Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]
-
Chương 47-1: Hệ thống dưỡng thành(1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Di lúc này có muốn làm ầm ĩ tiếp nữa thì cũng không được, chân bị Tiểu Cáp dẫm cho một hồi, liền sợ tới mức hồn phi phách tán, ngồi bệt dưới đất không đứng dậy nổi.
Diệp Bạch ở trên lầu, gọi người hầu tới, liền nói: "Kêu xe cứu thương đi, đưa nữ nhân dưới lầu đến bệnh viện."
Người hầu gọi điện thoại gọi xe cứu thương tới, liền nâng Lục Di mang đi. Một trò khôi hài hạ màn như vậy, cho dù paparazzi vốn dĩ không có nằm vùng ở chỗ này thì cũng nghe được động tĩnh, vừa lúc chụp được khoảnh khắc Lục Di bị nâng đi.
Trưa hôm đó Lục Di liền được lên tạp chí, chẳng qua tạp chí bát quái từ trước đến nay đều luôn viết không đáng tin cậy, đem tất cả mọi chuyện đảo điên trời đất, còn cho ra cả một đống chứng cứ, viết sinh động như thật giống nh tận mắt nhìn thấy vậy.
Nói là Lục Di vốn là tình nhân cũ của Lý Sùng Duyên, kết quả Diệp Bạch cạy góc tường, Lý Sùng Duyên liền vứt bỏ Lục Di, yên thương Diệp Bạch gấp bội, lúc này còn muốn đính hôn. Cho nên nói Diệp Bạch kỳ thật chính là Tiểu Tam. Lục Di nuốt không trôi khẩu khí này, liền đuổi tới biệt thự Lý Sùng Duyên chất vấn, không nghĩ tới Diệp Bạch lại thả chó ra cắn, ngay cả xe cứu thương cũng tới, bị đưa đến bệnh viện. Cuối cùng......
Tới nay sống chết chưa rõ......
Trên mạng cứ như vậy mà lại trở nên náo nhiệt.
Diệp Bạch cả buổi chiều đều không mở máy tính, vốn dĩ cậu muốn chạy ra vườn chơi cùng Tiểu Cáp, chẳng qua người hầu nói, Lý Sùng Duyên nói không cho Diệp Bạch chạm vào Tiểu Cáp, để tránh thân thể không khoẻ.
Diệp Bạch mắt choáng váng, cho đón Tiểu Cáp tới nhưng lại không cho cậu chơi cùng nó? Chẳng qua cuối cùng Diệp Bạch vẫn tìm ra được một phương thức chơi đùa kiểu mới. Ngồi ở trên ban công phòng ngủ lầu hai, từ phòng bếp cầm lên một ít đồ ăn hoa quả mà Tiểu Cáp thích, từng cái từng cái ném xuống dưới lầu. Tiểu Cáp vẻ mặt trung khuyển vô cùng tiện, liền ghé vào dưới ban công, đôi mắt trừng đến tròn xoe, tí tách nhỏ nước miếng chờ Diệp Bạch uy nó ăn.
Uy ăn một hồi, Diệp Bạch cảm thấy có chút buồn ngủ, liền mơ mơ màng màng ghé vào trên ban công ngủ luôn. Đáng thương Tiểu Cáp, nước miếng nhỏ thành sông, bám tường mắt trông mong nhìn chằm chằm cậu, chỉ tiếc Diệp Bạch nhìn không thấy.
Đợi Diệp Bạch mở mắt ra, bên ngoài đã xám xịt, Tiểu Cáp đợi nửa ngày đợi không được đồ ăn, liền chạy đến sau hoa viên đi chơi, đã sớm không thấy bóng dáng.
Diệp Bạch đứng lên duỗi cái eo lười, cảm thấy hôm nay trạng thái tinh thần của mình thật không quá tốt, tựa hồ đặc biệt buồn ngủ. Cậu định vào phòng tắm tắm một cái, như vậy có khi có thể khôi phục chút tinh lực cũng nói không chừng.
Xả xong nước, Diệp Bạch an vị tiến vào bồn tắm, vươn tay ra sờ sờ bên ngoài, lúc này mới phát hiện ra là không có cầm theo di động vào. Cậu cũng không phải là lo lắng Lý Sùng Duyên gọi điện thoại tìm lại không thấy cậu nghe, mà là lúc ngâm tắm có chút nhàm chán, không có việc gì để làm.
Diệp Bạch nghĩ đến màn hình trò chơi giả thuyết của cậu, cái này chính là cậu tùy thân mang theo, bất cứ thời điểm nào cũng sẽ luôn có đó, cậu giơ tay lôi kéo, liền mở màn hình điều khiển ra.
Hiện đại không thể so được với trong trò chơi, ở trong trò chơi mỗi ngày Diệp Bạch đều cần phải dùng đến màn hình điều khiển trò chơi, bên trên có rất nhiều thứ đồ thực dụng, tỷ như bản đồ còn có ba lô, trừ mấy cái đó ra còn có thể nói chuyện phiếm. Chỉ tiếc, tới hiện đại này, màn hình điều khiển của cậu cơ hồ là không có chỗ nào dùng được, hữu dụng nhất chính là cái gọi là "Thuật đọc tâm" công năng của hệ thống tự động phiên dịch giọng nói.
Diệp Bạch nhàm chán ấn màn hình điều khiển, trái ấn một chút phải ấn một hồi. Khung chat tối đen, có đánh chữ lên thì cũng không có cách nào gửi đi được. Ba lô vẫn như cũ chỉ mấy thứ kia, các loại Khinh Kiếm Trọng Kiếm, trang bị trừ bỏ thiếu một chiếc nhẫn, những cái khác đều còn đó.
Diệp Bạch chọc nửa ngày, chọc tới một cái nút nhỏ bên cạnh nhiệm vụ, nghe nói đây là công năng mới khai phá sau khi hệ thống thăng cấp, chỉ tiếc Diệp Bạch bị hệ thống thăng cấp trực tiếp ném tới hiện đại, công năng mới là gì còn chưa biết, càng đừng nói đến dùng.
Trên công năng mới viết mấy chữ "hệ thống chăm sóc dưỡng thành", Diệp Bạch phát hiện cái công năng này cư nhiên vẫn còn có thể dùng, không giống như công năng nói chuyện phiếm là màu xám. Cậu tò mò chọc vài cái, phát hiện công năng mới còn rất phức tạp.
Hệ thống chăm sóc dưỡng thành có một cái thanh trạng thái, điểm vào liền sẽ nhìn thấy một cái màn hình nhỏ, phía dưới viết "triển lãm 3D", Diệp Bạch mở to hai mắt, trên màn hình nhỏ biểu hiện ra một quả kim trứng tròn xoe, đang thong thả chuyển động. Phía dưới màn hình là các nút trái phải trên dưới, có thể khống chế kim trứng di chuyển trên dưới trái phải.
Một quả kim trứng.
Diệp Bạch lập tức hưng phấn lên, chẳng lẽ là quả kim trứng trong bụng cậu à?
Trang sau của thanh trạng thái, là đủ loại số liệu, đặc biệt nhiều đặc biệt rõ ràng. Có bảy phân loại lớn, phía dưới bảy phân loại lớn lại là các phân loại nhỏ, có vài phân loại nhỏ cư nhiên có hơn một trăm hạng, Diệp Bạch xem mà đầu váng mắt hoa.
Diệp Bạch chỉ xem hiểu tin tức cơ bản, bên trên viết.
Tên họ: Kim trứng ( chưa đặt)
Độ thành thục: Cần 167 điểm
Thời gian thúc đẩy rút ngắn: 66 ngày
Ngày ấp trứng: Chưa ấp trứng
Giới tính sinh lý: Nam
Nhóm máu: loại O
Thân cao: 6cm
Thể trọng: 70g
Cư nhiên chỉ có 6 centimet, vậy chẳng phải là chỉ lớn bằng một quả trứng gà thôi à?
Diệp Bạch nghiên cứu nửa ngày, tâm nói hệ thống của mình tiên tiến thiệt đấy, cư nhiên còn có thể kiểm tra đo lường độ thành thục của quả kim trứng trong bụng nữa. Cũng không biết 167 điểm này là đại biểu cho cái gì, chẳng lẽ chính là 167 ngày? Vậy tức là còn có hơn 5 tháng à.
Còn thời gian thúc đẩy rút ngắn 66 ngày, Diệp Bạch nghĩ mãi trăm lần vẫn không nghĩ ra. Thì ra việc sinh trứng này còn có thể thúc đẩy à? Vậy đã rút ngắn được thời gian dài như vậy rồi, rốt cuộc là thúc đẩy như thế nào đây?
Lý Sùng Duyên về đến nhà, lại không nhìn thấy Diệp Bạch xuống dưới lầu ăn cơm, tức khắc cảm thấy có chút đau đầu, tâm nói không phải là lại chạy ra ngoài rồi chứ? Anh lên lầu, đẩy cửa ra, đèn phòng tắm đang sáng, thì ra Diệp Bạch đang tắm rửa.
Lý Sùng Duyên nói: "Phát ngốc cái gì vậy, trong phòng tắm lạnh như vậy mà cũng không biết phải mở điều hòa, mau ra đây xuống lầu ăn cơm."
Diệp Bạch đang nghiên cứu, nghe được Lý Sùng Duyên kêu cậu, liền nhanh chóng chạy ra khỏi bồn tắm, nói: "Quên mất tiêu thời gian, em đói bụng quá."
Lý Sùng Duyên cùng cậu cùng nhau đi xuống lầu, nói: "Hôm nay em lại giở trò nghịch ngợm gì vậy? Chẳng có ngày nào chịu thành thành thật thật cả."
Diệp Bạch biết anh nói chính là chuyện của Lục Di, nói: "Em cái gì cũng không có làm nha, em ngay cả cửa cũng không ra mà."
Lý Sùng Duyên bất đắc dĩ, Diệp Bạch "A" một tiếng, nói: "Đúng rồi, nhẫn còn chưa đưa tới đây."
Lý Sùng Duyên nói: "Anh biết, mẹ anh nghe nói chúng ta đi chọn nhẫn cặp, liền nói muốn xem kiểu dáng, cảm thấy không đủ đại khí, một hai phải đổi cái tốt hơn một chút, liền lâm thời cho người thay đổi, phỏng chừng là phải lại mấy ngày nữa mới có thể tới."
Diệp Bạch nói: "Tốt hơn một chút?" Chứ không phải là quý hơn một chút?
Lý Sùng Duyên nói: "Mẹ anh một hai phải đổi, có nói cũng không có cách nào nói được. Chẳng qua cũng không sao cả, chờ nhẫn tới, em cảm thấy không thích thì cứ đổi lại là được."
Diệp Bạch đối với mấy cái này cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, nói: "Kỳ thật em thế nào cũng được."
Lý Sùng Duyên cười, nói: "Sao hôm nay lại ngoan như vậy? Không phải là ở nhà nghẹn hỏng rồi chứ?"
Diệp Bạch: "......" Cậu ngày thường cũng đâu có làm ai phải lo lắng đâu.
Lý Sùng Duyên nói: "Cuối tuần có một buổi liên hoan phim, anh nghe người đại diện của em nói, em được mời đi thảm đỏ. Thấy em ngoan như vậy, vậy cho em cuối tuần đi ra ngoài giải sầu đấy, đi thảm đỏ, nhưng trong bữa tiệc cũng không được ăn đồ bậy bạ đâu nha, cẩn thận ăn cho đau bụng, sau đó cứ chờ anh đi đón em về."
Diệp Bạch vừa nghe nói được đi thảm đỏ, cậu ngẫm nghĩ một hồi, lập tức đáp ứng nói: "Em biết rồi, sẽ không chọc phiền toái đâu."
Lý Sùng Duyên dặn dò nói: "Đến lúc đó anh sẽ gọi điện thoại đón em về, lúc đi nhớ bảo người đại diện của em đưa em đi."
Diệp Bạch một bên ăn cơm một bên gật đầu.
Hai người ăn cơm xong rồi, liền cùng nhau lên lầu, Diệp Bạch đắc ý vênh váo, chia sẻ với Lý Sùng Duyên chuyện hồi chiều Tiểu Cáp đụng phải Lục Di, cười nói: "Buồn cười chết luôn, cô ta cư nhiên lại bị Tiểu Cáp đâm phải. Tiểu Cáp rõ ràng là nhỏ như vậy mà."
Cũng chỉ có mỗi mình Diệp Bạch mới nói Tiểu Cáp nhỏ, Tiểu Cáp nhà bọn họ một chút cũng không nhỏ đâu, hơn nữa sức lực còn rất lớn, một nam nhân trưởng thành đứng đó phỏng chừng cũng không chống đỡ nổi thiết đầu công của Tiểu Cáp à. Chẳng qua đối với Diệp Bạch mà nói, cũng chỉ như một bữa sáng mà thôi, sức lực của Tiểu Cáp so với xe đâm thì còn nhỏ bé lắm.
Lý Sùng Duyên cười nhìn cậu, nói: "Sau đó thì sao?"
Diệp Bạch nói: "Không có sau đó, cô ta liền lên xe cứu thương rồi, bị mang đi."
"Vậy trước đó? Hai người đã nói chuyện gì?" Lý Sùng Duyên nhướng mày hỏi.
Diệp Bạch phản xạ nói: "Phía trước cô ta chỉ là......" Nói một nửa mới phát hiện thiếu chút nữa là lộ tẩy, nhanh chóng mở miệng, "Trước đó cũng chẳng nói gì hết á."
Lý Sùng Duyên nói: "Nữ nhân kia so với em lớn không ít nhỉ?"
Diệp Bạch giả ngu não loãng, nói: "Không biết nha."
Lý Sùng Duyên nói: "Khẩu vị của em cũng thật nặng."
Diệp Bạch: "......" Nồi này không thể không gánh rồi, dù sao cũng không thể giải thích với Lý Sùng Duyên là kỳ thật cậu cùng với Diệp Bạch nguyên lai vốn không phải là cùng một người được nhỉ?
Lý Sùng Duyên nói: "Lại đây, anh muốn trừng phạt em."
Diệp Bạch: "......" Lý Sùng Duyên gần đây tựa hồ rất không bình thường, sao cứ động phát là thích trừng phạt cậu vậy?
*Editor: Vì em đáng ăn đòn
Diệp Bạch bị anh đè lên giường, chống cự không có hiệu quả, làm đủ vận động kịch liệt rồi, lúc này mới buông tha cậu.
Lý Sùng Duyên ôm cậu đi tắm rửa, trước đem cậu hầu hạ tốt, tắm sạch sẽ, lại lau sạch sẽ, lúc này mới tròng quần áo lên cho cậu, ôm trở về trong ổ chăn đắp chăn lên, nói: "Đã trễ vậy rồi, mau ngủ đi."
Diệp Bạch gật gật đầu, không còn sức lực để nói chuyện nữa. Lý Sùng Duyên tắt đèn cho cậu, sau đó lò dò mò trong tối đến phòng tắm đi tắm rửa.
Diệp Bạch tuy rằng bị làm cho có chút mệt, chẳng qua buổi chiều đã ngủ một hồi rồi, cho nên buổi tối cảm thấy không quá mệt nhọc cho lắm. Cậu nằm nghiêng, kéo màn hình điều khiển giả thuyết ra, muốn nghiên cứu thêm Tiểu Kim trứng một chút.
Tiểu Kim trứng vẫn còn giống như quả trứng gà vậy, chiều cao cùng trọng lượng một chút cũng không có tăng. Diệp Bạch nghĩ thầm, có phải là vì cậu ăn không đủ nhiều không? Ăn cơm chiều xong cũng không thấy nó nặng thêm tí nào cả.
Cậu mở xem các loại số liệu của Tiểu Kim trứng, đại đa số đều là xem không hiểu, chẩng qua chỗ độ thành thục cư nhiên lại thay đổi, không phải 167 điểm như trước đó, mà đã biến thành 155 giờ, bị mất đi 12 điểm. Diệp Bạch lúc trước còn tưởng rằng một ngày đại biểu cho một điểm, vậy chính là cần 167 ngày rồi, mà hiện tại xem ra, một điểm hẳn không phải là một ngày, mới có trôi qua mấy giờ mà đã mất 12 điểm rồi, vậy chẳng phải là cậu sắp phải sinh rồi sao?
Diệp Bạch khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.
Thời điểm Lý Sùng Duyên đi ra, còn tay chân nhẹ nhàng, chỉ sợ quấy rầy đến Diệp Bạch nghỉ ngơi, còn tưởng rằng cậu đã ngủ rồi. Kết quả đi đến mép giường liền hoảng sợ, Diệp Bạch trừng mắt to, nằm nghiêng cũng không biết là đang làm cái gì, vẻ mặt khiếp sợ. Lúc này đã tối khuya, còn chỉ có một mình cậu nằm, biểu tình phong phú như vậy thật sự là có chút dọa người.
Lý lão bản cho rằng Diệp Bạch đang nhìn ngoài cửa sổ, chỉ là đã kéo màn hết rồi, liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn lên trên cửa sổ một cái.
Cái gì cũng không có.
Chẳng qua phía sau lưng có chút lạnh cả người......
*Editor: Chuyển sang phim kinh dị đấy à?
Lý Sùng Duyên nói: "Không chịu ngủ, trừng mắt làm cái gì."
Diệp Bạch nhanh chóng ngồi dậy, giữ chặt tay áo Lý Sùng Duyên, nghiêm trang nói: "Trời ạ, em sắp sinh rồi. Để em tính tính coi còn có bao nhiêu ngày nữa. Một giờ hai điểm, còn có 155 điểm, vậy chẳng phải là chỉ còn hơn ba ngày thôi sao?"
Diệp Bạch khiếp sợ lại khẩn trương, nói: "Em còn chưa có chuẩn bị tâm lý đâu."
Lý Sùng Duyên: "......"
Lý lão bản căn bản là nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, bật đèn lên, sau đó lo lắng sờ soạng cái trán Diệp Bạch một chút, nói: "Có phải là phát sốt gặp ác mộng rồi không, hiện tại đã tỉnh một chút nào chưa? Anh đi rót cho em ly nước ấm nha."
Diệp Bạch: "......"
Diệp Bạch một phen giữ chặt anh, nói: "Em mới không có phát sốt."
Lý Sùng Duyên nói: "Vậy nói mê sảng cái gì vậy. Em xem bụng em còn bình thường như vậy, sao có thể ba ngày liền sinh được."
Diệp Bạch nói: "Đương nhiên là bình thường rồi, lớn có bằng quả trứng gà mà thôi à, to ra mới là lạ đấy."
Lớn bằng quả trứng gà, Lý Sùng Duyên nhịn không được trong đầu não bổ một phen, Diệp Bạch sinh ra một quả kim trứng lớn bằng trứng gà, sau đó quả kim trứng lớn bằng trứng gà nở ra, nhảy ra một con tiểu nhân ngư còn nhỏ hơn cả lòng bàn tay......
Tuy rằng ngẫm lại rất manh, nhưng là...... Sao lại có một loại cảm giác thiên phương dạ đàm* vậy.
*Thiên phương dạ đàm: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.
Lý Sùng Duyên nói: "Hôm nay em cứ thành thật ngủ đi cho anh, ngày mai anh sẽ gọi điện thoại bảo Thời Quân Tranh lại đây, không phải hắn có kinh nghiệm sao, em cứ hỏi hắn là được rồi."
Thời Quân Tranh lại lần nữa vô tội nằm cũng trúng đạn, còn bị Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch hiểu lầm thành chuyên gia nuôi trứng thâm niên.
Lý Sùng Duyên không tin Diệp Bạch nói, Diệp Bạch liền hầm hừ nằm xuống ngủ luôn. Tới ngày hôm sau, việc đầu tiên Diệp Bạch làm vào buổi sáng chính là mở màn hình điều khiển ra, xem xét độ thành thục của kim trứng, chỉ là làm cho Diệp Bạch ngoác mắt chính là, độ thành thục vẫn như cũ vẫn là 155 giờ, một chút cũng không có giảm bớt.
Diệp Bạch nghĩ trăm lần cũng không ra, hệ thống này rốt cuộc là có chuẩn xác hay không đây, làm sao lại lúc nhanh lúc chậm thế, chẳng lẽ là xem tâm tình?
Diệp Bạch quy nạp tổng kết nửa ngày, xem tâm tình nghe ra rất không đáng tin cậy, vậy chính là bởi vì đồ mà cậu ăn? Bữa chiều hôm qua cậu ăn sườn heo chua ngọt, còn có thịt luộc sốt tỏi*......
*Sườn heo chua ngọt: Món tủ của mị đó
Thịt luộc sốt tỏi
Diệp Bạch nhớ lại nửa ngày, sau đó mặc xong quần áo chạy xuống lầu, nói: "Cơm trưa đã chuẩn bị xong chưa? Tôi muốn ăn đồ ăn bữa chiều ngày hôm qua."
Người hầu thấy Diệp thiếu gia dậy sớm như vậy, cảm thấy thật sự là hiếm có, ngẩng đầu xác nhận nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Còn chưa chuẩn bị đâu Diệp thiếu gia, hiện tại mới có tám giờ, Lý tiên sinh vừa mới đi xong."
Diệp Bạch vừa thấy thời gian, đúng thật là quá sớm. Diệp Bạch dứt khoát không ăn bữa sáng nữa, như vậy có thể chính xác hơn một chút, bảo người hầu trước tiên làm bữa trưa, chưa đến 11 giờ đã ăn rồi.
Cậu ăn đồ ăn cũng giống như đêm qua, nhưng màn hình điều khiển lại rất không cho mặt mũi, độ thành thục biểu hiện vẫn là một chút cũng không có giảm đi, vẫn không nhúc nhích.
Diệp Bạch thật sự là nghĩ không ra ngày hôm qua cậu còn ăn cái gì nữa, uống nước khẳng định là không đúng, buổi sáng cậu đã uống không ít nước rồi đấy, cũng không phát hiện tăng hay giảm gì đâu.
Buổi sáng Lý Sùng Duyên gọi điện thoại cho Thời Quân Tranh, bảo hắn qua đây bồi Diệp Bạch một bồi. Thời Quân Tranh mỗi ngày đều mệt thận, dậy cũng muộn, từ trên giường bò dậy liền đi đến chỗ Diệp Bạch, Diệp Bạch ăn xong cơm trưa Thời Quân Tranh mới đến.
Thời Quân Tranh vừa vào cửa, liền nói: "Giữa trưa cậu ăn cái gì vậy?"
Diệp Bạch tinh tế liệt kê cho hắn, nói: "Sườn heo chua ngọt, cá sóc chua ngọt, thịt luộc sốt tỏi, ngó sen nhồi gạo nếp, cải non xào, rau diếp cá đác hộp xào, thịt kho Đông Pha, bắp cải xé miếng xào, còn có thịt bò hầm cà chua......"
*Cá sóc chua ngọt
Ngó sen nhồi gạo nếp
Cải non xào
Rau diếp cá đác hộp xào
Thịt kho Đông Pha
Bắp cải xé miếng xào
Thịt bò hầm cà chua
Thời Quân Tranh nghe mà trong bụng lên án gào thét, nước miếng cũng sắp trào ra, cư nhiên lại phong phú như vậy, nói: "Không được không được, đói chết tôi mất rồi, gần 12 giờ rồi, gọi người bưng đồ ăn lên đi, tôi muốn cọ cơm."
"Ân?" Diệp Bạch khó hiểu nhìn hắn, nói: "Tôi ăn xong rồi nha, 10 giờ rưỡi tôi đã ăn xong cơm trưa rồi."
Thời Quân Tranh: "......"
Trong bụng lại "Lộc cộc" một tiếng, tức khắc có một loại cảm giác từ thiên đường bị đá xuống địa ngục, chỉ thiếu la lối khóc lóc giở trò ăn vạ đòi ăn cơm nữa thôi.
Người hầu nhìn bộ dáng Thời tiên sinh đói lả người, tâm nói làm diễn viên cũng thật không dễ dàng gì, trách không được Lý tiên sinh không cho Diệp thiếu gia đang mang thai đi ra ngoài làm việc, khẳng định là không tốt cho đứa nhỏ trong bụng.
Người hầu chuẩn bị mấy món ăn đơn giản cho Thời Quân Tranh, đưa tới trên phòng của Diệp Bạch, Thời Quân Tranh cảm động đến nước mắt nước mũi giàn dụa.
Diệp Bạch nói: "Thôi lão bản ngược đãi anh đấy à? Không cho anh ăn cơm?"
Thời Quân Tranh thiếu chút nữa là bị nghẹn, nói: "Phi, tôi chỉ là đói bụng mà thôi, liên quan éo gì đến y."
Diệp Bạch nhìn lên, Thời Quân Tranh đang tạc mao hệt như là con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức câm miệng không nói nữa.
Thời Quân Tranh một bên ăn một bên hỏi: "Lý tiên sinh gọi điện thoại bảo tôi tới đây bồi cậu, có phải là cậu quá nhàm chán rồi không."
Diệp Bạch lắc đầu, nói: "Tôi là có vấn đề muốn hỏi anh."
Thời Quân Tranh nói: "Cái gì?"
Diệp Bạch nói: "Anh không phải là rất có kinh nghiệm sao? Tôi muốn biết độ thành thục của kim trứng là tính như thế nào? Một điểm là bao lâu? Còn thúc đẩy kia nữa, là thúc đẩy như thế nào?" Cậu vẫn luôn chú ý đến độ thành thục, chưa có chú ý đến thời gian thúc đẩy rút ngắn, hiện tại đã biến thành 78 ngày.
Thời Quân Tranh không hiểu ra sao, nói: "Cậu đang nói cái gì vậy, tôi nghe sao hoàn toàn chẳng hiểu gì hết?"
Diệp Bạch cực kỳ nhẫn nại giải thích cho hắn, nói: "Chính là trứng mà tôi đang mang đó, không phải anh rất có kinh nghiệm sao?"
Thời Quân Tranh rốt cuộc nghe hiểu, sắc mặt xoát cái đỏ choét, một tay cầm đũa, một tay bưng bát cơm, kêu lên nói: "Diệp Bạch, tôi nhất định phải liều mạng với cậu! Sao cậu dám nói tôi có kinh nghiệm hả! Con mắt nào của cậu nhìn thấy Alpha sinh con đấy. Lần trước cậu nói hươu nói vượn với Lý tiên sinh, làm hại tôi bị Thôi Hướng Trung......"
Diệp Bạch nhìn hắn kích động, lập tức xê dịch thân thể ra sau, nói: "Tôi chỉ là hỏi anh một chút thôi mà."
Thời Quân Tranh nổi đóa nửa ngày, lúc này mới tiếp tục ăn cơm, nói: "Trước kia tôi chưa từng nghe nói cái gì mà độ thành thục bao giờ, tôi cũng không rõ ràng lắm."
Diệp Bạch nói: "Thì ra anh cũng không biết, cho anh ăn cơm phí rồi."
Thời Quân Tranh lại bị cậu làm cho sặc, nói: "Chúng ta rốt cuộc có phải là bạn tốt hay không đây, cậu tổn thương tôi như vậy được à?"
Diệp Bạch nói: "Vậy anh có biết có biện pháp nào có thể thúc đẩy không?"
"Ách......" Thời Quân Tranh nói: "Cái này lần trước không phải đã nói với Lý lão bản rồi sao."
"A?" Diệp Bạch nói: "Nói cái gì vậy, tôi không biết nha."
Thời Quân Tranh khục khục cổ họng, nghiêm trang nói: "Omega vốn dĩ chính là bên thừa nhận, tác dụng cơ bản nhất chính là sinh sản hậu đại. Sau khi Omega mang thai mà làm loại chuyện đấy, khụ khụ, hình như là có thể xúc tiến trứng trưởng thành, lợi là chỗ đó."
Thời Quân Tranh càng nói càng ngượng ngùng, hắn cũng không biết cách nói này có xác thật là đúng hay không, chẳng qua trước kia từng có người nói qua như vậy. Omega mang thai có khác biệt rất lớn với nhân loại.
Diệp Bạch há lớn miệng, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, lầm bầm lầu bầu, nói: "A, chẳng lẽ thật là bởi vì cái này. Đích xác là có khả năng, đêm qua bọn tôi có làm hai lần mà."
Thời Quân Tranh nghe mà ngượng ngùng quá, nói: "Loại chuyện này cậu vẫn là tự mình chậm rãi nghiên cứu đi."
Vì thế sau khi Thời Quân Tranh cọ cơm trưa trở về Diệp Bạch liền bắt đầu nghiên cứu loại chuyện này, còn mở máy tính ra nghiêm túc nghiên cứu. Cuối cùng tựa hồ cũng nghiên cứu ra kết quả, cầm lấy di động lại gọi điện thoại cho Thời Quân Tranh mới vừa đi không bao lâu.
Thời Quân Tranh vừa về đến nhà, nói: "Tiểu tổ tông lại làm sao vậy?"
Diệp Bạch nói: "Chỗ anh có phải là có rất nhiều đạo cụ không? Mau đưa đến đây cho tôi một ít đi."
Thời Quân Tranh bật phun ra một ngụm nước, lắp bắp nói: "Đạo đạo cụ cái gì......" Trong óc hắn đã có đáp án, đó chính là trên dưới một trăm cái đạo cụ tình thú mà lần trước Thôi Hướng Trung gởi cho hắn......
Quả nhiên, Diệp Bạch nói: "Chính là đạo cụ tình thú đó nha."
Người nói còn chưa đỏ mặt, người nghe đã sắp chín rồi, Thời Quân Tranh nói: "Tôi mới không có mấy cái thứ đó đâu. Cậu muốn làm gì?"
Diệp Bạch nói: "Vậy thì kỳ quái quá, Thôi tiên sinh cư nhiên lại không dùng đạo cụ với anh sao? Không phải trước kia y rất thích dùng còng tay trói anh à?"
Thời Quân Tranh kêu lên: "Phi, chưa từng có, không có khả năng có, cậu nhớ lầm rồi."
Diệp Bạch dùng ngữ khí tiếc hận, nói: "Tôi còn tưởng là anh có chứ, còn muốn mượn của anh một ít mà."
Mấy thứ đó có thể cho mượn sao? Thời Quân Tranh trợn trắng mắt, đáng tiếc Diệp Bạch nhìn không thấy.
Thời Quân Tranh thử hỏi: "Cậu muốn mấy cái đó dùng làm gì?"
Diệp Bạch nói: "Anh không phải đã nói làm loại chuyện đó có thể thúc đẩy sao? Tôi tra được trên mạng nói, dùng mấy đạo cụ gì đó có thể trợ hứng, nói không chừng là dùng rất tốt."
Thời Quân Tranh: "......"
Hôm nay Lý Sùng Duyên trở về sớm, buổi chiều bốn giờ đã trở lại rồi, trời vẫn còn chưa tối. Anh lo lắng Diệp Bạch có phải là thật sự bị bệnh hay không, cho nên liền trở về trước.
Anh vừa vào cửa, liền nghe người hầu hướng về phía trên lầu hô một câu, "Diệp thiếu gia, Lý tiên sinh đã trở về rồi."
Sau đó trên lầu lập tức truyền đến thanh âm của Diệp Bạch, "Ai nha, sớm như vậy, tôi biết rồi tôi biết rồi."
Sau đó là "Phanh" một tiếng, tiếng đóng cửa......
Lý Sùng Duyên có điểm há hốc mồm, đứng ở trước cửa, quần áo còn chưa kịp cởi ra, nói: "Hôm nay Diệp Bạch lại làm cái gì vậy?"
Người hầu lắc đầu, nói: "Diệp thiếu gia bảo tôi xem khi nào anh trở về thì báo cho cậu ấy một tiếng, cũng không biết thần thần bí bí như thế là đang làm cái gì."
"...... Tôi biết rồi." Lý Sùng Duyên một trận bất đắc dĩ, Diệp Bạch vẫn luôn thường thường sẽ cho anh một trận "Kinh hỉ", làm người ta sợ đến rụng tim đi được, hơn nữa đại đa số thời điểm đều chỉ có kinh không có hỉ......
Lý Sùng Duyên cởi áo khoác ra, liền đi lên lâu. Cửa phòng ngủ đóng lại, chẳng qua cũng không có khóa, Lý Sùng Duyên đẩy một chút liền đi vào, nói: "Diệp Bạch? Lại đang chơi trò dở hơi gì vậy?"
Gian ngoài không thấy bóng Diệp Bạch, Diệp Bạch thoạt nhìn hẳn là đang ở phòng trong, cửa phòng trong lại cũng đóng lại. Lúc này Lý Sùng Duyên lại đẩy không nổi, đã khóa lại.
Lý Sùng Duyên gõ gõ cửa, nói: "Diệp Bạch, mau tới mở cửa."
Cách ván cửa, cũng không biết là Diệp Bạch đang làm gì, liền nghe thanh âm cậu nói: "Sắp rồi sắp rồi, em còn chưa có chuẩn bị xong đâu."
Lý Sùng Duyên thấy cậu thần thần bí bí, liền có một loại dự cảm không, đứng ngoài cửa gần mười phút, mới nghe Diệp Bạch nói: "Được rồi, cửa mở rồi đó, anh vào đi."
Lý Sùng Duyên duỗi tay đẩy cửa một cái, quả nhiên là đã không khóa nữa, anh đẩy cửa ra đi vào.
Nhưng nhìn Diệp Bạch ngồi ở trên giường, trên đầu mang tai mèo lần trước đã từng dùng, lông xù xù chọc người xem ngứa ngáy. Chẳng qua đây còn không phải là trọng điểm, càng sơ-pờ-rai hơn còn không phải cái này.
Lý Sùng Duyên trợn tròn mắt, đứng ở cửa quên luôn cả tiến vào. Trên đầu Diệp Bạch mang tai mèo, trên người mặc áo sơmi của anh, phía dưới không có mặc quần, mà là cái váy lần trước bị cậu ném đầy đất.
Diệp Bạch vốn dĩ đã trắng rồi, hai cái đùi thẳng tắp thẳng tắp lộ ra bên ngoài, phía dưới mặc cái váy đặc biệt ngắn, cách đầu gối còn kém một đoạn lớn. Mà ở giữa hai chân cậu, còn có cái đồ vật lông xù xù ở phía sau lúc ẩn lúc hiện, chính là đuôi mèo cùng bộ với tai mèo, còn kéo dài thẳng đến dưới váy luôn.
Lý Sùng Duyên tức khắc cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lúc này thật là kinh hỉ không giả, hơn nữa còn kinh hỉ có chút quá mức, làm cho Lý Sùng Duyên cũng phải hoài nghi bản thân đang nằm mơ.
"Mau tới đây." Diệp Bạch thấy anh bất động, liền vẫy vẫy tay, còn xoay một vòng tròn, triển lãm 360 độ cho anh một chút, nói: "Anh coi, thế nào?"
Diệp Bạch không mượn được đạo cụ tình thú ở chỗ Thời Quân Tranh, đành nghĩ biện pháp khác, sau đó liền nhảy ra cái rương váy lớn mà Lý Sùng Duyên làm ra. Tuy rằng lần trước Diệp Bạch đều đã đem hết váy ra chà đạp dẫm dẫm một hồi, chẳng qua hiện tại thật đúng là tương lai sáng ngời ngợi, tâm nói sở thích của Lý Sùng Duyên tuy rằng không tốt đẹp mấy, chẳng qua nếu anh đã thích, không chừng cũng có thể có tác dụng xúc tiến thúc đẩy cũng nói không chừng. Diệp Bạch liền lấy hết váy ra xem một lần, sau đó chọn vài cái, chuẩn bị Lý Sùng Duyên trở về liền thay.
Lý Sùng Duyên nào chịu được cậu dụ hoặc bản thân như vậy, đi vào trở tay khóa cửa liền đem người đẩy ngã xuống trên giường, nói: "Hôm nay sao lại đột nhiên biết lấy lòng anh như vậy? Nói, có phải đã làm ra chuyện xấu gì rồi không?"
Diệp Bạch cười hì hì nói: "Như thế nào chứ? Anh thích em mặc như vậy không?"
"Đặc biệt câu nhân." Lý Sùng Duyên hung hăng cắn trên môi cậu một hồi.
Diệp Bạch nói: "Vậy làm thêm hai lần đi."
Lý Sùng Duyên ngẩn ngơ, cảm giác phía dưới bị Diệp Bạch khiêu khích đến trướng đến phát đau, rốt cuộc nhịn không được nữa, cũng không thèm cởi quần áo Diệp Bạch ra, liền vạch váy lên, đem cái đuôi lông xù xù rút ra......
Diệp Bạch khiêu khích Lý Sùng Duyên biến thân cầm thú, lúc này cậu có muốn kêu dừng cũng dừng không được nữa rồi, vốn đang muốn khi làm thì theo dõi độ thành thục trên màn hình điều khiển, chẳng qua cậu đã quá xem nhẹ năng lực của Lý lão bản rồi, Lý lão bản làm cậu đến hoàn toàn không có tâm trí để mà đi kéo màn hình điều khiển nữa, nào còn có thể nhìn cái gì mà độ thành thục nữa đâu, chỉ biết khóc lóc cầu xin tha thứ thôi.
Lý Sùng Duyên quyết không buông tha cậu, làm hai lần, đem người ôm vào trong ngực, để Diệp Bạch cởi váy ra rồi lại đổi sang một cái lại một cái váy khác.
Diệp Bạch bị làm cho tinh bì lực tẫn, cũng không biết Lý Sùng Duyên dừng khi nào, ngay cả bị ôm đi tắm rửa cũng không nhớ rõ, cứ như vậy hôn hôn trầm trầm ngủ đi.
Đến khi tỉnh lại, Diệp Bạch liền nhìn thấy váy rớt tả tơi một giường đầy đất, đủ loại kiểu dáng, đều là đêm qua Lý Sùng Duyên bức cậu đổi xong lại cởi ra......
Cái này gọi là tự làm bậy không thể sống. Biện pháp trên mạng hình như là quá dùng được rồi đi? Có chút quá mức đấy.
Diệp Bạch giật giật ngón tay, cảm thấy đặc biệt mệt, cũng không muốn bò dậy ăn bữa sáng nữa. Cậu tích cóp sức lực nửa ngày, mới mở màn hình điều khiển giả thuyết ra, liếc mắt nhìn độ thành thục một cái.
Độ thành thục: Còn cần 119 điểm
Thế mà đã thiếu đi 36 điểm rồi? Diệp Bạch kinh ngạc nghĩ, quả nhiên là giống như Thời Quân Tranh nói, làm loại chuyện đó có thể thúc đẩy thời gian thành thục. Cứ như vậy, không đến mấy ngày nữa là có thể sinh Tiểu Kim trứng ra rồi.
Chỉ là Tiểu Kim trứng vẫn chỉ bằng quả trứng gà, căn bản là không lớn cũng chẳng nặng thêm tí nào.
Diệp Bạch hưng phấn, tính còn mấy ngày nữa mới có thể sinh kim trứng ra. Cậu lần đầu mang thai, đối với trứng bảo bảo là phi thường tò mò, đương nhiên cũng hy vọng có thể sớm nhìn thấy một chút, hơn nữa sau khi sinh trứng bảo bảo ra, cậu liền không cần phải cả ngày đều nghẹn ở biệt thự nữa, quả thực là trăm lợi mà không một hại.
Vì thế Diệp Bạch hạ quyết tâm, hôm nay tiếp tục làm dụ thụ.
Cho nên Lý Sùng Duyên vừa từ công ty trở lại biệt thự, liền nhìn thấy trong phòng ngủ có thiệt nhiều thiệt nhiều đạo cụ tình thú, đủ loại, anh nhìn mà lông mày nhảy dựng. Ngày hôm qua là nữ trang play, hôm nay lại biến thành đạo cụ play.
Cũng may trên tay Lý lão bản mang nhẫn bổ thận cao cấp mà Diệp Bạch đưa cho anh, phụ gia thêm tuyệt học đại tàng kiếm không lo lam lũ không bị suy thận, làm tới làm đi hoàn toàn không cần lo lắng sẽ tinh tẫn nhân vong.
Lục Di lúc này có muốn làm ầm ĩ tiếp nữa thì cũng không được, chân bị Tiểu Cáp dẫm cho một hồi, liền sợ tới mức hồn phi phách tán, ngồi bệt dưới đất không đứng dậy nổi.
Diệp Bạch ở trên lầu, gọi người hầu tới, liền nói: "Kêu xe cứu thương đi, đưa nữ nhân dưới lầu đến bệnh viện."
Người hầu gọi điện thoại gọi xe cứu thương tới, liền nâng Lục Di mang đi. Một trò khôi hài hạ màn như vậy, cho dù paparazzi vốn dĩ không có nằm vùng ở chỗ này thì cũng nghe được động tĩnh, vừa lúc chụp được khoảnh khắc Lục Di bị nâng đi.
Trưa hôm đó Lục Di liền được lên tạp chí, chẳng qua tạp chí bát quái từ trước đến nay đều luôn viết không đáng tin cậy, đem tất cả mọi chuyện đảo điên trời đất, còn cho ra cả một đống chứng cứ, viết sinh động như thật giống nh tận mắt nhìn thấy vậy.
Nói là Lục Di vốn là tình nhân cũ của Lý Sùng Duyên, kết quả Diệp Bạch cạy góc tường, Lý Sùng Duyên liền vứt bỏ Lục Di, yên thương Diệp Bạch gấp bội, lúc này còn muốn đính hôn. Cho nên nói Diệp Bạch kỳ thật chính là Tiểu Tam. Lục Di nuốt không trôi khẩu khí này, liền đuổi tới biệt thự Lý Sùng Duyên chất vấn, không nghĩ tới Diệp Bạch lại thả chó ra cắn, ngay cả xe cứu thương cũng tới, bị đưa đến bệnh viện. Cuối cùng......
Tới nay sống chết chưa rõ......
Trên mạng cứ như vậy mà lại trở nên náo nhiệt.
Diệp Bạch cả buổi chiều đều không mở máy tính, vốn dĩ cậu muốn chạy ra vườn chơi cùng Tiểu Cáp, chẳng qua người hầu nói, Lý Sùng Duyên nói không cho Diệp Bạch chạm vào Tiểu Cáp, để tránh thân thể không khoẻ.
Diệp Bạch mắt choáng váng, cho đón Tiểu Cáp tới nhưng lại không cho cậu chơi cùng nó? Chẳng qua cuối cùng Diệp Bạch vẫn tìm ra được một phương thức chơi đùa kiểu mới. Ngồi ở trên ban công phòng ngủ lầu hai, từ phòng bếp cầm lên một ít đồ ăn hoa quả mà Tiểu Cáp thích, từng cái từng cái ném xuống dưới lầu. Tiểu Cáp vẻ mặt trung khuyển vô cùng tiện, liền ghé vào dưới ban công, đôi mắt trừng đến tròn xoe, tí tách nhỏ nước miếng chờ Diệp Bạch uy nó ăn.
Uy ăn một hồi, Diệp Bạch cảm thấy có chút buồn ngủ, liền mơ mơ màng màng ghé vào trên ban công ngủ luôn. Đáng thương Tiểu Cáp, nước miếng nhỏ thành sông, bám tường mắt trông mong nhìn chằm chằm cậu, chỉ tiếc Diệp Bạch nhìn không thấy.
Đợi Diệp Bạch mở mắt ra, bên ngoài đã xám xịt, Tiểu Cáp đợi nửa ngày đợi không được đồ ăn, liền chạy đến sau hoa viên đi chơi, đã sớm không thấy bóng dáng.
Diệp Bạch đứng lên duỗi cái eo lười, cảm thấy hôm nay trạng thái tinh thần của mình thật không quá tốt, tựa hồ đặc biệt buồn ngủ. Cậu định vào phòng tắm tắm một cái, như vậy có khi có thể khôi phục chút tinh lực cũng nói không chừng.
Xả xong nước, Diệp Bạch an vị tiến vào bồn tắm, vươn tay ra sờ sờ bên ngoài, lúc này mới phát hiện ra là không có cầm theo di động vào. Cậu cũng không phải là lo lắng Lý Sùng Duyên gọi điện thoại tìm lại không thấy cậu nghe, mà là lúc ngâm tắm có chút nhàm chán, không có việc gì để làm.
Diệp Bạch nghĩ đến màn hình trò chơi giả thuyết của cậu, cái này chính là cậu tùy thân mang theo, bất cứ thời điểm nào cũng sẽ luôn có đó, cậu giơ tay lôi kéo, liền mở màn hình điều khiển ra.
Hiện đại không thể so được với trong trò chơi, ở trong trò chơi mỗi ngày Diệp Bạch đều cần phải dùng đến màn hình điều khiển trò chơi, bên trên có rất nhiều thứ đồ thực dụng, tỷ như bản đồ còn có ba lô, trừ mấy cái đó ra còn có thể nói chuyện phiếm. Chỉ tiếc, tới hiện đại này, màn hình điều khiển của cậu cơ hồ là không có chỗ nào dùng được, hữu dụng nhất chính là cái gọi là "Thuật đọc tâm" công năng của hệ thống tự động phiên dịch giọng nói.
Diệp Bạch nhàm chán ấn màn hình điều khiển, trái ấn một chút phải ấn một hồi. Khung chat tối đen, có đánh chữ lên thì cũng không có cách nào gửi đi được. Ba lô vẫn như cũ chỉ mấy thứ kia, các loại Khinh Kiếm Trọng Kiếm, trang bị trừ bỏ thiếu một chiếc nhẫn, những cái khác đều còn đó.
Diệp Bạch chọc nửa ngày, chọc tới một cái nút nhỏ bên cạnh nhiệm vụ, nghe nói đây là công năng mới khai phá sau khi hệ thống thăng cấp, chỉ tiếc Diệp Bạch bị hệ thống thăng cấp trực tiếp ném tới hiện đại, công năng mới là gì còn chưa biết, càng đừng nói đến dùng.
Trên công năng mới viết mấy chữ "hệ thống chăm sóc dưỡng thành", Diệp Bạch phát hiện cái công năng này cư nhiên vẫn còn có thể dùng, không giống như công năng nói chuyện phiếm là màu xám. Cậu tò mò chọc vài cái, phát hiện công năng mới còn rất phức tạp.
Hệ thống chăm sóc dưỡng thành có một cái thanh trạng thái, điểm vào liền sẽ nhìn thấy một cái màn hình nhỏ, phía dưới viết "triển lãm 3D", Diệp Bạch mở to hai mắt, trên màn hình nhỏ biểu hiện ra một quả kim trứng tròn xoe, đang thong thả chuyển động. Phía dưới màn hình là các nút trái phải trên dưới, có thể khống chế kim trứng di chuyển trên dưới trái phải.
Một quả kim trứng.
Diệp Bạch lập tức hưng phấn lên, chẳng lẽ là quả kim trứng trong bụng cậu à?
Trang sau của thanh trạng thái, là đủ loại số liệu, đặc biệt nhiều đặc biệt rõ ràng. Có bảy phân loại lớn, phía dưới bảy phân loại lớn lại là các phân loại nhỏ, có vài phân loại nhỏ cư nhiên có hơn một trăm hạng, Diệp Bạch xem mà đầu váng mắt hoa.
Diệp Bạch chỉ xem hiểu tin tức cơ bản, bên trên viết.
Tên họ: Kim trứng ( chưa đặt)
Độ thành thục: Cần 167 điểm
Thời gian thúc đẩy rút ngắn: 66 ngày
Ngày ấp trứng: Chưa ấp trứng
Giới tính sinh lý: Nam
Nhóm máu: loại O
Thân cao: 6cm
Thể trọng: 70g
Cư nhiên chỉ có 6 centimet, vậy chẳng phải là chỉ lớn bằng một quả trứng gà thôi à?
Diệp Bạch nghiên cứu nửa ngày, tâm nói hệ thống của mình tiên tiến thiệt đấy, cư nhiên còn có thể kiểm tra đo lường độ thành thục của quả kim trứng trong bụng nữa. Cũng không biết 167 điểm này là đại biểu cho cái gì, chẳng lẽ chính là 167 ngày? Vậy tức là còn có hơn 5 tháng à.
Còn thời gian thúc đẩy rút ngắn 66 ngày, Diệp Bạch nghĩ mãi trăm lần vẫn không nghĩ ra. Thì ra việc sinh trứng này còn có thể thúc đẩy à? Vậy đã rút ngắn được thời gian dài như vậy rồi, rốt cuộc là thúc đẩy như thế nào đây?
Lý Sùng Duyên về đến nhà, lại không nhìn thấy Diệp Bạch xuống dưới lầu ăn cơm, tức khắc cảm thấy có chút đau đầu, tâm nói không phải là lại chạy ra ngoài rồi chứ? Anh lên lầu, đẩy cửa ra, đèn phòng tắm đang sáng, thì ra Diệp Bạch đang tắm rửa.
Lý Sùng Duyên nói: "Phát ngốc cái gì vậy, trong phòng tắm lạnh như vậy mà cũng không biết phải mở điều hòa, mau ra đây xuống lầu ăn cơm."
Diệp Bạch đang nghiên cứu, nghe được Lý Sùng Duyên kêu cậu, liền nhanh chóng chạy ra khỏi bồn tắm, nói: "Quên mất tiêu thời gian, em đói bụng quá."
Lý Sùng Duyên cùng cậu cùng nhau đi xuống lầu, nói: "Hôm nay em lại giở trò nghịch ngợm gì vậy? Chẳng có ngày nào chịu thành thành thật thật cả."
Diệp Bạch biết anh nói chính là chuyện của Lục Di, nói: "Em cái gì cũng không có làm nha, em ngay cả cửa cũng không ra mà."
Lý Sùng Duyên bất đắc dĩ, Diệp Bạch "A" một tiếng, nói: "Đúng rồi, nhẫn còn chưa đưa tới đây."
Lý Sùng Duyên nói: "Anh biết, mẹ anh nghe nói chúng ta đi chọn nhẫn cặp, liền nói muốn xem kiểu dáng, cảm thấy không đủ đại khí, một hai phải đổi cái tốt hơn một chút, liền lâm thời cho người thay đổi, phỏng chừng là phải lại mấy ngày nữa mới có thể tới."
Diệp Bạch nói: "Tốt hơn một chút?" Chứ không phải là quý hơn một chút?
Lý Sùng Duyên nói: "Mẹ anh một hai phải đổi, có nói cũng không có cách nào nói được. Chẳng qua cũng không sao cả, chờ nhẫn tới, em cảm thấy không thích thì cứ đổi lại là được."
Diệp Bạch đối với mấy cái này cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, nói: "Kỳ thật em thế nào cũng được."
Lý Sùng Duyên cười, nói: "Sao hôm nay lại ngoan như vậy? Không phải là ở nhà nghẹn hỏng rồi chứ?"
Diệp Bạch: "......" Cậu ngày thường cũng đâu có làm ai phải lo lắng đâu.
Lý Sùng Duyên nói: "Cuối tuần có một buổi liên hoan phim, anh nghe người đại diện của em nói, em được mời đi thảm đỏ. Thấy em ngoan như vậy, vậy cho em cuối tuần đi ra ngoài giải sầu đấy, đi thảm đỏ, nhưng trong bữa tiệc cũng không được ăn đồ bậy bạ đâu nha, cẩn thận ăn cho đau bụng, sau đó cứ chờ anh đi đón em về."
Diệp Bạch vừa nghe nói được đi thảm đỏ, cậu ngẫm nghĩ một hồi, lập tức đáp ứng nói: "Em biết rồi, sẽ không chọc phiền toái đâu."
Lý Sùng Duyên dặn dò nói: "Đến lúc đó anh sẽ gọi điện thoại đón em về, lúc đi nhớ bảo người đại diện của em đưa em đi."
Diệp Bạch một bên ăn cơm một bên gật đầu.
Hai người ăn cơm xong rồi, liền cùng nhau lên lầu, Diệp Bạch đắc ý vênh váo, chia sẻ với Lý Sùng Duyên chuyện hồi chiều Tiểu Cáp đụng phải Lục Di, cười nói: "Buồn cười chết luôn, cô ta cư nhiên lại bị Tiểu Cáp đâm phải. Tiểu Cáp rõ ràng là nhỏ như vậy mà."
Cũng chỉ có mỗi mình Diệp Bạch mới nói Tiểu Cáp nhỏ, Tiểu Cáp nhà bọn họ một chút cũng không nhỏ đâu, hơn nữa sức lực còn rất lớn, một nam nhân trưởng thành đứng đó phỏng chừng cũng không chống đỡ nổi thiết đầu công của Tiểu Cáp à. Chẳng qua đối với Diệp Bạch mà nói, cũng chỉ như một bữa sáng mà thôi, sức lực của Tiểu Cáp so với xe đâm thì còn nhỏ bé lắm.
Lý Sùng Duyên cười nhìn cậu, nói: "Sau đó thì sao?"
Diệp Bạch nói: "Không có sau đó, cô ta liền lên xe cứu thương rồi, bị mang đi."
"Vậy trước đó? Hai người đã nói chuyện gì?" Lý Sùng Duyên nhướng mày hỏi.
Diệp Bạch phản xạ nói: "Phía trước cô ta chỉ là......" Nói một nửa mới phát hiện thiếu chút nữa là lộ tẩy, nhanh chóng mở miệng, "Trước đó cũng chẳng nói gì hết á."
Lý Sùng Duyên nói: "Nữ nhân kia so với em lớn không ít nhỉ?"
Diệp Bạch giả ngu não loãng, nói: "Không biết nha."
Lý Sùng Duyên nói: "Khẩu vị của em cũng thật nặng."
Diệp Bạch: "......" Nồi này không thể không gánh rồi, dù sao cũng không thể giải thích với Lý Sùng Duyên là kỳ thật cậu cùng với Diệp Bạch nguyên lai vốn không phải là cùng một người được nhỉ?
Lý Sùng Duyên nói: "Lại đây, anh muốn trừng phạt em."
Diệp Bạch: "......" Lý Sùng Duyên gần đây tựa hồ rất không bình thường, sao cứ động phát là thích trừng phạt cậu vậy?
*Editor: Vì em đáng ăn đòn
Diệp Bạch bị anh đè lên giường, chống cự không có hiệu quả, làm đủ vận động kịch liệt rồi, lúc này mới buông tha cậu.
Lý Sùng Duyên ôm cậu đi tắm rửa, trước đem cậu hầu hạ tốt, tắm sạch sẽ, lại lau sạch sẽ, lúc này mới tròng quần áo lên cho cậu, ôm trở về trong ổ chăn đắp chăn lên, nói: "Đã trễ vậy rồi, mau ngủ đi."
Diệp Bạch gật gật đầu, không còn sức lực để nói chuyện nữa. Lý Sùng Duyên tắt đèn cho cậu, sau đó lò dò mò trong tối đến phòng tắm đi tắm rửa.
Diệp Bạch tuy rằng bị làm cho có chút mệt, chẳng qua buổi chiều đã ngủ một hồi rồi, cho nên buổi tối cảm thấy không quá mệt nhọc cho lắm. Cậu nằm nghiêng, kéo màn hình điều khiển giả thuyết ra, muốn nghiên cứu thêm Tiểu Kim trứng một chút.
Tiểu Kim trứng vẫn còn giống như quả trứng gà vậy, chiều cao cùng trọng lượng một chút cũng không có tăng. Diệp Bạch nghĩ thầm, có phải là vì cậu ăn không đủ nhiều không? Ăn cơm chiều xong cũng không thấy nó nặng thêm tí nào cả.
Cậu mở xem các loại số liệu của Tiểu Kim trứng, đại đa số đều là xem không hiểu, chẩng qua chỗ độ thành thục cư nhiên lại thay đổi, không phải 167 điểm như trước đó, mà đã biến thành 155 giờ, bị mất đi 12 điểm. Diệp Bạch lúc trước còn tưởng rằng một ngày đại biểu cho một điểm, vậy chính là cần 167 ngày rồi, mà hiện tại xem ra, một điểm hẳn không phải là một ngày, mới có trôi qua mấy giờ mà đã mất 12 điểm rồi, vậy chẳng phải là cậu sắp phải sinh rồi sao?
Diệp Bạch khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.
Thời điểm Lý Sùng Duyên đi ra, còn tay chân nhẹ nhàng, chỉ sợ quấy rầy đến Diệp Bạch nghỉ ngơi, còn tưởng rằng cậu đã ngủ rồi. Kết quả đi đến mép giường liền hoảng sợ, Diệp Bạch trừng mắt to, nằm nghiêng cũng không biết là đang làm cái gì, vẻ mặt khiếp sợ. Lúc này đã tối khuya, còn chỉ có một mình cậu nằm, biểu tình phong phú như vậy thật sự là có chút dọa người.
Lý lão bản cho rằng Diệp Bạch đang nhìn ngoài cửa sổ, chỉ là đã kéo màn hết rồi, liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn lên trên cửa sổ một cái.
Cái gì cũng không có.
Chẳng qua phía sau lưng có chút lạnh cả người......
*Editor: Chuyển sang phim kinh dị đấy à?
Lý Sùng Duyên nói: "Không chịu ngủ, trừng mắt làm cái gì."
Diệp Bạch nhanh chóng ngồi dậy, giữ chặt tay áo Lý Sùng Duyên, nghiêm trang nói: "Trời ạ, em sắp sinh rồi. Để em tính tính coi còn có bao nhiêu ngày nữa. Một giờ hai điểm, còn có 155 điểm, vậy chẳng phải là chỉ còn hơn ba ngày thôi sao?"
Diệp Bạch khiếp sợ lại khẩn trương, nói: "Em còn chưa có chuẩn bị tâm lý đâu."
Lý Sùng Duyên: "......"
Lý lão bản căn bản là nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, bật đèn lên, sau đó lo lắng sờ soạng cái trán Diệp Bạch một chút, nói: "Có phải là phát sốt gặp ác mộng rồi không, hiện tại đã tỉnh một chút nào chưa? Anh đi rót cho em ly nước ấm nha."
Diệp Bạch: "......"
Diệp Bạch một phen giữ chặt anh, nói: "Em mới không có phát sốt."
Lý Sùng Duyên nói: "Vậy nói mê sảng cái gì vậy. Em xem bụng em còn bình thường như vậy, sao có thể ba ngày liền sinh được."
Diệp Bạch nói: "Đương nhiên là bình thường rồi, lớn có bằng quả trứng gà mà thôi à, to ra mới là lạ đấy."
Lớn bằng quả trứng gà, Lý Sùng Duyên nhịn không được trong đầu não bổ một phen, Diệp Bạch sinh ra một quả kim trứng lớn bằng trứng gà, sau đó quả kim trứng lớn bằng trứng gà nở ra, nhảy ra một con tiểu nhân ngư còn nhỏ hơn cả lòng bàn tay......
Tuy rằng ngẫm lại rất manh, nhưng là...... Sao lại có một loại cảm giác thiên phương dạ đàm* vậy.
*Thiên phương dạ đàm: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.
Lý Sùng Duyên nói: "Hôm nay em cứ thành thật ngủ đi cho anh, ngày mai anh sẽ gọi điện thoại bảo Thời Quân Tranh lại đây, không phải hắn có kinh nghiệm sao, em cứ hỏi hắn là được rồi."
Thời Quân Tranh lại lần nữa vô tội nằm cũng trúng đạn, còn bị Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch hiểu lầm thành chuyên gia nuôi trứng thâm niên.
Lý Sùng Duyên không tin Diệp Bạch nói, Diệp Bạch liền hầm hừ nằm xuống ngủ luôn. Tới ngày hôm sau, việc đầu tiên Diệp Bạch làm vào buổi sáng chính là mở màn hình điều khiển ra, xem xét độ thành thục của kim trứng, chỉ là làm cho Diệp Bạch ngoác mắt chính là, độ thành thục vẫn như cũ vẫn là 155 giờ, một chút cũng không có giảm bớt.
Diệp Bạch nghĩ trăm lần cũng không ra, hệ thống này rốt cuộc là có chuẩn xác hay không đây, làm sao lại lúc nhanh lúc chậm thế, chẳng lẽ là xem tâm tình?
Diệp Bạch quy nạp tổng kết nửa ngày, xem tâm tình nghe ra rất không đáng tin cậy, vậy chính là bởi vì đồ mà cậu ăn? Bữa chiều hôm qua cậu ăn sườn heo chua ngọt, còn có thịt luộc sốt tỏi*......
*Sườn heo chua ngọt: Món tủ của mị đó
Thịt luộc sốt tỏi
Diệp Bạch nhớ lại nửa ngày, sau đó mặc xong quần áo chạy xuống lầu, nói: "Cơm trưa đã chuẩn bị xong chưa? Tôi muốn ăn đồ ăn bữa chiều ngày hôm qua."
Người hầu thấy Diệp thiếu gia dậy sớm như vậy, cảm thấy thật sự là hiếm có, ngẩng đầu xác nhận nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Còn chưa chuẩn bị đâu Diệp thiếu gia, hiện tại mới có tám giờ, Lý tiên sinh vừa mới đi xong."
Diệp Bạch vừa thấy thời gian, đúng thật là quá sớm. Diệp Bạch dứt khoát không ăn bữa sáng nữa, như vậy có thể chính xác hơn một chút, bảo người hầu trước tiên làm bữa trưa, chưa đến 11 giờ đã ăn rồi.
Cậu ăn đồ ăn cũng giống như đêm qua, nhưng màn hình điều khiển lại rất không cho mặt mũi, độ thành thục biểu hiện vẫn là một chút cũng không có giảm đi, vẫn không nhúc nhích.
Diệp Bạch thật sự là nghĩ không ra ngày hôm qua cậu còn ăn cái gì nữa, uống nước khẳng định là không đúng, buổi sáng cậu đã uống không ít nước rồi đấy, cũng không phát hiện tăng hay giảm gì đâu.
Buổi sáng Lý Sùng Duyên gọi điện thoại cho Thời Quân Tranh, bảo hắn qua đây bồi Diệp Bạch một bồi. Thời Quân Tranh mỗi ngày đều mệt thận, dậy cũng muộn, từ trên giường bò dậy liền đi đến chỗ Diệp Bạch, Diệp Bạch ăn xong cơm trưa Thời Quân Tranh mới đến.
Thời Quân Tranh vừa vào cửa, liền nói: "Giữa trưa cậu ăn cái gì vậy?"
Diệp Bạch tinh tế liệt kê cho hắn, nói: "Sườn heo chua ngọt, cá sóc chua ngọt, thịt luộc sốt tỏi, ngó sen nhồi gạo nếp, cải non xào, rau diếp cá đác hộp xào, thịt kho Đông Pha, bắp cải xé miếng xào, còn có thịt bò hầm cà chua......"
*Cá sóc chua ngọt
Ngó sen nhồi gạo nếp
Cải non xào
Rau diếp cá đác hộp xào
Thịt kho Đông Pha
Bắp cải xé miếng xào
Thịt bò hầm cà chua
Thời Quân Tranh nghe mà trong bụng lên án gào thét, nước miếng cũng sắp trào ra, cư nhiên lại phong phú như vậy, nói: "Không được không được, đói chết tôi mất rồi, gần 12 giờ rồi, gọi người bưng đồ ăn lên đi, tôi muốn cọ cơm."
"Ân?" Diệp Bạch khó hiểu nhìn hắn, nói: "Tôi ăn xong rồi nha, 10 giờ rưỡi tôi đã ăn xong cơm trưa rồi."
Thời Quân Tranh: "......"
Trong bụng lại "Lộc cộc" một tiếng, tức khắc có một loại cảm giác từ thiên đường bị đá xuống địa ngục, chỉ thiếu la lối khóc lóc giở trò ăn vạ đòi ăn cơm nữa thôi.
Người hầu nhìn bộ dáng Thời tiên sinh đói lả người, tâm nói làm diễn viên cũng thật không dễ dàng gì, trách không được Lý tiên sinh không cho Diệp thiếu gia đang mang thai đi ra ngoài làm việc, khẳng định là không tốt cho đứa nhỏ trong bụng.
Người hầu chuẩn bị mấy món ăn đơn giản cho Thời Quân Tranh, đưa tới trên phòng của Diệp Bạch, Thời Quân Tranh cảm động đến nước mắt nước mũi giàn dụa.
Diệp Bạch nói: "Thôi lão bản ngược đãi anh đấy à? Không cho anh ăn cơm?"
Thời Quân Tranh thiếu chút nữa là bị nghẹn, nói: "Phi, tôi chỉ là đói bụng mà thôi, liên quan éo gì đến y."
Diệp Bạch nhìn lên, Thời Quân Tranh đang tạc mao hệt như là con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức câm miệng không nói nữa.
Thời Quân Tranh một bên ăn một bên hỏi: "Lý tiên sinh gọi điện thoại bảo tôi tới đây bồi cậu, có phải là cậu quá nhàm chán rồi không."
Diệp Bạch lắc đầu, nói: "Tôi là có vấn đề muốn hỏi anh."
Thời Quân Tranh nói: "Cái gì?"
Diệp Bạch nói: "Anh không phải là rất có kinh nghiệm sao? Tôi muốn biết độ thành thục của kim trứng là tính như thế nào? Một điểm là bao lâu? Còn thúc đẩy kia nữa, là thúc đẩy như thế nào?" Cậu vẫn luôn chú ý đến độ thành thục, chưa có chú ý đến thời gian thúc đẩy rút ngắn, hiện tại đã biến thành 78 ngày.
Thời Quân Tranh không hiểu ra sao, nói: "Cậu đang nói cái gì vậy, tôi nghe sao hoàn toàn chẳng hiểu gì hết?"
Diệp Bạch cực kỳ nhẫn nại giải thích cho hắn, nói: "Chính là trứng mà tôi đang mang đó, không phải anh rất có kinh nghiệm sao?"
Thời Quân Tranh rốt cuộc nghe hiểu, sắc mặt xoát cái đỏ choét, một tay cầm đũa, một tay bưng bát cơm, kêu lên nói: "Diệp Bạch, tôi nhất định phải liều mạng với cậu! Sao cậu dám nói tôi có kinh nghiệm hả! Con mắt nào của cậu nhìn thấy Alpha sinh con đấy. Lần trước cậu nói hươu nói vượn với Lý tiên sinh, làm hại tôi bị Thôi Hướng Trung......"
Diệp Bạch nhìn hắn kích động, lập tức xê dịch thân thể ra sau, nói: "Tôi chỉ là hỏi anh một chút thôi mà."
Thời Quân Tranh nổi đóa nửa ngày, lúc này mới tiếp tục ăn cơm, nói: "Trước kia tôi chưa từng nghe nói cái gì mà độ thành thục bao giờ, tôi cũng không rõ ràng lắm."
Diệp Bạch nói: "Thì ra anh cũng không biết, cho anh ăn cơm phí rồi."
Thời Quân Tranh lại bị cậu làm cho sặc, nói: "Chúng ta rốt cuộc có phải là bạn tốt hay không đây, cậu tổn thương tôi như vậy được à?"
Diệp Bạch nói: "Vậy anh có biết có biện pháp nào có thể thúc đẩy không?"
"Ách......" Thời Quân Tranh nói: "Cái này lần trước không phải đã nói với Lý lão bản rồi sao."
"A?" Diệp Bạch nói: "Nói cái gì vậy, tôi không biết nha."
Thời Quân Tranh khục khục cổ họng, nghiêm trang nói: "Omega vốn dĩ chính là bên thừa nhận, tác dụng cơ bản nhất chính là sinh sản hậu đại. Sau khi Omega mang thai mà làm loại chuyện đấy, khụ khụ, hình như là có thể xúc tiến trứng trưởng thành, lợi là chỗ đó."
Thời Quân Tranh càng nói càng ngượng ngùng, hắn cũng không biết cách nói này có xác thật là đúng hay không, chẳng qua trước kia từng có người nói qua như vậy. Omega mang thai có khác biệt rất lớn với nhân loại.
Diệp Bạch há lớn miệng, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, lầm bầm lầu bầu, nói: "A, chẳng lẽ thật là bởi vì cái này. Đích xác là có khả năng, đêm qua bọn tôi có làm hai lần mà."
Thời Quân Tranh nghe mà ngượng ngùng quá, nói: "Loại chuyện này cậu vẫn là tự mình chậm rãi nghiên cứu đi."
Vì thế sau khi Thời Quân Tranh cọ cơm trưa trở về Diệp Bạch liền bắt đầu nghiên cứu loại chuyện này, còn mở máy tính ra nghiêm túc nghiên cứu. Cuối cùng tựa hồ cũng nghiên cứu ra kết quả, cầm lấy di động lại gọi điện thoại cho Thời Quân Tranh mới vừa đi không bao lâu.
Thời Quân Tranh vừa về đến nhà, nói: "Tiểu tổ tông lại làm sao vậy?"
Diệp Bạch nói: "Chỗ anh có phải là có rất nhiều đạo cụ không? Mau đưa đến đây cho tôi một ít đi."
Thời Quân Tranh bật phun ra một ngụm nước, lắp bắp nói: "Đạo đạo cụ cái gì......" Trong óc hắn đã có đáp án, đó chính là trên dưới một trăm cái đạo cụ tình thú mà lần trước Thôi Hướng Trung gởi cho hắn......
Quả nhiên, Diệp Bạch nói: "Chính là đạo cụ tình thú đó nha."
Người nói còn chưa đỏ mặt, người nghe đã sắp chín rồi, Thời Quân Tranh nói: "Tôi mới không có mấy cái thứ đó đâu. Cậu muốn làm gì?"
Diệp Bạch nói: "Vậy thì kỳ quái quá, Thôi tiên sinh cư nhiên lại không dùng đạo cụ với anh sao? Không phải trước kia y rất thích dùng còng tay trói anh à?"
Thời Quân Tranh kêu lên: "Phi, chưa từng có, không có khả năng có, cậu nhớ lầm rồi."
Diệp Bạch dùng ngữ khí tiếc hận, nói: "Tôi còn tưởng là anh có chứ, còn muốn mượn của anh một ít mà."
Mấy thứ đó có thể cho mượn sao? Thời Quân Tranh trợn trắng mắt, đáng tiếc Diệp Bạch nhìn không thấy.
Thời Quân Tranh thử hỏi: "Cậu muốn mấy cái đó dùng làm gì?"
Diệp Bạch nói: "Anh không phải đã nói làm loại chuyện đó có thể thúc đẩy sao? Tôi tra được trên mạng nói, dùng mấy đạo cụ gì đó có thể trợ hứng, nói không chừng là dùng rất tốt."
Thời Quân Tranh: "......"
Hôm nay Lý Sùng Duyên trở về sớm, buổi chiều bốn giờ đã trở lại rồi, trời vẫn còn chưa tối. Anh lo lắng Diệp Bạch có phải là thật sự bị bệnh hay không, cho nên liền trở về trước.
Anh vừa vào cửa, liền nghe người hầu hướng về phía trên lầu hô một câu, "Diệp thiếu gia, Lý tiên sinh đã trở về rồi."
Sau đó trên lầu lập tức truyền đến thanh âm của Diệp Bạch, "Ai nha, sớm như vậy, tôi biết rồi tôi biết rồi."
Sau đó là "Phanh" một tiếng, tiếng đóng cửa......
Lý Sùng Duyên có điểm há hốc mồm, đứng ở trước cửa, quần áo còn chưa kịp cởi ra, nói: "Hôm nay Diệp Bạch lại làm cái gì vậy?"
Người hầu lắc đầu, nói: "Diệp thiếu gia bảo tôi xem khi nào anh trở về thì báo cho cậu ấy một tiếng, cũng không biết thần thần bí bí như thế là đang làm cái gì."
"...... Tôi biết rồi." Lý Sùng Duyên một trận bất đắc dĩ, Diệp Bạch vẫn luôn thường thường sẽ cho anh một trận "Kinh hỉ", làm người ta sợ đến rụng tim đi được, hơn nữa đại đa số thời điểm đều chỉ có kinh không có hỉ......
Lý Sùng Duyên cởi áo khoác ra, liền đi lên lâu. Cửa phòng ngủ đóng lại, chẳng qua cũng không có khóa, Lý Sùng Duyên đẩy một chút liền đi vào, nói: "Diệp Bạch? Lại đang chơi trò dở hơi gì vậy?"
Gian ngoài không thấy bóng Diệp Bạch, Diệp Bạch thoạt nhìn hẳn là đang ở phòng trong, cửa phòng trong lại cũng đóng lại. Lúc này Lý Sùng Duyên lại đẩy không nổi, đã khóa lại.
Lý Sùng Duyên gõ gõ cửa, nói: "Diệp Bạch, mau tới mở cửa."
Cách ván cửa, cũng không biết là Diệp Bạch đang làm gì, liền nghe thanh âm cậu nói: "Sắp rồi sắp rồi, em còn chưa có chuẩn bị xong đâu."
Lý Sùng Duyên thấy cậu thần thần bí bí, liền có một loại dự cảm không, đứng ngoài cửa gần mười phút, mới nghe Diệp Bạch nói: "Được rồi, cửa mở rồi đó, anh vào đi."
Lý Sùng Duyên duỗi tay đẩy cửa một cái, quả nhiên là đã không khóa nữa, anh đẩy cửa ra đi vào.
Nhưng nhìn Diệp Bạch ngồi ở trên giường, trên đầu mang tai mèo lần trước đã từng dùng, lông xù xù chọc người xem ngứa ngáy. Chẳng qua đây còn không phải là trọng điểm, càng sơ-pờ-rai hơn còn không phải cái này.
Lý Sùng Duyên trợn tròn mắt, đứng ở cửa quên luôn cả tiến vào. Trên đầu Diệp Bạch mang tai mèo, trên người mặc áo sơmi của anh, phía dưới không có mặc quần, mà là cái váy lần trước bị cậu ném đầy đất.
Diệp Bạch vốn dĩ đã trắng rồi, hai cái đùi thẳng tắp thẳng tắp lộ ra bên ngoài, phía dưới mặc cái váy đặc biệt ngắn, cách đầu gối còn kém một đoạn lớn. Mà ở giữa hai chân cậu, còn có cái đồ vật lông xù xù ở phía sau lúc ẩn lúc hiện, chính là đuôi mèo cùng bộ với tai mèo, còn kéo dài thẳng đến dưới váy luôn.
Lý Sùng Duyên tức khắc cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lúc này thật là kinh hỉ không giả, hơn nữa còn kinh hỉ có chút quá mức, làm cho Lý Sùng Duyên cũng phải hoài nghi bản thân đang nằm mơ.
"Mau tới đây." Diệp Bạch thấy anh bất động, liền vẫy vẫy tay, còn xoay một vòng tròn, triển lãm 360 độ cho anh một chút, nói: "Anh coi, thế nào?"
Diệp Bạch không mượn được đạo cụ tình thú ở chỗ Thời Quân Tranh, đành nghĩ biện pháp khác, sau đó liền nhảy ra cái rương váy lớn mà Lý Sùng Duyên làm ra. Tuy rằng lần trước Diệp Bạch đều đã đem hết váy ra chà đạp dẫm dẫm một hồi, chẳng qua hiện tại thật đúng là tương lai sáng ngời ngợi, tâm nói sở thích của Lý Sùng Duyên tuy rằng không tốt đẹp mấy, chẳng qua nếu anh đã thích, không chừng cũng có thể có tác dụng xúc tiến thúc đẩy cũng nói không chừng. Diệp Bạch liền lấy hết váy ra xem một lần, sau đó chọn vài cái, chuẩn bị Lý Sùng Duyên trở về liền thay.
Lý Sùng Duyên nào chịu được cậu dụ hoặc bản thân như vậy, đi vào trở tay khóa cửa liền đem người đẩy ngã xuống trên giường, nói: "Hôm nay sao lại đột nhiên biết lấy lòng anh như vậy? Nói, có phải đã làm ra chuyện xấu gì rồi không?"
Diệp Bạch cười hì hì nói: "Như thế nào chứ? Anh thích em mặc như vậy không?"
"Đặc biệt câu nhân." Lý Sùng Duyên hung hăng cắn trên môi cậu một hồi.
Diệp Bạch nói: "Vậy làm thêm hai lần đi."
Lý Sùng Duyên ngẩn ngơ, cảm giác phía dưới bị Diệp Bạch khiêu khích đến trướng đến phát đau, rốt cuộc nhịn không được nữa, cũng không thèm cởi quần áo Diệp Bạch ra, liền vạch váy lên, đem cái đuôi lông xù xù rút ra......
Diệp Bạch khiêu khích Lý Sùng Duyên biến thân cầm thú, lúc này cậu có muốn kêu dừng cũng dừng không được nữa rồi, vốn đang muốn khi làm thì theo dõi độ thành thục trên màn hình điều khiển, chẳng qua cậu đã quá xem nhẹ năng lực của Lý lão bản rồi, Lý lão bản làm cậu đến hoàn toàn không có tâm trí để mà đi kéo màn hình điều khiển nữa, nào còn có thể nhìn cái gì mà độ thành thục nữa đâu, chỉ biết khóc lóc cầu xin tha thứ thôi.
Lý Sùng Duyên quyết không buông tha cậu, làm hai lần, đem người ôm vào trong ngực, để Diệp Bạch cởi váy ra rồi lại đổi sang một cái lại một cái váy khác.
Diệp Bạch bị làm cho tinh bì lực tẫn, cũng không biết Lý Sùng Duyên dừng khi nào, ngay cả bị ôm đi tắm rửa cũng không nhớ rõ, cứ như vậy hôn hôn trầm trầm ngủ đi.
Đến khi tỉnh lại, Diệp Bạch liền nhìn thấy váy rớt tả tơi một giường đầy đất, đủ loại kiểu dáng, đều là đêm qua Lý Sùng Duyên bức cậu đổi xong lại cởi ra......
Cái này gọi là tự làm bậy không thể sống. Biện pháp trên mạng hình như là quá dùng được rồi đi? Có chút quá mức đấy.
Diệp Bạch giật giật ngón tay, cảm thấy đặc biệt mệt, cũng không muốn bò dậy ăn bữa sáng nữa. Cậu tích cóp sức lực nửa ngày, mới mở màn hình điều khiển giả thuyết ra, liếc mắt nhìn độ thành thục một cái.
Độ thành thục: Còn cần 119 điểm
Thế mà đã thiếu đi 36 điểm rồi? Diệp Bạch kinh ngạc nghĩ, quả nhiên là giống như Thời Quân Tranh nói, làm loại chuyện đó có thể thúc đẩy thời gian thành thục. Cứ như vậy, không đến mấy ngày nữa là có thể sinh Tiểu Kim trứng ra rồi.
Chỉ là Tiểu Kim trứng vẫn chỉ bằng quả trứng gà, căn bản là không lớn cũng chẳng nặng thêm tí nào.
Diệp Bạch hưng phấn, tính còn mấy ngày nữa mới có thể sinh kim trứng ra. Cậu lần đầu mang thai, đối với trứng bảo bảo là phi thường tò mò, đương nhiên cũng hy vọng có thể sớm nhìn thấy một chút, hơn nữa sau khi sinh trứng bảo bảo ra, cậu liền không cần phải cả ngày đều nghẹn ở biệt thự nữa, quả thực là trăm lợi mà không một hại.
Vì thế Diệp Bạch hạ quyết tâm, hôm nay tiếp tục làm dụ thụ.
Cho nên Lý Sùng Duyên vừa từ công ty trở lại biệt thự, liền nhìn thấy trong phòng ngủ có thiệt nhiều thiệt nhiều đạo cụ tình thú, đủ loại, anh nhìn mà lông mày nhảy dựng. Ngày hôm qua là nữ trang play, hôm nay lại biến thành đạo cụ play.
Cũng may trên tay Lý lão bản mang nhẫn bổ thận cao cấp mà Diệp Bạch đưa cho anh, phụ gia thêm tuyệt học đại tàng kiếm không lo lam lũ không bị suy thận, làm tới làm đi hoàn toàn không cần lo lắng sẽ tinh tẫn nhân vong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook