Khương Trăn Nguyệt vốn không nghĩ nhiều.
Sau khi nghe A Ly nói Nguyễn Y Hàm đổ bệnh, nàng liền bỏ tất cả mọi việc chạy đến.
Lúc này, lưng nàng đều bị mồ hôi thấm ướt, đôi mắt xinh đẹp lăng lăng nhìn Nguyễn Y Hàm.
Nàng đẹp, thêm nét phóng khoáng, yêu kiều bá đạo.
Khương Trăn Nguyệt cùng Nguyễn Y Hàm và Tần Hải Dao đều không phải một dạng người, nàng là điển hình của kiểu người tính tình nóng nảy, yêu liền yêu đến oanh oanh liệt liệt, hận liền hận đến sạch sẽ lưu loát, một chút cũng không hư tình giả ý(*).
(*) Hư tình giả ý: giả dối, không có ý tốt
Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải vậy.

Nàng chính là từ phòng vẽ tranh bị A Ly lừa chạy tới, quần áo đều không kịp đổi, áo sơmi màu lam nhạt cùng quần jean, tóc dài xoăn nhẹ màu cà phê, môi hơi đỏ, trong mắt đều là sắc bén, "Làm cái gì vậy? Cậu lừa tôi?"
Bộ dáng Nguyễn Y Hàm nơi nào giống sinh bệnh.
Khương Trăn Nguyệt quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm A Ly: "Cô chán sống rồi hả?"
A Ly khẩn trương mà nhìn Nguyễn Y Hàm, cô cười vẫy vẫy tay: "Em ra ngoài đi."
Sau khi trọng sinh, cô rất ít cười.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng quen thuộc của Khương Trăn Nguyệt, Nguyễn Y Hàm trong lòng ấm áp, "Nguyệt Nguyệt, ngồi bên này."
Hai chữ "Nguyệt Nguyệt" như kích thích Khương Trăn Nguyệt, thân mình nàng cứng đờ, không thể tưởng tượng nhìn Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm hơi cười, đến tủ lạnh lấy ra cherry nàng thích ăn, lại đi rửa sạch đặt ở trước mặt nàng.
Khương Trăn Nguyệt nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, nàng nhìn dĩa cherry trước mặt, lại nhìn Nguyễn Y Hàm, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Đầu óc cậu bị bệnh sao?"
Nguyễn Y Hàm vẫn cười, cười đến vành mắt đều đỏ.
Cô nhớ tới trước khi trọng sinh, cô cùng bà nội bị truy đuổi, chật vật chạy trốn, đến một chiếc xe cũng không có, chính Khương Trăn Nguyệt, nàng lái một chiếc xe việt dã đến đón cô.
Khi đó, Nguyễn Y Hàm đỡ bà nội, trong lòng một mảnh thê lương, Khương Trăn Nguyệt ngậm thuốc lá, tóc bay tán loạn, từ trong xe nhìn hai bà cháu, mỉm cười đầy tự tin.
Nguyễn Y Hàm đã sớm không còn là thiên chi kiêu tử, cô chật vật sa sút, trong mắt đều không có ánh sáng.
Khương Trăn Nguyệt nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đem chìa khóa xe ném cho cô: "Cầm lấy, bên trong có thức ăn, còn có chăn đệm."
Hiện tại cơ hồ tất cả mọi người đều biết Nguyễn gia cùng Tần gia trở mặt thành thù, không ai dám tới gần các cô.
Nguyễn Y Hàm lắc lắc đầu: "Không cần, tôi sẽ nghĩ cách khác."
Tần Thấm quyết tuyệt, một chút đường lui đều không để lại cho Nguyễn Y Hàm, nếu bà ta tra ra được ai dám giúp đỡ cô, đều sẽ không có kết cục tốt.
Khương Trăn Nguyệt biết điều đó, nàng lạnh lùng cười: "Cậu yên tâm, ba mẹ tôi đều ở nước ngoài, dù thế lực bà ta cường đại đến đâu cũng không quản xa được như vậy."
Nguyễn Y Hàm trầm mặc không nói, trong mắt một mảnh tăm tối.
"Nhưng nếu cậu còn không rời đi......"

Khương Trăn Nguyệt nhìn Nguyễn Y Hàm trầm ngâm trong chốc lát, nàng đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy cô, đôi tay nàng dịu dàng vỗ về, "A Hàm, đừng bỏ cuộc, cậu còn bà nội."
Đây là địa phương mềm mại nhất đáy lòng Nguyễn Y Hàm, sau khi Khương Trăn Nguyệt vừa nói, cô liền nhịn không được rơi lệ.
Khương Trăn Nguyệt vuốt tóc cô, cười nói: "Còn nữa, làm gì mà yếu đuối như vậy? Không giống cậu chút nào.

A Hàm, cậu có biết hay không, năm đó nhà tôi phá sản, tôi cũng rơi xuống vực sâu không lối thoát, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới từ bỏ, là bởi vì sao?"
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, Khương Trăn Nguyệt chưa bao giờ nói qua, cô tự nhiên cũng không biết.
Khương Trăn Nguyệt nhìn cô, đôi mắt màu cà phê đều là nghiêm túc: "Là bởi vì cậu, A Hàm, cho nên tôi sẽ không rời đi, tôi vẫn luôn ở nơi này."
......
Hồi ức mang theo ôn nhu cùng hương vị nước mắt, Nguyễn Y Hàm nhìn Khương Trăn Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, đến đây làm việc cùng tôi đi, cậu làm họa sĩ tự do gì đó, cũng không đáng tin cậy."
Nguyễn Y Hàm mặc một chiếc váy dài màu đen, bên hông mang khăn lụa màu đỏ tương phản, vòng eo mảnh khảnh, một tay có thể ôm hết.

Cô nhìn Khương Trăn Nguyệt, trong mắt thành khẩn cùng nghiêm túc, ánh mặt trời chiếu vào, phủ lên sườn mặt của cô ánh vàng lấp lánh.
Rõ ràng là từ bé cùng nhau lớn lên, dù nhiều năm như vậy không gặp nhau, cũng nên cảm thấy quen thuộc, nhưng giờ khắc này, Khương Trăn Nguyệt lại đột nhiên cảm thấy Nguyễn Y Hàm có chút xa lạ, "Sợi dây thần kinh nào của cậu có vấn đề rồi? Tôi đây mà phải đi theo cậu làm việc? Tôi là ai cậu không biết sao? Còn nữa, tôi vì cái gì phải đi theo cậu?"
Nàng vẫn luôn kiêu ngạo, dù trong nhà phá sản, cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Nàng là một họa sĩ tự do tùy tính, một chiếc xe, một chiếc bàn vẽ, trời nam biển bắc chạy tới chạy lui, so với trước kia làm thiên kim tiểu thư thoải mái hơn rất nhiều.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng: "Nếu tôi nhờ cậu thì sao?"
Khương Trăn Nguyệt không thể tưởng tượng nhìn Nguyễn Y Hàm, cô làm sao vậy? Nguyễn Y Hàm từ nhỏ chính là một kẻ kiêu ngạo, hai người đánh nhau không thiếu, không ai nhường ai, nhưng hiện giờ...
"Nguyễn tổng là đang thương hại tôi sao?"
Âm thanh Khương Trăn Nguyệt lạnh xuống, thương hại gì đó, trong từ điển của nàng, không chấp nhận hai chữ đó tồn tại.
Nguyễn Y Hàm lại đột nhiên cười, cô đi đến bên người nàng, cong lưng nhẹ nhàng ôm nàng: "Nguyệt Nguyệt, đến đây đi, giúp đỡ tôi, ở bên cạnh tôi." Cô hạ giọng: "Người tôi có thể tin tưởng cũng chỉ có cậu."
Khương Trăn Nguyệt nhìn cô như nhìn quái vật, mặt đều đỏ, đến cuối cùng cơ hồ là chạy trối chết.
Rốt cuộc cũng không cho Nguyễn Y Hàm một đáp án khẳng định.
Nhưng Nguyễn Y Hàm chắc chắn, nàng nhất định sẽ trở lại giúp mình.
Khương Trăn Nguyệt là một người thông minh, hiện nay người có năng lực như nàng cũng không nhiều, chỉ cần cho nàng thời gian, nàng có thể trở thành phụ tá đắc lực của mình.
Tần Thấm ở Ức Dương có vô số tay mắt, lại là một người mẫn cảm cẩn thận.
Nguyễn Y Hàm không thể gấp gút, hiện tại việc cô có thể làm được chính là dùng người thân cận nhất bên cạnh cô.
Đến giữa trưa.
Nhà thiết kế riêng của Nguyễn tổng lại đây, Allen vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, ở văn phòng dạo qua một vòng, ra vẻ che miệng: "Ai nha ai nha, A Hàm, mấy ngày không gặp liền phải lau mắt nhìn cô, chớp mắt một cái cô đã trở thành tổng tài rồi."

Nguyễn Y Hàm nằm ở trên sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, xuất thần suy nghĩ.
Đây là biểu tình thường gặp nhất trong khoảng thời gian này của cô.
Allen nhìn hết một vòng trong phòng, lúc này hắn mới cảm thấy mỹ mãn xoay người nhìn Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng của tôi, hôm nay muốn trang phục nào đây? Váy đỏ kiều diễm thế nào? Tôi cảm thấy hiện tại rất hợp khí tràng của cô."
Nguyễn Y Hàm lúc này mới quay đầu, nhàn nhạt nói: "Tất cả trang phục đẹp liền mang đến."
Tất cả?
Allen sửng sốt, "Vì cái gì?"
Tuần trước hắn vừa mới đưa cho Nguyễn Y Hàm tất cả các thiết kế của hắn, có thể đủ cho cô thay đổi cả năm, như thế nào lại muốn hắn đưa thêm nữa rồi?
Nguyễn Y Hàm thực bình tĩnh, "Nhiều dịp cần dùng tới."
Một buổi sáng Nguyễn tổng cơ bản đều làm hoạt động hoang phế.
Đầu tiên là tìm thanh mai trúc mã, phá gia chi tử nói chuyện phiếm, sau đó lại tìm nhà thiết kế riêng nói chuyện phiếm.
Tần Thấm nghe thủ hạ báo cáo, cảm thấy mỹ mãn gật đầu, "Hiện tại nó muốn đi đâu?"
Diêm thư ký nghiêm túc trả lời: "Nói là chuẩn bị mang theo A Ly đi ra ngoài làm công việc, tôi đã phái người đi theo."
Tần Thấm nghe xong cười, "Cùng A Ly làm công việc?" Bà ta vẫy vẫy tay: "Không cần đi theo."
Buộc cũng không nên quá chặt.
Bị phát hiện thì mất nhiều hơn được.
Cùng A Ly có thể làm được công việc gì? Hơn phân nửa là đi ra ngoài lêu lổng.
Nguyễn Y Hàm đúng thật là đi ra ngoài lêu lổng.
Chính là đi đến dưới lầu của một tiểu khu cũ, còn cố ý thay đổi một chiếc xe Buick nhãn hiệu thấp.
Cô ngồi ở trong xe, hạ xuống kính xe, an tĩnh hút thuốc.
Trước kia, A Ly tuy rằng là thủ hạ của Nguyễn Y Hàm, nhưng cùng Nguyễn Y Hàm càng giống như bằng hữu, có cái gì thì nói cái đó, hiện tại......!Có lẽ thật sự tiếp nhận công ty, A Ly cảm giác Nguyễn Y Hàm đột nhiên trở nên trầm tĩnh khó đoán, nàng thậm chí cũng không dám đi dò hỏi hôm nay tới chỗ này là vì cái gì.
Đợi ước chừng một giờ.
A Ly thấy một bóng người quen thuộc.
Là Tần tiểu thư.
Không thể không nói, Tần Hải Dao đúng thật là một mỹ nhân.
Mấy năm nay nghệ sĩ xinh đẹp A Ly đều thấy không ít, cũng coi như soái ca mỹ nữ đều nhìn chán.
Nhưng Tần Hải Dao lại có một loại khí chất độc nhất.
Nhìn dáng vẻ, nàng hẳn là mới từ trường học đi ra, giữa giờ nghỉ trưa, Tần Hải Dao mặc một cái áo lông màu trắng, tô điểm cho làn da trắng như ngọc của nàng, góc nghiêng ôn nhu vũ mị, trong lòng ngực nàng còn ôm theo tài liệu, mỉm cười nhìn phía trước.
Mà phía trước nàng, có một nữ hài tầm 15,16 tuổi vui vẻ chạy tới đến gần Tần Hải Dao liền ôm lấy nàng, sau đó ở trước mặt nàng khoa tay múa chân.

Tần Hải Dao sủng nịnh cười cười, duỗi tay sờ sờ tóc nàng, hai người cùng nhau lên lầu.
A Ly lắp bắp kinh hãi, xem bộ dáng nữ hài kia, giống như người không thể nói chuyện, xuyên qua kính chiếu hậu, trộm nhìn biểu tình của Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm động cũng không động, sau một lúc lâu, cô vẫy vẫy tay: "Trở về thôi."
Mãi đến khi xe rời đi.
Ở dưới hiên Tần Hải Dao đợi một chút rồi mới chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, nàng nhìn chằm chằm xe hơi màu đen rời đi trong chốc lát, mày hơi nhăn lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Bên cạnh nàng tiểu cô nương túm túm quần áo, làm một cái ngôn ngữ cơ thể, dò hỏi nàng đang làm gì.
Tần Hải Dao cười cười, "Không có gì, nhìn thấy một người quen, chúng ta đi nào, ba mẹ khẳng định đang nấu một bữa cơm thật ngon."
Lúc còn rất nhỏ Tần Hải Dao đã được gửi nuôi trong gia đình này.
Cha mẹ nuôi của nàng là người thành thật, đã từng là thủ hạ trung thành nhất của Tần gia, nhiều năm như vậy, họ đã sớm xem Tần Hải Dao như con gái của chính mình, sủng ở trong lòng bàn tay.
Tần Thấm rất ít đến đây, chỉ có một số ngày nghỉ mới có thể ngẫu nhiên đến nhìn Tần Hải Dao.
Cha mẹ nuôi sau này lại sinh cho Tần Hải Dao một đứa em gái, chỉ là ông trời vô tình, mấy năm trước nàng đột nhiên sinh bệnh, liền không thể nói chuyện.

Mấy năm nay, bọn họ một nhà bôn ba khắp nơi vì em gái chữa bệnh, gia sản đều sắp hết nhưng cũng vô dụng.
Nếu không phải Tần Thấm vẫn luôn chu cấp, ngôi nhà này đã sớm chỉ còn có bốn bức tường.
Vào trong nhà, hương thơm quen thuộc ập đến.
Tần Hải Dao rửa sạch tay, hướng về phòng bếp nhìn nhìn: "Ba mẹ đang nấu gì ạ?"
Tần Sơn đi ra, hắn đưa cho con gái một ly nước lọc, bất đắc dĩ: "Mẹ con đó, nói con mới đi làm đặc biệt mệt mỏi, nhất định phải làm cá cho con bồi bổ."
"Ai nói gì tôi đấy?" Hoàng Lan từ trong phòng bếp cầm cái xẻng như hung thần ám sát đi ra, bà nhìn Tần Sơn: "Không phải là ông muốn tôi làm cá sao? Còn nói Tiểu Hải thích ăn cá bắt tôi phải nấu cho bằng được?"
Tần Sơn: "..."
Tần Hải Dao: "..."
Tần Mặc Mặc ở bên cạnh cười trộm, nàng tuy rằng không nói được, nhưng tay vẫn là che ở ngoài miệng, ngoan ngoãn đáng yêu.
Người một nhà cùng nhau ăn cơm.
Tần Sơn cố ý mở một chai rượu trắng, "Đến đây nào, vì chúc mừng Tiểu Hải nhà ta sắp trở thành giảng viên chính thức, cả nhà chúng ta cạn ly nào."
Bốn ly rượu chạm vào nhau.
Không cần thức ăn phong phú, mọi người đều cười rất vui vẻ.
Cơm ăn đến một nửa, Hoàng Lan uống rượu mặt có điểm hồng, bà nhìn nhìn Tần Hải Dao: "Tiểu Hải."
Tần Hải Dao đang lấy xương cá giúp em gái, "Dạ?"
Nàng nhìn mẹ, Hoàng Lan chần chờ một chút, ánh mắt như có chút rối rắm, Tần Sơn cũng cúi đầu nhìn ly rượu trắng trong tay không lên tiếng.
Tần Hải Dao buông đũa xuống, "Làm sao vậy?"
Trầm mặc một lát.
Hoàng Lan nhìn Tần Mặc Mặc: "Mặc Mặc đi lấy cho mẹ một chén cơm nhé."
Tần Mặc Mặc gật đầu, ngoan ngoãn cầm chén đi phòng bếp.

Mắt thấy người rời đi, Hoàng Lan mới hạ giọng: "Mẹ và ba con quyết định từ bỏ trị liệu cho Tiểu Mặc."
Nhiều năm như vậy, bọn họ cũng đã tận lực, mắt thấy con gái thật vất vả mới tìm được công việc, muốn bắt đầu cuộc sống mới, bọn họ không thể liên lụy Tiểu Hải mãi được.
Tần Hải Dao trầm mặc không nói, Tần Sơn từ trong túi áo lấy ra thẻ tín dụng đưa tới: "Trong đây là tiền lương con cho ba mẹ, con cầm về đi."
"Ba ——"
Tần Hải Dao đang muốn nói chuyện, Tần Sơn lại nhanh hơn nàng một bước: "Độ tuổi này chính là thanh xuân tươi đẹp nhất của con, đi mua một ít quần áo đẹp, Tiểu Hải, đừng làm cho ba mẹ áy náy."
"Nhưng mà bác sĩ nói một năm này là cơ hội duy nhất của Tiểu Mặc, nếu từ bỏ ——"
"Bạch bạch bạch ——"
Tần Mặc Mặc bưng chén đã trở lại, miệng nàng phát không ra được thanh âm, ngoan ngoãn cầm chén đưa cho mẹ, nàng dùng ánh mắt dò hỏi chị nàng xem có hay không muốn thêm một chén.
Tần Hải Dao chỉ có thể nuốt xuống lời muốn nói, nàng thu liễm cảm xúc nhìn em gái chua xót cười cười, đem thịt cá đã lấy hết xương bỏ vào chén cho em gái.
Hai tay Tần Mặc Mặc nâng lên, làm hình trái tim tặng chị gái, động tác tinh nghịch ngoan ngoãn chọc một nhà cười vui vẻ.
Tần Hải Dao cũng cười, chính là tâm lại đau nhói.
Cơm nước xong, Tần Hải Dao ở dưới lầu trộm gọi cho Tần Thấm.
Thời điểm Tần Thấm nhận được điện thoại của nàng thực không vui, "Như thế nào lại gọi vào lúc này? Ta không phải đã nói rồi sao? Không có chuyện quan trọng thì không cần liên hệ."
Trầm mặc trong chốc lát, Tần Hải Dao thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, mẹ, con không phải cố ý quấy rầy người, con chỉ là......!muốn dùng chút tiền."
Giọng nói của em gái nàng bị mất vào mấy năm trước, bác sĩ nói, hi vọng duy nhất để khôi phục chính là năm nay.
Chỉ còn lại một năm.
Nàng không cam lòng nhìn em gái im lặng sống như vậy cả đời, em ấy còn nhỏ như vậy, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu.
Tần Thấm cười lạnh: "Lại là vì chữa bệnh cho đứa trẻ câm kia sao?"
Tần Hải Dao im lặng thừa nhận.
Tần Thấm nhàn nhạt: "Tiểu Hải, có phải con đã quên, ai là người làm con phải ăn nhờ ở đậu, ai là người làm con phải trải qua cuộc sống như hiện tại?"
Tần Hải Dao mím môi.
Âm thanh Tần Thấm càng lạnh, "Ai?"
Tần Hải Dao nhắm mắt lại, "Là Nguyễn gia."
Tần Thấm nghe được đáp án vừa lòng, âm thanh bà ta lại như cũ lãnh khốc: "Con không phải mỗi buổi tối đều có thể nhìn thấy Nguyễn Y Hàm sao? Mười vạn, còn chưa đủ một bữa ăn của cô ta."
Buổi tối, thời điểm Tần Hải Dao đến Nguyễn gia có chút trễ.
Bà nội đã ngủ, gần đây Nguyễn Y Hàm tiếp nhận công ty, cô cũng không được nhàn rỗi, không có việc gì bà nội liền giảng một ít kiến thức kinh doanh cho cô.
Trước kia, Nguyễn Y Hàm vừa nghe bà nội muốn nói liền đuổi khéo bà đi, hiện giờ, tuy rằng vẫn không vui, nhưng tốt xấu gì cũng không ngăn cản bà nội nói nhiều.
Ban ngày nói nhiều, Nguyễn nãi nãi liền có điểm mệt mỏi, nhưng bà còn chuẩn bị dưa hấu cho bác sĩ Tần, dặn dò cháu gái: "Con bé tới liền mời nó ăn biết chưa hả?."
Nguyễn Y Hàm cũng không đáp ứng, chờ bà nội vào phòng, cô liền trực tiếp đem dưa hấu đổ thùng rác.
Mở cửa, Nguyễn Y Hàm đứng ở trước, băng lãnh nhìn Tần Hải Dao: "Em đến trễ."
Ánh đèn chiếu lại đây, sắc mặt Tần Hải Dao tái nhợt, nàng gật đầu, "Thực xin lỗi."
Nguyễn Y Hàm nhìn đôi mắt phiếm hồng của nàng trong chốc lát, hỏi: "Em uống rượu sao?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương