Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]
-
Chương 23
Triệu lão bản cuối cùng cũng hiểu được một chút, không hề nhiều lời, cho người đi lái xe, sau đó bảo Diệp Bạch ôm Phương Cảnh Thường lên xe, xe chạy đến phía sau thành giải trí, nơi đó có thể trực tiếp cho xe chạy vào.
Phía sau thành giải trí chính là một khách sạn có sẵn, mở một gian phòng cũng không phải là chuyện lớn gì.
Triệu lão bản đi theo Diệp Bạch vào phòng, nói: "Đừng trách tôi xen vào việc người khác, hai người đây là...... Gặp phải chuyện gì vậy? Lý Sùng Duyên biết không?" Y mới vừa hỏi xong, điện thoại liền vang lên, Lý Sùng Duyên tìm không thấy Diệp Bạch, điện thoại cũng đều gọi tới chỗ này luôn.
Lý Sùng Duyên gọi di động cho Diệp Bạch, vẫn luôn không chuyển được, đành phải cho người tìm khắp nơi. Triệu Hoài Phong ở bên này nhân mạch tương đối nhiều, tự nhiên liền nghĩ tới nhờ y tìm người.
Triệu Hoài Phong đưa điện thoại di động cho Diệp Bạch, Diệp Bạch còn đang buồn bực, tiếp đó liền nghe được thanh âm của Lý Sùng Duyên.
Lý Sùng Duyên nhẹ nhàng thở ra, nhưng là sắc mặt vẫn như cũ khó coi, nói: "Em đang ở nơi nào?"
Diệp Bạch nói: "Chính là ở thành giải trí lần trước đó."
Lý Sùng Duyên nói: "Thành thành thật thật ngốc ở đó đi, anh lập tức qua ngay."
"Nga." Diệp Bạch ngoan ngoãn trả lời, cầm di động còn gật gật đầu.
Cậu tắt điện thoại, liếc mắt nhìn Triệu Hoài Phong đang đứng ở bên giường một cái, kỳ quái nói: "Anh thế nào vẫn còn ở nơi này vậy? Mau giúp tôi gọi bác sĩ tới đi."
Triệu Hoài Phong bị cậu làm cho tức cười, quả thực chính là tá ma giết lừa* mà, nói: "Phương Cảnh Thường không có việc gì, chờ thuốc hết tác dụng là có thể tỉnh lại rồi, tôi thấy không sai biệt lắm khoảng hai giờ thôi."
*tá ma giết lừa: mượn cối xay giết lừa, tương đương với mượn tay giết người, ý nói Tiểu Bạch vô tình dùng xong thì vứt
"Anh hiểu y dược?" Diệp Bạch hỏi.
"Một chút." Triệu Hoài Phong khiêm tốn nói.
Diệp Bạch chau mày, nói: "Thì ra chỉ là gà mờ, vẫn là gọi một bác sĩ chính bát cảnh nhi tới thì tốt hơn."
Triệu Hoài Phong: "......" Một ngụm máu già lại ngạnh nửa vời ngay trong cổ họng, Diệp Bạch quả nhiên là có năng lực đặc thù làm tức chết người sống.
Triệu Hoài Phong trước kia học y, thời điểm khi còn nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, mộng tưởng là làm một bác sĩ. Chỉ là sau khi thuận lợi tốt nghiệp, lại kế thừa sản nghiệp trong nhà.
Lý Sùng Duyên tới thực nhanh, Triệu Hoài Phong nhận được điện thoại, thủ hạ báo cáo lên với y, nói là Lý lão bản đã tới thành giải trí rồi, đang đi vào trong này.
Triệu Hoài Phong trả lời với thủ hạ, bảo người dẫn Lý lão bản trực tiếp lại đây, tắt điện thoại không khỏi giơ tay nhìn đồng hồ một chút, nói: "Lý Sùng Duyên tới thật nhanh, xem ra là đặt cậu ở đầu quả tim rồi."
Diệp Bạch không có nói tiếp, cậu đang lặng lẽ kéo màn hình điều khiển ba lô ra, nghiên cứu trong ba lô có thuốc gì có thể dùng hay không. Chỉ là Diệp Bạch từ trước đến nay đều chưa từng bị thương, cho nên thuốc gì đối với cậu mà nói cũng đều là trói buộc cả, tự nhiên sẽ không tùy thân mang theo.
Cửa phòng bị mạnh mẽ đẩy ra, Diệp Bạch quay đầu liền nhìn thấy Lý Sùng Duyên sắc mặt cực kém đi đến. Đầu sỏ gây tội Diệp Bạch hoàn toàn không biết tình huống gì, thấy anh tới, đặc biệt cao hứng nhảy dựng lên, sau đó tiến lên, quơ chân múa tay nói với Lý Sùng Duyên: "Vừa rồi là cái tên Bành lão bản kia bắt cóc Phương Cảnh Thường, may mắn mà tôi thấy được. Anh xem tôi đã cứu người ra rồi này. Anh không biết đâu, tôi còn trừng phạt tên Bành lão bản kia nữa đấy, đặc biệt đau luôn."
Lý Sùng Duyên: "......"
Triệu Hoài Phong nhìn lên, trong lòng nghẹn cười, nói: "Phòng bên cạnh không có người, nếu là muốn trò chuyện, có thể đi nơi đó."
"Cảm ơn." Lý Sùng Duyên không nói một câu dư thừa nào, trực tiếp giữ chặt cổ tay Diệp Bạch muốn đi cách vách.
Diệp Bạch nhanh chóng ngăn cản anh, nói: "Phương Cảnh Thường còn đang ở đây mà, không thể bỏ anh ta lại được, nếu lại bị người xấu khi dễ nữa thì làm sao bây giờ?"
Triệu Hoài Phong tốt bụng nói: "Phương Cảnh Thường một lát nữa là có thể tỉnh rồi, tôi hiện tại ở đây trông cho, không cần lo lắng."
Diệp Bạch nhếch miệng, nói: "Anh không phải là người xấu nhất sao?"
Triệu Hoài Phong: "......"
Lý Sùng Duyên: "......"
Triệu Hoài Phong gia thế lớn bộ dạng tốt, làm người lại hào phóng hài hước, bất luận là nam hay nữ đối với y cũng đều xua như xua vịt. Y không khỏi nghĩ lại một chút, bản thân cũng chưa từng cường ngạnh, ép buộc người ta khi nào đâu a, tất cả đều là anh tình tôi nguyện mà.
Lý Sùng Duyên cuối cùng vẫn là thành công đem Diệp Bạch mang ra khỏi phòng, hai người vào phòng cách vách, vừa đóng cửa, Lý lão bản mới nhẹ nhàng thở ra, đem tâm thả trở xuống trong bụng, nói: "Em có biết em đã đem tất cả mọi người đều hù chết rồi hay không?"
Diệp Bạch vẻ mặt mê mang, cậu thật có dọa bọn bắt cóc cùng Bành lão bản, nhưng mà mọi người có phải là có chút nhiều hay không. Sau đó thành thật nhìn Lý Sùng Duyên, lắc lắc đầu.
Lý Sùng Duyên hiện tại là sắp bị cậu tức chết rồi, nói: "Vu Đồng nói nhìn thấy em nhảy lầu, thiếu chút nữa là bị dọa ngất xỉu đi rồi, vừa rồi còn chưa bình tĩnh lại được đâu."
"Nhảy lầu?" Diệp Bạch bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Mấy tên bắt cóc kia đưa Phương Cảnh Thường vào trong xe, thang máy lại chưa tới, tôi liền theo cửa sổ nhảy ra thôi. Đi cầu thang khẳng định là sẽ lạc mất người đó."
Lý Sùng Duyên không biết cậu là boss trò chơi cho nên mới giá trị vũ lực cực cao, anh lại nghĩ nhân ngư cùng nhân loại không quá giống nhau, có khả năng thể năng so với nhân loại thì tốt hơn một chút? Giống như Spider Man?...... Dù sao thì ở trên người Diệp Bạch cũng đã phát sinh chuyện hiếm lạ nhiều rồi, Lý Sùng Duyên cũng thấy nhiều không trách, nhìn thấy cậu không có việc gì thì cũng yên tâm hơn nhiều.
Lý Sùng Duyên tiến lên hai bước, đem Diệp Bạch ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn hôn tóc của cậu, nói: "Buổi tối hôm nay thật là lăn lộn chết anh rồi. Anh nhận được điện thoại của Vu Đồng, nói em đã xảy ra chuyện, liền nhanh chóng đuổi qua, tìm một vòng không có người, gọi điện thoại cho em cũng vẫn luôn không thông."
Diệp Bạch bị anh ôm, cảm giác trên người Lý Sùng Duyên còn mang theo chút lương khí ban đêm, bất quá nhưng cũng không có khó chịu. Cậu vươn một tay ra, từ túi tiền lấy ra di động, nhìn lên quả nhiên là không có tín hiệu, cậu vẫn luôn không chú ý đến.
Diệp Bạch nói: "Di động không có tín hiệu đây là ngoài ý muốn thôi, tôi cũng không biết."
Lý Sùng Duyên cũng không nói chuyện, chỉ là ôm cậu. Lâu đến Diệp Bạch đều sắp không hiểu phong tình mà mơ mơ màng màng ngủ rồi, bên tai bỗng nhiên một trận ướt nóng ngứa ngáy, làm toàn bộ thân thể cậu đều run một chút. Lý Sùng Duyên thế nhưng lại cắn vành tai cậu hàm ở trong miệng tinh tế nghiền nát.
"A......"
Diệp Bạch thấp giọng kinh hô, lần trước hôn môi đã dọa cậu nhảy dựng lên, hiện tại cũng không ngoại lệ, mở to hai mắt nói: "Vì cái gì lại cắn lỗ tai tôi, thật là khó chịu."
Lý Sùng Duyên cười nhẹ một tiếng, nói: "Lần trước không phải em đã hỏi chúng ta là quan hệ gì sao?"
Diệp Bạch gật gật đầu, tựa hồ mới nhớ đến mình còn từng hỏi một cái vấn đề như vậy.
Lý Sùng Duyên nói: "Em là người của anh, chúng ta đương nhiên là đang kết giao. Người kết giao làm loại chuyện này là bình thường thôi."
Diệp Bạch không có kinh nghiệm, bị anh lừa dối một câu liền nháy mắt, mở to đôi mắt nhìn Lý Sùng Duyên.
Lý Sùng Duyên bị cậu nhìn đến hỏa khí đều nổi lên rồi, nếu không phải ánh mắt của Diệp Bạch quá thuần khiết, khẳng định là sẽ nghĩ lầm cậu là đang mời anh.
Lý Sùng Duyên nhẹ mổ môi Diệp Bạch một chút, đem người một phen bế lên, bước nhanh đi vào trong phòng, hai người liền cùng nhau ngã xuống trên giường lớn.
Diệp Bạch chơi đùa cả đêm, lúc này phía sau lưng dính vào đệm giường mềm mại, lập tức cảm thấy có chút buồn ngủ vây kín. Chỉ là Lý Sùng Duyên lại tựa hồ như một chút cũng không cảm thấy vậy, đặt cậu ở trên giường liền cúi đầu hôn bờ môi của cậu, một nụ hôn này chính là hôn hơn nửa ngày, làm cho môi Diệp Bạch lại sưng lên.
Trong không khí phiêu tán một cổ hương khí kiều diễm ngọt ngào, Lý Sùng Duyên buông môi Diệp Bạch ra, nhìn người dưới thân sắc mặt đỏ bừng há mồm to thở dốc, không khỏi nói: "Bảo bối đợi anh một lát, vừa rồi chạy đi tìm em mãi, trên người anh đều là mồ hôi, anh đi trước tắm rửa đã, lập tức liền trở về, chờ anh."
Diệp Bạch thở hổn hển vài ngụm khí, mới cảm thấy hô hấp vững vàng. Vì thế ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Ân ân, anh đi đi."
Lý Sùng Duyên cho rằng không khí đang thích hợp, bọn họ có thể đem chút chuyện thân mật bình thường tiếp tục làm đi xuống nữa, nào nghĩ đến đường về mạch não lại sai hướng với Diệp Bạch.
Diệp Bạch nhìn Lý Sùng Duyên vào phòng tắm, sau đó ở trên giường xê dịch mông, nằm sang một bên, để lại vị trí cho Lý Sùng Duyên. Cậu không thèm đứng dậy, kéo chăn đắp cho mình thiệt tốt.
Diệp Bạch còn tưởng rằng Lý Sùng Duyên bảo mình chờ anh cùng nhau ngủ. Tuy rằng đều là "Ngủ", nhưng là ý nghĩa lại khác nhau rất lớn.
Trong phòng tắm xôn xao tiếng nước, nghe vào lỗ tai Diệp Bạch, tựa hồ đều có chứa một quy luật cùng âm điệu nhất định. Hôm nay cậu có chút mệt mỏi, nghe nghe mí mắt bắt đầu đánh nhau, không tự giác liền nhắm mắt ngủ.
Kết quả là......
Lý Sùng Duyên đơn giản vọt vào tắm một cái rồi ra, phía dưới đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị chỉ chờ phân phó xuất trận, kết quả trên giường Diệp Bạch cư nhiên lại ngủ rồi, ngủ còn đặc biệt ngon.
Lý lão bản duỗi tay đỡ trán một chút, thật là tức quá ngược lại cười, đành phải lại trở về phòng tắm, lúc này là tắm nước lạnh.
Diệp Bạch ngủ một giấc đến hừng đông, Lý Sùng Duyên lại không thể.
Lý Sùng Duyên dùng tay phải giải quyết xong, đi ra liền nằm ở bên người Diệp Bạch, nghĩ hôm nay cũng đủ lăn lộn rồi, buổi tối khẳng định ngủ rất sâu. Chỉ là mới vừa ngủ, liền cảm giác Diệp Bạch ở bên cạnh giật giật, vặn a vặn liền lăn tới trong ngực mình.
Lý Sùng Duyên mơ mơ màng màng, duỗi tay ôm Diệp Bạch, ở trên lưng cậu nhẹ nhàng vuốt ve hai cái. Đang tại thời điểm mông lung buồn ngủ, bỗng nhiên cảm giác được trong lòng bàn tay một mảnh trơn nhẵn, giống như tơ lụa rồi lại lạnh lạnh.
Ngay sau đó anh liền làm một giấc mộng, mơ thấy một con rắn rất lớn, thân rắn trơn nhẵn linh hoạt đem toàn bộ thân thểmình cuốn lại, cuốn càng ngày càng chặt.
Lý Sùng Duyên giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt liền căn bản không có rắn gì cả. Chăn của hai người đã bị Diệp Bạch đá rớt xuống, ban đêm cảm giác có chút lạnh. Anh muốn cúi đầu đi nhặt chăn, liền phát hiện Diệp Bạch không biết khi nào đã biến trở về bộ dáng nhân ngư, đuôi cá trơn nhẵn linh hoạt đang quấn lấy chân mình, cả người giống như là bạch tuộc, đem bản thân ôm gắt gao.
Trách không được sẽ gặp ác mộng......
Đuôi cá kim sắc của Diệp Bạch giật giật, thường thường còn sẽ cọ trên đùi Lý Sùng Duyên hai cái. Lý Sùng Duyên tức khắc cảm thấy phía dưới nổi lên phản ứng, trong óc cũng thanh tỉnh, một chút buồn ngủ cũng không có nữa. Chỉ là đầu sỏ gây tội bên cạnh ngủ đến đặc biệt ngon, thật là làm người ta vừa nhìn liền bực mình.
Lý Sùng Duyên nhận mệnh lại chạy một chuyến vào phòng tắm......
Ngày hôm sau, Diệp Bạch thần thanh khí sảng, trạng thái của Lý Sùng Duyên lại thoạt nhìn có chút không tốt lắm. Triệu Hoài Phong cho người chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ, nhìn thấy bộ dạng Lý Sùng Duyên tựa hồ thực hiểu rõ mà cười. Đáng tiếc này chỉ là cái hiểu lầm tốt đẹp.
Phía sau thành giải trí chính là một khách sạn có sẵn, mở một gian phòng cũng không phải là chuyện lớn gì.
Triệu lão bản đi theo Diệp Bạch vào phòng, nói: "Đừng trách tôi xen vào việc người khác, hai người đây là...... Gặp phải chuyện gì vậy? Lý Sùng Duyên biết không?" Y mới vừa hỏi xong, điện thoại liền vang lên, Lý Sùng Duyên tìm không thấy Diệp Bạch, điện thoại cũng đều gọi tới chỗ này luôn.
Lý Sùng Duyên gọi di động cho Diệp Bạch, vẫn luôn không chuyển được, đành phải cho người tìm khắp nơi. Triệu Hoài Phong ở bên này nhân mạch tương đối nhiều, tự nhiên liền nghĩ tới nhờ y tìm người.
Triệu Hoài Phong đưa điện thoại di động cho Diệp Bạch, Diệp Bạch còn đang buồn bực, tiếp đó liền nghe được thanh âm của Lý Sùng Duyên.
Lý Sùng Duyên nhẹ nhàng thở ra, nhưng là sắc mặt vẫn như cũ khó coi, nói: "Em đang ở nơi nào?"
Diệp Bạch nói: "Chính là ở thành giải trí lần trước đó."
Lý Sùng Duyên nói: "Thành thành thật thật ngốc ở đó đi, anh lập tức qua ngay."
"Nga." Diệp Bạch ngoan ngoãn trả lời, cầm di động còn gật gật đầu.
Cậu tắt điện thoại, liếc mắt nhìn Triệu Hoài Phong đang đứng ở bên giường một cái, kỳ quái nói: "Anh thế nào vẫn còn ở nơi này vậy? Mau giúp tôi gọi bác sĩ tới đi."
Triệu Hoài Phong bị cậu làm cho tức cười, quả thực chính là tá ma giết lừa* mà, nói: "Phương Cảnh Thường không có việc gì, chờ thuốc hết tác dụng là có thể tỉnh lại rồi, tôi thấy không sai biệt lắm khoảng hai giờ thôi."
*tá ma giết lừa: mượn cối xay giết lừa, tương đương với mượn tay giết người, ý nói Tiểu Bạch vô tình dùng xong thì vứt
"Anh hiểu y dược?" Diệp Bạch hỏi.
"Một chút." Triệu Hoài Phong khiêm tốn nói.
Diệp Bạch chau mày, nói: "Thì ra chỉ là gà mờ, vẫn là gọi một bác sĩ chính bát cảnh nhi tới thì tốt hơn."
Triệu Hoài Phong: "......" Một ngụm máu già lại ngạnh nửa vời ngay trong cổ họng, Diệp Bạch quả nhiên là có năng lực đặc thù làm tức chết người sống.
Triệu Hoài Phong trước kia học y, thời điểm khi còn nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, mộng tưởng là làm một bác sĩ. Chỉ là sau khi thuận lợi tốt nghiệp, lại kế thừa sản nghiệp trong nhà.
Lý Sùng Duyên tới thực nhanh, Triệu Hoài Phong nhận được điện thoại, thủ hạ báo cáo lên với y, nói là Lý lão bản đã tới thành giải trí rồi, đang đi vào trong này.
Triệu Hoài Phong trả lời với thủ hạ, bảo người dẫn Lý lão bản trực tiếp lại đây, tắt điện thoại không khỏi giơ tay nhìn đồng hồ một chút, nói: "Lý Sùng Duyên tới thật nhanh, xem ra là đặt cậu ở đầu quả tim rồi."
Diệp Bạch không có nói tiếp, cậu đang lặng lẽ kéo màn hình điều khiển ba lô ra, nghiên cứu trong ba lô có thuốc gì có thể dùng hay không. Chỉ là Diệp Bạch từ trước đến nay đều chưa từng bị thương, cho nên thuốc gì đối với cậu mà nói cũng đều là trói buộc cả, tự nhiên sẽ không tùy thân mang theo.
Cửa phòng bị mạnh mẽ đẩy ra, Diệp Bạch quay đầu liền nhìn thấy Lý Sùng Duyên sắc mặt cực kém đi đến. Đầu sỏ gây tội Diệp Bạch hoàn toàn không biết tình huống gì, thấy anh tới, đặc biệt cao hứng nhảy dựng lên, sau đó tiến lên, quơ chân múa tay nói với Lý Sùng Duyên: "Vừa rồi là cái tên Bành lão bản kia bắt cóc Phương Cảnh Thường, may mắn mà tôi thấy được. Anh xem tôi đã cứu người ra rồi này. Anh không biết đâu, tôi còn trừng phạt tên Bành lão bản kia nữa đấy, đặc biệt đau luôn."
Lý Sùng Duyên: "......"
Triệu Hoài Phong nhìn lên, trong lòng nghẹn cười, nói: "Phòng bên cạnh không có người, nếu là muốn trò chuyện, có thể đi nơi đó."
"Cảm ơn." Lý Sùng Duyên không nói một câu dư thừa nào, trực tiếp giữ chặt cổ tay Diệp Bạch muốn đi cách vách.
Diệp Bạch nhanh chóng ngăn cản anh, nói: "Phương Cảnh Thường còn đang ở đây mà, không thể bỏ anh ta lại được, nếu lại bị người xấu khi dễ nữa thì làm sao bây giờ?"
Triệu Hoài Phong tốt bụng nói: "Phương Cảnh Thường một lát nữa là có thể tỉnh rồi, tôi hiện tại ở đây trông cho, không cần lo lắng."
Diệp Bạch nhếch miệng, nói: "Anh không phải là người xấu nhất sao?"
Triệu Hoài Phong: "......"
Lý Sùng Duyên: "......"
Triệu Hoài Phong gia thế lớn bộ dạng tốt, làm người lại hào phóng hài hước, bất luận là nam hay nữ đối với y cũng đều xua như xua vịt. Y không khỏi nghĩ lại một chút, bản thân cũng chưa từng cường ngạnh, ép buộc người ta khi nào đâu a, tất cả đều là anh tình tôi nguyện mà.
Lý Sùng Duyên cuối cùng vẫn là thành công đem Diệp Bạch mang ra khỏi phòng, hai người vào phòng cách vách, vừa đóng cửa, Lý lão bản mới nhẹ nhàng thở ra, đem tâm thả trở xuống trong bụng, nói: "Em có biết em đã đem tất cả mọi người đều hù chết rồi hay không?"
Diệp Bạch vẻ mặt mê mang, cậu thật có dọa bọn bắt cóc cùng Bành lão bản, nhưng mà mọi người có phải là có chút nhiều hay không. Sau đó thành thật nhìn Lý Sùng Duyên, lắc lắc đầu.
Lý Sùng Duyên hiện tại là sắp bị cậu tức chết rồi, nói: "Vu Đồng nói nhìn thấy em nhảy lầu, thiếu chút nữa là bị dọa ngất xỉu đi rồi, vừa rồi còn chưa bình tĩnh lại được đâu."
"Nhảy lầu?" Diệp Bạch bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Mấy tên bắt cóc kia đưa Phương Cảnh Thường vào trong xe, thang máy lại chưa tới, tôi liền theo cửa sổ nhảy ra thôi. Đi cầu thang khẳng định là sẽ lạc mất người đó."
Lý Sùng Duyên không biết cậu là boss trò chơi cho nên mới giá trị vũ lực cực cao, anh lại nghĩ nhân ngư cùng nhân loại không quá giống nhau, có khả năng thể năng so với nhân loại thì tốt hơn một chút? Giống như Spider Man?...... Dù sao thì ở trên người Diệp Bạch cũng đã phát sinh chuyện hiếm lạ nhiều rồi, Lý Sùng Duyên cũng thấy nhiều không trách, nhìn thấy cậu không có việc gì thì cũng yên tâm hơn nhiều.
Lý Sùng Duyên tiến lên hai bước, đem Diệp Bạch ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn hôn tóc của cậu, nói: "Buổi tối hôm nay thật là lăn lộn chết anh rồi. Anh nhận được điện thoại của Vu Đồng, nói em đã xảy ra chuyện, liền nhanh chóng đuổi qua, tìm một vòng không có người, gọi điện thoại cho em cũng vẫn luôn không thông."
Diệp Bạch bị anh ôm, cảm giác trên người Lý Sùng Duyên còn mang theo chút lương khí ban đêm, bất quá nhưng cũng không có khó chịu. Cậu vươn một tay ra, từ túi tiền lấy ra di động, nhìn lên quả nhiên là không có tín hiệu, cậu vẫn luôn không chú ý đến.
Diệp Bạch nói: "Di động không có tín hiệu đây là ngoài ý muốn thôi, tôi cũng không biết."
Lý Sùng Duyên cũng không nói chuyện, chỉ là ôm cậu. Lâu đến Diệp Bạch đều sắp không hiểu phong tình mà mơ mơ màng màng ngủ rồi, bên tai bỗng nhiên một trận ướt nóng ngứa ngáy, làm toàn bộ thân thể cậu đều run một chút. Lý Sùng Duyên thế nhưng lại cắn vành tai cậu hàm ở trong miệng tinh tế nghiền nát.
"A......"
Diệp Bạch thấp giọng kinh hô, lần trước hôn môi đã dọa cậu nhảy dựng lên, hiện tại cũng không ngoại lệ, mở to hai mắt nói: "Vì cái gì lại cắn lỗ tai tôi, thật là khó chịu."
Lý Sùng Duyên cười nhẹ một tiếng, nói: "Lần trước không phải em đã hỏi chúng ta là quan hệ gì sao?"
Diệp Bạch gật gật đầu, tựa hồ mới nhớ đến mình còn từng hỏi một cái vấn đề như vậy.
Lý Sùng Duyên nói: "Em là người của anh, chúng ta đương nhiên là đang kết giao. Người kết giao làm loại chuyện này là bình thường thôi."
Diệp Bạch không có kinh nghiệm, bị anh lừa dối một câu liền nháy mắt, mở to đôi mắt nhìn Lý Sùng Duyên.
Lý Sùng Duyên bị cậu nhìn đến hỏa khí đều nổi lên rồi, nếu không phải ánh mắt của Diệp Bạch quá thuần khiết, khẳng định là sẽ nghĩ lầm cậu là đang mời anh.
Lý Sùng Duyên nhẹ mổ môi Diệp Bạch một chút, đem người một phen bế lên, bước nhanh đi vào trong phòng, hai người liền cùng nhau ngã xuống trên giường lớn.
Diệp Bạch chơi đùa cả đêm, lúc này phía sau lưng dính vào đệm giường mềm mại, lập tức cảm thấy có chút buồn ngủ vây kín. Chỉ là Lý Sùng Duyên lại tựa hồ như một chút cũng không cảm thấy vậy, đặt cậu ở trên giường liền cúi đầu hôn bờ môi của cậu, một nụ hôn này chính là hôn hơn nửa ngày, làm cho môi Diệp Bạch lại sưng lên.
Trong không khí phiêu tán một cổ hương khí kiều diễm ngọt ngào, Lý Sùng Duyên buông môi Diệp Bạch ra, nhìn người dưới thân sắc mặt đỏ bừng há mồm to thở dốc, không khỏi nói: "Bảo bối đợi anh một lát, vừa rồi chạy đi tìm em mãi, trên người anh đều là mồ hôi, anh đi trước tắm rửa đã, lập tức liền trở về, chờ anh."
Diệp Bạch thở hổn hển vài ngụm khí, mới cảm thấy hô hấp vững vàng. Vì thế ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Ân ân, anh đi đi."
Lý Sùng Duyên cho rằng không khí đang thích hợp, bọn họ có thể đem chút chuyện thân mật bình thường tiếp tục làm đi xuống nữa, nào nghĩ đến đường về mạch não lại sai hướng với Diệp Bạch.
Diệp Bạch nhìn Lý Sùng Duyên vào phòng tắm, sau đó ở trên giường xê dịch mông, nằm sang một bên, để lại vị trí cho Lý Sùng Duyên. Cậu không thèm đứng dậy, kéo chăn đắp cho mình thiệt tốt.
Diệp Bạch còn tưởng rằng Lý Sùng Duyên bảo mình chờ anh cùng nhau ngủ. Tuy rằng đều là "Ngủ", nhưng là ý nghĩa lại khác nhau rất lớn.
Trong phòng tắm xôn xao tiếng nước, nghe vào lỗ tai Diệp Bạch, tựa hồ đều có chứa một quy luật cùng âm điệu nhất định. Hôm nay cậu có chút mệt mỏi, nghe nghe mí mắt bắt đầu đánh nhau, không tự giác liền nhắm mắt ngủ.
Kết quả là......
Lý Sùng Duyên đơn giản vọt vào tắm một cái rồi ra, phía dưới đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị chỉ chờ phân phó xuất trận, kết quả trên giường Diệp Bạch cư nhiên lại ngủ rồi, ngủ còn đặc biệt ngon.
Lý lão bản duỗi tay đỡ trán một chút, thật là tức quá ngược lại cười, đành phải lại trở về phòng tắm, lúc này là tắm nước lạnh.
Diệp Bạch ngủ một giấc đến hừng đông, Lý Sùng Duyên lại không thể.
Lý Sùng Duyên dùng tay phải giải quyết xong, đi ra liền nằm ở bên người Diệp Bạch, nghĩ hôm nay cũng đủ lăn lộn rồi, buổi tối khẳng định ngủ rất sâu. Chỉ là mới vừa ngủ, liền cảm giác Diệp Bạch ở bên cạnh giật giật, vặn a vặn liền lăn tới trong ngực mình.
Lý Sùng Duyên mơ mơ màng màng, duỗi tay ôm Diệp Bạch, ở trên lưng cậu nhẹ nhàng vuốt ve hai cái. Đang tại thời điểm mông lung buồn ngủ, bỗng nhiên cảm giác được trong lòng bàn tay một mảnh trơn nhẵn, giống như tơ lụa rồi lại lạnh lạnh.
Ngay sau đó anh liền làm một giấc mộng, mơ thấy một con rắn rất lớn, thân rắn trơn nhẵn linh hoạt đem toàn bộ thân thểmình cuốn lại, cuốn càng ngày càng chặt.
Lý Sùng Duyên giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt liền căn bản không có rắn gì cả. Chăn của hai người đã bị Diệp Bạch đá rớt xuống, ban đêm cảm giác có chút lạnh. Anh muốn cúi đầu đi nhặt chăn, liền phát hiện Diệp Bạch không biết khi nào đã biến trở về bộ dáng nhân ngư, đuôi cá trơn nhẵn linh hoạt đang quấn lấy chân mình, cả người giống như là bạch tuộc, đem bản thân ôm gắt gao.
Trách không được sẽ gặp ác mộng......
Đuôi cá kim sắc của Diệp Bạch giật giật, thường thường còn sẽ cọ trên đùi Lý Sùng Duyên hai cái. Lý Sùng Duyên tức khắc cảm thấy phía dưới nổi lên phản ứng, trong óc cũng thanh tỉnh, một chút buồn ngủ cũng không có nữa. Chỉ là đầu sỏ gây tội bên cạnh ngủ đến đặc biệt ngon, thật là làm người ta vừa nhìn liền bực mình.
Lý Sùng Duyên nhận mệnh lại chạy một chuyến vào phòng tắm......
Ngày hôm sau, Diệp Bạch thần thanh khí sảng, trạng thái của Lý Sùng Duyên lại thoạt nhìn có chút không tốt lắm. Triệu Hoài Phong cho người chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ, nhìn thấy bộ dạng Lý Sùng Duyên tựa hồ thực hiểu rõ mà cười. Đáng tiếc này chỉ là cái hiểu lầm tốt đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook