Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
-
Chương 137
Hạ Trừng rũ mắt, giọng nói trở nên dịu dàng: "Em biết anh muốn nói gì. Như thế, em vừa thất tình, nếu tùy tiện tìm người đắp vào chỗ trống thì đương nhiên cuộc sống của em sẽ tốt hơn một chút. Nhưng đối với người kia mà nói thì vô cùng bất công, tình cảm chân chính là rất khác, anh có hiểu ý của em không?"
Cô ám chỉ rất rõ ràng.
Tô Hằng trẻ có hơi chua xót, anh gật đầu một cái: "Anh hiểu."
Mặc dù trả lời như vậy, nhưng trong lòng anh lại nghĩ: "Vẫn không được sao?"
Cho dù trước đó cô nói như thế, nhưng cô vẫn không chịu chấp nhận anh như cũ.
Không sao cả, anh có rất nhiều thời gian.
Hạ Trừng một ngày không chấp nhận, anh sẽ theo bên cạnh cô thêm một ngày.
Chờ hoài cũng chưa chắc có kết quả tốt, nhưng nếu không làm vậy thì ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi anh cũng không có.
Mấy tuần sau, Tô Hằng trẻ không bận gì thì đến nhà họ Hạ, thật ra lộ trình của anh rất vẹn toàn.
Nhưng có câu nói đùa thế này, thời gian cũng giống như ngực của phụ nữ vậy, bóp một chút chắc chắn sẽ có, chỉ xem anh có muốn làm hay không thôi.Dù phải thức đêm xử lý công việc, Tô Hằng trẻ cũng không muốn lãng phí thời gian.
Ngoại trừ đi làm, về nhà, anh chỉ làm khách ở nhà Hạ Trừng. Có vẻ thời gian trôi qua rất nhàm chán, nhưng anh có lý do để mình cảm thấy vui vẻ.
Loại mùi vị chua chua ngọt ngọt này không đủ để người ngoài cảm nhận, nhưng trong lòng anh đã rất thỏa mãn rồi.
Không phải lần nào Hạ Trừng cũng nói chuyện với anh. Cô thường xuyên trốn trên lầu một mình, đến giờ ăn cơm mới giẫm lên dép lê chậm rãi đi xuống.
Hiện tại, vừa nhìn thấy anh là cô sẽ nói móc anh: "A, Tô Hằng, anh lại tới ăn chực nữa à?"
Phó Mạn lắc đầu: "Trừng Trừng à, có con gái nhà ai mà ăn nói giống con không?"
Tô Hằng trẻ nói: "Mẹ nuôi, không sao đâu, Hạ Trừng nói đúng mà."
Phó Mạn nói: "A Hằng, chỉ có con chịu được nó. Mẹ nuôi nhắc nhở con, đừng chiều hư con bé, tránh để sau này con bé đối xử với con không biết lớn nhỏ, không xem con là anh. Đến lúc đó coi như con ăn không hết, gói đem đi đấy."
Tô Hằng trẻ cười: "Mẹ nuôi, không có đâu, Hạ Trừng không phải người như vậy."
Hạ Trừng mỉm cười, cô chủ động giúp mọi người lấy thêm cơm.
Bát cơm cô lấy cho Tô Hằng trẻ đặc biệt nhiều, to cỡ hai bát lớn, cô còn không quên dùng thìa ép cơm thật chặt.
Hạ Chấn Trì nhìn mà lắc đầu: "Trừng Trừng, tính tình A Hằng rất tốt, con đừng ức hiếp nó mãi."
Hạ Trừng ngồi bên cạnh Tô Hằng trẻ, lườm anh một cái: "Anh nói đi, em có ức hiếp anh không? Em chỉ lo anh ăn không no thôi mà."
Tô Hằng trẻ cười ngốc: "Không có, em không có ức hiếp anh. Em đang quan tâm anh thôi."
Phó Mạn nhìn hai người, thở dài bất đắc dĩ.
Tô Hằng già nấp ở một góc khuất nhìn cảnh tượng gia đình bọn họ hòa thuận vui vẻ, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng không cam lòng.
Dựa vào cái gì? Người kia có thể có được tất cả những thứ hắn muốn.
Tô Hằng trẻ có số mạng rất tốt. Người kia không giống hắn, lúc qua lại với Hạ Trừng phải đối mặt với rất nhiều khó khăn không thể giải quyết.
Người kia không thể quản được chuyện gì, cũng gần như không tốn sức. Bao gồm cả sự yêu thích của nhà họ Hạ, sự hỗ trợ tiền bạc, còn có sự tín nhiệm của Hạ Trừng mà người kia lừa gạt được, tất cả đều không phải do người kia cố gắng mà có.
Sắc mặt Tô Hằng già càng ngày càng khó coi, nhưng hận một nỗi là hiện tại hắn đã không thể chi phối suy nghĩ của Hạ Trừng nữa.
Một tháng sau, mùa mưa dầm chính thức đến.
Dự báo thời tiết nói rằng khu vực thành phố T sẽ có mưa rất to, người dân cần phải cẩn thận đề phòng.
Ngày đầu tiên trời bắt đầu mưa, vùng trũng trong thành phố đã bị ngập nước. Nhưng mọi người vẫn bận rộn đi làm, làm những việc mình phải làm, không chú ý nhiều đến thời tiết.
Sau hai ngày mưa to ròng rã, mưa cũng không có xu hướng nhỏ đi, ngược lại còn to hơn.
Địa phương lân cận bắt đầu xảy ra thiên tai, nhất là mấy thôn xóm trên núi. Bởi vì đất lún nên con đường thông với bên ngoài bị cắt đứt, bọn họ bị cách ly với bên ngoài.
Cuối cùng, có tin tức là bên trong thôn đã xảy ra tình trạng sạt lở đất đá, chờ người vào cứu trợ.
Đội quân cứu trợ đợt một mạo hiểm thẳng tiến. Xe và vật tư căn bản không thể đi vào, tất cả phải dựa vào sức người, từng bước từng bước, vừa dọn dẹp chướng ngại vật vừa đi về phía trước mới có thể đến được thôn xa nhất kia.
Tình huống nơi này khá ổn, chỉ có mất nước mất điện mà thôi, đa phần người dân trong thôn đều an toàn.
Lính cứu trợ không thể đi sâu vào khu vực bị nạn, chỉ có thể đóng quân ở một trường học trước, sau khi nghỉ ngơi xong thì sẽ tiến thêm một bước theo kế hoạch.
Một ngày sau, nhờ có máy xúc đất cỡ nhỏ hỗ trợ, bọn họ mới miễn cưỡng đào được một con đường đầy bùn lầy, tạo đường lưu thông giữa trong thôn và bên ngoài.
Hiện tại, những người mạnh mẽ đi vào thôn hôm qua đã lục tục truyền tin tức về.
Đa phần người trong thôn đều tụ tập lại một chỗ tránh nạn, đợi cứu hộ đến. Nhưng bên trong cùng có một cái thôn bị mớ đất đá sạt lở cách ly. Ngoại trừ mười mấy người đang tạm thời trú trong một căn phòng nhỏ ở thôn bên cạnh may mắn thoát nạn, thì tất cả đều bị bùn cát vùi lấp.
Tình hình thiên tai thảm thương được truyền thông công bố, các nhà hảo tâm và những khoản trợ giúp ồ ạt tràn vào nơi đó.
Đội ngũ Hạ Trừng đi theo chính là tổ chữa bệnh từ thiện của bệnh viện. Trong đó có năm bác sĩ chính, bảy bác sĩ thực tập và thêm tám y tá.
Tuy bình thường, trong bệnh viện vẫn có đấu tranh nội bộ, nhưng lúc xảy ra khủng hoảng, bọn họ sẽ lập tức đoàn kết lại, cống hiến một phần tâm sức của người thầy thuốc.
Đám người bọn họ mang theo vật tư chữa bệnh, loạng chà loạng choạng đi theo đội xe lên núi. Dọc đường đều là cảnh tượng đau lòng, núi non xanh biếc trước kia đã không còn nữa, chỉ còn lại vách núi sạt lở và dòng nước bùn đục ngầu chảy cuồn cuộn.
Lúc vừa tới nơi, trong thao trường của trường học tập trung rất nhiều nhà hảo tâm đến từ khắp nơi.
Tại hiện trường, người của quân đội và chính phủ đang thống nhất công tác quản lý.
Hạ Trừng và mấy người trong đội của cô được bố trí ở trong một cái lều vải. Mấy ngày sau, bọn họ đều chăm sóc người bị nạn và một vài người bị thương ở chỗ này.
Nhưng việc khiến mọi người đau lòng nhất không phải là nhà cửa bị phá hủy, mà là từng giờ trôi qua, từng bộ từng bộ thi thể lại được moi ra.
Thi thể người gặp nạn được bỏ vào trong túi, vì không có thời gian xử lý nên chỉ có thể đặt tạm ở một góc khuất trong trường học trước.
Những thân nhân của người mất tích lòng nóng như lửa đốt chạy đến nhận thi thể. Sau khi mở túi ra và phát hiện thi thể kia chính là người thân của mình, bọn họ lập tức gào khóc nức nở, nhưng đồng thời, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm vì đã tìm được di hài của người thân.
Trong đợt thiên tai này, có gần năm trăm người gặp phải bất hạnh, nhưng cuối cùng chỉ tìm được hơn một trăm thi thể. Cho nên số thân nhân may mắn được tìm thấy chỉ là con số ít.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, sơn thôn không mấy trù phú này đã trải qua chuyện sống chết đau khổ nhất trong đời người.
Người thân, bạn bè đã mãi mãi xa nhau như trời và đất, nhà cửa cũng bị chôn sâu dưới lớp đất đá, không thể xây dựng lại.
Cô ám chỉ rất rõ ràng.
Tô Hằng trẻ có hơi chua xót, anh gật đầu một cái: "Anh hiểu."
Mặc dù trả lời như vậy, nhưng trong lòng anh lại nghĩ: "Vẫn không được sao?"
Cho dù trước đó cô nói như thế, nhưng cô vẫn không chịu chấp nhận anh như cũ.
Không sao cả, anh có rất nhiều thời gian.
Hạ Trừng một ngày không chấp nhận, anh sẽ theo bên cạnh cô thêm một ngày.
Chờ hoài cũng chưa chắc có kết quả tốt, nhưng nếu không làm vậy thì ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi anh cũng không có.
Mấy tuần sau, Tô Hằng trẻ không bận gì thì đến nhà họ Hạ, thật ra lộ trình của anh rất vẹn toàn.
Nhưng có câu nói đùa thế này, thời gian cũng giống như ngực của phụ nữ vậy, bóp một chút chắc chắn sẽ có, chỉ xem anh có muốn làm hay không thôi.Dù phải thức đêm xử lý công việc, Tô Hằng trẻ cũng không muốn lãng phí thời gian.
Ngoại trừ đi làm, về nhà, anh chỉ làm khách ở nhà Hạ Trừng. Có vẻ thời gian trôi qua rất nhàm chán, nhưng anh có lý do để mình cảm thấy vui vẻ.
Loại mùi vị chua chua ngọt ngọt này không đủ để người ngoài cảm nhận, nhưng trong lòng anh đã rất thỏa mãn rồi.
Không phải lần nào Hạ Trừng cũng nói chuyện với anh. Cô thường xuyên trốn trên lầu một mình, đến giờ ăn cơm mới giẫm lên dép lê chậm rãi đi xuống.
Hiện tại, vừa nhìn thấy anh là cô sẽ nói móc anh: "A, Tô Hằng, anh lại tới ăn chực nữa à?"
Phó Mạn lắc đầu: "Trừng Trừng à, có con gái nhà ai mà ăn nói giống con không?"
Tô Hằng trẻ nói: "Mẹ nuôi, không sao đâu, Hạ Trừng nói đúng mà."
Phó Mạn nói: "A Hằng, chỉ có con chịu được nó. Mẹ nuôi nhắc nhở con, đừng chiều hư con bé, tránh để sau này con bé đối xử với con không biết lớn nhỏ, không xem con là anh. Đến lúc đó coi như con ăn không hết, gói đem đi đấy."
Tô Hằng trẻ cười: "Mẹ nuôi, không có đâu, Hạ Trừng không phải người như vậy."
Hạ Trừng mỉm cười, cô chủ động giúp mọi người lấy thêm cơm.
Bát cơm cô lấy cho Tô Hằng trẻ đặc biệt nhiều, to cỡ hai bát lớn, cô còn không quên dùng thìa ép cơm thật chặt.
Hạ Chấn Trì nhìn mà lắc đầu: "Trừng Trừng, tính tình A Hằng rất tốt, con đừng ức hiếp nó mãi."
Hạ Trừng ngồi bên cạnh Tô Hằng trẻ, lườm anh một cái: "Anh nói đi, em có ức hiếp anh không? Em chỉ lo anh ăn không no thôi mà."
Tô Hằng trẻ cười ngốc: "Không có, em không có ức hiếp anh. Em đang quan tâm anh thôi."
Phó Mạn nhìn hai người, thở dài bất đắc dĩ.
Tô Hằng già nấp ở một góc khuất nhìn cảnh tượng gia đình bọn họ hòa thuận vui vẻ, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng không cam lòng.
Dựa vào cái gì? Người kia có thể có được tất cả những thứ hắn muốn.
Tô Hằng trẻ có số mạng rất tốt. Người kia không giống hắn, lúc qua lại với Hạ Trừng phải đối mặt với rất nhiều khó khăn không thể giải quyết.
Người kia không thể quản được chuyện gì, cũng gần như không tốn sức. Bao gồm cả sự yêu thích của nhà họ Hạ, sự hỗ trợ tiền bạc, còn có sự tín nhiệm của Hạ Trừng mà người kia lừa gạt được, tất cả đều không phải do người kia cố gắng mà có.
Sắc mặt Tô Hằng già càng ngày càng khó coi, nhưng hận một nỗi là hiện tại hắn đã không thể chi phối suy nghĩ của Hạ Trừng nữa.
Một tháng sau, mùa mưa dầm chính thức đến.
Dự báo thời tiết nói rằng khu vực thành phố T sẽ có mưa rất to, người dân cần phải cẩn thận đề phòng.
Ngày đầu tiên trời bắt đầu mưa, vùng trũng trong thành phố đã bị ngập nước. Nhưng mọi người vẫn bận rộn đi làm, làm những việc mình phải làm, không chú ý nhiều đến thời tiết.
Sau hai ngày mưa to ròng rã, mưa cũng không có xu hướng nhỏ đi, ngược lại còn to hơn.
Địa phương lân cận bắt đầu xảy ra thiên tai, nhất là mấy thôn xóm trên núi. Bởi vì đất lún nên con đường thông với bên ngoài bị cắt đứt, bọn họ bị cách ly với bên ngoài.
Cuối cùng, có tin tức là bên trong thôn đã xảy ra tình trạng sạt lở đất đá, chờ người vào cứu trợ.
Đội quân cứu trợ đợt một mạo hiểm thẳng tiến. Xe và vật tư căn bản không thể đi vào, tất cả phải dựa vào sức người, từng bước từng bước, vừa dọn dẹp chướng ngại vật vừa đi về phía trước mới có thể đến được thôn xa nhất kia.
Tình huống nơi này khá ổn, chỉ có mất nước mất điện mà thôi, đa phần người dân trong thôn đều an toàn.
Lính cứu trợ không thể đi sâu vào khu vực bị nạn, chỉ có thể đóng quân ở một trường học trước, sau khi nghỉ ngơi xong thì sẽ tiến thêm một bước theo kế hoạch.
Một ngày sau, nhờ có máy xúc đất cỡ nhỏ hỗ trợ, bọn họ mới miễn cưỡng đào được một con đường đầy bùn lầy, tạo đường lưu thông giữa trong thôn và bên ngoài.
Hiện tại, những người mạnh mẽ đi vào thôn hôm qua đã lục tục truyền tin tức về.
Đa phần người trong thôn đều tụ tập lại một chỗ tránh nạn, đợi cứu hộ đến. Nhưng bên trong cùng có một cái thôn bị mớ đất đá sạt lở cách ly. Ngoại trừ mười mấy người đang tạm thời trú trong một căn phòng nhỏ ở thôn bên cạnh may mắn thoát nạn, thì tất cả đều bị bùn cát vùi lấp.
Tình hình thiên tai thảm thương được truyền thông công bố, các nhà hảo tâm và những khoản trợ giúp ồ ạt tràn vào nơi đó.
Đội ngũ Hạ Trừng đi theo chính là tổ chữa bệnh từ thiện của bệnh viện. Trong đó có năm bác sĩ chính, bảy bác sĩ thực tập và thêm tám y tá.
Tuy bình thường, trong bệnh viện vẫn có đấu tranh nội bộ, nhưng lúc xảy ra khủng hoảng, bọn họ sẽ lập tức đoàn kết lại, cống hiến một phần tâm sức của người thầy thuốc.
Đám người bọn họ mang theo vật tư chữa bệnh, loạng chà loạng choạng đi theo đội xe lên núi. Dọc đường đều là cảnh tượng đau lòng, núi non xanh biếc trước kia đã không còn nữa, chỉ còn lại vách núi sạt lở và dòng nước bùn đục ngầu chảy cuồn cuộn.
Lúc vừa tới nơi, trong thao trường của trường học tập trung rất nhiều nhà hảo tâm đến từ khắp nơi.
Tại hiện trường, người của quân đội và chính phủ đang thống nhất công tác quản lý.
Hạ Trừng và mấy người trong đội của cô được bố trí ở trong một cái lều vải. Mấy ngày sau, bọn họ đều chăm sóc người bị nạn và một vài người bị thương ở chỗ này.
Nhưng việc khiến mọi người đau lòng nhất không phải là nhà cửa bị phá hủy, mà là từng giờ trôi qua, từng bộ từng bộ thi thể lại được moi ra.
Thi thể người gặp nạn được bỏ vào trong túi, vì không có thời gian xử lý nên chỉ có thể đặt tạm ở một góc khuất trong trường học trước.
Những thân nhân của người mất tích lòng nóng như lửa đốt chạy đến nhận thi thể. Sau khi mở túi ra và phát hiện thi thể kia chính là người thân của mình, bọn họ lập tức gào khóc nức nở, nhưng đồng thời, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm vì đã tìm được di hài của người thân.
Trong đợt thiên tai này, có gần năm trăm người gặp phải bất hạnh, nhưng cuối cùng chỉ tìm được hơn một trăm thi thể. Cho nên số thân nhân may mắn được tìm thấy chỉ là con số ít.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, sơn thôn không mấy trù phú này đã trải qua chuyện sống chết đau khổ nhất trong đời người.
Người thân, bạn bè đã mãi mãi xa nhau như trời và đất, nhà cửa cũng bị chôn sâu dưới lớp đất đá, không thể xây dựng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook