Nhân Sinh Bất Sách FULL
-
Chương 4
Khương Hạo dẫn Liễu Hà về đến nhà, vào phòng, gã hơi suy tư sau đó kéo cà vạt ra, cúi đầu nắm chặt eo Liễu Hà bắt đầu hôn cậu.
Liễu Hà còn đang ngạc nhiên, muốn phản kháng nhưng lại không được, cậu bị Khương Hạo đàn áp đẩy ngã lên giường.
Khương Hạo giống như đang muốn làm nghĩa vụ của một người chồng, gã quỳ gối trên giường, đưa tay bắt đầu cởi thắt lưng.
Mùi pheromone bạc hà cũng theo đó mà bay ra.
Gã thật sự rất đẹp trai, Liễu Hà nhìn mái tóc chải gọn gàng của gã, hai bên thái dương có chút mồ hôi, hốc mắt dưới ánh sáng của ngọn đèn này càng sâu hơn, đôi mắt sáng như sao, cậu thở dài không biết vì sao mình phải làm điều này với người đàn ông này.
Khương Hạo nắm lấy chân Liễu Hà, kéo cậu xuống dưới thân mình.
"Để tôi chăm sóc em thật tốt..."
Hắn khom lưng gặm cắn ngực của Liễu Hà, ngón tay luồn vào trong quần Liễu Hà.
Liễu Hà bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.
Nếu việc có pheromone trong tuyến thể được bỏ qua một cách dễ dàng nhưng chuyện cậu mở chân cho Tiêu Cảnh là thật.
Khương Hạo chắc chắn có thể cảm nhận được điều đó.
Cậu hoảng sợ, đưa tay đỡ bụng của Khương Hạo.
"Không..."
Khương Hạo dừng lại, nhíu mày hỏi cậu làm sao vậy.
Cậu vội vàng bịa ra một lý do: "Trên người tôi có pheromone của Alpha khác nên tạm thời không thể..."
Khương Hạo hiểu được.
Thật ra gã cũng không thoải mái khi ngửi thấy mùi pheromone của Tiêu Cảnh, nhưng gã cảm thấy mình cần phải giải thích gì đó, gã đè Liễu Hà xuống, vẫn dùng tay làm cậu thoải mái.
"Tiểu Hà thoải mái là được rồi."
Liễu Hà chống cự vô ích, bị gã làm cho nhẹ giọng rên rỉ.
Hiện tại cậu cực kỳ ghét giọng nói khàn khàn của Khương Hạo, chỉ cần Khương Hạo mở miệng, cậu sẽ nhớ tới hình ảnh Khương Hạo và ả đàn bà kia làm tình trong văn phòng.
Khương Hạo thấy phản ứng của cậu không tốt, lại phóng một chút pheromone ra để dụ dỗ cậu.
Trước đây cậu rất thích mùi pheromone bạc hà của Khương Hạo, hiện tại chỉ cảm thấy mùi này giống như mùi tinh dầu, mỗi lần ngửi lại thấy đau đầu, tim đập loạn nhịp.
"Tôi....!Thật sự không được..." Liễu Hà đè tay Khương Hạo lại, sắc mặt tái nhợt.
Cậu nhìn Khương Hạo, đôi mắt của cậu giống như con vật nhỏ bị thương, trong sự yếu ớt có mang theo sự cầu xin.
Khương Hạo rung động, cúi người xuống hôn lên má cậu một cái rồi dừng tay lại.
Khương Hạo không sờ nữa.
Liễu Hà không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy em nghỉ ngơi cho tốt." Khương Hạo đắp chăn cho cậu, sửa sang lại quần áo rồi rời đi.
Kho trong phòng chỉ còn lại một mình Liễu Hà, cậu đưa tay điên cuồng xoa xoa mặt và môi mình, cởi quần áo ra sau đó đi vào phòng tắm.
Ba giờ chiều, Tiêu Cảnh nhận được điện thoại của Liễu Hà.
Hắn lái chiếc xe máy quen thuộc của mình và vội vã chạy đến nhà của Liễu Hà, hắn ngẩng đầu nhìn camera ở cửa như đang ra hiệu cho Liễu Hà để hắn vào nhà.
Vừa bước vào, hắn thấy Liễu Hà đang cầm laptop ngồi trên sô pha, kiểm tra hệ thống camera trong nhà.
"Tôi biết rồi, Khương Hạo phát hiện xe của tôi ở bãi đỗ xe, biết tôi đã tới, nên hắn đã đụng tới camera, còn gọi ba tôi đến họp nhằm mục đích trị tôi."
Cậu vừa xem camera giám sát vừa nói chuyện với Tiêu Cảnh, ánh sáng trên màn hình phản chiếu lên khuôn mặt vô cảm của cậu.
"Lần này tôi vô cớ làm ầm ĩ, nếu sau này có chuyện tương tự, hắn nhất định sẽ đỗ lỗi cho tôi."
"Ha ha..." Tiêu Cảnh đặt mũ bảo hiểm lên tủ giày, cười gượng hai tiếng.
Liễu Hà quay đầu lại, không vui trừng mắt nhìn hắn: "Anh cười cái gì? "
"Bé cưng, tôi tưởng em gọi tôi đến để vụng trộm*." Tiêu Cảnh nháy mắt với cậu.
*偷q: tác giả viết tắt nhưng mình nghĩ là 偷情: yêu đương vụng trộm
Liễu Hà quay đầu lại nhìn Tiêu Cảnh, đứng lên, khoanh tay nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Tiêu Cảnh mặc một cái áo khoác da, bên trong áo khoác là một cái áo thun rách nát, cái áo để lộ ra cơ bụng săn chắc của hắn, hắn nở một nụ cười giễu cợt, mắt nhướng lên.
Tiêu Cảnh không thèm khống chế pheromone của mình, pheromone cứ như vậy bay ra ngoài không khí, giống như muốn quyến rũ các Omega.
"Thì ra đêm hôm đó anh không đụng đến tôi, anh đúng là một nha tử không chuyên nghiệp gì cả." Liễu Hà nói.
Tiêu Cảnh hơi bất ngờ, sau đó gãi gãi đầu: "Bé cưng phát hiện rồi.
Tối hôm đó em nôn lên khắp người tôi sau đó tôi phải dọn dẹp hết mọi thứ, cho nên không có tâm trạng chạm vào em.
"
"Vậy sao anh còn để lại dấu vết trên người tôi?" Liễu Hà tức giận.
"Bé cưng vừa khóc vừa gọi tôi là chồng." Tiêu Cảnh nhe răng cười, "Tôi cũng không thích bị coi là thế thân của người khác.
"
"Được rồi."
Liễu Hà cảm thấy chuyện giữa mình và hắn không quan trọng, lại ngồi xuống sô pha cúi đầu nhìn máy tính.
"Anh xem đi, đêm đó, hắn lái xe của tôi về nhà, đụng chạm vào camera giám sát của công ty, còn mua người làm chứng cho hắn, khẳng định thời gian không đủ.
Camera trong nhà hắn cũng đã xóa hết, hệ thống camera trong công ty cũng bị hắn đụng chạm.
"
Tiêu Cảnh thấy Liễu Hà nói về việc đó, hắn liền đi tới.
"Thì ra bé cưng không phải là người đẹp không não."
"Xin lỗi, trước khi kết hôn tôi từng là trợ giảng tại một Trường đại học kinh doanh." Liễu Hà không ngẩng đầu lên nói.
Hình như cũng không có gì đáng tự hào...
Nhưng Tiêu Cảnh không nói gì thêm, hắn chỉ đề nghị: "Các camera giám sát bên ngoài thì thế nào? Các cửa hàng dọc đường chắc chắn sẽ lắp camera.
"
Ánh mắt Liễu Hà sáng lên.
Cậu ngồi thẳng người, quay đầu nhìn về phía Tiêu Cảnh: "Anh đi đi.
"
"Oa." Tiêu Cảnh nháy mắt mấy cái, "Bé cưng tin anh? "
"Cái gì mà tin hay không tin, anh mở văn phòng thám tử không phải để làm việc sao?" Liễu Hà không kiên nhẫn nhíu mày, "Anh đi điều tra các bằng chứng liên quan đến Khương Hạo, càng chính xác càng tốt.
"
"Bé cưng hôm nay lên công ty làm loạn một trận, em đã dạo bọn chúng sợ rồi." Tiêu Cảnh nói, "Trong thời gian này, Khương Hạo nhất định sẽ cẩn thận lời nói và hành động, hơn nữa còn phá hủy các chứng cứ.
Khó mà bắt được hắn.
"
"Thêm tiền." Liễu Hà khoanh tay nói.
Bộ dạng vểnh người ra lệnh cho hắn của cậu rất giống một con mèo kiêu ngạo.
Tiêu Cảnh thích đến nỗi muốn vươn tay xoa đầu cậu một cái nhưng hắn vẫn cố kiềm chế hành động của mình.
"Chuyển tiền." Tiêu Cảnh lấy điện thoại di động ra.
Liễu Hà quét mã thêm wechat của Tiêu Cảnh.
Mở thanh xoay chuyển tiền, dùng tay ấn 6 con số, sau đó ấn xác nhận, hệ thống nhắc nhở dư dư không đủ.
Thật xấu hổ.
Liễu Hà liếc Tiêu Cảnh một cái, thấy Tiêu Cảnh không thúc giục gì cậu, liền cắn răng gõ ít hơn một số, sau đó bấm chuyển.
Vẫn là số dư không đủ.
Không khí im lặng, trán Liễu Hà đầy mồ hôi.
Đúng lúc này, Liễu Đạt Quốc gọi điện thoại tới, Liễu Hà vừa bắt máy, liền nghe thấy Liễu Đạt Quốc ở đầu dây bên kia tuyên án tử hình cho cậu.
"Ba đóng băng tài khoản của con rồi."
"Ba!" Liễu Hà hét lên.
"Ba đã suy nghĩ rất kỹ.
Con muốn đập thì đập, muốn đánh thì đánh, ba đã quá quen với con rồi, con là một đứa không biết sự cực khổ là gì.
Chồng con kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.
Con thử một tháng không có tiền xài xem, nếu muốn có tiền thì cứ tìm chồng mình đi.
"
Liễu Đạt Quốc nói xong liền cúp điện thoại.
Liễu Hà gọi lại, thì phát hiện mình đã bị chặn.
Cậu sợ hãi toát mồ hôi đầm đìa, cả người vặn vẹo muốn hét lên.
"Bị đóng băng tài khoản rồi." Cậu quay đầu lại nói với Tiêu Cảnh.
"Có thể.
Trả bằng cái khác." Tiêu Cảnh cười tủm tỉm.
"Cái....."
Liễu Hà còn chưa kịp nói xong, Tiêu Cảnh nắm lấy cằm cậu, dán môi mình lên môi cậu.
Trong lúc ngạc nhiên cậu bị Tiêu Cảnh cạy mở hàm răng, bị hắn quấn lấy môi trêu chọc.
Nước bọt từ khóe miệng cậu bắt đầu tràn ra, mùi rượu xông thẳng vào mũi cậu, cả người cậu mềm nhũn, suýt chút nữa là không bắt được cánh tay đang trượt xuống eo cậu sờ mó.
"Không cho tôi sờ, vậy chắc em cũng không cho tôi cũng với em đâu nhỉ." Tiêu Cảnh buông Liễu Hà ra, cụp mắt nói.
"Đi làm việc đi." Liễu Hà lau miệng, trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Cảnh không tức giận, đi tới cửa cầm mũ bảo hiểm, nháy mắt với Liễu Hà.
"Có việc gì thì cứ gọi cho tôi.
Tôi ở đây vì em, bé cưng.
".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook