Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]
-
Chương 36
Diệp Bạch trợn tròn mắt, sao lại đến nơi nào cũng đều có thể gặp được Thời Quân Tranh chứ? Đối phương quả thực giống như con ruồi bọ ong ong la hoảng vậy nha. Diệp Bạch không muốn lại bị hắn quấn lấy, liền muốn lôi kéo Lý Sùng Duyên bước nhanh tránh đi, coi như không có nghe được. Bất quá thật không trùng hợp, một nam nhân đang nói chuyện với Lý Sùng Duyên, anh có muốn đi cũng không đi được.
"Tới sớm như vậy?" Nam nhân nhìn thấy Lý Sùng Duyên liền chào hỏi với anh, "Tôi cho rằng hôm nay cậu sẽ là người đến cuối cùng chứ."
Lý Sùng Duyên nói: "Đã lâu không gặp."
Nam nhân chú ý tới Diệp Bạch bên người anh, không khỏi nhìn nhiều thêm hai mắt, cười đến ý vị thâm trường nói: "Chính là cậu ta? Tôi nghe được tin tức, nói là cậu tìm một người bạn, còn là một nam nhân, lúc ấy cậu không biết tôi có bao nhiêu giật mình đâu, thiếu chút nữa liền nghĩ nam nhân kia tên là Đào Mạc Kỳ đấy."
Diệp Bạch vãnh tai, cậu đã rất lâu không nghe thấy cái tên Đào Mạc Kỳ rồi, tâm nói Đào Mạc Kỳ quả nhiên cùng Lý Sùng Duyên có một chân, vì thế không nhẹ không nặng hừ một tiếng.
Lý Sùng Duyên nói: "Không cần nói bậy."
Nam nhân cười rộ lên, nói: "Xem ra cậu là nghiêm túc."
Lý Sùng Duyên nói: "Tôi không phải nghiêm túc, sẽ đem người mang tới đây sao?"
Nam nhân nói: "Nói phải nói phải."
Lý Sùng Duyên kéo tay Diệp Bạch một chút, giới thiệu cho cậu nói: "Vị này chính là Thôi Hướng Trung."
Thôi Hướng Trung xem như chi thứ của Lý gia, tuổi cùng Lý Sùng Duyên không sai biệt lắm, hai người cũng tính là hợp nhau, trên sinh ý có lui tới tương đối nhiều.
Diệp Bạch ở bên cạnh cũng không nói nhiều, có vẻ đặc biệt nghe lời, chỉ sợ đột nhiên đụng phải cha mẹ Lý Sùng Duyên, để lại ấn tượng gì không tốt.
Thôi Hướng Trung nói: "Xem ra tiểu bằng hữu của cậu rất ngoan nhỉ. Không nghĩ tới cậu lại thích loại hình này."
Lý Sùng Duyên chỉ là nhìn Diệp Bạch cười cười, người khác cũng không biết Diệp Bạch ngày thường có bao nhiêu có thể lăn lộn đâu, ba ngày hai ngày đã bị cậu dọa nhảy dựng rồi.
Diệp Bạch nghe bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên chớp chớp mắt, phát hiện Thời Quân Tranh vừa rồi kêu mình sao lại không thấy nữa? Quay đầu nhìn lên, Thời Quân Tranh còn đang ở vị trí vừa rồi, không xa không gần, ánh mắt hai người còn nhìn nhau.
Thời Quân Tranh vẫy tay chào hỏi với cậu, lại vẫy vẫy, ý bảo Diệp Bạch qua đó. Diệp Bạch cảm thấy có mà mình choáng váng điên rồi mới có thể đi qua, vì thế coi như không thấy được, ánh mắt thực tự nhiên chuyển đi.
Thời Quân Tranh buồn bực, bưng một ly rượu vang đỏ, nghĩ thầm Diệp Bạch sao lại sẽ nhận thức với người như vậy chứ, hắn đang muốn tới tìm Diệp Bạch, cố tình lại giết ra Trình Giảo Kim, hắn lại không thể đến gần rồi.
*Editor: Đoán xem đoán xem Tiểu Thời đang kiêng kỵ cái gì nào!!!!
Ở ác gặp ác, Thời Quân Tranh làm cho Diệp Bạch một cái đầu hai cái đại, thì ra cũng có người có thể phiền toái hơn hắn sao, còn là nhân loại nữa, chính là Thôi Hướng Trung đang nói chuyện cùng Lý Sùng Duyên. Hai người này cũng nói chuyện quá dài rồi.
Thôi Hướng Trung nói với Diệp Bạch: "Cậu cũng nhận thức Thời Quân Tranh?"
Diệp Bạch sửng sốt, thiếu chút nữa là lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Thôi Hướng Trung lại nói với Lý Sùng Duyên: "Thiếu chút nữa là quên, tiểu bằng hữu nhà cậu là hỗn trong giới giải trí."
Trong óc Diệp Bạch toát ra một cái ý tưởng, chẳng lẽ Thời Quân Tranh là bởi vì Thôi Hướng Trung ở chỗ này cho nên mới không tới đây?
Thôi Hướng Trung đề nghị nói: "Lý tiên sinh cùng Lý thái thái còn chưa tới. Muốn cùng đi vào bên trong không? Rượu vang đỏ ở nơi này cũng không tồi đâu. Xem ra Tam đệ của cậu cũng rất nhọc lòng đấy."
Lý Sùng Duyên còn chưa nói gì, Diệp Bạch đã lập tức lôi kéo tay Lý Sùng Duyên nói: "Em đói bụng rồi, em cũng muốn nếm thử rượu vang đỏ."
Lý Sùng Duyên không nhìn ra được tiểu tâm tư của Diệp Bạch, liền mang theo cậu đi qua, bất quá lại nói: "Rượu em không thể uống được, cẩn thận lộ nguyên hình đấy."
Anh nói lộ nguyên hình, đương nhiên là biến ra đuôi cá, Diệp Bạch không cho là đúng, nói: "Anh xem em gần đây có biến ra được đâu, em đã nắm giữ phương pháp rồi, sẽ không có việc gì đâu."
Lý Sùng Duyên nói: "Vậy cũng không được."
Diệp Bạch: "......"
Quả nhiên, chỉ cần Thôi Hướng Trung ở bên cạnh, Thời Quân Tranh liền không dám tới. Thời Quân Tranh thiếu chút nữa là đem chén rượu gặm nát, cái tên Thôi Hướng Trung khiến người chán ghét kia sao cứ lù lù trước mắt thế chứ. Hắn muốn nói chuyện cùng Diệp Bạch, lại không muốn chào hỏi với Thôi Hướng Trung, do dự, cuối cùng vẫn là vẻ mặt rối rắm theo sau, chỉ là đứng ở địa phương không xa không gần.
Diệp Bạch quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Diệp Bạch tâm tình rất tốt ăn chút đồ, Lý Sùng Duyên bỗng nhiên nói: "Cha mẹ anh tới, chúng ta qua đi."
Một khối bánh kem nghẹn ở trong cổ họng Diệp Bạch, nửa vời làm mặt cậu bị nghẹn đến mức đỏ bừng.
Lý Sùng Duyên đưa tay đặt trên eo cậu, nói: "Đừng khẩn trương, có anh ở đây rồi, bọn họ khẳng định sẽ thích em mà."
Diệp Bạch nhanh chóng đem bánh kem nuốt xuống, sau đó sửa sang quần áo lại một chút, mắt trông mong nhìn Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên cười, nói: "Đi thôi."
Thôi Hướng Trung ở một bên, nhìn mà cười không ngừng, nói: "Hôm nay chính là tiệc đính hôn, Lý tiên sinh cùng Lý thái thái sẽ không tức giận đâu, dù sao cũng không thể phá hỏng tiệc đính hôn được."
Diệp Bạch bị Lý Sùng Duyên lãnh qua đi gặp Lý tiên sinh Lý thái thái, Thôi Hướng Trung chờ bọn họ đi rồi, liền bỗng nhiên xoay người, đi về phía Thời Quân Tranh.
Thời Quân Tranh vốn dĩ đang vui vẻ, tâm nói Diệp Bạch rốt cuộc cũng phải rời khỏi Thôi Hướng Trung rồi, hắn đang nghĩ ngợi chờ Diệp Bạch đi xa rồi sẽ đuổi theo nói chuyện, nào nghĩ đến Diệp Bạch đi rồi, nhưng là tên đáng ghét lại tới đây. Thời Quân Tranh quả thực là như lâm đại địch, toàn thân cứng đờ, ly rượu đế trong tay đã sắp bị hắn bóp nát rồi.
Thôi Hướng Trung nói: "Vừa rồi đã nhìn thấy em rồi, bất quá không tới chào hỏi được."
Thời Quân Tranh trong lỗ mũi hừ một tiếng, một chút cũng không che dấu chán ghét đối với y, nói: "Ngượng ngùng, tôi có bằng hữu ở bên kia, tôi muốn đi qua."
Thôi Hướng Trung duỗi tay cản lại, đem người đẩy xuống dưới, nói: "Lần trước tôi đã để lại ảnh chụp, ở ngay trong di động của tôi, em không muốn sao?"
Thời Quân Tranh tức khắc liền kinh ngạc, thiếu chút nữa là hô lên, nói: "Anh nói cái gì? Anh sao có thể đê tiện như vậy được."
Thôi Hướng Trung nói: "Tôi thuận tay cứu em, em còn nói tôi đê tiện?"
"Anh!......" Thời Quân Tranh tức khắc không tiếp lời nổi.
Thôi Hướng Trung tới gần hắn hai bước, hai người cách nhau thật sự gần, y nheo nheo mắt, nói: "Hương vị thật ngọt, cảm giác thực thuần, so với khí vị rượu vang đỏ trong tay em còn ngọt hơn."
Thời Quân Tranh nháy mắt lui ra phía sau vài bước, mặt đỏ lên rồi chuyển sang trắng xanh.
Hơi thở trên người Thời Quân Tranh có thể hấp dẫn Omega, đôi khi thậm chí cả nhân loại cũng có thể ngửi được, hương khí tựa như rượu vang đỏ mà Thôi Hướng Trung nói. Bất quá khí vị của hắn là căn cứ theo tâm tình khác nhau mà sẽ biến hóa, không giống hương vị trên người Diệp Bạch vẫn luôn là mùi vị thơm ngọt.
Thời Quân Tranh bị y chọc lông, nói: "Anh rốt cuộc là muốn làm sao?"
Thôi Hướng Trung nói: "Tôi vừa rồi thấy em nhìn chằm chằm vào tiểu bằng hữu nhà Lý Sùng Duyên, em thực thích cậu ta sao?"
Thời Quân Tranh không trả lời, trong lòng nhưng lại trăm phần khẳng định, Alpha đương nhiên là phải tìm bạn lữ Omega, nhân loại đâu có tốt như Omega.
*Editor: Ờ, lời khuyên chân thành, Omega bạo lực như Tiểu Bạch thì thà kiếm nhân loại tốt hơn đồng chí ạ, đỡ không nổi đâu
Thôi Hướng Trung nói: "Nhanh như vậy đã trở lại rồi."
Thời Quân Tranh ngẩng đầu nhìn lên, Lý Sùng Duyên và Diệp Bạch vừa rời đi đã trở lại rồi. Trong lòng hắn cao hứng, liền định đi lên đón, bất quá bị Thôi Hướng Trung bên người bỗng nhiên ôm eo.
Thôi Hướng Trung cúi đầu, môi dán ở bên vành tai hắn nhẹ nhàng cắn một chút, nói: "Ảnh chụp có còn muốn nữa không? Cùng tôi đến phòng nghỉ lầu hai đi."
Thời Quân Tranh giật mình một cái, sợ tới mức tim đập gia tốc, Thôi Hướng Trung cư nhiên lại quang minh chính đại làm loại chuyện này như vậy, cũng may là không có ai nhìn thấy, để hắn nhẹ nhàng thở ra.
Không đợi hắn trả lời, Diệp Bạch và Lý Sùng Duyên đã tới đây, Diệp Bạch bị mang đi gặp cha mẹ của Lý Sùng Duyên. Lý tiên sinh và Lý thái thái nhìn qua rất hòa ái, bất quá thái độ có chút xa cách, bọn họ đương nhiên không muốn Lý Sùng Duyên thật sự cùng một nam nhân kết hôn, chỉ là Lý Sùng Duyên cánh chim đã đầy đặn cường ngạnh ép buộc anh khẳng định là không được, cho nên chỉ nói một hai câu với Diệp Bạch mà thôi.
Diệp Bạch nói: "Anh xem cha mẹ anh không thích em kìa."
Lý Sùng Duyên nói: "Sao có thể chứ. Bọn họ chỉ là hiện tại rất bận thôi, hôm nay là tiệc đính hôn, phải xã giao nhiều."
Lý Sùng Duyên biết ăn nói, Diệp Bạch bị anh an ủi hai câu liền lại tinh lực tràn đầy.
Hai người vừa đi tới, Diệp Bạch liền nhìn thấy Thôi Hướng Trung và Thời Quân Tranh đứng chung một chỗ, cậu sửng sốt, không chờ cậu kinh ngạc, liền ngửi thấy một cổ hương vị gay mũi, lập tức đôi tay che miệng mũi lại.
"Làm sao vậy?" Lý Sùng Duyên nói.
Nhân loại tuy rằng cũng có thể ngửi được một ít khí vị của Omega và Alpha, bất quá phải có tiền đề, cần có khí vị dày đặc. Nhưng là Diệp Bạch bất đồng, cậu vốn dĩ chính là Omega, cho nên thực mẫn cảm đối với khí vị của Alpha. Chỉ là cái nhân của khối thân thể này của Diệp Bạch là một nhân loại chính thức, cho nên nói, có thể ngửi được khí vị lại không thể hiểu được cũng là chuyện bình thường......
Diệp Bạch che mũi lại, rầu rĩ nói: "Sao lại có mùi sầu riêng hôi thúi thế chứ, sặc chết em."
Thời Quân Tranh: "......"
Thời Quân Tranh mặt đen, đen hoàn toàn, Diệp Bạch nói hương vị "Sầu riêng" chính là từ trên người hắn mà ra, bởi vì Thời Quân Tranh vừa rồi bị Thôi Hướng Trung chọc lông, phi thường không cao hứng, cho nên hơi thở có chút khác biệt. Nhưng hắn trước nay đều chưa từng nghĩ tới, một Omega lại nói với hắn là mùi hôi! Còn là mùi hôi sầu riêng!
Trong lòng Thời Quân Tranh thiên quân vạn mã đang lao nhanh, đem tất cả tự tôn của hắn đều nghiền nát, hết thảy hôi phi yên diệt. Hắn cảm thấy về sau không bao giờ có thể đối mặt với Omega được nữa, hắn đối với Omega đã sinh ra bóng ma tâm lý rùi......
Thôi Hướng Trung nhìn sắc mặt Thời Quân Tranh kém như vậy, không khỏi cười rộ lên, nói: "Tôi cùng Tiểu Thời có chút việc, đi trước đây."
Nói xong gật gật đầu, liền xoay người đi lên lầu hai. Thời Quân Tranh đứng tại chỗ, sắc mặt còn chưa có bình thường lại, hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng Thôi Hướng Trung, không muốn đi cùng với y, nhưng là kiêng kị có ảnh chụp, chỉ có thể không tình nguyện đuổi kịp.
Một Alpha lại thua trong tay một nhân loại bình thường, quả thực chính là sỉ nhục.
Diệp Bạch vẻ mặt có điều ngộ ra nhìn bóng dáng hai người bọn họ, nói: "Hai người kia khẳng định là có vấn đề."
"Không nhìn ra đấy, em lại bát quái như vậy." Lý Sùng Duyên nói.
*Editor: Ân, như mấy bà thích buôn dưa lê á
Diệp Bạch nói: "Em đây là muốn tìm được nhược điểm của Thời Quân Tranh, để về sau hắn không làm phiền em nữa." Bằng không sau này hợp tác ở đoàn phim, không bị hắn phiền chết mới là lạ.
Lý Sùng Duyên nói: "Nếu là như vậy, thật ra cũng có thể cho người đi tra một chút được mà."
Diệp Bạch vừa nghe nháy mắt đôi mắt liền sáng lên.
Tiệc đính hôn của Lý gia tam thiếu Lý Sùng Nghị, tự nhiên làm rất xa hoa, nói như thế nào cũng là chuyện liên quan đến thể diện của Lý gia cả. Lý Sùng Nghị từ nhỏ đã biết tính kế, cố tình thủ đoạn lại không quá cao minh, căn bản là không tranh được với Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên sau khi cầm quyền Lý gia, Lý Sùng Nghị vẫn không có thành thật, luôn phi thường không an phận, cho nên quan hệ với Lý Sùng Duyên một chút cũng không tốt.
Lý thái thái tuy rằng biết quan hệ của mấy thằng con không quá tốt, nhưng đều là bà thân sinh, ngày thường cũng chỉ có thể khuyên vài câu, chứ không thể nói gì khác được. Lúc này Lý Sùng Nghị cùng thiên kim tiểu thư Lưu gia đính hôn, vẫn là Lý thái thái tự mình gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên, mới gọi anh tới được, bằng không không chừng sẽ chỉ nhờ nhân viên lấy cớ bận việc qua loa lấy lệ mà bỏ qua thôi.
Diệp Bạch thoát khỏi con ruồi bọ Thời Quân Tranh, cảm giác cả thế giới đều an tĩnh lại, lại chạy tới ăn chút đồ, bưng một cái dĩa thịt a thức ăn a hoa quả a, chất một đống, mới nhảy nhót chạy về bên người Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên nhìn cái dĩa đồ ăn bị chất như một tòa núi nhỏ, nháy mắt có chút đau đầu.
*Editor: Đây không phải nhân ngư Diệp Bạch, mà là heo Tiểu Bạch
Diệp Bạch cũng không cảm thấy thẹn thùng, ăn đặc biệt vui vẻ.
"Cái điểm tâm này hương vị thiệt ngon nha."
"Di, cái này là vị cà phê đóa."
"Hoa quả này cư nhiên lại có thể ngọt như vậy à."
Diệp Bạch ăn cao hứng, chọc một khối hoa quả, giơ lên trước mặt Lý Sùng Duyên, nói: "Ăn đặc biệt ngon đó, anh nếm thử đi."
Lý Sùng Duyên ngẩn ra, đối phương hiển nhiên là động tác thân mật vô tâm. Anh liền ăn luôn đồ Diệp Bạch đưa tới, quả nhiên thực ngọt.
Hôm nay tuy rằng là tiệc đính hôn của Lý gia tam thiếu, nhưng là Lý Sùng Duyên vừa xuất hiện, Thái Tử gia nháy mắt liền đè bẹp tam thiếu xuống dưới, người chung quanh không một ai là không muốn đến gần anh, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm hành động của Lý Sùng Duyên. Đột nhiên một thiếu niên thân mật uy Lý Sùng Duyên ăn cái gì, Lý Sùng Duyên lại không có không cao hứng, thật đúng là ăn luôn, mọi người đều bị kinh ngạc khiếp sợ.
Lý Sùng Duyên thói khiết phích thực nghiêm trọng, đây chính là bí mật mà ai cũng đều biết.
Lý Sùng Duyên sở dĩ sẽ tham dự tiệc đính hôn lần này, kỳ thật căn bản không phải là muốn hòa hoãn quan hệ cùng lão Tam, chỉ là mang Diệp Bạch tới cho mọi người nhìn một chút, thuận tiện chứng thực một chút quan hệ của anh cùng Diệp Bạch, như vậy trong nhà tuy rằng không muốn, nhưng cũng không có cách nào nữa.
Lý Sùng Duyên không tính toán chào hỏi với Lý Sùng Nghị, nhưng là Lý Sùng Nghị cùng Lưu tiểu thư lại tới đây.
"Đại ca, anh cũng tới rồi, em thật vui vẻ quá. Mẹ còn nói anh rất bận cơ đấy." Lưu tiểu thư kéo cánh tay Lý Sùng Nghị, hai người có vẻ đặc biệt thân mật ân ái. Cô thoạt nhìn thực trẻ tuổi, lớn lên không kém cỏi hơn bất cứ nữ minh tinh nào, chỉ là cẩn thận nhìn lại, khẳng định đã làm không ít chỉnh dung giải phẫu.
Lý Sùng Duyên gật gật đầu, không nhiệt tình giống như Lưu tiểu thư. Mà Lý Sùng Nghị thì càng thêm lãnh đạm, ngay cả một câu cũng chưa nói, biểu tình phi thường không cao hứng.
Lưu tiểu thư nhìn lên, có một chút xấu hổ, bất quá thực mau đã cười rộ lên, nói: "Đại ca, anh đừng để ý. Sùng Nghị anh ấy vừa rồi bị người chuốc rượu, uống có chút khó chịu, hiện tại không thoải mái ấy mà."
Lưu tiểu thư lại nhiệt tình nói hai câu, sau đó liền cùng Lý Sùng Nghị rời đi.
Diệp Bạch ăn uống no đủ, cảm thấy có chút buòn ngủ, xoa xoa đôi mắt. Lý Sùng Duyên thấy vậy liền nói: "Mệt nhọc à?"
Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Muốn ngủ."
Lý Sùng Duyên nói: "Cho em đêm qua không ngủ, cứ luôn làm ầm ĩ đi."
Diệp Bạch liếc mắt nhìn anh một cái, đêm qua cậu khẩn trương ngủ không được, kết quả còn bị Lý Sùng Duyên lăn lộn tới sáng sớm, giữa trưa chỉ ngủ trong chốc lát như vậy, hoàn toàn không đủ để khôi phục thể lực.
Lý Sùng Duyên nói: "Lầu hai đều là phòng nghỉ, em có thể đi lên ngủ một lát, đợi chút có thể đi về thì anh sẽ đi tìm em."
Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Vậy em đi đây."
Lý Sùng Duyên nói: "Nhớ rõ khóa cửa, đừng ngủ đến mơ hồ đấy."
Diệp Bạch một mình lên lầu hai, quả nhiên có rất nhiều phòng nghỉ, trên cơ bản đều là trống không, tất cả mọi người đều đang ở lầu một nói chuyện phiếm, loại tiệc rượu hiếm có này, tất cả đều là nhân sĩ thượng lưu, là cơ hội tốt để nói chuyện hợp tác xúc tiến tình cảm, không có ai nguyện ý lên trên lầu nghỉ ngơi cả.
Diệp Bạch đi vào trong, đẩy cửa một gian phòng ra, trong phòng thực trống trải, một cái bàn trà mấy cái sô pha lớn, có chút điểm tâm nước trà đặt ở trên bàn trà. Phòng còn có một cái ban công rất lớn, cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy bên ngoài ánh đèn huy hoàng.
Diệp Bạch đẩy cửa pha lê ra, đi đến ban công, trong một góc ở nơi này cũng có đặt một cái ghế sô pha lớn, xem ra là để ngắm cảnh. Cậu ngồi xuống, tới gần sô pha, vừa lúc ngửa đầu có thể nhìn thấy sao trời. Thật sự là quá buồn ngủ, lại ăn uống no đủ, chưa đến vài phút Diệp Bạch liền mơ mơ màng màng ngủ mất.
"Cùm cụp" một tiếng.
Diệp Bạch đang ngủ ngon lành, còn tưởng là nằm mơ. Cửa phòng bị đẩy ra, có hai người đi đến.
Thanh âm một nữ nhân nói: "Sao anh lại thế hả? Thành tâm cho tôi chút mặt mũi không được sao?"
Nam nhân lập tức cười lạnh một tiếng, nói: "Rốt cuộc là ai không cho ai mặt mũi trước?"
Thanh âm của nữ nhân cất cao, nói: "Tôi làm gì anh hả?"
Diệp Bạch mở to mắt, cảm thấy mí mắt thực nặng, nhớ tới mình tựa hồ là quên khóa cửa rồi? Sao lại có người cãi nhau tới tận bên này chứ, thật là buồn bực. Hơn nữa hai người đang cãi nhau kia, cảm giác hình như đã nghe thấy thanh âm ở đâu đó rồi thì phải. Còn không phải là người anh em kia của Lý Sùng Duyên, còn có vị hôn thê của gã sao. Tiệc đính hôn lại cãi nhau à.
Lý Sùng Nghị nói: "Hừ hừ, cô cho tôi là người mù hay là coi tất cả mọi người đều là người mù, cô tự xem lại cái ánh mắt cô nhìn Lý Sùng Duyên kia đi, chỉ kém bổ nhào vào trong lòng anh ta thôi."
Lưu tiểu thư cười khanh khách hơn nửa ngày, mới nói: "Như thế nào? Anh ghen à? Hay là cảm thấy không có mặt mũi. Anh cũng không tự nhìn lại mình đi, Lý Sùng Duyên so với anh tốt hơn bao nhiêu lần, so với anh có tiền có thế hơn, bộ dạng dáng người đều so với anh mạnh hơn, còn so với anh biết săn sóc hơn. Tôi nói cho anh biết, tôi chính là thích Lý Sùng Duyên đấy, thế nào?"
Diệp Bạch cảm thấy mình khẳng định là ngủ mơ hồ rồi, bằng không sẽ không thể như vậy đâu, hai người này không phải là hôm nay đính hôn sao, tại sao nhà gái lại có thể đỉnh đạc nói thích Lý Sùng Duyên như vậy được. Cư nhiên lại muốn đoạt người với mình? Diệp Bạch nỗ lực mở to mắt, vãnh tai nghe bọn họ nói chuyện.
Hai người kia cãi nhau lợi hại, căn bản là không phát hiện được trên ban công có người.
Lý Sùng Nghị nói: "Được được được lắm, cô cái đồ nữ nhân không biết xấu hổ này."
"Tôi sao lại không biết xấu hổ chứ." Lưu tiểu thư trừng mắt, nói: "Chúng ta đã nói rõ ràng rồi, sau khi kết hôn ai cũng mặc kệ ai, anh dám nói anh là vì thích tôi mới cùng tôi kết hôn không? Chúng ta chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, anh cho rằng anh cao thượng anh si tình sao?"
Lý Sùng Nghị nói: "Đúng đúng, nhưng là cô cho rằng Lý Sùng Duyên sẽ coi trọng nữ nhân không biết kiềm chế như cô sao? Cho dù cô có cởi hết quần áo dán lên, Lý Sùng Duyên cũng chê cô ghê tởm thôi."
"Anh......" Lưu tiểu thư tức giận đến nói không ra lời.
Diệp Bạch nghe được mà sửng sốt, nghe đến quá mê mẩn, không cẩn thận xê dịch vị trí, sô pha phát ra một chút thanh âm nhỏ.
Bên trong hai người vừa rồi còn cãi nhau đến đỏ mắt cổ khô nháy mắt liền an tĩnh lại. Lưu tiểu thư nói: "Có người ở đó!"
Diệp Bạch thầm nghĩ không tốt, chuyển thân mở cửa sổ ban công ra, nhảy cái chui ra ngoài. Thời điểm hai người kia theo tiếng động đi tới, ở ban công là ngay cả cái bóng cũng không có, Diệp Bạch đã sớm nhảy đến ban công cách vách.
Lưu tiểu thư nhìn cửa sổ mở ra, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Thì ra là gió thổi."
Diệp Bạch nhìn thấy cửa sổ ban công cách vách mở ra, liền nhẹ nhàng nhảy qua đó. Cậu từ cửa sổ tiến vào, cửa phòng trong ban công không có khóa, bên trong tối đen như mực không bật đèn, có chút nhìn không rõ ràng lắm.
Diệp Bạch muốn nhanh chóng xuống lầu, nói cho Lý Sùng Duyên biết có người nhìn trộm anh đã lâu, cư nhiên lại thèm muốn người của cậu, thật là quá xấu rồi. Diệp Bạch tức giận đi vào bên trong, mới vừa tiến vào, liền nghe được có thanh âm hô hấp.
Diệp Bạch nhanh chóng dừng bước chân lại, thì ra phòng nghỉ này có người. Cậu có chút xấu hổ, nghĩ nên lặng lẽ chuồn ra, hay là lại từ cửa sổ nhảy xuống đây?
Ngay tại thời điểm cậu đang suy tư, bỗng nhiên có người nói chuyện.
"Thì ra là Diệp Bạch à, sao lại từ cửa sổ tiến vào vậy?"
Thanh âm người nọ nói chuyện thực nhẹ, tựa hồ là sợ cao giọng sẽ quấy rầy đến ai. Diệp Bạch mở to hai mắt, quay đầu nhìn lên, người nói chuyện chính là Thôi Hướng Trung không sai. Thôi Hướng Trung nửa nằm trên sô pha cũng đang nhìn cậu.
Diệp Bạch cảm thấy mình không nên quay đầu lại cẩn thận nhìn, không nhìn còn tốt nhìn lên liền trợn tròn mắt, trừng mắt nhìn ước chừng đến nửa phút.
Người kia......
Người bị Thôi Hướng Trung ôm trong ngực, nằm ở trên sô pha kia là Thời Quân Tranh? Tuy rằng chỉ là sườn mặt, bất quá khẳng định sẽ không sai đâu nha. Thời Quân Tranh hình như ngủ rồi? Quan trọng là Thời Quân Tranh hình như không có mặc quần áo đóa, dù sao □ nửa người trên cái gì cũng không mặc nhá.
Ánh mắt Diệp Bạch ngầm lướt qua, quả nhiên không có mặc á, quần áo đều ném xuống đất hết trơn à, ngay trước chân mình lun......
Giờ này khắc này, Diệp Bạch đã chóng mặt nhức đầu, tự động não bổ hai người bọn họ đã phát sinh những gì.
*Editor: Há há, có chồng rồi còn thèm Omega à, chồng cưng đè chết cưng
Thôi Hướng Trung một chút cũng không có ngượng ngùng, duỗi tay làm một cái động tác "Hư", nhẹ giọng nói: "Em ấy ngủ rồi, cậu đừng đánh thức em ấy, bằng không lại làm ầm ĩ lên."
Diệp Bạch nhanh chóng gật đầu, sau đó có chút lắp bắp nói: "Tôi, tôi đi ra ngoài......"
"Tùy ý, nhớ rõ khóa trái cửa lại đấy." Thôi Hướng Trung gật gật đầu, sau đó lại nằm trở về nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Bạch đóng cửa xong, chạy nhanh xuống lầu. Lý Sùng Duyên đang nói chuyện cùng Triệu Hoài Phong, bất quá Phương Cảnh Thường lại không ở bên cạnh.
Lý Sùng Duyên vừa nhấc đầu, thấy Diệp Bạch xuống dưới, liền vẫy vẫy tay với cậu, nói: "Sao lại trở lại rồi?"
Diệp Bạch gác trên vai anh, kề tai nhỏ giọng nói nhỏ, nói: "Em vừa rồi nghe được Tam đệ của anh cùng Lưu tiểu thư nói chuyện, nữ nhân kia đối với anh không có ý tốt đâu."
Lý Sùng Duyên không nghĩ nhiều, anh cùng Lý Sùng Nghị quan hệ không tốt, Lý Sùng Nghị đính hôn, tìm nữ nhân đương nhiên là cùng một chiến hào với gã.
Diệp Bạch nhìn bộ dáng anh không để bụng, phi thường không cao hứng, nói: "Hừ, anh chính là người của em, dám leo tường liền phế anh luôn."
Lý Sùng Duyên bị cậu chọc cười, duỗi tay đáp trên eo cậu, nhẹ nhàng nhéo một phen, nói: "Mới vừa nghỉ ngơi một lát mà đã tinh lực dư thừa như vậy rồi à? Trở về sẽ hảo hảo tính sổ với em sau."
Triệu Hoài Phong nói: "Hai người các anh tốt xấu cũng thu liễm một chút đi, tôi vẫn đứng ở bên cạnh đó."
Diệp Bạch hỏi: "Phương Cảnh Thường đâu?"
Triệu Hoài Phong nói: "Em ấy không thích địa phương ồn ào như vậy, tôi để tài xế đưa em ấy đi về trước rồi."
Diệp Bạch có chút mất mát, còn chưa có chào hỏi đâu.
Triệu Hoài Phong hỏi Lý Sùng Duyên: "Nhìn thấy Thôi Hướng Trung không? Nghe nói y có tới, y thiếu đồ tôi còn chưa trả, hôm nay tôi tới chủ yếu là muốn đòi nợ đây."
Y vừa nói, sắc mặt Diệp Bạch lập tức xoát xoát xoát thay đổi, nói: "Ở trên lầu."
"Vậy tôi đi tìm y, lát nữa tôi cũng trở về luôn." Triệu Hoài Phong nói.
Diệp Bạch nói: "Tôi cảm thấy anh có thể qua nửa giờ nữa rồi hẵng đi thì hơn."
Triệu Hoài Phong vẻ mặt kỳ quái, nhìn cậu thêm vài lần, tựa hồ phản ứng lại cái gì, khóe miệng gợi lên một tia tươi cười rất có thâm ý.
Lý Sùng Duyên nhướng mày, cũng lĩnh ngộ được cái gì.
Lý lão bản ăn dấm chính là không thể khinh thường được, Thời Quân Tranh vẫn luôn quấn lấy Diệp Bạch, làm anh rất là không cao hứng, lúc này nhặt được cơ hội, nhìn như vô tình nói: "Y không phải là mới vừa cùng tên diễn viên tên Thời Quân Tranh kia lên sao?" Nói xong liền đưa Diệp Bạch rời đi.
"Tới sớm như vậy?" Nam nhân nhìn thấy Lý Sùng Duyên liền chào hỏi với anh, "Tôi cho rằng hôm nay cậu sẽ là người đến cuối cùng chứ."
Lý Sùng Duyên nói: "Đã lâu không gặp."
Nam nhân chú ý tới Diệp Bạch bên người anh, không khỏi nhìn nhiều thêm hai mắt, cười đến ý vị thâm trường nói: "Chính là cậu ta? Tôi nghe được tin tức, nói là cậu tìm một người bạn, còn là một nam nhân, lúc ấy cậu không biết tôi có bao nhiêu giật mình đâu, thiếu chút nữa liền nghĩ nam nhân kia tên là Đào Mạc Kỳ đấy."
Diệp Bạch vãnh tai, cậu đã rất lâu không nghe thấy cái tên Đào Mạc Kỳ rồi, tâm nói Đào Mạc Kỳ quả nhiên cùng Lý Sùng Duyên có một chân, vì thế không nhẹ không nặng hừ một tiếng.
Lý Sùng Duyên nói: "Không cần nói bậy."
Nam nhân cười rộ lên, nói: "Xem ra cậu là nghiêm túc."
Lý Sùng Duyên nói: "Tôi không phải nghiêm túc, sẽ đem người mang tới đây sao?"
Nam nhân nói: "Nói phải nói phải."
Lý Sùng Duyên kéo tay Diệp Bạch một chút, giới thiệu cho cậu nói: "Vị này chính là Thôi Hướng Trung."
Thôi Hướng Trung xem như chi thứ của Lý gia, tuổi cùng Lý Sùng Duyên không sai biệt lắm, hai người cũng tính là hợp nhau, trên sinh ý có lui tới tương đối nhiều.
Diệp Bạch ở bên cạnh cũng không nói nhiều, có vẻ đặc biệt nghe lời, chỉ sợ đột nhiên đụng phải cha mẹ Lý Sùng Duyên, để lại ấn tượng gì không tốt.
Thôi Hướng Trung nói: "Xem ra tiểu bằng hữu của cậu rất ngoan nhỉ. Không nghĩ tới cậu lại thích loại hình này."
Lý Sùng Duyên chỉ là nhìn Diệp Bạch cười cười, người khác cũng không biết Diệp Bạch ngày thường có bao nhiêu có thể lăn lộn đâu, ba ngày hai ngày đã bị cậu dọa nhảy dựng rồi.
Diệp Bạch nghe bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên chớp chớp mắt, phát hiện Thời Quân Tranh vừa rồi kêu mình sao lại không thấy nữa? Quay đầu nhìn lên, Thời Quân Tranh còn đang ở vị trí vừa rồi, không xa không gần, ánh mắt hai người còn nhìn nhau.
Thời Quân Tranh vẫy tay chào hỏi với cậu, lại vẫy vẫy, ý bảo Diệp Bạch qua đó. Diệp Bạch cảm thấy có mà mình choáng váng điên rồi mới có thể đi qua, vì thế coi như không thấy được, ánh mắt thực tự nhiên chuyển đi.
Thời Quân Tranh buồn bực, bưng một ly rượu vang đỏ, nghĩ thầm Diệp Bạch sao lại sẽ nhận thức với người như vậy chứ, hắn đang muốn tới tìm Diệp Bạch, cố tình lại giết ra Trình Giảo Kim, hắn lại không thể đến gần rồi.
*Editor: Đoán xem đoán xem Tiểu Thời đang kiêng kỵ cái gì nào!!!!
Ở ác gặp ác, Thời Quân Tranh làm cho Diệp Bạch một cái đầu hai cái đại, thì ra cũng có người có thể phiền toái hơn hắn sao, còn là nhân loại nữa, chính là Thôi Hướng Trung đang nói chuyện cùng Lý Sùng Duyên. Hai người này cũng nói chuyện quá dài rồi.
Thôi Hướng Trung nói với Diệp Bạch: "Cậu cũng nhận thức Thời Quân Tranh?"
Diệp Bạch sửng sốt, thiếu chút nữa là lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Thôi Hướng Trung lại nói với Lý Sùng Duyên: "Thiếu chút nữa là quên, tiểu bằng hữu nhà cậu là hỗn trong giới giải trí."
Trong óc Diệp Bạch toát ra một cái ý tưởng, chẳng lẽ Thời Quân Tranh là bởi vì Thôi Hướng Trung ở chỗ này cho nên mới không tới đây?
Thôi Hướng Trung đề nghị nói: "Lý tiên sinh cùng Lý thái thái còn chưa tới. Muốn cùng đi vào bên trong không? Rượu vang đỏ ở nơi này cũng không tồi đâu. Xem ra Tam đệ của cậu cũng rất nhọc lòng đấy."
Lý Sùng Duyên còn chưa nói gì, Diệp Bạch đã lập tức lôi kéo tay Lý Sùng Duyên nói: "Em đói bụng rồi, em cũng muốn nếm thử rượu vang đỏ."
Lý Sùng Duyên không nhìn ra được tiểu tâm tư của Diệp Bạch, liền mang theo cậu đi qua, bất quá lại nói: "Rượu em không thể uống được, cẩn thận lộ nguyên hình đấy."
Anh nói lộ nguyên hình, đương nhiên là biến ra đuôi cá, Diệp Bạch không cho là đúng, nói: "Anh xem em gần đây có biến ra được đâu, em đã nắm giữ phương pháp rồi, sẽ không có việc gì đâu."
Lý Sùng Duyên nói: "Vậy cũng không được."
Diệp Bạch: "......"
Quả nhiên, chỉ cần Thôi Hướng Trung ở bên cạnh, Thời Quân Tranh liền không dám tới. Thời Quân Tranh thiếu chút nữa là đem chén rượu gặm nát, cái tên Thôi Hướng Trung khiến người chán ghét kia sao cứ lù lù trước mắt thế chứ. Hắn muốn nói chuyện cùng Diệp Bạch, lại không muốn chào hỏi với Thôi Hướng Trung, do dự, cuối cùng vẫn là vẻ mặt rối rắm theo sau, chỉ là đứng ở địa phương không xa không gần.
Diệp Bạch quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Diệp Bạch tâm tình rất tốt ăn chút đồ, Lý Sùng Duyên bỗng nhiên nói: "Cha mẹ anh tới, chúng ta qua đi."
Một khối bánh kem nghẹn ở trong cổ họng Diệp Bạch, nửa vời làm mặt cậu bị nghẹn đến mức đỏ bừng.
Lý Sùng Duyên đưa tay đặt trên eo cậu, nói: "Đừng khẩn trương, có anh ở đây rồi, bọn họ khẳng định sẽ thích em mà."
Diệp Bạch nhanh chóng đem bánh kem nuốt xuống, sau đó sửa sang quần áo lại một chút, mắt trông mong nhìn Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên cười, nói: "Đi thôi."
Thôi Hướng Trung ở một bên, nhìn mà cười không ngừng, nói: "Hôm nay chính là tiệc đính hôn, Lý tiên sinh cùng Lý thái thái sẽ không tức giận đâu, dù sao cũng không thể phá hỏng tiệc đính hôn được."
Diệp Bạch bị Lý Sùng Duyên lãnh qua đi gặp Lý tiên sinh Lý thái thái, Thôi Hướng Trung chờ bọn họ đi rồi, liền bỗng nhiên xoay người, đi về phía Thời Quân Tranh.
Thời Quân Tranh vốn dĩ đang vui vẻ, tâm nói Diệp Bạch rốt cuộc cũng phải rời khỏi Thôi Hướng Trung rồi, hắn đang nghĩ ngợi chờ Diệp Bạch đi xa rồi sẽ đuổi theo nói chuyện, nào nghĩ đến Diệp Bạch đi rồi, nhưng là tên đáng ghét lại tới đây. Thời Quân Tranh quả thực là như lâm đại địch, toàn thân cứng đờ, ly rượu đế trong tay đã sắp bị hắn bóp nát rồi.
Thôi Hướng Trung nói: "Vừa rồi đã nhìn thấy em rồi, bất quá không tới chào hỏi được."
Thời Quân Tranh trong lỗ mũi hừ một tiếng, một chút cũng không che dấu chán ghét đối với y, nói: "Ngượng ngùng, tôi có bằng hữu ở bên kia, tôi muốn đi qua."
Thôi Hướng Trung duỗi tay cản lại, đem người đẩy xuống dưới, nói: "Lần trước tôi đã để lại ảnh chụp, ở ngay trong di động của tôi, em không muốn sao?"
Thời Quân Tranh tức khắc liền kinh ngạc, thiếu chút nữa là hô lên, nói: "Anh nói cái gì? Anh sao có thể đê tiện như vậy được."
Thôi Hướng Trung nói: "Tôi thuận tay cứu em, em còn nói tôi đê tiện?"
"Anh!......" Thời Quân Tranh tức khắc không tiếp lời nổi.
Thôi Hướng Trung tới gần hắn hai bước, hai người cách nhau thật sự gần, y nheo nheo mắt, nói: "Hương vị thật ngọt, cảm giác thực thuần, so với khí vị rượu vang đỏ trong tay em còn ngọt hơn."
Thời Quân Tranh nháy mắt lui ra phía sau vài bước, mặt đỏ lên rồi chuyển sang trắng xanh.
Hơi thở trên người Thời Quân Tranh có thể hấp dẫn Omega, đôi khi thậm chí cả nhân loại cũng có thể ngửi được, hương khí tựa như rượu vang đỏ mà Thôi Hướng Trung nói. Bất quá khí vị của hắn là căn cứ theo tâm tình khác nhau mà sẽ biến hóa, không giống hương vị trên người Diệp Bạch vẫn luôn là mùi vị thơm ngọt.
Thời Quân Tranh bị y chọc lông, nói: "Anh rốt cuộc là muốn làm sao?"
Thôi Hướng Trung nói: "Tôi vừa rồi thấy em nhìn chằm chằm vào tiểu bằng hữu nhà Lý Sùng Duyên, em thực thích cậu ta sao?"
Thời Quân Tranh không trả lời, trong lòng nhưng lại trăm phần khẳng định, Alpha đương nhiên là phải tìm bạn lữ Omega, nhân loại đâu có tốt như Omega.
*Editor: Ờ, lời khuyên chân thành, Omega bạo lực như Tiểu Bạch thì thà kiếm nhân loại tốt hơn đồng chí ạ, đỡ không nổi đâu
Thôi Hướng Trung nói: "Nhanh như vậy đã trở lại rồi."
Thời Quân Tranh ngẩng đầu nhìn lên, Lý Sùng Duyên và Diệp Bạch vừa rời đi đã trở lại rồi. Trong lòng hắn cao hứng, liền định đi lên đón, bất quá bị Thôi Hướng Trung bên người bỗng nhiên ôm eo.
Thôi Hướng Trung cúi đầu, môi dán ở bên vành tai hắn nhẹ nhàng cắn một chút, nói: "Ảnh chụp có còn muốn nữa không? Cùng tôi đến phòng nghỉ lầu hai đi."
Thời Quân Tranh giật mình một cái, sợ tới mức tim đập gia tốc, Thôi Hướng Trung cư nhiên lại quang minh chính đại làm loại chuyện này như vậy, cũng may là không có ai nhìn thấy, để hắn nhẹ nhàng thở ra.
Không đợi hắn trả lời, Diệp Bạch và Lý Sùng Duyên đã tới đây, Diệp Bạch bị mang đi gặp cha mẹ của Lý Sùng Duyên. Lý tiên sinh và Lý thái thái nhìn qua rất hòa ái, bất quá thái độ có chút xa cách, bọn họ đương nhiên không muốn Lý Sùng Duyên thật sự cùng một nam nhân kết hôn, chỉ là Lý Sùng Duyên cánh chim đã đầy đặn cường ngạnh ép buộc anh khẳng định là không được, cho nên chỉ nói một hai câu với Diệp Bạch mà thôi.
Diệp Bạch nói: "Anh xem cha mẹ anh không thích em kìa."
Lý Sùng Duyên nói: "Sao có thể chứ. Bọn họ chỉ là hiện tại rất bận thôi, hôm nay là tiệc đính hôn, phải xã giao nhiều."
Lý Sùng Duyên biết ăn nói, Diệp Bạch bị anh an ủi hai câu liền lại tinh lực tràn đầy.
Hai người vừa đi tới, Diệp Bạch liền nhìn thấy Thôi Hướng Trung và Thời Quân Tranh đứng chung một chỗ, cậu sửng sốt, không chờ cậu kinh ngạc, liền ngửi thấy một cổ hương vị gay mũi, lập tức đôi tay che miệng mũi lại.
"Làm sao vậy?" Lý Sùng Duyên nói.
Nhân loại tuy rằng cũng có thể ngửi được một ít khí vị của Omega và Alpha, bất quá phải có tiền đề, cần có khí vị dày đặc. Nhưng là Diệp Bạch bất đồng, cậu vốn dĩ chính là Omega, cho nên thực mẫn cảm đối với khí vị của Alpha. Chỉ là cái nhân của khối thân thể này của Diệp Bạch là một nhân loại chính thức, cho nên nói, có thể ngửi được khí vị lại không thể hiểu được cũng là chuyện bình thường......
Diệp Bạch che mũi lại, rầu rĩ nói: "Sao lại có mùi sầu riêng hôi thúi thế chứ, sặc chết em."
Thời Quân Tranh: "......"
Thời Quân Tranh mặt đen, đen hoàn toàn, Diệp Bạch nói hương vị "Sầu riêng" chính là từ trên người hắn mà ra, bởi vì Thời Quân Tranh vừa rồi bị Thôi Hướng Trung chọc lông, phi thường không cao hứng, cho nên hơi thở có chút khác biệt. Nhưng hắn trước nay đều chưa từng nghĩ tới, một Omega lại nói với hắn là mùi hôi! Còn là mùi hôi sầu riêng!
Trong lòng Thời Quân Tranh thiên quân vạn mã đang lao nhanh, đem tất cả tự tôn của hắn đều nghiền nát, hết thảy hôi phi yên diệt. Hắn cảm thấy về sau không bao giờ có thể đối mặt với Omega được nữa, hắn đối với Omega đã sinh ra bóng ma tâm lý rùi......
Thôi Hướng Trung nhìn sắc mặt Thời Quân Tranh kém như vậy, không khỏi cười rộ lên, nói: "Tôi cùng Tiểu Thời có chút việc, đi trước đây."
Nói xong gật gật đầu, liền xoay người đi lên lầu hai. Thời Quân Tranh đứng tại chỗ, sắc mặt còn chưa có bình thường lại, hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng Thôi Hướng Trung, không muốn đi cùng với y, nhưng là kiêng kị có ảnh chụp, chỉ có thể không tình nguyện đuổi kịp.
Một Alpha lại thua trong tay một nhân loại bình thường, quả thực chính là sỉ nhục.
Diệp Bạch vẻ mặt có điều ngộ ra nhìn bóng dáng hai người bọn họ, nói: "Hai người kia khẳng định là có vấn đề."
"Không nhìn ra đấy, em lại bát quái như vậy." Lý Sùng Duyên nói.
*Editor: Ân, như mấy bà thích buôn dưa lê á
Diệp Bạch nói: "Em đây là muốn tìm được nhược điểm của Thời Quân Tranh, để về sau hắn không làm phiền em nữa." Bằng không sau này hợp tác ở đoàn phim, không bị hắn phiền chết mới là lạ.
Lý Sùng Duyên nói: "Nếu là như vậy, thật ra cũng có thể cho người đi tra một chút được mà."
Diệp Bạch vừa nghe nháy mắt đôi mắt liền sáng lên.
Tiệc đính hôn của Lý gia tam thiếu Lý Sùng Nghị, tự nhiên làm rất xa hoa, nói như thế nào cũng là chuyện liên quan đến thể diện của Lý gia cả. Lý Sùng Nghị từ nhỏ đã biết tính kế, cố tình thủ đoạn lại không quá cao minh, căn bản là không tranh được với Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên sau khi cầm quyền Lý gia, Lý Sùng Nghị vẫn không có thành thật, luôn phi thường không an phận, cho nên quan hệ với Lý Sùng Duyên một chút cũng không tốt.
Lý thái thái tuy rằng biết quan hệ của mấy thằng con không quá tốt, nhưng đều là bà thân sinh, ngày thường cũng chỉ có thể khuyên vài câu, chứ không thể nói gì khác được. Lúc này Lý Sùng Nghị cùng thiên kim tiểu thư Lưu gia đính hôn, vẫn là Lý thái thái tự mình gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên, mới gọi anh tới được, bằng không không chừng sẽ chỉ nhờ nhân viên lấy cớ bận việc qua loa lấy lệ mà bỏ qua thôi.
Diệp Bạch thoát khỏi con ruồi bọ Thời Quân Tranh, cảm giác cả thế giới đều an tĩnh lại, lại chạy tới ăn chút đồ, bưng một cái dĩa thịt a thức ăn a hoa quả a, chất một đống, mới nhảy nhót chạy về bên người Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên nhìn cái dĩa đồ ăn bị chất như một tòa núi nhỏ, nháy mắt có chút đau đầu.
*Editor: Đây không phải nhân ngư Diệp Bạch, mà là heo Tiểu Bạch
Diệp Bạch cũng không cảm thấy thẹn thùng, ăn đặc biệt vui vẻ.
"Cái điểm tâm này hương vị thiệt ngon nha."
"Di, cái này là vị cà phê đóa."
"Hoa quả này cư nhiên lại có thể ngọt như vậy à."
Diệp Bạch ăn cao hứng, chọc một khối hoa quả, giơ lên trước mặt Lý Sùng Duyên, nói: "Ăn đặc biệt ngon đó, anh nếm thử đi."
Lý Sùng Duyên ngẩn ra, đối phương hiển nhiên là động tác thân mật vô tâm. Anh liền ăn luôn đồ Diệp Bạch đưa tới, quả nhiên thực ngọt.
Hôm nay tuy rằng là tiệc đính hôn của Lý gia tam thiếu, nhưng là Lý Sùng Duyên vừa xuất hiện, Thái Tử gia nháy mắt liền đè bẹp tam thiếu xuống dưới, người chung quanh không một ai là không muốn đến gần anh, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm hành động của Lý Sùng Duyên. Đột nhiên một thiếu niên thân mật uy Lý Sùng Duyên ăn cái gì, Lý Sùng Duyên lại không có không cao hứng, thật đúng là ăn luôn, mọi người đều bị kinh ngạc khiếp sợ.
Lý Sùng Duyên thói khiết phích thực nghiêm trọng, đây chính là bí mật mà ai cũng đều biết.
Lý Sùng Duyên sở dĩ sẽ tham dự tiệc đính hôn lần này, kỳ thật căn bản không phải là muốn hòa hoãn quan hệ cùng lão Tam, chỉ là mang Diệp Bạch tới cho mọi người nhìn một chút, thuận tiện chứng thực một chút quan hệ của anh cùng Diệp Bạch, như vậy trong nhà tuy rằng không muốn, nhưng cũng không có cách nào nữa.
Lý Sùng Duyên không tính toán chào hỏi với Lý Sùng Nghị, nhưng là Lý Sùng Nghị cùng Lưu tiểu thư lại tới đây.
"Đại ca, anh cũng tới rồi, em thật vui vẻ quá. Mẹ còn nói anh rất bận cơ đấy." Lưu tiểu thư kéo cánh tay Lý Sùng Nghị, hai người có vẻ đặc biệt thân mật ân ái. Cô thoạt nhìn thực trẻ tuổi, lớn lên không kém cỏi hơn bất cứ nữ minh tinh nào, chỉ là cẩn thận nhìn lại, khẳng định đã làm không ít chỉnh dung giải phẫu.
Lý Sùng Duyên gật gật đầu, không nhiệt tình giống như Lưu tiểu thư. Mà Lý Sùng Nghị thì càng thêm lãnh đạm, ngay cả một câu cũng chưa nói, biểu tình phi thường không cao hứng.
Lưu tiểu thư nhìn lên, có một chút xấu hổ, bất quá thực mau đã cười rộ lên, nói: "Đại ca, anh đừng để ý. Sùng Nghị anh ấy vừa rồi bị người chuốc rượu, uống có chút khó chịu, hiện tại không thoải mái ấy mà."
Lưu tiểu thư lại nhiệt tình nói hai câu, sau đó liền cùng Lý Sùng Nghị rời đi.
Diệp Bạch ăn uống no đủ, cảm thấy có chút buòn ngủ, xoa xoa đôi mắt. Lý Sùng Duyên thấy vậy liền nói: "Mệt nhọc à?"
Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Muốn ngủ."
Lý Sùng Duyên nói: "Cho em đêm qua không ngủ, cứ luôn làm ầm ĩ đi."
Diệp Bạch liếc mắt nhìn anh một cái, đêm qua cậu khẩn trương ngủ không được, kết quả còn bị Lý Sùng Duyên lăn lộn tới sáng sớm, giữa trưa chỉ ngủ trong chốc lát như vậy, hoàn toàn không đủ để khôi phục thể lực.
Lý Sùng Duyên nói: "Lầu hai đều là phòng nghỉ, em có thể đi lên ngủ một lát, đợi chút có thể đi về thì anh sẽ đi tìm em."
Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Vậy em đi đây."
Lý Sùng Duyên nói: "Nhớ rõ khóa cửa, đừng ngủ đến mơ hồ đấy."
Diệp Bạch một mình lên lầu hai, quả nhiên có rất nhiều phòng nghỉ, trên cơ bản đều là trống không, tất cả mọi người đều đang ở lầu một nói chuyện phiếm, loại tiệc rượu hiếm có này, tất cả đều là nhân sĩ thượng lưu, là cơ hội tốt để nói chuyện hợp tác xúc tiến tình cảm, không có ai nguyện ý lên trên lầu nghỉ ngơi cả.
Diệp Bạch đi vào trong, đẩy cửa một gian phòng ra, trong phòng thực trống trải, một cái bàn trà mấy cái sô pha lớn, có chút điểm tâm nước trà đặt ở trên bàn trà. Phòng còn có một cái ban công rất lớn, cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy bên ngoài ánh đèn huy hoàng.
Diệp Bạch đẩy cửa pha lê ra, đi đến ban công, trong một góc ở nơi này cũng có đặt một cái ghế sô pha lớn, xem ra là để ngắm cảnh. Cậu ngồi xuống, tới gần sô pha, vừa lúc ngửa đầu có thể nhìn thấy sao trời. Thật sự là quá buồn ngủ, lại ăn uống no đủ, chưa đến vài phút Diệp Bạch liền mơ mơ màng màng ngủ mất.
"Cùm cụp" một tiếng.
Diệp Bạch đang ngủ ngon lành, còn tưởng là nằm mơ. Cửa phòng bị đẩy ra, có hai người đi đến.
Thanh âm một nữ nhân nói: "Sao anh lại thế hả? Thành tâm cho tôi chút mặt mũi không được sao?"
Nam nhân lập tức cười lạnh một tiếng, nói: "Rốt cuộc là ai không cho ai mặt mũi trước?"
Thanh âm của nữ nhân cất cao, nói: "Tôi làm gì anh hả?"
Diệp Bạch mở to mắt, cảm thấy mí mắt thực nặng, nhớ tới mình tựa hồ là quên khóa cửa rồi? Sao lại có người cãi nhau tới tận bên này chứ, thật là buồn bực. Hơn nữa hai người đang cãi nhau kia, cảm giác hình như đã nghe thấy thanh âm ở đâu đó rồi thì phải. Còn không phải là người anh em kia của Lý Sùng Duyên, còn có vị hôn thê của gã sao. Tiệc đính hôn lại cãi nhau à.
Lý Sùng Nghị nói: "Hừ hừ, cô cho tôi là người mù hay là coi tất cả mọi người đều là người mù, cô tự xem lại cái ánh mắt cô nhìn Lý Sùng Duyên kia đi, chỉ kém bổ nhào vào trong lòng anh ta thôi."
Lưu tiểu thư cười khanh khách hơn nửa ngày, mới nói: "Như thế nào? Anh ghen à? Hay là cảm thấy không có mặt mũi. Anh cũng không tự nhìn lại mình đi, Lý Sùng Duyên so với anh tốt hơn bao nhiêu lần, so với anh có tiền có thế hơn, bộ dạng dáng người đều so với anh mạnh hơn, còn so với anh biết săn sóc hơn. Tôi nói cho anh biết, tôi chính là thích Lý Sùng Duyên đấy, thế nào?"
Diệp Bạch cảm thấy mình khẳng định là ngủ mơ hồ rồi, bằng không sẽ không thể như vậy đâu, hai người này không phải là hôm nay đính hôn sao, tại sao nhà gái lại có thể đỉnh đạc nói thích Lý Sùng Duyên như vậy được. Cư nhiên lại muốn đoạt người với mình? Diệp Bạch nỗ lực mở to mắt, vãnh tai nghe bọn họ nói chuyện.
Hai người kia cãi nhau lợi hại, căn bản là không phát hiện được trên ban công có người.
Lý Sùng Nghị nói: "Được được được lắm, cô cái đồ nữ nhân không biết xấu hổ này."
"Tôi sao lại không biết xấu hổ chứ." Lưu tiểu thư trừng mắt, nói: "Chúng ta đã nói rõ ràng rồi, sau khi kết hôn ai cũng mặc kệ ai, anh dám nói anh là vì thích tôi mới cùng tôi kết hôn không? Chúng ta chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, anh cho rằng anh cao thượng anh si tình sao?"
Lý Sùng Nghị nói: "Đúng đúng, nhưng là cô cho rằng Lý Sùng Duyên sẽ coi trọng nữ nhân không biết kiềm chế như cô sao? Cho dù cô có cởi hết quần áo dán lên, Lý Sùng Duyên cũng chê cô ghê tởm thôi."
"Anh......" Lưu tiểu thư tức giận đến nói không ra lời.
Diệp Bạch nghe được mà sửng sốt, nghe đến quá mê mẩn, không cẩn thận xê dịch vị trí, sô pha phát ra một chút thanh âm nhỏ.
Bên trong hai người vừa rồi còn cãi nhau đến đỏ mắt cổ khô nháy mắt liền an tĩnh lại. Lưu tiểu thư nói: "Có người ở đó!"
Diệp Bạch thầm nghĩ không tốt, chuyển thân mở cửa sổ ban công ra, nhảy cái chui ra ngoài. Thời điểm hai người kia theo tiếng động đi tới, ở ban công là ngay cả cái bóng cũng không có, Diệp Bạch đã sớm nhảy đến ban công cách vách.
Lưu tiểu thư nhìn cửa sổ mở ra, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Thì ra là gió thổi."
Diệp Bạch nhìn thấy cửa sổ ban công cách vách mở ra, liền nhẹ nhàng nhảy qua đó. Cậu từ cửa sổ tiến vào, cửa phòng trong ban công không có khóa, bên trong tối đen như mực không bật đèn, có chút nhìn không rõ ràng lắm.
Diệp Bạch muốn nhanh chóng xuống lầu, nói cho Lý Sùng Duyên biết có người nhìn trộm anh đã lâu, cư nhiên lại thèm muốn người của cậu, thật là quá xấu rồi. Diệp Bạch tức giận đi vào bên trong, mới vừa tiến vào, liền nghe được có thanh âm hô hấp.
Diệp Bạch nhanh chóng dừng bước chân lại, thì ra phòng nghỉ này có người. Cậu có chút xấu hổ, nghĩ nên lặng lẽ chuồn ra, hay là lại từ cửa sổ nhảy xuống đây?
Ngay tại thời điểm cậu đang suy tư, bỗng nhiên có người nói chuyện.
"Thì ra là Diệp Bạch à, sao lại từ cửa sổ tiến vào vậy?"
Thanh âm người nọ nói chuyện thực nhẹ, tựa hồ là sợ cao giọng sẽ quấy rầy đến ai. Diệp Bạch mở to hai mắt, quay đầu nhìn lên, người nói chuyện chính là Thôi Hướng Trung không sai. Thôi Hướng Trung nửa nằm trên sô pha cũng đang nhìn cậu.
Diệp Bạch cảm thấy mình không nên quay đầu lại cẩn thận nhìn, không nhìn còn tốt nhìn lên liền trợn tròn mắt, trừng mắt nhìn ước chừng đến nửa phút.
Người kia......
Người bị Thôi Hướng Trung ôm trong ngực, nằm ở trên sô pha kia là Thời Quân Tranh? Tuy rằng chỉ là sườn mặt, bất quá khẳng định sẽ không sai đâu nha. Thời Quân Tranh hình như ngủ rồi? Quan trọng là Thời Quân Tranh hình như không có mặc quần áo đóa, dù sao □ nửa người trên cái gì cũng không mặc nhá.
Ánh mắt Diệp Bạch ngầm lướt qua, quả nhiên không có mặc á, quần áo đều ném xuống đất hết trơn à, ngay trước chân mình lun......
Giờ này khắc này, Diệp Bạch đã chóng mặt nhức đầu, tự động não bổ hai người bọn họ đã phát sinh những gì.
*Editor: Há há, có chồng rồi còn thèm Omega à, chồng cưng đè chết cưng
Thôi Hướng Trung một chút cũng không có ngượng ngùng, duỗi tay làm một cái động tác "Hư", nhẹ giọng nói: "Em ấy ngủ rồi, cậu đừng đánh thức em ấy, bằng không lại làm ầm ĩ lên."
Diệp Bạch nhanh chóng gật đầu, sau đó có chút lắp bắp nói: "Tôi, tôi đi ra ngoài......"
"Tùy ý, nhớ rõ khóa trái cửa lại đấy." Thôi Hướng Trung gật gật đầu, sau đó lại nằm trở về nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Bạch đóng cửa xong, chạy nhanh xuống lầu. Lý Sùng Duyên đang nói chuyện cùng Triệu Hoài Phong, bất quá Phương Cảnh Thường lại không ở bên cạnh.
Lý Sùng Duyên vừa nhấc đầu, thấy Diệp Bạch xuống dưới, liền vẫy vẫy tay với cậu, nói: "Sao lại trở lại rồi?"
Diệp Bạch gác trên vai anh, kề tai nhỏ giọng nói nhỏ, nói: "Em vừa rồi nghe được Tam đệ của anh cùng Lưu tiểu thư nói chuyện, nữ nhân kia đối với anh không có ý tốt đâu."
Lý Sùng Duyên không nghĩ nhiều, anh cùng Lý Sùng Nghị quan hệ không tốt, Lý Sùng Nghị đính hôn, tìm nữ nhân đương nhiên là cùng một chiến hào với gã.
Diệp Bạch nhìn bộ dáng anh không để bụng, phi thường không cao hứng, nói: "Hừ, anh chính là người của em, dám leo tường liền phế anh luôn."
Lý Sùng Duyên bị cậu chọc cười, duỗi tay đáp trên eo cậu, nhẹ nhàng nhéo một phen, nói: "Mới vừa nghỉ ngơi một lát mà đã tinh lực dư thừa như vậy rồi à? Trở về sẽ hảo hảo tính sổ với em sau."
Triệu Hoài Phong nói: "Hai người các anh tốt xấu cũng thu liễm một chút đi, tôi vẫn đứng ở bên cạnh đó."
Diệp Bạch hỏi: "Phương Cảnh Thường đâu?"
Triệu Hoài Phong nói: "Em ấy không thích địa phương ồn ào như vậy, tôi để tài xế đưa em ấy đi về trước rồi."
Diệp Bạch có chút mất mát, còn chưa có chào hỏi đâu.
Triệu Hoài Phong hỏi Lý Sùng Duyên: "Nhìn thấy Thôi Hướng Trung không? Nghe nói y có tới, y thiếu đồ tôi còn chưa trả, hôm nay tôi tới chủ yếu là muốn đòi nợ đây."
Y vừa nói, sắc mặt Diệp Bạch lập tức xoát xoát xoát thay đổi, nói: "Ở trên lầu."
"Vậy tôi đi tìm y, lát nữa tôi cũng trở về luôn." Triệu Hoài Phong nói.
Diệp Bạch nói: "Tôi cảm thấy anh có thể qua nửa giờ nữa rồi hẵng đi thì hơn."
Triệu Hoài Phong vẻ mặt kỳ quái, nhìn cậu thêm vài lần, tựa hồ phản ứng lại cái gì, khóe miệng gợi lên một tia tươi cười rất có thâm ý.
Lý Sùng Duyên nhướng mày, cũng lĩnh ngộ được cái gì.
Lý lão bản ăn dấm chính là không thể khinh thường được, Thời Quân Tranh vẫn luôn quấn lấy Diệp Bạch, làm anh rất là không cao hứng, lúc này nhặt được cơ hội, nhìn như vô tình nói: "Y không phải là mới vừa cùng tên diễn viên tên Thời Quân Tranh kia lên sao?" Nói xong liền đưa Diệp Bạch rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook