Nhận nhầm nam chính phản diện thành nữ chính
-
Chương 56:
Tô Lăng khe khẽ thở dài một hơi, có chút tiếc nuối nhưng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Nàng đã đi rồi...
Có ánh sáng hơi lóa mắt, có thứ gì đó phát sáng nằm trong bụi cỏ: Thì ra là cây trâm cài kia.
Tô Lăng cúi người nhặt nó lên, nhẹ nhàng lau đi chút bụi bẩn dính trên đó. Trước mắt cậu không khỏi hiện lên cảnh tượng nàng ngẩng mặt, nói muốn tặng đồ cho cậu, thật sự không biết nên tức giận hay buồn cười nữa.
Rõ ràng mới chỉ lúc nãy Tô Lăng đã tức giận đến mức có suy nghĩ muốn bóp chết Trình Tầm nhưng sau một cơn gió lạnh thổi qua, cậu lại không nhịn được mà lo lắng cho nàng.
A, một câu bảo nhận nhầm cậu thành nữ nhân là có thể vứt bỏ được sao? Nàng nghĩ cũng dễ dàng quá rồi.
Trình Tầm không biết mình làm thế nào về được đến nhà.
Thím Giang đứng trong sân chuẩn bị ngải thảo cho tết Đoan Ngọ, khi nhìn thấy nàng thì mỉm cười, cao giọng nói: "U U về rồi sao?"
"Hả?" Đầu óc Trình Tầm có chút hỗn loạn, loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, cố gắng nhìn về phía phát ra giọng nói kia, trên khuôn mặt đen nhẻm không có chút biểu cảm nào, "Thím Giang..."
"Ta đã chuẩn bị dây ngũ sắc cho cháu, sáng mai chỉ cần thắt lên cổ tay thì có thể tránh họa trừ tà, nhớ đừng cho người khác thấy nhé." Thím Giang cười nói.
"A." Trình Tầm tùy tiện gật đầu một cái, "Vâng, cháu biết rồi thím Giang."
Sau khi về phòng, Trình Tầm mới muộn màng nhận ra lồng ngực vô cùng đau nhức. Đúng rồi, ngày mai là tết Đoan Ngọ, hôm nay ngày mùng bốn tháng năm chính là sinh nhật Tô Lăng. Vốn dĩ nàng muốn đến rừng bia để tặng quà sinh nhật cho cậu ấy nhưng lại xảy ra chuyện ở đó.
Tô Lăng không phải nữ tử mà là nam tử. Cậu ấy còn hỏi nàng có thích cậu hay không, hỏi nàng có muốn gả cho cậu hay không…
Trình Tầm nhắm mắt hồi tưởng lại từng chút một về những chuyện trước đây của hai người. Gặp gỡ thuở ban đầu nơi học đường, giúp đỡ ở giáo trường, tránh mưa trong căn phòng nhỏ, cậu ấy dạy nàng bắn cung, hai người cùng nhau rớt xuống hố bẫy thú, cậu ấy còn cõng nàng suốt đường về thư viện...
Nàng cảm thấy bản thân thật là ngốc, sao có thể tin được hệ thống chứ. Rõ ràng cái hệ thống kia chẳng có chút tin cậy nào, suốt ba năm trời mới xuất hiện, kỹ năng "Đọc nhanh như gió" cũng là một trò bịp. Lúc đó sao nàng có thể mặc định Tô Lăng là nữ tử chứ!
Hết lần này tới lần khác, trong một năm bọn họ quen thân với nhau lại chưa từng thảo luận về vấn đề giới tính.
Trình Tầm ôm đầu, thở dốc nặng nhọc thành từng hơi, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể giúp nàng giải tỏa bớt cảm giác ngột ngạt đè nén nơi đáy lòng. Vừa nhớ lại bóng lưng Tô Lăng lúc bỏ đi, lòng nàng giống như bị ai đó túm lấy, hung hăng giày xéo lên, đau đớn vô cùng.
Nàng lấy "Hộp nữ trang" của mình ra, ánh mắt rơi xuống “mảnh trăng tròn” mà Tô Lăng tặng mình, chiếc trâm ngọc rồi cả con thỏ cậu tự thắt bằng cỏ đuôi chó, nhìn đến đây, nước mắt Trình Tầm không nhịn được nữa mà rào rào rớt xuống.
Thật là, rõ ràng người bị nhận lầm giới tính là Tô Lăng nhưng sao tim nàng lại đau đớn đến thế.
Trình Tầm đóng hộp nữ trang lại, thầm nghĩ đợi đến khi Tô Lăng hết giận, nàng sẽ nói lời xin lỗi với cậu thêm lần nữa, cũng sẽ mang trả lại hết mấy thứ như trâm ngọc, ngọc bội. Không phải nàng cố ý lừa gạt hay có ý định sỉ nhục cậu, nàng chỉ là quá mức tin tưởng... Không đúng, nàng không thể nói về hệ thống, không thể, dù sao cũng sẽ không ai tin tưởng nàng.
Nếu Tô Lăng có thể tha thứ cho nàng tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu cậu không chịu tha thứ thì….
Còn về chuyện cậu ấy nói muốn nàng gả cho mình…
Trình Tầm vẫn một mực xem Tô Lăng như một tiểu tỷ tỷ có chủ kiến, tuy vẻ ngoài cậu có phần trung tính khiến nàng thỉnh thoảng sẽ thất thần nhưng mà gả cho cậu sao? Trình Tầm lắc lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.
Không biết có phải do khóc quá nhiều hay không mà đến chiều, Trình Tầm cảm thấy hơi đau đầu nghẹt mũi, trong đầu cũng là một mảnh mơ mơ hồ hồ. Vốn đã không có tâm trạng ăn cơm tối, tình trạng này càng khiến Trình Tầm ăn không vào. Nàng nghĩ chỉ cần ngủ một giấc thì sáng mai sẽ hết bèn vội vàng rửa mặt chải đầu, lên giường ngủ sớm.
Lôi thị lo cho nữ nhi nên tự mình đến phòng nàng xem xét.
Đến khi bà tới thì thấy hai mắt nữ nhi sưng to như hạch đào, hai gò má đỏ rực. Bà thầm than hỏng rồi, lấy tay sờ thử vào trán nữ nhi, chỉ cảm thấy trán nàng nóng đến dọa người.
Lôi thị cả kinh, nói: "U U, con phát sốt rồi, để ta đi mời đại phu."
Thư viện Sùng Đức cách kinh thành một quãng đường, lại không gần với mấy nơi đông người mà gần đây cũng không có y quán nào cả. Đại phu duy nhất có thể mời chính là Lận phu tử trong thư viện, thường ngày nếu có học trò nào bị đau đầu mệt mỏi cũng đến mời Lận phu tử khám hộ.
Bây giờ Trình Khải lập tức mời Lận phu tử đến nhà hốt thuốc chữa bệnh.
Thím Giang nhanh chóng sắc thuốc, Lôi thị đích thân cho nữ nhi uống thuốc xong nhưng vẫn còn lo lắng nên trực tiếp ngồi canh bên cạnh giường, dùng khăn lạnh đắp lên trán nàng.
Lư thị chủ động muốn giúp bà canh chừng lại bị bà từ chối: "Để ta ở đây là được rồi, mấy người trẻ tuổi các con sớm quay về nghỉ ngơi đi."
Lôi thị cảm thấy sốt nóng như vậy hẳn không phải bệnh nhẹ, để người khác chăm sóc, bà không yên tâm.
Trình Tầm mơ mơ màng màng, bản thân cũng biết mình đang sốt, nên uống thuốc là uống ngay, vô cùng phối hợp. Sau khi uống xong, nàng càng cảm thấy đầu óc càng hỗn loạn mơ hồ hơn nữa. Thời tiết tháng năm cũng không tính là quá lạnh nhưng nàng vùi mình trong chăn lúc nóng lúc lạnh, cả người đổ mồ hôi, lúc ngủ say lúc lại tỉnh táo.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, từng cảnh từng cảnh như đèn lồng kéo quân thi nhau xẹt qua trong tâm trí.
Nàng nhìn thấy Tô Lăng mặc một bộ váy đỏ thẫm, trên tóc cài một cây trâm hai sợi sáng chói rực rỡ. Hình ảnh đột nhiên thay đổi, Tô Lăng đã thay y phục khác, là bộ trường sam màu thiên thanh mà học trò trong thư viện vẫn thường mặc.
Lúc đầu hai người họ cùng nhau đứng dưới tàng cây hạnh, không biết vì sao sau đó lại chuyển thành đứng trong rừng bia.
Xung quanh Trình Tầm là những tấm bia đá trong, mà nàng lại bị nhốt giữa những tấm bia đó, không cách nào động đậy.
Mặt Tô Lăng không có biểu cảm nhưng ánh mắt thì vô cùng tàn ác nham hiểm, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Trình Tầm chưa bao giờ được chứng kiến ánh mắt ấy từ Tô Lăng nên nỗi sợ hãi cứ thế mà bao phủ toàn thân nàng...
Sương mù dâng lên ngày một đậm hơn, xung quanh mấy tấm bia đá dường như không nhìn thấy được gì, chỉ còn lại ánh mắt lạnh như băng của Tô Lăng.
"U U, U U..." Không biết giọng mẫu thân nàng từ đâu truyền đến, vừa vội vàng vừa lo lắng.
Dáng vẻ Trình Tầm kinh hãi không thôi: "Mẫu thân, mẫu thân!”
...
Lôi thị nắm lấy tay Trình Tầm , thấy nữ nhi vừa mở mắt ra, nước mắt bà đã không cầm được mà trực tiếp tuôn trào: "U U, con cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Rõ ràng người đã không còn nóng lên nữa nhưng sao thân thể lại cứ run rẩy như vậy?
Trình Tầm lấy lại tinh thần, nhìn thấy khuôn mặt đậm nét lo lắng của mẫu thân thì giật giật khóe miệng, cố làm ra vẻ tươi cười: "Mẫu thân, con không sao đâu, con khỏe hơn rồi, chỉ có điều cả người toàn mồ hôi, dính dính nhớp nháp."
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Hai tay Lôi thị chắp lại thành hình chữ thập, miệng thầm niệm một tiếng A di đà phật. Bà đặt cánh tay vẫn đang để bên ngoài của nữ nhi vào trong chăn, nói: "Lát nữa trời sáng, ta sẽ bảo nhị ca mời Lận phu tử qua đây xem lại cho con một chút."
“Mẫu thân trông con cả một đêm sao?" Trình Tầm thấy rõ quầng thâm dưới mắt mẫu thân, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhẹ giọng nói, "Con không sao, người về nghỉ ngơi đi, con thật sự không có chuyện gì nữa đâu."
Mấy cơn sốt thế này trông có vẻ nghiêm trọng nhưng một khi giảm được sốt hẳn sẽ không còn nguy hiểm nữa đâu?
Lôi thị lại thử sờ trán nữ nhi một lần nữa, không nhịn được mà thở phào một hơi: "Đúng là không còn sốt, để thỉnh Lận phu tử kê cho mấy thang thuốc, con uống xong thì nghỉ ngơi thật tốt. Hôm nay cũng đừng đến học đường nữa, dù sao hôm nay con cũng không phải đi học."
Theo quy định của thư viện Sùng Đức, vào tết Đoan Ngọ sẽ tổ chức thi đấu thuyền rồng, U U lại không tham gia nên không cần đi cũng không sao.
Trình Tầm khẽ gật đầu, dù sao đây cũng chỉ là việc nhỏ thôi, nàng không muốn để mẫu thân lo lắng.
Sau khi rửa mặt xong, Trình Tầm ăn hết nửa chén cháo thím Giang nấu, lại uống thêm chén thuốc sau đó mới ngủ thật say.
Lôi thị thấy nàng không còn gì đáng lo, thân thể cũng không bị ảnh hưởng gì bèn dặn dò thím Giang một hai câu mới quay về nghỉ ngơi.
Đầu tháng năm, tết Đoan Ngọ mùng năm tháng năm, cuộc đua thuyền rồng của thư viện Sùng Đức trên sông Song Tuyền chính thức được cử hành. Cao phu tử đặc biệt tìm một vài nam tử cường tráng biết bơi đến tham dự.
Trong khoảng thời gian ngắn, sông Song Tuyền vô cùng náo nhiệt.
Tô Lăng giống như những học trò khác đứng trong đám người, tuy vậy, ánh mắt cậu lại không tự chủ mà tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, thế nhưng không có thu hoạch nào cả.
Đám đông xung quanh vô cùng náo nhiệt, có người cách cậu rất gần cũng có người cách cậu rất xa.
Dù tất cả bọn họ đều có mặt ở đây nhưng chỉ Trình Tầm là không có mặt.
Trong lòng Tô Lăng chợt nổi lên một suy nghĩ: Nàng đang muốn tránh mặt mình sao?
Ý nghĩ này khiến cậu căng thẳng không thôi. Thì ra nàng nói sẽ tránh xa cậu chẳng phải nói đùa mà thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn với cậu sao? Thậm chí để tránh mặt cậu mà ngay cả chuyện nàng thích nhất là đi học cũng bỏ qua?
Không đúng, có thể vì hôm nay tết Đoan Ngọ thi đấu thuyền rồng sẽ có vài học trò y phục không đàng hoàng. Nàng là nữ tử, có ý tránh đi cũng là chuyện bình thường.
Ngày mai mọi thứ sẽ ổn thôi, Tô Lăng nghĩ thầm.
Tuy vậy, đến ngày hôm sau, Trình Tầm vẫn không hề xuất hiện trong học đường.
Sau khi nàng hạ sốt vốn đã định đi học, chỉ là sáng ngày mùng sáu, sau khi rời giường chưa kịp hóa trang thì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại trắng bệch, vị trí bụng dưới có cảm giác như bị kim đâm.
Lúc đầu Trình Tầm vẫn tưởng mình ăn phải thứ gì đó bị đau bụng, đến khi bụng dưới có một luồng nhiệt bắt đầu chuyển động, nàng chợt nhận ra một chuyện: đây là vì bị người bạn cũ đến thăm.
Đối với thân thể này mà nói, đây là lần đầu tiên trải qua chuyện này. Nàng không khỏi bối rối, đột nhiên nhớ đến hôm qua phát sốt, trong đơn thuốc Lận phu tử kê có không ít loại có dược tính lạnh. Không biết có phải do ảo giác của nàng hay không mà dường như bụng dưới càng đau đớn hơn nhiều, mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy ròng ròng.
Sau khi Lôi thị biết được chuyện này bèn nhanh chóng giúp nữ nhi xử lý mọi chuyện. Sau khi thu dọn ổn thỏa, bà lại cẩn thận nói nhỏ với nữ nhi: "U U, đừng sợ hãi, chuyện này chứng minh con đã trưởng thành..."
Thấy tay chân nữ nhi lạnh như băng, trên người cũng không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, Lôi thị đau lòng không dứt, ngay cả mắt cũng bắt đầu đỏ lên, không ngừng nói: "Đừng sợ, bây giờ con đau như vậy là vì lạnh, cẩn thận điều dưỡng thân thể một chút, sau này chắc chắn sẽ không đau nữa..."
Tình trạng này của U U rõ ràng là không thích hợp để đi học.
Trình Tầm cũng không phản đối, y sam mùa hạ vốn mỏng manh, nàng cũng chưa quen lắm với tình trạng này nên sợ chẳng may làm dơ y phục khiến mọi chuyện bại lộ.
Nếu đã không còn sốt nữa thì cứ ngưng uống thuốc thôi. Đến mùng bảy, dù Trình Tầm đã không còn đau nhưng Lôi thị vẫn lo lắng không yên, vì không muốn mẫu thân lo lắng, trước mắt Trình Tầm chỉ ở nhà đọc sách.
Hai ngày này tiểu muội không đến học đường khiến Trình Khải không khỏi lo lắng.
Hắn hỏi thê tử: "U U vẫn còn phát sốt sao?"
Lư thị lắc đầu: "Đã khỏi rồi."
"Vậy sao muội ấy vẫn không đi học?" Trình Khải cau mày, "Muội ấy không muốn đi học nữa sao?"
—— Tuy hắn không quá đồng ý để tiểu muội đến thư viện đọc sách nhưng nếu nàng đã đi học rồi thì nên nghiêm túc mà học. Vô duyên vô cớ nghỉ như vậy, còn ra thể thống gì?!
Lư thị bật cười: "Nói gì vậy? U U vẫn một lòng muốn đi học, chưa đến tuổi cập kê, sao con bé lại không muốn học nữa chứ?" Nàng hạ nhỏ giọng, nói thêm một câu: "Là chút bệnh vặt của nữ nhi ấy mà, dù có nói với chàng, chàng cũng không hiểu được."
"Bệnh vặt gì..." Trình Khải hơi kinh ngạc nhưng lập tức hiểu rõ.
Hắn vừa xấu hổ vừa chút lúng túng: "Ta biết rồi, vậy để con bé nghỉ ngơi thật tốt trước đi."
Lư thị ngẩn ra, sau đó lại phì cười.
Hai ngày nay Trình Tầm không xuất hiện trên học đường đối với học trò của thư viện Sùng Đức mà nói gần như là một chuyện mới mẻ. Mọi người đều biết Trình Tầm hiếu học, hai ngày không đi học như vậy thực sự hơi kỳ quái.
Vân Úy vỗ nhẹ vai Tô Lăng một cái: "Này, sao Trình Tầm không đến lớp vậy?"
Ánh mắt đối phương nặng nề: "Làm sao ta biết?"
"Gì, nếu huynh không biết thì ai biết? Không phải Trình Tầm luôn đi lại thân thiết với huynh sao?" Vân Úy cho rằng đây là lẽ dĩ nhiên.
Ánh mắt Tô Lăng có chút buồn bã, dứt khoát đưa tay lên đẩy tay Vân Úy khỏi vai mình: "Ta không biết, huynh hỏi người khác đi!"
Tô Lăng đứng dậy mở cửa sổ ra. Gió mát thổi vào nhưng cậu lại nặng nề thờ ra một hơi.
Vân Úy "à" một tiếng, ánh mắt đảo qua song cửa sổ, thấy Trình phu tử đang đi thẳng về phía học đường thì hai mắt cậu ta sáng lên, nói: "Ta hỏi Trình phu tử vậy!"
Lời còn chưa dứt, Vân Uý đã lao ra khỏi học đường như một làn khói, chạy về phía Trình phu tử.
Tô Lăng đứng cạnh cửa sổ, thấy Vân Úy cười hỏi: "Trình phu tử, sao Trình Tầm không đến lớp vậy ạ? Là do huynh ấy ngã bệnh hay là do trong nhà có chuyện gì?”
Tô Lăng nhìn chằm chằm khuôn mặt Trình phu tử, dù trong lòng đã có suy đoán nhưng cậu vẫn muốn chính tai nghe Trình phu tử nói một câu.
Trong thoáng chốc, cậu vậy mà lại không biết mình hy vọng hay không hy vọng nàng bị bệnh.
Tô Lăng thấy Trình phu tử hơi sửng sốt, trên mặt thoáng chút xấu hổ. Trình phu tử ho nhẹ một tiếng, có chút bối rối: "Cơ thể trò ấy không khỏe, trò nhanh quay về học đi, không phải chuyện của trò."
Trong lòng Tô Lăng thoáng giật mình, chua xót trong ngực nháy mắt liền tràn ra bao trùm lấy toàn bộ cơ thể.
Trình phu tử không nói thật, nàng hoàn toàn không bị bệnh.
Tô Lăng chậm rãi khép hai mắt lại.
Vậy nên, thật sự là do nàng đang tránh cậu sao?
Nhưng mà, cậu thật sự không muốn để nàng được như ý.
Ngày hôm đó, trong buổi dạy pháp lý, Diệp phu tử đang dõng dạc hùng hồn, lúc sắp giảng đến đoạn đặc sắc bỗng có người lên tiếng cắt ngang: "Diệp huynh, quấy rầy một chút."
Diệp phu tử buồn bực, lúc ông giảng bài ghét nhất chính là bị người khác cắt ngang. Tuy nhiên, khi thấy rõ người đang đứng trước cửa học đường sau lưng Trình Khải, vẻ mặt giận dữ lại biến thành kinh ngạc không thôi: "Tô..."
Người mới đến tuổi tầm ba mươi bốn mươi, y phục trang sức quý giá đẹp đẽ, khí chất lỗi lạc. Ông ta nở nụ cười, tiện tay chỉ về vị trí nơi cuối lớp học, nhẹ giọng nói: "Trong nhà có chút việc, ta phải đón một người về."
Tô Lăng đứng lên, trong lòng kinh ngạc. Lần trước Hoài Mẫn Thái tử gặp chuyện không may cũng chỉ phái quản sự tới đón cậu. Rốt cuộc hôm nay là chuyện quan trọng đến mức nào mới có thể khiến ông ta đích thân ra trận?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook