Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
-
Chương 167
Trong thời gian chờ đợi, Tô Hằng trẻ gặp một cô gái người da đen. Hai người người hỏi người đáp rồi bắt đầu trò chuyện.
Cô gái kia khen: "Tôi còn nghĩ người Trung Quốc các anh rất trọng chủ nghĩa nam quyền, không làm việc nhà chứ."
Tô Hằng lắc đầu, nhân cơ hội này giúp phái nam rửa sạch tiếng xấu: "Đó là một số ít người chúng tôi. Giờ là thời đại nam nữ bình đẳng, ai cũng có nghĩa vụ làm việc nhà."
Những lời này đương nhiên có phần phóng đại, nhưng khi anh nói lại mặt không đỏ, tim không đập, giống như thật sự có chuyện như vậy.
Người phụ nữ da đen không nghi ngờ anh, mỉm cười nói: "Đó là thành kiến của tôi, xin lỗi, tôi đã đổi cách nhìn với người Trung Quốc các anh."
Tô Hằng trẻ mang quần áo đã hong khô về phòng, sau khi xếp lại rồi bỏ vào tủ quần áo, anh tiếp tục bận Đông bận Tây. Thời gian cũng nhanh chóng trôi đi, tới buổi trưa.
Lúc Hạ Trừng trở lại thì thấy trước cửa có một chiếc SUV.
Kể ra cũng rất kỳ lạ, cô cảm giác chiếc xe này là của Tô Hằng trẻ.
Xung quanh nhà trọ này cũng chỉ có bác sĩ hoặc khách nước ngoài tới, rất ít khi có người sẽ mang tới một chiếc xe như vậy trong thời gian ngắn.
Hơn nữa, Tô Hằng trẻ luôn làm việc khiêm tốn, lại là người rất thực tế. Lái xe thể thao đi rêu rao khắp nơi không phải là phong cách của anh. Anh thích nhất là SUV, nên có lẽ xe này đúng là của anh.Có lúc Hạ Trừng cảm thấy dáng vẻ mềm yếu của anh là giả vờ, chỉ để lấy lòng cô. Nhưng mà một người chấp nhận làm những chuyện nhàm chán như vậy vì cô thì cũng chắc chắn người đó rất quan tâm đến cô.
Có vài người, ngay cả giả vờ cũng không muốn làm, rõ ràng để cô tự quyết định có muốn nhảy vào cái bẫy không hề che giấu trước mắt.
Đến khi cô ngã tới vết thương chồng chất, đối phương lại có thể nói khoác không biết ngượng: "Tôi chưa từng lừa gạt cô, tất cả đều do cô cam tâm tình nguyện, liên quan gì tới tôi chứ?"
Tô Hằng trẻ sẽ không làm vậy, cho dù thứ xuất hiện phía trước chỉ là một viên đá nhỏ thì anh cũng sẽ lặng lẽ lấy đi giúp cô.
Hạ Trừng vừa lấy chìa khóa trong túi xách ra thì Tô Hằng trẻ đã mở cửa nghênh đón cô.
"Em về rồi." Trên mặt anh đều là nụ cười.
"Xin lỗi, để anh chờ em lâu như vậy."
Tô Hằng trẻ nắm tay cô: "Em không cần xin lỗi anh, nếu không phải anh đột nhiên chạy tới thì em cũng không cần vội vàng chạy về."
Hạ Trừng vào trong phòng, thấy cả căn phòng sạch sẽ chỉnh tề, anh còn giặt quần áo trong giỏ giúp cô, cô cảm động nói: "Xin lỗi, để anh mất thời gian một buổi sáng chỉ để giúp em làm việc nhà."
Tô Hằng trẻ không trả lời cô, chỉ nhẹ nhàng kéo cô lại gần, vuốt ve mặt cô: "Ấm áp hơn không?"
Hạ Trừng không nói gì, cô ngước mắt nhìn anh, bao nhiêu lời trong lòng bống chốc không nói được gì.
Thân mật lúc ban ngày vẫn không giống lúc ban đêm, cô không có cách nào buông ra.
Tô hằng trẻ cúi đầu, tay khẽ chạm vào môi cô: "Em nói nên làm gì bây giờ? Anh vừa thấy em đã muốn hôn em, em đồng ý để anh hôn không?"
May mà anh vẫn không quên hỏi ý kiến của cô.
Hạ Trừng bị câu hỏi của Tô Hằng làm cho mặt đỏ tới tận mang tai. Anh quá tôn trọng cô, dè dặt trong mọi việc, có lúc còn khiến cô dở khóc dở cười.
Có lẽ cô vẫn không thể từ chối anh, cô do dự một lúc rồi khẽ gật đầu.
Tô Hằng trẻ nhếch môi, ôm cô, hôn rất lâu, lâu đến mức anh cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, anh có thể không thể khống chế được bản thân, anh mới rời môi cô.
"Anh cảm thấy mình thật sự giống như đang đùa với lửa." Anh cười khổ.
Hạ Trừng tốt bụng chỉ bảo cho anh: "Trong tiểu thuyết, anh không thể nói vậy."
"Vậy anh phải nói thế nào?"
Hạ Trừng cố tình chơi anh, đẩy anh tới trên tường, vừa nâng căm anh vừa cười xấu xa: "Tiểu yêu tinh, em biết em đang đùa với lửa không?"
Tô Hằng trẻ cười lớn, nhưng ngay lúc Hạ Trừng còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên anh nâng mông cô lên, điên cuồng hôn cô.
Hạ Trừng cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ biết ôm chặt cổ anh, hoàn toàn mất trọng tâm.
Một lúc sau, anh đặt cô lên giường, vừa muốn tiếp tục thì đã bị cô ngăn cản.
Cô thở dốc nói: "Không được, chờ chúng ta trở về."
Tô Hằng trẻ lấy lại tinh thần, anh lập tức trở thành người hiền đức mẫu mực: "Anh chỉ muốn ôm em một lúc, cũng không định tiến xa hơn."
Lời này của anh đúng là che đậy quá mức, Hạ Trừng không nhịn được cười thành tiếng: "Em cũng đâu có trách anh, anh không cần giải thích với em vội vàng như vậy."
Tô Hằng trẻ đỏ mặt, nghiêm túc nói: "Em phải tin tưởng anh, anh rất tôn trọng em, sẽ không ép em làm chuyện em không muốn."
Hạ Trừng không biết làm sao: "Được, em tin anh, nhưng mà chúng ta ăn gì đó trước đã."
Cô mua cho anh chút thức ăn bên ngoài từ quán ăn cạnh bệnh viện.
Tô Hằng trẻ nhận túi giấy, quen cửa quen nẻo tim bát và đũa.
Hạ Trừng nhìn anh bận rộn, trong lòng có cảm xúc khó nói thành lời. Những chuyện anh làm thật ra cũng không có gì, nhưng cô vẫn luôn là người không đòi hỏi nhiều.
Cô chỉ hy vọng người cô yêu có thể yêu cô giống như vậy. Bọn họ đều suy nghĩ cho đối phương, không phải chỉ đẩy trách nhiệm cho đối phương gánh hết.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Hạ Trừng vội quay về bệnh viện.
Làm việc cả ngày, đến lúc cô lê tấm thân mệt mỏi về phòng trọ thì Tô Hằng trẻ đã nấu xong một nồi lẩu nóng chờ cô.
Hạ Trừng rửa tay rồi ngồi vào bàn, anh đã đưa bát đũa cho cô: "Nguyên liệu nấu ăn là anh lái xe tới siêu thị người Hoa mua, chắc mùi vị sẽ không quá tồi."
Cô im lặng không nói, tròng mắt rủ xuống.
Tô Hằng trẻ dừng lại, đặt đôi đũa và cái chén trong tay xuống, ôm cô, dỗ dành: "Ngốc, anh cũng chỉ muốn em kinh ngạc, vui vẻ, không phải muốn em khóc."
Hạ Trừng vẫn luôn mong có thể gặp được một người, sợ cô lo lắng, sợ cô khổ sở. Lúc cô đau lòng sẽ ở cạnh cô, lúc cô yếu đuối sẽ cho cô mượn bả vai, để cô dựa vào.
Tô Hằng trẻ làm được, hơn nữa không chỉ những năm gần đây, mà từ khi anh vào đại học đã luôn bảo vệ cô. Dù cô gặp chuyện gì, anh cũng sẽ cố gắng hết sức giúp cô.
Hạ Trừng cảm thấy trong lòng mình, chỗ trống vốn không thể lấp đầy kia đã được anh từ từ san phẳng.
"Cảm ơn." Cô nói.
"Tới lúc này rồi em còn khách sáo với anh."
Hạ Trừng chủ động ôm eo anh, đầu dựa vào ngực anh: "Không phải khách sáo với anh, mà là so đo với anh. Tốt nhất là ngày càng nợ anh thật nhiều, nhiều đến mức không thể trả nổi, mỗi lần em muốn mặc kệ anh, anh lập tức có thể mang dáng vẻ có lý chẳng sợ tới đòi nợ em."
Mặc dù cô đang nói đùa nhưng nước mắt lại ướt cả quần áo anh.
"Đừng làm rộn." Tô Hằng trẻ thở dài: "Nếu em không muốn anh, da mặt anh lại mỏng, cùng lắm cũng chỉ có thể chờ em trở lại, anh sẽ không ép em."
Bọn họ dựa lại rất gần, cũng không giống như lúc bình thường, lửa văng khắp nơi, thay vào đó là một cảm giác yên bình hạnh phúc.
Đêm đó, khẩu vị Hạ Trừng trở nên rất tốt, ăn nhiều vô cùng.
Thì ra nhìn người mình yêu ăn cũng là một loại hưởng thụ, Tô Hằng trẻ vui vẻ nấu cho cô ăn.
Hạ Trừng gắp cho anh một miếng thịt: "Anh cũng ăn đi, đừng lúc nào cũng chăm sóc em."
"Anh thích nhìn em ăn."
"Không sợ em mập sao?"
"Em quá gầy, mập lên mới đẹp."
Hạ Trừng cười khổ: "Vậy em cũng không thể làm gì khác ngoài cung kính không bằng tuân lệnh."
Cô gái kia khen: "Tôi còn nghĩ người Trung Quốc các anh rất trọng chủ nghĩa nam quyền, không làm việc nhà chứ."
Tô Hằng lắc đầu, nhân cơ hội này giúp phái nam rửa sạch tiếng xấu: "Đó là một số ít người chúng tôi. Giờ là thời đại nam nữ bình đẳng, ai cũng có nghĩa vụ làm việc nhà."
Những lời này đương nhiên có phần phóng đại, nhưng khi anh nói lại mặt không đỏ, tim không đập, giống như thật sự có chuyện như vậy.
Người phụ nữ da đen không nghi ngờ anh, mỉm cười nói: "Đó là thành kiến của tôi, xin lỗi, tôi đã đổi cách nhìn với người Trung Quốc các anh."
Tô Hằng trẻ mang quần áo đã hong khô về phòng, sau khi xếp lại rồi bỏ vào tủ quần áo, anh tiếp tục bận Đông bận Tây. Thời gian cũng nhanh chóng trôi đi, tới buổi trưa.
Lúc Hạ Trừng trở lại thì thấy trước cửa có một chiếc SUV.
Kể ra cũng rất kỳ lạ, cô cảm giác chiếc xe này là của Tô Hằng trẻ.
Xung quanh nhà trọ này cũng chỉ có bác sĩ hoặc khách nước ngoài tới, rất ít khi có người sẽ mang tới một chiếc xe như vậy trong thời gian ngắn.
Hơn nữa, Tô Hằng trẻ luôn làm việc khiêm tốn, lại là người rất thực tế. Lái xe thể thao đi rêu rao khắp nơi không phải là phong cách của anh. Anh thích nhất là SUV, nên có lẽ xe này đúng là của anh.Có lúc Hạ Trừng cảm thấy dáng vẻ mềm yếu của anh là giả vờ, chỉ để lấy lòng cô. Nhưng mà một người chấp nhận làm những chuyện nhàm chán như vậy vì cô thì cũng chắc chắn người đó rất quan tâm đến cô.
Có vài người, ngay cả giả vờ cũng không muốn làm, rõ ràng để cô tự quyết định có muốn nhảy vào cái bẫy không hề che giấu trước mắt.
Đến khi cô ngã tới vết thương chồng chất, đối phương lại có thể nói khoác không biết ngượng: "Tôi chưa từng lừa gạt cô, tất cả đều do cô cam tâm tình nguyện, liên quan gì tới tôi chứ?"
Tô Hằng trẻ sẽ không làm vậy, cho dù thứ xuất hiện phía trước chỉ là một viên đá nhỏ thì anh cũng sẽ lặng lẽ lấy đi giúp cô.
Hạ Trừng vừa lấy chìa khóa trong túi xách ra thì Tô Hằng trẻ đã mở cửa nghênh đón cô.
"Em về rồi." Trên mặt anh đều là nụ cười.
"Xin lỗi, để anh chờ em lâu như vậy."
Tô Hằng trẻ nắm tay cô: "Em không cần xin lỗi anh, nếu không phải anh đột nhiên chạy tới thì em cũng không cần vội vàng chạy về."
Hạ Trừng vào trong phòng, thấy cả căn phòng sạch sẽ chỉnh tề, anh còn giặt quần áo trong giỏ giúp cô, cô cảm động nói: "Xin lỗi, để anh mất thời gian một buổi sáng chỉ để giúp em làm việc nhà."
Tô Hằng trẻ không trả lời cô, chỉ nhẹ nhàng kéo cô lại gần, vuốt ve mặt cô: "Ấm áp hơn không?"
Hạ Trừng không nói gì, cô ngước mắt nhìn anh, bao nhiêu lời trong lòng bống chốc không nói được gì.
Thân mật lúc ban ngày vẫn không giống lúc ban đêm, cô không có cách nào buông ra.
Tô hằng trẻ cúi đầu, tay khẽ chạm vào môi cô: "Em nói nên làm gì bây giờ? Anh vừa thấy em đã muốn hôn em, em đồng ý để anh hôn không?"
May mà anh vẫn không quên hỏi ý kiến của cô.
Hạ Trừng bị câu hỏi của Tô Hằng làm cho mặt đỏ tới tận mang tai. Anh quá tôn trọng cô, dè dặt trong mọi việc, có lúc còn khiến cô dở khóc dở cười.
Có lẽ cô vẫn không thể từ chối anh, cô do dự một lúc rồi khẽ gật đầu.
Tô Hằng trẻ nhếch môi, ôm cô, hôn rất lâu, lâu đến mức anh cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, anh có thể không thể khống chế được bản thân, anh mới rời môi cô.
"Anh cảm thấy mình thật sự giống như đang đùa với lửa." Anh cười khổ.
Hạ Trừng tốt bụng chỉ bảo cho anh: "Trong tiểu thuyết, anh không thể nói vậy."
"Vậy anh phải nói thế nào?"
Hạ Trừng cố tình chơi anh, đẩy anh tới trên tường, vừa nâng căm anh vừa cười xấu xa: "Tiểu yêu tinh, em biết em đang đùa với lửa không?"
Tô Hằng trẻ cười lớn, nhưng ngay lúc Hạ Trừng còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên anh nâng mông cô lên, điên cuồng hôn cô.
Hạ Trừng cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ biết ôm chặt cổ anh, hoàn toàn mất trọng tâm.
Một lúc sau, anh đặt cô lên giường, vừa muốn tiếp tục thì đã bị cô ngăn cản.
Cô thở dốc nói: "Không được, chờ chúng ta trở về."
Tô Hằng trẻ lấy lại tinh thần, anh lập tức trở thành người hiền đức mẫu mực: "Anh chỉ muốn ôm em một lúc, cũng không định tiến xa hơn."
Lời này của anh đúng là che đậy quá mức, Hạ Trừng không nhịn được cười thành tiếng: "Em cũng đâu có trách anh, anh không cần giải thích với em vội vàng như vậy."
Tô Hằng trẻ đỏ mặt, nghiêm túc nói: "Em phải tin tưởng anh, anh rất tôn trọng em, sẽ không ép em làm chuyện em không muốn."
Hạ Trừng không biết làm sao: "Được, em tin anh, nhưng mà chúng ta ăn gì đó trước đã."
Cô mua cho anh chút thức ăn bên ngoài từ quán ăn cạnh bệnh viện.
Tô Hằng trẻ nhận túi giấy, quen cửa quen nẻo tim bát và đũa.
Hạ Trừng nhìn anh bận rộn, trong lòng có cảm xúc khó nói thành lời. Những chuyện anh làm thật ra cũng không có gì, nhưng cô vẫn luôn là người không đòi hỏi nhiều.
Cô chỉ hy vọng người cô yêu có thể yêu cô giống như vậy. Bọn họ đều suy nghĩ cho đối phương, không phải chỉ đẩy trách nhiệm cho đối phương gánh hết.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Hạ Trừng vội quay về bệnh viện.
Làm việc cả ngày, đến lúc cô lê tấm thân mệt mỏi về phòng trọ thì Tô Hằng trẻ đã nấu xong một nồi lẩu nóng chờ cô.
Hạ Trừng rửa tay rồi ngồi vào bàn, anh đã đưa bát đũa cho cô: "Nguyên liệu nấu ăn là anh lái xe tới siêu thị người Hoa mua, chắc mùi vị sẽ không quá tồi."
Cô im lặng không nói, tròng mắt rủ xuống.
Tô Hằng trẻ dừng lại, đặt đôi đũa và cái chén trong tay xuống, ôm cô, dỗ dành: "Ngốc, anh cũng chỉ muốn em kinh ngạc, vui vẻ, không phải muốn em khóc."
Hạ Trừng vẫn luôn mong có thể gặp được một người, sợ cô lo lắng, sợ cô khổ sở. Lúc cô đau lòng sẽ ở cạnh cô, lúc cô yếu đuối sẽ cho cô mượn bả vai, để cô dựa vào.
Tô Hằng trẻ làm được, hơn nữa không chỉ những năm gần đây, mà từ khi anh vào đại học đã luôn bảo vệ cô. Dù cô gặp chuyện gì, anh cũng sẽ cố gắng hết sức giúp cô.
Hạ Trừng cảm thấy trong lòng mình, chỗ trống vốn không thể lấp đầy kia đã được anh từ từ san phẳng.
"Cảm ơn." Cô nói.
"Tới lúc này rồi em còn khách sáo với anh."
Hạ Trừng chủ động ôm eo anh, đầu dựa vào ngực anh: "Không phải khách sáo với anh, mà là so đo với anh. Tốt nhất là ngày càng nợ anh thật nhiều, nhiều đến mức không thể trả nổi, mỗi lần em muốn mặc kệ anh, anh lập tức có thể mang dáng vẻ có lý chẳng sợ tới đòi nợ em."
Mặc dù cô đang nói đùa nhưng nước mắt lại ướt cả quần áo anh.
"Đừng làm rộn." Tô Hằng trẻ thở dài: "Nếu em không muốn anh, da mặt anh lại mỏng, cùng lắm cũng chỉ có thể chờ em trở lại, anh sẽ không ép em."
Bọn họ dựa lại rất gần, cũng không giống như lúc bình thường, lửa văng khắp nơi, thay vào đó là một cảm giác yên bình hạnh phúc.
Đêm đó, khẩu vị Hạ Trừng trở nên rất tốt, ăn nhiều vô cùng.
Thì ra nhìn người mình yêu ăn cũng là một loại hưởng thụ, Tô Hằng trẻ vui vẻ nấu cho cô ăn.
Hạ Trừng gắp cho anh một miếng thịt: "Anh cũng ăn đi, đừng lúc nào cũng chăm sóc em."
"Anh thích nhìn em ăn."
"Không sợ em mập sao?"
"Em quá gầy, mập lên mới đẹp."
Hạ Trừng cười khổ: "Vậy em cũng không thể làm gì khác ngoài cung kính không bằng tuân lệnh."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook