Nhân Sinh Khoái Ý Của Đích Nữ Ngọc Uyên Thác
-
5: Gặp Quỷ
Tạ Ngọc Uyên thấy vậy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ném chậu gỗ sang một bên đứng ngây ngốc tại chỗ.Tôn lão nương vừa thấy nhi tử mình bị bỏng thì bừng bừng giận dữ, vung tay lên muốn đánh Tạ Ngọc Uyên.Tạ Ngọc Uyên giơ tay ra đỡ, trúc châm kẹp ở đầu ngón tay nhẹ nhàng châm vào huyệt đại nghinh trên má bà ta.
Tôn lão nương chỉ cảm thấy trên mặt như bị muỗi cắn một nhát cả người liền ngã thẳng xuống, tứ chi run rẩy.Biến hóa nhanh trong nháy mắt.Chờ khi Tôn lão nhị quay sang nhìn thì miệng lão nương nhà mình đã sùi bọt mép.Tạ Ngọc Uyển nhếch khóe môi, cười tà nói : “Nhị thúc, sắp tới đông chí rồi, tổ mẫu không phải là đụng phải quỷ đấy chứ.”Quỷ ?Tôn lão nhị chợt cảm thấy lạnh sống lưng.Cũng đúng, lão nương mình thân thể khỏe mạnh, bình thường đến ho khan một cái cũng không thấy, tay chân cũng còn nhanh nhẹn lắm, sao đang yên lại sùi bọt mép chứ.Đang suy nghĩ, một cơn gió lạnh vù vù thổi qua cuốn theo bụi đất, rơm rạ chất đống ở góc sân cũng bị cuốn theo rơi lả tả khiến Tôn lão nhị sợ tới mức hét toáng lên“A…….a…….”hai chân hắn mềm nhũn thẳng tắp quỳ xuống đất.Hèn nhát !Tạ Ngọc Uyên co rụt thân mình lại giả bộ sợ hãi đến cực điểm, sau đó nhanh như chớp chạy vào phòng, xoay người đóng cửa cài then, tựa lưng vào cửa.Qua một hồi lâu nàng mới chậm rãi cúi đầu, nhìn trúc châm trong tay đã gãy thành hai nửa, nàng nhẹ nhàng buông tay, trúc châm theo đó mà rơi xuống.“Nha đầu, huyệt đại nghinh có thể khiến toàn bộ thần kinh trên mặt tê mỏi, co rút, khi châm dùng ba phần lực đạo có thể khiến tứ chi run rẩy.”Tạ Ngọc Uyên cả người giống như quả bóng bị rút hết khí, chậm rãi ngồi xuống.
Quả nhiên con quỷ treo cổ kia không có lừa nàng.......Lưu thị nghe được động tĩnh bên này, nhanh khoác y phục chạy ra.
Vừa thấy trượng phu mình quỳ trước cửa đại phòng thì tức giận.Không dám mắng nam nhân nhà mình, nàng ta đập cửa đại phòng gào lên như khóc tang :“Tiểu tiện nhân trời đánh kia, ban ngày không câu dẫn được nam nhân ban đêm liền giở trò, ngươi thiếu nam nhân như vậy sao không đi kỹ viện bán mình đi.......”“Câm miệng”Một tiếng quát trầm đục lạnh lùng vang lên từ sau lưng, Tôn lão gia với khuôn mặt âm trầm đứng ở đó.Lưu thị bị mắng không dám nói thêm nửa lời, ánh mắt hung hăng quét qua lão bà nằm trên đất, trong lòng thầm mắng “lão bất tử” rồi quay đầu nổi giận đùng đùng trở về phòng.Tôn lão gia đi đến đạp vào người nhi tử mình mắng : “Thứ không có tiền đồ, còn không mau đỡ nương ngươi dậy.”Tôn lão nhị lạch bạch nâng người dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả cõng đi.Tôn lão gia lúc này mới tiến đến trước cửa đại phòng, ho khan vài tiếng nói : “Ngọc Uyên à, hầu hạ nương ngươi đi nghỉ sớm chút.”Nghe thanh âm này, nội tâm Tạ Ngọc Uyên cười lạnh.
Con dao trong tối so với con dao ngoài sáng càng thêm âm hiểm.
Lão súc sinh này nhìn thì một bộ dáng hiền lành tốt bụng, thực tế đến heo chó cũng không bằng.
Nhớ lại kiếp trước tên cẩu tặc Tôn lão nhị vừa nâng quần bước ra khỏi phòng nương, lão súc sinh này liền tiến vào.
Nghĩ đến đây nàng liền hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Đau đớn buộc nàng phải bình tĩnh lại.“Tổ phụ, người cũng nên đi nghỉ sớm.”Ngọc Uyên chật vật đứng dậy, thổi tắt nến rồi lại lặng yên đi tới sau cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Chờ tới khi nghe được tiếng bước chân xa dần của Tôn lão gia, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc nãy thật khiến nàng sợ tới mức thất hồn lạc phách.Quay đầu lại không biết từ lúc nào, Cao thị đã đứng sau lưng nàng, ánh mắt yếu ớt mà nhìn nàng.Tạ Ngọc Uyên xoa xoa trái tim đang đập thình thịch của mình nói : “Nương, hôm nay không rửa chân nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”“Hắn......vẫn chưa về.”Cao thị mơ hồ nói ra bốn chữ.Tạ Ngọc Uyên hốc mắt nóng lên.
Ai nói kẻ điên không phân rõ tốt xấu.
Cha nàng đối với nương ngàn đau vạn đau, trong lòng nương cũng có hắn.“Còn hai ngày nữa là cha sẽ về.”Tạ Ngọc Uyên đỡ nương lên giường, học theo bộ dáng cha mình, ém góc chăn, vỗ về nương như một đứa trẻ.Hồi lâu sau, tiếng hít thở đều đều vang lên, nàng đứng lên nhẹ nhàng đi về phía phòng chính ngồi xuống trong bóng tối......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook