Tay Tô Hạo nắm lại thành một nắm đấm nhỏ, buồn bực không lên tiếng.

"Mẹ mình nói cho mình biết, trên trên tạp chí còn có ảnh chụp của người phụ nữ kia." Bạn học nam còn bồi thêm một câu: "Gì ấy có phải nhanh chóng muốn trở thành mẹ kế của cậu phải không?"

Tô Hạo rốt cuộc không kiềm chế được cảm xúc, cậu bé xông lên trước, đẩy bạn học của mình ngã nhào xuống đất: "Im cái miệng thúi của cậu lại, ai cho phép cậu nói như vậy!"

Tô Hạo đè ép bạn học nam, hung hăng đánh vào mặt của cậu ta, ngoài ý muốn khiến cậu ta cắn cắn bị thương đầu lưỡi, trong miệng của bạn học đó đều là máu tươi.

Khi đó Tô Hạo mới lên lớp ba cấp tiểu học, tại chỗ trường học tư nhân nghiêm túc này, xưa nay chưa từng xảy ra sự kiện bạo lực đáng sợ như vậy.

Việc này tạo thành hậu quả khá là nghiêm trọng, trong ngày đó trường học đưa ra thông báo tới phụ huynh, Hạ Trừng lập tức chạy tới.

Mặc dù hiểu rõ chuyện đã xảy ra về sau, gia đình đối phương cũng biết con trai mình đuối lý, nên gia đình bọn họ cũng không truy cầu trách nhiệm nữa, nhưng chuyện bạn học nam bị thương tổn là sự thật.

Hiệu trưởng và Hạ Trừng cùng nhau chia sẻ trao đổi, hi vọng về sau cô tạm thời đưa Tô Hạo về nhà, chờ đợi quyết định cuối cùng của ban giám hiệu nhà trường.

Hạ Trừng nắm tay con trai mình trờ về nhà, trong lòng cô có khổ sở không nói ra được.

Cô không nghĩ tới cho dù mình đã che dấu rất tốt, nhưng con trai vẫn biết được chuyện quan hệ của cha mẹ mình có bất đồng từ miệng người bên ngoài."Hạo Hạo, mẹ biết con rất tức giận, bạn học kia nói những lời không nên nói, nhưng con phải biết, đánh người là không đúng, coi như con có cực kỳ tức giận cũng không thể động thủ đả thương người ta." Hạ Trừng nhẹ nói.

Tô Hạo mím chặt bờ môi, im lặng không nói.

Hạ Trừng muốn chặt cậu bé, lại bị Tô Hạo hung hăng đẩy ngã trên mặt đất.

Tô Hạo hét lớn: "Mẹ, Lư Tán Thì nói ba ba không cần chúng ta, vậy vì sao con không thể đánh cậu ta được."

Hạ Trừng rất khiếp sợ, nhưng cô vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh: "Cậu ta nói lung tung, con không nên tin."

Tô Hạo hỏi: "Mẹ nói thật sao?"

Hạ Trừng gật gật đầu: "Mẹ đã lúc nào lừa dối con chưa?"

Thần kinh căng cứng của Tô Hạo thả lỏng xuống, cậu bé biết mình sai, cúi đầu rơi nước mắt: "Không chỉ mỗi Lư Tán Thì nói như vậy các bạn học cũng đều nói như vậy, lúc đầu con cũng làm như không nghe thấy, thế nhưng cậu ta một mực không chịu để yên, thế nên con mới tức giận..."

Hạ Trừng sờ lên đầu của cậu bé: "Hạo Hạo ngoan, mẹ hiểu được việc làm của con, nhưng con đánh nhau với Lư Tán Thì, còn dọa đến thầy giáo và những người bạn nhỏ khác, con cũng biết mình có lỗi đúng không?"

Tô Hạo nhăn nhó trả lời: ""Đúng."

Hạ Trừng thở dài một hơi, cầm lấy tay con trai: "Chúng ta trở về nhà trước, có chuyện gì muốn nói thì hẵng để về nhà."

Đêm hôn trước, Tô Hằng chưa từng trở về nhà, hắn vừa vặn ra ngoài họp hai ngày, giữa trưa hắn trực tiếp đi về công ty, lần đầu tiên Hạ Trừng gấp gáp như vậy muốn tìm hắn, nhưng hắn không có nghe điện thoại.

Hạ Trừng trấn an được cảm xúc của con trai, lập tức vội vàng chạy đến công ty, muốn cùng Tô Hằng thảo luận chuyện con trai đánh nhau làm bạn học bị thương ở trường học.

Cô rất ít tới công ty, số lần cô đến cơ hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhân viên tiếp tân ngoài sảnh công ty đương nhiên cũng không nhận ra cô là ai.

Hạ Trừng nói họ tên của mình ra, thể hiện mình muốn gặp Tô Hằng. Một cô gái trẻ tuổi tiếp đãi cô lập tức nhìn cô với anh mắt kỳ quái.

Cũng có thế do nhân viên trong công ty này, mỗi người đều ăn mặc xinh đẹp sạch sẽ, tỏa ra một cỗ phong thái tràn đầy tự tin, ít có ai giống như Hạ Trừng, mộc mạc tái nhợt như vậy.

Cô như lọt thỏm bên trong này, giữa người và cảnh vật xung quanh có điểm khác biệt cực lớn.

Nhân viên tiếp đãi cũng không có trực tiếp thông báo với Tô Hằng.

Chuyện này là hết sức tự nhiên, nếu có người nào đến, đều chỉ tên muốn gặp chủ tịch, thì chỉ riêng ứng phó với những người này đã không còn thời gian để mà làm việc nữa rồi.

Hạ Trừng đợi rất lâu, mới đợi được đến một thư ký bình tĩnh đi đến trước mặt cô.

Thư ký thấy được cô, thái độ lập tức thân thiết, cô ấy nhanh chóng mời Hạ Trừng đi lên văn phòng.

" Chủ tịch đang có một cuộc họp, anh ấy nói họp xong sẽ đến, chị hãy ngồi đây đợi một lát."

"Được."

Văn phòng của Tô Hằng khác biệt với công ty bình thường của các ông chủ khác, đặc biệt có cảm giác thiết kế cũng rất tiên tiến. Sử dụng một mảng lớn cửa kính nguyên tử điện tử để làm khu ngăn cách với nhân viên.

Hắn có thể dễ dàng nhìn thấy nhân viên đang làm những gì, đương nhiên nhưng lúc hắn muốn làm việc riêng tư, chỉ cần nhấn cái khóa xuống là toàn bộ kính pha lê liền sẽ lập tức trở nên mờ đục.

Hạ Trừng nhìn xem những nhân viên đang bận rộn bên ngoài kia, có thể cùng làm việc với Tô Hằng trong cùng một tầng nếu không phải là trợ lý của hắn thì cũng là thư ký.

Cô không nhịn được nghĩ, lúc trước Viên Lỵ nhất định cũng làm việc bên trong căn phòng này, sớm chiều ở chung chung đụng cùng với Tô Hằng.

Hai người bọn họ cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, khó trách trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy lại có thể nảy sinh ra tình cảm sâu sắc như vậy, vượt xa khoảng thời gian 19 năm yêu nhau trong yên lặng của cô va Tô Hằng.

Trong lòng Hạ Trừng rõ ràng, dù cho cô hi sinh nhiều như vậy, đều là tốn công vô ích.

Cho nên cô không cần phải đoạt đi những thứ không thuộc về mình, cô cưỡng cầu cũng cầu không được.

Thư ký và trợ lý của Tô Hằng, hầu như đều là các cô gái tuổi trẻ tướng mạo xinh đẹp, các cô già dặn có chí hướng, từ văn phòng nhìn ra phía ngoài đều là cảnh đẹp mười phần làm cho người ta vui thích.

Hạ Trừng biết ánh mắt Tô Hằng luôn luôn cao, nhân tài bên cạnh hắn tuyệt không phải là hạng người hời hợt, có lẽ người phụ nữ hắn muốn là như vậy, có thể ở bên cạnh hỗ trợ cho sự nghiệp của hắn, hơn nữa còn có thể chống đỡ được mọi hoàn cảnh.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tự ti, đừng nói hiện tại là Viên Lỵ tỏa sáng ngời ngời, cho dù là những thư ký và nhóm trợ lý bên ngoài phòng làm việc của Tô Hằng, cô đều không sánh bằng.

Cô chẳng qua là một người phụ nữ trung niên tiều tụy không đáng chú ý, khó trách tâm tư của hắn không còn đặt trên người của cô nữa.

Chẳng qua chuyện này không có gì đáng kinh ngạc, thời điểm hắn sớm vượt quá giới hạn với Viên Lỵ, cô đã nhận rõ sự thật.

Tô Hằng mở cửa, đi đến.

Một người đàn ông, chỉ cần có tiền có quyền, ra lệnh cho người khác, tự nhiên sẽ có một loại khí phách phong độ khiếp người.

Hạ Trừng có thể phát giác thời điểm các nữ nhân viên nhìn hắn, biểu hiện trên nét mặt phảng phất trong nháy mắt thắp sáng.

Ánh mắt của các cô, một mực đi theo bóng lưng thẳng tắp của hắn đi vào văn phòng.

Tô Hằng điều chỉnh độ sáng tối của kính pha lê, cách trở những ánh mắt của người khác.

" Trừng Trừng, em thế nào lại có thời gian rảnh rỗi tới đây." Tô Hằng đi đến bên người cô, nhẹ nhàng khoác tay lên bờ vai của cô.

Hạ Trừng không được tự nhiên đẩy hắn ra, cô nghiêm mặt nói: "Hạo Hạo ở trường học đánh nhau cùng với bạn học, còn làm cho người ta bị thương."

Tô Hằng nhíu mày, hắn không thích Hạ Trừng cự tuyệt thái độ thân cận của hắn.

Hắn không vui nói: "Đàn ông con trai đánh nhau rất bình thường, em không cần ngạc nhiên như vậy."

Hạ Trừng khó tin nhìn hắn chằm chằm, cô không thể chịu đựng nổi dáng vẻ coi mọi chuyện không quan trọng hắn.

" Tô Hằng, em không hề mong muốn anh làm gì đó cho em, nhưng Hạo Hạo là con của chúng ta, nó phạm sai lầm, làm cha mẹ, nhất định phải dạy bảo con. Lúc đang tức giận, phải dạy cho Hạo Hạo biết làm thế nào để kiềm chế được cảm xúc chứ mà không phải để con tùy tiện động thủ đánh người."

Tô Hằng đi trở về bàn làm việc của mình, ngồi dựa trên ghế hời hợt nói: "Nó đánh cũng đã đánh rồi, trước hết hiện tại nhất định phải giải quyết hậu quả như thế nào cho tốt, gia đình đối phương nói thế nào? Bọn họ muốn anh bồi thường nhiều hay ít anh đều có thế chấp nhận."

Hạ Trừng đắng chát hỏi: "Tô Hằng, anh chỉ biết dùng tiền để giải quyết vấn đề? Đây là trốn tránh trách nhiệm, đối với chuyện này cũng không giúp được một tý nào."

Tô Hằng liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng hỏi: "Không phải em cũng như vậy sao? Chúng ta đều như thế, không ai nên chỉ trích ai đúng sai, rất công bằng đúng không?"

Hạ Trừng thất vọng đứng lên: "Vậy sao anh không hỏi Hạo Hạo là một đứa trẻ ngoan như vậy, vì sao lại có thể tức giận đến nỗi đánh nhau."

Tô Hằng im lặng.

Ngữ khí của Hạ Trừng đã cô đơn lại đau thương: "Các bạn học của nó đều giễu cợt nó, nói ba của Hạo Hạo có tình nhân bên ngoài, nó đả thương bạn học, còn hỏi em có phải anh không cần nó nữa hay không?"

Thời điểm lúc nghe cô nói những lời này, sắc mặt Tô Hằng thay đổi liên tục: "Những tin tức Bát Quái kia không phải thật sự đều là đám chó chết tung tin đồn thất thiệt viết nội dung lung tung."

Hạ Trừng không thể lý giải, đã đến tình huống này vì sao hắn còn chối bỏ nói như thế không có ý nghĩa gì để thanh minh cho bản thân.

Hiện tại vấn đề hắn cần xử lý nhất không phải là hắn có đáng giá để tín nhiệm hay không mà là vẫn đề con cái.

"Tô Hằng anh ở bên ngoài chơi đùa, em mặc kệ anh, nhưng coi như em cầu xin anh về sau hãy quan tâm một chút đến tâm tình của bọn nhỏ được không. Bọn chúng tuy tuổi tác nhỏ nhưng cũng có bạn bè của mình, cũng có lòng tự trọng, anh không thể để sinh hoạt cá nhân của mình làm ảnh hưởng đến con cái được không..."

Tô Hằng nghe xong, rốt cục nổi giận, hắn đem toàn bộ đồ vật trên mặt bàn quét xuống đất, mặt mày méo mó hỏi: "Anh đã bảo là không phải rồi, vì sao em không hề tin tưởng những lời anh nói?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương