Vương Tuấn Khải lé mắt nhìn bàn cơm bị quét sạch trong chốc lát, trợn mắt há miệng ngó hạt cơm cuối cùng dính trên mép Vương Nguyên, theo bản năng liếm liếm khóe môi.

Vương Nguyên chập tối đã trở lại, vẻ mặt thản nhiên phán một câu kết thúc rồi, sau đó ồn ào đòi ăn, ngay cả lương thực dự trữ trong hành lí cũng bị đem ra xử đẹp. Vương Tuấn Khải mặc dù biết người này là cái thùng cơm di động không hơn không kém, nhưng chứng kiến cảnh này cũng chưa thấy quen. Lại nhịn không được vươn tay bóp bóp má Vương Nguyên, tự hứa với lòng là trong tương lai tuyệt đối không để y chịu đói.

Vương Nguyên kỳ quái nhìn hắn một cái, hất tay ra. Hành vi trên tàu của hắn khiến y có chút phiền muộn, còn chưa suy nghĩ xong đâu đã thấy hắn ta càng ngày càng thích động tay động chân với mình, trong mắt còn toát ra vẻ bi thu khó hiểu. Y ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra được đáp án, quyết định bỏ qua.


"Ưʍ. . .bên trái, đúng rồi, là chỗ đó. . ."

". . ."

"Mạnh một chút, a, chính xác. . .lại dùng lực. . .a. . ."

"( ̄______ ̄|||||||)"

Vương Tuấn Khải vẻ mặt đen thùi từ trên giường trèo xuống, rót ly nước ngồi đếm kiến.

Vương Nguyên lấy lý do chiến đấu rất mất sức, hơn nữa y giữ hình dạng của đôi chân cũng khá là mệt mỏi, cho nên ra lệnh cho Vương Tuấn Khải mở dịch vụ massage miễn phí, để hắn giúp y căng cơ co dãn. Y nhất định sẽ không nói cho hắn biết, tuần trước y mới xem một bộ phim cấp ba về đề tài đấm bóp giác hơi. . .

Internet quả nhiên là thứ có thể dạy hư nhân phẩm nhanh nhất.

Về phần Vương Tuấn Khải, bạn thử nghĩ coi, rõ ràng người bạn để ý ở trước mặt rêи ɾỉ kiều mị, là nam nhi thì có chịu nổi không?

"Ngươi sao vậy?" Vương Nguyên vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt hưởng thụ, híp mắt bò tới cạnh hắn: "Đang thoải mái sao đột nhiên dừng lại? Mỏi à?"


Người bên ngoài nghe mấy lời này, cộng thêm âm thanh a a ê ê trước đó, tám phần mười sẽ nghĩ lệch hướng. Thừa nhận đi, chính bản thân các người cũng thế còn gì!

"Không phải." Vương Tuấn Khải khóe mắt thấy thân hình mềm oặt của người kia sắp dán dính lên mình, gỡ tay y ra, đem lời của bà chủ nhà trọ nói một lần cho y nghe.

"Quỷ tang?"

"Ừm, nghe nói là nghi lễ trấn áp oán khí của ma quỷ vùng này, tránh để chúng tác quai tác quái."

"Ta không nghĩ thế." Vương Nguyên nhớ lại lúc truy đuổi theo đám khói đen kia gặp được tay chân của Hắc Ám Si Mị, nhếch miệng cười nhạt: "Bọn họ đang cố gắng thức tỉnh thứ đang ngủ yên trong nghĩa địa."

"Đó là cái gì?"

"Ta không biết." Lúc y dò hỏi tên kia, gã đã tự diệt chính mình, y không còn cách nào khác mới phải chạy về: "Ngươi tò mò?"


"Dĩ nhiên là tò mò. . ." Vương Tuấn Khải gật đầu lại lắc đầu: "Nhưng tôi sẽ không tự tìm rắc rối đến bên mình." Hắn ghét phiền phức nha.

Vương Nguyên không nói gì, vươn tay bóp bóp da thịt, aiiii, chính mình làm không có sảng khoái chút nào. Y buồn bực trèo lại giường, trùm chăn lăn vào trong góc ngủ vù vù.

Trăng thanh gió mát, yên ắng tĩnh mịch.

Vương Tuấn Khải mơ màng cảm thấy cái gối ôm đêm nay có chút quá phận, lúc nhúc nhích lúc lại cựa quậy, phá phách không để hắn ngủ yên. Hắn tức giận nhéo gối ôm một cái, tức thì gối ôm liền an tĩnh lại, Vương Tuấn Khải hài lòng vỗ vỗ vài cái lên gối ôm, cảm nhận độ mềm dẻo của nó truyền tới lòng bàn tay, vui vui vẻ vẻ xoa thêm vài cái, trong bóng tối nghe một tiếng "chát".

Hắn ngơ ngác tỉnh hẳn, ôm một bên má còn nhức nhối không ngừng, hốt hoảng nghĩ lẽ nào mình gặp quỷ rồi? Lại nhìn nhìn Vương Nguyên đối diện, chỉ thấy y đang khoanh tay ngồi cạnh mình, vẻ mặt lạnh lẽo âm trầm như ai thiếu nợ y tám đời.
Vương Tuấn Khải nhìn xuống giường, hắn lăn qua đây từ khi nào? Còn có, gối ôm đâu?

Áccc. . . .Hắn hình như cảm thấy mình đã làm một chuyện mà quần chúng vẫn gọi là. . . sàm sỡ dân nam. . .

Gió đêm lạnh quá. . .

"Khụ, tôi. . ."

"Suỵt." Vương Nguyên thình lình che miệng hắn lại, lôi vào trong góc, cơ thể hai người lại dính một cục, da thịt mát lạnh của y khiến hắn không dám nghĩ nhiều, vội dời lực chú ý. Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm cửa sổ, hắn nhớ rõ ràng lúc trước đã đóng rất kỹ, tại sao bây giờ lại mở toang ra rồi?

Theo hướng nhìn của hắn, ngoài cửa sổ gợn lên chút sương khói mờ nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy một đoàn người trăng trắng nối tiếp nhau di chuyển trên đường cái, bao bọc một khối hộp đen sì ở giữa, xung quanh còn tung lên rất nhiều tiền trắng phất phới.
Trời ạ đây là tầng hai đó. . . . ( ̄∇ ̄|||||)

Hắn định thần lại, phát hiện kia là đoàn người đưa tang chân chính, khối đen sì chính là quan tài, mà lúc này, nắp quan tài lại không đóng, cho nên hắn thấy rất rõ thứ đang nằm bên trong.

Kia là một cô gái còn khá trẻ, mắt trợn trừng sợ hãi, trong miệng nhét một miếng vải đen, cả người đều bị gói thành cái bánh chưng. Tuy rằng hình ảnh này giữa đêm khuya rất có tác dụng kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác, nhưng Vương Tuấn Khải dám lấy uy tín linh nhãn ra đảm bảo, cô gái kia còn sống, hơn nữa rất tỉnh táo.

Đoàn người vừa đi vừa tung tiền giấy, hai người phụ nữ trang điểm đậm lộ ra gương mặt trắng toát, đôi môi đỏ tươi liên tục khép mở, cất lên khúc hí văn bằng chất giọng cao vút của con hát, âm thanh réo rắt léo nhéo như tiếng mèo khóc, khiến người ta không tự chủ được bủn rủn cả người.
Đợi đoàn người đi ngang qua, Vương Tuấn Khải vội vàng kéo tay Vương Nguyên ra, hắn sắp thở không nổi rồi!

"Đó là quỷ tang sao?" Hắn nghi hoặc nói: "Không giống lắm."

"Không phải ngươi nói sẽ không chủ động tìm rắc rối sao?" Vương Nguyên nhàn nhạt phóng ra một câu, bình thản nằm xuống ngủ. Trong đầu Vương Tuấn Khải đều là hình ảnh rùng rợn của đoàn quỷ tang kia, hắn ngủ không được, bèn rón rén đóng cửa sổ lại, nằm trên giường trừng mắt nhìn trần nhà.

Một đêm trằn trọc trôi qua, sáng hôm sau, Vương Tuấn Khải vừa lơ mơ sắp ngủ liền nghe thấy tiếng chửi rủa hằn học từ tầng dưới vọng lên. Hắn dụi mắt, nơi này không phải khách sạn, cách âm không tốt, mấy câu cãi vả kịch liệt dưới kia đều lọt vào tai hắn không sót một chữ.

"Bà mở mắt nhìn cho kỹ đi!! Vì bà cho người lạ ở lại đây nên quỷ chủ mới không nhận lễ đấy!!!"
"Hừ, trước giờ Tiền mụ này chưa từng nghe qua đạo lí này! Không phải các nhà trọ trong vùng đều cho khách ở lại ngày quỷ tang đó sao?!! Có chuyện gì xảy ra đâu? Nay bọn họ vừa tới liền đổ tội lên đầu tôi, các người không thấy rất bất công à?"

"Bất công hay không bà tự tìm đến nghĩa địa mà xem đi!!!"

Vương Tuấn Khải buồn bực hé cửa ra nhìn, bà chủ nhà trọ hung dữ chống tay lên hông, trừng trừng nhìn đám người dao găm búa mác chấn trước nhà mình, rất có tư thế muốn xù lông lên đánh nhau với bọn người kia. Mà đối phương cũng không kém là bao, võ trang đầy đủ chuẩn bị san bằng chỗ này luôn.

Có khúc dạo đầu buổi sáng, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên cũng không ra ngoài. Buổi trưa xuống lấy thức ăn, Vương Tuấn Khải liền hỏi chuyện sáng nay, bà chủ nhìn hắn: "Không phải việc của cậu thì đừng xen vào, nơi này hủ tục lạc hậu, nhìn thấy người ngoại thành đến liền không thích, cậu cứ coi như là chưa thấy gì cả, lấy xong tư liệu rồi thì đi đi."
Vì để tránh bị nghi ngờ, lúc trước đến nhà trọ Vương Tuấn Khải có nói hai người là sinh viên năm cuối của Đại học xxx, hiện đang cần tư liệu làm luận án tốt nghiệp. Bà chủ cũng không làm khó lắm, dù sao thì thời buổi bây giờ kinh tế khó khăn, có được khách trọ nào hay người đó, chỉ cần không hồ nháo làm xằng bậy trong này thì bà ta sẽ hết lòng giúp đỡ. Vương Tuấn Khải thừa biết bây giờ làm gì có bữa cơm nào miễn phí, tối hôm qua nhờ hắn không ngủ nên đã phát hiện ra, cứ cách một tiếng đồng hồ là bà chủ nhà trọ này lại mò lên phòng nhìn lén bọn họ, giống như tra xét hành lí để gϊếŧ người cướp của vậy. Bọn họ cũng không phải là thực sự đi tìm tư liệu, nên sớm rời đi thì tốt hơn.

"À cậu trai kia ngủ chưa dậy sao, thanh niên bây giờ thật là. . ." Nói xong còn đầy thâm ý liếc nhìn lên phòng một cái.
Vương Tuấn Khải ho khan, hắn sao có thể nói là suốt từ đêm qua đến sáng nay Vương Nguyên vẫn còn lườm hắn. Hắn thật sự không biết mình lại lăn qua coi y là cái gối ôm mà tùy tiện bóp nắn. . .khụ khụ khụ, chủ đề này không trong sáng, quên đi.

"Cậu ấy sức khỏe không tốt nên ngại gặp người lạ đó mà." Hắn cười cười, cảm giác từ sau khi gặp Vương Nguyên, không chỉ thế giới quan sụp đổ mà cả nhân phẩm của hắn cũng tụt dốc không phanh, điển hình là bắt đầu biết sờ mó, áccc, biết nói dối người khác mà không cắn trúng lưỡi rồi.

Vương Nguyên lười biếng nằm trên giường, hai mắt híp lại chỉ chỉ vào Vương Tuấn Khải: "Người chết."

Vương Tuấn Khải: "( ̄△ ̄) . . ."

"Trên người ngươi có mùi người chết?"

"Không phải chứ?"

"Tuy rằng nhạt nhưng ta có thể nhận ra." Y rất mẫn cảm với vị đạo này.
"Lẽ nào bà chủ quán là người chết? Không giống, bà ta ngoại trừ có chút cổ quái ra thì hoàn toàn bình thường."

"Nếu không phải bà ta thì sao?" Vương Nguyên múc muỗng canh bí đỏ lên, nhăn mặt: "Ưm, quá nhạt, về nhà nấu cho ta ăn."

". . ." Đừng câu giờ vậy được không? Đang nói chuyện gay cấn mà?

Hắn méo mặt, cẩn thận suy nghĩ lại. Mặc dù hắn chỉ gặp bà chủ, nhưng trước đó bà chủ đã đối diện với rất nhiều người: "Ý cậu là trong đám người kia có tang thi?"

Vương Nguyên nhún vai từ chối cho ý kiến. Vương Tuấn Khải sờ sờ cằm, thiết nghĩ phải nhanh chóng tìm xe khách rời khỏi chỗ này rồi, tuy rằng hắn cũng rất muốn nhìn xem tang thi kia như nào.

Hắn đã quên mất bên cạnh mình còn một kẻ có khả năng thuấn di tức thời. Nhưng mà thôi, dù sao thì Vương Nguyên cũng có thứ cần lấy ở chỗ này, nên y cũng chẳng thèm nói ra.
Có điều, hắn tính sai một chỗ, toàn bộ xe khách trong vùng đều không có ở đây, khu vực phía nam phát sinh sự cố xe lửa, người người nhà nhà nhao nhao gọi xe khách di chuyển hết rồi. Lúc hắn hỏi ra, chỉ còn một người có khả năng đưa bọn họ về lại thành phố bằng xe lam, nhưng người này tính tình kỳ quặc, mặt mũi âm trầm, còn rất già, bình thường không ai thích tiếp xúc với ông ta. Vương Tuấn Khải cân nhắc nửa ngày, quyết định đi tìm lão già kia.

Triệu lão tứ là một lão nhân đã quá bảy mươi tuổi, bộ dạng gầy còm xương xóc, hốc mắt trũng sâu lộ vẻ khó gần, nghe nói trước kia ông ta là lính kháng chiến chống Nhật, sau đó bị thương ở chân nên được đưa về đây điều dưỡng. Triệu lão tứ không có con cái, xung quanh không được lòng hàng xóm, suốt ngày chỉ lủi thủi ra vào, thỉnh thoảng làm vài chuyến xe kiếm chút tiền hút thuốc, cuộc sống có thể nói là tẻ nhạt vô cùng. Cho nên khi khách tìm đến lão ta, Triệu lão tứ chỉ khinh khỉnh nhìn người ta, mở miệng khàn khàn hỏi:
"Đi đâu?"

"Vân Nam."

"Thương lượng giá cả."

"Bao nhiêu cũng trả."

Triệu lão tứ hình như chưa bao giờ gặp khách hàng hào phóng như vậy, bén nhíu mày, nhìn chăm chú vào hai cậu thanh niên trước mặt. Bỏ qua người cao hơn nãy giờ không nói gì, cậu trai kế bên vẻ ngoài thanh tú tinh xảo, gương mặt xinh đẹp nhìn qua như tượng điêu khắc, rõ ràng là tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt lại thâm sâu như chứa đựng tinh túy mấy đời người, nhất thời khiến Triệu lão tứ nhìn không thấu. Lão ta suy nghĩ một hồi, chầm chậm nói: "Lẽ nào các người muốn làm thêm gì khác?"

Vương Nguyên nhếch miệng cười nhàn nhạt: "Dẫn bọn ta đến nghĩa địa quỷ tang."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương