Nhân Sinh Hung Hãn
-
Chương 91: Hung Thần! Ác Sát!
Ngón tay Lâm Phàm lướt qua một cái. Hắn thấy những bình luận ca ngợi mình đã không còn, đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Mà lúc này, trong một căn phòng.
Trong mắt Thu Đao Chặt Cá lóe lên ánh sáng bá đạo nói: "Ha ha, tên này thật sự cho rằng Thu Đao Chặt Cá tôi đang giúp hắn rửa sạch thanh danh hay sao? Ngày hôm qua chẳng qua tôi chỉ là tìm kiếm sự thật từ sự thật, đả kích cặn bã. Hôm nay tôi sẽ chính thức mở chế độ trấn áp. ”
Lúc này, Thu Đao Chặt Cá nhìn thấy tin nhắn riêng. Anh ta mở ra nhìn, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, mười ngón tay mập mạp giống như lạp xưởng hun khói, lạch cạch gõ lên bàn phím.
"Nhân loại, dưới uy nghiêm của Thu Đao Chặt Cá tôi, anh hãy mau run rẩy đi! Sinh tử nhỏ nhoi của anh trên Weibo đang nằm trong tay bản thần. Nếu như anh chịu nhận sai với tôi thì tôi có thể tha cho anh một mạng..."
Thu Đao Chặt Cá ngang ngược nhắn tin. Anh ta không để Lâm Phàm vào mắt, anh ta chính là đại tổng quản thủy quân, là vị thần duy nhất trong giới thủy quân.
Đinh Đinh…
Khi Thu Đao Chặt Cá chuẩn bị tiếp tục mắng với Lâm Phàm thì đột nhiên tin tức QQ vang lên.
Khi nhìn thấy ảnh đại diện của người gửi thì Thu Đao Chặt Cá lộ ra nụ cười hưng phấn.
Đây là một cô gái mà Thu Đao Chặt Cá vẫn liên lạc. Mỗi khi anh ta cảm thấy cô đơn thì đều là cô ấy làm bạn, nói chuyện phiếm với anh ta. Ở trong lòng Thu Đao Chặt Cá, cô gái này đã là một nửa không thể thiếu trong lòng của anh ta.
Mở khung chat ra, một hình ảnh xuất hiện trong mắt Thu Đao Chặt Cá.
Đây là một hình ảnh rất phổ biến trên internet, một cô gái ăn mặc kiểu Loli, hai tay giống như móng vuốt hổ, bên cạnh ghi hai chữ “Hung thần”.
"Ai nha! Đáng yêu chết mất! Anh cũng muốn trở nên hung dữ." Trong lòng Thu Đao Chặt Cá ngứa ngáy, sau đó anh ta gửi một tấm ảnh giống vậy ở trong biểu tượng cảm xúc, chỉ là chữ viết biến thành bốn chữ.
"Hung thần, ác sát."
Nhưng Thu Đao Chặt Cá lại không biết, ở đầu bên kia của máy tính này lại là người đàn ông to lớn, mập mạp đang ngoáy chân. Hai hàng nước mũi chảy đến miệng. Khi anh ta cười thì đã trực tiếp ăn thẳng nước mũi.
"Ui là trời! Đáng yêu xỉu up xỉu down luôn!"
Trong mắt Thu Đao Chặt Cá, tiểu Loli đang nói chuyện với anh ta chính là chỗ dựa trong lòng anh ta, thậm chí ngay cả trận chiến mắng mỏ với Lâm Phàm cũng chả thèm quan tâm nữa.
Hết một tấm lại một tấm hình đáng yêu được gửi đi.
Thân hình mập mạp của Thu Đao Chặt Cá run rẩy. Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười rất xán lạn, nụ cười kia giống như một đứa trẻ.
‘Woa, sao mà manh manh thế’: "Thu Đao ca ca, anh nạp thẻ hội viên QQ cho người ta với được không? Người ta yêu anh lắm.”
Thu Đao Chặt Cá: "Manh Manh, không thành vấn đề! Hiện tại anh sẽ nạp cho em. ”
Nhìn vào số tiền có ba chữ số trên trang nạp tiền, Thu Đao Chặt Cá cố nén sự không nỡ trong lòng xuống. Cắn răng, chỉ cần Manh Manh vui vẻ thì chút tiền này tính là cái gì, xông lên.
......
"Ài! Cái tên đại tổng quản này lại đi đâu rồi? Sao lại không mắng mình nữa vậy?” Lâm Phàm nghi ngờ.
Mà lúc này lại có khách đến nên Lâm Phàm buông điện thoại xuống.
Ngoài cửa liên tục có rất nhiều người tới, những người này đều là bởi vì Weibo mà biết đến cửa hàng này.
Có người tuy rằng trong lòng không tin nhưng cũng muốn xem Lâm đại sư nổi tiếng trên mạng là người thế nào nên cũng không thèm để ý chút tiền này.
Mà có người lại tin tưởng không chút nghi ngờ, cũng từ nơi xa xôi chạy đến đây.
Ở cửa, một nhóm người dân nhìn vào tờ thông báo.
"Á! Sau này còn hạn chế cả số người kìa!”
"Chuyện này nhất định phải hạn chế số người chứ! Tôi nghe người khác nói, những đại sư chân chính khi bói toán đều rất tiêu hao tinh thần."
"Ha ha, hắn thật cho rằng mình là đại sư sao? Lại còn hạn chế số người. Ai mà để ý những thứ này hả?" Một chàng trai trẻ ăn mặc sành điệu nói.
"Nếu cậu không thèm để ý vậy cậu tránh ra chỗ khác đi, đừng có ở đây chiếm vị trí của người khác."
Không biết từ khi nào bên ngoài cửa hàng đã vây đầy người, dường như đã bàn bạc xong, giống như một đàn ong vỡ tổ.
"Bây giờ đã là thời đại gì mà còn tin những thứ phong kiến cổ hũ này thế? Nếu là trước kia thì đã bị đánh tả tơi rồi!" Gã thanh niên không phục, sau đó lấy điện thoại di động ra ghi hình nhóm người này lại.
"Cậu không tin đó là chuyện của cậu! Lâm đại sư này rất lợi hại! Hàng xóm của tôi chính là nghe theo lời đại sư nên mới tránh được sự kiện du lịch." Một bác gái hét lên.
"Chuyện kia tôi biết này! Lúc ấy tôi cũng ở hiện trường, một nhà ba người kia còn tự mình tới cửa cảm ơn. Mấy người nhìn tấm biển kia đi, đó chính là do người ta tặng đó."
"Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi cũng bởi vì chuyện kia nên mới tin tưởng Lâm đại sư không chút nghi ngờ."
"Ài! Sau này muốn tìm Lâm đại sư bói cho một quẻ thì chỉ sợ cũng có chút khó khăn rồi."
.....
Mà lúc này, trong một căn phòng.
Trong mắt Thu Đao Chặt Cá lóe lên ánh sáng bá đạo nói: "Ha ha, tên này thật sự cho rằng Thu Đao Chặt Cá tôi đang giúp hắn rửa sạch thanh danh hay sao? Ngày hôm qua chẳng qua tôi chỉ là tìm kiếm sự thật từ sự thật, đả kích cặn bã. Hôm nay tôi sẽ chính thức mở chế độ trấn áp. ”
Lúc này, Thu Đao Chặt Cá nhìn thấy tin nhắn riêng. Anh ta mở ra nhìn, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, mười ngón tay mập mạp giống như lạp xưởng hun khói, lạch cạch gõ lên bàn phím.
"Nhân loại, dưới uy nghiêm của Thu Đao Chặt Cá tôi, anh hãy mau run rẩy đi! Sinh tử nhỏ nhoi của anh trên Weibo đang nằm trong tay bản thần. Nếu như anh chịu nhận sai với tôi thì tôi có thể tha cho anh một mạng..."
Thu Đao Chặt Cá ngang ngược nhắn tin. Anh ta không để Lâm Phàm vào mắt, anh ta chính là đại tổng quản thủy quân, là vị thần duy nhất trong giới thủy quân.
Đinh Đinh…
Khi Thu Đao Chặt Cá chuẩn bị tiếp tục mắng với Lâm Phàm thì đột nhiên tin tức QQ vang lên.
Khi nhìn thấy ảnh đại diện của người gửi thì Thu Đao Chặt Cá lộ ra nụ cười hưng phấn.
Đây là một cô gái mà Thu Đao Chặt Cá vẫn liên lạc. Mỗi khi anh ta cảm thấy cô đơn thì đều là cô ấy làm bạn, nói chuyện phiếm với anh ta. Ở trong lòng Thu Đao Chặt Cá, cô gái này đã là một nửa không thể thiếu trong lòng của anh ta.
Mở khung chat ra, một hình ảnh xuất hiện trong mắt Thu Đao Chặt Cá.
Đây là một hình ảnh rất phổ biến trên internet, một cô gái ăn mặc kiểu Loli, hai tay giống như móng vuốt hổ, bên cạnh ghi hai chữ “Hung thần”.
"Ai nha! Đáng yêu chết mất! Anh cũng muốn trở nên hung dữ." Trong lòng Thu Đao Chặt Cá ngứa ngáy, sau đó anh ta gửi một tấm ảnh giống vậy ở trong biểu tượng cảm xúc, chỉ là chữ viết biến thành bốn chữ.
"Hung thần, ác sát."
Nhưng Thu Đao Chặt Cá lại không biết, ở đầu bên kia của máy tính này lại là người đàn ông to lớn, mập mạp đang ngoáy chân. Hai hàng nước mũi chảy đến miệng. Khi anh ta cười thì đã trực tiếp ăn thẳng nước mũi.
"Ui là trời! Đáng yêu xỉu up xỉu down luôn!"
Trong mắt Thu Đao Chặt Cá, tiểu Loli đang nói chuyện với anh ta chính là chỗ dựa trong lòng anh ta, thậm chí ngay cả trận chiến mắng mỏ với Lâm Phàm cũng chả thèm quan tâm nữa.
Hết một tấm lại một tấm hình đáng yêu được gửi đi.
Thân hình mập mạp của Thu Đao Chặt Cá run rẩy. Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười rất xán lạn, nụ cười kia giống như một đứa trẻ.
‘Woa, sao mà manh manh thế’: "Thu Đao ca ca, anh nạp thẻ hội viên QQ cho người ta với được không? Người ta yêu anh lắm.”
Thu Đao Chặt Cá: "Manh Manh, không thành vấn đề! Hiện tại anh sẽ nạp cho em. ”
Nhìn vào số tiền có ba chữ số trên trang nạp tiền, Thu Đao Chặt Cá cố nén sự không nỡ trong lòng xuống. Cắn răng, chỉ cần Manh Manh vui vẻ thì chút tiền này tính là cái gì, xông lên.
......
"Ài! Cái tên đại tổng quản này lại đi đâu rồi? Sao lại không mắng mình nữa vậy?” Lâm Phàm nghi ngờ.
Mà lúc này lại có khách đến nên Lâm Phàm buông điện thoại xuống.
Ngoài cửa liên tục có rất nhiều người tới, những người này đều là bởi vì Weibo mà biết đến cửa hàng này.
Có người tuy rằng trong lòng không tin nhưng cũng muốn xem Lâm đại sư nổi tiếng trên mạng là người thế nào nên cũng không thèm để ý chút tiền này.
Mà có người lại tin tưởng không chút nghi ngờ, cũng từ nơi xa xôi chạy đến đây.
Ở cửa, một nhóm người dân nhìn vào tờ thông báo.
"Á! Sau này còn hạn chế cả số người kìa!”
"Chuyện này nhất định phải hạn chế số người chứ! Tôi nghe người khác nói, những đại sư chân chính khi bói toán đều rất tiêu hao tinh thần."
"Ha ha, hắn thật cho rằng mình là đại sư sao? Lại còn hạn chế số người. Ai mà để ý những thứ này hả?" Một chàng trai trẻ ăn mặc sành điệu nói.
"Nếu cậu không thèm để ý vậy cậu tránh ra chỗ khác đi, đừng có ở đây chiếm vị trí của người khác."
Không biết từ khi nào bên ngoài cửa hàng đã vây đầy người, dường như đã bàn bạc xong, giống như một đàn ong vỡ tổ.
"Bây giờ đã là thời đại gì mà còn tin những thứ phong kiến cổ hũ này thế? Nếu là trước kia thì đã bị đánh tả tơi rồi!" Gã thanh niên không phục, sau đó lấy điện thoại di động ra ghi hình nhóm người này lại.
"Cậu không tin đó là chuyện của cậu! Lâm đại sư này rất lợi hại! Hàng xóm của tôi chính là nghe theo lời đại sư nên mới tránh được sự kiện du lịch." Một bác gái hét lên.
"Chuyện kia tôi biết này! Lúc ấy tôi cũng ở hiện trường, một nhà ba người kia còn tự mình tới cửa cảm ơn. Mấy người nhìn tấm biển kia đi, đó chính là do người ta tặng đó."
"Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi cũng bởi vì chuyện kia nên mới tin tưởng Lâm đại sư không chút nghi ngờ."
"Ài! Sau này muốn tìm Lâm đại sư bói cho một quẻ thì chỉ sợ cũng có chút khó khăn rồi."
.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook