Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm
-
Chương 108: Ngoại truyện 11 (Hoàn toàn văn)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Minh An
Vài năm sau.
“Hai người kết hôn như vậy ạ?!”
“Đúng rồi.”
Hiếm khi Kiều Nam Gia uống được ngụm trà buổi trưa, cô cảm thấy nhẹ nhàng và thư giãn. Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu làm người ta nóng bừng lên, một tay cô chống cằm, chiếc nhẫn sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Trần Tiểu San cảm thán rồi lắc đầu: “Đàn chị à, câu chuyện của chị có thể viết được thành một cuốn tiểu thuyết luôn đó!”
Kiều Nam Gia hơi buồn cười: “Tiểu thuyết kiểu đó cũng có người đọc hả?”
“Ai biết được chứ?”
Trần Tiểu San hỏi: “Sắp nghỉ đông rồi, chị có dự định gì không?”
“Chị không biết nữa… Chắc là nhà ba người đi trượt tuyết thôi.” Kiều Nam Gia nhìn giờ, “À, Ngư Ngư* sắp tan học rồi. Ngại quá, chị phải đi đây!”
*Minh An: Ngư (鱼) nghĩa là cá, tui nghĩ tên ở nhà của bé con nhà Kiều Nam Gia và Bách Nhiên được lấy cảm hứng từ tên Weibo của Kiều Nam Gia là “Nam Gia Có Cá” (南有嘉鱼 – “Nam Hữu Gia Ngư” theo phiên âm Hán Việt)
Trần Tiểu San làm giảng viên được hai năm rồi, cô nàng trở thành bạn tốt của Kiều Nam Gia. Rõ ràng Kiều Nam Gia lớn hơn cô năm sáu tuổi nhưng trông Kiều Nam Gia còn trẻ hơn cô. Kiều Nam Gia cười tươi như hoa, mắt dịu dàng như nước mùa thu, y như học sinh chưa ra đời vậy. Ai có thể nghĩ được người thỉnh thoảng bị nhận nhầm là học sinh như Kiều Nam Gia lại có con đi tận mẫu giáo rồi cơ chứ?
Còn cô.
Chỉ có cái đầu hói và cái ví ngày càng xẹp cùng vô số đêm sống cô đơn với sự độc thân của mình.
Đột nhiên Trần Tiểu San cảm thấy bi ai.
“……” Đúng là so sánh người với người làm người ta tức chết được thật!
Sau khi Kiều Nam Gia cười tạm biệt Trần Tiểu San thì chỉ còn một mình Tr ần Tiểu San ngồi trong quán cà phê tự học. Cô nàng nhâm nhi ly cà phê đá kiểu Mỹ, không hiểu sao nếm được vị cơm chó. Cô nàng khóc hu hu.
“Em cũng muốn kết hôn!!!”
Hôm nay là đêm Bình An, Bách Nhiên dồn việc làm cho xong thì định nghỉ một thời gian. Trùng hợp đêm nay anh bắt đầu nghỉ phép.
Kiều Nam Gia biết anh đã dồn hết công việc của mấy tháng để dành ra kỳ nghỉ đông và nghỉ hè ở bên cô.
Tuy rằng ngoài miệng anh chẳng nói bất kỳ câu gì, mấy năm nay anh vẫn cứ như thế.
Năm nào nghỉ đông và nghỉ hè anh cũng làm vậy.
Đằng sau sự im lặng và lạnh nhạt của anh là cả một vùng dịu dàng.
Chỉ là anh sợ cô ở nhà một mình cảm thấy cô đơn.
Trường đại học cách mầm non tầm mấy trăm mét. Kiều Nam Gia thu dọn vội vàng rồi tới cổng trường sớm. Quả nhiên cô thấy bạn nhỏ Bách Dư buộc tóc hai bên đang ngó xung quanh.
“Mẹ ơi!”
Cô bé mở to mắt rồi chạy chậm qua. Kiều Nam Gia nắm lấy tay cô bé rồi nói lời chào với cô giáo.
Bách Dư là cô bé được yêu quý nhất mầm non, cũng là cô bé được các bạn nữ khác hâm mộ nhất!
Có bím tóc đẹp, có ba mẹ đẹp, hiểu chuyện, thông minh, giáo viên nào cũng hay khen cô bé.
Ở nhà trẻ, cô bé được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Kiều Nam Gia nắm tay cô bé rồi cười nói: “Hôm nay mình cùng đi ăn ngon nhé!”
Bách Dư bấm tay nhẩm tính: “Ba về rồi ạ?”
“Con giỏi quá ~”
Hai người tới chỗ ăn tước, vì Bách Nhiên có một số việc đột xuất nên anh bị vướng việc một lúc. Kiều Nam Gia ngồi cùng với con gái nhưng hai người chẳng buồn chán chút nào. Cô vừa trêu con gái mình vừa hỏi chuyện ở trường mầm non.
Bách Dư rất yêu mẹ mình, cứ ôm lấy cánh tay Kiều Nam Gia, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cô bé đều kể hết cho mẹ mình nghe.
“Mẹ ơi, các bạn lớp con thích mẹ lắm á!”
“Hả?” Kiều Nam Gia hơi bất ngờ, “Nhưng mẹ có quen các bạn ý đâu?”
Bách Dư lắc đầu: “Các bạn ấy ngưỡng mộ con có một người mẹ ăn cơm không chơi điện thoại. Con bảo mẹ thường xuyên làm bạn với con, nói chuyện cùng con, còn chơi game cùng con nữa, bạn nào cũng ngạc nhiên.”
“Đây có phải chuyện gì đặc biệt đâu?”
Kiều Nam Gia xoa đầu Bách Dư, cô không khỏi phì cười.
“Chơi điện thoại nhiều không thích đâu, mẹ thích Ngư Ngư của mẹ nhất!”
Bách Dư thở dài như bà cụ non.
“Ba cũng nói với mẹ như thế!”
*Minh An: Tui nghĩ đoạn này ông Nhiên ông đang gọi Nam Gia là “Ngư Ngư” như trong tên Nam Gia Có Cá (“Nam Hữu Gia Ngư”) tui có đề cập ở trên (tình thú của hai vợ chồng ấy)
Mặt Kiều Nam Gia đỏ bừng.
“Trẻ con không được nói linh tinh!”
Đang nói, người phục vụ đi qua. Trong ngực người đó cầm một bó hoa tươi. Đối phương cầm tấm thiệp, cười nói: “Đây là hoa tươi anh Bách đã chuẩn bị trước. Anh ấy gửi lời: Tặng cho công chúa nhỏ mãi mãi của tôi!”
Sau khi người phục vụ nói xong thì người ấy tự nhiên đưa hoa cho Bách Dư.
Cô bé buộc tóc hai bím, mặt vô cảm. Biểu cảm và gương mặt này của cô bé trông rất giống một người oai hùng trong thương trường.
Cô bé nói một cách đầy ẩn ý: “Cái này không phải của cháu.”
Người phục vụ: “??”
Kiều Nam Gia đỏ bừng mặt. Cô ho khan hai tiếng rồi nhận lấy hoa: “Của chúng tôi.”
Trong nhà này Bách Nhiên chỉ gọi một người là “công chúa nhỏ”.
Đó là Kiều Nam Gia.
Như vậy là do lúc trước, sinh em bé xong Kiều Nam Gia yếu ớt nhưng không quên chọc anh: “Có phải em sắp già rồi không? Từ nay về sau anh có công chúa nhỏ rồi!”
Bách Nhiên cúi xuống hôn trán cô, giọng anh lành lạnh: “Chỉ có mình em.”
Con gái là áo bông nhỏ, là bé đáng yêu, là sao trên trời, là hoa hồng có một không hai trên hành tinh này.
Nhưng chỉ có một công chúa nhỏ.
Tuy rằng kết hôn nhiều năm, nói nghe hơi sến súa nhưng sau khi Kiều Nam Gia nghe anh nói xong, cô không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Kết hôn được mấy năm, tình cảm Bách Nhiên dành cho cô không chỉ không nhạt nhòa theo thời gian mà nó càng trở nên sâu sắc hơn.
Ba Kiều mẹ Kiều tận mắt thấy con gái mình ngày càng giống đứa trẻ hơn, ngày càng trẻ ra, ngày càng xinh hơn thì biết Bách Nhiên đối xử với cô vô cùng tốt.
Không phải có tiền là mua được sự hạnh phúc từ trong ra ngoài ấy.
Kiều Nam Gia ôm hoa cười ngây ngốc. Đóa hoa hồng đặt cạnh gương mặt đỏ bừng của cô làm hoa như nhạt bớt đi.
Có giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
“Anh xin lỗi, anh tới muộn rồi.”
Đột nhiên Kiều Nam Gia ngẩng đầu lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Ngọn đèn dịu dàng phủ xuống như đôi mắt đang rũ xuống của Bách Nhiên.
“Anh tắc đường nên đến muộn. Gọi món thôi.”
“Không sao đâu.”
Kiều Nam Gia nhẹ nhàng nói: “Bọn em chờ có một xíu thôi.”
“Ừ, vậy thì tốt.”
Bạn nhỏ Bách Dư ngồi trước bàn càng cảm nhận sâu sắc hơn rằng mình chỉ là một cái bóng đèn sáng bừng.
“……”
Ăn tối xong, Bách Nhiên lái xe về nhà. Hai mẹ con Kiều Nam Gia ngồi ở ghế sau.
Dù sao Bách Dư cũng là một bạn nhỏ, chưa về đến nhà cô bé đã ngủ rồi. Kiều Nam Gia ôm cô bé vào trong ngực mình. Bách Nhiên nhìn qua kính chiếu hậu, không nói lời nào mà chỉnh điều hòa ấm lên.
Trong xe yên tĩnh không có tiếng động gì.
Sau khi đỗ xong xe ở gara, Bách Nhiên bảo Kiều Nam Gia đừng động đậy rồi anh nhẹ nhàng bế Bách Dư vào trong lòng.
Kiều Nam Gia đi sau nói nhỏ: “Anh đi làm cả ngày rồi, để em bế con cho.”
Bách Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, nói lời ẩn ý: “Em nghi ngờ thể lực của anh à?”
Kiều Nam Gia đỏ bừng mặt: “Em không!”
Bách Nhiên đặt con lên giường rồi chỉnh chăn cho cô bé. Bạn nhỏ Bách Dư ngủ ngon lành.
Bách Nhiên nhìn con gái mình, khuôn mặt cô bé như đúc cùng một khuôn với anh nhưng lại có nét giống Kiều Nam Gia.
Anh lấy một hộp quà từ trong túi ra rồi nhét vào đôi tất cầu vồng mới. Đây là búp bê Elsa trước đó Bách Dư thích nhưng chưa dám đòi mua.
Bách Nhiên đặt đầu giường cô bé.
Chờ khi nào Bách Dư dậy thì cô bé mở mắt ra là thấy.
Kiều Nam Gia nhìn động tác của anh. Cô tựa người vào cửa rồi cười.
Người nào đó ngoài miệng cứ bảo phải quản chặt con nhưng thực tế lại mềm lòng hơn bất kỳ người nào khác.
Đóng cửa lại, hai người về phòng ngủ.
Kiều Nam Gia ôm lấy eo Bách Nhiên. Cô như làm nũng, hỏi anh: “Sao anh ngày càng biết chiều người hơn vậy? Mai chắc Ngư Ngư sướng đến điên mất!”
Bách Nhiên nắm lấy tay Kiều Nam Gia.
“Em dạy.”
“Em dạy anh lúc nào?”
Bách Nhiên ôm cô vào trong lòng rồi hôn lên môi cô. Giọng nói lạnh băng ấy chỉ chứa độ ấm dành cho riêng Kiều Nam Gia.
“Từ hồi cấp ba.”
“Ồ? Anh còn nhớ rõ đoạn đầu không?”
“Để anh kể cho em.”
Năm đó, lúc anh nhìn thấy tin nhắn của “Nam Gia Có Cá”, tâm trạng anh rất kỳ lạ.
……
[Chào bạn học Bách! Tớ là Kiều Nam Gia lớp 11-3. Chắc cậu không biết tớ nhưng tớ để ý cậu lâu rồi]
[Tớ vẫn luôn coi cậu là tấm gương của mình! Ngày nào thấy cậu tớ cũng thấy tràn đầy động lực!]
[Đây là hoa hướng dương tớ trồng. Nó sắp nở hoa rồi!]
[Cậu có muốn chơi game với tớ không?]
[Mai gặp nhau rồi, tớ căng thẳng thật đó!]
[Bạn học Bách!]
[Bạn học Bách, chào buổi sáng!]
[Bạn học Bách, chúc ngủ ngon!]
……
Ngủ ngon, công chúa nhỏ!
– HOÀN THÀNH TRUYỆN –
Editor có lời muốn nói: Cuối cùng chúng ta cũng phải nói lời tạm biệt với Nam Gia cùng Bách Nhiên rồi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Cún, E. Coli và chị Cá Voi Xanh trong suốt quá trình chuyển ngữ bộ truyện “Nhận sai nam thần, tôi bị nhìn chằm chằm” – Bất Tài Như Phó. Chúc cho tất cả chúng ta sẽ có tình yêu đẹp và ngọt ngào như Bách Nhiên và Kiều Nam Gia nha!
Edit: Minh An
Vài năm sau.
“Hai người kết hôn như vậy ạ?!”
“Đúng rồi.”
Hiếm khi Kiều Nam Gia uống được ngụm trà buổi trưa, cô cảm thấy nhẹ nhàng và thư giãn. Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu làm người ta nóng bừng lên, một tay cô chống cằm, chiếc nhẫn sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Trần Tiểu San cảm thán rồi lắc đầu: “Đàn chị à, câu chuyện của chị có thể viết được thành một cuốn tiểu thuyết luôn đó!”
Kiều Nam Gia hơi buồn cười: “Tiểu thuyết kiểu đó cũng có người đọc hả?”
“Ai biết được chứ?”
Trần Tiểu San hỏi: “Sắp nghỉ đông rồi, chị có dự định gì không?”
“Chị không biết nữa… Chắc là nhà ba người đi trượt tuyết thôi.” Kiều Nam Gia nhìn giờ, “À, Ngư Ngư* sắp tan học rồi. Ngại quá, chị phải đi đây!”
*Minh An: Ngư (鱼) nghĩa là cá, tui nghĩ tên ở nhà của bé con nhà Kiều Nam Gia và Bách Nhiên được lấy cảm hứng từ tên Weibo của Kiều Nam Gia là “Nam Gia Có Cá” (南有嘉鱼 – “Nam Hữu Gia Ngư” theo phiên âm Hán Việt)
Trần Tiểu San làm giảng viên được hai năm rồi, cô nàng trở thành bạn tốt của Kiều Nam Gia. Rõ ràng Kiều Nam Gia lớn hơn cô năm sáu tuổi nhưng trông Kiều Nam Gia còn trẻ hơn cô. Kiều Nam Gia cười tươi như hoa, mắt dịu dàng như nước mùa thu, y như học sinh chưa ra đời vậy. Ai có thể nghĩ được người thỉnh thoảng bị nhận nhầm là học sinh như Kiều Nam Gia lại có con đi tận mẫu giáo rồi cơ chứ?
Còn cô.
Chỉ có cái đầu hói và cái ví ngày càng xẹp cùng vô số đêm sống cô đơn với sự độc thân của mình.
Đột nhiên Trần Tiểu San cảm thấy bi ai.
“……” Đúng là so sánh người với người làm người ta tức chết được thật!
Sau khi Kiều Nam Gia cười tạm biệt Trần Tiểu San thì chỉ còn một mình Tr ần Tiểu San ngồi trong quán cà phê tự học. Cô nàng nhâm nhi ly cà phê đá kiểu Mỹ, không hiểu sao nếm được vị cơm chó. Cô nàng khóc hu hu.
“Em cũng muốn kết hôn!!!”
Hôm nay là đêm Bình An, Bách Nhiên dồn việc làm cho xong thì định nghỉ một thời gian. Trùng hợp đêm nay anh bắt đầu nghỉ phép.
Kiều Nam Gia biết anh đã dồn hết công việc của mấy tháng để dành ra kỳ nghỉ đông và nghỉ hè ở bên cô.
Tuy rằng ngoài miệng anh chẳng nói bất kỳ câu gì, mấy năm nay anh vẫn cứ như thế.
Năm nào nghỉ đông và nghỉ hè anh cũng làm vậy.
Đằng sau sự im lặng và lạnh nhạt của anh là cả một vùng dịu dàng.
Chỉ là anh sợ cô ở nhà một mình cảm thấy cô đơn.
Trường đại học cách mầm non tầm mấy trăm mét. Kiều Nam Gia thu dọn vội vàng rồi tới cổng trường sớm. Quả nhiên cô thấy bạn nhỏ Bách Dư buộc tóc hai bên đang ngó xung quanh.
“Mẹ ơi!”
Cô bé mở to mắt rồi chạy chậm qua. Kiều Nam Gia nắm lấy tay cô bé rồi nói lời chào với cô giáo.
Bách Dư là cô bé được yêu quý nhất mầm non, cũng là cô bé được các bạn nữ khác hâm mộ nhất!
Có bím tóc đẹp, có ba mẹ đẹp, hiểu chuyện, thông minh, giáo viên nào cũng hay khen cô bé.
Ở nhà trẻ, cô bé được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Kiều Nam Gia nắm tay cô bé rồi cười nói: “Hôm nay mình cùng đi ăn ngon nhé!”
Bách Dư bấm tay nhẩm tính: “Ba về rồi ạ?”
“Con giỏi quá ~”
Hai người tới chỗ ăn tước, vì Bách Nhiên có một số việc đột xuất nên anh bị vướng việc một lúc. Kiều Nam Gia ngồi cùng với con gái nhưng hai người chẳng buồn chán chút nào. Cô vừa trêu con gái mình vừa hỏi chuyện ở trường mầm non.
Bách Dư rất yêu mẹ mình, cứ ôm lấy cánh tay Kiều Nam Gia, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cô bé đều kể hết cho mẹ mình nghe.
“Mẹ ơi, các bạn lớp con thích mẹ lắm á!”
“Hả?” Kiều Nam Gia hơi bất ngờ, “Nhưng mẹ có quen các bạn ý đâu?”
Bách Dư lắc đầu: “Các bạn ấy ngưỡng mộ con có một người mẹ ăn cơm không chơi điện thoại. Con bảo mẹ thường xuyên làm bạn với con, nói chuyện cùng con, còn chơi game cùng con nữa, bạn nào cũng ngạc nhiên.”
“Đây có phải chuyện gì đặc biệt đâu?”
Kiều Nam Gia xoa đầu Bách Dư, cô không khỏi phì cười.
“Chơi điện thoại nhiều không thích đâu, mẹ thích Ngư Ngư của mẹ nhất!”
Bách Dư thở dài như bà cụ non.
“Ba cũng nói với mẹ như thế!”
*Minh An: Tui nghĩ đoạn này ông Nhiên ông đang gọi Nam Gia là “Ngư Ngư” như trong tên Nam Gia Có Cá (“Nam Hữu Gia Ngư”) tui có đề cập ở trên (tình thú của hai vợ chồng ấy)
Mặt Kiều Nam Gia đỏ bừng.
“Trẻ con không được nói linh tinh!”
Đang nói, người phục vụ đi qua. Trong ngực người đó cầm một bó hoa tươi. Đối phương cầm tấm thiệp, cười nói: “Đây là hoa tươi anh Bách đã chuẩn bị trước. Anh ấy gửi lời: Tặng cho công chúa nhỏ mãi mãi của tôi!”
Sau khi người phục vụ nói xong thì người ấy tự nhiên đưa hoa cho Bách Dư.
Cô bé buộc tóc hai bím, mặt vô cảm. Biểu cảm và gương mặt này của cô bé trông rất giống một người oai hùng trong thương trường.
Cô bé nói một cách đầy ẩn ý: “Cái này không phải của cháu.”
Người phục vụ: “??”
Kiều Nam Gia đỏ bừng mặt. Cô ho khan hai tiếng rồi nhận lấy hoa: “Của chúng tôi.”
Trong nhà này Bách Nhiên chỉ gọi một người là “công chúa nhỏ”.
Đó là Kiều Nam Gia.
Như vậy là do lúc trước, sinh em bé xong Kiều Nam Gia yếu ớt nhưng không quên chọc anh: “Có phải em sắp già rồi không? Từ nay về sau anh có công chúa nhỏ rồi!”
Bách Nhiên cúi xuống hôn trán cô, giọng anh lành lạnh: “Chỉ có mình em.”
Con gái là áo bông nhỏ, là bé đáng yêu, là sao trên trời, là hoa hồng có một không hai trên hành tinh này.
Nhưng chỉ có một công chúa nhỏ.
Tuy rằng kết hôn nhiều năm, nói nghe hơi sến súa nhưng sau khi Kiều Nam Gia nghe anh nói xong, cô không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Kết hôn được mấy năm, tình cảm Bách Nhiên dành cho cô không chỉ không nhạt nhòa theo thời gian mà nó càng trở nên sâu sắc hơn.
Ba Kiều mẹ Kiều tận mắt thấy con gái mình ngày càng giống đứa trẻ hơn, ngày càng trẻ ra, ngày càng xinh hơn thì biết Bách Nhiên đối xử với cô vô cùng tốt.
Không phải có tiền là mua được sự hạnh phúc từ trong ra ngoài ấy.
Kiều Nam Gia ôm hoa cười ngây ngốc. Đóa hoa hồng đặt cạnh gương mặt đỏ bừng của cô làm hoa như nhạt bớt đi.
Có giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
“Anh xin lỗi, anh tới muộn rồi.”
Đột nhiên Kiều Nam Gia ngẩng đầu lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Ngọn đèn dịu dàng phủ xuống như đôi mắt đang rũ xuống của Bách Nhiên.
“Anh tắc đường nên đến muộn. Gọi món thôi.”
“Không sao đâu.”
Kiều Nam Gia nhẹ nhàng nói: “Bọn em chờ có một xíu thôi.”
“Ừ, vậy thì tốt.”
Bạn nhỏ Bách Dư ngồi trước bàn càng cảm nhận sâu sắc hơn rằng mình chỉ là một cái bóng đèn sáng bừng.
“……”
Ăn tối xong, Bách Nhiên lái xe về nhà. Hai mẹ con Kiều Nam Gia ngồi ở ghế sau.
Dù sao Bách Dư cũng là một bạn nhỏ, chưa về đến nhà cô bé đã ngủ rồi. Kiều Nam Gia ôm cô bé vào trong ngực mình. Bách Nhiên nhìn qua kính chiếu hậu, không nói lời nào mà chỉnh điều hòa ấm lên.
Trong xe yên tĩnh không có tiếng động gì.
Sau khi đỗ xong xe ở gara, Bách Nhiên bảo Kiều Nam Gia đừng động đậy rồi anh nhẹ nhàng bế Bách Dư vào trong lòng.
Kiều Nam Gia đi sau nói nhỏ: “Anh đi làm cả ngày rồi, để em bế con cho.”
Bách Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, nói lời ẩn ý: “Em nghi ngờ thể lực của anh à?”
Kiều Nam Gia đỏ bừng mặt: “Em không!”
Bách Nhiên đặt con lên giường rồi chỉnh chăn cho cô bé. Bạn nhỏ Bách Dư ngủ ngon lành.
Bách Nhiên nhìn con gái mình, khuôn mặt cô bé như đúc cùng một khuôn với anh nhưng lại có nét giống Kiều Nam Gia.
Anh lấy một hộp quà từ trong túi ra rồi nhét vào đôi tất cầu vồng mới. Đây là búp bê Elsa trước đó Bách Dư thích nhưng chưa dám đòi mua.
Bách Nhiên đặt đầu giường cô bé.
Chờ khi nào Bách Dư dậy thì cô bé mở mắt ra là thấy.
Kiều Nam Gia nhìn động tác của anh. Cô tựa người vào cửa rồi cười.
Người nào đó ngoài miệng cứ bảo phải quản chặt con nhưng thực tế lại mềm lòng hơn bất kỳ người nào khác.
Đóng cửa lại, hai người về phòng ngủ.
Kiều Nam Gia ôm lấy eo Bách Nhiên. Cô như làm nũng, hỏi anh: “Sao anh ngày càng biết chiều người hơn vậy? Mai chắc Ngư Ngư sướng đến điên mất!”
Bách Nhiên nắm lấy tay Kiều Nam Gia.
“Em dạy.”
“Em dạy anh lúc nào?”
Bách Nhiên ôm cô vào trong lòng rồi hôn lên môi cô. Giọng nói lạnh băng ấy chỉ chứa độ ấm dành cho riêng Kiều Nam Gia.
“Từ hồi cấp ba.”
“Ồ? Anh còn nhớ rõ đoạn đầu không?”
“Để anh kể cho em.”
Năm đó, lúc anh nhìn thấy tin nhắn của “Nam Gia Có Cá”, tâm trạng anh rất kỳ lạ.
……
[Chào bạn học Bách! Tớ là Kiều Nam Gia lớp 11-3. Chắc cậu không biết tớ nhưng tớ để ý cậu lâu rồi]
[Tớ vẫn luôn coi cậu là tấm gương của mình! Ngày nào thấy cậu tớ cũng thấy tràn đầy động lực!]
[Đây là hoa hướng dương tớ trồng. Nó sắp nở hoa rồi!]
[Cậu có muốn chơi game với tớ không?]
[Mai gặp nhau rồi, tớ căng thẳng thật đó!]
[Bạn học Bách!]
[Bạn học Bách, chào buổi sáng!]
[Bạn học Bách, chúc ngủ ngon!]
……
Ngủ ngon, công chúa nhỏ!
– HOÀN THÀNH TRUYỆN –
Editor có lời muốn nói: Cuối cùng chúng ta cũng phải nói lời tạm biệt với Nam Gia cùng Bách Nhiên rồi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Cún, E. Coli và chị Cá Voi Xanh trong suốt quá trình chuyển ngữ bộ truyện “Nhận sai nam thần, tôi bị nhìn chằm chằm” – Bất Tài Như Phó. Chúc cho tất cả chúng ta sẽ có tình yêu đẹp và ngọt ngào như Bách Nhiên và Kiều Nam Gia nha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook