Nhân Sinh Như Bèo Dạt, Tình Yêu Tựa Bão Tố
-
Chương 7
4
Chìa khóa đã đưa qua, nhưng vài ngày sau Nhiếp Hàn Sơn lại tự mình đem trả trở về.
Ta bưng một chén trà ngồi ở trên bàn, đẩy trả lại chìa khóa "Vương gia, đây là ý gì?"
"Phu nhân, việc này là bản vương sai rồi, bản vương đã xử lý đám người trong Phương viện, sau này phủ đệ còn phải làm phiền phu nhân."
Ta nhấp một ngụm trà không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng mỉa mai châm chọc.
Xử lý cái gì, đi mắng Liễu di nương vài câu sao? Ha ha.
Nhưng dù gì thì đó cũng chẳng phải là tiền của ta.
"Ta tài hèn học ít, sợ là không đảm đương nổi vương phủ này, cũng sợ là sẽ làm chậm trễ Liễu di nương. Nếu là cung cấp không đủ gây ảnh hưởng đến sức khỏe Liễu di nương, ta không gánh nổi trách nhiệm, mong Vương gia thu hồi."
"Phu nhân..." Nhiếp Hàn Sơn bất đắc dĩ: "Ta đã xử lý bên Phương viện, tin rằng sau này sẽ không còn những chuyện như thế này làm phiền phu nhân nữa."
Ta bật cười.
Nói vậy là lừa ai, coi ta là ngốc sao?
Đó là bảo bối của ngài, muốn sao cho trăng, thật sự ầm ĩ lên, lòng ngài liệu có lúc nào nghiêng về phía ta?
Nhưng ta cũng đã đoán trước việc Nhiếp Hàn Sơn sẽ quay lại, ta nhìn về phía quản gia đứng một bên.
"Trước khi thiếp vào phủ, nghe nói mọi việc trong phủ đều do Liễu di nương quản lý, vậy chẳng phải tốt hơn sao nếu tách Phương viện ra khỏi Vương phủ, giao một phần ba tài chính toàn phủ cho Liễu di nương tự lo liệu. Thiếp không quản được tốt, Triệu ma ma yêu thương chủ tử như vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt, Vương gia thấy sao?"
"Không được, như vậy sẽ làm người ngoài dị nghị nàng!"
"Thiếp không để ý, hơn nữa ngoài kia lời đồn đãi cũng không thiếu chuyện này, Vương gia nếu thật sự lo nghĩ cho thiếp, chẳng bằng đồng ý ngay đi." Giọng ta lạnh lùng, ánh mắt lảng tránh, không nhìn hắn nữa.
Nhiếp Hàn Sơn im lặng, không nói nên lời: "Ta biết ta có lỗi với nàng."
"Đã biết có lỗi, vậy còn muốn làm gì?" Ta lạnh lùng hỏi lại: "Nếu gặp tình trạng thiếu tiền, chẳng lẽ lại bắt ta bỏ tiền ra bù vào sao? Nhà ta chẳng lẽ nợ nần Trấn Bắc Vương phủ sao?! Ta tự thấy mình đã làm tròn bổn phận của một chính thất phu nhân rồi."
Việc này vốn không vẻ vang, nói ra chỉ khiến người ta cười chê.
"Bản vương đã quở trách Liễu di nương, sau này sẽ không còn phung phí như trước, phần tiền phu nhân đã bù vào, bản vương sẽ trả lại hết cho phu nhân."
"Không cần, chỉ cần Vương gia đồng ý yêu cầu của thiếp là được." Ta kiên quyết không nhượng bộ.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh hãi và la hét.
Là Liễu di nương.
Bọn nha hoàn cũng sợ làm nàng ta bị thương, ngăn cản không được, đành mặc kệ cho nàng ta xông vào.
Vừa vào cửa, nàng ta đã khóc òa lên rồi ngã nhào ra quỳ trên đất.
"Vương gia! Vương phi, tất cả đều là lỗi của thiếp, mong Vương gia, Vương phi thương xót Triệu ma ma đã hầu hạ thiếp từ nhỏ mà tha cho bà ấy một lần."
Sắc mặt Nhiếp Hàn Sơn tái nhợt.
Ta cười lạnh một tiếng rồi giơ tay lên "Nhanh đỡ Liễu di nương dậy, hôm nay trời đông lạnh dễ làm tổn thương cơ thể.”
"Đem nha hoàn hầu hạ xuống vả miệng ba mươi cái. Rốt cuộc là chăm sóc di nương kiểu gì vậy, đi ra ngoài mà cũng không mang theo áo choàng vào. Nếu bị bệnh thì sao, di nương khó chịu, vương gia cũng đau lòng."
Liễu di nương mặc một chiếc váy bông mỏng màu trắng, đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt ốm yếu, lúc này bên ngoài có gió bắc thổi qua, đứng ngoài hiên một lúc cũng sẽ lạnh run người.
Liễu di nương bị ta nói trúng tim đen, liền ngẩng đầu rồi dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn ta. Sau đó rất nhanh bày ra khuôn mặt thống khổ, vội vàng xin tha thứ cho nha hoàn sắp bị kéo đi.
Khuôn mặt Tiểu Hoàn trắng bệch không còn huyết sắc.
Ta không nói chuyện, chỉ nhìn về phía Nhiếp Hàn Sơn.
Trong mắt Nhiếp Hàn Sơn hiện lên vẻ thất vọng, hắn chỉ lạnh lùng nói: "Đỡ Liễu di nương dậy rồi đưa trở về, đem Tiểu Hoàn đi xuống."
Liễu di nương khó tin nhìn Nhiếp Hàn Sơn, run rẩy gọi lên một tiếng: "Vương gia."
Nhiếp Hàn Sơn nhìn nàng ta một cái: "Còn không nhanh lên."
Ta phất tay ra hiệu.
Liễu di nương dường như bị dọa sợ, vừa tới liền bị người khác kéo đi.
Khi người rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Ta rót một ly nước đưa đến trước mặt Nhiếp Hàn Sơn: "Vương gia, bây giờ còn kiên trì không?"
Nhiếp Hàn Sơn nhận lấy ly nước, trong mắt đầy vẻ buồn bã.
Thấy vậy, ta cũng không giấu diếm nữa, thẳng thắn nói: "Vương gia cũng là người hiểu chuyện, chắc hẳn biết rõ tại sao Liễu di nương lại như vậy? Lòng ghen tị của phụ nữ không thể hòa giải, ta và Liễu di nương dù có làm ra vẻ hòa thuận thế nào, cũng không thay đổi được bản chất đối lập giữa ta và nàng ta. Để sau này Liễu di nương không còn bệnh tật nhiều, Vương gia nên đồng ý đi."
"Xin lỗi." Nhiếp Hàn Sơn trầm giọng nói.
Ta nghiêng đầu không nói.
"Xin lỗi" nói nhiều quá, thật chán ngán.
Sau đó, chi tiêu của Phương viện hoàn toàn tách ra khỏi Vương phủ, Nhiếp Hàn Sơn chỉ định tâm phúc của mình đến trông coi.
Không còn Phương viện tiêu tiền như nước, chi tiêu của Vương phủ cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Có nha hoàn đến báo cáo.
Không còn nguồn cung cấp từ Vương phủ, Liễu di nương giờ đây lén lút làm ăn buôn bán lụa, dựa vào thế lực của Vương phủ, làm ăn phát đạt.
Ta không để ý, yên lặng ở trong viện của mình.
Thời gian lại trôi qua bốn năm.
Trong bốn năm này, biên giới Hung Nô nhiều lần gây rối, Nhiếp Hàn Sơn là Đại tướng quân trấn giữ phương Bắc, thường xuyên đóng quân ở biên giới, mỗi năm chỉ có hai ba tháng ở lại kinh thành.
Kết hôn sáu năm, nhưng không có con, ta chịu không ít lời đồn đại trong kinh thành. Còn Liễu di nương, dù được sủng ái, nhưng có lẽ vì lý do sức khỏe, khó mà có con.
Thái hậu nhiều lần gọi ta vào cung, lời lẽ ôn hòa khuyên ta mau chóng sinh con cho Nhiếp Hàn Sơn.
Nhà họ Nhiếp cả nhà trung nghĩa, hiện nay chỉ còn lại mình hắn, Thái hậu là cô mẫu của hắn, đương nhiên đau lòng, nên mới mượn cớ đích thân chỉ hôn khi xưa.
Chỉ là bà không ngờ rằng, ta và hắn lại thành ra thế này.
Trên chiến trường gươm đao không có mắt, Thái hậu càng lo lắng rằng nhà họ Nhiếp sẽ tuyệt hậu.
"Vi Vi, còn giận dỗi với Hàn Sơn sao?" Thái hậu nắm tay ta, nhẹ nhàng vỗ về, đôi mắt đầy vẻ hiền từ.
Ta cúi đầu: "Như Vi không dám."
"Các con đã kết hôn sáu năm, đến giờ vẫn chưa có con, thế này thì phải làm sao?"
"Vương gia bận rộn công việc, có lẽ tạm thời không để tâm đến việc này, Như Vi phúc mỏng, đời này e rằng không có duyên với Vương gia."
"Chuyện duyên phận gì chứ, tình cảm vợ chồng là do vun đắp mà thành, ta biết con những năm qua chịu nhiều ủy khuất, ta cũng đau lòng." Thái hậu thở dài: "Hàn Sơn đứa trẻ này, từ nhỏ đã mất phụ thân mẫu thân, còn rất trẻ đã vào quân doanh, từ trước đến nay luôn cứng đầu, về tâm tư phụ nữ lại không suy nghĩ thấu đáo, con đừng trách nó nhiều."
"Như Vi không dám, chỉ là điều Vương gia cần không phải là con, có những chuyện cuối cùng không thể cưỡng cầu." Ta ngẩng đầu, lời nói có hàm ý bóng gió.
Ta thực sự không muốn.
Ta luôn nghĩ rằng con cái là minh chứng cho tình cảm vợ chồng, giữa ta và Nhiếp Hàn Sơn vốn không có tình cảm, hà cớ gì phải lấn sâu vào?
Hơn nữa nếu có con, e rằng sẽ phải rơi vào vô vàn rắc rối không dứt.
Nhưng lời này không thể nói, chỉ có thể đổ lỗi cho Nhiếp Hàn Sơn.
Thái hậu cũng biết tình hình giữa ta và hắn, nên cũng không nói nhiều.
Chỉ là ta không ngờ rằng, một đạo thánh chỉ ban xuống, ta bị phái đến biên cương chăm lo sinh hoạt cho Vương gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook