Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm
Chương 6: Như mộng

Trước khi về nước, Giang Trạch đã mua một căn hộ lớn trong một tòa nhà cao cấp ở nội thành.

 

Mệt mỏi lái xe về đến nhà, Giang Trạch đóng cửa, không màng đến vết thương trên trán, lấy đồ đi vào nhà tắm.

 

Khí trời mùa thu se se lạnh, Giang Trạch trái lại không dùng nước ấm, trực tiếp xả nước lạnh lên người.

 

Dòng nước lạnh lẽo xối lên trên trán, xót xa, đau rát.

 

Giang Trạch ngẩng người dưới vòi sen, không biết nên đối mặt với Đồng Giai Kỳ như thế nào.

 

Anh không có dũng khí gặp lại cô. Anh sợ nếu cô thật sự trách anh, anh phải làm sao bây giờ?

 

Chầm chậm nhắm mắt lại, Giang Trạch nhớ đến một chiều mưa tám năm trước.

 

Khi ấy anh buông lời tàn nhẫn với cô, cũng là đang giẫm đạp trái tim của chính mình.

 

Nhìn cô đau xót, sắc mặt trắng bệch cắn môi nhìn anh, Giang Trạch cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn.

 

Anh biết cô sợ sấm, mỗi khi có tiếng sấm là sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy.

 

Mềm yếu như vậy, khiến anh đau lòng như thế đấy.

 

Khoảnh khắc cô ngã xuống, vươn tay về phía anh, anh thiếu chút nữa không nhịn được duỗi tay nắm lấy tay cô, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế được.

 

Giang Trạch nhớ đến cảm xúc chán ghét giả tạo năm đó, trái tim như bị ai bóp nghẹt.

 

Cô đau một, còn anh lại đau tới mười.

 

Đối xử tàn nhẫn với người mình yêu, chưa bao giờ là điều dễ dàng cả.

 

Ngâm mình dưới dòng nước lạnh nửa tiếng, hai tay thon dài của bác sĩ Ngoại khoa dưới làn nước trở nên nhăn nheo xấu xí, Giang Trạch lúc này mới khoá nước, lau sơ người rồi mặc áo ngủ bước ra bên ngoài.

 

Máy điều hoà bên ngoài phòng ngủ phà ra hơi nóng, Giang Trạch cảm thấy đầu óc có chút mụ mị, không nhịn được hắt xì mấy cái.

 

Anh xoa xoa mũi, quay đầu mở hộp thuốc sơ cứu trong nhà ra.

 

Lấy cồn rửa vết thương trên trán, qua gương, Giang Trạch thấy cái trán sưng đỏ, vết thương dài cở một nửa ngón tay út, vì ngâm nước lâu mà hơi trắng nhợt, máu đỏ chầm chậm rỉ ra bên ngoài.

 

Thở dài, Giang Trạch cẩn thận sát trùng vết thương, lại loay hoay dán băng gạc trắng lên. Cảm thấy đầu hơi có chút nóng, Giang Trạch uống hai viên thuốc sốt, ngã vật ra giường, nửa tỉnh nửa mê thiếp đi.

 

.

 

Về phía bên kia, Đồng Giai Kỳ ngửa cổ, uống ừng ực một chai lại một chai bia.

 

Dưới chân cô, chất đống vỏ chai, siêu siêu vẹo vẹo ngã lộn xộn.

 

Điện thoại trên bàn rung lên từng đợt rồi ngắt máy. Sau đó lại tiếp tục rung lên.

 

Đồng Giai Kỳ cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm, cầm điện thoại lên: “Alo? Ai đó?”

 

Người bên kia đầu dây bị giọng nói lèm bèm của cô doạ hết hồn: “[Kỳ Kỳ, cậu uống bia à? Uống bao nhiêu thế? Sao có thể say đến vậy?]”

 

“Cô nói bậy, tôi không say. Hức... Cô là ai? Hức... Tại sao lại bị nhốt trong điện thoại của tôi?”, Đồng Giai Kỳ say đến nấc lên, hàm hồ hỏi.

 

Đầu dây bên kia im lặng một khoảnh khắc: “[Kỳ Kỳ, tớ là Hinh Hinh. Cậu đang ở đâu? Tớ đón cậu]”

 

Ở đâu hả?

 

Đồng Giai Kỳ mơ màng nhìn xung quanh, đầu óc bị men say làm cho loạn xì ngầu, nhất thời không phân rõ được đây là đâu.

 

“Không biết nữa. Cậu... hức... đến đón tớ làm gì? Tớ đang ăn cùng với...hức.... Giang Trạch, hôm nay là ngày...hức... kỉ niệm của bọn tớ”.

 

Cố Ninh Hinh bên kia cầm điện thoại cảm thấy đỉnh đầu bốc hoả.

 

Con sâu rượu chết tiệt!

 

Nàng kiềm nén, dịu giọng hỏi: “[Kỳ Kỳ, nhìn kĩ một chút, nhìn xem cậu đang ở đâu. Miêu tả vị trí cụ thể, tớ đến đón cậu ngay]”

 

Đồng Giai Kỳ bị say đến khó chịu, duỗi chân đạp mấy vỏ bia lăn lông lốc, bực dọc quệt miệng: “Giang Trạch đi mua nước cho tớ rồi, anh ấy...hức... sẽ về ngay thôi. Mặc dù không biết cậu là ai...hức, nhưng cậu cũng không cần lo lắng cho tôi...hức...”

 

“[Giang Trạch cùng cậu đã chia tay tám năm rồi. Đồng Giai Kỳ, cậu tỉnh táo lại cho tớ, nếu không, để tớ tìm được cậu rồi tớ nhất định bóp chết cậu]”.

 

“Cậu nói láo...hức. Ý Hiên anh ấy...hức... yêu tớ như vậy, sao có thể...hức... sao có thể chia tay được. Cậu nhất định...hức... là muốn chia rẽ hai chúng... hức... tớ. Tớ rất nhớ...rất nhớ anh ấy”, Đồng Giai Kỳ tức giận hét lên.

 

“[Đồng Giai Kỳ, tỉnh táo lại cho tớ. Giai Thuỵ chờ cậu ở nhà, chờ đến sốt ruột rồi. Ngày mai thằng bé còn phải đi thi, cậu đừng để thằng bé lo lắng không yên. Cậu ở đâu?]”, Cố Ninh Hinh cảm thấy hốc mắt nóng lên, không nhịn được càng thêm nhỏ nhẹ.

 

“Tớ không biết. Xa lạ quá. Hinh Hinh, tớ nhớ...hức...Giang Trạch. Thật sự...hức.. nhớ đến sắp chết rồi”.

 

Vừa dứt lời, điện thoại Đồng Giai Kỳ hiện lên tín hiệu pin yếu, “phựt” một tiếng tắt nguồn, màn hình tối đen.

 

Có lẽ cô còn chưa biết cuộc gọi đã kết thúc, cứ giữ tư thế ôm điện thoại như vậy mà khóc: “Hinh Hinh, tớ...hức...muốn gặp Giang Trạch. Giang Trạch về...hức...nước rồi, sao vẫn còn chưa...hức... đi tìm tớ. Tớ chờ anh ấy...hức... chờ tám năm rồi. Nếu...hức.. nếu anh ấy còn không...không xuất hiện, thì tớ...hức... tớ không biết mình sẽ thế nào nữa”.

 

Bên kia đầu dây Cố Ninh Hinh hoảng hốt gọi tên Đồng Giai Kỳ mấy lần, nhưng điện thoại trong tay lại lạnh lùng hiện lên năm chữ “cuộc gọi đã kết thúc”.

 

Nàng ấn nút gọi mấy cuộc, nhưng chỉ nghe được giọng nói lạnh như tiền của nhân viên viễn thông: “Số máy quý khách...”

 

Không còn lựa chọn nào khác, Đồng Giai Kỳ là phụ nữ, nửa đêm say xỉn ngoài đường như vậy thật nguy hiểm, Cố Ninh Hinh thở dài, lướt ngón tay tìm kiếm trên màn hình điện thoại.

 

Đầu ngón tay dừng lại trên danh bạ có hai chữ “Em rể Giang”, Cố Ninh Hinh khựng lại vài giây rồi nhấn phím màu xanh.

 

Loa điện thoại ngoài dự tính vang lên từng tiếng tút kéo dài, lâu đến mức Cố Ninh Hinh cứ ngỡ Giang Trạch sẽ không bắt máy, còn đang định cúp thì bên kia đầu dây vang lên giọng nam mơ hồ: “[Alo?]”

 

“Là Giang Trạch sao?”, Cố Ninh Hinh cẩn thận hỏi lại.

 

“[Ừm]”.

 

“Tôi là Cố Ninh Hinh. Thật ngại quá, nửa đêm còn phiền cậu. Chuyện là đã khuya rồi nhưng Kỳ Kỳ vẫn chưa về nhà, khi nãy thằng nhóc Giai Thuỵ có gọi cho tôi hỏi tung tích cô ấy. Lúc tôi gọi cho Kỳ Kỳ thì cô ấy đã say khướt rồi. Đang nói giữa chừng thì điện thoại mất kết nối, tôi lo quá mới gọi cho cậu hỏi thử.”

 

Bên kia vang lên tiếng sột soạt của grap giường cùng chăn đệm, giọng nói lúc này của Giang Trạch tỉnh táo hơn hẳn: “[Cô ấy ở đâu?]”

 

“Không rõ, Kỳ Kỳ không nói. Nhưng tôi nghĩ cậu biết. Cô ấy có lẽ đang ở chỗ mà hồi trước hai người thường đi ăn”.

 

“[....Hôm nay ngày mấy?]”, Giang Trạch thoáng ngừng thở.

 

“Ngày mười tháng Mười”, Cố Ninh Hinh thở dài, “Ngày kỉ niệm năm đó của hai người”.

 

Giang Trạch tiếp tục nói vài câu trấn an với Cố Ninh Hinh, sau đó thay đồ thường ngày hay bận, khoác vội chiếc áo khoác dù, lao ra khỏi nhà.

 

Anh nhớ năm đó mỗi khi đến ngày kỉ niệm, sẽ cùng cô đi dạo một vòng quanh thành phố B, đi qua tất cả mọi ngõ ngách, đường hẻm. Cuối cùng sẽ dừng chân ở quán nướng nhỏ cách trường Đại học Y tầm gần một ki-lô-mét.

 

Trùng hợp là căn hộ anh mua nằm trong toà nhà bên cạnh trường Đại học Y.

 

Vì ngại phiền, Giang Trạch dứt khoát không đi xe mà quyết định chạy bộ.

 

Gió đêm mùa thu se se lạnh cuốn lấy lọn tóc mái trước trán Giang Trạch, khiến cho nó tán loạn, để lộ ra băng gạc trắng thấm máu li ti.

 

Đồng Giai Kỳ nói đủ, khóc cũng đủ, quyết định tự mình đi về. Cô đập đập bàn, lớn giọng nói: “Dì xiên nướng, tính tiền”.

 

Bà chủ thấy cô say đến ngồi không vững, vội chạy lại đỡ lấy vai cô, thân thiết hỏi: “Cô say như thế có về được không? Hay ngồi lại một chút đi, tỉnh rồi hãy về.”

 

“Không cần, tôi rất tỉnh. Đây, tiền của dì, thịt nướng của dì rất ngon...hức”, Đồng Giai Kỳ lục lọi trong túi quần, móc ra mấy tờ tiền xanh xanh đỏ đỏ, nhét hết vào tay bà chủ.

 

Bà chủ quán cũng là một người lương thiện, chỉ lấy đủ tiền thịt và bia của cô, số còn lại thay cô nhét trở lại vào túi. Thấy cô vùng vẫy muốn đứng dậy, bà còn vươn tay nâng cô đứng lên.

 

“Cô cẩn thận một chút. Tự về có ổn không?”, bà chủ nhăn mặt, lo lắng hỏi.

 

“Không sao. Ý Hiên sẽ đến đón tôi”, Đồng Giai Kỳ ngây ngô sờ cằm.

 

Nghe có người đến đón, bà chủ cũng không giữ cô lại nữa, dặn dò cô đi cẩn thận rồi xoay người trở lại trước bàn xiên nướng.

 

Đồng Giai Kỳ không tự chủ kéo cao khoé môi, tầm mắt mơ hồ, ngã nghiêng siêu vẹo bước ra khỏi quán.

 

Nào ngờ lúc sắp ra khỏi quán, chân cô vấp phải chai bia ở đâu lăn đến, cả người chúi về phía trước, lật đổ cả bàn ăn của người khác.

 

Mấy tên côn đồ bặm trợn ngẩng người nhìn tình huống trước mắt, rồi lại nhìn nhau.

 

Đại ca: “....” Trời sập à?

 

Đàn em: “....” Tiên nữ giáng trần à?

 

Cuối cùng bà chủ quán hoảng hốt chạy đến, vừa luôn miệng xin lỗi vừa muốn đỡ Đồng Giai Kỳ đứng lên: “Thật xin lỗi quý khách, cô ấy uống hơi nhiều. Thật xin lỗi. Bàn này xem như tôi tặng không vậy, tôi sẽ làm xiên mới cho các anh.”

 

Tên bặm trợn nhất trong đám nhăn chặt mày, vươn tay kéo lại cổ tay của Đồng Giai Kỳ: “Con nhóc đui mù. Mày cố tình phá anh em bọn tao phải không?”

 

Vốn đã có chút khó chịu, lại té oạch một trận khiến cả người đau nhức, hơi men từ đống bia đổ đầy dưới đất càng làm đầu óc Đồng Giai Kỳ như hồ dán.

 

Cô không sợ chết, dãy dụa thoát ra khỏi cánh tay như gọng kiềm của hắn ta, cứng mỏ cãi: “Anh nói ai...hức... đui mù? Có thấy ai đui mù...hức... mà... hức... đẹp như bà đây không?”

 

Bia khiến cho đôi môi Đồng Giai Kỳ trở nên đỏ tươi, bóng loáng mê người. Đôi mắt bình thường lạnh lùng, giờ phút này mở to, trong hốc mắt ngập nước, óng ánh như con thỏ nhỏ bị kinh hách.

 

Tên đại ca không dè chừng lướt ánh mắt dâm tà từ trên xuống dưới trên cơ thể Đồng Giai Kỳ, không nhịn được liếm môi: “Cô nói đúng, chịu khó nhìn thì hàng này trông cũng ngon”.

 

Hắn ta vươn tay, muốn kéo Đồng Giai Kỳ ngã vào trong ngực mình, nhưng cánh tay vươn ra còn chưa chạm đến, người muốn túm đã bị kéo đi.

 

Đồng Giai Kỳ bị một lực đạo mạnh mẽ kéo ngược về phía sau, cả người va vào một lồng ngực vững chãi.

 

Mũi bị đập đến đau xót, nước mắt không nhịn được từng giọt lại tuôn ra.

 

Mùi quế bạc hà vương vấn quanh chóp mũi, Đồng Giai Kỳ tham lam hít hà rồi đột nhiên khóc toáng lên: “Ý Hiên, Ý Hiên, anh đến rồi.”

 

Giang Trạch sắc mặt rất kém, một tay cố định ở hông cô, tay kia nâng lên ở trên đầu cô dịu dàng vỗ về vài cái: “Anh ở đây.”

 

Trông thấy tình hình có chút căng thẳng, bà chủ quán vội vàng tươi cười hướng tên đại ca kia thương lượng: “Vị đại ca này, anh thấy đó, cô gái kia có người đến đón rồi. Hay là tôi lại làm cho mọi người một bàn khác, chậm rãi mà ăn nhé? Bỏ qua đi, quán nhỏ này mà bị phạt thì tôi chỉ có nước đóng cửa mà thôi.”

 

Giang Trạch cũng không phải là người không thức thời, vốn là cô gái nhỏ này sai trước, nên cũng tuỳ ý nói: “Là do vợ của tôi lỗ mãng, chầu vừa rồi xem như tôi thay các anh thanh toán. Nhưng vị đại ca này, xàm sỡ người trên phố sẽ bị phạt tù đấy.”

 

“Hừ, nếu mày đã thức thời như vậy thì coi như tao tha cho bọn mày. Bà chủ, mang hết số xiên còn lại lên đây, lại mang thêm mấy két bia nữa, tất cả tính cho người đàn ông trước mặt”, tên đại ca có bản lĩnh nhìn sắc mặt, thấy Giang Trạch cũng không phải giống kiểu người dễ bắt nạt, không còn cách gì đành giả vờ mạnh miệng gọi cho bỏ tức.

 

Giàu thì ngon à?

 

Vậy thì ăn cho bỏ ghét.

 

Bà chủ: “...” Giang hồ bây giờ tham ăn vậy à?

 

Giang Trạch cũng ngạc nhiên, nhưng khó tránh thở phào nhẹ nhõm.

 

Không động tay chân cũng tốt, nhiều người như vậy nếu đánh một mình anh thì không biết liệu có thể bảo hộ cô toàn vẹn trở ra không.

 

Giang Trạch móc ví ra, đưa cho bà chủ quán một sấp tiền xanh đỏ: “Tôi đưa tiền trước. Họ ăn bao nhiêu dì cứ trừ, nếu dư thì cứ việc cầm lấy, còn thiếu thì đến toà nhà X bên cạnh Đại học Y liên hệ bảo an gặp tôi. Tôi là Giang Trạch”.

 

“À được...”, bà chủ quán ngẩng người cầm lấy tiền.

 

Con sâu rượu Đồng Giai Kỳ sau khi quậy tưng bừng, đã ngủ gục trong lòng Giang Trạch, bàn tay cô vẫn còn vô thức nắm chặt vạt áo anh, siết rất chặt, như thể sợ anh đi mất.

 

Xót xa ở trên trán cô in xuống một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước, Giang Trạch luồn tay qua người cô, dứt khoát bế ngang cả người cô lên.

 

Cả thế giới những tưởng đã mất đi khoảnh khắc này lại nằm gọn trong vòng tay anh.

 

Trái tim khuyết đang dần được ấm áp lấp đầy lỗ hổng.

 

Gia Ý, anh ở đây, sẽ vẫn luôn ở đây.

 

 

Về đến nhà, việc đầu tiên Giang Trạch làm là đặt Đồng Giai Kỳ xuống giường, gỡ giày ra cho cô. Điều hoà phả ra hơi nóng, khiến cho gương mặt của cô ửng đỏ.

 

Thấy cô ăn mặc khá dày, Giang Trạch dịu dàng thay cô cởi áo khoác ra, cởi luôn cả lớp áo len bên trong, chỉ còn lại bộ đồ giữ nhiệt trong cùng.

 

Thân thể cô gái hai mươi tám tuổi tràn đây xuân sắc ẩn dưới lớp áo giữ nhiệt, lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở của cô, Giang Trạch cảm thấy không khí đột nhiên nóng bất thường.

 

Vội vàng đặt cô nằm xuống trở lại, tỉ mỉ dém góc chăn, ở trên trán cô lại hôn một cái nữa mới xoay người đi ra ngoài.

 

Nhưng người trên giường đột nhiên vươn tay, giữ lấy cổ tay của Giang Trạch, lòng bàn tay nho nhỏ nóng hổi, hàm hồ hô: “Ý Hiên...đừng đi. Đừng đi nữa.”

 

Giang Trạch cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, đắng chát.

 

Anh nắm lấy tay cô, dịu dàng vuốt ve rồi đặt vào bên trong chăn: “Anh không đi. Em ngoan một chút, ngủ đi, anh lấy thuốc giải rượu cho em.”

 

Như nhận được lời hứa hẹn, Đồng Giai Kỳ thoả mãn cong môi, hô hấp nhịp nhàng, chậm rãi ngủ mất.

 

Việc thứ hai Giang Trạch cần làm là gọi điện cho Cố Ninh Hinh báo bình an.

 

“Tìm thấy cô ấy rồi. Say lắm, ngày mai có khi còn không tỉnh được. Nghe nói Giáo sư Lý khoa Pháp y khó khăn về giờ giấc, cô tốt nhất nên gọi xin nghỉ cho cô ấy đi.”

 

“[Vậy thì tốt. Bên Giáo sư Lý và Giai Thuỵ tôi đều đã báo rồi, cậu không cần lo. Kỳ Kỳ ở nhà cậu sao? Có cần tôi kêu Giai Thuỵ đến đón không?]”.

 

“Không cần. Đợi cô ấy tỉnh hẳn tôi sẽ đưa về Đồng gia”. Đùa gì chứ, cô đã vào nhà anh rồi, thì dễ gì anh bỏ cuộc.

 

“[Ừm, vậy phiền cậu chăm sóc cô ấy cẩn thận]”, Cố Ninh Hinh thoáng do dự nhưng vẫn nói: “[Giang Trạch, hai người hiểu lầm nhau tám năm rồi. Nếu có thể thì nên giải thích rõ đi, tránh để đêm dài lắm mộng]”.

 

“Tớ biết, cậu yên tâm. Tốt hơn hết cậu vẫn nên chú tâm xử lý đám cưới đi, nếu không còn kéo dài nữa, Gia Dịch thật sự sẽ hoá thành ác ma đó”, Giang Trạch nhẹ nhàng nói rồi dập máy.

 

Trong nhà của bác sĩ, không thiếu nhất chính là thuốc.

 

Giang Trạch mở tủ thuốc, lấy một viên thuốc giải rượu, bỏ vào ly nước cho tan ra. Sau đó hai tay hai ly, một nước một thuốc, đi vào phòng ngủ.

 

Đồng Giai Kỳ bị men rượu hành hạ khó chịu không ngừng lăn lộn, đột nhiên cảm thấy giường hơi lún xuống, một mùi hương thơm mát quen thuộc khẽ vờn trên chóp mũi. Cô tham lam hít vào, cả người cũng nhích về nơi phát ra mùi thơm kia.

 

Đầu nhỏ của Đồng Giai Kỳ ở trong người Giang Trạch cọ cọ, cọ đến mức bốc hoả.

 

Giang Trạch hít mấy ngụm không khí, nghiến răng nhẹ nhàng giữ lấy đầu cô, dựng cô ngồi lên, để đầu cô tựa vào ngực mình.

 

Một tay nâng ly thuốc nước, đặt trước đôi môi đỏ mọng của cô, Giang Trạch mềm giọng dụ dỗ: “Gia Ý, mở miệng ra nào. Uống thuốc giải rượu mới ngủ ngon được.”

 

Đôi môi hồng nhuận nghe lời khe khẽ hé ra nhưng lập tức ngậm chặt.

 

Vẫn ghét uống thuốc như vậy.

 

Giang Trạch lắc đầu, đổi giọng uy hiếp nói: “Nếu em còn không mở miệng, anh sẽ dùng biện pháp mạnh đó.”

 

Như để biểu thị bất mãn của chủ nhân, đôi môi xinh đẹp hơi bĩu ra.

 

Hừ hừ!!

 

Giang Trạch: “...” Được rồi, càng lúc càng cứng đầu.

 

Một tay dứt khoát nâng ly nước thuốc một ngụm uống vào trong miệng, Giang Trạch một tay giữ chặt cổ Đồng Giai Kỳ, cường ngạnh hôn xuống.

 

Xúc cảm mềm mại trên môi khiến Giang Trạch không nhịn được nữa, anh mạnh mẽ cạy mở hàm răng trắng xinh của cô, đầu lưỡi anh càn quét khắp mọi nơi, cuối cùng còn cuốn lấy cái lưỡi đỏ hồng của cô mà dây dưa không dứt, nước thuốc trong khoang miệng anh tất cả đều tràn vào miệng cô.

 

Nhìn đôi mày thanh tú vì thuốc đắng mà nhăn tít lại, Giang Trạch muốn cười, thuận thế đó rời khỏi môi cô.

 

Sau đó lại ngậm một ngụm nước, tiếp tục “ăn đậu hủ” công khai.

 

Việc này tốt nhất vẫn nên dừng kịp thời, nếu không anh không biết liệu có kiềm chế không được mà “ăn” sạch cô hay không.

 

Giang Trạch thả cô xuống giường lần nữa, xoay người vào nhà tắm thay áo ngủ. Lúc ra dứt khoát nằm xuống bên cạnh cô, ôm thân thể mà anh đã khao khát được ôm suốt tám năm vào trong ngực, nhắm mắt ngủ say.

 

Đêm dài.

 

Tĩnh lặng như nước hồ mùa thu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương