Sau hai năm kết hôn, Hạ Trừng và Tô Hằng trẻ mới lần đầu tiên đi xa nhà để hưởng tuần trặng mật.

Bọn họ không phải là không có thời gian, càng không phải là không muốn, mà là lời nói của Từ đại sư quả thật là quá linh nghiệm.

Vừa mới kết hôn được một tuần, cả ngày Hạ Trừng đều cảm thấy không muốn ăn uống gì cả, cô còn cảm giác buồn nôn nữa.

Được rồi, chắc là do mệt nhọc quá độ thôi vì phải bận rộn nhiều như vậy, huống hồ đêm tân hôn của hai người, Tô Hằng trẻ cũng không biết kiềm chế, cái này cũng có thể lí giải được.

Bọn họ hoãn lại tuần trăng mật, bởi vì nửa năm nay Hạ Trừng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó là cô phải chuẩn bị cho kì thi.

Sau khi quay lại công việc bình thường, Hạ Trừng đi đến bệnh viện trước, trong khi Tô Hằng trẻ còn đang ăn sáng, làm một bác sĩ chăm chỉ cần cù khác với một ông chủ chỉ cần lúc có chuyện thì mới đến công ty.

"Nếu em cảm thấy không thoải mái thì xin nghỉ phép ở bệnh viện đi." Anh lo lắng nói.

"Cõ là em bị cảm cúm thôi, uống thuốc xong là ổn ngay mà."

Hạ Trừng nghĩ rằng chắc mấy ngày gần đây cô không được ngủ nghỉ đầy đủ nên ban đêm mới bị nhiễm lạnh.

Tô Hằng trẻ luôn ôm cô khi ngủ nhưng cô cảm thấy rất nóng và khó chịu nên bảo anh nằm cách ra một chút.

Chẳng lẽ như vậy mà cũng có thể bị cảm cúm sao? Hạ Trừng nghĩ mãi không ra.

Tô Hằng trẻ đi đến, ôm lấy cô: "Em suốt ngày bảo anh chú ý đến sức khỏe của bản thân nhưng lại không quan tâm đến sức khỏe của em vậy."

"Em là bác sĩ."

"Bác sĩ cũng không phải là sẽ không bị ốm."

"Được rồi, em hiểu ý anh, hôm nay trước khi về nhà, em sẽ đến khoa dạ dày kiểm tra.

Trong tích tắc, Tô Hằng trẻ nghĩ đến một khả năng: "Bà xã, có thể nào là em mang thai không?"

Hạ Trừng a một tiếng, rồi nhìn anh với anh mắt "anh đừng đùa nữa đi".

Lúc trước bọn họ cũng đã bàn bạc qua với nhau, cũng chưa nghĩ muốn có bảo bảo ngay, dù sao thì cô còn một năm học bác sĩ nội trú và còn phải thi để lấy được bằng chuyên khoa nhi.

Cho nên khi làm, bọn họ sẽ sử dụng biện pháp an toàn, do vậy tỷ lệ xảy ra vấn đề này quả thực là rất thấp.

Vẻ mặt Tô Hằng trẻ rất nghiêm túc: "Không được, hôm nay anh sẽ xin nghỉ phép, chúng ta cùng đến chỗ bác sĩ."

Hạ Trừng ngẩn ra một lúc, cô sờ mặt anh, nhẹ nhàng nói: "Làm sao đột nhiên anh lại trở nên khẩn trương vậy?"

Tô Hằng trẻ do dự hồi lâu, mới bằng lòng mở miệng: "Em có từng nghe nói qua chuyện mang thai ngoài dạ con chưa, anh lo lắng..."

Hạ Trừng thở dài: "Thì ra anh lo lắng về chuyện này, nhưng em cũng không cần phải xin nghỉ phép như anh nói đâu, khoa phụ sản ngay cạnh khoa em nên đi lại cũng rất tiện.

Nếu như không phải là công việc ở bệnh viện chưa xong, có lẽ cô cũng hy vọng rằng có anh ở bên cạnh, nhưng đó là nơi làm việc của cô, so với việc cô bước vào căn bếp mới thì giờ cô giống như cá gặp nước.

Tô Hằng trẻ hôn trán cô, lưu luyến không thôi đưa cô đến tận cửa: "Có tin tức gì thì phải nói cho anh biết trước nhé."

Hạ Trừng gật đầu, lên xe rời đi.

Từ ngày đầu tiên làm bà xã Tô Hằng, lập tức cô được Tô Hằng trẻ "nhẹ ngàng khuyên nhủ" là không muốn cô phải tự lái xe, ban đầu cô không đồng ý, thế nhưng công phu quấn người và tài ăn nói của anh thật sự là bậc nhất, cô căn bản không thể nào nói lại anh được.

Huống chi mỗi khi cô muốn nói, anh sẽ bắt đầu làm những chuyện khác khiến cho cô phân tâm, lúc cô nhớ tới thì thường là đã mệt mỏi nằm ngủ trong lòng anh.

Sau khi đến bệnh viện, Hạ Trừng bận rộn cả một buổi sáng, tới gần trưa cô mới có thời gian rảnh rỗi kiểm tra điện thoại.

Mười cuộc gọi nhỡ, ba tin nhắn thoại, sáu tin nhắn SMS.

Thái dương Hạ Trừng giật giật, bây giờ làm ông chủ đều nhàn rỗi như vậy sao?

Cô bận đến mức chân không chạm đất, ngay cả thời gian uống một cốc nước cũng không có, thế mà anh lại có thể nhắn tin, gọi điện thoại cho tới trưa như vậy.

Ái chà, nhà tư bản cực kì độc ác, chuyên bóc lột người dân lao động chăm chỉ như cô.

Hạ Trừng nhìn thông báo, thì ra là anh rất nóng ruột muốn biết tình hình của cô.

Trong lúc gửi tin nhắn trả lời anh, cô cũng thuận đường đến khoa phụ sản, ý tá bên ấy rất chuyên nghiệp, nhanh chóng đưa cho cô một cái cốc và một que thử thai.

Y tá mỉm cười: "Bác sĩ Hạ, cái này chắc là không cần tôi phải hướng dẫn đâu nhỉ?"

Hạ Trừng cười, lắc đầu, sau khi cảm ơn, lập tức đi vào nhà vệ sinh nữ.

Kết quả ra lò, cũng chỉ là chuyện mất vài giây đồng hồ mà thôi.

Cô nhìn hai vạch trên que thử, thất thần vài giây.

Mang thai rồi?

Thực sự mang thai?

Cô xoa huyệt Thái Dương, không phải là cái lần đó chứ, cái lần mà anh làm xong nhưng không rút ra ngoài ấy sao?

Rõ ràng lúc tỉnh lại, vẫn còn bao mà.

Dường như Hạ Trừng trông thấy bằng bác sĩ nội trú và bằng bác sĩ chuyên khoa nhi nắm tay nhau chạy đi mất.

Không thể nào, cô không muốn làm mẹ ngay đâu.

Cô rất hiểu rõ tính tình của mình, sau khi có con, chắc chắn cô chỉ một lòng chăm sóc cho con mà thôi.

Lúc chiều, bác sĩ khoa sản siêu âm cho cô nói phôi thai ổn định nằm ở tử cung, thai được tám tuần, có thể nói là bảo bảo trong bụng rất may mắn được tham dự hôn lễ của ba mẹ.

Hạ Trừng kinh ngạc đến mức quên cả gọi điện thoại cho Tô Hằng trẻ.

Cô làm xong công việc của mình rồi vội vàng trở về nhà.

Vừa mở cửa ra, Tô Hằng trẻ đã đứng trước cửa đợi cô.

"Em đã đi kiểm tra chưa? Bác sĩ nói thế nào?"

Hạ Trừng cúi đầu, cô tự lẩm bẩm, giọng điệu có chút ai oán: "Rõ ràng mang bao rồi mà, làm sao lại có được."

Tô Hằng trẻ sửng sốt một lúc lâu, mới phản ứng lại, ôm cả người cô vào trong lòng.

Qua lúc lâu, Hạ Trừng cảm thấy có một dòng chất lỏng ấm áp chảy từ gáy rồi chảy tới cằm cô.

Cô ngẩng đầu thì thấy Tô Hằng trẻ khóc.

Một người đàn ông đang yên đang lành tự dưng lại khóc là sao đây?

Cô còn tưởng rằng anh sẽ rất vui mừng, hoặc là nhẹ nhàng sờ bụng cô, nếu khoog thì dù gì cũng học theo một ít thói quen của người giàu, anh cũng có thể mua cho cô rất nhiều thứ, nhưng anh không làm điều nào cả, trái lại còn giống như anh mới là người mang thai vậy, khóc còn hơn cả người làm mẹ như cô, khiến cô xúc động theo.

"Được rồi, chỉ là em mang thai thôi mà" Hạ Trừng nói.

Giờ phút này, Tô Hằng trẻ không có cách nào hình dung sự vui sướng trong lòng mình, nếu như nói trong lòng anh lo sợ nhất là Hạ Trừng sẽ rời khỏi bản thân thì như vậy chỉ cần bọn họ có con, chí ít anh có thể chắc chắn rằng Hạ Trừng đã hoàn toàn thuộc về anh.

Sinh mệnh giữa cô và anh có mối quan hệ với nhau, bọn họ sẽ cùng nhau nuôi nấng và chăm sóc đứa con của mình.

Sau khi Tô Hằng trẻ tỉnh táo lại, nháy mắt trong đầu xuất hiện vô số suy nghĩ: "Hay em xin nghỉ việc ở nahf đi, nếu không thì anh cũng thực sự không yên tâm."

Hạ Trừng cười ha ha hai tiếng, cho nên mới nói bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời trước kia của anh đều là giả bộ, một khi lấy anh, cái khuyết điểm gì mà chuyên chế, bá đạo, toàn bộ đều bộc lọ ra.

Đây chính là đàn ông, trước khi và sau khi vào tay, rõ ràng là hai bộ mặt khác hoàn toàn.

Chênh lệch quá lớn, Hạ Trừng không chịu nổi, nhưn bây giờ bọn họ mới tân hôn, cô không thèm chấp nhặt với anh, chỉ là ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói qua loa: "Để em suy nghĩ đã."

Chuyện cân nhắc của cô kéo dài từ lúc vừa mới biết mình mang thai cho đến khi thai nhi được chín tháng.

Hạ Trừng không chỉ không xin nghỉ việc mà còn thuận lợi hoàn thành kì thi lấy bằng bác sĩ khoa nhi.

Đứa trẻ chưa chào đời này đi theo mẹ, thật sự có thể nói là trải qua bao nhiêu khó khăn, cảnh tượng nào cũng đều được chứng kiến một lần.

Cho đến trước ngày sinh dự kiến hai ngày, Hạ Trừng mới xin nghỉ ở nhà chờ sinh.

Bố mẹ hai bên gia đình đều mang dì giúp việc lớn tuổi đến, ngoài ra còn thuê bảo mẫu mới và hộ lý, mặc dù phòng nhà này lớn, nhưng cùng lúc có tám người đến cũng trở nên chật chội.

Đêm hôm đó, Hạ Trừng vỡ ối, tất cả người nhà đều nhanh chóng đi cùng cô đến bệnh viện.

Cô đau bụng sinh suốt hai mươi tiếng, mới thuận lợi sinh ra đứa bé.

Cài này cũng không thể trách thể chất cô kém, mỗi lần sinh con, đều sẽ khổ cực như vậy.

Nguyên nhân chính là cô chỉ có vóc người bình thường, còn Tô Hằng trẻ lại là người đàn ông phương bắc chính cống.

Mặc dù bề ngoài nhìn anh trông gầy gò rắn chắc, nhưng khi cởi đồ thì có thể phát hiện ra rằng bờ vai và eo anh là hình tam giác ngược, lồng ngực vô vùng rộng và lớn.

Lại thêm mười năm kí thịt, có thể nói hình thể anh cao lớn và cường tráng, nhưng bởi vì anh không mập nên nhiều nhất cũng chỉ thấy dáng người anh cao.

Nếu mà đứa bé khá giống Tô Hằng trẻ, Hạ Trừng sẽ sinh ra một đứa trẻ mập mạp, vốn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Trong phòng sinh rất lâu, cuối cùng cô cũng sinh ra một bé trai khỏe mạnh, tiếng khóc vang dội, y tá bế bảo bảo đặt vào lòng cô.

Hạ Trừng nhìn mặt đứa trẻ, chợt nhớ tới cô sẽ không còn được gặp lại hai đứa bé kia, tự dưng nước mặt chảy xuống.

Tô Hằng bước vào phòng sinh với cô, anh ở bên cạnh hốt hoảng nói: "Hạ Trừng, em đừng khóc, nó sẽ ảnh hưởng đến mắt đó."

Anh biết sản phụ vừa mới sinh, kiêng kỵ nhất là khóc, bởi vì lúc sinh con, cần tốn rất nhiều sức lực khiến áp suất lên nhãn cầu rất cao, điều đó đã là không tốt đối với mắt rồi, lúc này lại khóc nữa, rất có thể sẽ tạo thành tổn thương cho mắt sau này.

May mà, Hạ Trừng mệt muốn chết rồi, cô cũng không còn sức để khóc nhiều, sau khi sinh con không được bao lâu, cô lập tức mơ màng ngủ rồi.

Sau đó, chính là tròn một năm từ khi sinh đứa bé.

Hạ Trừng vẫn không thoát khỏi được tình mẫu tử, cô cũng không còn làm việc ở bệnh viện nữa, mà tìm một phòng khám bệnh tư nhân chuyên khoa nhi, trong một tuần chỉ xem bệnh năm lần, nói cách khác phần lớn thời gian, cô đều ở nhà với con.

Cô vô cùng biết ơn bố mẹ hai bên, lúc cô bận tối mắt tối mũi, mà ông bà hai bên đều giúp cô, để cô có thể chú tâm vào sự nghiệp vừa có thể chăm sóc gia đình, cân bằng được cả hai bên không phải nghiêng về bên nào cả.

Nhưng mà người cảm thấy mình bị bỏ rơi kỳ thật là một người khác.

Trước kia Tô Hằng trẻ cho rằng, Hạ Trừng vừa kết hôn xong thì mang thai, ở một mức độ nào đó cũng là sự khẳng định thực lực của anh, mặc dù bình thường vẫn nói là ngày tân hôn mà đã mang thai, nhưng ý của anh cũng không khác là bao.

Nhưng lúc mới mang thai, anh phải kiềm chế mấy tháng, sau khi sinh cũng phải khắc chế, chờ đến khi Hạ Trừng vất vả sinh ra đứa bé, bởi vì cho con ăn sữa mẹ mà dục vọng giảm đi, anh thực sự rất hối hận.

Bởi vì anh được hưởng qua cái gọi là mong mà không được, hoặc phải nói là được trải qua cảm giác không được thoải mãn dục vọng.

Tô Hằng trẻ quyết định, phải nhân lúc trước khi thể lực anh còn chưa suy yếu, dẫn Hạ Trừng đi hưởng tuần trăng mật, hưởng thụ thế giới chỉ có riêng hai người.

Tô Hằng nhỏ phải trải qua vô vàn đắng cay, cuối cùng vừa dỗ vừa lừa được Hạ Trừng ra khỏi nhà.

Cô không yên tâm con nhỏ, lúc ra cửa, quả thực là vừa bước đi vừa quay đầu lại, suýt chút nữa thì lỡ chuyến bay.

Bọn họ đi máy bay của hãng hàng không Singapore Airlines, đến Singapore rồi đi chuyến nữa mới đến Maldives.

Trước khi xuất phát, anh còn đặc biệt lựa chọn ngồi máy bay có thể hạ cánh trên mặt nước để đến hòn đảo.

Nguyên nhân Maldives thích hợp để hưởng tuần trăng mật là phần lớn đảo ở đây, đều là mỗi một đảo đều có một khách sạn, ngoại trừ một ít hoạt động trên mặt nước ví dụ như ca nô, tham quan thắng cảnh ở hòn đảo Maafushi, dường như mọi phạm vị hoạt động đều xung quanh quần đảo.

Tô Hằng trẻ vui mừng nghĩ, trừ khi Hạ Trừng mọc cánh, nếu không cho dù cô có bản lãnh đi nữa cũng không thể nào thoát khỏi quần đảo này.

Sau đó nhớ lại, Hạ Trừng cũng không biết mình làm thế nào bình yên vượt qua hai tuần kia.

Căn bản là cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Mỗi ngày theo như thông lệ, nếu như cô còn sức lực thì hai người ra khỏi water bungalow đến nhà hàng ngoài trời ăn sáng, bình thường đây là khoảng thời gian tinh thần của cô tốt nhất.

Tô hằng trẻ kiểu gì cũng sẽ quan tâm nói: "Em phải ăn nhiều một chút, không thì chút nữa không có chút sức lực nào cả."

Hạ Trừng không hề lên tiếng, chỉ biết biết vùi đầu đau khổ ăn sáng.

Sau khi trở về phòng thì bắt đầu một vòng tuần hoàn vô hạn, làm rồi ngủ, Tô Hằng trẻ đợi cô tỉnh ngủ rồi sẽ gọi phục vụ mang thức ăn đến, sau khi ăn xong lại tiếp tục làm, làm mệt rồi lại ngủ...

Nếu may mắn gặp lúc hoàng hôn, Tô Hằng trẻ sẽ dừng lại, ôm cô vào lòng thưởng thức cảnh mặt trời lặn đẹp tuyệt vời này, đây là thời khắc ít ỏi mà anh còn có chút nhân tính.

Đại khái là bởi vì đi chơi thì cũng phải chơi một vài thứ, nếu không sau này khi trở về, người ta hỏi là đi chơi cái gì, anh cũng không tiện nói ra, cho nên khi thoảng anh vẫn sẽ rủ lòng từ bi thưởng cho cô một phúc lợi.

Tô Hằng thật sự rất là chân thành "hưởng thụ" từng ngày của tuần trăng mật này, cho đến khi Hạ Trừng thật sự không thể chịu đựng nổi, cô âm thầm đếm số bao anh mang theo, rất may là đến ngày thứ chín đã hoàn toàn hết rồi.

Lần này thực sự quá tốt, cuối cùng cô cũng có cơ hội tham gia hành trình câu cá trên biển.

Nhưng mà, sự thật không như cô nghĩ.

Bao không đủ, cũng không thể ngăn cản Tô Hằng trẻ, trái lại, anh còn phát huy tài ăn nói, bảo Hạ Trừng rằng anh tuyệt đối sẽ không ra trong cô.

Đương nhiên cô cũng sẽ không tin tưởng lời này của anh, nhưng trong lúc mơ ngủ, cô vẫn không may để anh đạt được mấy lần, hơn nữa cô có thể xác định, lúc anh nửa mê nửa tỉnh chắc chắn đã quên lời hứa ban đầu rồi.

Trước khi Hạ Trừng rời Maldives, nghiêm nói với bản thân, đời này cô nhất định sẽ không tới này nữa, hai tuần này quả thực là ác mộng.

Từ Ninh nói: "Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng, cậu nhìn mình bây giờ đi, ngay cả ra khỏi cửa cũng không được." Cô ấy mang thai chín tháng, bị đồng chí Trình theo dõi sát sao, bắt cô ấy phải ở trong nhà.

Hạ Trừng nói: "Chờ cậu sinh con xong, thổ hào sẽ dẫn cậu ra ngoài đi chơi, chắc chắn cậu lại chê chỗ anh ta dẫn đi nhàm chán cho xem."

"Vậy cũng phải xem là đi chơi cái gì nữa, anh ấy thích leo núi với cắm trại ngoài trời, giống như người nguyên thủy, đã như vậy anh ấy còn không biết đánh lửa? Còn dùng bình gas nấu cơm." Từ Ninh khịt mũi coi thường: "Lão ấy nói cái gì cũng muốn phản bác lại, cùng anh ấy ra ngoài một chuyến, đừng nói là da trở nên thô ráp ngay cả tắm cũng không được tắm cho đàng hoàng."

"Có lẽ anh ta thích mang theo cậu để hai người cùng cảm nhận thế giới hoang dã." Hạ Trừng cạn lời, thực sự cô cũng không biết phải an ủi Từ Ninh như thế nào mới tốt.

Từ Ninh hừ một tiếng: "Nói mình nghe xem, hai người đi hưởng tuần trăng mật lâu như vậy, khẳng định là cảm nhận được không ít sự hoang dã đâu nhỉ, khó trách hiện tại bụng cậu lại có em bé."

Hạ Trừng hít vào một ngụm khí lạnh: "Cậu cái đứa này, nói gì cũng linh, đừng nghĩ cái gì thì lập tức nói ra miệng được không?"

Từ Ninh uể oải nói: "Lời mình nói hoàn toàn sự thật, làm sao cậu lại không thích nghe vậy chứ?"

Hạ Trừng nghe xong, mặt tái đi: "Bảo cậu đừng nói, mà cậu vẫn nói vậy."

Lần này, Từ đại sư một lần nữa đã chứng minh, miệng cô ấy linh nghiệm đến cỡ nào.

Sau khi về nước chưa đến hai tháng, Hạ Trừng lại một lần nữa trải qua khoảng thời gian buồn nôn bi thảm.

Bọn họ đi Maldives mang về thêm bảo bảo, chuẩn bị chào đón bảo bảo thứ hai ra đời.

"Tại sao em lại có nữa vậy." Cô ai oán nói.

Tô Hằng trẻ không an ủi không được mà an ủi cũng không xong, dù sao tất cả đều là do chính tay anh tạo thành.

"Dù sao đồ dùng cho bảo bảo đều có, cũng không cần chuẩn bị nữa, hai đứa gần tuổi nhau, cũng không phải là chuyện xấu."

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Tô Hằng trẻ rất không cam lòng.

Anh rõ ràng rất cẩn thận mà, vậy mà lại phải trải qua một khoảng gian không được ăn thịt nữa sao?

Anh vô cùng hoài nghi, có phải cơ thể hai vợ chồng bọn họ sự tương tính vô cùng cao? Nên cho dù kếp trước hay kiếp này, bọn họ chỉ cần làm thì cô sẽ rất dễ mang thai.

Tô Hằng trẻ không khỏi nhớ tới chuyện Tô Hằng đi thắt ống dẫn tinh.

Nếu như là vì hạnh phúc cả đời sau, có lẽ anh cũng cần phải quyết tâm làm tráng sĩ chặt tay, chịu một đao kia.

Đương nhiên chuyện này anh sẽ không nói với Hạ Trừng, nói với cô thì có khi cô còn lo lắng hơn anh.

Cho dù trùng sinh, cô vẫn như cũ không ghi nhớ được bài học, yêu anh và con còn nhiều hơn so với yêu bản thân mình, cho nên anh đành phải chịu một chút, tất cả mọi chuyện làm đều là vì cô.

Cô là vợ của anh, anh không thương cô, ai thương cô đây?

Vợ chồng chính là như vậy, hôm nay em tốt với anh, ngày mai anh lại tốt em, làm gì cần phải so đo quá nhiều, dù sao hai người ở với nhau chính là chuyện cả đời.

Ai thiếu ai cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương