Cách nhau chưa đến một tháng, dưới sự kiên nhẫn và cố gắng của Tô Hằng trẻ, Hạ Chấn Trì lay động trước thành ý của anh, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý việc kết hôn của bọn họ.

Hiệu suất của trưởng bối hai nhà rất nhanh, khiến Hạ Trừng líu lưỡi không nói nên lời.

Người ta nói rằng việc tìm chỗ tổ chức hôn lễ rất khó, ít nhất phải đặt trước một năm ở khách sạn, nhưng thực sự bọn họ đã đẩy nhanh tốc độ gấp hơn ba lần.

Mong muốn nhìn thấy con gái kết hôn của bố mẹ đã hóa thành động lực khinh khủng.

Bọn họ tiến hành hết tất cả các tập tục rườm rà đâu vào đấy, chu đáo, hơn nữa còn rất nhanh khiến cho ngời ta không khỏi vỗ tay bảo hay.

Bốn người kết hợp lại giải thích được một cách hoàn mỹ về cái gì gọi là hiệu suất.

Hạ Trừng cảm thấy rằng cô là cô dâu ít phải lo lắng nhất hành tinh này, ngay cả váy cưới cũng là Phó Mạn giúp cô tìm một nhà thiết kế người nước ngoài, chỉ để đẩy nhanh tốc độ may váy cưới cho cô.

Bắt đầu tính từ lúc cô về nước đến giờ chưa đến bốn tháng, bọ họ đã chuẩn bị đầy đủ để chuẩn bị hoàn thành một việc trọng đại nhất trong cuộc đời.

Từ Ninh nói: "Má ơi, mình biết ngay mà, lúc ấy mình đã nói rồi tiến độ của cậu sẽ nhanh hơn chúng ta mà, cậu còn không chịu tin."

Hạ Trừng cười: "Từ đại sư, sau này, mình nhất định sẽ tin cậu."Từ Ninh rất đắc ý: "Mình là người dự đoán rất chính xác đó, nếu tương lai có vấn đề gì, cậu cứ tới tìm mình, vì cậu là bạn thân của mình nên mình sẽ không lấy tiền."

Trước ngày kết hôn một tháng, Tô Hằng trẻ đi cùng Hạ Trừng đến nhà bố mẹ của Nhạc Kiến Minh thăm hỏi nhưng anh không vào nhà.

Hạ Trừng ở trong nhà hai ông bà trò chuyện rất lâu, khi đi ra thì vành đang đỏ lên.

Tô Hằng trẻ lẳng lặng nhìn cô, đưa giấy cho cô lau.

Trên cô tay xuất hiện một đôi vòng tay vàng.

"Đây là quà đám cưới của hai bác tặng cho em, lúc đầu em cũng không có ý muốn nhận nó."

"Sau đó thì sao?"

"Hai người nói, cảm ơn em thường xuyên tới nhà, cũng coi em như con gái ruột của họ, cho nên kiên quyết phải tặng cho em, em không từ chối được ý tốt của hai người." Hạ Trừng dừng lại, nhìn anh: "Em hi vọng anh đừng trách em đã nhận món quà này."

Tô Hằng trẻ nhẹ nhàng nói: "Cho dù em làm cái gì, anh cũng sẽ không trách em, huống hồ bác sĩ Nhạc cũng đã từng chiếu cố em lâu như vậy."

Hạ Trừng nghẹn ngào: "Tô Hằng, cảm ơn anh, em cũng không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa."

Tô Hằng trẻ lắc đầu, không nói câu nào, chỉ ôm chặt lấy cô.

Trước khi trở về, bọn đến nghĩa trang.

Hạ Trừng mang một bó hoa tươi đến, đặt trước di ảnh của Nhạc Kiến Minh.

Dáng vẻ của anh ấy sẽ mãi mãi không thay đổi, anh ấy vẫn luôn tồn tại trong thế giới này.

Từ trước đến giờ Tô Hằng trẻ không bao giờ cảm thấy mình bại dưới tay ai, duy nhất chỉ có một lần, anh tự ti mặc cảm trước Nhạc Kiến Minh.

Nhưng bây giờ đã và sẽ không như thế nữa, anh cũng không còn là người con trai không hiểu được sự trân quý của Hạ Trừng.

Tô Hằng trẻ nhìn di ảnh, nói nhỏ: "Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với Hạ Trừng, xin anh hãy yên tâm."

Chuyện cũ đã qua, người sống thường làm như này.

Bản thân họ phải sống thật tốt cũng coi như một loại báo đáp.

Hạ Trừng quay đầu lại nhìn, ở trong lòng chào tạm biệt Nhạc Kiến Minh.

Lúc anh ấy hấp hối, đã từng nói với cô rằng: "Tìm người em yêu và cũng yêu em, rồi sống thật tốt nhé."

Bây giờ, cuối cùng cô cũng thực hiện được lời hứa của cô với anh ấy.

Vì chuyện kết hôn này, Tô Hằng trẻ tự mình tạo ra một trang web "Chúng ta sẽ kết hôn".

Trang đầu là ảnh cưới của bọn họ, sau khi nhấn vào sẽ có một đoạn phim ngắn do anh làm.

Trong phim kể lại từ lúc hai người làm sao lại quen biết nhau trong lớp học lại, rồi giai đoạn hai người yêu nhau, phim có rất nhiều kỉ niệm thú vị.

Cứ là thân thích, bạn bè nào nhận được thiệp cưới, cũng có thể dùng số tài khoản và mật mã của họ, đăng nhập để lời nhắn chúc phúc cho hai người, hai người cũng có trả lời họ có tham dự hôn lễ của hai người hay không.

Trước hôn lễ một tuần, Tô Hằng trẻ trong phòng làm việc của nhà họ Hạ, ở bên cạnh Hạ Trừng cùng cô đọc hết những tin nhắn kia.

Trong đó vậy mà cũng có lời nhắn của Lục Trí Viễn.

Từ sau khi anh ta bỏ hôn ước và bị người lớn trong nhà bắt đi đến chi nhánh công ty ở nước ngoài thì Hạ Trừng đã lâu không nghe thấy tin tức gì về anh ta.

Nghiêm túc mà nói, Lục Trí Viễn cũng không tính sẽ nhắn tin, mà là một liên kiên tự chế của trò chơi anime.

Dưới bầu trời xanh mây trắng, chú rể nhận được một bao tiền lì xì từ trên trời rơi xuống, chỉ cần bắt được hết bao lì xì thì tiếp sau đó cô dâu sẽ rơi xuống.

Sau khi chơi xong, trong màn hình trò chơi sẽ xuất hiện một hàng chữ to đùng: chúc hai người bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.

Mặt chú rể chỉ là mặt nhân vật anime phổ thông mà thôi, nhưng mặt cô dâu lại là đúng của Hạ Trừng.

Lục Trí Viễn có rất nhiều ý đồ xấu, trò chơi anime này đã bao gồm cả lời chúc của anh ta, cũng mang theo một chút ý xấu thú vị không thể giải thích được.

Tô Hằng trẻ cười không ngừng.

Hạ Trừng im lặng một lúc: "Em không có phát thiệp mời cho Lục Trí Viễn, cho nên nhất định là anh gửi đúng không? Nhưng quan hệ giữa hai người từ lúc nào đã trở nên tốt như vậy rồi?"

Tô Hằng trẻ kéo cô ngồi lên đùi mình: "Người chồng tương lai của em là một người vô cùng thành công trong cuộc sống, chẳng lẽ bây giờ em vẫn chưa tin ư?"

Hạ Trừng lắc đầu: "Em càng ngày càng cảm thấy anh thâm tàng bất lộ."

"Em không nghĩ anh lại lợi hại như vậy." Tô Hằng trẻ nói nhẹ: "Thật ra anh vẫn cảm thấy vận số của mình rất tốt, nếu như anh ta nghĩ thông suốt sớm hơn thì hiện tại em không thể nào trở thành vợ của anh."

Hạ Trừng giúp anh gạt tóc: "Đó đều đã là những chuyện của quá khứ rồi, anh không nên mất niềm tin vào bản thân như thế."

Tô Hằng trẻ thì thầm vào tai cô: "Niềm tin lớn nhất của anh chính là em đồng ý đi với anh."

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến ngày tổ chức hôn lễ của bọn họ.

Hôn lễ hạnh phúc, gần như đều giống nhau.

Cùng một ngày, hai bên bạn bè, thân thích đều tới, bữa tiệc có hai trăm bàn, gần như sắp nhét đầy cả sảnh của buổi hôn lễ rồi.

Hôn lễ truyền thống có chỗ xấu đó là đôi vợ chồng mới sáng sớm tinh mơ phải rời giường, chờ đoàn xe bên nhà trai tới đón dâu, sau khi bái lạy bố mẹ cô dâu, lại trùng trùng điệp nối nhau trở lại nhà trai, hoàn thành tất cả các nghi thức.

Sau đó phần quan trọng nhất là tiệc cưới.

Xe đón dâu đến khách sạn, cô dâu được thợ trang điểm và bạn bè cùng đến phòng hóa trang nghỉ ngơi.

Từ Ninh, Dư Nguyệt Hoa và đám bạn cùng phòng với Hạ Trừng hồi học đại học, tất cả đều ở cùng một chỗ với nhau.

Mấy cô gái nói chuyện trong phòng còn náo nhiệt hơn cả bên ngoài sảnh hôn lễ.

Lúc thợ trang điểm giúp Hạ Trừng chải tóc, bỗng nhiên Từ Ninh đi tới, trên mặt mang theo nụ cười kỳ lạ, sờ lên bụng cô.

Hạ Trừng không dám động đậy, có chút hoảng sợ hỏi: "Cậu không việc gì làm sao tự dưng đi sờ bụng mình vậy?"

Từ Ninh chậm rãi nói: "Chúng mình trước đó đã đánh cược rằng, cậu và Tô Hằng vội vã kết hôn như vậy, chắc sẽ không phải là trong bụng đã có..."

Thái dương hạ trừng giật giật, rất xem thường nói: "Như vậy với quan sát của cậu, thì nhìn mình gióng có bầu lắm sao?"

Từ Ninh lại sờ bụng cô: "Cậu mang thai lần đầu, có lẽ sẽ không hiện ra."

Nhưng người khác cũng vậy xung quanh, đều phụ họa lời giải thích này của Từ Ninh.

Vốn là Hạ Trừng sẽ không phủ nhận, nhưng nhớ tới Tô Hằng trẻ sau khi được ăn mặn, nhưng mà không hề tiết chế, nói không chừng bây giờ trong bụng cô thật sự có bảo bảo rồi.

Đương nhiên cũng có thể là cô suy nghĩ nhiều rồi, bọn họ không quên dùng biện pháp an toàn.

Nhưng...

Mọi thứ đều có cái nguy hiểm của nó.

Điều này, cô là bác sĩ nên hiểu rõ ràng nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương