Nhân Sinh Hung Hãn
-
Chương 79: Không Cần Phải Ngại (1)
“Tiểu thịt tươi Dương Tiểu Lượng kia thật là quá kinh tởm. Nếu như hắn thật sự bị đánh, từ nay về sau, tôi sẽ trở thành fan cuồng của Lâm đại sư.”
Tuy nhiên, cũng có một số bình luận khiến Lâm Phàm có chút hả hê.
Đây đều là fan của tiểu thịt tươi Dương Tiểu Lượng, hiện tại họ cũng đang tức giận chửi bới trên Weibo.
“Đánh mấy người đó chứ đánh ai.”
“Đánh cả nhà tụi bây, đánh chết nguyên dòng họ tụi bây luôn.”
“Cả một đám ngu như bò, anh của tao xinh đẹp như hoa, còn cả đám tụi bay xấu ma chê quỷ hờn mà dám ganh tị với anh tao hả?”
Lâm Phàm hoàn toàn không quan tâm đến những bình luận này, sau đó trực tiếp đăng một Weibo.
“Việc cuối cùng, chúng ta hãy chờ xem, trước nay thần toán tôi chưa tính toán sai lầm bao giờ.”
Về phần đắc tội gì với người khác, Lâm Phàm thật không biết cái gì gọi là đắc tội.
Bởi vì trong cửa hàng còn có một vị cao thủ phụ trách, ai tới sẽ biết ngay.
…
“Cái điện thoại này có gì thú vị mà sao mỗi ngày cậu đều cầm điện thoại cười vậy, hay là có bí mật gì lớn à?”
Điền Thần Côn hiện tại đang rất buồn chán, nhìn thấy nụ cười sảng khoái của Lâm Phàm, ông ta có chút nghi hoặc.
Lâm Phàm ngẩng đầu: “Ông không có điện thoại sao?”
Khi Lâm Phàm nhìn thấy Điền Thần Côn lấy chiếc Nokia ra thì hắn cạn lời, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào nghịch điện thoại.
Những bình luận trên Weibo khiến Lâm Phàm rất vui vẻ, một đám cá đang từ từ bị mắc vào mồi câu, chỉ cần đến lúc thì tung ra một chiếc lưới lớn cho bọn họ là được.
Giờ đây, số lượng người theo dõi Weibo của hắn đã tăng vọt lên 120 vạn.
Lúc này, Lâm Phàm phát hiện ra có một người đàn ông trẻ tuổi đang lén la lén lút ngoài cửa như một tên trộm.
“Chú em, vào ngồi tí đã?” Điền Thần Côn nhanh tay lẹ mắt, lập tức níu lấy cậu ta, không đợi người thanh niên này mở miệng thì đã trực tiếp kéo cậu ta vào cửa hàng, sau đó sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ta.
“Uống trà? Hay nước?”
Lộ Tử Nghĩa có chút đề phòng, cảm thấy người này quá mức nhiệt tình liền vội vàng nói: “Không cần, không cần..”
“Vị huynh đệ, tôi nhìn tướng mạo của cậu, số đào hoa ảm đạm, số phận khá gập ghềnh đấy.”
Lộ Tử Nghĩa đang vội vã muốn rời khỏi đây nhưng khi nghe được lời nói của ông chủ ở phía đối diện, cậu ta nhất thời sửng sốt.
Lâm Phàm cười thầm trong lòng, bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ: "Trên biết kiếp trước, dưới biết kiếp này, vào cửa hàng này chính là duyên phận, thử bói một quẻ xem sao?”
Lộ Tử Nghĩa là học sinh trường lân cận, gần đây xảy ra chuyện phiền toái đó chính là cãi nhau với bạn gái.
Vốn dĩ cãi nhau đâu có gì, chỉ dỗ dành một chút là thôi, cũng là chuyện thường ngày giữa những người yêu nhau. Thế nhưng lần này lại xảy ra chuyện lớn.
“Đại sư bói thử giúp tôi một quẻ với, để tôi nói trước cho cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.” Lúc này Lộ Tử Nghĩa cần tìm người khác để thổ lộ hết một lần.
“Không cần, đại sư tôi trước đây xem bói chưa từng phải hỏi qua mấy thứ này, hơn nữa tôi cũng có thể đoán ra sự tình của cậu.” Lâm Phàm tự tin cười cười, rất là thần bí.
“Ơ!”
Lộ Tử Nghĩa sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng: "Bạn gái của cậu tên là Lữ Á Khiết.”
“Ôi, đại sư, ngay cả tên bạn gái tôi mà anh cũng biết.” Lộ Tử Nghĩa kinh hãi, chuyện này mà cũng biết được.
“Sai, không phải bạn gái của cậu mà là bạn gái cũ của cậu , hy vọng cậu còn nhớ.” Lâm Phàm nói.
Lộ Tử Nghĩa xấu hổ cúi đầu, không cách nào phản bác.
“Chuyện này sở dĩ như vậy là do lòng dạ cậu hẹp hòi, việc này…” Lâm Phàm vừa định nói cái gì Lộ Tử Nghĩa lập tức ngăn lại cảm thấy có chút không kiên nhẫn.
“Đại sư, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Ngài có thể nói cho tôi biết tôi nên làm gì không? Hiện tại tôi hối hận cũng đã muộn, tôi cũng biết chính mình lòng dạ quá hẹp hòi. Người đàn ông kia là bạn thời thơ ấu của cô ấy, muốn mua giày nên nhờ cô ấy tư vấn giúp. Tôi cảm thấy hơi khó chịu, cho nên…”
Lộ Tử Nghĩa càng nói càng hối hận nếu như có ‘Nguyệt Quang Bảo Hạp’ nhất định cậu sẽ xuyên về quá khứ, không nên nhỏ mọn như vậy.
(Nguyệt Quang Bảo Hạp: Một món bảo bối có thể đi về quá khứ trong phim Đại Thoại Tây Du của Châu Tinh Trì)
Lâm Phàm không ngờ rằng bản thân chính mình lại trở thành một chuyên gia tư vấn tình cảm, nhưng những điều này đều cần phải được tính toán một chút.
Tên nhóc này đã xin lỗi rất nhiều lần với bạn gái nhưng đều không được tha thứ, đoán chắc là lòng dạ hẹp hòi không phải chỉ là lần một lần hai.
“Không cần nói tôi cũng biết, theo tướng mạo của cậu mà suy đoánh thì mối quan hệ này vẫn còn tồn tại nhưng phải xem cậu xử lý như thế nào.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.
“Làm sao bây giờ?” Lộ Tử Nghĩa khẩn trương hỏi.
Vừa lúc đó, bên ngoài có tiếng rao bán trái cây.
“Ông chủ, lấy hai quả sầu riêng.” Lâm Phàm hướng bên ngoài hô to.
“Vâng ạ.”
Lộ Tử Nghĩa nhìn một màn trước mắt, trong lòng chấn động, vỗ đùi một cái: "Đại sư, tôi hiểu rồi! Sao tôi không nghĩ ra bạn gái tôi thích ăn sầu riêng chứ. Tôi mua hai trái đưa qua để xin lỗi, chắc chắn sẽ được tha thứ. Đại sư cảm ơn ngài, thực sự rất cám ơn ngài.”
Tuy nhiên, cũng có một số bình luận khiến Lâm Phàm có chút hả hê.
Đây đều là fan của tiểu thịt tươi Dương Tiểu Lượng, hiện tại họ cũng đang tức giận chửi bới trên Weibo.
“Đánh mấy người đó chứ đánh ai.”
“Đánh cả nhà tụi bây, đánh chết nguyên dòng họ tụi bây luôn.”
“Cả một đám ngu như bò, anh của tao xinh đẹp như hoa, còn cả đám tụi bay xấu ma chê quỷ hờn mà dám ganh tị với anh tao hả?”
Lâm Phàm hoàn toàn không quan tâm đến những bình luận này, sau đó trực tiếp đăng một Weibo.
“Việc cuối cùng, chúng ta hãy chờ xem, trước nay thần toán tôi chưa tính toán sai lầm bao giờ.”
Về phần đắc tội gì với người khác, Lâm Phàm thật không biết cái gì gọi là đắc tội.
Bởi vì trong cửa hàng còn có một vị cao thủ phụ trách, ai tới sẽ biết ngay.
…
“Cái điện thoại này có gì thú vị mà sao mỗi ngày cậu đều cầm điện thoại cười vậy, hay là có bí mật gì lớn à?”
Điền Thần Côn hiện tại đang rất buồn chán, nhìn thấy nụ cười sảng khoái của Lâm Phàm, ông ta có chút nghi hoặc.
Lâm Phàm ngẩng đầu: “Ông không có điện thoại sao?”
Khi Lâm Phàm nhìn thấy Điền Thần Côn lấy chiếc Nokia ra thì hắn cạn lời, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào nghịch điện thoại.
Những bình luận trên Weibo khiến Lâm Phàm rất vui vẻ, một đám cá đang từ từ bị mắc vào mồi câu, chỉ cần đến lúc thì tung ra một chiếc lưới lớn cho bọn họ là được.
Giờ đây, số lượng người theo dõi Weibo của hắn đã tăng vọt lên 120 vạn.
Lúc này, Lâm Phàm phát hiện ra có một người đàn ông trẻ tuổi đang lén la lén lút ngoài cửa như một tên trộm.
“Chú em, vào ngồi tí đã?” Điền Thần Côn nhanh tay lẹ mắt, lập tức níu lấy cậu ta, không đợi người thanh niên này mở miệng thì đã trực tiếp kéo cậu ta vào cửa hàng, sau đó sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ta.
“Uống trà? Hay nước?”
Lộ Tử Nghĩa có chút đề phòng, cảm thấy người này quá mức nhiệt tình liền vội vàng nói: “Không cần, không cần..”
“Vị huynh đệ, tôi nhìn tướng mạo của cậu, số đào hoa ảm đạm, số phận khá gập ghềnh đấy.”
Lộ Tử Nghĩa đang vội vã muốn rời khỏi đây nhưng khi nghe được lời nói của ông chủ ở phía đối diện, cậu ta nhất thời sửng sốt.
Lâm Phàm cười thầm trong lòng, bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ: "Trên biết kiếp trước, dưới biết kiếp này, vào cửa hàng này chính là duyên phận, thử bói một quẻ xem sao?”
Lộ Tử Nghĩa là học sinh trường lân cận, gần đây xảy ra chuyện phiền toái đó chính là cãi nhau với bạn gái.
Vốn dĩ cãi nhau đâu có gì, chỉ dỗ dành một chút là thôi, cũng là chuyện thường ngày giữa những người yêu nhau. Thế nhưng lần này lại xảy ra chuyện lớn.
“Đại sư bói thử giúp tôi một quẻ với, để tôi nói trước cho cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.” Lúc này Lộ Tử Nghĩa cần tìm người khác để thổ lộ hết một lần.
“Không cần, đại sư tôi trước đây xem bói chưa từng phải hỏi qua mấy thứ này, hơn nữa tôi cũng có thể đoán ra sự tình của cậu.” Lâm Phàm tự tin cười cười, rất là thần bí.
“Ơ!”
Lộ Tử Nghĩa sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng: "Bạn gái của cậu tên là Lữ Á Khiết.”
“Ôi, đại sư, ngay cả tên bạn gái tôi mà anh cũng biết.” Lộ Tử Nghĩa kinh hãi, chuyện này mà cũng biết được.
“Sai, không phải bạn gái của cậu mà là bạn gái cũ của cậu , hy vọng cậu còn nhớ.” Lâm Phàm nói.
Lộ Tử Nghĩa xấu hổ cúi đầu, không cách nào phản bác.
“Chuyện này sở dĩ như vậy là do lòng dạ cậu hẹp hòi, việc này…” Lâm Phàm vừa định nói cái gì Lộ Tử Nghĩa lập tức ngăn lại cảm thấy có chút không kiên nhẫn.
“Đại sư, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Ngài có thể nói cho tôi biết tôi nên làm gì không? Hiện tại tôi hối hận cũng đã muộn, tôi cũng biết chính mình lòng dạ quá hẹp hòi. Người đàn ông kia là bạn thời thơ ấu của cô ấy, muốn mua giày nên nhờ cô ấy tư vấn giúp. Tôi cảm thấy hơi khó chịu, cho nên…”
Lộ Tử Nghĩa càng nói càng hối hận nếu như có ‘Nguyệt Quang Bảo Hạp’ nhất định cậu sẽ xuyên về quá khứ, không nên nhỏ mọn như vậy.
(Nguyệt Quang Bảo Hạp: Một món bảo bối có thể đi về quá khứ trong phim Đại Thoại Tây Du của Châu Tinh Trì)
Lâm Phàm không ngờ rằng bản thân chính mình lại trở thành một chuyên gia tư vấn tình cảm, nhưng những điều này đều cần phải được tính toán một chút.
Tên nhóc này đã xin lỗi rất nhiều lần với bạn gái nhưng đều không được tha thứ, đoán chắc là lòng dạ hẹp hòi không phải chỉ là lần một lần hai.
“Không cần nói tôi cũng biết, theo tướng mạo của cậu mà suy đoánh thì mối quan hệ này vẫn còn tồn tại nhưng phải xem cậu xử lý như thế nào.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.
“Làm sao bây giờ?” Lộ Tử Nghĩa khẩn trương hỏi.
Vừa lúc đó, bên ngoài có tiếng rao bán trái cây.
“Ông chủ, lấy hai quả sầu riêng.” Lâm Phàm hướng bên ngoài hô to.
“Vâng ạ.”
Lộ Tử Nghĩa nhìn một màn trước mắt, trong lòng chấn động, vỗ đùi một cái: "Đại sư, tôi hiểu rồi! Sao tôi không nghĩ ra bạn gái tôi thích ăn sầu riêng chứ. Tôi mua hai trái đưa qua để xin lỗi, chắc chắn sẽ được tha thứ. Đại sư cảm ơn ngài, thực sự rất cám ơn ngài.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook