Nhân Ngư [Khải Nguyên]
-
Chương 47
Vô số tia sáng nhỏ bé lơ lửng giữa bầu trời đen kịt, tụ thành hình dáng một người cao lớn. Y không biết người nọ là ai, chỉ mơ hồ cảm thấy bi thương cùng cực ẩn hiện trên chùm sáng đó, phảng phất như thể đã chôn vùi thật nhiều năm.
[Phải giam ngươi lại. . .]
[Ta không muốn ngươi vì ta mà chết. . .Như vậy, không đáng.]
Giật mình thoát khỏi giấc mộng mờ mịt, Vương Nguyên mở to mắt, đây là một căn phòng u ám với bốn bức tường kín mít, không khí ẩm thấp pha chút mùi cũ mốc nhàn nhạt, ngoài cái bàn gỗ và một chiếc tủ lớn đóng chặt thì chẳng còn gì nữa. Ánh sáng duy nhất của căn phòng cũng là nhờ ngọn nến leo lét trên bàn, nến đã cháy được phân nửa, sáp đỏ nâng tia lửa nhảy nhót in lên tường những hình thù kỳ dị.
Nơi y nằm không thể coi là giường, nó chỉ là một phiến đá hộp chữ nhận cứng rắn thô ráp, trên đó trải ba bốn lớp vải mềm, miễn cưỡng cũng làm cho y ấm áp.
Vương Nguyên nắm góc áo, đứng dậy nhìn nhìn căn phòng, nơi này không có cửa, ai đã đưa y vào đây?
Là người cứu y? Vương Nguyên vô thức mím môi, nghĩ tới Thiên Tỉ và Huyền Vũ, cảm thấy khả năng này không cao.
Vương Tuấn Khải thì sao?
Người đầu tiên y nghĩ đến thật ra là hắn, có điều hắn đang ở tế đàn, làm sao. . .
Quả nhiên ngay sau đó, một người từ hư không bước ra, trên tay còn cầm theo một cái chậu sạch sẽ. Người nọ nghiêng thân nhìn Vương Nguyên vẫn còn ngủ, trong mắt đều là nhu tình tràn ngập. Nước từ lòng bàn tay đổ xuống chậu, khói nóng nghi ngút bốc lên. Hắn xé vạt áo, cẩn dực thấm ướt khăn rồi tiến đến giường.
Vương Nguyên hết hồn, người nọ thế nhưng lại lau mặt y? Hô hấp ngưng trọng, khí tức này. . .!!
"Vương Tuấn Khải!!"
Đối với việc người thương khi vừa tỉnh dậy đã gọi tên mình, Vương Tuấn Khải rất là hạnh phúc. Hắn mỉm cười sờ sờ mặt y, ừ, không còn trắng bệch khó coi nữa.
"Chuyện tế đàn. . ."
"Tôi bị lừa." Vương Tuấn Khải xụ mặt tỏ vẻ đáng thương: "Tôi suýt chút biến thành ma."
"Đừng nói nhảm." Vương Nguyên bất lực nhìn hắn: "Như thế nào?"
Vương Tuấn Khải kể lại một lần cho y nghe, đồng thời chỉ trích Thi vương chơi xấu hắn. Thi vương ở đâu đó hắt xì một cái, thê thê thảm thảm thành thật ngồi yên vẽ vòng tròn. Từ sau khi Vương Tuấn Khải lấy lại được thân thể Thi vương, việc đầu tiên là đánh cho Thi vương tâm phục khẩu phục, thiếu chút nữa quỳ xuống đất kêu cha gọi mẹ. Để bảo toàn tính mạng, khụ, bảo toàn phần hồn phách tội nghiệp còn sót lại của mình, từ nay về sau Thi vương cam nguyện làm đàn em ôm chân Vương Tuấn Khải, tuyệt không có nửa lời dối trá.
Thi vương ai oán, nó chính là giai cấp nông dân vô sản không có quyền tự do dân chủ!
"Ngươi. . .vẫn ổn chứ?" Vương Nguyên kiểm tra người hắn, xác định không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, biểu tình căng thẳng trên mặt cũng giãn ra. Vương Tuấn Khải cao hứng đem tay y đặt lên má mình: "Xem, tôi rất tốt, ngược lại là cậu, khiến tôi không vui nổi."
Trên mặt Ngư Vương cao ngạo lãnh đạm xuất hiện vẻ cứng ngắc, bối rối ho khan một tiếng. Vương Nguyên xoay đầu tránh đi ánh mắt nóng rực nào đó đang chĩa thẳng vào người mình, khó khăn nói:
"Cũng không phải ta muốn thế. . ."
Y ném cho hắn ánh mắt "còn không phải tại ngươi sao".
Vương Tuấn Khải sờ mũi, đúng là Vương Nguyên có thể ở lại thế giới đó, chỉ là nếu việc này thực sự xảy ra, hắn nhất định sẽ thảm sát cả Phong tộc, thậm chí không tiếc hủy diệt Thất tộc.
Hắn phát hiện sau khi biết mình là Lam Vương, ham muốn gϊếŧ chóc đột nhiên tăng vọt. Không hổ danh là anh em song sinh với Hắc Ám.
"Không nói chuyện này nữa." Vương Nguyên nhìn căn phòng: "Chúng ta đang ở đâu?"
"Chính là cổ mộ. Không đúng, nó căn bản không phải cổ mộ." Vương Tuấn Khải đứng dậy, nắm tay y, trực tiếp thuấn di một cái. Trong chớp mắt, hai người đứng trong giữa một đại sảnh cực lớn. Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn trần nhà cao, tường bốn bề và cả mặt đất dưới chân đều được lót lớp ngọc bích trắng muốt, chỉ cần một ngọn nến nhỏ là có thể soi sáng toàn bộ ngóc ngách đại sảnh. Trong này có bốn cột ngọc chống đỡ trần sảnh, to gấp năm lần Vương Nguyên, hoa văn trên cột ngọc khiến y ngạc nhiên một chút.
Tứ thần thú uy phong đường đường đỉnh đỉnh đại danh.
Trên sảnh bày trí rất giống đại điện trong hoàng cung cổ đại thời xưa, hai bên là màn trướng hoàn toàn làm bằng bảo thạch lấp lánh, tọa ỷ chính giữa, lót một lớp da thú bắt mắt, trải qua nhiều năm cũng không bám chút bụi.
Trên trần sảnh treo một viên minh châu chói lóa, công dụng tương đương bóng đèn 60W. Vương Nguyên nhíu mày, đây rốt cuộc là nơi nào? Y chưa từng thấy qua.
Vương Tuấn Khải cũng là lúc đi tìm chậu nước cho Vương Nguyên mà vô ý thuấn di vào đây, bây giờ có dịp ngắm kỹ chút, cảm thấy nơi này đúng là không tồi. Hắn sờ cằm tính toán, tốt, chuyện đó hẳn là nên làm ở đây mới hợp lẽ.
Vương Nguyên nhìn nhìn, xoay người: "Xem đủ rồi thì nên rời khỏi đây thôi." Ngoài kia còn có nhiều việc đang chờ.
Vương Tuấn Khải không đáp. Y có thể nghĩ tới hiển nhiên hắn cũng biết, việc cần làm bây giờ là tìm đủ bảy người sở hữu bảy nguyên tố, hình thành Thất linh trận, tìm Hắc Ám đánh một trận sống mái, sau đó trở về quy ẩn giang hồ, thiên hạ thái bình.
Nói thì dễ lắm.
Nếu như lịch sử trước kia lặp lại lần nữa, thì tính làm sao?
Hắc Ám không chết, Lam Vương đầu nhập luân hồi.
Nhưng không làm thế, Hắc Ám một khi thoát ra được, thế giới này sẽ bước vào kỷ diệt vong, trở thành vùng đất chết. Vương Tuấn Khải không phải thánh nhân mà biết thương xót nhân loại, khoan dung độ lượng dám hy sinh làm chúa cứu thế. Hắn cũng ích kỷ, cũng tham lam, cũng chỉ muốn an phận sống một đời bình an. Nhưng hắn có thể làm gì? Người hắn yêu đang ở đây, khi thế giới kết thúc, y cũng sẽ chết.
Vương Tuấn Khải thở hắt, tuy hắn không có ký ức Lam Vương, nhưng hắn hiểu được tại sao Lam Vương lại giam giữ Vương Nguyên. "Hắn" của trước kia cũng giống như bây giờ, không thể chịu được chuyện mất đi người mình yêu thương nhất.
Vương Tuấn Khải tàn nhẫn ở chỗ, hắn thà chính mình chết đi để y đau đớn. Để hắn sống mà không có y, hắn không biết mình sẽ làm cái gì nữa.
Có lẽ hắn cũng giống như Hắc Ám, hắc hóa toàn bộ thế giới, nắm trong lòng bàn tay, bóp chết.
Nói hắn độc ác cũng được, cực đoan cũng được, nhưng hắn thực sự chịu không nổi.
"Vương Tuấn Khải?"
Vương Tuấn Khải ngây ra, vươn tay vuốt lọn tóc vén ra sau tai Vương Nguyên, lặng lẽ hôn mê trán y.
"Có thể đáp ứng tôi một chuyện được không?"
Vương Nguyên không hiểu gì nhìn hắn.
Vương Tuấn Khải ôm mặt y, nhìn sâu vào đôi mắt lục sắc chỉ phản chiếu hình ảnh chính mình, khẽ khàng nói: "Trở thành người nhà của anh nha, Nguyên?"
". . ."
Vương Nguyên bị câu này làm cho ngơ ngác. Hồi lâu sau mới bình tĩnh trả lời: "Ta đáp ứng."
Y không biết hắn muốn làm gì, có điều, chỉ cần là Vương Tuấn Khải thích, y sẽ đồng ý.
Có thể ngươi nói cả hai đều mù quáng, nhưng bọn họ nguyện ý mù quáng. Mỗi người đều có bí mật riêng, bọn họ tin tưởng, chỉ cần đối phương muốn nói sẽ nói, không cần ép buộc.
Người sống trên đời, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu như thích một người mà ngay cả thổ lộ cũng không dám nói, vậy cả đời này cũng đừng mong có được ý trung nhân.
Vương Nguyên trợn mắt nhìn Vương Tuấn Khải lôi từ đâu ra một rương đồ cưới to đùng, nhất thời không biết nên nói gì.
"Đều là anh tìm được trong kho trữ vật của đại sảnh. Nơi này có lẽ là một cung điện của hoàng gia, vì một lý do nào đó mà bị chôn vùi trong không gian, trôi nổi bấp bênh, trở thành cửa khẩu thời không." Hắn mở rương, bên trên lớp vàng bạc châu báu là hai bộ hỷ phục đỏ thẫm, một nam một nữ, Vương Tuấn Khải cầm đao tùy ý biến hóa một chút, trở thành phu phu y phục.
Vương Nguyên: ". . ." Quen hắn lâu như vậy bây giờ mới biết thực ra hắn rất giỏi nữ công gia chánh nha. . .
Y nhìn hỷ phục xinh đẹp một thêu rồng một thêu phượng, ửng hồng hai má, cư nhiên có ngày y thành thân, còn là thành thân cùng một người con trai. Chuyện này trước kia y tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, thế mà hôm nay lại rành rành trước mắt, khiến Vương Nguyên nửa mừng nửa sợ. Bàn tay trắng nõn vuốt ve từng đường chỉ tỉ mỉ trên hỷ phục, khóe môi bất giác cong lên.
"Về sau đừng cười nhiều quá." Miễn cho một số người nổi tà tâm. Vương Tuấn Khải bá đạo đưa ra điều lệnh duy nhất, nghiêm mặt nói: "Chỉ cho phép cười với anh."
". . .Hảo." Thật là ( = = ) Y cũng đâu có thích cười.
Vương Tuấn Khải mặc hỷ phục cho Vương Nguyên, một lớp hai lớp lại ba lớp, tầng tầng quần áo đỏ khoác lên mỹ nhân kinh diễm tuyệt trần, màu đỏ làm nổi bật lên màu da trắng nõn mềm mại, lại dùng sợi vải đỏ cột lên mái tóc bạch kim óng ánh, sửa sang đôi chỗ, Vương Tuấn Khải cảm thấy vợ của hắn quá là xinh đẹp, không thể dùng bút nào để miêu tả nữa.
Vương Nguyên của hắn, chính là tân nương đẹp nhất thế gian.
Hắn thực ra muốn cho y một lễ cưới hoành tráng theo kiểu phương Tây, không cần giáo đường không cần người chứng giám, hắn và y sẽ mặc lễ phục trắng muốt thánh khiết giống nhau như đúc, cùng đeo một cặp nhẫn ở ngón áp út, cùng uống cạn một ly Champagne. Nhìn hỷ phục đỏ trên người chính mình, Vương Tuấn Khải mỉm cười, như thế này cũng không sao.
Chỉ cần người kết hôn cùng hắn là y, hết thảy đều không còn quan trọng.
Trong đại sảnh vắng lặng, hai nam tử mặc quần áo cổ trang màu đỏ chói, một tuấn mỹ ôn hòa, một thanh tú cao lãnh, tay lồng tay, mười ngón đan vào nhau không chừa một khe hở. Vương Tuấn Khải ngắm nhìn Vương Nguyên, thỏa mãn thở dài, nâng cằm y hôn xuống.
"Vương Tuấn Khải lấy Vương Nguyên, nguyện dùng cả cuộc đời yêu Vương Nguyên, nguyện dùng cả linh hồn quý trọng Vương Nguyên, nguyện vì Vương Nguyên-. . ."
"Đừng nói." Vương Nguyên chặn hắn, lắc đầu: "Ta không muốn nghe lời hứa hẹn."
Hắn mỉm cười: "Được."
Không có rượu cũng không có chúc phúc, trực tiếp đốt cháy giai đoạn.
"Chúng ta động phòng."
Nhìn Vương Tuấn Khải hùng hùng hổ hổ sáp lại gần, Vương Nguyên bất đắc dĩ đẩy hắn ra.
"Ta vẫn chưa nói sẽ đồng ý gả cho ngươi."
"Em muốn anh gả cho em?"
Gật đầu.
"Không thành vấn đề!!" Đường nào cũng về La Mã thôi mà ( ̄∇ ̄) /: "Chúng ta động phòng!!"
"Ngươi gấp cái gì." Vương Nguyên dở khóc dở cười: "Ta vẫn chưa nói gì hết mà."
Vương Tuấn Khải chớp chớp mắt nhìn y. Vương Nguyên tiến đến gần sát tai hắn, cắn môi hồi lâu: "Ta. . .Ta yêu ngươi."
;
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook