đường giao thương hai nước. Kết quả chính là lúc đó nhìn thấy ngươi liền nuôi tình ý, nhớ mãi không quên.”
“ Cái này…” Linh Phi nghe thấy cũng có chút lúng túng, dù sao y vẫn là nam tử, nghe thấy mấy lời như vậy chắc chắn vẫn sẽ thấy không được tự nhiên.
“ Sáng nay trên đại điện sứ giả Bách quốc thế mà lại mang đến lễ vật, nói muốn liên hôn.” Nguyệt Lân vương lại nói: “ Như vậy chưa đáng là gì, sứ giả còn nói Bách quốc bọn họ rất phóng khoáng, vương thượng Bách quốc có thêm một hai cái nam cung cũng không có vấn đề, chắc chắn sẽ đối tốt với ngươi… ngươi nói thử xem sắc mặt hoàng thượng lúc đó như thế nào?”
Linh Phi không trả lời, y không cần nghĩ cũng đoán được ít nhiều hắn sẽ mang vẻ mặt gì lúc ở đại điện sáng nay.
Nguyệt Lân nói: “ Sứ giả Bách quốc cuối cùng đã chọc giận đến hoàng thượng, trước đại điện cũng không có ai cả gan dám nói một lời, sứ giả cũng cứ như vậy bị bêu đầu trước cửa đại điện.”
“ Còn có chuyện như vậy?” Vương phi lúc này nghe rõ đầu đuôi mới bắt đầu cảm thấy lo lắng, nàng nhìn Linh Phi xong lại nhìn Nguyệt Lân vương nói: “ Cho dù là thế nào đi nữa, hoàng thượng chém đầu sứ thần nước khác như vậy… như vậy…”
“ Vẫn chưa hết.” Nguyệt Lân lại nói tiếp: “ Hoàng thượng thế nhưng vẫn chưa cảm thấy nguôi giận, không cần Bách quốc đưa người đến hỏi lý do thì đã ra lệnh cho Quỳnh Chấn gửi chiến thư đi, hoàng thượng còn nói sẽ đích thân dẫn binh tiêu diệt Bách quốc.”
Thể Hà lo lắng: “ Nói như vậy hoàng thượng thật sự không muốn bỏ qua chuyện này, chỉ vì thể diện của Phi nhi mà muốn lấy đầu vương thượng Bách quốc sao?”
“ Chuyện đâu chỉ đơn giản như vậy.” Nguyệt Lân thở ra một hơi: “ Nàng nói với sức mạnh của hoàng thượng, muốn giết một người cần phải tự mình đích thân ra chiến trường sao?”
“ Vậy…”
“ Còn không phải muốn diệt cỏ tận gốc, hoàn toàn hủy đi Bách quốc?”
Nguyệt Linh Phi từ lúc nghe nói đến hoàng đế muốn tự mình dẫn binh đến Bách quốc đã chợt cảm thấy rùng mình, y bây giờ mới nhớ đến cái tên Bách quốc kia mình đã từng nhìn thấy một lần.
Chính là lúc bên trong lăng mộ có quan tài chứa thân xác của Kỳ Nguyên, là những gì được khắc trên bức tường đá được lưu giữ qua bảy ngàn năm. Trong đầu lướt qua những dòng chữ mà mình đã từng đọc đó khiến y sợ hãi, Linh Phi sắc mặt cũng trở nên tái nhợt nhớ lại.
“ Ân Ly quốc diệt Bách quốc lần thứ hai, do chính hoàng đế dẫn binh. Thượng Vương Bách quốc đã phạm vào đại kỵ của Kỳ Nguyên hoàng đế, vì thế mà cả tộc người Bách quốc đã vướng vào tai ương thảm khốc nhất. Quốc huyết nhuộm kín bầu trời, từ ấu nhi đến lão nhân đều chết thảm phơi thây. Sau đại thắng trên những thi thể chất thành núi của Ân Ly quốc, từ đó đã không còn có người gọi là Bách quốc tộc…”
“ Phi nhi.” Thể Hà chú ý đến vẻ kỳ lạ của Linh Phi, nàng quan tâm hỏi: “ Sao sắc mặt lại kém như vậy, ngươi thấy khó chịu ở đâu sao?”
“ Là do ta.” Linh Phi dường như không nghe thấy lời của Thể Hà, y lầm bẩm trong miệng: “ Thì ra đại họa diệt vong của Bách quốc được lưu truyền về sau, lại là vì ta mới…”
“ Phi nhi?”
“ Vâng thưa vương gia.”
“ Chẳng ra làm sao cả.” Nguyệt Lân vương cả giận, hắn lại bước qua bước lại vài lần, miệng cũng liên tục nói: “ Thật chẳng ra làm sao, đều do y mà ra cả.”
“ Vương gia, người làm sao vậy?” Thể Hà thấy phu quân vừa trở về đã như vậy cũng không khỏi lo lắng, nàng thế nhưng cũng không vội mà rót cho hắn một tách trà đưa đến hỏi: “ Trong cung xảy ra chuyện gì à, người tức giận như vậy là vì Phi nhi sao?”
“ Ai da! Không uống, không uống.” Nguyệt Lân xua tay bao thê tử mang trà đi, hắn lại nói: “ Chuyện lớn đến nơi rồi, Phi nhi… Phi nhi nó…”
“ Phi nhi nó thế nào?” Thể Hà làm lạ.
Nguyệt Lân nói không ra cuối cùng lại thở dài: “ Haizz! Còn thế nào nữa, cũng chỉ vì nó mà ra. Không bao lâu nữa chiến tranh giữa Ân Ly quốc ta và Bách quốc sẽ đến ngay thôi.”
“ Không thể nào.” Thể Hà lo lắng, nàng nói vội: “ Bách quốc không phải đang rất yên bình hay sao, đột nhiên sao lại muốn gây chiến? Hơn nữa chiến tranh không phải chuyện nhỏ, Phi nhi chỉ là một thế tử an phận ở vương phủ, chuyện này sao lại liên quan đến cả y?”
“ Ta nói nàng còn không hiểu sao? Hôm nay sứ thần Bách quốc mang lễ vật đến, hoàng thượng người là vì… là vì Phi…”“ Phụ vương.” Nguyệt Lân vương còn chưa nói hết lời đã nghe tiếng của nhi tử phía sau, Linh Phi vào đến sảnh chính nhìn thấy phụ mẫu sắc mặt không tốt mới cúi người lên tiếng hỏi: “ Không biết phụ vương người cho gọi Phi nhi đến là có chuyện gì?”
Vừa nhìn thấy Linh Phi chỉ càng khiến Nguyệt Lân càng thêm đau đầu, đối với nhi tử này của mình, hắn thân làm phụ vương cũng không biết nên cư xử ra sao cho phải. Tức không thể đánh, giận không thể mắng. Nguyệt Lân hít sâu một hơi rồi mới nói: “ Phi nhi, ngươi có biết mình vừa mới gây ra chuyện lớn thế nào hay không?”
Linh Phi vừa đến đã bị hỏi tội, y ngạc nhiên suy nghĩ một hồi, nghĩ mãi vẫn không biết bản thân đã gây ra chuyện gì khiến Nguyệt Lân vương phải làm ra dáng vẻ nén giận này mới nói: “ Phi nhi nhất thời không biết mình đã làm sai chuyện gì, mong phụ vương chỉ bảo.”
“ Vậy được, để ta nói.” Nguyệt Lân nghe nhi tử muốn hắn kể tội thay thì không cần vòng vo nữa, hắn mu bàn tay này đánh đánh xuống lòng bàn tay kia nói: “ Ngươi tự tung tự tác, thường ngày chỉ cần muốn liền tự do ra vào hoàng cung cũng thôi đi. Như thế nào lại khiến cho thượng vương Bách quốc nhìn thấy, ngươi nói bây giờ ta nên làm thế nào với ngươi mới phải đây?”
“ Thượng vương Bách quốc?” Nguyệt Linh Phi lại một lần nữa lục tung trong trí nhớ của mình, y cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “ Phi nhi chưa từng quen biết người này.”
“ Ngươi… ngươi…” Nguyệt Lân nhìn xem chiến tranh giữa hai nước cũng sắp nổ ra rồi, thế mà nguyên nhân chính là nhi tử của hắn lại cứ ngây ngốc cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu khiến hắn càng thêm tức giận. Nguyệt Lân ngón tay chỉ chỉ vào Linh Phi: “ Ngươi giỏi lắm, bây giờ chỉ cần nói mình không biết, thì xảy ra chuyện gì cũng không có can hệ đến ngươi có phải hay không?”
“ Vương gia, người bình tĩnh lại trước đi.” Vương phi Thể Hà lo lắng phu quân nóng giận một lúc trách mắng nhi tử, nàng vội nắm lấy tay Nguyệt Lân, cũng một tay vuốt ngực hắn nói: “ Người nhìn xem Phi nhi không giống như đang nói dối, y có lẽ thật sự không biết gì cả.”
“ Hừ.” Nguyệt Lân hừ một tiếng rồi im lặng nuốt xuống cơn giận, hắn cũng muốn lấy lại bình tĩnh khi nói chuyện cùng nhi tử.
Nguyệt Linh Phi cũng không rõ là chuyện gì, thế nhưng nhìn thấy Nguyệt Lân tức đến khó thở cũng chỉ có thể nén giận, để vương phi vuốt ngực xuống cho mình. Y suy nghĩ có thể trong cung đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nguyên do chắc có thể cũng từ y mà ra mới tự mình quỳ xuống.
“ Phi nhi, ngươi làm gì vậy?” Thể Hà nhìn thấy Linh Phi quỳ trước mặt phu thê họ mới vừa lo vừa sợ, nàng vội nói: “ Ngươi mau đứng lên, đừng làm lớn chuyện.”
Nguyệt Linh Phi nhẹ lắc đầu, y vẫn quỳ như vậy lại nhìn Nguyệt Lân nói: “ Phụ vương, nếu Phi nhi đã làm sai chuyện gì khiến người tức giận. Phi nhi nhận lỗi với người, xin chịu nghe trách phạt.”
“ Vương gia.” Thề Hà nhìn xem nhi tử của mình lớn lên xinh đẹp đáng yêu như vậy, dù ban đầu một phần là lo sợ thế nhưng nghe y nói vài lời lại cảm thấy sót lòng. Nàng kéo tay phu quân nói: “ Phi nhi đúng ra cũng không làm sai cái gì, người ít nhất cũng phải nói rõ, giải thích trước rồi mới trách mắng nhi tử có được không?”
“ Haizz!” Nguyệt Lân Vương thở dài một hơi, trước nay vì kiêng dè Kỳ Nguyên, thế nên Linh Phi đối với hắn vừa là nhi tử cũng cảm thấy xa cách. Thế nhưng dù sao đây vẫn là cốt nhục của hắn, bây giờ nhìn y quỳ trước mặt hắn cũng không tránh khỏi mềm lòng: “ Được rồi đứng lên đi, lỗi cũng không phải hoàn toàn là do ngươi, phụ vương cũng không thể trách ngươi.”
Không nghĩ Nguyệt Lân sẽ có lúc nhìn mình nhân từ ấm áp như vậy, Linh Phi không biết đã bao lâu rồi mới cảm nhận lại được một chút tình thân của phụ mẫu.
Tuy rằng luyến tiếc một chút tình thân đó, thế nhưng y lại không đắm chìm vào nó. Linh Phi theo lời Nguyệt Lân đứng lên lại hỏi: “ Phụ vương tức giận như vậy, có phải buổi thượng triều sáng nay đã xảy ra chuyện gì không ạ?”
“ Là sứ giả Bách quốc.” Nguyệt vương lúc này có vẻ đã trở lại dáng vẻ nghiêm chỉnh bình thường của mình, hắn nói: “ Đúng ra Bách quốc sai sứ giả đến là để dâng lễ vật chúc mừng sinh thần thứ mười chín của tứ công chúa, đây vốn phải là chuyện vui. Thế nhưng không nghĩ tới còn có thêm một phần lễ vật khác, chính là của vương thượng Bách quốc muốn tặng cho ngươi.”
“ Lễ vật?” Linh Phi nghe nói là cho mình thì ngạc nhiên, y vội lên tiếng giải thích: “ Phi nhi thật sự chưa từng quen biết với vương thượng Bách quốc, cũng không biết vì sao lại tặng lễ vật đến, mong phụ vương tin lời của nhi tử.”“ Vương gia, Phi nhi y đã nói…”
“ Chúng ta tin ngươi thì đã sao?” Nguyệt Lân chặn lời Thể Hà nói: “ Điều quan trọng chính là cách đây ba tháng lúc vương thượng Bách quốc đến Ân Ly ta, mục đích muốn xin mở tuyến đường giao thương hai nước. Kết quả chính là lúc đó nhìn thấy ngươi liền nuôi tình ý, nhớ mãi không quên.”
“ Cái này…” Linh Phi nghe thấy cũng có chút lúng túng, dù sao y vẫn là nam tử, nghe thấy mấy lời như vậy chắc chắn vẫn sẽ thấy không được tự nhiên.
“ Sáng nay trên đại điện sứ giả Bách quốc thế mà lại mang đến lễ vật, nói muốn liên hôn.” Nguyệt Lân vương lại nói: “ Như vậy chưa đáng là gì, sứ giả còn nói Bách quốc bọn họ rất phóng khoáng, vương thượng Bách quốc có thêm một hai cái nam cung cũng không có vấn đề, chắc chắn sẽ đối tốt với ngươi… ngươi nói thử xem sắc mặt hoàng thượng lúc đó như thế nào?”
Linh Phi không trả lời, y không cần nghĩ cũng đoán được ít nhiều hắn sẽ mang vẻ mặt gì lúc ở đại điện sáng nay.
Nguyệt Lân nói: “ Sứ giả Bách quốc cuối cùng đã chọc giận đến hoàng thượng, trước đại điện cũng không có ai cả gan dám nói một lời, sứ giả cũng cứ như vậy bị bêu đầu trước cửa đại điện.”
“ Còn có chuyện như vậy?” Vương phi lúc này nghe rõ đầu đuôi mới bắt đầu cảm thấy lo lắng, nàng nhìn Linh Phi xong lại nhìn Nguyệt Lân vương nói: “ Cho dù là thế nào đi nữa, hoàng thượng chém đầu sứ thần nước khác như vậy… như vậy…”
“ Vẫn chưa hết.” Nguyệt Lân lại nói tiếp: “ Hoàng thượng thế nhưng vẫn chưa cảm thấy nguôi giận, không cần Bách quốc đưa người đến hỏi lý do thì đã ra lệnh cho Quỳnh Chấn gửi chiến thư đi, hoàng thượng còn nói sẽ đích thân dẫn binh tiêu diệt Bách quốc.”
Thể Hà lo lắng: “ Nói như vậy hoàng thượng thật sự không muốn bỏ qua chuyện này, chỉ vì thể diện của Phi nhi mà muốn lấy đầu vương thượng Bách quốc sao?”
“ Chuyện đâu chỉ đơn giản như vậy.” Nguyệt Lân thở ra một hơi: “ Nàng nói với sức mạnh của hoàng thượng, muốn giết một người cần phải tự mình đích thân ra chiến trường sao?”
“ Vậy…”
“ Còn không phải muốn diệt cỏ tận gốc, hoàn toàn hủy đi Bách quốc?”
Nguyệt Linh Phi từ lúc nghe nói đến hoàng đế muốn tự mình dẫn binh đến Bách quốc đã chợt cảm thấy rùng mình, y bây giờ mới nhớ đến cái tên Bách quốc kia mình đã từng nhìn thấy một lần.
Chính là lúc bên trong lăng mộ có quan tài chứa thân xác của Kỳ Nguyên, là những gì được khắc trên bức tường đá được lưu giữ qua bảy ngàn năm. Trong đầu lướt qua những dòng chữ mà mình đã từng đọc đó khiến y sợ hãi, Linh Phi sắc mặt cũng trở nên tái nhợt nhớ lại.
“ Ân Ly quốc diệt Bách quốc lần thứ hai, do chính hoàng đế dẫn binh. Thượng Vương Bách quốc đã phạm vào đại kỵ của Kỳ Nguyên hoàng đế, vì thế mà cả tộc người Bách quốc đã vướng vào tai ương thảm khốc nhất. Quốc huyết nhuộm kín bầu trời, từ ấu nhi đến lão nhân đều chết thảm phơi thây. Sau đại thắng trên những thi thể chất thành núi của Ân Ly quốc, từ đó đã không còn có người gọi là Bách quốc tộc…”
“ Phi nhi.” Thể Hà chú ý đến vẻ kỳ lạ của Linh Phi, nàng quan tâm hỏi: “ Sao sắc mặt lại kém như vậy, ngươi thấy khó chịu ở đâu sao?”
“ Là do ta.” Linh Phi dường như không nghe thấy lời của Thể Hà, y lầm bẩm trong miệng: “ Thì ra đại họa diệt vong của Bách quốc được lưu truyền về sau, lại là vì ta mới…”
“ Phi nhi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook