Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
-
Chương 149
Hạ Trừng yên lặng nhìn anh:
"Biết rõ có khả năng bị cô ấy xem thường, mà cậu cũng chịu đi? Có phải cậu u mê rồi không?"
"Từ Ninh là bạn tốt nhất của cậu, mình không hy vọng bạn bị kẹp giữa mình và cô ấy khó làm người, nếu cô ấy chán ghét mình như thế thật, mình có thể đứng yên cho cô ấy dùng cây đánh mình cũng được, đánh tới khi cô ấy vui vẻ mới ngừng, chỉ cần cô ấy đừng ngăn cản chúng ta ở bên nhau."
Hạ Trừng nghe xong thiếu chút nữa cười đến đau xốc hông:
"Sao cậu lại nói cô ấy như Mẫu Dạ Xoa vậy."
"Nhất định cậu chưa từng chú ý tới ánh mắt cô ấy nhìn mình trước kia."
"Ánh mắt gì cơ?"
"Cô ấy cứ như muốn giết mình vậy."
Hạ Trừng bất đắc dĩ:
"Không có cách nào, lúc ấy cậu chạm vào nghịch lân của cô ấy mà, ba cô ấy phong lưu bên ngoài nên cô ấy không chịu nổi nhất là loại đàn ông không chịu trách nhiệm này."Tô Hằng trẻ dừng một chút, trịnh trọng nói:
"Mình không phải người không chịu trách nhiệm."
Hạ Trừng mỉm cười:
"Không phải mình đang nói câu, cậu căng thẳng như thế làm gì?"
Tô Hằng trẻ không lên tiếng, anh lén lút cầm tay cô, hai người chậm rãi đi tới dưới bóng cây.
Bọn họ đi đến một chiếc ghế dài bên hồ, ngồi xuống, Hạ Trừng giúp anh cất kỹ gậy chống, lại lấy ấm nước và sandwich trong balo mang tùy theo bên người mình.
Hai người ăn thức ăn, không ai nói chuyện, trên mặt hồ có mấy con vịt bơi qua bơi lại, không khí vô cùng yên lặng nhàn nhã.
Qua một lúc lâu sau, Tô Hằng trẻ thăm dò hỏi:
"Chuyện lần trước cậu nói với mình, còn chưa nói xong, có thể nói tiếp không?"
Hạ Trừng cúi đầu:
"Có gì hay mà nói."
"Nói cho mình biết, vì sao hắn làm ra chuyện đáng giận như thế nhưng cậu vẫn tha thứ cho hắn?"
Hạ Trừng liếc anh, khẽ cười cười:
"Mình không biết nên nói thế nào với cậu nữa."
Tô Hằng trẻ không hiểu, lại không lên tiếng.
Hạ Trừng nói:
"Tuy nếu so sánh hai người với nhau thì sẽ không công bằng cho cậu, nhưng không có đạo lý hắn biết chơi thủ đoạn như thế, mà cậu trong thời không này, lại là một tên ngốc bạch ngọt, nếu cậu không tự mình đi ra xông xáo gây dựng sự nghiệp, có lẽ mình sẽ bị cậu lừa gạt, nhưng sự nghiệp của cậu lại phát triển không tệ hơn hắn, tật xấu không coi ai ra gì của hắn cậu lại không có, chuyện này chỉ có thể chứng minh cậu biết ẩn nhẫn hơn hắn, là một người thâm tàng bất lộ."
Tô Hằng trẻ thở dài:
"Haizzz, chuyện gì cũng không thể lọt qua mắt của cậu."
"Cậu đã âm thầm làm cho mình rất nhiều chuyện, tôi biết hết, thậm chí những chuyện không phải làm cho mình, mình cũng biết rõ."
"Tỷ như?"
"Tỷ như chuyện cậu đặc biệt đi tìm Lý Tương Di đi dự tiệc ơn thầy, đừng trách mình tự dát vàng lên mặt, nhưng ít nhiều gì chắc cũng có một phần là cậu muốn làm cho mình nhìn, đúng không?"
Tô Hằng trẻ đoan trang hỏi:
"Cậu có chán ghét khi thấy mình như vậy không?"
Hạ Trừng lắc đầu:
"Chỉ cần cậu có ý tốt, cũng không phải xuất phát từ động cơ hại người gì thì mình không cảm thấy cậu làm như vậy, có gì không đúng."
"Vì sao bỗng nhiên cậu lại nói cho mình biết chuyện này?"
Hạ Trừng trả lời:
"Cậu muốn mình nói cho cậu nghe chuyện kiếp trước, là sợ mình sẽ lẫn lộn giữa cậu và người kia, hoặc là cậu muốn ở bên cạnh an ủi mình, để mình cảm thấy cậu rất tốt, dỡ lòng phòng bị với cậu xuống."
Tô Hằng trẻ cười khổ:
"Xem ra mình thất bại rồi."
"Mình chưa nói cậu làm được không đúng, chỉ là mình hi vọng, cậu đừng vì mình mà cố gắng thay đổi bản thân."
"Nếu cậu đã nhìn rõ như thế, vậy mình tiếp tục giả bộ cũng không có ý tứ, nhưng có cậu nhầm một điều, mình không che giấu điều gì trước mặt cậu hết, chỉ có lúc ở bên cạnh cậu, mình mới dám thả lỏng như vậy."
Hạ Trừng mỉm cười.
Qua một lúc lâu sau, cô nói:
"Cho mình mượn tay cậu đi."
Tô Hằng trẻ duỗi tay qua, Hạ Trừng nhẹ nhàng nắm lấy.
"Chuyện tiếp theo, không phải mình muốn nói cho cậu biết mình rất tức giận, bởi vì với mình mà nói, đó đều là chuyện đã qua."
Tô Hằng trẻ nhìn thẳng vào mắt cô, gật gật đầu:
"Mình biết."
"Có lẽ cậu đã nhìn thấy câu chuyện cũ của mình trong trí nhớ của hắn rồi."
Lực tay của Hạ Trừng lớn hơn một chút.
Tô Hằng trẻ chần chờ một phen, nhẹ giọng nói:
"Hắn làm trái với ước mong của cậu, miễn cưỡng cậu làm chuyện kia, đúng không? Cho nên cậu mói có mang đứa con thứ hai."
- --------hồi ức--------
Hạ Trừng nhìn về phương xa, im lặng rất lâu.
Đứa con đầu tiên của cô và Tô Hằng, tên là Tô Hạo, rất biết quan tâm người khác, nhưng lại vô cùng mẫn cảm.
Hạ Trừng đã rất cố gắng sắm vai một người mẹ tốt trước mặt cậu bé, hơn nữa không cho cậu bé biết quan hệ giữa ba mẹ mình không tốt.
Nhưng cô không ngờ, mẹ chồng lại nói nhiều như vậy với một đứa trẻ nhỏ xíu sau lưng cô.
Luôn có một vài người lớn, cho rằng trẻ con không hiểu gì cả, cho nên dạy bọn chúng làm rất nhiều chuyện kỳ kỳ lạ lạ, cũng nói cho bọn chúng nghe tranh chấp của người lớn.
Lựa chọn nói cho trẻ con nghe, có lẽ là do trong lòng người trưởng thành muốn tìm một người giải bày, hoặc là tìm người ủng hộ với hành động của họ, nhưng mà điều này không có nghĩa là, bản thân trẻ con đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, vậy thì có cách nào giải quyết vấn đề giữa người lớn cơ chứ.
Huống chi, bọn nhỏ không nói, nhưng thật ra ghi tạc hết trong lòng, đợi đến lúc chúng biết chuyện, sẽ hồi tưởng lại câu chuyện cũ kinh khủng kia.
Có khi ngay cả người lớn cũng đã quên, thậm chí đã tha thứ, nhưng con trẻ lại sẽ nhớ kỹ cả đời.
"Hạo Hạo, ba con làm sai rồi, mẹ không tha thứ cho ba, con phải giúp hai người họ làm lành với nhau nhé."
"Con hãy nói cho ba, con mong ba con về nhà ở bên cạnh con và mẹ nhiều hơn, đừng có xã giao bên ngoài quá muộn."
"Có một dì rất xấu quyến rũ ba con, nếu ba con muốn ra ngoài, con phải khóc lóc làm loạn đòi đi cùng, đừng cho ba con có cơ hội đi tìm con hồ ly tinh kia."
Tuy Tô Hạo còn nhỏ, nhưng bởi vì biết quá nhiều chuyện nên tính cách trưởng thành rất sớm, cậu bé yêu mẹ mình lắm, bắt đầu sinh ra cảm xúc bất mãn với ba mình.
Nhưng tuổi cậu quá nhỏ chưa hiểu lí lẽ, sẽ chỉ bị bà nội không ngừng tẩy não, hi vọng ba mẹ có thể làm lành, cậu không muốn ba mẹ ly hôn, để mình trở thành trẻ con của gia đình đơn thân.
Mọi chuyện xảy ra trong tình huống như vậy.
Tô Hạo vẫn cố gắng sắm vai dầu bôi trơn giữa ba mẹ, cậu bé giống như một trái vui vẻ nho nhỏ, luôn luôn cố ý giả bộ đáng yêu, không ngừng nhõng nhẽo khiến cho hai người bọn họ thân thiết hơn.
Cậu sẽ kéo ba mẹ cùng nhau ra ngoài tản bộ, đòi ba người cùng đi xem phim, hoặc là ra khỏi nhà đi chơi, đương nhiên những chuyện này rồi sẽ tạo thành cơ hội cho Hạ Trừng và Tô Hằng đơn độc ở chung.
Quan hệ vợ chồng, được cậu nhóc âm thầm trợ giúp, nhìn qua có vẻ càng ngày càng hòa hợp.
Bà nội lại nói cho Tô Hạo, nếu như có em trai hoặc là em gái thì mẹ sẽ không rời bỏ cậu bé, cậu tin.
Sau đó, bà nội nói:
"Con đã trưởng thành rồi, không thể quấy rầy ba mẹ nghỉ ngơi, bọn họ phải ở bên nhau, mới sinh em trai em gái cho mẹ."
Cho nên mỗi lúc trời tối sau khi mẹ uống thuốc ngủ xong ngủ say, sẽ lén trượt đến phòng của ông nội bà nội, cùng ngủ với bọn họ.
Sau khi con trai xuống lầu, Tô Hằng sẽ vào phòng con mình, ôm Hạ Trừng về phòng ngủ chính.
Hắn cố hết sức không làm ồn đến cô, động tác dịu dàng lại triền miên, hắn ôm cô ngủ một đêm, mãi đến lúc bình minh lại đưa cô về phòng con trai.
Hạ Trừng tỉnh lại, hoàn toàn không có ấn tượng chuyện đã xảy ra đêm hôm trước, đương nhiên Tô Hằng già cũng không làm ra hành động xâm nhập gì, cô không có cảm giác cũng điều tất nhiên.
Nhưng hôm đó là ngày kỷ niệm kết hôn của họ, Tô Hạo đi theo bọn họ ra ngoài ăn một bữa tối dưới nến phong phú lại lãng mạn, Tô Hằng đã uống không ít rượu.
Bởi vì trở về hơi trễ, Hạ Trừng chỉ uống liều thuốc hai phần ba ngày thường.
Đêm đó cô bị ôm vào phòng ngủ chính thì đã có chút có cảm giác, nhưng ý thức của cô cũng không rõ ràng lắm.
Tô Hằng không khống chế được hôn Hạ Trừng, có lẽ là hắn cảm thấy tình cảm vợ chồng sau nhiều ngày cố gắng của mình đã khôi phục không tệ, hoặc là cô hơi hơi mở mắt, như cũng có phản ứng, khiến cho hắn cho rằng có thể tiến hành bước tiếp theo.
"Biết rõ có khả năng bị cô ấy xem thường, mà cậu cũng chịu đi? Có phải cậu u mê rồi không?"
"Từ Ninh là bạn tốt nhất của cậu, mình không hy vọng bạn bị kẹp giữa mình và cô ấy khó làm người, nếu cô ấy chán ghét mình như thế thật, mình có thể đứng yên cho cô ấy dùng cây đánh mình cũng được, đánh tới khi cô ấy vui vẻ mới ngừng, chỉ cần cô ấy đừng ngăn cản chúng ta ở bên nhau."
Hạ Trừng nghe xong thiếu chút nữa cười đến đau xốc hông:
"Sao cậu lại nói cô ấy như Mẫu Dạ Xoa vậy."
"Nhất định cậu chưa từng chú ý tới ánh mắt cô ấy nhìn mình trước kia."
"Ánh mắt gì cơ?"
"Cô ấy cứ như muốn giết mình vậy."
Hạ Trừng bất đắc dĩ:
"Không có cách nào, lúc ấy cậu chạm vào nghịch lân của cô ấy mà, ba cô ấy phong lưu bên ngoài nên cô ấy không chịu nổi nhất là loại đàn ông không chịu trách nhiệm này."Tô Hằng trẻ dừng một chút, trịnh trọng nói:
"Mình không phải người không chịu trách nhiệm."
Hạ Trừng mỉm cười:
"Không phải mình đang nói câu, cậu căng thẳng như thế làm gì?"
Tô Hằng trẻ không lên tiếng, anh lén lút cầm tay cô, hai người chậm rãi đi tới dưới bóng cây.
Bọn họ đi đến một chiếc ghế dài bên hồ, ngồi xuống, Hạ Trừng giúp anh cất kỹ gậy chống, lại lấy ấm nước và sandwich trong balo mang tùy theo bên người mình.
Hai người ăn thức ăn, không ai nói chuyện, trên mặt hồ có mấy con vịt bơi qua bơi lại, không khí vô cùng yên lặng nhàn nhã.
Qua một lúc lâu sau, Tô Hằng trẻ thăm dò hỏi:
"Chuyện lần trước cậu nói với mình, còn chưa nói xong, có thể nói tiếp không?"
Hạ Trừng cúi đầu:
"Có gì hay mà nói."
"Nói cho mình biết, vì sao hắn làm ra chuyện đáng giận như thế nhưng cậu vẫn tha thứ cho hắn?"
Hạ Trừng liếc anh, khẽ cười cười:
"Mình không biết nên nói thế nào với cậu nữa."
Tô Hằng trẻ không hiểu, lại không lên tiếng.
Hạ Trừng nói:
"Tuy nếu so sánh hai người với nhau thì sẽ không công bằng cho cậu, nhưng không có đạo lý hắn biết chơi thủ đoạn như thế, mà cậu trong thời không này, lại là một tên ngốc bạch ngọt, nếu cậu không tự mình đi ra xông xáo gây dựng sự nghiệp, có lẽ mình sẽ bị cậu lừa gạt, nhưng sự nghiệp của cậu lại phát triển không tệ hơn hắn, tật xấu không coi ai ra gì của hắn cậu lại không có, chuyện này chỉ có thể chứng minh cậu biết ẩn nhẫn hơn hắn, là một người thâm tàng bất lộ."
Tô Hằng trẻ thở dài:
"Haizzz, chuyện gì cũng không thể lọt qua mắt của cậu."
"Cậu đã âm thầm làm cho mình rất nhiều chuyện, tôi biết hết, thậm chí những chuyện không phải làm cho mình, mình cũng biết rõ."
"Tỷ như?"
"Tỷ như chuyện cậu đặc biệt đi tìm Lý Tương Di đi dự tiệc ơn thầy, đừng trách mình tự dát vàng lên mặt, nhưng ít nhiều gì chắc cũng có một phần là cậu muốn làm cho mình nhìn, đúng không?"
Tô Hằng trẻ đoan trang hỏi:
"Cậu có chán ghét khi thấy mình như vậy không?"
Hạ Trừng lắc đầu:
"Chỉ cần cậu có ý tốt, cũng không phải xuất phát từ động cơ hại người gì thì mình không cảm thấy cậu làm như vậy, có gì không đúng."
"Vì sao bỗng nhiên cậu lại nói cho mình biết chuyện này?"
Hạ Trừng trả lời:
"Cậu muốn mình nói cho cậu nghe chuyện kiếp trước, là sợ mình sẽ lẫn lộn giữa cậu và người kia, hoặc là cậu muốn ở bên cạnh an ủi mình, để mình cảm thấy cậu rất tốt, dỡ lòng phòng bị với cậu xuống."
Tô Hằng trẻ cười khổ:
"Xem ra mình thất bại rồi."
"Mình chưa nói cậu làm được không đúng, chỉ là mình hi vọng, cậu đừng vì mình mà cố gắng thay đổi bản thân."
"Nếu cậu đã nhìn rõ như thế, vậy mình tiếp tục giả bộ cũng không có ý tứ, nhưng có cậu nhầm một điều, mình không che giấu điều gì trước mặt cậu hết, chỉ có lúc ở bên cạnh cậu, mình mới dám thả lỏng như vậy."
Hạ Trừng mỉm cười.
Qua một lúc lâu sau, cô nói:
"Cho mình mượn tay cậu đi."
Tô Hằng trẻ duỗi tay qua, Hạ Trừng nhẹ nhàng nắm lấy.
"Chuyện tiếp theo, không phải mình muốn nói cho cậu biết mình rất tức giận, bởi vì với mình mà nói, đó đều là chuyện đã qua."
Tô Hằng trẻ nhìn thẳng vào mắt cô, gật gật đầu:
"Mình biết."
"Có lẽ cậu đã nhìn thấy câu chuyện cũ của mình trong trí nhớ của hắn rồi."
Lực tay của Hạ Trừng lớn hơn một chút.
Tô Hằng trẻ chần chờ một phen, nhẹ giọng nói:
"Hắn làm trái với ước mong của cậu, miễn cưỡng cậu làm chuyện kia, đúng không? Cho nên cậu mói có mang đứa con thứ hai."
- --------hồi ức--------
Hạ Trừng nhìn về phương xa, im lặng rất lâu.
Đứa con đầu tiên của cô và Tô Hằng, tên là Tô Hạo, rất biết quan tâm người khác, nhưng lại vô cùng mẫn cảm.
Hạ Trừng đã rất cố gắng sắm vai một người mẹ tốt trước mặt cậu bé, hơn nữa không cho cậu bé biết quan hệ giữa ba mẹ mình không tốt.
Nhưng cô không ngờ, mẹ chồng lại nói nhiều như vậy với một đứa trẻ nhỏ xíu sau lưng cô.
Luôn có một vài người lớn, cho rằng trẻ con không hiểu gì cả, cho nên dạy bọn chúng làm rất nhiều chuyện kỳ kỳ lạ lạ, cũng nói cho bọn chúng nghe tranh chấp của người lớn.
Lựa chọn nói cho trẻ con nghe, có lẽ là do trong lòng người trưởng thành muốn tìm một người giải bày, hoặc là tìm người ủng hộ với hành động của họ, nhưng mà điều này không có nghĩa là, bản thân trẻ con đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, vậy thì có cách nào giải quyết vấn đề giữa người lớn cơ chứ.
Huống chi, bọn nhỏ không nói, nhưng thật ra ghi tạc hết trong lòng, đợi đến lúc chúng biết chuyện, sẽ hồi tưởng lại câu chuyện cũ kinh khủng kia.
Có khi ngay cả người lớn cũng đã quên, thậm chí đã tha thứ, nhưng con trẻ lại sẽ nhớ kỹ cả đời.
"Hạo Hạo, ba con làm sai rồi, mẹ không tha thứ cho ba, con phải giúp hai người họ làm lành với nhau nhé."
"Con hãy nói cho ba, con mong ba con về nhà ở bên cạnh con và mẹ nhiều hơn, đừng có xã giao bên ngoài quá muộn."
"Có một dì rất xấu quyến rũ ba con, nếu ba con muốn ra ngoài, con phải khóc lóc làm loạn đòi đi cùng, đừng cho ba con có cơ hội đi tìm con hồ ly tinh kia."
Tuy Tô Hạo còn nhỏ, nhưng bởi vì biết quá nhiều chuyện nên tính cách trưởng thành rất sớm, cậu bé yêu mẹ mình lắm, bắt đầu sinh ra cảm xúc bất mãn với ba mình.
Nhưng tuổi cậu quá nhỏ chưa hiểu lí lẽ, sẽ chỉ bị bà nội không ngừng tẩy não, hi vọng ba mẹ có thể làm lành, cậu không muốn ba mẹ ly hôn, để mình trở thành trẻ con của gia đình đơn thân.
Mọi chuyện xảy ra trong tình huống như vậy.
Tô Hạo vẫn cố gắng sắm vai dầu bôi trơn giữa ba mẹ, cậu bé giống như một trái vui vẻ nho nhỏ, luôn luôn cố ý giả bộ đáng yêu, không ngừng nhõng nhẽo khiến cho hai người bọn họ thân thiết hơn.
Cậu sẽ kéo ba mẹ cùng nhau ra ngoài tản bộ, đòi ba người cùng đi xem phim, hoặc là ra khỏi nhà đi chơi, đương nhiên những chuyện này rồi sẽ tạo thành cơ hội cho Hạ Trừng và Tô Hằng đơn độc ở chung.
Quan hệ vợ chồng, được cậu nhóc âm thầm trợ giúp, nhìn qua có vẻ càng ngày càng hòa hợp.
Bà nội lại nói cho Tô Hạo, nếu như có em trai hoặc là em gái thì mẹ sẽ không rời bỏ cậu bé, cậu tin.
Sau đó, bà nội nói:
"Con đã trưởng thành rồi, không thể quấy rầy ba mẹ nghỉ ngơi, bọn họ phải ở bên nhau, mới sinh em trai em gái cho mẹ."
Cho nên mỗi lúc trời tối sau khi mẹ uống thuốc ngủ xong ngủ say, sẽ lén trượt đến phòng của ông nội bà nội, cùng ngủ với bọn họ.
Sau khi con trai xuống lầu, Tô Hằng sẽ vào phòng con mình, ôm Hạ Trừng về phòng ngủ chính.
Hắn cố hết sức không làm ồn đến cô, động tác dịu dàng lại triền miên, hắn ôm cô ngủ một đêm, mãi đến lúc bình minh lại đưa cô về phòng con trai.
Hạ Trừng tỉnh lại, hoàn toàn không có ấn tượng chuyện đã xảy ra đêm hôm trước, đương nhiên Tô Hằng già cũng không làm ra hành động xâm nhập gì, cô không có cảm giác cũng điều tất nhiên.
Nhưng hôm đó là ngày kỷ niệm kết hôn của họ, Tô Hạo đi theo bọn họ ra ngoài ăn một bữa tối dưới nến phong phú lại lãng mạn, Tô Hằng đã uống không ít rượu.
Bởi vì trở về hơi trễ, Hạ Trừng chỉ uống liều thuốc hai phần ba ngày thường.
Đêm đó cô bị ôm vào phòng ngủ chính thì đã có chút có cảm giác, nhưng ý thức của cô cũng không rõ ràng lắm.
Tô Hằng không khống chế được hôn Hạ Trừng, có lẽ là hắn cảm thấy tình cảm vợ chồng sau nhiều ngày cố gắng của mình đã khôi phục không tệ, hoặc là cô hơi hơi mở mắt, như cũng có phản ứng, khiến cho hắn cho rằng có thể tiến hành bước tiếp theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook