Viên Lỵ hỏi:

"Chị Hạ, chị có thể cho phép em ngồi xuống nói chuyện với chị một lát không?"

Hạ Trừng đánh giá cô ta, mặt mũi của cô ta vô cùng tiều tụy, nhưng cách ăn mặc thì vẫn quang vinh chói lọi như xưa, không chê vào đâu được.

Viên Lỵ là người như vậy, không chịu thua người khác ở bất kì phương diện nào, mặc dù cô ta đã sa vào hoàn cảnh khó khăn như thế.

Hạ Trừng nói:

"Cô đã đặc biệt đến chỗ này tìm tôi, nếu tôi nói tôi không muốn nghe, chẳng lẽ cô sẽ không nói sao?"

Cô mỉm cười.

Chuyện tới nước này, tức giận thì có tác dụng gì đâu?

Trách trời trách đất cũng không có tác dụng gì, chuyện chồng cô bị người ta cướp đi là sự thật, giả sử hôm nay không có Viên Lỵ, thì cũng sẽ là người khác thôi.

Huống chi, hoàn cảnh của cô có tốt hơn Viên Lỵ bao nhiêu đâu?Ở mặt ngoài cô đã quay về nhà họ Tô, đuổi được bồ nhí của chồng, nhưng cô hiểu rằng, bọn họ đã không quay về được nữa, nỗi đau vĩnh viễn tồn tại, thứ đó không phải sám hối hay bồi thường là có thể xóa nhòa.

Viên Lỵ cẩn thận ngồi xuống chỗ đối diện cô:

"Chị Hạ, xin lỗi, không phải em cố ý muốn phá hoại tình cảm giữa vợ chồng hai người đâu."

Hạ Trừng nhẹ nhàng nói:

"Xin đừng gọi tôi là chị, xưng hô này tôi không nhận nổi, còn quan hệ giữa vợ chồng chúng tôi, đương nhiên có vấn đề rất lớn, nếu không thì cho dù cô có bản lĩnh ngập trời, cũng không phá hoại được."

Viên Lỵ cắn chặt môi, mặt mũi tái xanh lại, tuy cô ta ăn nói khép nép, nhưng vẫn là người có lòng tự trọng.

Cô ta luôn luôn tự đánh giá mình rất cao, tính cách vô cùng kiêu ngạo, nếu không thì không dám khiêu chiến đối tượng như Tô Hằng.

Nhưng con người là như vậy, nếu Hạ Trừng cãi nhau với cô ta, thì đại biểu rằng cô vẫn xem cô ta như một đối thủ ngang tầm.

Nhưng tình huống bây giờ lại không như mong muốn, chỉ có vẻ cô ta mất mặt và buồn cười.

(vạch mặt nên ko chị - em gì nữa)

Lời nói của Viên Lỵ xoay chuyển, kể khổ với Hạ Trừng:

"Lúc đầu tôi cũng chỉ sùng bái boss mà thôi, nhưng tôi không ngờ hắn lại đối xử với tôi tốt như vậy, trước kia tôi chưa từng yêu đương nên mới không cẩn thận yêu sai người."

Cô ta dùng một cách khác thông báo cho Hạ Trừng, giữa bọn họ có tình cảm, hơn nữa Tô Hằng mới là người chủ động.

Đương nhiên Hạ Trừng không thấy Viên Lỵ đáng thương, cô chỉ thấy bi ai cho mình.

Bọn họ có thể tiếp tục vướng mắc với nhau, dù sao đã không liên quan gì tới cô nữa, nhưng Tô Hằng lại cứ cố gắng lôi kéo cô vào trong vòng xoáy của mối quan hệ tam giác này.

Hạ Trừng không muốn tranh giành gì với Viên Lỵ cả, cô cũng không thấy Tô Hằng có gì hay, hắn không phải người đàn ông tốt, lừa gạt vợ mình, lại còn đùa giỡn với tình cảm của thực tập sinh.

Danh lợi và tài phú đột ngột rớt xuống, khiến cho lòng tự tin của hắn bành trướng, phải có người giúp hắn chăm sóc gia đình, cũng cần có người dịu dàng hầu hạ hắn, hắn muốn hưởng thụ Tề Nhân Chi Phúc, chỉ tiếc mọi chuyện bại lộ quá nhanh.

Trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng như thế, đương nhiên hắn phải trả giá thật nhiều, có điều nhìn tình cảnh trước mắt, cái giá này không là gì với hắn hết, vợ của hắn vẫn là vợ của hắn, không có gì khác trước.

Hạ Trừng nghĩ, lý do hắn lựa chọn cô, một mặt là sợ con nhỏ không ai chăm sóc, một mặt khác, có lẽ do hắn không định phân cho cô một nửa tài sản.

Vất vả nhiều năm như vậy, hắn không muốn từ bỏ những thành quả này cũng là chuyện tất nhiên.

Hắn đã phản bội cô rồi, cô không ngốc đến mức cho rằng, hắn ép cô về nhà là vì còn yêu cô.

Hạ Trừng hỏi:

"Tô Hằng có gì tốt?"

Viên Lỵ nghi ngờ nhìn cô, không nói câu nào.

Hạ Trừng cảm thấy rất bất đắc dĩ:

"Cô cho là hắn yêu cô hoặc tôi sao? Không, hắn vốn dĩ không yêu ai cả, hắn chỉ yêu bản thân mình mà thôi."

Viên Lỵ run rẩy đứng lên, đột nhiên quỳ trên mặt đất, chảy nước mắt nói:

"Nhưng tôi không thể không có anh ấy."

Cô ta quỳ lạy Hạ Trừng:

"Chị Hạ, tuy tôi biết chị không thích nghe tôi gọi một tiếng chị, nhưng tôi biết chỉ có chị giúp được tôi thôi, tôi thề, sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa, chỉ cần chị đồng ý để tôi tiếp tục ở lại bên cạnh boss.”

Hạ Trừng thấy vô cùng kinh ngạc.

Bây giờ đã không còn là xã hội phong kiến nữa, mà lại còn có người trông mong, muốn đi con đường tam thê tứ thiếp trước kia.

Tô Hằng lại tốt đến mức khiến một cô gái mới hơn hai mươi tuổi bằng lòng làm một kẻ thứ ba, cũng muốn ở bên cạnh hắn?

Hạ Trừng thấy rất hoang mang:

"Cô bằng lòng làm lẽ cả đời, vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được ư?"

Viên Lỵ khóc đến khản cổ:

"Chỉ cần chị chịu để cho tôi ở lại, tôi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cho chị cả đời."

Đúng là vớ vẩn, Hạ Trừng muốn chạy còn không được, nhưng Viên Lỵ lại sống chết muốn ở bên cạnh Tô Hằng.

Hạ Trừng thở dài:

"Sao cô lại đến hỏi tôi câu này cơ chứ? Cô nên đi hỏi Tô Hằng, nếu cô thật lòng thương hắn, không thể không có hắn, như vậy thì cô hãy đi cầu xin hắn giữ cô lại đi, thành công thì tôi sẽ chúc mừng cho cô, không thành công, cũng không có gì để mà thất vọng, theo năng lực của cô, chắc chắn sẽ có con đường khác tốt hơn."

Viên Lỵ quỳ rạp trên mặt đất, gần như không còn kế sách nào, cô ta không thể ngờ nổi, Hạ Trừng vốn không để cô ta vào mắt.

Nếu Hạ Trừng không nhịn được ra tay đánh cô ta, có lẽ cô ta có thể khóc lóc kể lể với Tô Hằng, nhưng mà lúc này cô ta lại chẳng có chút lợi thế nào.

Lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Hạ Trừng quay đầu lại nhìn, hóa ra là mẹ chồng của cô đã đến.

Giang Bích Lan vừa đến, cũng không thèm để ý đây là nơi công cộng, không nói hai lời đã thưởng cho Viên Lỵ một cái tát.

Trong phút chốc, trên đôi má trắng nõn của Viên Lỵ in hằn có một dấu tay năm ngón màu đỏ.

Cô ta rơi lệ đầy mặt, muốn tiếp tục biện giải trước mặt Giang Bích Lan, nhưng cô ta vừa định mở miệng đã có bàn tay thứ hai đánh xuống.

Viên Lỵ bị đánh đến mức cả người u mê, cô ta che mặt khóc hu hu.

Giang Bích Lan chỉ vào mũi của cô ta mắng to:

"Thứ đê tiện không biết xấu hổ này, cô không có tư cách nói chuyện với tôi, tôi cảnh cáo cô, nếu còn để tôi phát hiện cô tới làm phiền Tô Hằng hoặc là Hạ Trừng, tôi thấy cô một lần thì sẽ đánh một lần!"

Hạ Trừng không đồng tình cho Viên Lỵ chút nào, cô ta tự nguyên làm đồ chơi cho đàn ông thì nên sớm nghĩ đến ngày bị người ta vứt bỏ, ngay con mắt của không biết bao nhiêu người lại bị nhục nhã như vậy, đúng là có phần đáng buồn.

Rõ ràng Tô Hằng cũng có sai, nhưng mẹ của hắn không thể nào làm nhục hắn trước mặt mọi người như làm với Viên Lỵ.

Lỗi là lỗi của con nhà người ta, cho dù con trai của bà phạm sai lầm, cũng là do người khác dạy hư hắn.

Viên Lỵ không để ý tới ánh mắt khinh người người ngoài phóng tới, một phen nước mũi một phen nước mắt, quỳ bò đến bên chân Giang Bích Lan:

"Bác ơi, cháu quá yêu Tô Hằng, cháu xin bác mà, đừng đuổi cháu đi."

"Xéo đi."

Giang Bích Lan ghét bỏ đá cô ta văng ra, vẻ mặt như không cẩn thận dẫm phải một đống phân.

Hạ Trừng không rảnh bận tâm đến Viên Lỵ, bởi vì Giang Bích Lan lập tức kéo cô cùng đi ra khỏi cửa lớn.

Mẹ chồng của cô vừa lên xe thì đã tận tình khuyên bảo:

"Nếu sau này còn gặp phải chuyện thế này thì con đừng để ý đến cô ta, cũng đừng quan tâm cô ta nói gì, loại hồ ly tinh như cô ta, lúc nào cũng có ý định muốn phá hoại gia đình của người khác cả, con đừng có để mình trúng kế của cô ta."

Tâm trạng của Hạ Trừng té xuống đáy cốc, không phải lời Viên Lỵ nói ảnh hưởng đến cô, mà là sao mẹ chồng của cô lại biết cô ở đây, còn chạy tới đúng lúc như thế?

Giang Bích Lan tiếp tục nói:

"A Hằng gọi điện thoại về nhà, nói con gặp phiền phức, muốn mẹ nhanh chóng chạy tới nơi này một chuyến."

Bà ta nói đến nghiến răng nghiến lợi:

"Lúc ấy mẹ đã đoán, chắc chắn là con đàn bà không biết xấu hổ Viên Lỵ kia, quả nhiên đúng là cô ta."

Hạ Trừng hoài nghi không sai.

Trái tim cô như rơi vào hầm băng, Tô Hằng phái người giám sát cô cho nên hắn mới nắm giữ tình huống của cô nhanh như vậy.

Người đàn ông này, vào lúc Tiểu Tam tìm tới cửa lại lựa chọn giữ mình, trốn tránh sau màn, để mẹ của hắn đi lên đánh lui Viên Lỵ thay hắn.

Hắn yếu đuối đến cỡ nào, lại đáng giận đến cỡ nào.

Tất cả những người phụ nữ quan tâm hắn, bảo vệ hắn, đều bị hắn đùa giỡn xoay quanh.

Vào lúc này, bỗng nhiên Hạ Trừng lại nhớ tới một câu cô Thẩm Chi từng nói.

Những người đàn ông mặc cho quan hệ mẹ chồng - nàng dâu căng thẳng, trong tiềm thức của họ muốn hưởng thụ khoái cảm khi mình bị tranh đoạt.

Mẹ và vợ của hắn vì muốn được hắn tán thành, chỉ có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để lấy lòng hắn, cho hắn cảm nhận được cảm giác cao cao tại thượng.

Tô Hằng là quốc vương trong thế giới của hắn, hắn muốn mọi người cúi đầu xưng thần trước mặt hắn, bao gồm cả mẹ và vợ của hắn.

Cho nên lúc Hạ Trừng không thể thỏa mãn hắn, hắn chuyển mục tiêu của mình về phía Viên Lỵ.

Viên Lỵ nhiều nhất, chỉ là một con đường để hắn phát tiết nỗi phản nghịch trong lòng.

Nếu như diễn xuất dựa theo kịch bản định sẵn, Hạ Trừng nên đau khổ cầu xin hắn hồi tâm chuyển ý, cho hắn cảm nhận hắn được người ta để ý.

Hai người phụ nữ bởi vì thương hắn nên đua nhau tranh giành sự yêu thích của hắn, mang đến cảm giác thỏa mãn cho hắn.

Đáng tiếc Hạ Trừng không ra bài như kịch bản, cô nhường hắn cho người khác rất dễ dàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương