Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]
Chương 52: Cho hấp thụ ánh sáng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Bạch nghe bọn họ nói mà có chút tiêu hóa không nổi. Lúc mới vừa xuyên qua tới đây, Diệp Bạch có xem qua nhật kí mà thân thể này viết, từng nhắc tới cha mẹ "của mình", chẳng qua khẳng định không phải là hai người trước mắt, mà là một đôi vợ chồng nhân loại tương đối bình phàm. Đôi vợ chồng kia đối với "cậu" cũng không tồi, chỉ là đã sớm qua đời, nhật kí cũng không có nhắc tới còn có thân thích linh tinh gì nữa, nên những chuyện khác thì cậu không hề biết.

Đôi vợ chồng nhân loại sinh ra một nhân ngư Omega, thật đúng là chuyện không có khả năng. Diệp Bạch nhìn nữ nhân khóc như hoa lê dính hạt mưa, trong lòng cũng không biết nên tin hay không nên tin, chỉ là nữ nhân kia quả thực rất giống với cậu, không thể không khiến người tin tưởng được.

Một nam một nữ tìm tới căn cứ này quả thật là cha mẹ thân thể này của Diệp Bạch không hề sai, cũng đều là nhân ngư, một Alpha và một Omega. Lúc trước khi sinh Diệp Bạch ra, nghe nói là bị bệnh, Omega vốn dĩ đã yếu ớt, lúc này bị bệnh lại càng khó có thể nuôi sống. Tình cảnh của nhân ngư cũng không tốt, ở trong xã hội nhân loại cũng cần phải tiêu tiền, nuôi một đứa nhỏ, số tiền cần chi tiêu rất lớn. Vì thế hai người liền bàn nhau một chút, đưa Diệp Bạch cho một đôi vợ chồng nhân loại, hơn nữa còn từ chỗ nhân loại lấy được không ít tiền, nói trắng ra chính là bán Diệp Bạch đi.

Vốn dĩ đã cách biệt hơn hai mươi năm, ai ngờ Diệp Bạch lại nổi danh, gần đây tần suất xuất hiện trên các phương tiện truyền thông phi thường cao, còn có quan hệ với hào môn thế gia. Cha mẹ ruột rà của cậu trùng hợp lại sống không tốt, nhìn thấy tin tức trên mạng, liền tìm tới đây, muốn nhận lại Diệp Bạch, dù sao thì cha mẹ nuôi của Diệp Bạch cũng đã qua đời rồi, bọn họ có muốn nhận lại Diệp Bạch cũng chẳng ai có thể ngăn trở được.

Nữ nhân khóc lóc kể lể, đưa ảnh chụp Diệp Bạch khi còn nhỏ cho Diệp Bạch xem, nói: "Con tin tưởng mẹ đi, chúng ta không có lừa con đâu, con xem khi con còn nhỏ, thật giống hiện tại bao nhiêu."

Diệp Bạch nhìn ảnh chụp, suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện trước kia tôi nhớ không được, hai người có thể để lại phương thức liên hệ cho tôi, chờ tôi làm rõ ràng, sẽ lại liên hệ với hai người sau."

Omega dễ dàng bị cảm động, tình cảm phong phú, nhưng đôi nam nữ kia vẫn tựa hồ không nghĩ tới Diệp Bạch sẽ bình tĩnh nói chuyện với bọn họ như vậy, tưởng Diệp Bạch không tin bọn họ.

Nam nhân dường như có chút nóng nảy, nói: "Con không tin lời chúng ta sao? Cảm thấy chúng ta là kẻ lừa đảo có phải không? Con phát đạt rồi liền có thể không nhận cha mẹ ruột của mình à? Con có còn lương tâm nữa không vậy?"

Diệp Bạch nói: "Tôi cần làm rõ ràng sự tình, nếu ông muốn làm căng như vậy, tôi cũng không có cách nào."

"Con......" Nam nhân mắc nghẹn, trừng mắt hù dọa cậu.

Vừa vặn Lý Sùng Duyên đã vội vàng đuổi tới đây, nửa có lệ gõ cửa một chút liền đi vào.

Hai người kia nhìn thấy có người tới, liền không nói thêm nữa, giao phương thức liên hệ cho cậu, nữ nhân nước mắt lưng tròng nói: "Vậy, mẹ chờ điện thoại của con." Sau đó liền đi theo nam nhân rời khỏi.

Lý Sùng Duyên nói: "Tình huống như thế nào?"

Diệp Bạch có chút đau đầu, nói tình huống đại khái với anh, nói: "Anh tra cho em chút đi, em cũng không biết có nên tin hay không nữa."

Lý Sùng Duyên nói: "Trở về anh sẽ cho người điều tra. Chúng ta về trước đã."

Diệp Bạch đi theo Lý Sùng Duyên trở về biệt thự, hôm nay Lý Nam Dịch không có việc gì, chạy đến chỗ bọn họ trêu đùa nhóm tiểu bảo bảo chơi, nghe nói vừa rồi có hai người công bố là cha mẹ ruột của Diệp Bạch tìm tới, không khỏi cười, nói: "Thiệt hay giả?"

Diệp Bạch lắc đầu, nói: "Tôi cũng không biết."

Lý Nam Dịch càng thêm vui vẻ, nói: "Vậy thì đừng nhận, dứt khoát một mực chắc chắn bọn họ nhận sai người đi. Dù sao thì qua nhiều năm như vầy rồi, anh mà không phát đạt, chắc bọn họ sẽ chẳng quản anh chết hay sống đâu, làm cha mẹ mà không tận chức tận trách như vậy, còn bán con đi nữa, thật là đủ cực phẩm nha. Em thấy bọn họ chính là tới đòi tiền đó."

Diệp Bạch nghĩ nghĩ, nói: "Nếu là cha mẹ thật, làm như vậy hình như không tốt lắm đâu?"

Diệp Bạch cũng không phải là chủ nhân vốn dĩ của thân thể này, xuyên qua tới đây chiếm thân thể này, cho tới nay Diệp Thất Chỉ vẫn cho rằng cậu vẫn là vị sư đệ trước kia, cho nên đối xử với cậu đặc biệt tốt, khiến Diệp Bạch hoặc nhiều hoặc ít đều có chút áy náy, đổi thành một người xa lạ, ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với người khác như thế chứ. Hiện tại cha mẹ ruột của thân thể tìm tới, mặc kệ đối phương có cực phẩm bao nhiêu đi chăng nữa, cậu cũng không thể đánh chết cũng không thừa nhận được, lại nói tiếp vậy cũng có chút bất kính.

Lý Sùng Duyên ở bên cạnh đã mở miệng, nói: "Đơn giản chính là tới đòi tiền thôi, không nói tới cảm tình gì cả. Bọn họ tốt xấu gì cũng đã sinh ra Diệp Bạch, nếu thật là cha mẹ ruột của Diệp Bạch, vậy cho bọn họ chút tiền để bọn họ dưỡng lão đi. Nếu là kẻ lừa đảo, vậy càng dễ thôi, không cần phải phát sầu vì loại chuyện này."

Lý Nam Dịch nói: "Anh nói nghe nhẹ nhàng quá, nếu bọn họ cầm tiền một lần rồi, lần sau lại công phu sư tử ngoạm thì làm sao bây giờ?"

Lý Sùng Duyên cười, nói: "Người tham lam cũng không đáng sợ, trên thương trường ai mà chẳng phải lòng tham không đáy, đừng có nói như thể trời sắp sụp xuống vậy."

Lý Nam Dịch nói: "A, đúng nhỉ. Dù sao đại ca em ngày nào cũng giao tiếp với người như vậy mà, Diệp Bạch anh đừng quản nữa, dứt khoát tống cho đại ca em xử lý đi."

Lý Sùng Duyên đứng lên, vỗ vỗ đỉnh đầu Diệp Bạch, nói: "Không cần lo lắng đâu, chờ anh tra xong kết quả rồi sẽ nói cho em biết."

Diệp Bạch cũng không phải là lo lắng, chỉ là nghe nói thân thể này bị cha mẹ ruột bán đi, nên cảm thấy thực khiếp sợ, lại cảm thấy rất đáng thương.

Tiểu Đản bò tới đây, củng một củng ở trong lòng ngực Diệp Bạch, tựa hồ là muốn cậu ôm. Diệp Bạch bế bé lên, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của bé, tâm nói bé con nhà mình đáng yêu như vậy, cho dù có là bị bệnh, cũng tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm bán cho người khác đâu.

Lý Sùng Duyên cho người đi tra xét tư liệu về đôi vợ chồng kia, thật đúng là cha mẹ ruột của Diệp Bạch, vào thời điểm Diệp Bạch chưa đến năm tuổi đã bán cậu cho một đôi vợ chồng trung niên. Cặp vợ chồng trung niên không có con cái, liền thu dưỡng Diệp Bạch, đối với Diệp Bạch vẫn rất không tồi. Lúc ấy Diệp Bạch bị bệnh, bọn họ không hề biết, cách non nửa năm mới phát hiện ra, tiêu tiền chữa bệnh cho Diệp Bạch tốn mất không ít, qua hơn hai năm mới xem như trị hết.

Cha mẹ ruột của Diệp Bạch thì lại cầm tiền đi rồi, rời khỏi thành phố này, vừa mới bắt đầu sinh hoạt còn xem như giàu có, chẳng qua bọn họ lăn lộn trong xã hội nhân loại không tốt, không đến hai năm liền hết sạch tiền.

Ngày hôm sau Diệp Bạch đi đoàn phim, đôi vợ chồng kia lại tới căn cứ lần nữa, chẳng qua lần này Lý Sùng Duyên tự mình chiếu đãi, không để cho bọn họ lại vào đoàn phim nữa, mà cho người lái xe đưa hai người họ tới công ty.

Nam nhân lần đầu tiên ngồi chiếc xe xa hoa như vậy, trong lòng cao hứng cực kỳ, cảm thấy bản thân ra chủ ý tới đây tìm Diệp Bạch quả thực là rất chính xác, bọn họ sắp được sống cả đời áo cơm không lo rồi, còn có thể mỗi ngày tiêu một đống tiền nữa.

Nữ nhân có chút lo lắng hãi hùng, nhỏ giọng nói: "Bọn họ đây là muốn đưa chúng ta đi chỗ nào vậy?"

"Bà thì biết cái gì, chỉ biết khóc." Nam nhân quát khẽ bà một câu.

Nữ nhân không dám nói nữa, chỉ có thể cúi đầu ngồi một bên.

Bảo tiêu đưa người tới tận văn phòng Lý Sùng Duyên, nam nhân nhìn mà tầm mắt choáng váng, cảm thấy văn phòng này cũng quá lớn quá tráng lệ rồi, sau khi đi vào liền sờ mó liên tục mấy món trang trí bát bảo ở bên cạnh, nghĩ một hồi nữa rời đi, nhất định phải lấy một món bảo bối đi mới được, khẳng định đều là giá trị liên thành cả.

Lý Sùng Duyên nhìn thấy người được đưa vào, liền đứng lên vòng qua bàn công tác, cũng không ngại bọn họ động chạm tới mấy vật trang trí đó, rất có vẻ độ lượng, nói: "Hai vị mời ngồi, ngày thường Diệp Bạch phải đóng phim, bình thường đều rất bận, cho nên chuyện của em ấy, để tôi thương lượng với hai vị đi."

Nữ nhân không dám ngẩng đầu, cảm thấy khí thế của Lý Sùng Duyên quá mạnh, nhút nhát sợ sệt hỏi: "Cậu thương lượng với chúng tôi thay Diệp Bạch? Cậu và Diệp Bạch có quan hệ gì?"

Lý Sùng Duyên vừa nghe thấy thế liền cười, nam nhân chỉ cảm thấy trên mặt đen thui, lại quát lớn nữ nhân một câu, nói: "Không biết xấu hổ, ngồi qua một bên đi, câm miệng."

Nữ nhân Omega không có chủ kiến, đều là nam nhân nói cô làm cái gì thì bà làm cái đó, cho dù trong lòng không đồng ý, nhưng bị quát lớn hai câu, liền không dám lại phản bác nữa. Lúc ấy bà cũng không hoàn toàn buông bỏ Diệp Bạch, chỉ là không dám nói lời nào, cứ vậy mà trơ mắt nhìn nam nhân bán Diệp Bạch đi. Nhiều năm như vậy, bà vẫn luôn không thể lại sinh con lần nữa, trong lòng thương tâm khóc một tiếng cũng sẽ bị mắng.

Ngay tại mấy ngày trước, nam nhân bỗng nhiên nói với bà, muốn mang bà đi tìm con trai bà. Nữ nhân cao hứng muốn hỏng luôn, nam nhân cho bà một đống lời, bảo bà vừa gặp Diệp Bạch thì nói như vậy. Nữ nhân không dám phản bác, dù sao có thể gặp lại được con trai là bà đã rất vui rồi. Bà không biết rằng, nam nhân muốn tìm tới Diệp Bạch là để đòi tiền, chứ không phải thật sự muốn gặp lại con trai.

Nam nhân nhìn thấy việc Diệp Bạch đính hôn với Lý Sùng Duyên ở trên TV, tự nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra Lý Sùng Duyên, Lý Sùng Duyên ở trong lòng gã quả thực chính là đại biểu cho tiền mặt. Nữ nhân không xem TV, hoàn toàn không biết Lý Sùng Duyên là ai, nghe khẩu khí anh như rất quen thuộc với Diệp Bạch, không khỏi muốn hỏi thêm vài câu.

Nam nhân đôi mắt tỏa sáng, nói: "Cậu chính là Lý Sùng Duyên?"

Lý Sùng Duyên gật gật đầu, nói: "Chính là tôi. Hai vị đột nhiên tìm trở về, làm Diệp Bạch hoảng mình, lúc ấy em ấy còn quá nhỏ, không nhớ rõ chuyện gì, cho nên tôi liền giúp em ấy tra xét đầu đuôi mọi chuyện. Hiện tại đã rõ ràng, bây giờ Diệp Bạch đang sống rất tốt, nếu như có thể, tôi cảm thấy không nên đánh vỡ trạng thái sinh hoạt hiện tại của Diệp Bạch thì tốt hơn, trừ cái đó ra, hai vị nói điều kiện đi."

Nữ nhân nghe anh nhắc tới chuyện trước kia, trong lòng khổ sở muốn chết, ngồi ở một bên mà đôi mắt đỏ lên, chẳng qua vẫn chỉ nhấp môi không nói gì. Đôi mắt kia trộm ngắm Lý Sùng Duyên, Lý Sùng Duyên nói Diệp Bạch sống rất tốt, bà nhẹ nhàng thở ra, Lý Sùng Duyên nói không cần quấy rầy sinh hoạt hiện tại của Diệp Bạch, bà lại có chút khó hiểu.

Tùy tiện nói điều kiện, nam nhân lập tức cao hứng, nghĩ muốn kiếm chác một hồi, chẳng qua vẫn ra vẻ mê mang nói: "Điều kiện gì, sao tôi nghe không hiểu lời cậu vậy."

Lý Sùng Duyên nói: "Tôi đã tra qua, trước khi hai người tới, đã bán phòng ở để trả nợ rồi, có trở về cũng chẳng có chỗ ở nữa, có phải hay không?"

Nữ nhân cả kinh, không thể tin nổi mà nhìn nam nhân, Lý Sùng Duyên mà không nói bà căn bản là không biết đã không còn phòng ở. Bà chỉ biết là nam nhân thường xuyên đi sòng bạc chơi bời, nhiều năm như vậy cuộc sống không quá tốt cũng là bởi vì cái này, chỉ là bà thật không nghĩ tới phòng ở lại đã bị bán đi.

Nam nhân có chút chột dạ, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt, nói: "Chúng tôi tới tìm Diệp Bạch, chỉ là muốn về sau sinh hoạt cùng với nó, phòng ở trước kia xa như vậy, đương nhiên phải bán rồi."

Lý Sùng Duyên gật gật đầu, nói: "Tôi mua cho hai vị một căn nhà, địa phương cũng coi như không tồi. Mặt khác ở đây còn có một tấm chi phiếu, đủ để trả hết nợ nần cùng an an phận phận dưỡng lão sau này. Chỗ này coi như Diệp Bạch đã trả hết nợ, cũng coi như giúp em ấy cảm tạ ơn sinh dục của hai vị." Nói rồi đặt một tấm chi phiếu cùng một bản hợp đồng lên trên bàn.

Nam nhân nhìn chằm chằm tấm chi phiếu mà đôi mắt sáng chói cả lên, cả đời chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy bao giờ. Nữ nhân ngồi ở bên cạnh cũng mắt choáng váng, trừng mắt nhìn tờ giấy hợp đồng hồi lâu, nhanh chóng nói, thanh âm không lớn: "Lý tiên sinh, có phải cậu hiểu lầm rồi không, chúng tôi trở về là để xem Diệp Bạch, chúng tôi không phải trở về để đòi tiền Diệp Bạch."

Bà vừa nói một nửa, nam nhân đã lập tức nóng nảy, thiếu chút nữa là động thủ đánh người, vỗ một cái lên trên bàn, nói: "Bà thì biết cái gì, câm miệng. Diệp Bạch là do chúng ta sinh ra, cho chúng ta chút tiền thì có làm sao? Đó là đương nhiên. Bà không sinh nó, hiện tại nó chẳng là cái rắm gì cả. Mạng của nó đều là của chúng ta. Tôi muốn cái gì nó phải cho cái đó!"

Nữ nhân không thể tin nổi mà nhìn gã, sợ tới mức bật khóc, nói: "Nhưng là, trước đó ông không có nói với tôi như vậy mà. Ông nói với tôi chúng ta là đến xem Diệp Bạch......"

"Bảo bà câm miệng bà không nghe thấy à." Nam nhân lại càng phát hỏa, đứng lên muốn quăng qua một cái tát.

Lý Sùng Duyên duỗi tay chặn lại, nói: "Tiên sinh, mời ngài đến nơi đây là vì nói chuyện của Diệp Bạch, còn việc nhà của hai người, bàn sau cũng không muộn."

Nam nhân vung tay, hầm hừ ngồi xuống. Lý Sùng Duyên lại nói: "Nếu cảm thấy điều kiện tôi đưa ra có thể tiếp nhận, vậy ký tên lên hợp đồng đi."

Nam nhân do dự, nhưng nhìn nhìn tấm chi phiếu thì trong lòng lại ngứa ngáy vô cùng, cầm lấy bút liền ký tên trên hợp đồng, bắt lấy tấm chi phiếu không buông tay.

Lý Sùng Duyên đuổi hai người đi, sau đó gọi điện thoại cho Diệp Bạch, nói: "Chuyện đã xử lý xong rồi, nếu bọn họ lại tới tìm em nữa, em nhớ gọi điện thoại cho anh."

Diệp Bạch đáp ứng, Lý Sùng Duyên lại nói buổi chiều đi đón cậu, lúc này mới tắt điện thoại.

La Băng Diễm xem tư liệu mà Lý Sùng Duyên cho, cô cảm thấy không dám tin tưởng, rồi lại không thể không tin, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi mình lại bị người chơi nhiều năm như vậy, Lục Di một bên nói cô là chị em tốt của cô ta, giúp cô ta việc này việc kia, một bên lại ở trước mặt người khác hắc cô, rất nhiều sự kiện trước kia cư nhiên đều có quan hệ với Lục Di. Lần này lại bịa đặt chuyện xưa, để cô đi đối phó với Diệp Bạch.

La Băng Diễm cảm thấy trong lòng rất phức tạp, không biết lần sau gặp lại Lục Di phải làm như thế nào mới tốt, bình thường, dựa vào tính tình của cô nhất định sẽ hung hăng quăng cho cô ta hai cái tát tai, nhưng trong lòng khẳng định sẽ càng không dễ chịu. Cũng may ngày hôm sau Lục Di căn bản là không hề xuất hiện, Lý Sùng Duyên sao có thể để cô ta tiếp tục ở lại đoàn phim được, trực tiếp đổi người.

Nhưng La Băng Diễm thân là nữ một, vai diễn phối hợp với Diệp Bạch cũng không ít, lúc lại nhìn thấy Diệp Bạch thì cảm thấy phi thường lúng túng. Một ngày trước còn nghiến răng nghiến lợi, lúc này đã biến thành biểu tình không được tự nhiên. Dù sao thì cuối cùng cũng đều bị Đái Khải NG vô số lần.

Giữa trưa thời điểm ăn cơm, Diệp Bạch đi theo Thời Quân Tranh cùng Lý Nam Dịch tới nhà ăn, bọn họ mới vừa ngồi xuống, bỗng nhiên lại có người đi tới, đứng ở bên cạnh bàn ăn của bọn họ.

Diệp Bạch vừa nhấc đầu, thì ra là La Băng Diễm, không khỏi phi thường kỳ quái. La Băng Diễm đứng ở bên cạnh bọn họ, muốn nói lại thôi, làm chuẩn bị rất nhiều lần nhưng vẫn chưa mở miệng nói ra.

Diệp Bạch không khỏi hỏi: "Có việc gì thế?"

"Chỉ là......" La Băng Diễm nói: "Chỉ là muốn nói lời xin lỗi với cậu. Lúc trước là tôi hiểu lầm cậu, phi thường thực xin lỗi."

Diệp Bạch sửng sốt, xin lỗi trịnh trọng như vậy cậu vẫn là lần đầu gặp được, nhanh chóng lắc lắc tay, mỉm cười nói: "Không quan trọng."

La Băng Diễm mím môi một chút, lại nói thực xin lỗi một lần nữa, sau đó liền rời đi.

Thời Quân Tranh ngồi đối diện Diệp Bạch, một tay vuốt cằm, nói: "Ai nha ai nha, sao xin lỗi mà lại khiến cho không khí cứ như đang tỏ tình vậy kìa, thật là làm người ta dễ dàng hiểu lầm đó."

Lý Nam Dịch nói: "Anh cứ nói hươu nói vượn đi, cẩn thận đại ca em ghen, bảo Thôi Hướng Trung chỉnh anh."

Thời Quân Tranh trợn trắng mắt tận trời, cãi: "Anh mới không sợ, Thôi Hướng Trung đi công tác rồi, phải đi một tuần."

"Cần chúc mừng anh không?" Lý Nam Dịch nói.

Diệp Bạch nói: "Hai người không thể ngừng nghỉ một lát được à." Sau đó nhìn thoáng qua Thời Quân Tranh bảo: "Anh cũng chỉ có lúc đóng phim mới có chút khí tràng vai ác."

"Đấy gọi là phái kỹ thuật diễn." Thời Quân Tranh sướng rơn, nói: "Tôi diễn hay đúng không nào? Tôi cảm thấy quay xong bộ này rồi, khẳng định có thể ra CP mới."

Lý Nam Dịch nói: "Anh tự hào cái khỉ gì, anh dám đoạt người với đại ca em, không muốn sống nữa."

Thời Quân Tranh hừ hừ hai tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, bảo: "Đúng rồi, hai con nuôi của tôi thế nào rồi? Đã có thể nói chưa, còn muốn nghe chúng gọi tôi là cha nuôi đó."

Diệp Bạch nói: "Cái gì mà con nuôi của anh chứ."

Thời Quân Tranh: "Lần trước không phải đã nói rồi sao, cậu đừng có mà quỵt nợ."

Lý Nam Dịch: "Anh đừng hòng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, đừng đánh ý xấu lên hai cháu trai nhỏ của em."

Diệp Bạch nói: "Tiểu Kim cùng Tiểu Đản còn chưa biết nói, mỗi ngày chỉ rầm rì thôi."

"Còn chưa biết nói à." Thời Quân Tranh vuốt cằm: "Bình thường nếu cậu không có việc gì thì dạy bọn chúng nói chuyện đi, tôi cảm thấy cũng gần gần nói được rồi. Nếu không dứt khoát cứ ôm đến nhà tôi đi, tôi dạy hai đứa cho."

Diệp Bạch cùng Lý Nam Dịch dứt khoát không thèm để ý tới Thời Quân Tranh nữa, tự vùi đầu vào ăn cơm.

Hiểu lầm lần trước của La Băng Diễm đối với Diệp Bạch được cởi bỏ, việc phối hợp chậm rãi trở nên quen thuộc, buổi chiều đóng phim thuận lợi hơn trước rất nhiều. Vài người phối hợp tốt, lại nghiêm túc không sợ chịu khổ, tiến độ thực thuận lợi.

Sau khi kết thúc công việc Lý Sùng Duyên tới đón Diệp Bạch, lúc lái xe thì cẩn thận nói ra chuyện buổi sáng cho cậu nghe một chút, nói: "Tiền và phòng ở đều đã cho rồi. Chẳng qua anh cảm thấy nam nhân kia sẽ còn lại trở về tìm em đòi tiền lần nữa, anh để bảo tiêu đi theo em, nếu gã trở về thì gọi điện thoại cho anh."

Diệp Bạch hỏi: "Còn trở về?"

Lý Sùng Duyên nói: "Nam nhân kia thiếu một đống nợ cờ bạc, anh cho người đi tra xét, gã vừa cầm lấy chi phiếu liền đi đến chỗ du thuyền, đến bây giờ vẫn còn chưa rời thuyền, phỏng chừng là lại đánh bạc. Thua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

Diệp Bạch nghe xong, trong lòng một trận bất đắc dĩ.

Lý Sùng Duyên nói: "Anh lại thấy nữ nhân kia, cũng không giống nam nhân đó, nhiều ít vẫn còn có chút áy náy đối với em. Chỉ là quá mức vâng vâng dạ dạ, lúc ở trong văn phòng của anh, thiếu chút nữa đã bị nam nhân kia đánh rồi."

Diệp Bạch nhíu mi, tuy cậu là một Omega, nhưng giá trị vũ lực lại cực mạnh, cho nên không quá rõ ràng Omega rốt cuộc là kiểu người như thế nào. Cơ mà Thời Quân Tranh luôn nói Omega đặc biệt mảnh mai ôn nhu, xem ra cũng khá tương tự với nữ nhân kia, không biết phản kháng lại còn luôn rớt nước mắt. Diệp Bạch hồi tưởng lại liền có chút đồng tình với bà, nhưng lại cảm thấy bà không biết cố gắng, nam nhân như vậy tại sao vẫn còn muốn đi theo chứ?

Diệp Bạch về tới nhà, liền nhìn thấy Tiểu Kim cùng Tiểu Đản đang bò loạn khắp nơi, tuy rằng trong nhà rất sạch sẽ, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút bụi bặm, làm cho quần áo nhỏ xám xịt hết trơn.

Lý Sùng Duyên sắc mặt xanh mét, nói: "Hai tên tiểu phôi đản các con, đi tắm rửa sạch sẽ cho cha, không cho lại bò trên mặt đất nữa. Còn bò liền đét mông."

"Nha nha!" Tiểu Kim ngồi dưới đất, giơ tay kháng nghị.

Tiểu Đản thì lại xoay người bò lên trên lầu, tuy rằng vẫn chưa biết đi đường, nhưng bò đã phi thường lưu loát rồi, nằm bò trên cầu thang uốn éo uốn éo phe phẩy cái mông nhỏ, không đến một lát đã bò được một nửa.

Diệp Bạch nhanh chóng đuổi theo, ôm lấy Tiểu Đản đã bò được một nửa cầu thang lên, sau đó lại đi trở về cũng ôm lấy Tiểu Kim đang kháng nghị, một tay một đứa, nói: "Ba ba mang các con đi tắm rửa ha, tắm sạch sẽ một chút."

"Nha nha!" Tiểu Kim dùng sức vỗ tay, tựa hồ rất cao hứng. Tiểu Đản thì cọ tới cọ đi ở trong lòng Diệp Bạch, cảm giác thiệt dính người.

Lý Sùng Duyên nói: "Tắm cho hai đứa nó thật sạch sẽ, rồi nhanh xuống đi, lại qua nửa giờ nữa cơm chiều sẽ chuẩn bị xong."

"Đã biết." Diệp Bạch lên cầu thang, nói một câu.

Cậu đặt hai tiểu bảo bảo vào trong bồn tắm, sau đó mở nước ấm ra. Tiểu Kim cùng Tiểu Đản vừa gặp được nước liền vui ngất trời, biến ra cái đuôi kim sắc bơi qua bơi lại ở trong nước. Diệp Bạch xả nước xong liền cởi quần áo ra, mới vừa cởi xong quần áo, quay lại đã nhìn thấy Tiểu Kim lại đang chơi dại.

Tiểu Đản thích ý nằm ngửa trên mặt nước, mắt to híp lại, cái đuôi thong thả quăng quéo. Tiểu Kim nhìn lên, bơi qua, ôm lấy cái đuôi của bé không buông tay.

Tiểu Đản hoảng sợ, "Nha nha" kêu lên, Tiểu Kim thì lại cười "Khanh khách". Sau đó Tiểu Đản không vui, bắt đầu phản kháng, nhưng bé đánh không lại Tiểu Kim, hai quả bóng tinh bột cứ vậy mà đánh nhau rồi, ôm thành một đoàn.

Diệp Bạch đi qua, một tay một đứa tách bọn chúng ra, nói: "Không được đánh nhau."

Tiểu Đản ủy khuất nhìn Diệp Bạch, duỗi tay chỉ vào cái đuôi của mình, Diệp Bạch nhẹ nhàng vuốt ve hai cái lên đuôi của bé, an ủi vài câu, Tiểu Đản liền cười.

Diệp Bạch cởi xong quần áo ngồi vào bồn tắm, sau đó liền ôm lấy Tiểu Kim đến trước ngực, đặt trên đầu gối, gội đầu cho bé. Tắm cho Tiểu Kim xong liền đổi thành Tiểu Đản, đầu tóc Tiểu Đản cũng được gội sạch, lại đổi sang tắm cho Tiểu Kim, sau đó lại thành Tiểu Đản.

Diệp Bạch cảm thấy mình thật là lo liệu không hết việc, Tiểu Đản tuy thành thành thật thật, nhưng Tiểu Kim lại rất quậy phá, luôn nhằm lúc cậu đang tắm rửa cho Tiểu Đản lại đây quấy rối, nắm cái đuôi Tiểu Đản một chút, lại túm tóc Tiểu Đản một hồi.

Thời điểm đã tắm xong không sai biệt lắm, đã là hơn nửa giờ trôi qua. Diệp Bạch mệt quá sức, hai tiểu bảo bảo phỏng chừng cũng mệt mỏi rồi, thành thật nằm ở trên đầu gối cậu.

Diệp Bạch bỗng nhiên nhớ tới lời Thời Quân Tranh nói, tựa hồ hẳn là nên dạy bọn nhỏ nói chuyện rồi, liền chọc chọc cái đuôi nhỏ của Tiểu Kim trước, nói: "Tiểu Kim, mau kêu ba ba nào."

Tiểu Kim mở to mắt, quăng cái đuôi một chút, ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó bò lên ngồi vững.

Diệp Bạch lại nói một lần nữa, chỉ vào mình: "Kêu ba ba đi, kêu cho ba ba nghe một chút nào."

Tiểu Kim mở to cặp mắt to, gật gật đầu, tựa hồ tỏ vẻ bé nghe hiểu, sau đó liền cúi đầu tự chơi đuôi cá của mình.

Diệp Bạch: "......"

Diệp Bạch bại trận, liền chuyển sang chọc Tiểu Đản, nói: "Tiểu Đản ngoan hơn Tiểu Kim nhỉ, tới kêu ba ba đi."

Tiểu Đản đôi mắt chớp chớp, thực nghiêm túc mà há miệng thở dốc, chẳng qua tựa hồ là không nói được, sau đó lại ngậm lại, cách một giây đồng hồ sau liền thực nghiêm túc mà hé miệng. Khuôn mặt Tiểu Đản bởi vì sốt ruột mà có chút đỏ bừng.

Tiểu Kim ở bên cạnh cười rộ lên "Khanh khách".

Tiểu Đản bị bé cười nhạo, không vui, có điểm mất mát.

Tiểu Kim còn không bỏ qua, lại tới đây khi dễ người, kết quả hai tiểu bảo bảo lại đánh nhau tiếp.

Diệp Bạch bị làm cho sứt đầu mẻ trán, cuối cùng xách theo hai tiểu bảo bảo đi ra, bọc khăn tắm lên lau khô cho hai đứa, mặc xong quần áo nhỏ, trái một đứa phải một đứa ôm xuống lầu đi ăn cơm.

Lý Sùng Duyên nhìn bộ dáng cậu như mới rớt mất một tầng da, nói: "Tắm rửa cho bọn nhỏ mệt mỏi nhỉ?"

Diệp Bạch bảo: "Sắp mệt chết em rồi. Về sau anh tắm rửa cho bọn chúng đi."

Lý Sùng Duyên cười, nói: "Được."

Tiểu Kim ở trong lòng Diệp Bạch không chịu, lôi kéo tay áo Diệp Bạch qua lại lắc lắc đầu, run run cổ, kéo nửa ngày, mới đột nhiên mở miệng hừ hừ hai tiếng, mơ hồ không rõ nói: "Muốn ba ba."

Thanh âm Tiểu Kim mềm mềm mại mại, đọc nhấn rõ từng chữ còn chưa quá rõ ràng, cơ mà Diệp Bạch đã rất kinh hỉ rồi, ôm bé hun lên mặt bé vài hạ, cái: "Tiểu Kim thiệt thông minh, lại kêu ba ba một tiếng đi."

Tiểu Kim thật hiếm khi phi thường ngoan, lại kêu Diệp Bạch một tiếng ba ba.

Diệp Bạch cao hứng cực kỳ, chỉ vào Lý Sùng Duyên, nói với Tiểu Kim: "Đó là ma ma con, mau kêu."

Lý Sùng Duyên đang ôm lấy Tiểu Đản ngoan ngoãn trong lòng, uy Tiểu Đản uống nữa, nghe được Diệp Bạch đáp lời, nói: "Đừng có nghịch ngợm, dạy hư con thì làm sao bây giờ."

Diệp Bạch nói: "Mới không có nghịch ngợm."

Chẳng qua thực đáng tiếc, Tiểu Kim không thể kêu ma ma được, thấy Lý Sùng Duyên cũng sẽ chỉ kêu ba ba, thành ra Tiểu Đản cũng kêu ba ba theo, làm Diệp Bạch mới cao hứng nửa ngày lại trở nên dở khóc dở cười.

Hai đứa nhỏ tuy rằng đã lớn bằng trẻ con nhân loại không sai biệt lắm, nhưng nói chuyện đi đường đều tương đối sớm, năng lực bắt chước lại mạnh, không đến hai tháng là có thể đi bộ khắp nơi được rồi.

Sau khi hai quả bóng tinh bột biết đi đường, liền càng thêm không thành thật, chạy khắp nơi, luôn là người hầu nháy mắt một cái, các tiểu thiếu gia đã không thấy tăm hơi đâu. Tiểu Kim lá gan lớn, lôi kéo Tiểu Đản chuồn ra từ phía sau, sau đó chạy lăng xăng khắp nơi trong hoa viên.

Diệp Bạch đau đầu không thôi, chỉ không chú ý trong nháy mắt một cái, hai đứa nhỏ rất có khả năng đã chẳng còn bóng dáng đâu nữa......

Ngày này Diệp Bạch cùng Lý Sùng Duyên vừa trở về, xe còn chưa kịp dừng lại trong gara phía sau, đã nghe được tiếng kêu thê thảm của Tiểu Cáp, ngay sau đó, lại nhìn thấy Tiểu Cáp liều mạng chạy tới. Đương nhiên, không chỉ mỗi mình Tiểu Cáp, trên lưng nó còn có một tiểu shota phấn nộn nộn.

Tiểu Kim cưỡi trên lưng Tiểu Cáp, một tay nắm lỗ tai nó, một tay ôm cổ nó, cười "Khanh khách". Tiểu Cáp khiếp cả hồn luôn, coi bộ đang suy nghĩ hất Tiểu Kim xuống, nhưng là vẫn không thể làm được.

Diệp Bạch nhìn lên, tâm tức khắc nhảy tới trên cổ họng, nói: "Mau, mau dừng xe." Sau đó liền chạy xuống xe.

Động tác của Diệp Bạch cực nhanh, thả người chợt lóe, liền ôm lấy Tiểu Kim từ trên lưng Husky xuống. Tiểu Cáp chỉ cảm thấy trên lưng nhẹ đi, chẳng qua vẫn chưa kịp nhận ra là Tiểu Kim đã bị ôm đi, còn đang chạy qua lại trong sân.

*Editor: Luận nhân vật bi thảm nhất trong "Nhân Ngư Ảnh Đế"-Tiểu Cáp

"Ba ba." Tiểu Kim nhìn lên là Diệp Bạch, lập tức ôm lấy cổ cậu bắt đầu làm nũng.

Lý Sùng Duyên ngừng xe đi tới, xách bé từ trong lòng Diệp Bạch ra, đen mặt nói: "Lại bắt đầu giương oai, hôm nay không đánh mông con là không được."

"Ba ba ba ba ba ba." Tiểu Kim quẫy hai cái cẳng chân cầu cứu với Diệp Bạch, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Lý Sùng Duyên.

Diệp Bạch nói: "Em trai con đâu?"

Tiểu Kim giơ một ngón tay lên, chỉ về chỗ hoa viên.

Tiểu Đản đang ngồi ở trên bàn đu dây ngoài hoa viên, bé ở một mình không muốn đứng dậy, liền thành thành thật thật ngồi yên. Bé vốn muốn chờ Tiểu Kim trở về, chẳng qua không có chờ được Tiểu Kim, ngược lại là Diệp Bạch tới.

Diệp Bạch vừa nhìn thấy Tiểu Đản thành thành thật thật, liền không khỏi cảm khái, sao Tiểu Kim lại gây ầm ĩ đến vậy hả trời. Diệp Bạch vẫy vẫy tay với Tiểu Đản, nói: "Tiểu Đản lại đây nào, trở về ăn cơm."

Tiểu Đản từ trên bàn đu dây nhảy xuống, sau đó giang hai tay chạy về phía Diệp Bạch. Lập tức nhào vào trên đùi Diệp Bạch, ôm lấy cọ vài cái.

Diệp Bạch nửa khom lưng, nắm tay Tiểu Đản đi vào trong biệt thự.

Tiểu Kim cùng Tiểu Đản đã có thể ngồi lên bàn ăn cơm, chẳng qua đồ ăn vẫn phi thường mềm dễ nuốt, Diệp Bạch chuẩn bị cho chúng chỗ ngồi chuyên dụng cho trẻ em, cũng may hai tiểu gia hỏa đều tham ăn, thời điểm ăn cơm cũng coi như là thành thật, không cần người nhọc lòng.

Ăn xong cơm rồi, Diệp Bạch một tay lãnh một đứa, mang hai tiểu gia hỏa ra ngoài vườn tiêu thực, sau khi đi hai vòng lại mang lên lầu tắm rửa, sau đó để cho bọn chúng tự mình chơi một hồi, lại dỗ hai đứa nhỏ ngủ.

Hai đứa nhóc còn đặc biệt nhỏ, vóc dáng bé con tròn tròn, Diệp Bạch phải cong eo ôm lấy bọn chúng, đi hai bước đã thấy eo đau lưng đau.

"Ba ba." Tiểu Đản đột nhiên nhỏ giọng kêu Diệp Bạch một tiếng.

Diệp Bạch nói: "Làm sao vậy?"

Tiểu Đản chỉ chỉ bên ngoài, Diệp Bạch nhìn qua theo, liền nhìn thấy bên ngoài cửa sắt lớn tựa hồ là có người, hẳn không phải chỉ đi ngang qua, người nọ bồi hồi ở bên ngoài vài vòng, muốn tiến vào nhưng lại không dám vào.

Diệp Bạch mới đầu còn tưởng là paparazzi, chẳng qua paparazzi không chút chức nghiệp như thế cũng không thường thấy, lại nhìn lên, là một nữ nhân, mặt còn rất quen thuộc, thế mà lại chính là người hơn hai tháng trước đã đột nhiên tìm tới đây, cha mẹ ruột của Diệp Bạch.

Diệp Bạch không nghĩ tới nữ nhân sẽ lại lần nữa tìm tới, chẳng qua lúc này chỉ có một mình nữ nhân.

Nữ nhân bồi hồi ở ngoài cửa đã lâu, bà không dám tiến vào, một mình vẻ mặt đau khổ do dự, cuối cùng vẫn không hạ quyết tâm nổi, dứt khoát ngồi xổm xuống, nhét túi công văn trong tay thông qua khe hở dưới cửa sắt đưa vào bên trong.

Nữ nhân nhét đồ vào xong, đứng dậy muốn rời đi, chẳng qua bà mới vừa nhấc đầu, đã nhìn thấy Diệp Bạch đứng ở bên trong cửa sắt, bên cạnh còn đi theo hai đứa nhỏ phấn nộn nộn.

Nữ nhân hoảng sợ, trên mặt kinh hồn chưa định, chờ đến khi thấy rõ bọn họ thì mới nhẹ nhàng thở ra. Lại chờ đến khi bà nhìn hai đứa nhỏ thêm một hồi nữa, liền phát hiện vậy mà lại là con của Diệp Bạch, có một đứa rất giống Diệp Bạch, nước mắt không khỏi đổ rào rào xuống.

Lý Sùng Duyên đi ra, xuyên qua hoa viên nhỏ phía trước, đi vào cổng lớn, nhìn thấy nữ nhân còn cho rằng bà là tới đòi tiền, chẳng qua cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, thứ nữ nhân nhét vào là bất động sản lúc trước anh cho bọn họ, túi công văn vẫn là cái trước kia.

Nữ nhân khóc đến mức quả thực muốn ngất xỉu, đỡ tường mà đứng, đứt quãng nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là mẹ thực xin lỗi con."

Lý Sùng Duyên hỏi: "Xin hỏi mục đích bà đến đây là?"

Nữ nhân nhanh chóng lau khô nước mắt, nói: "Tôi không phải tới đòi tiền, tôi là trộm chạy ra, muốn đưa cái này cho Diệp Bạch." Nói rồi chỉ chỉ túi công văn trên mặt đất.

Diệp Bạch nhìn thoáng qua Lý Sùng Duyên, không quá hiểu được rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Lý Sùng Duyên cho người mở cửa ra, để nữ nhân tiến vào, nói: "Bên ngoài không chừng sẽ có paparazzi, tiến vào rồi hẵng nói chuyện."

Nữ nhân vốn dĩ không muốn tiến vào, tựa hồ là sợ trộm ra ngoài quá lâu sẽ bị phát hiện, nhưng khi nhìn hai đứa trẻ chạm ngọc trác phấn, lại không đành lòng đi. Cuối cùng suy nghĩ nửa ngày, vẫn là đi theo vào.

Diệp Bạch đưa hai đứa nhỏ lên trên lầu, dỗ ngủ xong, lúc này mới xuống dưới lầu.

Thời điểm Diệp Bạch từ trên lầu đi xuống, nữ nhân đang vừa kéo vừa nghẹn nói chuyện, đứt quãng nói: "Chỗ tiền mà Lý tiên sinh cho đó, ông ta đã tiêu xài gần hết rồi. Tôi cứ cho rằng ổng lấy tiền đi để trả nợ, kết quả vài ngày vẫn không thấy ổng trở về, ổng lại bắt đầu đánh bạc trên du thuyền nữa."

Diệp Bạch ngồi ở bên người Lý Sùng Duyên, nhíu nhíu mày, quả nhiên để Lý Sùng Duyên nói trúng rồi.

Nữ nhân tiếp tục nói: "Tôi đã nói với ông ta mà ổng không chịu nghe, tôi sợ hãi ổng, nói một lần liền không dám nói nữa. Tôi ở trong khách sạn, ông ta thì mỗi ngày đều ở trên du thuyền, tôi hỏi ông ta khi nào mới rời đi, ổng nói không rời đi, ổng muốn đánh một trận lớn gỡ vốn. Kỳ thật mỗi ngày ông ta đều thua tiền, thua liền hai tháng, nên chẳng còn dư lại bao nhiêu tiền nữa."

Nữ nhân dừng một chút, "Ngày hôm qua ông ta đột nhiên trở về, tìm bất động sản mà Lý tiên sinh cho, tôi hỏi ổng làm gì, ổng cũng không nói rõ ràng. Tôi liền đoán được, ổng lại muốn bán phòng ở đổi tiền tiếp tục bài bạc nữa. Buổi tối ông ta uống nhiều quá, tôi liền trộm túi công văn tới đây."

Nữ nhân nhìn Diệp Bạch, nói: "Lý tiên sinh nói chỗ tiền này là con cho chúng ta, kỳ thật là chúng ta thực có lỗi với con, lúc ấy mẹ cũng không có cách nào, mẹ vốn dĩ không có mặt mũi nào lại đến gặp con nữa, lại càng không có mặt mũi để lấy tiền cùng phòng ở của con. Ba con đã thua hết sạch tiền rồi, mẹ cũng không có tiền, chỉ còn dư lại phòng ở này, tuy rằng hiện tại con giàu có, nhưng tốt xấu gì cũng nên tiết kiệm chút......"

Diệp Bạch hỏi: "Bà còn muốn trở về?"

Nữ nhân sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Bạch sẽ hỏi bà vấn đề này, sửng sốt hồi lâu, tựa hồ rất mê mang, sau đó gật gật đầu, nói: "Đúng, mẹ phải trở về, ông ta khẳng định đã phát hiện mẹ trộm đi ra rồi, mẹ phải nhanh chóng trở về, bằng không......."

Diệp Bạch hỏi: "Ông ta đối xử với bà không tốt như vậy, vì cái gì còn phải trở về?"

Nữ nhân bắt đầu rớt nước mắt, nhìn Diệp Bạch lắc đầu, nói: "Chúng ta là nhân ngư, nhân ngư Omega cả đời chỉ có thể đi theo một bạn lữ, có thế nào cũng không thể tách ra được."

"Nếu một hai phải tách ra thì sẽ thế nào?" Diệp Bạch hỏi.

Nữ nhân lại lần nữa sửng sốt, nói: "Mẹ không biết, mẹ chưa từng nghe nói qua, trước nay đều chưa có ai đánh vỡ quy định."

Diệp Bạch nói: "Cho nên bà vẫn luôn chịu đựng?"

Nữ nhân không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lý Sùng Duyên nhìn thoáng qua Diệp Bạch, nói: "Tôi thấy vẫn là không cần trở về nữa thì hơn, nếu đã sinh tồn trong xã hội nhân loại, nhập gia tùy tục là rất quan trọng. Thời gian cũng đã trễ rồi, tôi sẽ để người hầu thu dọn phòng khách cho."

Nữ nhân có chút không dám tin tưởng Lý Sùng Duyên sẽ giữ bà ở lại, vành mắt hồng hồng lắc lắc đầu, nói: "Vẫn là thôi đi. Ông ta mà biết tôi ở lại lúc trở về khẳng định sẽ nháo lên."

Lý Sùng Duyên nói: "Chờ ông ta không có tiền nữa, ông ta tự nhiên sẽ trở về tìm Diệp Bạch gây chuyện, cũng chẳng có gì khác nhau cả."

Nữ nhân há mồm tựa hồ muốn biện giải, nhưng lại nói không ra lời.

Lý Sùng Duyên để người hầu thu thập một gian phòng khách, sau đó mang theo Diệp Bạch lên lầu.

Diệp Bạch nói: "Trước kia em thật không biết Omega là cái dạng này, thật là vừa đáng thương lại có cảm giác đáng trách. Bị khi dễ thành bộ dạng kia, còn muốn trở về."

Lý Sùng Duyên vỗ vỗ bờ vai của cậu.

Nam nhân lại thiếu tiền chơi cờ bạc, nhưng tìm không thấy phòng ở để gán nợ, lại phát hiện nữ nhân không thấy đâu, liền tới tìm Diệp Bạch đòi tiền. Chẳng qua Lý Sùng Duyên sớm đã có chuẩn bị, sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần cho gã tiền được chứ, Lý lão bản cũng không phải là quả hồng mềm.

Nam nhân cảm thấy mình bị Lý Sùng Duyên uy hiếp, định đại náo ầm ĩ một phen, để cho người khác đều biết Diệp Bạch không hiếu thuận như thế nào, nhất định phải phá nát thanh danh của Diệp Bạch. Chỉ tiếc gã còn chưa kịp nháo, đã bị đưa vào tử cục.

Nữ nhân ở trong biệt thự của Lý Sùng Duyên mấy ngày, bà là một nhân ngư Omega chính thống, tính cách phi thường ôn hòa, mấy ngày ở trong biệt thự đều chăm sóc hai đứa nhỏ. Người hầu dù sao cũng không biết hai đứa nhỏ là nhân ngư, lúc chăm nom vẫn luôn không quá tiện.

Chẳng qua mẹ của Diệp Bạch vẫn luôn ở trong biệt thự thì cũng không tốt, Lý Sùng Duyên lại mua một căn biệt thự ở bên cạnh cách đó không xa, sau đó đưa mẹ của Diệp Bạch qua kia ở, bởi vì ở không xa, ban ngày nữ nhân vẫn tới đây chăm sóc hai đứa nhỏ.

Diệp Bạch ở đoàn phim cũng đã vài tháng, lại qua một tháng nữa phỏng chừng đoàn phim sẽ đóng máy, chỉnh thể quá trình quay chụp đều phi thường thuận lợi, tất cả mọi người đều nghiêm túc đúng bổn phận.

Đội paparazzi ngày ngày ngồi xổm trước cửa căn cứ chờ tin tức bát quái, nếu không bắt được, liền nói bừa loạn xạ tạo một ít chuyện không có, dù sao thì tạp chí vẫn phải ra đúng hạn.

Gần đây trên mạng bắt đầu xuyên tai tiếng của Diệp Bạch và La Băng Diễm, ai bảo bọn họ một người là nam chính một người là nữ chính chứ. Hơn nữa La Băng Diễm từ sau khi biết được mình trách lầm Diệp Bạch, liền rất áy náy với Diệp Bạch, sau lại lên phỏng vấn, trong lúc vô tình liền nói ra một câu "Kỳ thật Diệp Bạch người này rất tốt", vì thế tai tiếng cứ như vậy mà truyền đi.

Lý gia tuy rằng là hào môn thế gia, nhưng ngày thường ở trong vòng cũng không đào ra được tin tức gì. Tình cảm của Diệp Bạch và Lý Sùng Duyên vẫn luôn rất tốt rất vững vàng, paparazzi tìm không thấy điểm bạo, liền nói Lý Sùng Duyên và Diệp Bạch đã sắp chia tay, tình cảm xuất hiện vết nứt, mặt ngoài vẫn rất ân ái, kỳ thật bên trong đã ai muốn chơi thì tùy người nấy rồi, trong lòng hai người biết rõ ràng, lại đều mặc kệ đối phương.

Lý Sùng Duyên nhìn thấy tin tức, tự kiểm điểm lại một chút, có phải gần đây quá điệu thấp rồi không ta?

Vì thế Lý lão bản liền nghĩ ra một biện pháp cao điệu, quyết định đi đoàn phim thăm ban.

Người trong căn cứ nghe nói Lý lão bản muốn tới thăm ban, lập tức hấp tấp làm chuẩn bị. Paparazzi hứng được tin gió cũng đổ đầy về cửa căn cứ.

Paparazzi đợi thật lâu, lúc này mới nhìn thấy một chiếc siêu xe chạy tới đây, lái xe không phải tài xế, mà là chính Lý lão bản tự mình lái. Lại nhìn lên, trên ghế phó điều khiển còn có người.

Paparazzi nhanh chóng chụp ảnh chiếc xe, trong lòng đều đã đánh xong bản thảo, đề mục tên là "Tình nhân mới của Lý lão bản tới thăm ban, chính thức tuyên chiến với Diệp Bạch".

*Editor: Trên thực tế Tiểu Kim cũng được coi là "tình" địch của Lý lão bản nhỉ, toàn bám Tiểu Bạch Bạch không hà ≧▽≦

Chẳng qua khi bọn họ cẩn thận nhìn lại, thì ra ngồi trên ghế phó điều khiển không chỉ có một người, mà là hai người, hơn nữa còn là hai đứa nhỏ tròn hô hô.

Lần này nhóm paparazzi nổ bùm luôn, Lý lão bản có con với nữ nhân khác, quả thực chính là tin bom tấn mà.

Lý Sùng Duyên mang theo hai đứa nhỏ tới đây thăm ban, lúc này đích xác là phi thường cao điệu. Hôm nay là lần đầu tiên hai đứa nhỏ lên sân khấu, trước kia chỉ có người Lý gia mới biết, hôm nay xem như đã được cho hấp thụ ánh sáng.

Diệp Bạch cũng tưởng Lý Sùng Duyên chỉ tới một mình, không nghĩ tới anh còn mang theo cả con tới đây.

Diệp Bạch còn chưa kịp thay trang phục đạo cụ cổ trang, đã nhìn thấy hai tiểu shota tròn vo quay tròn chạy tới, chạy còn rất nhanh, một đứa ôm lấy một chân cậu, kêu "Ba ba ba ba".

Diệp Bạch nhanh chóng nửa ngồi xổm xuống ôm bọn chúng, chỉ sợ bọn chúng bị ngã.

Một đống diễn viên chung quanh, không ít con gái đều kinh hô lên, hai đứa nhỏ thật sự là đặc biệt đáng yêu đặc biệt xinh xắn, làm một đám các cô đều tru lên đầy hưng phấn. Hơn nữa hai đứa nhỏ kia còn kêu Diệp Bạch là "Ba ba", người chung quanh liền bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

Lý Sùng Duyên đi theo hai đứa nhỏ lại đây, nói: "Hai đứa chúng nói muốn em bồi chơi, anh liền mang chúng tới đây luôn."

Thời Quân Tranh thay quần áo xong vừa đi ra liền nhìn thấy hai bánh bao nhỏ, đặc biệt cao hứng tiến lên, bế lấy Tiểu Đản, hôn hôn gương mặt bé, nói: "Ai nha đã lâu chưa gặp Tiểu Đản rồi, cha nuôi nhớ con muốn chết."

Tiểu Đản ngoan ngoãn để hắn ôm, không ồn không nháo. Tiểu Kim đứng trên mặt đất không chịu, nhấc chân dùng sức dẫm vài cái lên chân Thời Quân Tranh, tỏ vẻ kháng nghị. Chẳng qua bé Tiểu Kim tròn vo, dẫm người khác lại làm mình có chút đứng không vững.

Diệp Bạch đoạt lấy Tiểu Đản từ trong lòng Thời Quân Tranh đi, nói: "Anh lại chiếm tiện nghi của con trai tôi."

Hai bánh bao nhỏ vừa đến đoàn phim, quả thực chính là tiêu điểm, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, chỉ cần mở miệng nói muốn cái gì thì được cho ngay. Ngay cả đạo diễn Đái Khải mặt than hạng nhất, cũng bị manh đến choáng váng, thiếu chút nữa liền quên còn phải tiếp tục đóng phim.

Lý Sùng Duyên mỗi tay ôm lấy một đứa, đứng ở bên cạnh đạo diễn để cho hai bánh bao nhỏ nhìn Diệp Bạch đóng phim. Vừa vặn, hôm nay Diệp Bạch phải quay cảnh võ thuật, Tiểu Kim cùng Tiểu Đản xem đến đôi mắt thẳng tắp, mở to hai mắt, thiếu chút nữa chảy nước miếng cả ra.

Tiểu Kim cùng Tiểu Đản phi thường cảm thấy hứng thú đối với tạo hình cổ trang của Diệp Bạch, chờ lúc Diệp Bạch dừng quay liền chạy tới sờ tới sờ lui nhào tới nhảy đi trên quần áo của Diệp Bạch. Tiểu Đản tò mò vuốt bội kiếm trên eo Diệp Bạch, xen ra đặc biệt yêu thích.

Diệp Bạch liền suy nghĩ, đừng thấy Tiểu Đản tuy rằng ngày thường rất hay sợ hãi, nhưng vẫn cảm thấy rất hứng thú đối với kiếm, không hổ là tiểu nhị thiếu của Đại Tàng Kiếm Sơn Trang.

Diệp Bạch liền ngồi xổm xuống, ôm eo Tiểu Đản, nói: "Thích không? Về nhà ba ba đưa cho con một cái có có muốn không?"

Tiểu Đản đặc biệt cao hứng, gật đầu thật mạnh hai cái.

Cuối cùng buổi tối kết thúc công việc, Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch mang theo hai đứa nhỏ rời đi. Về đến nhà, Diệp Bạch liền thần thần bí bí đi chuẩn bị quà cho Tiểu Kim cùng Tiểu Đản, ngay cả cơm chiều cũng không ăn cùng nhau.

Diệp Bạch chọn được một ít tài liệu đúc ở trong ba lô, đương nhiên chọn đều là những thứ tốt nhất, sau đó mở ra màn hình điều khiển giả thuyết, thử rèn đúc ra hai thanh Trọng Kiếm cùng Khinh Kiếm tương đối nhỏ. Kỹ thuật rèn đúc của Đại Tàng Kiếm Sơn Trang phi thường tốt, Diệp Bạch cũng là cao thủ trong đó, chỉ là kiếm nhỏ như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cậu thử chế tạo, cảm giác có chút giống như đang làm đồ chơi vậy.

Làm vài lần, may mắn tài liệu trong ba lô Diệp Bạch tương đối sung túc, ngày thường cậu đã hay thích thu thập mấy thứ thượng vàng hạ cám rồi. Cuối cùng làm ra được hai thanh Trọng Kiếm cùng hai thanh Khinh Kiếm hợp ý.

Diệp Bạch chờ nhóm bánh bao ăn xong cơm chiều, ôm người đi tắm rửa, tắm xong rồi lại ôm ra đặt ở trên giường, sau đó mới đưa Khinh Kiếm Trọng Kiếm vừa rèn đúc ra phân cho bọn chúng.

Mắt hai tiểu gia hỏa lập tức nhìn thẳng, bộ dáng đặc biệt yêu thích, dùng sức vỗ tay. Trọng Kiếm Khinh Kiếm đều được chế tạo căn cứ theo chiều cao của hai tiểu gia hỏa, cho nên chiều dài rất thích hợp, phi thường tinh xảo xinh đẹp. Khinh Kiếm đối với hai tiểu gia hỏa mà nói thì không là vấn đề, rất thích hợp để cầm lấy vui đùa, nhưng Trọng Kiếm thì lại không được.

Tiểu Kim chính là một Alpha, sức lực lớn hơn nhân loại bình thường, chẳng qua đôi tay nắm lấy chuôi kiếm Trọng Kiếm, nghẹn đến mức đỏ mặt vẫn không nhấc lên nổi. Tiểu Đản lại càng không được, phế đi sức lực nửa ngày, ra một thân mồ hôi.

Diệp Bạch nói: "Không sao hết không sao hết, luyện Trọng Kiếm không thể cứ lập tức là luyện thành ngay được, chờ buổi sáng ngày mai ba mang các con đi ra vườn luyện kiếm, thích ứng mấy ngày sẽ không cảm thấy nặng nữa."

Lý Sùng Duyên nhìn một lớn hai nhỏ ngồi ở trên giường, còn có một đống kiếm trên giường kia nữa, không khỏi cảm thấy đau đầu, đi tới nói: "Lỡ mà làm bị thương con thì làm sao bây giờ."

Nói rồi liền muốn tịch thu kiếm của chúng, hai tiểu gia hỏa nhanh chóng nhào lên, bảo vệ.

Diệp Bạch nói: "Làm sao sẽ bị thương được, có em nhìn mà. Hơn nữa em cũng luyện kiếm từ nhỏ mà, hoàn toàn không có vấn đề gì hết, không cần lo lắng."

Lý Sùng Duyên đau đầu một trận, thật muốn nói với Diệp Bạch, cậu khẳng định là khác giống.

Lý Sùng Duyên lại nói: "Mấy thứ nặng như vậy, hai đứa nhóc bị đè đến trưởng thành không cao được thì biết làm sao?" Nói rồi còn quét quét đỉnh đầu Diệp Bạch.

Diệp Bạch: "......"

Lần này Diệp Bạch vậy mà lại không có lời gì để nói, cậu thật là lùn hơn Lý Sùng Duyên không ít. Chẳng lẽ đúng là vì nguyên nhân này......

Diệp Bạch tự hỏi một chút, đối diện hai bánh bao đang ngồi nghiêm chỉnh, nói: "Nếu không, chúng ta vẫn là luyện Khinh Kiếm trước đi."

Hai tiểu gia hỏa đồng thời gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lý Sùng Duyên: "......" Khinh Kiếm thoạt nhìn còn nguy hiểm hơn Trọng Kiếm nhiều ấy, ít nhất Trọng Kiếm nhìn qua cũng không quá sắc bén. Chẳng qua nếu anh mà nói ra, Diệp Bạch khẳng định sẽ chê cười anh chẳng hiểu gì hết.

Vì thế buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Bạch cùng hai bánh bao nhỏ dậy sớm hơn bốn mươi phút, chạy xuống dưới lầu đi luyện kiếm. Lý Sùng Duyên còn đang ngủ, không biết gì, đột nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến một trận tiếng chó kêu thê thảm, ngay sau đó là thanh âm "Leng keng leng keng", quả thực giống như là đang thi công.

Lý Sùng Duyên bị đánh thức, nghiêng người, Diệp Bạch không thấy......

Lý lão bản mặc quần áo vào, đi đến ban công cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy một lớn hai nhỏ đang dưới lầu chơi kiếm......

Tiểu Cáp còn đang ngủ, liền bị Diệp Bạch cùng hai bánh bao nhỏ luyện kiếm dọa cho tỉnh ráo. Diệp Bạch vừa vung Trọng Kiếm lên thì chính là phi thường có khí thế, hơn nữa động tĩnh cũng không nhỏ. Tiểu Cáp vốn không muốn động, kết quả kim quang hiện ra mùa đông kéo tới, Tiểu Cáp kêu gào chạy trốn cứ y như Tào Tháo đuổi.

Hai bánh bao nhỏ không hổ là nhóm tiểu thiếu gia của Đại Tàng Kiếm Sơn Trang, hoàn toàn không chút sợ hãi, nhìn đến đặc biệt hưng phấn. Hai đứa còn chưa cầm Trọng Kiếm được, liền cầm lấy Khinh Kiếm, học bộ dáng Diệp Bạch, bắt chước vung theo y chang.

Chẳng qua bọn chúng bắt chước chẳng giống tí nào, hoàn toàn không có khí tràng địa chấn thiên diêu, ngược lại đặc biệt buồn cười. Tiểu Kim dịch bước chân phe phẩy Khinh Kiếm trong tay, không đến hai bước đã chân trái vướng chân phải, sau đó đặt mông ngồi xuống dưới đất.

Tiểu Đản ở bên cạnh bé sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười.

Diệp Bạch biểu diễn xong một bộ kiếm pháp trở lại, liền nhìn thấy hai bánh bao nhỏ lại đánh nhau rồi......

Tin tức Lý Sùng Duyên mang theo hai đứa nhỏ đi thăm ban vừa ra, buổi tối liền trở nên điên cuồng. Những người này châm chọc mỉa mai, nói quả nhiên là hai nam nhân chẳng thể ở với nhau lâu dài được, Lý lão bản quả nhiên đi tìm nữ nhân, còn sinh hai đứa nhỏ. Xem ra Diệp Bạch cùng Lý Sùng Duyên thật sự sắp đi tới tiết tấu chia tay rồi.

Chẳng qua lại có người tuôn tin, hai đứa nhỏ kia căn bản không phải là của Lý Sùng Duyên, mà là của Diệp Bạch. Loại đồn đại thứ hai cứ như vậy mà sinh ra, nói là Diệp Bạch ngoại tình tìm nữ nhân, làm ra hai đứa nhỏ. Dù sao thì mặc kệ có nói kiểu gì, cũng đều là hai người sắp chia tay.

Tin tức này vừa ra, rất nhiều người chua lòm đều trầm trồ khen ngợi, nói để Diệp Bạch độc chiếm Lý lão bản một mình cũng quá tiện nghi cho cậu ta rồi.

Đáng tiếc lời đồn đãi chỉ có thể là lời đồn đãi, Diệp Thất Chỉ nhận được chỉ thị của Lý lão bản, gửi lời thanh minh thay cho Diệp Bạch. Chính thức công khai với chúng dân ảnh chụp hai đứa nhỏ con của Diệp Bạch và Lý Sùng Duyên. Cũng nói khoảng thời gian trước tạm thời không nhận thông cáo, chính là bởi vì Diệp Bạch thành công mang thai, hiện tại hết thảy đã ổn định, mới tiếp tục sự nghiệp diễn viên.

Tin tức này quả thực so với tin Lý Sùng Duyên ngoại tình hoặc là Diệp Bạch ngoại tình thì càng có sức bùng phát hơn. Nam nhân mang thai, cho dù là ở nước ngoài thì cũng không thấy nhiều lắm, trong nước người có thể tiếp thu đương nhiên rất ít. Mắng Diệp Bạch không phải là số ít, ủng hộ Diệp Bạch cũng không ít. Một hồi chửi nhau oanh oanh liệt liệt cứ như vậy mà mở màn.

Diệp Bạch thật ra cũng không chịu ảnh hưởng gì quá lớn cả, dù sao thì trên mạng có huyết vũ tinh phong đến mức nào chăng nữa, đôi khi vẫn cách cậu rất rất là xa.

Diệp Bạch vừa đóng phim xong, Vu Đồng liền cầm di động của cậu lại đây, nói: "Diệp ca, anh có điện thoại."

Diệp Bạch lấy tới nhìn xem, cư nhiên lại là Lý thái thái gọi tới, gọi lúc năm phút đồng hồ trước, cậu nhanh chóng gọi lại, cũng không biết Lý thái thái tìm cậu có chuyện gì nữa.

Lý thái thái nói: "Diệp Bạch à, đừng làm việc quá mệt nghen."

Diệp Bạch trả lời: "Không có ạ, đóng phim không mệt."

Lý thái thái nói: "Qua hai ngày nữa là sinh nhật Lý Sùng Duyên, con mang theo hai đứa nhỏ, cùng Lý Sùng Duyên cùng nhau về nhà đi, người một nhà chúng ta cùng ăn một nữa với nhau. Vừa rồi mẹ đã gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên, nó nói là không cần phiền toái, con trở về nói với nó đi, nhất định phải về đó, hiếm khi mấy dịp mà ăn cơm một bữa với nhau như vậy được."

Diệp Bạch nghe Lý thái thái đã nói như vầy rồi, liền đáp: "Vâng, trở về con sẽ nói với anh ấy."

Lý thái thái lúc này mới cảm thấy mỹ mãn tắt điện thoại.

Diệp Bạch trở về nhà liền nói chuyện này cho Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên nói: "Gần đây bận quá, vốn dĩ không muốn tổ chức sinh nhật gì, không nghĩ tới mẹ anh lại gọi điện thoại cho em."

Diệp Bạch nói: "Vậy......"

Lý Sùng Duyên nói: "Thôi, vẫn là để anh sắp xếp thời gian, qua hai ngày nữa hẳn là có thể lấy ra một ngày nghỉ. Dù sao thì khẳng định ba mẹ anh cũng rất nhớ hai đứa nhỏ rồi, vẫn là qua ăn một bữa vậy, bằng không bọn họ sẽ không yên ổn được."

Sinh nhật Lý Sùng Duyên, tặng lễ không ít, hận không thể tới trước ba tháng, có rất nhiều người dùng lý do này để tặng quà cho Lý Sùng Duyên. Còn tặng quà cho Diệp Bạch nữa, Diệp Bạch cảm thấy không thể nào hiểu nổi, sinh nhật Lý Sùng Duyên cư nhiên lại có người tặng quà cho mình, đầu óc mấy người này nghĩ gì vậy......

Gia yến lần này không phải ăn cơm ở Lý gia ăn cơm, Lý thái thái nói muốn thay đổi cho mới mẻ, đặc biệt bao một nhà hàng khách sạn, nói là đồ ăn nơi đó tương đối sạch sẽ, khẩu vị không tồi, để mọi người cùng qua nếm thử.

Diệp Bạch cố ý xin nghỉ một ngày, miễn cho buổi tối trở về quá muộn. Lý Sùng Duyên đặt trang phục nhỏ định chế cho hai đứa, sau khi nhận được Diệp Bạch liền bắt đầu thay đồ cho hai tiểu gia hỏa.

Nhóm bánh bao nhỏ đều lớn lên xinh xắn, hơi ăn mặc đẹp một chút là đã làm người ta yêu thích đến reo hò lên rồi. Lý Sùng Duyên vốn dĩ muốn cho hai đứa nhỏ mặc âu phục nhỏ, chẳng qua Diệp Bạch không quá thích, trẻ con ăn mặc nghiêm túc như vậy thoạt nhìn sẽ quá ngoan ngoãn. Kết quả liền chọn cho bọn chúng cái áo liền mũ tai thỏ*, phấn đô đô đặc biệt đáng yêu. Đội mũ lên, ghé vào trên giường quả thực cứ y như một con thỏ đồ chơi lông nhung lớn đặc biệt đắt tiền í.

*áo liền mũ tai thỏ:



Diệp Bạch cảm thấy mỹ mãn, liền ôm hai đứa nhỏ lên xe, Lý Sùng Duyên lái xe đi đến khách sạn.

Hôm sinh nhật Lý Sùng Duyên, Lý Sùng Duyên không thích làm ầm ĩ, dứt khoát ai cũng không gặp, miễn cho phiền lòng.

Từ sau khi chuyện Lý Sùng Nghị hại Diệp Bạch bị phát hiện, Lý tiên sinh tức giận cực kỳ, mắng người một trận rồi lại đánh một trận. Nhưng dù sao thì cũng là con trai ruột, không thể xuống tay nặng được, liền ném đến một chỗ xa xôi, để gã đi tôi luyện, không tôi luyện cho ra dạng người thì đừng có trở lại.

Lý Sùng Nghị đi một thời gian, lúc này đã trở lại, thoạt nhìn thật là ra người ra ngợm hơn trước kia nhiều. Lý tiên sinh cùng Lý thái thái không muốn để gã đi theo tới khách sạn, chính Lý Sùng Nghị cũng không muốn đi.

Lý Sùng Nghị nói: "Con biết đại ca bọn họ không muốn nhìn thấy con, những chuyện trước kia con làm đúng thật là rất quá đáng, bọn họ không tha thứ cho con là đúng. Con đi sẽ khiến cho bọn họ ngột ngạt, nên con không đi đâu." Gã nói chuyện một nửa, lại nói: "Chẳng qua vẫn là để con lái xe đưa ba mẹ đi đi, bằng không con cũng không yên tâm, một lát nữa trời sẽ tối đen rồi, đường cũng không gần."

Lý tiên sinh nói: "Có cái gì mà không yên tâm chứ, đang chê chúng ta già rồi, tuổi già si ngốc, ngay cả ra cửa cũng có thể bị lạc đấy à?"

Lý thái thái nói: "Được rồi, con trai cũng là có lòng mà, nói móc cái gì."

Cuối cùng vẫn là để Lý Sùng Nghị lái xe đưa bọn họ đi.

Lý Sùng Nghị nhanh chóng đáp ứng, sau đó liền đi tìm người chuẩn bị xe, tự mình lái xe đưa Lý tiên sinh cùng Lý thái thái tới khách sạn. Tổng cộng hai chiếc xe, chiếc thứ nhất đi đầu chính là xe của bảo tiêu, một chiếc sau mới là xe mà Lý Sùng Nghị lái, trên ghế phó điều khiển cũng là một bảo tiêu, Lý tiên sinh cùng Lý thái thái ngồi sau xe.

Lý gia cách khách sạn có chút xa, đường xá không gần. Chưa đến 5 giờ, xe đã chạy ra khỏi Lý gia. Trên đường Lý tiên sinh có hỏi Lý Sùng Nghị ở bên kia rèn luyện như thế nào.

Lý Sùng Nghị đặc biệt khiêm tốn một mực trả lời, hoàn toàn không giống bộ dạng trước kia, cứ như thay đổi thành người khác.

Lý tiên sinh nghe xong coi như vừa lòng, cảm thấy lần này gã ra ngoài cũng không có uổng phí.

Chờ khi sắc trời tràn đầy đêm đen, Lý thái thái ngồi ở ghế sau đã có chút mệt rã rời, hỏi: "Sùng Nghị à, có phải đi lầm đường rồi không, sao vẫn còn chưa tới vậy."

Lý Sùng Nghị nói: "Sắp tới rồi ạ. Đoạn đường gần nhất đang bị kẹt xe, chúng ta đi đường vòng, như vậy nhanh hơn."

Lại cách nửa giờ, Lý thái thái đã dựa vào lưng ghế ngủ mất. Lý tiên sinh nhìn đường phố ngoài cửa sổ, bọn họ đã chạy qua trung tâm thành phố phồn hoa, lúc này đang đi đến vùng ngoại thành ít người, trời tối đến cơ hồ chẳng nhìn thấy gì, trên đường bên ngoài cũng không nhìn thấy đèn đường.

Con đường trở nên gập ghềnh, Lý thái thái bị xóc tỉnh, nói: "Mẹ đã ngủ một hồi, vậy mà chúng ta vẫn còn chưa tới sao?"

Ánh mắt Lý tiên sinh trầm xuống, nói: "Lý Sùng Nghị, dừng xe! Con muốn đưa chúng ta chạy đi đâu?"

Lý Sùng Nghị lái xe cười lạnh một tiếng, nói: "Ba mẹ gấp cái gì, tới nơi rồi sẽ biết thôi."

"Lý Sùng Nghị con đây là muốn làm gì?" Lý thái thái cũng đã nghe ra trong lời Lý Sùng Nghị nói có chút không đúng, thanh âm nâng cao.

Bảo tiêu ngồi ở ghế phó điều khiển bỗng nhiên xoay người lại đây, trong tay cầm một khẩu súng, chĩa vào Lý tiên sinh, nói: "Lý tiên sinh, thỉnh không cần hành động thiếu suy nghĩ."

Lý tiên sinh tức giận đến sắc mặt xanh mét, nói: "Lý Sùng Nghị, mày làm như vậy không sợ bị sét đánh à!"

Lý Sùng Nghị cười lạnh, nói: "Bị sét đánh so với bị người dẫm thì còn tốt hơn nhiều."

"Con điên rồi!" Lý thái thái không dám tin tưởng nhìn gã.

Lý Sùng Nghị ngừng xe ở ven đường, bảo tiêu xe ở phía trước liền đi xuống, túm Lý tiên sinh cùng Lý thái thái ra khỏi xe, ném hết điện thoại di động đồng hồ trang sức mấy thứ trên người bọn họ xuống, lúc này mới đẩy người lên trên xe.

Lý thái thái hỏi: "Con rốt cuộc là muốn làm gì?"

Lý Sùng Nghị nói: "Tôi chỉ là muốn Lý gia, nếu như các người cho tôi sớm hơn, hôm nay cũng sẽ không phải như vậy rồi, muốn trách chỉ có thể tự trách các người mà thôi."

Lý Sùng Nghị quăng một ánh mắt, liền có bảo tiêu đi tới dùng một cái khăn ướt bị ngoài miệng Lý tiên sinh cùng Lý thái thái, hai người giãy giụa hai cái liền hôn mê bất tỉnh.

Lý Sùng Nghị cho người đi lái xe, xe tốc hành rất nhanh đã chạy đến cảng, sau đó trực tiếp đi lên một chiếc du thuyền.

Đặt hẹn ở khách sạn là 6 giờ rưỡi, bởi vì mang theo hai đứa nhỏ, cho nên Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch tới rất sớm, xe chạy đến nơi, vừa xem thời gian thì còn mới 6 giờ.

Tiểu Kim cùng Tiểu Đản kêu lên đói bụng, Diệp Bạch và Lý Sùng Duyên liền ôm bọn chúng đi vào trước, người phục vụ dẫn bọn họ tới một gian phòng VIP lầu hai, mời hai người đi vào ngồi xuống.

Diệp Bạch cứ như ảo thuật mà lấy ra một bình sữa, nói: "May quá em có chuẩn bị."

Lý Sùng Duyên: "......"

Diệp Bạch nói: "Chẳng qua chỉ mang theo một bình."

Lý Sùng Duyên nói: "Anh cảm thấy em còn không bằng không mang theo thì hơn ấy, coi chừng lại đánh nhau."

Lý Sùng Duyên dự đoán không có sai, Tiểu Kim cùng Tiểu Đản vì một bình sữa mà đánh nhau rồi, mất nửa ngày Tiểu Đản không đánh nổi Tiểu Kim, Tiểu Kim ôm bình lên uống một nửa, sau đó mới cho Tiểu Đản uống nốt một nửa còn dư lại.

Chờ đến khi hai tiểu gia hỏa miễn cưỡng nhét vừa bụng, cũng đã sắp 6 giờ rưỡi. Thời tiết còn tương đối lạnh, tối rất nhanh, từ vị trí ngắm cảnh lầu hai nhìn ra bên ngoài đã có thể thấy ánh đèn huy hoàng.

Tiểu Kim cùng Tiểu Đản chờ có chút nhàm chán, chờ đến 6 giờ bốn mươi vẫn chưa thấy Lý tiên sinh và Lý thái thái tới.

Diệp Bạch hỏi: "Có phải bị kẹt xe không?"

Lý Sùng Duyên cũng không biết tình huống, nói: "Để anh gọi điện thoại hỏi một chút."

Lý Sùng Duyên nói rồi liền gọi điện thoại qua, chẳng qua bất luận là điện thoại của Lý tiên sinh hay là điện thoại của Lý thái thái thì cũng đều không bắt máy. Lý Sùng Duyên gọi tới Lý gia, người hầu nói Lý tiên sinh Lý thái thái đã sớm xuất phát, ước chừng khoảng 5 giờ đã đi ra ngoài rồi, nói là cố ý đi sớm một chút, hơn nữa còn là Lý Sùng Nghị thiếu gia tự mình lái xe đưa đi.

Lý Sùng Duyên vừa nghe, trong lòng liền trầm xuống. Diệp Bạch thấy sắc mặt anh không tốt, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lý Sùng Duyên không nói gì, trực tiếp gọi điện thoại tới chỗ Lý Sùng Nghị, Lý Sùng Nghị lại tiếp rất nhanh.

Lý Sùng Nghị nói: "Đại ca, đã lâu không gặp. Có thể tới ăn một bữa cơm không nhỉ? Tôi cảm thấy hai chúng ta có rất nhiều chuyện cần bàn bạc đấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương