Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
-
Chương 141
Hạ Trừng nhìn anh, sau đó tránh khỏi tay anh, đi ra khỏi cửa.
Cô không cách nào tiêu hóa chuyện này, từ một góc độ nào đó mà nói, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô vốn muốn mai táng những đau đớn cô đã trải qua tại không gian khác mãi mãi, không bao giờ nhắc đến nữa.
Nhưng bây giờ, cô khó mà mở miệng kể ra quá khứ bị sỉ nhục, không giấu giếm chuyện gì, cho Tô Hằng trẻ nghe.
Hạ Trừng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cô chỉ có thể tạm thời ra ngoài yên tĩnh một chút.
Sau khi Hạ Trừng vội vàng chạy đi, vẻ lo lắng trên mặt Tô Hằng trẻ chuyển thành vô cùng lạnh lùng.
Anh lạnh lùng nói: "Đừng phí sức nữa, dù anh có gọi đến rách cổ họng, cô ấy cũng không nghe thấy đâu."
Tô Hằng già đứng ở cửa phòng bệnh, chậm rãi xoay người lại, hắn nhìn Tô Hằng trẻ: "Thì ra cậu nhìn thấy tôi."
Tô Hằng trẻ không trả lời.
Tô Hằng già hừ một tiếng: "Đừng tưởng rằng cậu như thế thì có thể có được trái tim của cô ấy.""Đương nhiên tôi sẽ không ngốc đến mức cho rằng, hiện tại mình đã có được trái tim của cô ấy. Chuyện của anh còn chưa giải quyết xong, làm sao cô ấy có thể chấp nhận tôi."
Tô Hằng già giật mình: "Cậu định làm gì với cô ấy?"
"Tôi định làm gì cũng phải báo cho anh sao? Anh có cảm thấy mình rất buồn cười không?"
"Tôi cảnh cáo cậu, không nên hành động thiếu suy nghĩ, tôi sẽ liên tục ở bên cạnh giám sát cậu."
Tô Hằng trẻ nhếch miệng: "Vậy thì quá tốt, anh hãy mở to hai mắt mà nhìn, xem tôi làm sao chiếm được trái tim và cả con người cô ấy."
Tô Hằng già nheo mắt, hắn đã tức giận đến gần như mất hết lý trí. Nhưng thực tế là Tô Hằng trẻ có muốn làm gì Hạ Trừng, chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là ở bên cạnh gấp đến giậm chân.
Cùng lúc đó, Hạ Trừng đã đi đến vườn hoa bên ngoài của bệnh viện. Cô ngồi trên ghế, khom người xuống, tự ôm lấy chính mình.
Từ lúc sống lại đến bây giờ, cô ít khi gặp phải tình huống không biết làm sao như thế này.
Nhưng cứ tiếp tục trốn tránh cũng không phải là cách.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cũng lấy hết dũng khí trở về phòng bệnh.
Lúc này, người nhà họ Tô đều ở bên trong, vừa thấy cô, Giang Bích Lan nói: "Trừng Trừng, sao vừa rồi con lại vội vàng chạy ra ngoài vậy? Bác đứng sau lưng gọi con mà con cũng không nghe."
Hạ Trừng không biết phải giải thích thế nào, trong lòng cô vẫn rất rối.
Tô Hằng trẻ giải vây cho cô: "Ba, mẹ. Đã đến giờ ăn cơm trưa, hay là hai người ra ngoài trước, để Hạ Trừng ở đây chăm sóc con là được rồi."
Trước khi đi, Giang Bích Lan bỏ lại một câu: "A Hằng, đừng có hở ra là sai bảo Trừng Trừng, có chuyện gì thì chờ mẹ quay trở lại làm cho, có nghe không?"
Tô Hằng trẻ nói: "Con nghe rồi."
Sau khi vợ chồng Tô Quốc Hoa đi khỏi, Hạ Trừng vẫn đứng ngốc ở cạnh cửa.
Cô phát hiện mình đã không thể giống như bình thường, có thể tự nhiên nói chuyện với Tô Hằng trẻ.
Anh nhận ra, mỉm cười nói: "Em ngẩn người làm gì, tới đây ngồi đi."
Hạ Trừng thở dài, cô miễn cưỡng đi đến bên giường Tô Hằng trẻ: "Em nhất định phải thừa nhận với anh, trước kia em rất có thành kiến với anh và mẹ anh."
Tô Hằng trẻ nói: "Nếu như anh gặp phải tình cảnh giống em, anh cũng không dám bảo đảm mình có thể bình tĩnh hòa nhã đối mặt với những người đã từng ức hiếp mình."
Hạ Trừng nói: "Mẹ của anh... không đúng, phải nói là ở một không gian khác, bà ta luôn chĩa mũi nhọn về phía em, nhưng về sau em cũng đã quen với chuyện đó."
"Sao em có thể xem chuyện đó là thói quen chứ?" Anh đau lòng nói.
"Em biết, nhưng lúc đó em không thể không quen, nếu không, em không cách nào ép buộc mình tiếp tục chờ đợi."
Nói thật, Tô Hằng trẻ chưa từng nghĩ mẹ anh lại có một mặt đáng sợ như vậy.
Trong ấn tượng của anh, mặc dù có đôi khi mẹ không phân rõ phải trái, nhưng bà ấy vẫn có chừng mực, sẽ không làm chuyện ỷ mạnh hiếp yếu.
Nhưng những hành động của một mẹ khác lại hoàn toàn phá vỡ cách nghĩ của anh.
Thì ra lúc một người mẹ chồng xem thường con dâu mình, bà ta có thể ức hiếp người khác đáng sợ như vậy.
Tô Hằng trẻ nói: "Hạ Trừng, anh bảo đảm với em, anh chắc chắn sẽ không để em bị uất ức lần nữa. Nếu mẹ anh gây khó dễ cho em, em cứ nói với anh, anh sẽ giúp em phân rõ phải trái với bà ấy."
Hạ Trừng cười: "Mẹ của anh chưa từng tổn thương đến em."
"Tâm địa em quá lương thiện."
"Anh không cần khen em, em chỉ là không muốn tiếp tục đắm chìm trong hồi ức của quá khứ thôi."
Tô Hằng trẻ suy nghĩ một lúc, khẽ hỏi: "Em có thể nói với anh, vì sao rõ ràng hắn là một người đáng ghét như vậy, mà em vẫn bằng lòng ở bên cạnh hắn không?"
Hạ Trừng nghi ngờ nhìn anh: "Không phải anh đã nhìn thấy hồi ức của hắn sao?"
Tô Hằng trẻ nói: "Biết là một chuyện, hiểu lại là một chuyện khác. Giống như anh biết phân rùa là cái gì, nhưng bảo anh nhận xét, anh sẽ nói đầu của nó chắc chắn có bệnh, nếu không sao người ta cho đồ ăn ngon lại không ăn, cứ thích ăn phân và nước tiểu."
Hạ Trừng cười khổ: "Em cảm thấy anh đang mỉa mai em."
Tô Hằng trẻ đỏ mặt, anh phát hiện mình nói sai, vội vàng giải thích: "Đương nhiên không phải, người anh muốn mỉa mai không phải là em."
Hạ Trừng nhìn anh chằm chằm, sau một lúc lâu, bỗng nhiên cô thở dài: "Anh không phải hắn."
"Sao lại nói như vậy?"
"Hai ngày nay em không nhìn thấy hắn, em còn tưởng rằng..."
"Em còn tưởng rằng hắn đã biến thành anh."
Hạ Trừng gật đầu: "Đúng vậy, em sợ anh sẽ biến mất không còn tăm hơi."
Tô Hằng trẻ cười: "Em luyến tiếc anh sao?"
Lỗ tai Hạ Trừng nhanh chóng chuyển sang màu đỏ: "Anh đừng có hiểu lầm, em không có ý này." Cô gục đầu xuống: "Em chỉ không muốn người kia lại đến quấy rầy cuộc sống của em."
Nhân lúc cô không chú ý, Tô Hằng trẻ lạnh lùng nhìn thoáng qua hồn ma ở trong góc: "Em sợ hắn lắm sao?"
Hạ Trừng suy nghĩ, nói: "Bây giờ thì không sợ nữa, chẳng qua em chỉ cảm thấy hắn rất phiền."
"Nói vậy, trong quá khứ em đã từng sợ hắn?"
"Có một khoảng thời gian như thế."
"Lúc nào?"
"Lúc em dẫn con rời khỏi nhà hắn."
"Em có thể kể anh nghe tình huống lúc đó một chút không?"
"Chuyện đã qua còn nhắc tới làm gì? Em quên hết rồi." Hạ Trừng vô thức xoa hai tay.
Tô Hằng trẻ nhìn cô: "Em chưa quên, em chỉ giấu ở trong lòng, không dám nghĩ đến mà thôi."
Anh thật sự không nhịn được, chậm rãi vươn tay xoa trán cô: "Hạ Trừng, để anh giúp em gỡ bỏ khúc mắc có được không?"
Hạ Trừng nắm lấy tay anh, thả nhẹ xuống mép giường. Cô nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của anh: "Em biết anh muốn tốt cho em, muốn giúp em. Nhưng chuyện này không liên quan đến anh, người sai cũng không phải là anh, anh cũng không mắc nợ em, anh không cần chuộc tội với em thay hắn."
Tô Hằng trẻ lắc đầu: "Không, anh làm nhiều chuyện cho em cũng là do anh cam tâm tình nguyện, có quan hệ gì với tên kia chứ? Anh không có vô vị như vậy, giúp hắn chuộc tội. Tốt nhất là sau khi chết xuống dưới, hắn bị Diêm Vương đánh vào mười tám tầng địa ngục đi."
Hạ Trừng rất không có lương tâm, cười ra tiếng: "Này, các người đều là Tô Hằng, không có người nào lại tự nguyền rủa mình sau khi chết sẽ xuống địa ngục cả."
"Được, anh nghe em, anh không nguyền rủa hắn. Nhưng điều kiện tiên quyết là em đừng buộc anh với hắn chung một chỗ, đối với anh, đó là một sự sỉ nhục."
Hạ Trừng hỏi: "Không phải anh muốn biết vì sao em còn ở lại bên cạnh hắn à?"
Cô không cách nào tiêu hóa chuyện này, từ một góc độ nào đó mà nói, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô vốn muốn mai táng những đau đớn cô đã trải qua tại không gian khác mãi mãi, không bao giờ nhắc đến nữa.
Nhưng bây giờ, cô khó mà mở miệng kể ra quá khứ bị sỉ nhục, không giấu giếm chuyện gì, cho Tô Hằng trẻ nghe.
Hạ Trừng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cô chỉ có thể tạm thời ra ngoài yên tĩnh một chút.
Sau khi Hạ Trừng vội vàng chạy đi, vẻ lo lắng trên mặt Tô Hằng trẻ chuyển thành vô cùng lạnh lùng.
Anh lạnh lùng nói: "Đừng phí sức nữa, dù anh có gọi đến rách cổ họng, cô ấy cũng không nghe thấy đâu."
Tô Hằng già đứng ở cửa phòng bệnh, chậm rãi xoay người lại, hắn nhìn Tô Hằng trẻ: "Thì ra cậu nhìn thấy tôi."
Tô Hằng trẻ không trả lời.
Tô Hằng già hừ một tiếng: "Đừng tưởng rằng cậu như thế thì có thể có được trái tim của cô ấy.""Đương nhiên tôi sẽ không ngốc đến mức cho rằng, hiện tại mình đã có được trái tim của cô ấy. Chuyện của anh còn chưa giải quyết xong, làm sao cô ấy có thể chấp nhận tôi."
Tô Hằng già giật mình: "Cậu định làm gì với cô ấy?"
"Tôi định làm gì cũng phải báo cho anh sao? Anh có cảm thấy mình rất buồn cười không?"
"Tôi cảnh cáo cậu, không nên hành động thiếu suy nghĩ, tôi sẽ liên tục ở bên cạnh giám sát cậu."
Tô Hằng trẻ nhếch miệng: "Vậy thì quá tốt, anh hãy mở to hai mắt mà nhìn, xem tôi làm sao chiếm được trái tim và cả con người cô ấy."
Tô Hằng già nheo mắt, hắn đã tức giận đến gần như mất hết lý trí. Nhưng thực tế là Tô Hằng trẻ có muốn làm gì Hạ Trừng, chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là ở bên cạnh gấp đến giậm chân.
Cùng lúc đó, Hạ Trừng đã đi đến vườn hoa bên ngoài của bệnh viện. Cô ngồi trên ghế, khom người xuống, tự ôm lấy chính mình.
Từ lúc sống lại đến bây giờ, cô ít khi gặp phải tình huống không biết làm sao như thế này.
Nhưng cứ tiếp tục trốn tránh cũng không phải là cách.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cũng lấy hết dũng khí trở về phòng bệnh.
Lúc này, người nhà họ Tô đều ở bên trong, vừa thấy cô, Giang Bích Lan nói: "Trừng Trừng, sao vừa rồi con lại vội vàng chạy ra ngoài vậy? Bác đứng sau lưng gọi con mà con cũng không nghe."
Hạ Trừng không biết phải giải thích thế nào, trong lòng cô vẫn rất rối.
Tô Hằng trẻ giải vây cho cô: "Ba, mẹ. Đã đến giờ ăn cơm trưa, hay là hai người ra ngoài trước, để Hạ Trừng ở đây chăm sóc con là được rồi."
Trước khi đi, Giang Bích Lan bỏ lại một câu: "A Hằng, đừng có hở ra là sai bảo Trừng Trừng, có chuyện gì thì chờ mẹ quay trở lại làm cho, có nghe không?"
Tô Hằng trẻ nói: "Con nghe rồi."
Sau khi vợ chồng Tô Quốc Hoa đi khỏi, Hạ Trừng vẫn đứng ngốc ở cạnh cửa.
Cô phát hiện mình đã không thể giống như bình thường, có thể tự nhiên nói chuyện với Tô Hằng trẻ.
Anh nhận ra, mỉm cười nói: "Em ngẩn người làm gì, tới đây ngồi đi."
Hạ Trừng thở dài, cô miễn cưỡng đi đến bên giường Tô Hằng trẻ: "Em nhất định phải thừa nhận với anh, trước kia em rất có thành kiến với anh và mẹ anh."
Tô Hằng trẻ nói: "Nếu như anh gặp phải tình cảnh giống em, anh cũng không dám bảo đảm mình có thể bình tĩnh hòa nhã đối mặt với những người đã từng ức hiếp mình."
Hạ Trừng nói: "Mẹ của anh... không đúng, phải nói là ở một không gian khác, bà ta luôn chĩa mũi nhọn về phía em, nhưng về sau em cũng đã quen với chuyện đó."
"Sao em có thể xem chuyện đó là thói quen chứ?" Anh đau lòng nói.
"Em biết, nhưng lúc đó em không thể không quen, nếu không, em không cách nào ép buộc mình tiếp tục chờ đợi."
Nói thật, Tô Hằng trẻ chưa từng nghĩ mẹ anh lại có một mặt đáng sợ như vậy.
Trong ấn tượng của anh, mặc dù có đôi khi mẹ không phân rõ phải trái, nhưng bà ấy vẫn có chừng mực, sẽ không làm chuyện ỷ mạnh hiếp yếu.
Nhưng những hành động của một mẹ khác lại hoàn toàn phá vỡ cách nghĩ của anh.
Thì ra lúc một người mẹ chồng xem thường con dâu mình, bà ta có thể ức hiếp người khác đáng sợ như vậy.
Tô Hằng trẻ nói: "Hạ Trừng, anh bảo đảm với em, anh chắc chắn sẽ không để em bị uất ức lần nữa. Nếu mẹ anh gây khó dễ cho em, em cứ nói với anh, anh sẽ giúp em phân rõ phải trái với bà ấy."
Hạ Trừng cười: "Mẹ của anh chưa từng tổn thương đến em."
"Tâm địa em quá lương thiện."
"Anh không cần khen em, em chỉ là không muốn tiếp tục đắm chìm trong hồi ức của quá khứ thôi."
Tô Hằng trẻ suy nghĩ một lúc, khẽ hỏi: "Em có thể nói với anh, vì sao rõ ràng hắn là một người đáng ghét như vậy, mà em vẫn bằng lòng ở bên cạnh hắn không?"
Hạ Trừng nghi ngờ nhìn anh: "Không phải anh đã nhìn thấy hồi ức của hắn sao?"
Tô Hằng trẻ nói: "Biết là một chuyện, hiểu lại là một chuyện khác. Giống như anh biết phân rùa là cái gì, nhưng bảo anh nhận xét, anh sẽ nói đầu của nó chắc chắn có bệnh, nếu không sao người ta cho đồ ăn ngon lại không ăn, cứ thích ăn phân và nước tiểu."
Hạ Trừng cười khổ: "Em cảm thấy anh đang mỉa mai em."
Tô Hằng trẻ đỏ mặt, anh phát hiện mình nói sai, vội vàng giải thích: "Đương nhiên không phải, người anh muốn mỉa mai không phải là em."
Hạ Trừng nhìn anh chằm chằm, sau một lúc lâu, bỗng nhiên cô thở dài: "Anh không phải hắn."
"Sao lại nói như vậy?"
"Hai ngày nay em không nhìn thấy hắn, em còn tưởng rằng..."
"Em còn tưởng rằng hắn đã biến thành anh."
Hạ Trừng gật đầu: "Đúng vậy, em sợ anh sẽ biến mất không còn tăm hơi."
Tô Hằng trẻ cười: "Em luyến tiếc anh sao?"
Lỗ tai Hạ Trừng nhanh chóng chuyển sang màu đỏ: "Anh đừng có hiểu lầm, em không có ý này." Cô gục đầu xuống: "Em chỉ không muốn người kia lại đến quấy rầy cuộc sống của em."
Nhân lúc cô không chú ý, Tô Hằng trẻ lạnh lùng nhìn thoáng qua hồn ma ở trong góc: "Em sợ hắn lắm sao?"
Hạ Trừng suy nghĩ, nói: "Bây giờ thì không sợ nữa, chẳng qua em chỉ cảm thấy hắn rất phiền."
"Nói vậy, trong quá khứ em đã từng sợ hắn?"
"Có một khoảng thời gian như thế."
"Lúc nào?"
"Lúc em dẫn con rời khỏi nhà hắn."
"Em có thể kể anh nghe tình huống lúc đó một chút không?"
"Chuyện đã qua còn nhắc tới làm gì? Em quên hết rồi." Hạ Trừng vô thức xoa hai tay.
Tô Hằng trẻ nhìn cô: "Em chưa quên, em chỉ giấu ở trong lòng, không dám nghĩ đến mà thôi."
Anh thật sự không nhịn được, chậm rãi vươn tay xoa trán cô: "Hạ Trừng, để anh giúp em gỡ bỏ khúc mắc có được không?"
Hạ Trừng nắm lấy tay anh, thả nhẹ xuống mép giường. Cô nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của anh: "Em biết anh muốn tốt cho em, muốn giúp em. Nhưng chuyện này không liên quan đến anh, người sai cũng không phải là anh, anh cũng không mắc nợ em, anh không cần chuộc tội với em thay hắn."
Tô Hằng trẻ lắc đầu: "Không, anh làm nhiều chuyện cho em cũng là do anh cam tâm tình nguyện, có quan hệ gì với tên kia chứ? Anh không có vô vị như vậy, giúp hắn chuộc tội. Tốt nhất là sau khi chết xuống dưới, hắn bị Diêm Vương đánh vào mười tám tầng địa ngục đi."
Hạ Trừng rất không có lương tâm, cười ra tiếng: "Này, các người đều là Tô Hằng, không có người nào lại tự nguyền rủa mình sau khi chết sẽ xuống địa ngục cả."
"Được, anh nghe em, anh không nguyền rủa hắn. Nhưng điều kiện tiên quyết là em đừng buộc anh với hắn chung một chỗ, đối với anh, đó là một sự sỉ nhục."
Hạ Trừng hỏi: "Không phải anh muốn biết vì sao em còn ở lại bên cạnh hắn à?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook