Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]
-
Chương 33
Buổi chiều có cảnh phát nổ, Đái Khải bảo người chuẩn bị hơn nửa ngày. Đoàn phim từ trước đến nay đều tài chính nhiều, chuyên gia phát nổ cũng là chuyên gia phát nổ thâm niên, nghe nói kinh nghiệm phong phú.
Cảnh diễn này Diệp Bạch và Phương Cảnh Thường hai người đều phải lên, Vu Đồng đứng ở một bên, xách theo túi chờ bọn họ xuống.
Liền ngay lúc các diễn viên mỗi người đều đã vào vị trí của mình xong, bỗng nhiên nghe "Ầm vang" một tiếng, tựa hồ mặt đất đều bị nổ đến rung chuyển. Một đống nhân viên công tác cùng diễn viên đều ngây ngẩn cả người, không ít người phản ứng không kịp, đều đang nhắc đi nhắc lại "Sao lại thế này?"
Đái Khải sửng sốt, anh ta cũng mắt choáng váng, cách thời gian cho nổ còn một đoạn thời gian, sao lại sẽ phát nổ trước vậy? Sắc mặt của anh ta nháy mắt phủ một tầng băng.
"Diệp Bạch cùng Phương Cảnh Thường đều đang ở bên trong." Có người hô một câu.
Đái Khải hô: "Mau đi xem một chút!"
Anh ta vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy một bóng dáng lóe lên, Diệp Bạch ăn mặc một thân cổ trang, cánh tay ôm Phương Cảnh Thường đã nửa hôn mê, nói: "Phương Cảnh Thường ngất xỉu."
Đái Khải nhanh chóng dò xét hơi thở anh ta một chút, lập tức cho người gọi điện thoại kêu xe cứu thương, lúc này đã không có ai đi hỏi Diệp Bạch là xảy ra chuyện gì nữa, chỉ có thể nói là vạn hạnh.
Diệp Bạch bị một chút trầy da, bởi vì lo lắng cho Phương Cảnh Thường, cho nên đi theo đến bệnh viện. Lý Sùng Duyên nhận được điện thoại của đoàn phim, liền nghe thấy bên kia nói cảnh phát nổ xảy ra vấn đề, Diệp Bạch bị thương, hiện tại đang ở bệnh viện. Tin lần này làm cho Lý lão bản bị dọa ngốc, tất cả công việc trong tay đều ném xuống mặc kệ, trực tiếp lái xe đi đến bệnh viện.
Diệp Bạch duỗi tay nhanh nhẹn, vốn là một chút vết thương cũng không cần phải chịu, bất quá Phương Cảnh Thường ở ngay bên người cậu, cậu đương nhiên sẽ không mặc kệ, mang theo một người, thân pháp chậm đi một chút, bị chút đá vỡ vụn bắn toé làm trầy da mặt. Nhưng thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, qua mấy ngày là có thể tốt rồi, miệng vết thương cũng sẽ lành, nghe nói là sẽ không để lại sẹo. Nhưng nếu chợt nhìn qua, vị trí nguy hiểm như vậy, lại ở ngay dưới đôi mắt, còn rất hù người, nhìn cái liền kinh tâm động phách.
Vu Đồng đi theo tới bệnh viện, sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, lúc này vẫn chưa bình tĩnh lại được, một khắc cũng không rời đi theo Diệp Bạch, phỏng chừng là sợ cậu lại xảy ra chuyện.
Lý Sùng Duyên hỏi số phòng bệnh, chạy vội lên lầu, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Diệp Bạch hảo hảo ngồi ở trên sô pha phòng bệnh. Lý lão bản trên dưới đánh giá cậu vài lần, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, qua đó đem người ôm chặt vào trong lòng.
"Em thật là sắp làm anh sợ muốn chết." Lý Sùng Duyên nói: "Anh còn tưởng rằng......" Anh nói một nửa liền không nói nữa.
Diệp Bạch làm một cái động tác hư với anh, nhỏ giọng nói: "Phương Cảnh Thường đang ngủ, anh đừng sảo đến anh ta. Bác sĩ nói anh ta có chút chấn động não rất nhỏ, hiện tại bị đánh thức sẽ rất khó chịu."
Lý Sùng Duyên vừa chuyển đầu, người nằm ở trên giường bệnh quả nhiên là Phương Cảnh Thường, "Vậy chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Diệp Bạch lắc đầu, nói: "Em muốn xem a."
Bọn họ đang nói, liền lại có người đẩy cửa vào, Triệu Hoài Phong tiến vào liền không nói hai lời, đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, thô sơ giản lược kiểm tra tình huống của Phương Cảnh Thường một chút, lúc này mới thả tâm xuống được.
Lý Sùng Duyên nói: "Không cần em xem, có người tới rồi, đừng làm bóng đèn, cùng anh ra ngoài đi."
Diệp Bạch nhìn lên, xem ra mình vô dụng rồi, đành phải đi theo Lý Sùng Duyên ra khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh cách vách trống không, hai người đi vào nói chuyện. Vốn dĩ bệnh viện cho rằng Diệp Bạch cũng bị thương không nhẹ, cho nên cố ý để lại hai gian phòng bệnh VIP, chỉ là người đưa đến đây, trên mặt chỉ có miệng vết thương nhỏ, phòng bệnh liền không có ai ở.
Lý Sùng Duyên mang người tiến vào rồi khóa cửa, lo lắng nhìn mặt cậu, cũng không dám duỗi tay đi sờ, nói: "Mặt em có đau không."
Diệp Bạch cực kỳ thành thật gật gật đầu, nói: "Còn có chút đau, em mãi vẫn không cười được, cười liền cứ như xé miệng vết thương vậy."
Lý Sùng Duyên nghe vậy thở dài, nói: "Anh thổi thổi cho em liền không đau nữa."
Diệp Bạch ghét bỏ nhìn anh nói: "Em dỗ tiểu sư đệ của em, cũng không dùng đến chiêu này đâu."
Lý Sùng Duyên: "......" Xem ra Diệp Bạch không chịu kinh hách gì đâu nhỉ.
Diệp Bạch đương nhiên không chịu kinh hách gì, chỉ sợ Lý lão bản phải chịu kinh hách nghiêm trọng thôi, hiện tại anh vẫn còn có chút sợ hãi, không khỏi đem người ôm vào trong lòng, nói: "Loại sự tình nguy hiểm này, về sau vẫn là để cho người khác đi làm đi. Dứt khoát không cần đóng phim nữa, ở nhà bồi anh đi."
Diệp Bạch nói: "Không cần, không đóng phim em cũng sẽ không làm gì khác đâu. Hơn nữa sư tỷ hy vọng em có thể nổi danh."
Lý Sùng Duyên bất đắc dĩ nhìn cậu, nói: "Vừa rồi một ngụm sư đệ, hiện tại lại nói sư tỷ, em sẽ không sợ anh ăn dấm sao?"
Diệp Bạch không cho là đúng, nói: "Bọn em lại cũng không phải là cái loại quan hệ đó."
Lý Sùng Duyên không tiếp tục cái đề tài này nữa, bỗng nhiên nói: "Em trừ bỏ trên mặt bị thương, còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Diệp Bạch lắc đầu, nói: "Đã không có, chỉ có miệng vết thương nhỏ này thôi."
Lý Sùng Duyên nói: "Để anh kiểm tra một chút." Nói rồi liền một phen ôm người lên, hai bước đi đến trước giường bệnh, đem người đè ở trên giường, cúi đầu đi hôn bờ môi của cậu.
Diệp Bạch có chút phản ứng không kịp, nhanh chóng nói: "Anh làm gì vậy? Nơi này là bệnh viện đó, có người tiến vào thì làm sao bây giờ."
Lý Sùng Duyên nói: "Khoá cửa rồi, khó được nhìn thấy em khẩn trương như vậy đấy."
Phòng bệnh play Diệp Bạch là lần đầu tiên, tuyệt đối khẩn trương muốn chết, bên ngoài hộ sĩ bác sĩ đi tới đi lui, lỗ tai cậu lại linh, nghe được tiếng bước chân toàn thân đều căng thẳng. Cũng bởi vì duyên cớ khẩn trương, thân thể tựa hồ càng thêm mẫn cảm.
Cũng may không có người đến quấy rầy bọn họ, Diệp Bạch bị Lý Sùng Duyên lăn lộn vài lần, có chút mỏi mệt liền ngủ.
Lý Sùng Duyên mặc xong quần áo, đắp cho Diệp Bạch cái chăn, nhìn thoáng qua thời gian, 8 giờ hơn nên bên ngoài trời đã tối rồi. Anh tuy rằng không mệt, bất quá có chút đói bụng, chuẩn bị đi ra ngoài gọi người đưa hai phần cơm chiều tới.
Lý Sùng Duyên vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một người đang dựa lưng ngoài cửa, cầm một điếu thuốc lá, lại không có bậc lửa, hai ngón tay véo tới véo đi, điếu thuốc kia đã sớm không thể hút được nữa.
"Sao anh lại ở chỗ này? Không bồi Phương Cảnh Thường sao?" Lý Sùng Duyên nói.
Triệu Hoài Phong nói: "Em ấy tỉnh rồi, không có chuyện gì lớn. Tiểu Thường vừa tỉnh lại liền muốn gặp Diệp Bạch, tôi nói với em ấy là Diệp Bạch không có việc gì, em ấy vẫn không yên tâm, một hai phải bảo tôi tới đây kêu Diệp Bạch qua nhìn một cái. Tôi chỉ có thể lại đây, bất quá tới cửa rồi mới phát hiện không quá thích hợp."
Lý Sùng Duyên coi như cái gì cũng không nghe hiểu, nói: "Về chuyện này, nhân mạch của anh ở bên này sâu hơn tôi, Phương Cảnh Thường bị thương cũng nặng hơn so với Diệp Bạch nhiều, tôi nghĩ anh sẽ tự mình đi tra nhỉ?"
Triệu Hoài Phong nói: "Đương nhiên, anh không nói tôi cũng sẽ điều tra rõ." Y nói dừng một chút, "Vừa rồi không chào hỏi với anh, tôi khi đó là cái gì cũng không nhìn thấy."
Lý Sùng Duyên lắc lắc tay, không để ở trong lòng.
"Đúng rồi, người đại diện của Diệp Bạch vừa rồi chạy tới, tôi bảo cô ấy đi về trước, miễn cho quấy rầy chuyện tốt của hai người." Triệu Hoài Phong nói.
Lý Sùng Duyên cười nói: "Vậy tôi đây còn muốn cảm tạ anh rồi."
Diệp Bạch vốn dĩ không có việc gì, bất quá vẫn ở phòng bệnh ngủ cả đêm, cậu bị lăn lộn thật sự là lười động, không muốn buổi tối lại chạy về khách sạn. Đương nhiên giường bệnh đủ lớn, Lý Sùng Duyên cũng cùng cậu nằm ngủ bên nhau.
Vì thế vốn dĩ không có chuyện gì Diệp Bạch lại bị lên tạp chí bát quái, bị nói đến như sắp tèo đời đến nơi. Nói là sự cố đóng phim, cái gì mà trên mặt bị nổ nát bươm, cái gì mà ở bệnh viện tiếp nhận cấp cứu, đến bây giờ vẫn chưa ra khỏi bệnh viện linh tinh.
Kết quả hơn phân nửa đêm, một đống fan liền vây quanh dưới lầu bệnh viện, tới thăm thương thế của Diệp Bạch. Lý Sùng Duyên bị đánh thức, cho người bảo vệ bên dưới.
Diệp Bạch ngủ thật kiên định, buổi sáng mới tỉnh lại, nhìn thấy trong phòng bệnh nhiều thêm một đống hoa tươi cùng lễ vật, còn có một con teddy bear hai mét rất cao rất cường tráng rất lớn. Cậu chớp chớp mắt, nói: "Đây đều là......"
"Fan của em đưa." Lý Sùng Duyên nói, "Người đều bị ngăn ở bên ngoài, lễ vật cho em thì mang lên."
Diệp Bạch ghé mắt nhìn anh một cái, nói: "Làm như vậy thực không phúc hậu nha."
Lý Sùng Duyên bị cậu chọc cười, nói: "Thả cho bọn họ đi lên thăm bệnh sao? Vậy còn không loạn thành một nồi cháo chắc. Lát nữa em tắm rửa một cái, sửa sang xong rồi xuống lầu cho chiếu cái mặt một cái là được rồi. Bằng không fan của em khẳng định sẽ cho là em thật sự bị nổ trọng thương đấy."
Diệp Bạch nhảy xuống giường đi tắm rửa, tắm xong đi ra, Lý Sùng Duyên liền vẫy tay bảo cậu qua. Diệp Bạch đi qua, Lý Sùng Duyên vỗ vỗ chân mình, bảo cậu ngồi xuống. Diệp Bạch đành phải tách hai chân ra, ngồi ở trên đùi anh, thoạt nhìn tư thế có điểm ái muội.
Lý Sùng Duyên cầm một khối băng dán, dán lên miệng vết thương trên má phía dưới đôi mắt, nói: "Buổi tối đều bị em cọ phải, dán lên nhanh lành hơn."
Diệp Bạch cảm thấy đặc biệt ngứa ngáy, dán lên có chút không thoải mái, bất quá vẫn là thành thật không xé xuống.
Bọn họ sửa sang lại xong, liền có người tới gõ cửa, người tới là Diệp Thất Chỉ. Diệp Bạch vừa mừng vừa sợ, nói: "Sư tỷ sao chị lại tới đây."
Diệp Thất Chỉ trừng mắt nhìn cậu, nói: "Em nói chị tại sao lại tới, em sắp đem tất cả mọi người đều hù chết rồi. Chị nhận được tin tức, ngồi máy bay trở về gấp, đêm qua có tới một chuyến, bất quá chưa gặp được em, cả đêm đều chưa ngủ. Bất quá nhìn thấy em không có việc gì, liền so với cái gì cũng tốt."
Lý Sùng Duyên để Diệp Thất Chỉ cùng Vu Đồng mang theo Diệp Bạch xuống lầu, đi gặp mặt fan, liền lên xe rời khỏi bệnh viện. Anh không tiện lộ diện, chỉ có thể trở về biệt thự chờ Diệp Bạch.
Diệp Bạch rất phối hợp, ôm con teddy bear lớn hai mét kia đi theo người đại diện cùng trợ lý đi xuống.
Diệp Thất Chỉ nói: "Lấy con nhỏ mà ôm."
Diệp Bạch đang phát hiện tân đại lục, lắc lắc đầu, nói: "Em muốn ôm."
"Sao lại cứ như trẻ con thế hả." Diệp Thất Chỉ nói.
Diệp Bạch lần đầu nhìn thấy món đồ chơi lớn như vậy, ôm không buông tay, đi theo các cô ra thang máy, còn dùng mặt cọ cọ ở trên người teddy bear, cảm giác lông mềm mại đặc biệt thoải mái.
Sau đó......
Diệp Bạch liền nghe được thanh âm một đôi nữ hài tử thét chói tai, cậu cũng chưa chú ý ở rất xa có một đống người nhìn chằm chằm cậu. Diệp Bạch hoảng sợ, thiếu chút nữa ném Teddy xuống đất......
Tin tức Diệp Bạch bị thương nặng được giải quyết, bất quá lại chảy ra một bức ảnh chụp mới, chính là ảnh chụp Diệp Bạch ôm món đồ chơi lớn híp mắt cọ cọ. Fan nói nguyên lai trích tiên cũng có chút thuộc tính ngốc manh nha, không ít người cũng nói manh đến hộc máu, fan Weibo của Diệp Bạch lại nhiều thêm không ít.
Cảnh diễn này Diệp Bạch và Phương Cảnh Thường hai người đều phải lên, Vu Đồng đứng ở một bên, xách theo túi chờ bọn họ xuống.
Liền ngay lúc các diễn viên mỗi người đều đã vào vị trí của mình xong, bỗng nhiên nghe "Ầm vang" một tiếng, tựa hồ mặt đất đều bị nổ đến rung chuyển. Một đống nhân viên công tác cùng diễn viên đều ngây ngẩn cả người, không ít người phản ứng không kịp, đều đang nhắc đi nhắc lại "Sao lại thế này?"
Đái Khải sửng sốt, anh ta cũng mắt choáng váng, cách thời gian cho nổ còn một đoạn thời gian, sao lại sẽ phát nổ trước vậy? Sắc mặt của anh ta nháy mắt phủ một tầng băng.
"Diệp Bạch cùng Phương Cảnh Thường đều đang ở bên trong." Có người hô một câu.
Đái Khải hô: "Mau đi xem một chút!"
Anh ta vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy một bóng dáng lóe lên, Diệp Bạch ăn mặc một thân cổ trang, cánh tay ôm Phương Cảnh Thường đã nửa hôn mê, nói: "Phương Cảnh Thường ngất xỉu."
Đái Khải nhanh chóng dò xét hơi thở anh ta một chút, lập tức cho người gọi điện thoại kêu xe cứu thương, lúc này đã không có ai đi hỏi Diệp Bạch là xảy ra chuyện gì nữa, chỉ có thể nói là vạn hạnh.
Diệp Bạch bị một chút trầy da, bởi vì lo lắng cho Phương Cảnh Thường, cho nên đi theo đến bệnh viện. Lý Sùng Duyên nhận được điện thoại của đoàn phim, liền nghe thấy bên kia nói cảnh phát nổ xảy ra vấn đề, Diệp Bạch bị thương, hiện tại đang ở bệnh viện. Tin lần này làm cho Lý lão bản bị dọa ngốc, tất cả công việc trong tay đều ném xuống mặc kệ, trực tiếp lái xe đi đến bệnh viện.
Diệp Bạch duỗi tay nhanh nhẹn, vốn là một chút vết thương cũng không cần phải chịu, bất quá Phương Cảnh Thường ở ngay bên người cậu, cậu đương nhiên sẽ không mặc kệ, mang theo một người, thân pháp chậm đi một chút, bị chút đá vỡ vụn bắn toé làm trầy da mặt. Nhưng thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, qua mấy ngày là có thể tốt rồi, miệng vết thương cũng sẽ lành, nghe nói là sẽ không để lại sẹo. Nhưng nếu chợt nhìn qua, vị trí nguy hiểm như vậy, lại ở ngay dưới đôi mắt, còn rất hù người, nhìn cái liền kinh tâm động phách.
Vu Đồng đi theo tới bệnh viện, sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, lúc này vẫn chưa bình tĩnh lại được, một khắc cũng không rời đi theo Diệp Bạch, phỏng chừng là sợ cậu lại xảy ra chuyện.
Lý Sùng Duyên hỏi số phòng bệnh, chạy vội lên lầu, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Diệp Bạch hảo hảo ngồi ở trên sô pha phòng bệnh. Lý lão bản trên dưới đánh giá cậu vài lần, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, qua đó đem người ôm chặt vào trong lòng.
"Em thật là sắp làm anh sợ muốn chết." Lý Sùng Duyên nói: "Anh còn tưởng rằng......" Anh nói một nửa liền không nói nữa.
Diệp Bạch làm một cái động tác hư với anh, nhỏ giọng nói: "Phương Cảnh Thường đang ngủ, anh đừng sảo đến anh ta. Bác sĩ nói anh ta có chút chấn động não rất nhỏ, hiện tại bị đánh thức sẽ rất khó chịu."
Lý Sùng Duyên vừa chuyển đầu, người nằm ở trên giường bệnh quả nhiên là Phương Cảnh Thường, "Vậy chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Diệp Bạch lắc đầu, nói: "Em muốn xem a."
Bọn họ đang nói, liền lại có người đẩy cửa vào, Triệu Hoài Phong tiến vào liền không nói hai lời, đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, thô sơ giản lược kiểm tra tình huống của Phương Cảnh Thường một chút, lúc này mới thả tâm xuống được.
Lý Sùng Duyên nói: "Không cần em xem, có người tới rồi, đừng làm bóng đèn, cùng anh ra ngoài đi."
Diệp Bạch nhìn lên, xem ra mình vô dụng rồi, đành phải đi theo Lý Sùng Duyên ra khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh cách vách trống không, hai người đi vào nói chuyện. Vốn dĩ bệnh viện cho rằng Diệp Bạch cũng bị thương không nhẹ, cho nên cố ý để lại hai gian phòng bệnh VIP, chỉ là người đưa đến đây, trên mặt chỉ có miệng vết thương nhỏ, phòng bệnh liền không có ai ở.
Lý Sùng Duyên mang người tiến vào rồi khóa cửa, lo lắng nhìn mặt cậu, cũng không dám duỗi tay đi sờ, nói: "Mặt em có đau không."
Diệp Bạch cực kỳ thành thật gật gật đầu, nói: "Còn có chút đau, em mãi vẫn không cười được, cười liền cứ như xé miệng vết thương vậy."
Lý Sùng Duyên nghe vậy thở dài, nói: "Anh thổi thổi cho em liền không đau nữa."
Diệp Bạch ghét bỏ nhìn anh nói: "Em dỗ tiểu sư đệ của em, cũng không dùng đến chiêu này đâu."
Lý Sùng Duyên: "......" Xem ra Diệp Bạch không chịu kinh hách gì đâu nhỉ.
Diệp Bạch đương nhiên không chịu kinh hách gì, chỉ sợ Lý lão bản phải chịu kinh hách nghiêm trọng thôi, hiện tại anh vẫn còn có chút sợ hãi, không khỏi đem người ôm vào trong lòng, nói: "Loại sự tình nguy hiểm này, về sau vẫn là để cho người khác đi làm đi. Dứt khoát không cần đóng phim nữa, ở nhà bồi anh đi."
Diệp Bạch nói: "Không cần, không đóng phim em cũng sẽ không làm gì khác đâu. Hơn nữa sư tỷ hy vọng em có thể nổi danh."
Lý Sùng Duyên bất đắc dĩ nhìn cậu, nói: "Vừa rồi một ngụm sư đệ, hiện tại lại nói sư tỷ, em sẽ không sợ anh ăn dấm sao?"
Diệp Bạch không cho là đúng, nói: "Bọn em lại cũng không phải là cái loại quan hệ đó."
Lý Sùng Duyên không tiếp tục cái đề tài này nữa, bỗng nhiên nói: "Em trừ bỏ trên mặt bị thương, còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Diệp Bạch lắc đầu, nói: "Đã không có, chỉ có miệng vết thương nhỏ này thôi."
Lý Sùng Duyên nói: "Để anh kiểm tra một chút." Nói rồi liền một phen ôm người lên, hai bước đi đến trước giường bệnh, đem người đè ở trên giường, cúi đầu đi hôn bờ môi của cậu.
Diệp Bạch có chút phản ứng không kịp, nhanh chóng nói: "Anh làm gì vậy? Nơi này là bệnh viện đó, có người tiến vào thì làm sao bây giờ."
Lý Sùng Duyên nói: "Khoá cửa rồi, khó được nhìn thấy em khẩn trương như vậy đấy."
Phòng bệnh play Diệp Bạch là lần đầu tiên, tuyệt đối khẩn trương muốn chết, bên ngoài hộ sĩ bác sĩ đi tới đi lui, lỗ tai cậu lại linh, nghe được tiếng bước chân toàn thân đều căng thẳng. Cũng bởi vì duyên cớ khẩn trương, thân thể tựa hồ càng thêm mẫn cảm.
Cũng may không có người đến quấy rầy bọn họ, Diệp Bạch bị Lý Sùng Duyên lăn lộn vài lần, có chút mỏi mệt liền ngủ.
Lý Sùng Duyên mặc xong quần áo, đắp cho Diệp Bạch cái chăn, nhìn thoáng qua thời gian, 8 giờ hơn nên bên ngoài trời đã tối rồi. Anh tuy rằng không mệt, bất quá có chút đói bụng, chuẩn bị đi ra ngoài gọi người đưa hai phần cơm chiều tới.
Lý Sùng Duyên vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một người đang dựa lưng ngoài cửa, cầm một điếu thuốc lá, lại không có bậc lửa, hai ngón tay véo tới véo đi, điếu thuốc kia đã sớm không thể hút được nữa.
"Sao anh lại ở chỗ này? Không bồi Phương Cảnh Thường sao?" Lý Sùng Duyên nói.
Triệu Hoài Phong nói: "Em ấy tỉnh rồi, không có chuyện gì lớn. Tiểu Thường vừa tỉnh lại liền muốn gặp Diệp Bạch, tôi nói với em ấy là Diệp Bạch không có việc gì, em ấy vẫn không yên tâm, một hai phải bảo tôi tới đây kêu Diệp Bạch qua nhìn một cái. Tôi chỉ có thể lại đây, bất quá tới cửa rồi mới phát hiện không quá thích hợp."
Lý Sùng Duyên coi như cái gì cũng không nghe hiểu, nói: "Về chuyện này, nhân mạch của anh ở bên này sâu hơn tôi, Phương Cảnh Thường bị thương cũng nặng hơn so với Diệp Bạch nhiều, tôi nghĩ anh sẽ tự mình đi tra nhỉ?"
Triệu Hoài Phong nói: "Đương nhiên, anh không nói tôi cũng sẽ điều tra rõ." Y nói dừng một chút, "Vừa rồi không chào hỏi với anh, tôi khi đó là cái gì cũng không nhìn thấy."
Lý Sùng Duyên lắc lắc tay, không để ở trong lòng.
"Đúng rồi, người đại diện của Diệp Bạch vừa rồi chạy tới, tôi bảo cô ấy đi về trước, miễn cho quấy rầy chuyện tốt của hai người." Triệu Hoài Phong nói.
Lý Sùng Duyên cười nói: "Vậy tôi đây còn muốn cảm tạ anh rồi."
Diệp Bạch vốn dĩ không có việc gì, bất quá vẫn ở phòng bệnh ngủ cả đêm, cậu bị lăn lộn thật sự là lười động, không muốn buổi tối lại chạy về khách sạn. Đương nhiên giường bệnh đủ lớn, Lý Sùng Duyên cũng cùng cậu nằm ngủ bên nhau.
Vì thế vốn dĩ không có chuyện gì Diệp Bạch lại bị lên tạp chí bát quái, bị nói đến như sắp tèo đời đến nơi. Nói là sự cố đóng phim, cái gì mà trên mặt bị nổ nát bươm, cái gì mà ở bệnh viện tiếp nhận cấp cứu, đến bây giờ vẫn chưa ra khỏi bệnh viện linh tinh.
Kết quả hơn phân nửa đêm, một đống fan liền vây quanh dưới lầu bệnh viện, tới thăm thương thế của Diệp Bạch. Lý Sùng Duyên bị đánh thức, cho người bảo vệ bên dưới.
Diệp Bạch ngủ thật kiên định, buổi sáng mới tỉnh lại, nhìn thấy trong phòng bệnh nhiều thêm một đống hoa tươi cùng lễ vật, còn có một con teddy bear hai mét rất cao rất cường tráng rất lớn. Cậu chớp chớp mắt, nói: "Đây đều là......"
"Fan của em đưa." Lý Sùng Duyên nói, "Người đều bị ngăn ở bên ngoài, lễ vật cho em thì mang lên."
Diệp Bạch ghé mắt nhìn anh một cái, nói: "Làm như vậy thực không phúc hậu nha."
Lý Sùng Duyên bị cậu chọc cười, nói: "Thả cho bọn họ đi lên thăm bệnh sao? Vậy còn không loạn thành một nồi cháo chắc. Lát nữa em tắm rửa một cái, sửa sang xong rồi xuống lầu cho chiếu cái mặt một cái là được rồi. Bằng không fan của em khẳng định sẽ cho là em thật sự bị nổ trọng thương đấy."
Diệp Bạch nhảy xuống giường đi tắm rửa, tắm xong đi ra, Lý Sùng Duyên liền vẫy tay bảo cậu qua. Diệp Bạch đi qua, Lý Sùng Duyên vỗ vỗ chân mình, bảo cậu ngồi xuống. Diệp Bạch đành phải tách hai chân ra, ngồi ở trên đùi anh, thoạt nhìn tư thế có điểm ái muội.
Lý Sùng Duyên cầm một khối băng dán, dán lên miệng vết thương trên má phía dưới đôi mắt, nói: "Buổi tối đều bị em cọ phải, dán lên nhanh lành hơn."
Diệp Bạch cảm thấy đặc biệt ngứa ngáy, dán lên có chút không thoải mái, bất quá vẫn là thành thật không xé xuống.
Bọn họ sửa sang lại xong, liền có người tới gõ cửa, người tới là Diệp Thất Chỉ. Diệp Bạch vừa mừng vừa sợ, nói: "Sư tỷ sao chị lại tới đây."
Diệp Thất Chỉ trừng mắt nhìn cậu, nói: "Em nói chị tại sao lại tới, em sắp đem tất cả mọi người đều hù chết rồi. Chị nhận được tin tức, ngồi máy bay trở về gấp, đêm qua có tới một chuyến, bất quá chưa gặp được em, cả đêm đều chưa ngủ. Bất quá nhìn thấy em không có việc gì, liền so với cái gì cũng tốt."
Lý Sùng Duyên để Diệp Thất Chỉ cùng Vu Đồng mang theo Diệp Bạch xuống lầu, đi gặp mặt fan, liền lên xe rời khỏi bệnh viện. Anh không tiện lộ diện, chỉ có thể trở về biệt thự chờ Diệp Bạch.
Diệp Bạch rất phối hợp, ôm con teddy bear lớn hai mét kia đi theo người đại diện cùng trợ lý đi xuống.
Diệp Thất Chỉ nói: "Lấy con nhỏ mà ôm."
Diệp Bạch đang phát hiện tân đại lục, lắc lắc đầu, nói: "Em muốn ôm."
"Sao lại cứ như trẻ con thế hả." Diệp Thất Chỉ nói.
Diệp Bạch lần đầu nhìn thấy món đồ chơi lớn như vậy, ôm không buông tay, đi theo các cô ra thang máy, còn dùng mặt cọ cọ ở trên người teddy bear, cảm giác lông mềm mại đặc biệt thoải mái.
Sau đó......
Diệp Bạch liền nghe được thanh âm một đôi nữ hài tử thét chói tai, cậu cũng chưa chú ý ở rất xa có một đống người nhìn chằm chằm cậu. Diệp Bạch hoảng sợ, thiếu chút nữa ném Teddy xuống đất......
Tin tức Diệp Bạch bị thương nặng được giải quyết, bất quá lại chảy ra một bức ảnh chụp mới, chính là ảnh chụp Diệp Bạch ôm món đồ chơi lớn híp mắt cọ cọ. Fan nói nguyên lai trích tiên cũng có chút thuộc tính ngốc manh nha, không ít người cũng nói manh đến hộc máu, fan Weibo của Diệp Bạch lại nhiều thêm không ít.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook